Vay nóng Homecredit

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 330

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 330: Thay đổi đột ngột
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Shopee


- Vậy sao?

Từ Mẫn bất đắc dĩ, đành lấy ra điện thoại di động gọi cho Diệp Tiểu Manh.

- Chị Từ Mẫn, sao chị lại đến đây?

Không bao lâu sau Diệp Tiểu Manh đã vội vã chạy ra cửa trường.

- Không có chuyện gì, chị chỉ có chút lo lắng.

Từ Mẫn nói:

- Vì sao em lại tự nhiên hỏi tới chuyện của Quỷ Yêu kia?

- Ha ha, không có gì, chỉ là a Trạch đang chỉnh sửa chút tài liệu do Minh Diệu lưu lại trước kia nên đọc thấy tài liệu đó, nên tụi em chỉ muốn tìm hiểu thêm một chút mà thôi.

Diệp Tiểu Manh cũng không có ý định đem chân tướng nói cho Từ Mẫn biết.

- Hiện giờ bên ngoài có siêu vi trùng phát tán nhiều như vậy, sao chị đi ra ngoài mà không mang theo khẩu trang?

- Thứ khẩu trang đó chị không thích.

Từ Mẫn nói:

- Nếu thật sự phải bị lây bệnh, mang khẩu trang hay không mang thì có gì khác nhau đâu, bất quá chỉ thêm một lớp vải mà thôi.

- Cũng không thể nói như vậy đâu.

Diệp Tiểu Manh nói:

- Dù sao cũng giảm bớt khả năng bị lây nhiễm đi. Công tác của chị tiếp xúc nhiều loại người phức tạp, chị nên cẩn thận một chút tốt hơn!

- Phức tạp cái rắm!

Từ Mẫn tức giận nói:

- Không biết gần đây phát điên cái gì, vốn không có việc gì để làm. Nhận được điện thoại tố giác có vài người bệnh tâm thần nổi điên ngoài đường, kết quả sau đó lại bị đám người của hiệp hội gì đó mang đi, đã xuất hiện nhiều lần rồi.

- Di? Chẳng lẽ thần quái hiệp hội còn phụ trách cả án kiện bệnh tâm thần hay sao?

Diệp Tiểu Manh kỳ quái nói.

- Ai biết đâu!

Từ Mẫn lắc đầu:

- Bỏ đi, không có việc gì, chị đi trước đây, tự em nên cẩn thận một chút!

- Ân, em biết!

Diệp Tiểu Manh gật đầu.

- Hiện tại bảo vệ trường học cũng treo giá như vậy, ngay cả mặt mũi cảnh sát cũng không mua!

Từ Mẫn xoay người, nhìn thấy người bảo vệ ngồi yên nơi đó với gương mặt không chút thay đổi cũng không khỏi than thở vài câu. Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, bước nhanh rời khỏi cổng trường đại học.

- Di, sao bảo vệ cổng thay người từ lúc nào vậy?

Nhìn theo Từ Mẫn rời đi, Diệp Tiểu Manh cũng nhìn thấy bảo vệ trẻ tuổi ngồi ở cổng, gương mặt lạ hoắc nàng cũng chưa thấy qua bao giờ.

...

- Trần Hạo rời giường đi!

Bên tai truyền tới thanh âm kêu la quen thuộc của một cô gái, Trần Hạo co rụt đầu, vùi sâu vào trong mền. Ngày hôm qua hắn lại chạy cả đêm ngoài sân trường, hiện tại toàn thân Trần Hạo đều chỉ oán hận không được ngủ bất tỉnh cho thoải mái.

- Thật đáng ghét, anh còn không đứng dậy tôi sẽ ra tuyệt chiêu đó!

Giọng cô gái trở nên có chút không kiên nhẫn.

- Đau đau...

Lỗ tai truyền tới đau đớn, Trần Hạo há miệng ôm lỗ tai mình, rên rỉ nói:

- Cô thật xấu xa, không phải vẫn luôn đếm một hai ba hay sao chứ?

- Dù sao sau khi đếm xong thì kết quả vẫn là như vậy, tôi đem một ít bước bỏ bớt cho khỏe thôi!

Anh Đào đặt mông ngồi lên giường của Trần Hạo, hoàn toàn không đem mình xem như người ngoài.

- Hôm nay anh lại trốn học ngủ trong phòng, không sợ bị rơi rụng kỳ thi sao?

- Thêm con rận nữa cũng không sợ ngứa!

Trần Hạo nhu nhu huyệt thái dương ngồi dậy:

- Sao cô lại chạy tới ký túc xá nam sinh vậy, bảo vệ trông cửa không ngăn cản cô sao?

- Tùy tiện nói vài câu dễ nghe là xong thôi, dù sao bộ dáng của tôi vừa nhìn đã thấy rõ là cô gái ngây thơ, thật quá dễ dàng.

Anh Đào cố ý làm ra vẻ mặt đáng yêu, nhìn Trần Hạo trừng mắt.

- Cũng đúng, đáng tiếc nội tâm cùng bề ngoài lại hoàn toàn khác hẳn.

Trần Hạo ngáp dài một hơi:

- Nói đi, tìm tôi làm gì?

- Lão tứ trong phòng ngủ của anh nói anh ngủ như con lợn chết, tôi còn tưởng rằng anh bị bệnh nên đến thăm anh.

Anh Đào nói:

- Nhưng hiện tại xem ra anh chỉ là bị tính lười tác quái mà thôi.

- Làm ơn đi, tôi đã có vài đêm không được ngủ ngon.

Trần Hạo cười khổ nói:

- Đêm qua lại bị dày vò cả đêm nữa.

- Di? Đêm qua sao?

Anh Đào thật cẩn thận hỏi:

- Thế nào, chẳng lẽ anh lại thấy nữ quỷ kia nữa sao?

- Phải đó, còn bị người liên lụy bị nhốt trong rừng cây tới sáng.

Trần Hạo đem chuyện xảy ra đêm qua kể lại cho Anh Đào nghe qua.

- A, đừng nói nữa, thật đáng sợ!

Khi Trần Hạo kể tới lúc nhìn thấy được nữ quỷ cùng đôi mắt đáng sợ trên tầng ba khu phòng học cũ, Anh Đào vội vàng che kín lỗ tai của mình.

- Đều do tại anh, luôn nói cho tôi nghe chuyện của nữ quỷ gì đó, đêm qua tôi nằm thấy ác mộng cả đêm!

- Còn không phải bị xã trưởng của cô làm hại hay sao?

Trần Hạo nhỏ giọng than thở:

- Đau đầu quá đi, giống như muốn vỡ ra vậy!

- Liên tục mấy đêm không được ngủ ngon, đầu không đau mới là lạ!

Anh Đào tức giận nói.

- Anh nằm xuống ngủ thêm đi, tôi đi phòng y tế xin thuốc giảm đau cho anh.

- Được rồi!

Trần Hạo lại gục xuống giường.

- Một đám không tim không phổi, chỉ biết ăn rồi ngủ.

Anh Đào nhìn thoáng qua Trần Hạo, lại nhìn rác rưởi đầy trong phòng, than thở vài câu rời khỏi ký túc xá.

Nghe được Anh Đào nhỏ giọng than thở, Trần Hạo quay đầu nhìn thoáng qua. Trên mặt đất vứt đầy những túi thức ăn vặt, bánh mì rơi rụng khắp nơi, nhìn qua chẳng khác gì bị người đánh cướp. Trần Hạo nhớ rõ đó là đồ ăn mà tối qua nhị bàn đã mua về, lại thật không ngờ chỉ trong một đêm đã bị hắn ăn xong sạch sẽ. Trần Hạo cảm thấy nhị bàn chẳng khác gì một con gấu chó đang chuẩn bị qua mùa đông.

...

- Có ai ở đây không?

Anh Đào nhẹ nhàng gõ cửa phòng y tế, nhưng thật bất ngờ không có ai lên tiếng trả lời.

Thật là lạ lùng, hiện tại là thời kỳ mẫn cảm, cho nên trong phòng y tế bình thường luôn sẽ có lão sư trực ban, rất ít xuất hiện tình huống không có người ở lại. Anh Đào cảm thấy có chút kỳ quái, phòng cứu thương không có ai, Anh Đào vốn định quay về, nhưng nàng nghĩ tới hiện tại Trần Hạo bị đau đầu khó chịu vô cùng, lại có chút không đành lòng. Nữ lão sư của phòng y tế tính tình thật tốt, khoảng bốn mươi tuổi, người thật hiền hòa. Khi nói chuyện thanh âm cũng nhỏ nhẹ, luôn cười híp mắt, nhìn qua thật thân thiết. Mà Anh Đào thường xuyên vì một ít nguyên nhân hay tới giao tiếp với lão sư nơi này, cho nên cũng được xem là người quen. Vì vậy Anh Đào cảm thấy hiện tại trong phòng y tế không có ai, mình tự tiện lấy chút thuốc giảm đau đầu cho Trần Hạo sau đó giải thích lại với lão sư cũng không có gì khó khăn, vì vậy nàng đẩy cửa, cánh cửa không khóa, liền đi vào.

Bên trong phòng y tế tản ra hương vị nước tẩy trùng, không nồng, rất dễ chịu. Cửa sổ vẫn đóng, gió thổi vào, bức màn màu lam thoáng lay động nhè nhẹ.

Thuốc giảm đau đầu cũng là loại thuốc thường dùng, cho nên cũng không bảo quản quá nghiêm, chỉ đặt trong tủ treo không khóa lại. Anh Đào quen thuộc tìm được chai thuốc trong tủ, đổ ra hai viên. Nhưng khi suy nghĩ lại chỉ sợ Trần Hạo đau nhiều nên lại đổ thêm hai viên ra tay, dùng tờ giấy gói lại bỏ vào trong túi.

Một thanh âm kỳ quái đột nhiên truyền vào trong lỗ tai Anh Đào, có thể vì nguyên nhân có tật giật mình, dọa nàng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa kêu to thành tiếng. Nàng cẩn thận lắng nghe, thanh âm kia thật ghê tởm, giống như thanh âm đang dùng vật gì trộn thịt vụn...

__________________

*****

Ở một góc khác trong phòng y tế đặt hai giường bệnh, chuẩn bị cho những sinh viên có triệu chứng bệnh đặc thù cần lưu lại quan sát vài ngày. Bên ngoài có một rèm cửa màu trắng ngăn cách, bình thường đều được thu gọn lại, chỉ khi trên giường có người nghỉ ngơi mới kéo ra che lại. Anh Đào cẩn thận lắng nghe, thanh âm kia tựa hồ là ở chỗ giường bệnh truyền đến, mà trong đó có một giường được che kín màn.

- Có người đang nghỉ ngơi sao?

Anh Đào có chút kỳ quái, nếu như nói có sinh viên cần ở lại phòng y tế để quan sát bệnh tình, lão sư trực ban không nên vắng mặt. Nàng rất tò mò, thật muốn xem là ai đang nằm trên giường bệnh, nhưng lại sợ mình quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, vì vậy bước thật nhẹ đi tới, rón rén đi tới bên bức màn, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở trộm nhìn vào bên trong.

Trước mắt là cảnh tượng làm cho người ta không cách nào dám hình dung. Vị lão sư nguyên lai luôn cười cười, nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ đang ghé vào trên giường bệnh, đang nhét một đống ruột thật ghê tởm vào trong miệng của mình. Mà bên dưới người nàng là thi thể một nữ sinh viên còn mặc đồng phục. Bộ đồng phục vốn chỉnh tề đã bị xé rách nát, lộ ra thân thể vốn đang tràn đầy vẻ thanh xuân dào dạt. Nhưng hiện tại thân thể kia đã biến thành băng sương tái nhợt, theo vẻ thống khổ trong đôi mắt cùng vẻ mặt trợn trừng liền có thể nhìn thấy được tâm tình kinh hoàng cùng thống khổ của nữ sinh này trước khi chết. Vùng bụng bằng phẳng bị xé vỡ ngay trung gian, lộ ra nội tạng bên trong. Theo vết máu loang lổ khắp nơi thì có thể thấy được nữ sinh kia trước khi chết từng giãy dụa cùng phản kháng kịch liệt. Nhưng vô cùng bất đắc dĩ, lực lượng của nàng không thể sánh bằng người đã giết chết nàng, bởi vì bên trên đầu giường bằng inox đã lưu lại một vết trảo vô cùng rõ ràng, là do bị người tạo ra tới. Máu dính đầy ga giường màu trắng, cũng dính đầy cả chiếc áo dài trắng của vị lão sư kia. Nhưng nhìn qua hết thảy cảnh tượng kia không ảnh hưởng gì tới nàng, nàng chỉ đang chăm chú khẩn cấp đem đống ruột nhét vào trong miệng mình nhai ngấu nghiến.

Ánh mắt Anh Đào mở thật to, thân thể không ngừng run rẩy. Nàng không cách nào dám tin tưởng một màn trước mắt của mình, cũng không cách nào di chuyển được thân thể của chính mình. Nàng giống như bị trúng phải Định Thân Thuật, đại não không cách nào vận chuyển tự hỏi.

Trốn, mình phải trốn, mình phải rời khỏi nơi này! Đại não của Anh Đào lại một lần nữa khởi động, ý niệm đầu tiên chính là lập tức bỏ chạy khỏi nơi khủng khiếp này. Nàng nỗ lực khống chế bản thân mình không hét to lên, thậm chí ngừng thở. Nàng muốn bước chân bỏ chạy, lại phát hiện đôi chân mình như nhũn ra, căn bản không cách nào di động.

Thân thể Anh Đào thoáng khom xuống, dùng hai tay chống lên mặt đất, dùng tốc độ thật chậm bò ra cửa phòng y tế. Nàng thật cẩn thận mở cửa, sau đó thở mạnh một hơi như một con thỏ bị kinh hoảng, lao nhanh ra khỏi căn phòng y tế giống như địa ngục.

Tiếng bước chân nặng nề dồn dập vang lên bên trong hành lang, mà lão sư đang lo nuốt nội tạng ghê tởm kia chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, lại cúi đầu tiếp tục gặm lấy gặm để. Tựa hồ hết thảy cùng nàng không có quan hệ gì, hiện tại điều nàng cần chú ý chính là nội tạng của thi thể trước mặt mà thôi.

- Đông...

Cửa phòng ngủ bị đẩy bật ra thật mạnh, sau đó lại nằng nặng đóng lại, tiếp theo là tiếng thở dốc dồn dập cùng tiếng khóc nức nở. Trần Hạo bị bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ, hắn xoay người đứng dậy nhìn xem, lại chứng kiến Anh Đào hoảng sợ ngồi bệch dưới sàn nhà ngay cửa, thân thể đang run lên bần bật.

- Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Trần Hạo vội vàng đứng bật lên khỏi giường, chạy tới bên người Anh Đào. Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, muốn giúp nàng tỉnh táo lại. Tính tình Anh Đào hắn hiểu rất rõ ràng, mỗi ngày đều làm ra vẻ đầy sức sống, nếu không phải nàng đã nhận lấy chuyện gì quá kinh hãi nàng chắc chắn sẽ không biến thành bộ dạng như thế.

Bàn tay Trần Hạo vuốt ve lên lưng Anh Đào, Anh Đào dần dần mới hồi phục lại.

- A...

Lúc này Anh Đào mới nhào vào lòng Trần Hạo lớn tiếng khóc lên.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Trần Hạo có chút xấu hổ nói, nơi này là ký túc xá nam sinh, hơn nữa hiện tại chỉ có một mình hắn trong phòng ngủ, Anh Đào lại khóc lớn tiếng như vậy, chỉ sợ cả tầng lầu đều có người nghe thấy. Nếu như hiện tại có ai vào hỏi, hắn thật sự có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

- Thật quá đáng sợ...tôi nhìn thấy thứ thật đáng sợ...

Anh Đào vừa nức nở vừa đứt quãng nói:

- Lão sư trong phòng y tế...

...

Cùng lúc đó, ngay cửa vào tòa lầu phòng học cũ.

- Đi thôi, chúng ta vào gặp mặt tên Quỷ Yêu gì đó đi!

A Trạch tràn đầy tự tin nói:

- Chỉ cần phá đi vật nó ám ảnh là tốt nhất, rất đơn giản!

- Đừng quên, còn có một học sinh bị nó khống chế!

Diệp Tiểu Manh ở một bên nhắc nhở:

- Rất có thể học sinh kia vẫn còn sống, cho nên khi xuống tay cũng nên nhẹ một chút!

- Đã biết, yên tâm đi, tôi tự có chừng mực!

A Trạch gật đầu:

- Cô chỉ cần ở bên cạnh dùng pháp thuật chế trụ hắn, tôi có thể nhẹ nhàng xử lý hắn, về phần Quỷ Yêu thì cứ giao cho tôi. Ha ha, tân pháp thuật của tôi còn chưa từng dùng qua trong chiến đấu đâu!

- Tôi đối với cô thật không có lòng tin.

Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng than thở một câu. Nàng kiểm tra đồ vật trong túi một chút, trước kia Minh Diệu lưu lại vũ khí đã cải tạo qua cho nàng, cùng phù chú mà nàng tìm được trong phòng Minh Diệu đều đầy đủ.

- Được rồi, chúng ta đi thôi!

- Đợi một chút!

Sau lưng hai người truyền ra thanh âm của An Thanh. Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch đều quay đầu lại nhìn xem, nhìn thấy An Thanh đang hướng chỗ hai người họ hổn hển chạy tới.

- Hai người các cô lại muốn ném tôi xuống sao?

An Thanh lau mồ hôi trán nói:

- Không phải đã nói chuyện này phải cho tin tức xã chúng tôi theo dõi trong suốt quá trình xử lý sao?

- Tình huống có biến!

A Trạch lãnh băng băng nói:

- Vốn ban đầu chỉ nghĩ đó là một quỷ hồn mà thôi. Không có bao nhiêu tính nguy hiểm, nhưng hiện tại mới biết được chúng tôi phải đối phó chính là một thứ tên gọi Quỷ Yêu gì đó, cụ thể có bao nhiêu lực lượng chúng tôi cũng đều không rõ lắm, cũng không dám cam đoan bảo đảm được an toàn của cô. Cho nên cô không thể đi cùng chúng tôi!

- Vì sao lại không được, không phải đã ước định rồi sao?

An Thanh cau mày nói:

- Tôi đã mang đầy đủ đồ chuẩn bị, hơn nữa đã dán thông cáo lên vườn trường. Hiện tại toàn bộ vườn trường đều biết đêm nay tin tức xã sẽ đưa tin chuyên đề về nữ quỷ vườn trường, bây giờ cô lại nói không cho tôi đi, đây không phải muốn đập chiêu bài của tin tức xã chúng tôi hay sao?

- Chiêu bài của tin tức xã có quan hệ gì tới chúng tôi đâu?

A Trạch lạnh lùng nói:

- Thông cáo cũng không phải tôi kêu cô dán lên. Cô đi theo sau chúng tôi, chúng tôi còn phải phân tâm bảo hộ cho cô, vạn nhất lúc đánh nhau vướng chân vướng tay thì sao bây giờ?

- Không cần cô bảo hộ!

An Thanh lấy ra một khối ngọc Quan Âm Bồ Tát đeo trên cổ cho a Trạch xem qua:

- Tôi đã sớm có chuẩn bị, đây là ngọc được cao tăng khai quang, hết thảy tà vật đều không thể tới gần tôi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-393)