← Ch.305 | Ch.307 → |
- Chúng ta đi thôi!
Mị trầm ngâm thoáng chốc, hóa thành một bóng đen chui vào trong lòng Minh Diệu. Ở loại địa phương như nơi này, Mị tình nguyện đứng trong lòng Minh Diệu cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Minh Diệu đếm qua, tổng cộng có mười hai bồi dưỡng tào, trong đó chỉ có năm thiên sứ. Ngoài ra đều là bỏ trống. Hơn nữa bồi dưỡng tào cuối cùng không biết bị thứ gì đánh nát, mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy khắp nơi, chất lỏng màu xanh biếc chảy lan tràn sàn nhà.
Minh Diệu đi tới cuối, đẩy cánh cửa trước mặt. Quang mang đột nhiên ánh vào mi mắt làm hắn cảm giác chói mắt, Minh Diệu mơ hồ cảm giác được có một tia quang mang màu lam đang hướng chỗ mình mạnh mẽ đánh úp tới. Hắn theo bản năng ngồi xổm người né tránh, bên tai liền truyền đến một tiếng nổ ầm vang.
Ánh mắt Minh Diệu dần dần thích ứng với ánh sáng, hắn ngẩng đầu nhìn lên, ở trong căn phòng trống trải nơi này, một nam nhân tóc lam đang đứng ngay giữa phòng, cả người trần truồng, không có giới tính. Ở sau lưng hắn chi có đôi cánh chim đủ màu đang từ từ mở rộng!
Minh Diệu chậm rãi đứng dậy, quay đầu lại nhìn. Cánh cửa kim loại bị đánh thủng một lỗ lớn, nơi lỗ hổng hiện ra hoa lửa màu lam.
- Không ngờ còn là một tên có thể công kích điện năng!
- Người bạn đột nhập của ta, biểu hiện của ngươi thật khiến cho ta giật mình!
Trên đỉnh đầu vang lên thanh âm của Gabi:
- Mặc dù là đánh lén nhưng ngươi vẫn tránh né được, chứng minh ngươi đúng là có thực lực phi phàm!
- Ta còn tưởng rằng làm hỏng con rối của ngươi, ngươi sẽ thẹn quá hóa giận đâu!
Minh Diệu lớn tiếng hô:
- Nhưng thật không ngờ sự chịu đựng của ngươi không tệ!
- Chỉ cần cho ta đầy đủ thời gian, tùy thời tùy lúc ta đều có thể tạo ra thiên sứ, nhưng thân thể đặc thù như ngươi thật rất khó gặp được!
Gabi nói:
- Ta thật muốn biết ngươi có thể làm tới trình độ nào!
- Bản thân ta đối với việc tiến hành biểu diễn cho ngươi xem lại không có bao nhiêu hứng thú!
Minh Diệu cười cười nói:
- Ta chỉ muốn giáp mặt tâm sự với ngươi một chút!
- Có thể, chỉ cần ngươi đánh bại hắn, thông qua cánh cửa kia là có thể nhìn thấy ta!
Thanh âm của Gabi lại truyền đến:
- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là khi đó ngươi còn sống!
Nói xong những lời này, Gabi tắt đi máy truyền thanh.
- Trong phòng thí nghiệm không cung ứng trò giải trí, thật đúng là chán ghét!
Jackson ngồi trên ghế tìm một tư thế thoải mái dựa vào, mở miệng nói:
- Tiến sĩ thân ái, cà phê của anh còn không? Cho tôi một ly đi, tôi thật thích loại hương vị đó!
Ngẩng đầu nhìn Jackson đang bày ra bộ dạng như sắp được xem phim, Gabi lắc đầu đi ra khỏi phòng điều khiển.
Ba đạo lam sắc quang mang hiện lên bên người Minh Diệu, đem sàn nhà đánh cháy bốc lên một mảnh khói nhẹ. Tuy rằng cũng không bị đánh trúng ngay mặt, chỉ lướt sát qua bên người nhưng Minh Diệu đã cảm giác thân thể có chút tê dại, rất rõ ràng năng lực của thiên sứ này sử dụng chính là lôi điện.
Loại năng lực khống chế lôi điện ở tại Châu Âu là một kỹ năng thật bình thường. Những Linh Môi sư, Khu Ma sư, Thông Linh giả, Vu sư phần lớn đều biết được loại pháp thuật này. Trải qua linh lực ma sát sinh ra lôi điện, bên trong cất chứa năng lượng thật mãnh liệt, có thể thật hữu hiệu tiến hành sát thương đối với linh thể, cho nên Lôi Kích Thuật thường thường là một trong những bài học vỡ lòng của gia tộc linh lực Châu Âu.
Chỉ là lôi điện mới bay lướt qua bên người Minh Diệu thì khác hẳn, đó không phải lôi điện do linh lực ma sát tạo thành. Thiên sứ tóc lam đứng ở đối diện, Minh Diệu không hề cảm giác được linh lực dao động trên người hắn. Cả người thiên sứ kia hoàn toàn trần truồng, trên người cũng không đeo xâu chuỗi che chắn trang bị quấy nhiễu linh lực, loại năng lực khống chế lôi điện như vậy tựa hồ là năng lực bẩm sinh của chính hắn, không quan hệ gì tới linh lực.
- Mới vừa giết chết một con tiểu hỏa long lại chạy tới một con Pieca, hôm nay là ngày yêu quái đại tập kết sao?
Minh Diệu xoa xoa cánh tay than thở nói. Hắn lấy ra hộp nhỏ màu xanh trong túi, cổ tay nhẹ run, "xoát", một thanh âm vang lên, Yêu Lân ra khỏi vỏ, quang mang trên thân kiếm giống như hô hấp nhanh chóng lóe lên.
- Hưng phấn đến như thế, xem ra ngươi đối với máu của loại thiên sứ này rất thích a!
Minh Diệu nhìn nhìn Yêu Lân cầm trong tay mình cười nói.
- Đồ vật rất thú vị!
Jackson ngồi trong phòng điều khiển quan sát, thật hứng trí nhìn Yêu Lân trong tay Minh Diệu.
- Cà phê của anh!
Gabi cầm ly cà phê đi vào phòng:
- Một đạo cụ linh lực cực mạnh mà thôi, không có gì đặc biệt chứ?
- Không đơn giản như vậy!
Jackson lắc đầu:
- Đó không phải là đạo cụ thuần túy, đó là một sinh vật sống!
- Anh nói thanh kiếm kia là vật sống?
Gabi kỳ quái nhìn vào màn hình, chỉ vào Yêu Lân trong tay Minh Diệu hỏi:
- Đây không phải chỉ là một thanh kiếm có hình dáng kỳ quái thôi sao?
- Không, không phải kiếm, đó là một loại sinh vật, là sinh vật sống!
Jackson lắc đầu nói:
- Trong truyền thuyến Đông Phương, đồ vật gì cũng đều có được linh hồn. Có được hồn phách hay không là phương pháp đến xác nhận sinh vật hay đồ vật sống hoặc chết. Khi một thanh kiếm có được chính linh hồn của nó, như vậy sẽ không còn bị xem là công cụ, mà là một sinh vật sống rành rành. Nghe nói thanh kiếm nếu có được kiếm hồn, sẽ sinh ra lực lượng thật đặc biệt!
- Sinh vật sống...
Hai mắt Gabi tỏa sáng, nếu như một món công cụ có được linh hồn, trở thành sinh vật sống, như vậy muốn làm cho thiên sứ có được linh hồn cũng không phải là chuyện không thể nào, trong lòng của hắn đột nhiên lại dấy lên hi vọng.
- Tôi biết anh đang suy nghĩ điều gì!
Jackson dùng một loại ánh mắt trào phúng nhìn Gabi:
- Loại chuyện làm cho thiên sứ có được linh hồn là không thể nào!
- Vì sao?
Gabi có chút tức giận nói:
- Ngay cả một thanh kiếm cũng có thể trở thành một loại sinh vật sống, như vậy thiên sứ có được ngoại hình của nhân loại vì sao lại không thể?
- Muốn trở thành sinh vật sống, nhất định phải có linh hồn.
Jackson nói:
- Mà thứ linh hồn này, ngoại trừ thần linh chân chính bất luận kẻ nào cũng đều không thể trống rỗng chế tạo ra được. Linh hồn thức tỉnh là cần có thời gian lâu dài lắng đọng lại. Nếu như tôi không đoán sai, thanh kiếm trong tay người kia ít nhất đã có thời gian tồn tại hơn một ngàn năm!
Jackson dừng lại một thoáng, tiếp tục nói:
- Hơn nữa dựa theo suy đoán của tôi, bên trong thanh kiếm kia đã từng uống qua rất nhiều máu huyết của đủ loại chủng tộc bất đồng, vô luận là yêu, quỷ, nhân loại, hoặc như là...bán thần!
- Bán thần?
Gabi dùng ánh mắt thật kỳ quái nhìn Jackson:
- Là người đàn bà mà anh từng đề cập đó sao?
- Trên thế giới này không có thần, nhưng bán thần không chỉ có một người!
Jackson nở nụ cười:
- Nhưng hiện tại đã rất khó tìm kiếm được. Cho nên nếu muốn tìm máu của bán thần đến chế tạo thiên sứ có linh hồn, đó là không dễ dàng!
- Vì sao không thể thực hiện được?
Đối với loại chuyện chế tạo ra thiên sứ có linh hồn, Gabi có chấp nhất thật lớn kinh người:
- Chỉ cần còn tồn tại trên thế giới này, như vậy nhất định đều có thể tìm được đến!
*****
- Như vậy sau khi tìm được đây?
Jackson nhìn Gabi hỏi:
- Anh dự định làm như thế nào? Chẳng lẽ anh mặc vào áo y tá bác sĩ nhìn vị bán thần kia mà nói:
- Bán thần thân ái, chúng tôi là nhân viên trung tâm hiến máu tình nguyện, thỉnh cống hiến một chút máu của ngài gì gì đó sao?
Jackson dùng ngữ khí trào phúng nói tiếp:
- Dù không phải là thần linh chân chính, nhưng lực lượng của bán thần không phải tới phiên nhân loại có thể đối kháng. Chứng kiến tôi rồi anh vẫn không hiểu rõ sao? Cho dù khi tôi còn ở thời kỳ mạnh mẽ đỉnh phong, vẫn không thể cùng vài bán thần hợp lực chống lại. Đây cũng là nguyên nhân mà vì sao tôi nhất định phải thật sự thành "Thần"!
Jackson nắm chặt tay:
- Chỉ có một vị thần chân chính mới có thể chống lại những bán thần cường đại nhất trong nhân gian giới. Tôi muốn để cho người đàn bà kia nhấm nháp một chút thống khổ đã gây ra nhiều năm như vậy với tôi!
Cho dù là lực phòng ngự của Kim Quyết do linh lực tạo thành cứng rắn vô song, nhưng do đặc tính dẫn điện của kim chúc nên cũng không cách nào ngăn cản được luồng điện xuyên qua. Minh Diệu lập tức cắt đứt linh lực sử dụng Kim Quyết bảo hộ, đem linh lực truyền vào bên trong Yêu Lân.
Huy động Yêu Lân trong tay, đem điện quang đánh tới ngăn trở, Minh Diệu lắc mình tránh thoát lôi điện do tên thiên sứ phát ra, cầm Yêu Lân đâm tới.
Nhưng cảm giác khi Yêu Lân đâm vào trong thân thể như trong tưởng tượng của Minh Diệu cũng không truyền đến. Bàn tay của thiên sứ kia không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh điện quang kiếm màu lam, đỡ lấy Yêu Lân của Minh Diệu đâm tới.
- Hoàn hảo Yêu Hoàng cũng không phải kim loại!
Minh Diệu nhẹ nhàng nhảy ngược về phía sau, tránh thoát điện quang kiếm trong tay thiên sứ công kích.
- Nếu không mà nói lần này đã bị đánh văng vũ khí trong tay!
Thiên sứ tóc lam không hề giống thiên sứ tóc đỏ trước đó, người kia chỉ đứng nguyên tại chỗ phóng ra quả cầu lửa không ngừng nghỉ dù Minh Diệu đã tránh né. Còn thiên sứ tóc lam này thấy Minh Diệu nhảy ngược thối lui, hai chân giẫm mạnh dưới sàn, bay nhanh vọt tới chỗ Minh Diệu. Thanh kiếm màu lam lướt qua mặt đất bám theo một mảnh điện quang.
Minh Diệu đem Yêu Lân hộ ngay trước ngực, chắn lấy điện quang kiếm công tới, thuận tiện mượn lực thối lui ra sau, nhưng thiên sứ kia cũng không cho Minh Diệu một lúc hòa hoãn thở gấp, lại tiến lên ép tới.
Thiên sứ tóc lam công kích như gió táp mưa sa, không chỉ có được lực lượng cường đại, hơn nữa tốc độ của hắn cũng rất nhanh. Minh Diệu nhìn ra được thiên sứ tóc lam này thành thục hơn thiên sứ tóc đỏ rất nhiều. Tên thiên sứ khống chế ngọn lửa trên người có rất nhiều dấu vết từng được phẫu thuật chắp vá, hơn nữa rất rõ ràng thân thể hắn cũng không thừa nhận được lực lượng của chính ngọn lửa mình đã phát ra. Mà tên thiên sứ tóc lam này tuy rằng lực lượng lôi điện phát ra còn không có lực phá hoại lớn như hỏa cầu, nhưng đồng dạng cũng không hề mang đến chút thương tổn nào cho cơ thể hắn. Hơn nữa vô luận là cận chiến hay khoảng cách xa, thiên sứ kia đều có cách chiến đấu khác hẳn. Thoạt nhìn tên thiên sứ này đích thật là thành phẩm hoàn chỉnh hơn thiên sứ tóc đỏ, nếu đem ra so sánh, thiên sứ tóc đỏ càng giống như vật thí nghiệm bị cải tạo thật nhiều lần mới thành công như thế.
- Đinh đinh đinh...
Lam mang điện quang giã lên trên Yêu Lân, tản mát ra thật nhiều tia lửa điện. Minh Diệu một tay cầm Yêu Lân ngăn cản công kích của hắn, một tay lấy ra một trương phù chú màu vàng.
- Mộc khôi lỗi!
Minh Diệu ngăn chặn được một đợt công kích, đem phù chú màu vàng nhân cơ hội ném nhanh xuống đất. Vài sợi dây leo phá tan sàn nhà, triền trụ chân của tên thiên sứ kia, bị công kích bất thình lình hai chân tên kia bị trói buộc lại, không giữ được thăng bằng thân thể liền ngã về phía trước.
- Đã xong!
Minh Diệu đem Yêu Lân đâm xuyên về phía trước, mũi kiếm sắc bén xuyên qua cổ họng tên thiên sứ tóc lam, xuyên qua sau gáy hắn. Máu huyết màu lam dọc theo Yêu Lân tràn lên tay Minh Diệu, có chút dinh dính. Minh Diệu vung taêu Lân lóe hồng sắc quang mang đem đầu của tên thiên sứ lập tức tước bỏ.
Đích xác tên thiên sứ tóc lam này có năng lực chiến đấu tổng hợp mạnh hơn mấy tên trước một ít. Nhưng năng lực chủ yếu của hắn toàn bộ dựa vào tính dẫn của lôi điện. Nếu trong tay Minh Diệu là một thanh vũ khí bình thường bằng sắt thép, khi tiếp xúc phải năng lượng lôi điện thì tính dẫn điện của kim loại chỉ trong nháy mắt sẽ đem luồng điện cường đại dẫn tới bên trong thân thể của Minh Diệu, biến hắn thành một khối thi thể cháy đen. Chỉ đáng tiếc Yêu Lân không phải là loại vũ khí bằng kim loại, dù chính bản thân Minh Diệu cũng không biết được Yêu Lân được chế tạo từ tài liệu gì.
- Hô...tên Pieca này mạnh hơn tiểu hỏa long kia được một chút, nhưng cũng không thấy có gì đặc biệt hơn người đi!
Minh Diệu dùng tay lau máu huyết màu lam lây dính trên thân Yêu Lân.
- Đinh...
Chứng kiến tác phẩm âu yếm của mình bị chém rụng đầu, Gabi đau lòng chụp lấy màn hình máy giám thị.
- A, chấm dứt rồi, chết nhanh đến như vậy, thật sự là không thú vị chút nào!
Jackson buông ly cà phê trong tay, có chút thỏa nguyện nói:
- Tôi còn trông cậy có thể đánh thêm được chốc lát nữa, không nghĩ tới tên tiểu tử kia nhanh như vậy đã có thể giải quyết cuộc chiến đấu!
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Gabi nói:
- Cho người bạn trẻ kia xuống tầng năm gặp tôi đi, tôi nghĩ muốn cùng hắn tán gẫu riêng chốc lát!
Nhìn máu lam dính trên bàn tay, hai mắt Minh Diệu có chút hoang mang, hắn cúi đầu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy chút máu lam kia, ánh mắt híp lại, gương mặt giống như đang hưởng thụ thứ gì đó vô cùng mỹ vị.
- Uy, anh đang làm gì đó?
Mị đột nhiên lên tiếng, đem Minh Diệu từ trong trạng thái lạ lùng như nằm mộng chợt bừng tỉnh. Hắn cảm thấy chút vị mặn trong miệng mình, lập tức phun ra một bãi nướt bọt văng dưới đất.
- Không phải đâu, đại thúc biến thái!
Mị có chút kỳ quái nói:
- Anh không chỉ đi nếm máu màu lam kỳ quái của tên thiên sứ này, còn làm ra biểu tình như thật hưởng thụ. Anh không có việc gì đó chứ?
- Ha ha, không có việc gì!
Minh Diệu lắc đầu:
- Tôi chỉ muốn biết máu của thiên sứ cùng máu của nhân loại rốt cục có gì khác nhau hay không mà thôi!
"Có lẽ do nguyên nhân một nửa dòng máu Huyết tộc trong người của mình đi", Minh Diệu thầm nghĩ trong lòng. Quỷ hút máu luôn khát vọng uống máu, có lẽ vì vậy khiến cho hắn có khoảnh khắc lâm vào trạng thái kỳ quái như thế.
- Tiếp tục đi tới đi!
Thanh âm của Gabi trên trần nhà lại vang lên:
- Dọc theo con đường này đi thẳng tới, sẽ có người ở nơi đó chờ ngươi!
- Sưu...
Một tiếng vang lên, cánh cửa tự động ở đối diện mở ra, lộ ra một thang máy.
- Cửa mở rồi, chúng ta đi thôi!
Minh Diệu đem Yêu Lân thả vào trong hộp nhỏ, hướng bên kia đi tới. Ở phía sau hắn máu màu lam tràn đầy trên sàn nhà, cùng một thi thể không đầu nằm trong vũng máu, chiếc cánh trên lưng thi thể vô lực xuôi xuống, máu ướt đẫm cả lông chim.
*****
Minh Diệu bước vào thang máy, cánh cửa kim loại đóng lại sau lưng. Dưới chân hắn truyền tới chấn động rất nhỏ, thang máy bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
"Đi xuống nữa hẳn đã là tầng năm của phòng thí nghiệm chứ!", Minh Diệu thầm nghĩ trong lòng, một tầng cuối cùng rốt cục sẽ có điều gì đang chờ đợi hắn đây?
Thang máy chợt dừng lại, cánh cửa trước mắt mở ra, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt Minh Diệu.
- Hoan nghênh anh, bạn của tôi!
Nam nhân kia mỉm cười mở rộng đôi tay, làm ra động tác như muốn ôm tới.
- Tôi không thể không nói anh là công cụ tiêu khiển tốt nhất mà tôi gặp được trong nhiều năm qua!
- Tôi nhớ được tên của anh tựa hồ là Jackson đúng không?
Minh Diệu cau mày nhìn nam nhân kia:
- Xem ra anh cũng không chỉ là một tổ trưởng bình thường của thực nghiệm tổ cấp thấp tầng một mà thôi đi?
- Đương nhiên là không phải!
Jackson mở to mắt nhìn Minh Diệu:
- Tôi chỉ là muốn tiếp xúc gần gũi với anh một chút, cảm thụ một chút khối thân thể này mà thôi.
- Thân thể?
Minh Diệu thoáng lặng người, khi gặp nam nhân này ở tầng một, Minh Diệu cũng không quá mức để ý. Trên người hắn cũng không có linh lực dao động gì, nhìn qua như là một người bình thường.
Nhưng hiện tại hồi tưởng lại, người này xác thực cũng quá bình thường đi. Ánh mắt bình thường, tóc, dáng người bình thường. Minh Diệu nhắm mắt lại, thậm chí còn không thể rõ ràng hình dung ra bộ dáng của người này. Nam nhân tên Jackson này đã bình thường tới mức làm cho không ai có thể nhớ kỹ. Nếu ngươi gặp phải người này, khi gặp mặt hắn ngươi sẽ nhớ rõ hắn là ai, nhưng đợi đến sau khi chia tay, bộ dáng của hắn sẽ lập tức biến mất trong đầu của ngươi. Minh Diệu đột nhiên phát giác một điều, một người bình thường lại có thể bình thường tới nông nỗi như thế sao?
- Ngươi rốt cục là ai?
Minh Diệu nhìn thẳng vào nam nhân bình thường tới cực điểm đứng trước mặt:
- Mục đích của ngươi?
- Không, không, không, ta nghĩ ngươi lầm!
Jackson nhẹ nhàng khoát tay:
- Ngươi là người đột nhập, nhớ rõ sao? Nói thế này, hình như lời ngươi nói vừa rồi mới là lời kịch của ta, ngươi đã đoạt đi lời kịch của ta.
Minh Diệu không nói gì, nam nhân này tuy trên mặt mỉm cười nhưng Minh Diệu lại cảm giác không được hắn thật sự đang cười. Tựa hồ loại tươi cười kia chỉ là biểu tình tập quán mà thôi, cũng không được biểu hiện từ nội tâm cảm xúc.
- Thứ mà ngươi muốn hẳn là thứ này đi?
Nhìn Minh Diệu không nói lời nào, Jackson lấy ra một tấm da dê ố vàng, quơ quơ trước mặt Minh Diệu:
- Hắc Chi Đoạn Chương, đây mới là mục đích ngươi tới lần này đúng không?
- Nếu ta nói phải, ngươi sẽ trực tiếp đưa nó cho ta sao?
- Đương nhiên có thể, tại sao lại không chứ?
Jackson nghiêng đầu, ném tấm da dê cầm trong tay qua. Minh Diệu thật không ngờ hắn lại làm ra động tác này, theo bản năng vươn tay ra. Khi nắm lấy cuộn da dê trong tay, Minh Diệu có chút sững sờ.
- Dù sao thứ này coi như có đưa cho ngươi cũng không có gì quan trọng.
Jackson lại nói:
- Dù sao cuối cùng vẫn sẽ biến thành đồ đạc của ta!
- Đồ của ngươi?
Minh Diệu thoáng sững sờ, hắn ngẩng đầu, lại phát hiện Jackson không biết đã đi tới trước mặt mình từ lúc nào. Gương mặt xem ra bình thường tới cực điểm kia cơ hồ đã kề sát mặt Minh Diệu, gần như đụng vào với nhau.
- Phải đó, đồ đạc của ta.
Jackson cười nói:
- Ngay cả ngươi cũng là đồ đạc của ta!
Trong lòng Minh Diệu đột nhiên cảm giác được một tia nguy hiểm. Đôi chân hắn giẫm mạnh bật lui về phía sau. Nhưng không biết là như thế nào, thân thể của Jackson cũng đã theo Minh Diệu di động, luôn luôn vẫn duy trì khoảng cách kề sát người của Minh Diệu. Giống như hắn đã dính vào trên người Minh Diệu, vô luận Minh Diệu né tránh thế nào cũng không thể bỏ ra hắn.
- Thân thể của ngươi, ta thật có hứng thú.
Dáng tươi cười của Jackson ở khoảng cách gần có vẻ có chút âm trầm.
- Xin hỏi ngươi có thể đưa cho ta không? Có được thân thể hỗn hợp huyết thống của nhân loại cùng quỷ hút máu, thật sự là tài liệu sống không thể tốt hơn!
Minh Diệu cảm giác được vùng bụng chợt đau đớn. Hắn cúi đầu lại phát hiện tay phải của Jackson đã giống như thanh đao sắc bén toàn bộ cắm vào trong bụng của mình không biết từ lúc nào!
Thân thể Minh Diệu chợt hóa thành dây leo màu xanh biếc, dọc theo cánh tay Jackson bò lên, gắt gao triền trụ thân thể của hắn. Nhưng không biết vì sao những sợi dây leo vốn còn đang xanh biếc quấn quanh trên thân thể người kia lại chỉ trong nháy mắt biến thành khô héo vàng úa, vỡ thành từng đoạn, biến thành từng mảnh khô héo, hóa thành bụi phấn tiêu tán bên trong không khí.
Minh Diệu đứng một bên, tay ôm kín bụng. Tuy rằng vừa rồi khi trong lòng Minh Diệu cảm giác có chút không ổn, lập tức dùng Mộc khôi lỗi tránh thoát công kích, nhưng hắn vẫn bị đả thương. Khi ngón tay của Jackson xuyên qua áo khoác của Minh Diệu, ở trên bụng hắn lưu lại miệng vết thương hơi cạn, miệng vết thương không sâu, máu cũng đã ngừng lại, tuy vết thương không làm nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại làm cho Minh Diệu cảm nhận được một tia sợ hãi. Hắn căn bản không thể phát giác được nam nhân kia làm sao ra tay, không hề có chút dấu hiệu báo trước, cũng không hề tản mát ra chút sát khí nào. Nam nhân kia làm ra hành động là hoàn toàn bất ngờ, không hề có bất kỳ dấu hiệu.
- Loại hương vị này...coi như không tệ!
Liếm liếm máu của Minh Diệu dính trên ngón tay, Jackson nhắm mắt nhấm nháp chốc lát. Tiếp theo hắn mở to mắt, dùng một loại ánh mắt thật kỳ quái nhìn Minh Diệu:
- Nhưng vì sao bên trong lại trộn lẫn một loại hương vị kỳ quái như vậy?
Minh Diệu không nói gì, hắn không biết rốt cục nam nhân trước mặt muốn làm chuyện gì. Người này thật giống như là một kẻ điên có giá trị quan cùng thế giới quan hoàn toàn bất đồng với người thường, ngươi căn bản không thể suy đoán được động tác tiếp theo sau của hắn.
- Nhưng thôi bỏ qua đi, một chút tỳ vết vẫn có thể thừa nhận được!
Jackson tự nói với mình. Hắn nhìn qua Minh Diệu cười cười:
- Tạm thời đến đây đi, chúng ta sẽ gặp lại!
Minh Diệu cảm giác trong tay đột nhiên trống rỗng. Hắn cúi đầu nhìn, nguyên bản Hắc Chi Đoạn Chương mà hắn đang cầm trong tay không biết vì sao lại đột nhiên biến mất bên trong không khí. Hắn ngẩng đầu, lại phát hiện nam nhân tên Jackson kia cũng đã biến mất ngay trước mặt của mình.
- Mị, cô không sao chứ?
Minh Diệu nhỏ giọng hỏi, vừa rồi Jackson bất ngờ công kích, ít nhiều nhờ có Mị ngăn trở. Nếu không phải có Mị ẩn trong lòng giúp hắn chống đỡ một chút, chỉ sợ hắn không chỉ bị thương nhẹ như vậy mà đã bị đánh vỡ bụng.
- Không có việc gì!
Thanh âm của Mị có chút miễn cưỡng:
- Bị một chút tổn thương mà thôi. Người kia tuyệt đối không đơn giản, lại có thể thương tổn được hình thái ảnh tử của tôi!
- Nghiêm trọng không?
Chân mày Minh Diệu cau lại, không chút dấu hiệu báo trước mà công kích, không chỉ xuyên thấu qua ảnh tử của Mị mà làm thương tổn chính mình, còn có thể làm cho Mị bị thương. Phải biết rằng Mị ở trong trạng thái ảnh tử, cơ hồ có thể xem thường toàn bộ công kích vật lý, trừ phi là dùng vũ khí linh lực đặc thù mới có thể gây thương tổn cho Mị. Nhưng tên nam nhân kia chẳng qua chỉ dùng tay của hắn đã thương tổn được thân thể của nàng. Minh Diệu cảm giác người kia đúng là sâu không lường được.
← Ch. 305 | Ch. 307 → |