← Ch.281 | Ch.283 → |
- Trả lại cho ngươi? Trả lại cho ngươi cái gì?
Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh thật khó hiểu nhìn cô bé ở trước mặt:
- Ta nói ngươi cho ta mượn lực lượng đi cứu bạn của ta, dùng xong ngươi thu hồi là được rồi chứ?
- Không cần trả giá bất cứ thứ gì, là có thể miễn phí sử dụng lực lượng, thế giới này làm gì có chuyện nào tốt đến như vậy!
Cô bé kia lắc đầu nói:
- Mua đồ cũng phải trả tiền, có đúng không?
- Như vậy ngươi cần cái gì?
Diệp Tiểu Manh nói:
- Tiền sao? Trên người ta không có nhiều tiền, hay ta viết phiếu nợ cho ngươi trước, sau này trả lại cho ngươi được không? Làm ơn đi, ta đang gấp lắm, tình huống hiện tại của a Trạch cùng chị Từ Mẫn vô cùng nguy hiểm a!
- Khanh khách, tiền sao, ta lấy lại có ích lợi gì?
Cô bé cười lắc đầu:
- Loại đồ vật nhàm chán như vậy, ngươi tự mình giữ đi thôi!
- Như vậy rốt cục ngươi cần đem thứ gì trao đổi mới có thể đem lực lượng cho ta mượn đây?
Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng nói:
- Ngươi mau nói đi chứ!
- Không bằng như vậy đi...
Cô bé nghiêng đầu như đang suy tư:
- Hay là dùng ngươi tới trao đổi!
- Ta?
Diệp Tiểu Manh khó hiểu chỉ vào mũi của mình:
- Thứ gì của ta?
- Thân thể của ngươi!
Tất cả hào quang vờn quang người cô bé tán đi, cuối cùng Diệp Tiểu Manh đã nhìn thấy rõ gương mặt cô bé.
Đây không phải chính là mình sao? Diệp Tiểu Manh sửng sốt. Hoặc là nói đây chính là bộ dáng trước kia của nàng đi? Thật giống như thời gian đang chảy ngược, nàng quay về lúc mình còn nhỏ, đang đứng soi gương. Nhưng bất đồng duy nhất là nụ cười trên mặt cô bé, khóe miệng nhếch lên cùng biểu tình cười cười lại vô cùng tà ác!
Diệp Tiểu Manh nhìn cô bé trước mặt có dáng vóc chẳng khác gì mình khi còn bé, liền đứng ngây ra tại chỗ, nói không nên lời. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cô bé này vì sao lại có bộ dạng giống nàng như đúc đến thế?
- Ta chính là ngươi đó!
Trên mặt cô bé kia lộ ra dáng tươi cười tà ác, bước chậm từng bước tới chỗ Diệp Tiểu Manh.
- Như thế nào ngay cả chính mình mà ngươi cũng không nhận ra sao?
- Ngươi là...ta?
Diệp Tiểu Manh bị lời nói của cô bé làm nàng hoàn toàn hồ đồ:
- Như vậy...ta là ai?
- Ngươi không biết sao?
Cô bé khanh khách nở nụ cười:
- Ngươi là một con yêu quái a!
- Yêu quái? Ta làm sao lại là yêu quái?
Diệp Tiểu Manh phản bác thật nhanh:
- Ta là nhân loại. Ta rõ ràng chính là nhân loại, vì sao các ngươi đều nói ta là yêu quái đây?
- Chẳng lẽ chính ngươi không biết tự nhìn xem sao?
Cô bé chỉ vào Diệp Tiểu Manh nói:
- Nhân loại có được móng vuốt bén nhọn như vậy hay sao?
- Móng vuốt?
Diệp Tiểu Manh cúi đầu, ngơ ngác nhìn hai bàn tay của chính mình.
- Đây là cái gì? Đây không phải tay của ta, tay của ta không phải hình dáng này đâu...
Hiện ra ngay trước mắt Diệp Tiểu Manh là một bàn tay đầy lông tơ. Từ đầu ngón tay vươn ra móng vuốt bén nhọn tản ra hàn mang khiếp người, sắc bén cơ hồ có thể xé nát bất cứ vật gì. Diệp Tiểu Manh không dám tin vào hai mắt của mình, tâm niệm nàng chợt động, đôi bàn tay đầy móng vuốt cũng động theo ý nghĩ của nàng.
- Đây...đây là tay của ta sao...
Diệp Tiểu Manh từ trên bàn tay dời xuống quan sát thân thể của chính mình. Trên cánh tay cùng chân đều mọc dài lông tơ màu bạc, thật dài, theo gió nhẹ nhàng phiêu động.
- Cơ thể của ta vì sao lại biến thành hình dạng này?
Diệp Tiểu Manh thất kinh dùng tay sờ soạng lên mặt mình:
- Rốt cục ta đã biến thành bộ dáng gì nữa?
- Ngươi muốn biết sao? Chính mình xem đi!
Bàn tay cô bé nhẹ nhàng vung lên, một đạo quang mang thoáng hiện, trước mặt Diệp Tiểu Manh xuất hiện một chiếc gương thật lớn. Ở trong gương là một quái vật giống như người sói trong truyền thuyết Châu Âu đang đứng thẳng nơi đó, ngơ ngác nhìn Diệp Tiểu Manh đang đứng bên ngoài.
Thân thể cường tráng, da lông màu trắng, lỗ tai cùng mũi lồi ra, răng nanh vươn ra khỏi miệng.
- Đây là...đây là...
Diệp Tiểu Manh không cách nào tin tưởng được những gì mình đã nhìn thấy. Nàng vươn tay, muốn dùng bàn tay để xác nhận hết thảy hình ảnh trước mặt có đúng là chân thật hay không. Nhưng móng vuốt của nàng vừa chạm tới chiếc gương thì chiếc gương đã biến mất trong không khí.
- Hiện tại ngươi hiểu được chưa?
Cô bé kia lại nói:
- Ngươi không phải nhân loại, ngươi là một con quái vật. Đây mới là bộ dạng chân thật của ngươi!
- Ngươi nói bậy, ngươi đang gạt ta!
Diệp Tiểu Manh nhìn cô bé, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ nhe răng nanh dữ tợn:
- Ngươi nhất định là quỷ quái gì đó, tất cả chuyện này đều là ảo giác. Đúng rồi, nhất định là như vậy, đây đều không phải chân thật, hết thảy đều chỉ là ảo giác!
- Vì cái gì khi ngươi đã tận mắt nhìn thấy hết thảy chuyện này, cũng không nguyện đi thừa nhận nó đây?
Cô bé có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ngươi đã hưởng thụ thời gian dài như vậy, hiện tại cũng nên đến phiên ta đi ra ngoài hít thở không khí chứ?
- Ngươi...ngươi muốn làm gì?
Trong lòng Diệp Tiểu Manh cảm thấy có một tia dự cảm không hay.
Cô bé này thoạt nhìn qua có vẻ như thật yếu ớt, nhưng không biết tại sao Diệp Tiểu Manh lại cảm thấy được trên người cô bé phát tán ra hàn ý khiếp người.
- Ta ngủ đã lâu lắm rồi, hiện tại tới phiên ngươi!
Cô bé nhe răng, cả khuôn mặt đều biến thành méo mó:
- Ngươi cứ sống yên ở chỗ này, xem ta hưởng thụ cuộc sống của ngươi đi!
- Ngao...ngao...
Trong cổ họng Diệp Tiểu Manh phát ra tiếng gào trầm thấp, diễn cảm thống khổ ôm lấy đầu của chính mình. Quần áo trên người bởi vì thân thể biến hóa biến thành một đống vải vụn, chỉ để lại chiếc áo bảo hộ vùng ngực đặc thù mà Minh Diệu đã đưa cho nàng.
- Tiểu Manh...
A Trạch cảm giác không còn cách nào xoay sở, Diệp Tiểu Manh đã hoàn toàn bạo tẩu, đã không còn vật gì đó có thể ngăn cản được nàng.
Hai lần trước Diệp Tiểu Manh bạo tẩu đều có người kịp thời chế phục nên nàng mới có thể khôi phục lại. Mà bây giờ ở đây chỉ có a Trạch cùng Từ Mẫn. Cho dù hai nàng không bị khống chế thân thể nhưng hai nàng cũng vô lực đi đối kháng với Diệp Tiểu Manh trong tình trạng bạo tẩu, huống chi hiện tại cả hai đều không thể động đậy.
- Xem ra đã hoàn thành xong rồi đi!
Bối Lạp nhìn Diệp Tiểu Manh đã hoàn toàn thay đổi hình dáng, thỏa mãn gật đầu:
- Khả Khả, tiếp tục đi. Đợi khi nàng giết chết hai nhân loại kia, hết thảy đều đã xong xuôi. Chúng ta cũng có thể quay trở về, con cũng có thêm một người bạn, xem ra cuộc lữ hành lần này của chúng ta thu hoạch xem như không sai!
Khả Khả gật đầu, làn điệu vừa chuyển, tiếng hát dâng cao. So sánh với khúc hát vừa rồi bài hát này càng thêm dịu dàng, làm cho người nghe không khỏi sinh ra thêm hảo cảm đối với nàng.
- Rống...
Trong cổ họng Diệp Tiểu Manh phát ra tiếng rống trầm thấp, nàng quay đầu, dùng ánh mắt có chút mê mang nhìn Khả Khả cùng Bối Lạp đứng một bên, lại nhìn a Trạch cùng Từ Mẫn đứng bên kia. Trong ánh mắt nàng có chút mê mang, dường như không biết mình nên công kích bên nào.
Nhìn qua lại vài lần, Diệp Tiểu Manh ngửa đầu gào thét một tiếng, nàng quay đầu nhìn a Trạch cùng Từ Mẫn, trong ánh mắt toát ra một tia hung ác, giống như dã thú nhìn thấy được con mồi...
- Như vậy chúng ta trao đổi đi!
Cô bé cười nhẹ một tiếng, ngay khi Diệp Tiểu Manh còn chưa kịp phản ứng, một đạo bạch sắc quang mang bao phủ khắp thân thể Diệp Tiểu Manh, giống như trong thân thể có đồ vật gì đó bị xé rách xuống dưới, Diệp Tiểu Manh cảm thấy mỗi bộ phận cơ thể đều vô cùng đau đớn, giống như bị người hút máu, dưới chân vô lực té ngã xuống đất.
Diệp Tiểu Manh cảm giác toàn bộ cơ thể đều đau đớn, ngay cả muốn động một ngón tay cũng làm cho nàng không thể chịu đựng nổi. Nàng chỉ có thể vô lực nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn quang mang bao phủ thân thể mình hóa thành một quang cầu, chậm rãi rời đi thân thể chính mình. Bên trong quang cầu giống như có đồ vật gì đó từ người nàng bị rút đi, Diệp Tiểu Manh cảm thấy mình như sắp hôn mê.
Quang cầu kia bao phủ cả người cô bé nọ, tuy rằng nhìn không thấy rõ ràng nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn thấy được thân ảnh cô bé kia tựa hồ đang chậm rãi to lớn, mà hào quang trên người cô bé lại càng ngày càng yếu.
- Ngày tháng có thể nhìn thấy được ánh mặt trời này ta đã mong đợi thật lâu!
Âm thanh của cô bé trở nên lồng lộng:
- Ta rốt cục có thể đi ra ngoài!
Một tia hàn ý lạnh lẽo từ trên mặt Diệp Tiểu Manh truyền tới đại não, thân thể tựa hồ đã giảm bớt đau đớn. Nàng ngẩng đầu, không biết tuyết đã rơi từ khi nào, bông tuyết dừng trên người nàng có chút băng sương, nhưng lại giảm bớt được nỗi đau đớn từ thân thể nàng không ít.
- Hừ, lại bắt đầu đến sao?
Cô bé bị hào quang bao phủ bất mãn nói:
- Bất quá đã không còn kịp rồi, đã không còn ngăn cản được ta!
Quang mang màu đỏ chói mắt từ trên người Diệp Tiểu Manh chợt sáng lên, chính là bối tâm hộ giáp mà Minh Diệu lưu lại cho nàng phát ra. Vật này có thể phụ trợ linh lực lưu chuyển thật nhanh, dưới sự trợ giúp của nó Băng Tâm Quyết bắt đầu vận chuyển càng lúc càng nhanh trong thân thể của Diệp Tiểu Manh, áp chế yêu huyết đang sôi trào trong cơ thể của nàng.
- Sao lại thế này?
Chứng kiến động tác của Diệp Tiểu Manh đột nhiên dừng lại, lông mao trên người cũng chậm rãi lui về thân thể, Bối Lạp chấn động. Cô ta thật sự không ngờ Diệp Tiểu Manh vốn đã bị bạo tẩu nhưng còn xuất hiện loại tình huống này.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đã bắt đầu khôi phục lại hình người, Khả Khả cũng dừng lại làn điệu ca khúc dịu dàng kia, lại bắt đầu hát một ca khúc khác. Theo âm phù bay xuống, lông tơ màu bạc rút lui về thân thể của Diệp Tiểu Manh lại bắt đầu chậm rãi mọc dài ra.
Cứ như vậy hình thái nhân loại cùng Yêu tộc không ngừng biến hóa thay phiên, Diệp Tiểu Manh quỳ trên mặt đất, hai tay chống đỡ thân thể, miệng há hốc thở hổn hển, thân thể không ngừng biến hóa mang đến thống khổ khiến nàng nhịn không được tru lên.
- Cứ như vậy sẽ không xong...
A Trạch cắn môi, trong lòng hỏi nhanh đối sách. Mặc dù có một cỗ lực lượng đang ngăn cản Diệp Tiểu Manh bạo tẩu, nhưng chỉ cần Khả Khả tiếp tục hát thì tốc độ hồi phục của Diệp Tiểu Manh vẫn kém xa tốc độ biến hóa.
- Nhất định phải nghĩ ra biện pháp ngăn cản Khả Khả mới được. Nhưng hiện tại mình cùng chị Từ Mẫn đều không thể nhúc nhích, phải làm thế nào đây? Đáng giận, phải chi tay mình còn động đậy được...
- Dừng ở đây đi!
Thanh âm của một nam nhân đột ngột vang lên, khiến cho mấy người phụ nữ trong phòng cũng giật nảy mình.
- Người nào?
Bối Lạp quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào đã thấy thân ảnh một nam nhân cường tráng xuất hiện ngay cửa phòng.
- Ta là người khổng lồ của vũ trụ, tên là Adam, chính là hoàng tử của vương quốc Ai Thản Ni Á. Ta bảo hộ bí mật của Huy Khắc Bảo!
Nam nhân kia chậm rãi đi vào miệng không ngừng hô hoán:
- Ta có thể triệu hoán ma lực thần bí, chỉ cần niệm một câu thần chú: "Huy Khắc hiển linh", Hi Mạn sẽ tới. Lúc này ta sẽ là Hi mạn, là cường giả cực mạnh trong vũ trụ...
Bối Lạp: ...
Từ Mẫn: ...
A Trạch: ...
Khả Khả: ...
Vừa nhìn thấy rõ người đến, tất cả mọi người giống như bị một luồng lôi điện thật lớn từ trên trời đánh xuống, đại não chỉ trong nháy mắt đều mất đi năng lực tự hỏi, ngay cả Khả Khả cũng dừng hẳn tiếng hát, đứng ngây ra tại chỗ. Cách ăn mặc của người vừa xuất hiện thật sự vô cùng biến thái. Mái tóc nhuộm thành màu vàng, còn chải theo kiểu vô cùng cổ lỗ sỉ, thân thể cường tráng rắn chắc, lồng ngực cột nghiêng hai sợi dây lưng thật lớn đang chéo ngay trước ngực. Ngay chỗ kết nối giữa hai sợi dây lưng còn đặc biệt dùng một vật được vẽ theo hình chữ thập màu đỏ, nhưng có lẽ do nguyên nhân vẽ ra quá vội vàng cho nên hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo. Nửa mình dưới mặc một chiếc quần tam giác bó sát, lộ ra hơn phân nửa mông, mà dưới chân mang đôi ủng da màu nâu. Sau lưng hắn đeo một thanh kiếm vô cùng kỳ quái, nhưng nhìn qua thanh kiếm kia giống như sản phẩm plastic, không có chút lực uy hiếp nào. A Trạch cẩn thận nhìn xem một chút, hoàn hảo, hình bắc đẩu thất tinh trên ngực đã không có, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của hắn thật giống một tên biến thái điên cuồng thích lộ thể.
- Thiên Tướng!
Bối Lạp đề phòng thối lui ra sau hai bước, nhìn Thiên Tướng trong một thân trang phục thật biến thái nói:
- Thật không ngờ ngươi còn dám xuất hiện ở địa phương có ánh mặt trời...
- Ta cũng nhận lời ủy thác của người khác!
Thiên Tướng chỉ chỉ vào Diệp Tiểu Manh đang thống khổ quỳ trên mặt đất nói:
- Cô bé kia, mời ngươi buông tay đi!
- Vì cái gì?
Ánh mắt Bối Lạp híp lại, cô ta chắn ngay trước người Khả Khả cùng Thiên Tướng, làm ra động tác như phòng thủ:
- Ngươi nhận thức cô gái hỗn huyết này sao?
- Có chút quan hệ!
Thiên Tướng mơ hồ không rõ nói:
- Cho nên chuyện lần này tới đây nên chấm dứt, cho Khả Khả dừng lại đi. Các ngươi rời đi nơi này, xem như chưa từng phát sinh qua chuyện gì!
- Nếu như ta nói không thì sao?
Ánh mắt Bối Lạp gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Tướng, lực chú ý vô cùng tập trung. Mà Khả Khả đứng ngay sau lưng cô ta thân thể thoáng run rẩy lên, tựa hồ thật sự sợ hãi. Khả Khả tựa hồ cũng nhận thức được Thiên Tướng, hơn nữa còn sợ hãi đối với nam nhân này.
- Ngươi muốn trực tiếp giết chết hai mẹ con chúng ta sao?
- Ngươi cũng biết ta sẽ không động thủ đối với nữ nhân! Đặc biệt là dạng cô bé khả ái như Khả Khả.
Thiên Tướng gãi gãi đầu, có chút khó xử nói:
- Tựa hồ tiếng hát của Khả Khả là nguyên nhân căn bản khiến yêu huyết trong cơ thể cô bé này sôi trào lên đi?
- Đúng thì thế nào?
Bối Lạp nói:
- Khả Khả, đừng ngừng lại, nam nhân này là một kẻ biến thái, nhưng chỉ cần có mẹ ở đây, hắn chắc chắn sẽ không động thủ đối với con đâu!
Nghe được Bối Lạp phân phó, Khả Khả hít sâu một hơi, bắt đầu cất tiếng hát ca khúc cao vút khác thường kia.
- Đừng có nói chuyện kiểu khẳng định như vậy được không chứ!
Thiên Tướng cau mày:
- Khả Khả nghe lời của thúc thúc, dừng lại có được không? Thúc thúc mời cháu ăn điểm tâm đi, là kẹo que thật lớn nha, còn có vị chocolate nữa!
Thân thể của Khả Khả rõ ràng bị câu nói của Thiên Tướng làm run rẩy lên kịch liệt, nhưng nàng vẫn không chịu ngừng lại tiếng hát cao vút kia.
- Xem ra chỉ trông vào miệng lưỡi cũng không được a!
Thiên Tướng thở dài một hơi nói, hắn đem tay phải đưa ra sau lưng, rút thanh kiếm plastic tạo hình kỳ lạ kia, hướng lên không trung vung cao thanh kiếm quát:
- Xuất hiện đi, tọa kỵ của ta, thái không hổ!
- Tuy rằng tôi không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần đàn theo ngày thường thì vẫn sẽ tốt hơn đi.
Một nam nhân từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, trong tay còn cầm theo một cây đàn ghi ta cũ kỹ.
- Âu Phàm? Tại sao anh lại ở chỗ này?
Tuy rằng Từ Mẫn không thể nhúc nhích, nhưng nàng vẫn thấy rõ người cầm cây đàn kia, đó không phải là Âu Phàm thì là ai đây?
- A, Từ Mẫn, cô cũng ở đây a!
Âu Phàm mỉm cười chào Từ Mẫn, nói:
- Nam nhân có kiểu ăn mặc kỳ quái này tự dưng xông vào quán rượu của tôi, còn cứng rắn kéo tôi chạy tới nơi đây, nói là muốn tôi giúp hắn cứu người, tuy rằng tôi cũng không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra!
A Trạch cũng nhận ra nam nhân này chính là ông chủ của quán bar mà nàng thường xuyên đến trước kia, có một tay đàn ghi ta tuyệt hảo. Nhưng nàng có nghe Minh Diệu từng đề cập qua, nam nhân này có được một bổn sự chơi đàn ghi ta xuất thần nhập hóa tựa hồ là dùng một loại thủ đoạn không bình thường lấy được đến.
- Như vậy tôi phải bắt đầu đây!
Âu Phàm ôm ghi ta trước người, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn. Đàn ghi ta phát ra âm rung tuyệt vời, Âu Phàm cứ thể thản nhiên gảy lên ca khúc của mình.
Giống như phối hợp theo tiếng hát của Khả Khả, tiếng đàn ghi ta của Âu Phàm phụ họa theo tiếng hát của Khả Khả, chỉ là khi tới âm cuối lại kéo dài thêm một âm tiết, tuy rằng nghe qua cảm thấy không có chỗ nào khác biệt, nhưng lại cải biến tiết tấu tiếng hát của Khả Khả.
Âu Phàm đem tinh thần đều chuyên chú trong việc chơi đàn của chính mình, tuy rằng khi hắn vừa tiến vào phòng liền chứng kiến quái vật đang thống khổ ôm đầu quỳ trên mặt đất lại có vẻ giống như người sói trong truyền thuyết liền cảm thấy giật mình, nhưng là một người từng cùng ác ma có giao dịch chân chính, trên thế giới này không còn chuyện gì khó thể tưởng tượng trong lòng hắn, chuyện trước mắt cũng không có gì đáng để ngạc nhiên nữa.
Thanh âm tiếng hát của cô gái kia thật sự êm tai, còn hơn quái vật đang quỳ sụp dưới đất, Âu Phàm càng kinh ngạc với tiếng hát của Khả Khả. Tuy rằng nghe không hiểu Khả Khả đang hát ca từ gì, nhưng Âu Phàm lại có thể hiểu được ý tứ bao hàm bên trong hoàn luật kia. Thủ điệu kia tựa hồ biểu đạt ra ý nghĩa nên vứt bỏ hết giả tạo bên ngoài, bày ra ý nghĩa chân thật của chính mình. Hắn dựa theo lời nói của Thiên Tướng dặn dò trước đó, theo làn điệu của Khả Khả mà chơi đàn, không cần đi đối kháng, mà chỉ đơn thuần quấy rầy tiết tấu ca khúc của Khả Khả là tốt nhất.
Uy lực tiếng hát của Giao nhân mạnh đến thế nào, Thiên Tướng hiểu được thật rõ ràng. Tuy rằng có thể trực tiếp dùng bạo lực đánh ngất Khả Khả cùng Bối Lạp, đó là phương pháp hữu hiệu nhanh chóng nhất, nhưng hiện tại hắn làm không được. Từ sau khi bị Địa Tướng đánh lén, hắn luôn bị vây trong trạng thái cực độ suy yếu. Vừa rồi những cử chỉ hành động của hắn, chỉ bất quá là phô trương thanh thế mà thôi.
Tuy rằng lực lượng của Giao nhân ở trên lục địa cũng không mạnh, thậm chí là rất yếu, nhưng lấy lực lượng hiện tại của hắn cũng không nắm chác ở trong thời gian ngắn có thể chế phục được Khả Khả cùng Bối Lạp, cho nên hắn mới đi tìm Âu Phàm. Nam nhân từng cùng ác ma làm giao dịch này, tài năng chơi đàn của hắn cũng đồng dạng mang theo ma lực có thể làm mê hoặc lòng người. Tuy rằng loại năng lực thiên phú được ác ma ban cho kia không thể so sánh với tiếng hát thiên phú của Giao nhân, nhưng nếu chỉ đơn thuần muốn quấy rối tiết tấu ca khúc của Khả Khả, làm tiếng hát của nàng mất đi tác dụng, vẫn miễn cưỡng có thể làm được đến.
Tuyết rơi trên bầu trời càng lúc càng lớn, bao trùm lên thân thể của Diệp Tiểu Manh. Tuyết trắng bao phủ lên lông tơ màu bạc của nàng, chậm rãi dung hợp, rót vào bên trong thân thể nàng. Loại cảm giác lạnh lẽo kia làm dòng máu nóng bỏng trong người nàng chậm rãi bị đông lạnh trở xuống, nàng cũng cảm giác thân thể không còn cảm giác đau đớn cường liệt như trước đó. Tuy rằng vẫn còn có chút đau đớn, nhưng nàng vẫn cắn răng chậm rãi đứng dậy.
- Sao lại thế này, làm sao có thể!
Cô bé bị hào quang bao vây thấy Diệp Tiểu Manh có thể đứng lên, hết sức kinh ngạc nói:
- Không phải là như vậy, ngươi không thể nào còn đủ sức phản kháng. Hỗn đản! Không chỉ là có người đang giúp ta, ngươi cũng có được người tới giúp đỡ hay sao?
- Ngươi đã lấy cái gì từ chỗ ta, trả lại cho ta!
Diệp Tiểu Manh nhẫn nhịn thân thể đau đớn, thở hổn hển nói:
- Đồ vật đó là của ta. Mẹ nói qua, không thể tùy tiện lấy đồ vật của người khác, làm vậy chính là ăn cắp!
- Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, chúng ta là một thể!
Cô bé kia lớn tiếng nói:
- Thấy rõ ràng chưa, bộ dạng chân thật của ta, ngươi không phải rất cần lực lượng sao? Ta dùng lực lượng trao đổi với ngươi, đây không phải thật công bằng sao?
- Lực lượng gì đó, ta căn bản không cần!
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Thứ ta cần, chính là những gì hiện tại ta đang có!
Diệp Tiểu Manh dùng hết toàn bộ lực lượng còn dư lại trong thân thể, hướng cô bé kia nhào tới. Bàn chân giẫm mạnh trên mặt đất, xung lượng thật lớn bốc lên một mảnh đất bùn, ở trong nháy mắt Diệp Tiểu Manh đã lao vào bên trong mảnh hào quang kia.
- A...
Cô bé phát ra tiếng hét thảm thiết, Diệp Tiểu Manh mãnh liệt lao vào bên trong màn hào quang, lực đánh thật lớn đã đánh văng cô bé ra khỏi màn hào quang, trùng điệp té trên mặt đất. Thân thể vốn đang lớn dần bên trong hào quang, mất đi hào quang bao bọc lại chậm rãi khôi phục bộ dáng nhỏ xíu như trước đó.
Một cỗ cảm giác quen thuộc bao phủ lấy Diệp Tiểu Manh. Được đoàn hào quang bao bọc lên, nàng thật giống như đang nằm dưới ánh mặt trời chiếu sáng, ấm áp vô cùng thoải mái. Có đồ vật gì đó lại chậm rãi chảy vào thân thể Diệp Tiểu Manh, nguyên bản trong lòng trống rỗng lại được lấp đầy, loại cảm giác thỏa mãn này làm Diệp Tiểu Manh thoải mái tới mức chìm vào giấc ngủ!
Bị tiếng đàn ghi ta của Âu Phàm quấy nhiễu, ma lực tiếng hát của Khả Khả bị rối loạn, đã không còn tác dụng kích thích yêu huyết trong cơ thể Diệp Tiểu Manh. Được sự trợ giúp của Băng Tâm Quyết, Diệp Tiểu Manh chậm rãi biến trở về hình người, nằm trên mặt đất mất đi tri giác.
A Trạch cùng Từ Mẫn cũng cảm giác cỗ lực lượng trói buộc trên người mình đột nhiên biến mất, hai người rốt cục đã thoát khỏi sự khống chế của Khả Khả.
- Vì sao vậy? Vì sao phải đến quấy nhiễu ta?
Bối Lạp dùng ánh mắt phẫn hận nhìn nam nhân ăn mặc như một tên điên đứng ngay trước mặt:
- Vì sao ngươi còn dám xuất hiện ngay trước mặt của chúng ta?
- Ta cũng là vì muốn tốt cho các ngươi mà thôi!
Thiên Tướng dùng tay gãi gãi vùng háng, quần cộc dán sát người làm làn da hắn có chút ngứa ngáy:
- Ta nghĩ ngươi cũng không muốn để Khả Khả biến thành cỗ máy móc vơ vét của cải cho người khác đi?
- Cỗ máy vơ vét của cải? Ngươi đang nói cái gì?
Bối Lạp bị lời nói của Thiên Tướng làm sửng sốt:
- Có ý tứ gì?
← Ch. 281 | Ch. 283 → |