Truyện ngôn tình hay

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 309

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 309: Yêu Lân
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Làm sao mà lừa?

Minh Diệu hỏi:

- Chẳng lẽ đổ máu lên trên người mình sao?

- Đó chỉ là mùi máu tươi, huyết khí lại khác hẳn!

Dịch Tiên Sinh nhướng mày đáp.

- Nếu như đặt trên thân người khác thì phương pháp này thật không dễ làm, nhưng với ngươi thì dễ dàng hơn rất nhiều.

- Đừng dông dài nữa, mau nhanh nói đi!

Minh Diệu thúc giục.

- Hiện tại bên trong thân thể của ngươi có phân nửa là máu của quỷ hút máu.

Dịch Tiên Sinh nói tiếp:

- Loại sinh vật như quỷ hút máu vốn dựa vào việc hút máu của nhân loại mà tồn tại. Ở trong thân thể của bọn hắn chảy xuôi máu rất nhiều đều là của nhân loại, đó chính là huyết khí. Ngươi có thể dựa vào huyết khí kia để lừa gạt cảm giác của Yêu Lân, khiến cho nó nghĩ lầm ngươi từng giết qua rất nhiều người nên huyết khí cực thịnh. Nói như vậy Yêu Lân sẽ ngoan ngoãn nghe lời của ngươi!

- Như vậy cũng được sao?

Minh Diệu ngẫm nghĩ. Alie tuy rằng có vẻ bề ngoài của một tiểu la lỵ nhưng dù sao cũng là người có tư cách lão thành nhất trong Huyết tộc hiện giờ. Tuy rằng hiện tại Huyết tộc đã không còn dựa vào việc hút máu nhân loại để tiếp tục sinh tồn, nhưng là một con quỷ hút máu hơn năm trăm tuổi ai biết được trước kia Alie từng hút máu của bao nhiêu nhân loại. Nếu dựa theo lời giải thích của Dịch Tiên Sinh, như vậy phương pháp kia Minh Diệu vẫn có thể lợi dụng, dùng huyết khí chứa trong phân nửa máu Huyết tộc để thúc đẩy ra lực lượng chân chính của Yêu Lân.

- Tôi cần làm như thế nào?

- Rất đơn giản, đổ ra một chút máu!

Dịch Tiên Sinh không đợi cho Minh Diệu kịp phản ứng liền dùng Yêu Lân cắt một đường trên tay Minh Diệu. Yêu Lân sắc bén cắt qua bàn tay Minh Diệu, máu tươi liền chảy vào lưỡi kiếm.

- Uy, thật đau a...

Minh Diệu chặn miệng vết thương nói:

- Sao không nói trước một tiếng để cho tôi chuẩn bị!

- Chẳng qua chỉ cắt một miệng vết thương nhỏ mà thôi, có gì mà kêu ca!

Dịch Tiên Sinh để dòng máu chảy xuôi theo thân Yêu Lân, những nơi máu tươi của Minh Diệu chảy qua, hồng sắc quang mang trên thân Yêu Lân chậm rãi mờ nhạt xuống, giống như bị dập tắt.

- Uy, đầu trọc, vì sao hồng quang của Yêu Lân lại biến mất?

Minh Diệu nhìn thấy một màn như vậy liền kỳ quái hỏi:

- Không phải ông đem Yêu Lân làm hỏng rồi đi?

- Ngươi cho ta là ai?

Dịch Tiên Sinh liếc mắt lườm Minh Diệu khinh thường nói:

- Ta là Dịch Tiên Sinh! Là người duy nhất trong xã hội hiện đại có khả năng luyện khí, là tu luyện giả duy nhất của Ngũ Hành Thuật Luyện Khí Thiên!

- Được rồi được rồi, không cần gắn quá nhiều danh hiệu cho chính mình, cho dù có gắn nhiều thì đầu của ông cũng không mọc thêm tóc được đâu!

Minh Diệu không chút kiên nhẫn cắt đứt lời nói của Dịch Tiên Sinh:

- Ông nói xem rốt cục là chuyện gì xảy ra?

- Không có gì cả, khi Yêu Lân tỉnh lại thì biết!

Dịch Tiên Sinh tùy tiện đem Yêu Lân ném cho Minh Diệu.

- Uy, ông làm gì thế?

Minh Diệu nhìn thấy Dịch Tiên Sinh tùy tiện vứt Yêu Lân về phía mình, mũi kiếm đang thẳng bay tới chỗ của hắn đang đứng. Hắn căn bản không kịp phản ứng, theo bản năng đưa tay ra đón lấy. Nhưng ngay khi Yêu Lân tới sát bên tay hắn chợt thấy hối hận. Phải biết rằng đây là Yêu Lân, lưỡi kiếm sắc bén tới mức không gì không phá được, cho dù Yêu Lân mất đi kiếm quang nhưng vẫn đủ sức xuyên thấu hết thảy vật cứng rắn, hắn dùng tay đi đón nó chẳng phải sẽ bị nó xuyên thủng hay sao?

Nhưng hình ảnh ngón tay rời khỏi bàn tay cũng không hề xuất hiện như tưởng tượng. Minh Diệu cầm lấy lưỡi kiếm của Yêu Lân nhưng lại không hề bị chút thương tổn. Yêu Lân mất đi hào quang bị Minh Diệu cầm trong tay chẳng khác gì một cây gậy gỗ không có chút uy hiếp nào.

- Đầu trọc, Yêu Lân bị làm sao vậy?

Minh Diệu kỳ lạ nói, hắn quay Yêu Lân ngược lại cầm vào chuôi kiếm.

Minh Diệu còn chưa đợi được Dịch Tiên Sinh trả lời thì đã hiểu nguyên nhân vì sao. Khi tay hắn vừa chạm vào chuôi của Yêu Lân, một cỗ ý niệm thân thiết đã từ trong tay Minh Diệu truyền tới trong lòng hắn. Nguyên bản thân kiếm ảm đạm của Yêu Lân đột nhiên phát ra hồng quang chói mắt chiếu sáng cả căn phòng. Bởi vì hào quang thật sự quá sáng chói nên Dịch Tiên Sinh ngồi cách đó không xa cũng phải dùng tay để che đôi mắt lại.

- Oa! Minh Diệu, anh đang làm gì?

Mị đang ẩn trong lòng Minh Diệu chợt lớn tiếng hô to:

- Sao sáng quá, đâm đau cả mắt tôi, mau dừng lại đi!

Vẻ mặt Minh Diệu cười khổ nhưng lại không nói nên lời. Hắn cũng muốn dừng lại nhưng thân thể hắn không nghe lời hắn sai khiến. Phảng phất như một cỗ máy hút nước thật lớn, Yêu Lân tham lam hút lấy linh lực bên trong thân thể Minh Diệu, cơ hồ muốn rút khô cả người của hắn. Minh Diệu cũng muốn hỏi Dịch Tiên Sinh rốt cục đang xảy ra chuyện gì nhưng hắn lại không nói ra được một câu nào. Chỉ phải để mặc cho Yêu Lân rút ra linh lực của chính mình, tự thủ tâm thần.

- Hô...Sắp bị rút thành thây khô...

Ngay khi linh lực trong cơ thể Minh Diệu cơ hồ bị hút khô cạn, cả người như muốn lâm vào trong hôn mê, rốt cục Yêu Lân không tiếp tục hút lấy linh lực của hắn, quang mang chói mắt cũng dần dần ảm đạm xuống biến mất không còn nhìn thấy. Minh Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm, hiện tại hắn cũng bất chấp hỏi thăm Dịch Tiên Sinh chuyện gì đang xảy ra mà chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Hắn đem Yêu Lân chống xuống mặt đất định tựa vào nghỉ ngơi, nào ngờ mũi kiếm của Yêu Lân vừa tiếp xúc mặt sàn liền "sưu" một tiếng đâm xuyên tận chuôi kiếm, Minh Diệu cũng bị lảo đảo té ngã xuống đất.

- Oa ha ha ha ha...thành công, thật không nghĩ tới có thể thành công!

Dịch Tiên Sinh chứng kiến một màn này liền ngửa mặt lên trời cười ha hả:

- Suy đoán của ta quả nhiên không sai, Yêu Lân đã thực sự thức tỉnh!

- Đầu trọc đáng chết, ông lại lấy tôi ra làm thí nghiệm!

Minh Diệu đứng lên khỏi sàn nhà oán hận nói.

- Vừa rồi còn nói chuyện giống như là sự thật, nguyên lai toàn bộ chỉ là suy đoán của ông!

- Dù sao chỉ cần thành công là được!

Dịch Tiên Sinh cũng không thèm lưu ý đến câu oán hận của Minh Diệu, hắn cầm lấy chuôi kiếm của Yêu Lân cắm dưới sàn định nhổ lên, nhưng phát hiện Yêu Lân không hề nhúc nhích.

- Di, xem ra hiện tại chỉ còn ngươi sử dụng được nó mà thôi!

- Tôi thử xem!

Minh Diệu cầm chuôi kiếm của Yêu Lân, vốn không cần dùng sức đã rút ra khỏi mặt sàn. Hắn cẩn thận quan sát hồng quang đã muốn biến mất trên lưỡi kiếm, thân kiếm ảm đạm nhưng thỉnh thoảng lại có lưu quang ẩn hiện, giống như Yêu Lân nguyên bản sáng rực chói lọi nhưng hiện tại đã thu liễm bên trong không kích phát. Nhìn qua càng thêm có vẻ uy lực mười phần, Minh Diệu đem Yêu Lân huy vũ trong không khí, thật không ngờ vừa vung lên thì chiếc máy phát tia la de đã bị chặt đứt thành hai đoạn, máy móc vang lên ầm ầm rơi xuống sàn tóe lên một mảnh bụi mù.

- Uy lực đúng thật là mạnh hơn không ít!

Minh Diệu không dám tiếp tục tùy tiện huy vũ Yêu Lân, chỉ thu vào bên trong hộp nhỏ màu xanh.

- Nhưng sao trước đó ông không nói Yêu Lân sẽ rút ra linh lực của tôi đi?

- Hấp thu linh lực của ngươi?

__________________

*****

Nghe được câu nói của Minh Diệu, Dịch Tiên Sinh tựa hồ cũng khó hiểu. Hắn nghĩ ngợi một lát mới nói:

- Theo đạo lý mà nói không thể phát sinh việc này. Xuất hiện loại tình huống như vậy theo ta suy đoán có thể do Yêu Lân muốn hấp thu linh lực của ngươi để bù lại huyết khí còn chưa đủ. Dù sao loại phương pháp này xem như là đường tà đạo, sẽ xuất hiện tình huống ngoài dự liệu cũng có thể thông qua!

- Rút ra linh lực cũng không sao cả.

Minh Diệu nói:

- Tuy rằng uy lực trở nên mạnh mẽ nhưng như thế này đã xem như Yêu Lân chân chính thức tỉnh rồi sao?

- Còn chưa!

Dịch Tiên Sinh lắc đầu:

- Tuy rằng đã hoàn thành xong nghi thức thức tỉnh nhưng còn cần thêm một khoảng thời gian. Dù sao muốn đem một người đang ngủ đánh thức hắn dậy cũng cần một khoảng thời gian mới có thể thanh tỉnh lại suy nghĩ. Hiện tại Yêu Lân đại khái có thể khôi phục được bảy thành lực lượng, muốn thức tỉnh hoàn toàn ta phỏng chừng còn cần chờ thêm một năm nữa. Ở trong đoạn thời gian này Yêu Lân sẽ càng ngày càng mạnh thẳng cho đến khi hoàn toàn tỉnh giấc!

- Vậy bây giờ còn không phải chưa thể sử dụng được?

Minh Diệu có chút ủ rũ nói:

- Chỉ là uy lực trở nên có chút mạnh mẽ hơn mà thôi!

- Ngươi thỏa mãn đi! Phải biết rằng hiện tại ngươi đang có được một thanh linh kiếm có kiếm hồn, đám linh năng giả khác nằm mơ còn cười tỉnh, huống chi một thanh linh kiếm có kiếm hồn hoàn toàn thức tỉnh. Chẳng qua muốn cho ngươi chờ lâu thêm một lát, ngươi còn nhiều oán hận tới như vậy sao!

- Nhưng mà thời gian không đợi người đây!

Minh Diệu thở dài nói:

- Tôi cũng không thể đối mặt mà nói với đám người điên ở đây, các người cứ chờ tôi một năm sau chạy tới lấy Hắc Chi Đoạn Chương đi?

- Tuy rằng chỉ có bảy thành lực lượng nhưng theo ta nghĩ như vậy cũng đã đủ rồi.

Dịch Tiên Sinh ngẫm nghĩ nói:

- Nói đến cùng hắn cũng chỉ là một nhân loại có được năng lực quỷ dị. Bảy thành lực lượng của Yêu Lân đã đủ tiêu diệt bất cứ yêu ma quỷ quái nào huống chi là nhân loại!

- Nói cũng đúng!

Minh Diệu gật đầu:

- Nếu Yêu Lân đã tỉnh vậy còn Cổ Ấn cùng Ích Tà thì sao? Những thanh kiếm này đều truyền từ Tần gia gia, hẳn đều có đủ kiếm hồn, có thể có được năng lực thức tỉnh đi?

- Không được!

Dịch Tiên Sinh tiếc nuối lắc đầu:

- Tuy rằng những thanh kiếm này trước kia đều do gia chủ Tần gia truyền xuống, nhưng hiện tại duy nhất còn có thể hoàn toàn thức tỉnh chỉ có Yêu Lân.

- Vì sao vậy?

Minh Diệu khó hiểu hỏi:

- Cổ Ấn cùng Ích Tà không có kiếm hồn sao?

- Có, hoặc là nói từng có qua.

Dịch Tiên Sinh nói:

- Ta nghe sư phụ ta cũng chính là ông nội của ngươi đề cập qua, mấy thanh kiếm này đều là linh kiếm có kiếm hồn. Nhưng Cổ Ấn kiếm ở hơn bốn mươi mấy năm trước kiếm hồn đã bị thương thần trí. Cho nên hiện tại chủ yếu Cổ Ấn chỉ có thể khôi phục được như vậy, muốn khôi phục trọn vẹn lực lượng năm xưa là không khả năng. Ngươi cũng không thể chỉ trông cậy vào một người bị thương nên đã bị cắt bỏ đại não sẽ giống như người bình thường đi?

- Bốn mươi mấy năm trước?

Minh Diệu lạ lùng hỏi:

- Đó không phải là thời đại của ông nội tôi sao?

- Phải!

Dịch Tiên Sinh gật đầu:

- Ngươi cũng biết khi đó Trung Quốc đang lâm vào thời đại hỗn loạn. Sau khi cách mạng thắng lợi không lâu, đang lúc cần nghỉ ngơi để lấy lại sức, thật không ngờ bởi vì một sự kiện mà làm bạo phát hỗn loạn trong cả nước!

- Ông muốn nói tới thời kỳ cách mạng văn hóa?

Minh Diệu hỏi.

- Đúng vậy!

Dịch Tiên Sinh nói tiếp:

- Ngươi cũng biết gặp phải loạn thế là lúc lòng người lay động. Đủ loại yêu ma quỷ quái đều hùng hổ xông ra quấy nhiễu nhân gian. Lúc ấy ở phương bắc xuất hiện hai Cương Thi Vương ngàn năm, không biết vì sao lại đánh nhau tưng bừng khiến nơi nơi nhật nguyệt đều âm u không còn ánh sáng, thiên tai không ngừng. Nếu bỏ mặc cho họ tiếp tục đánh nhau mãi sẽ gây ra hậu quả khó lường. Vì muốn ngăn cản hai con cương thi ngàn năm kia, sư phụ ta cũng chính là ông nội của ngươi đã liên hợp với mấy đại gia tộc linh lực giả của phương bắc muốn đem hai con cương thi kia phong ấn!

- Ngươi phải biết rõ Cương Thi Vương ngàn năm là yêu quái khó gặp vô cùng, muốn đối phó một con đã vô cùng khó khăn huống chi là có tới hai con. Ông nội của ngươi suy nghĩ ra một biện pháp làm cho người dẫn dụ một con tách ra, mà tập trung lực lượng đối phó một con. Rốt cục sau khi trả một cái giá thảm thống đã đem con Cương Thi Vương kia phong ấn lại, nhưng Cổ Ấn kiếm trong chiến dịch lần đó đã bị thương tổn không cách nào chữa trị. Kiếm hồn đã bị đánh trọng thương quá nặng không thể khôi phục lại.

- Thì ra là thế!

Minh Diệu gật đầu:

- Vậy còn một con Cương Thi Vương khác đâu?

- Sau khi con Cương Thi Vương kia bị phong ấn thì hắn cũng biến mất.

Dịch Tiên Sinh nói:

- Sau đó trải qua thăm dò mới biết được con Cương Thi Vương còn lại luôn luôn dùng thân phận nhân loại sinh hoạt trong nhân gian, dựa vào việc hút máu động vật mà sống cũng không ra hại người. Mà con Cương Thi Vương bị phong ấn tựa hồ có cừu oán với hắn cho nên hắn mới chạy đi ra báo thù!

- Thật không nghĩ ra còn có cương thi không hút máu người a!

Minh Diệu nở nụ cười:

- Tôi còn tưởng rằng chuyện đó chỉ có trong phim ảnh thôi chứ!

- Cũng không phải toàn bộ cương thi đều tự nguyện trở thành quái vật nhảy ra ngoài ngũ hành bất tử bất diệt.

Dịch Tiên Sinh nói:

- Có những con cương thi khi còn là nhân loại, bởi vì sau khi chết bị người vô ý chôn xuống địa phương âm hàn. Cơ duyên xảo hợp mới biến thành cương thi. Cương thi cũng giống như loài quỷ, luôn bảo lưu trí nhớ khi còn sống. Cho nên có khi cương thi đó khi sống trong thân phận nhân loại họ vốn là người thiện lương tốt bụng, sau khi biến thành cương thi cũng không nhất định phải biến thành ác ma hút máu người hay đi ra hại người!

Nói tới đây Dịch Tiên Sinh chợt thở dài:

- Nhưng lại có những kẻ không chịu suy nghĩ thông suốt được điểm này. Cho rằng chỉ cần là yêu ma thì phải thu thập họ. Nguyên bản sau khi nghe được con Cương Thi Vương còn lại sinh tồn như vậy ông nội của ngươi đã quyết định không tiếp tục đuổi giết hắn. Nếu nó sẽ không làm chuyện gì nguy hại nhân gian thì thay vì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng lại có một thế gia trừ ma cũng không chịu bỏ qua tiếp tục đòi đuổi giết con Cương Thi Vương kia. Kết quả lại đi chọc giận con cương thi chỉ muốn an ổn bình yên sống qua ngày nọ, khiến cho cả gia tộc đều bị hắn diệt môn. Sau khi chuyện đó xảy ra con Cương Thi Vương kia cũng đã mai danh ẩn tích!

- Thế gia mà ông nói có phải là Phạm gia hay không?

Trong đầu Minh Diệu đột nhiên nhớ ra một người.

- Chính là Phạm gia!

Dịch Tiên Sinh gật đầu.

- Phải biết rằng con thỏ nóng nảy còn đi cắn người chứ đừng nói chi là Cương Thi Vương. Đáng thương cho trên dưới Phạm gia hơn mười người nội trong một đêm đã toàn bộ bị giết chết, nghe nói lúc ấy chỉ còn một đứa bé bởi vì lúc ấy không có mặt trong nhà nên mới tránh được một kiếp!

__________________

Crypto.com Exchange

Chương (1-393)