← Ch.337 | Ch.339 → |
- Anh đang hỏi em loại cảm giác khi nãy trong lòng em có còn nữa không?
Trần Hạo có chút dở khóc dở cười nói:
- Phụ nữ các em chỉ biết yêu vẻ xinh đẹp, mạng cũng không còn cần sao?
- Không có việc gì, em không sao.
Anh Đào hưng phấn nói:
- Còn anh? Anh có cảm giác gì không khỏe hay không?
- Không có!
Trần Hạo lắc đầu:
- Anh chỉ cảm thấy hơi choáng váng một chút, ngoài ra cũng không có gì.
- Ba người vừa rồi là ai vậy?
Anh Đào kỳ quái hỏi:
- Là người của trường học chúng ta sao?
- Không biết!
Trần Hạo lắc đầu:
- Dù sao không phải là người bình thường!
...
- Chủ nhân, vì sao ngài lại nghĩ muốn xuất thủ cứu hai học sinh kia?
Trên con đường nhỏ trong vườn trường, nữ nhân kiều diễm kỳ quái hỏi:
- Ngài không phải nói ngài thật chán ghét nhân loại sao?
- Phải a, ta chán ghét nhân loại!
Nam nhân áo trắng dùng tay đẩy gọng kính, thở dài:
- Nhưng ta lại càng thêm chán ghét hương vị cô độc!
- Thì ra là thế!
Nữ nhân xinh đẹp như có suy nghĩ gì, gật gật đầu.
Ở sau lưng nữ nhân, nam nhân vẻ mặt tái nhợt bị vòng cổ khóa lại dùng một loại ánh mắt oán độc hung hăng nhìn sau lưng nam tử áo trắng. Tựa hồ muốn dùng ánh mắt đâm thủng cả người của hắn...
...
Đem học sinh cuối cùng trong nhóm quái vật vây công mình đánh ngã xuống đất, Minh Diệu phủi phủi bụi dính trên bàn tay. Tuy rằng những sinh viên này đã hoàn toàn biến thành quái vật chỉ còn bản năng cắn nuốt thi thể nhân loại cùng phát triển đồng loại của chính mình, nhưng dù sao bọn hắn cũng chỉ là những sinh viên vô tội bị lây nhiễm mà biến hóa thành quái vật mà thôi, vì vậy Minh Diệu cũng không muốn hạ thủ tàn nhẫn. Khi còn ở tiểu trấn sở dĩ phải hạ độc thủ là vì muốn bảo vệ chính mình cùng bạn bè của mình, Minh Diệu không thể không giết chết những dân trấn đã bị lây nhiễm. Thế nhưng nơi này là vườn trường đại học, hơn nữa Minh Diệu cũng không biết sau khi mình đem chuyện xảy ra tại trấn nhỏ báo cáo lên hiệp hội, bọn họ đã có thể nghiên cứu ra được phương pháp nào tiêu trừ lây nhiễm hay chưa, vì vậy hắn chỉ làm cho những sinh viên công kích mình toàn bộ bị mất đi năng lực hành động mà thôi, cũng không hạ độc thủ giết chết bọn họ.
Sau chuyện xảy ra việc bùng nổ La Sát Quỷ ở tiểu trấn, đây là lần thứ hai Minh Diệu gặp được loại tình huống này. Hơn nữa càng khó giải thích chính là chuyện này còn phát sinh bên trong trường học của Diệp Tiểu Manh.
Nếu như nói đúng như lời của nhân viên cửa hàng tại tiệm tạp hóa đã nói, chân tướng của sự việc siêu vi trùng cảm cúm bùng nổ khắp cả nước chính là bị lây nhiễm thành La Sát Quỷ, Minh Diệu liền cảm thấy được chuyện này đã trở nên nghiêm trọng. Nhân loại bị biến thành La Sát Quỷ luôn phải có căn nguyên phát tán lây nhiễm, nếu nói khắp cả nước đều xuất hiện sự kiện lây nhiễm thành La Sát Quỷ, như vậy đã nói rõ tuyệt đối không phải cá lọt lưới chạy thoát từ tiểu trấn kia, mà là hành động có mục đích. Ở sau lưng toàn bộ sự kiện này nhất định đang có một bàn tay đen điều khiển hết thảy những chuyện đó. Nếu như không có tiền lệ xảy ra, mà làm cho hiệp hội vì không có biện pháp kịp thời phòng hộ ngăn cản bệnh dịch phát tán thì còn nói thông được, nhưng trước đó Minh Diệu đã rõ ràng sớm đem việc xảy ra ở tiểu trấn báo cáo lên hiệp hội, nhưng hiện tại vẫn còn xuất hiện loại tình huống bệnh dịch bùng nổ trong quy mô cả nước, như vậy việc này tuyệt đối không tầm thường.
- Là báo cáo của mình bị xem thường, hay là có người cố ý muốn mặc kệ tất cả chuyện này phát sinh đây?
Trong đầu Minh Diệu tự hỏi toàn bộ khả năng:
- Mà bàn tay đen phía sau màn trong cả sự kiện mục đích của hắn lại là gì? Đơn thuần muốn tạo ra hỗn loạn hay là...
Một mùi máu tanh nồng đặc bay vào mũi Minh Diệu. Hắn nhướng mày nhớ lại một người, liền theo phương hướng mùi máu tanh kia chạy nhanh qua.
Xuyên qua mấy con đường nhỏ, Minh Diệu thấy được thân ảnh hai nam một nữ. Ở dưới chân của họ đang nằm mấy chục thi thể sinh viên. Khác với phương pháp xử lý quái vật với Minh Diệu, toàn bộ thi thể trên mặt đất đều chia lìa nhau, máu đỏ đen chảy đầy mặt đất. Một nam nhân áo trắng đưa tay đẩy nhẹ gọng kính của mình, diễn cảm thật hờ hững. Nhưng trên tay hắn lại nhiễm đầy vết máu, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng nhã nhặn của hắn. Ở bên cạnh hắn còn có một nữ nhân thật xinh đẹp làn da ngăm đen, trên tay nàng cầm sợi dây xích treo trên vòng cổ của một nam nhân sắc mặt tái nhợt đang đứng nơi đó lẳng lặng nhìn. Tựa hồ đã phát hiện sự xuất hiện của Minh Diệu, nam nhân áo trắng ngẩng đầu nhìn về hướng Minh Diệu mỉm cười.
- Là anh?
Minh Diệu nhướng mày, hướng ba người kia đi tới. Người này mặc dù từng giúp mình cùng Tiểu Manh lúc ở tiểu trấn, nhưng không biết hắn rốt cục là địch hay là bạn, hơn nữa nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh hắn lại có hiềm nghi rất lớn.
- Tôi nhớ được anh tên là Lưu Thiên Minh!
- Lại gặp mặt!
Lưu Thiên Minh đánh giá Minh Diệu từ đầu đến chân một thoáng, hơi có chút kinh ngạc:
- Thật không ngờ hơn nửa năm không gặp, anh lại có thể tiến bộ đến loại trình độ này!
- Chuyện ở đây là do anh làm sao?
Minh Diệu không dám khinh thường, hắn đi tới gần Lưu Thiên Minh lại dừng bước, ngưng thần tĩnh khí. Khoảng cách hiện tại vẫn là vừa vặn, vô luận dùng công kích hay phòng thủ, Minh Diệu đều có đầy đủ thời gian có thể phán đoán được sách lược đối phó phù hợp với mình.
- Anh muốn nói những người này sao?
Lưu Thiên Minh chỉ vào những thi thể không đầu nằm ngổn ngang trên mặt đất:
- Những thứ này do tôi giải quyết!
- Vì sao vậy?
Trong lòng Minh Diệu căng thẳng. Nếu như nói nam nhân này là bàn tay đen đứng sau màn trong hết thảy chuyện này, hắn thật sự không dám nắm chắc có thể chế phục được nam nhân kia. Tuy rằng hắn đã có được một thân thể mới, hơn nữa năng lực vượt xa ngày trước, nhưng dù sao sát chiêu lớn nhất của hắn đã không còn.
Trong cuộc chiến đấu cùng Adam, Yêu Lân đã vỡ không còn cách nào chữa trị. Mà Cổ Ấn cũng đã bị thương tổn không nhỏ, thân kiếm xuất hiện không ít vết rách. Hiện tại trong tay hắn có thể dùng chỉ có thanh Ích Tà đã mất đi kiếm hồn, chẳng khác gì một vật chết. Tuy rằng linh lực đại tăng, uy lực Ngũ Hành thuật đề cao không ít, nhưng không có bao nhiêu tác dụng với nam nhân trước mặt. Đối với cương thi mà nói, pháp thuật cũng không thương tổn được bọn hắn bao nhiêu, nhiều nhất chỉ có thể kiềm chế được hoạt động của bọn hắn một chút mà thôi.
Muốn giết chết cương thi, vẫn phải nhờ vào vũ khí sắc bén, huống chi còn là một Cương Thi Vương không biết đã sống được bao nhiêu năm.
- Không cần khẩn trương như thế.
Lưu Thiên Minh nhìn ra được vẻ căng thẳng của Minh Diệu, mỉm cười:
- Những thứ nằm trên mặt đất đúng là do tôi xử lý, nhưng chuyện này xảy ra thì lại không có quan hệ gì đến tôi!
- Vậy sao?
Minh Diệu nghe được Lưu Thiên Minh nói như thế cũng thoáng thả lỏng. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đánh nhau với một Cương Thi Vương không biết đã sống mấy ngàn năm. Nhưng hắn cũng không dám xác định lời của Lưu Thiên Minh có phải là thật sự hay không, cho nên vẫn hỏi:
- Nhưng người phụ nữ đứng sau lưng anh, hiềm nghi rất lớn!
- Anh nói nàng sao?
Lưu Thiên Minh chỉ chỉ vào nữ nhân xinh đẹp đứng sau lưng mình, lắc đầu:
- Tôi cam đoan không quan hệ gì tới nàng cả. Chúng tôi cũng chỉ vừa trở về, đã phát hiện trong sân trường xảy ra chuyện như vậy!
- Cho tôi một lý do để có thể tin tưởng lời nói của anh.
Minh Diệu đáp:
- Hiện tại theo tình hình mà xem, nữ La Sát sau lưng anh mới đáng hiềm nghi nhất!
- Con gái của Diệp Trọng cũng đang ở trong trường học này. Xem ở mặt mũi của cố nhân tôi cũng sẽ không gây nháo sự tại đây.
Lưu Thiên Minh mỉm cười:
- Huống chi tôi không cần cho anh lý do, cũng không cần anh tin tưởng tôi, anh nói có đúng không?
Minh Diệu không nói gì, hắn biết Lưu Thiên Minh nói không sai. Cho dù Lưu Thiên Minh không giải thích với hắn thì chính hắn cũng không có biện pháp làm gì được người ta. Dù sao so sánh hai bên, hắn mới là bên thế yếu. Lưu Thiên Minh hai lần ra tay giúp đỡ Diệp Tiểu Manh, có thể nhìn ra được giao tình giữa hắn cùng Diệp Trọng đúng là không tệ, chuyện La Sát lây nhiễm cho dù là hắn làm, hắn cũng sẽ không động thủ ngay bên trong trường đại học.
- Tôi phản ứng có lớn một chút.
Minh Diệu bình tĩnh lại, mỉm cười:
- Tôi vừa mới trở về đã gặp phải loại chuyện này, nên có chút bận tâm cho Tiểu Manh mà thôi.
- Không cần lo lắng cho cô bé kia đâu.
Lưu Thiên Minh cười nói:
- Lúc tôi trở lại đã gặp nàng cùng hai cô bé khác đang ở bên trong rừng cây đánh nhau với tên kỳ quái nào đó rất vui vẻ, không có nguy hiểm gì, tôi cũng không tới quấy rầy nàng.
- Anh nói anh vừa trở về?
Minh Diệu kỳ quái hỏi:
- Anh đi đâu?
- A, cũng không có gì.
Lưu Thiên Minh chỉ vào nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt mang vòng cổ nói:
- Gần đây sủng vật của tôi không quá thành thật, ở bên ngoài xông ra tai họa. Tuy rằng tôi rất không ưa thích hắn, nhưng còn chưa muốn để cho hắn nhanh như vậy bị người giết chết, vì vậy phải cho hắn thêm cái vòng trang sức mà thôi!
- Sủng vật của anh?
Minh Diệu cảm thấy nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt kia có chút quen thuộc:
- Như thế nào, hắn không phải chính là...
- Người đã già nên thật dễ quên. Tôi cũng đã quên mất hai người hẳn là có nhận thức.
Lưu Thiên Minh vỗ vỗ trán mình, nói:
- Tuy rằng trước kia quan hệ giữa hai người không tốt lắm, nhưng dù sao cũng xem như là đồng sự đi...
- Phạm Đồng?
Minh Diệu chấn động nhìn nam nhân kia, gương mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, hai gò má bởi vì tiều tụy mà lõm sâu, tuy rằng bộ dáng đã hoàn toàn thay đổi so với trước kia, nhưng Minh Diệu vẫn nhận ra người này. Nghe được Minh Diệu kêu tên mình, Phạm Đồng xoay đầu qua. Hắn tựa hồ cũng nhận ra Minh Diệu, nhìn Minh Diệu gào thét một tiếng, lộ ra răng nanh thật dài.
- Không được kêu la!
Nữ La Sát dùng sức túm xích sắt trong tay, chiếc vòng đầy gai nhọn siết lại đâm vào cổ Phạm Đồng.
- Chủ nhân đang nói chuyện không cho phép nói leo!
- Anh...sao anh lại...
Minh Diệu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lưu Thiên Minh:
- Anh đem hắn biến thành cương thi?
- A, đúng vậy!
Lưu Thiên Minh không thèm để ý chút nào, gật gật đầu:
- Hình dạng này dường như càng thích hợp với hắn.
- Tuy rằng quan hệ giữa tôi và hắn không tốt lắm, hơn nữa anh cũng từng cứu Tiểu Manh, nhưng chuyện này tôi không thể làm như nhìn không thấy.
Chân mày Minh Diệu cau lại:
- Đem một người sống biến thành cương thi, loại chuyện này đã trái với quy tắc, huống chi Phạm Đồng còn là thành viên của hiệp hội...
- Người trẻ tuổi, luôn thật dễ dàng xúc động.
Lưu Thiên Minh tựa hồ không nhận thấy được địch ý của Minh Diệu, hắn xoay người chậm rãi đi tới bên cạnh Phạm Đồng. Chứng kiến Lưu Thiên Minh đi tới gần mình, ánh mắt Phạm Đồng như muốn phun ra lửa, nhưng thân thể hắn lại hơi run rẩy, tựa hồ thập phần e ngại Lưu Thiên Minh.
- Tôi cũng chỉ là đang giúp anh thôi.
- Tôi không nghĩ đem một người sống biến thành cương thi là giúp đỡ tôi chuyện gì.
Minh Diệu lắc đầu.
- Ha ha, anh còn không biết một việc đi.
Lưu Thiên Minh vươn tay, giống như đang vuốt ve một con chó sủng vật vuốt lên đỉnh đầu Phạm Đồng. Tuy vẻ mặt Phạm Đồng phẫn nộ nhưng lại không dám phản kháng, mặc cho bàn tay của Lưu Thiên Minh vuốt tới lui trên đầu mình.
- Tên hung thủ đã nổ súng ở tiểu trấn phía nam, chính là hắn!
- Là hắn?
Minh Diệu cả kinh. Hôm nay những chuyện làm cho hắn phải giật mình thật sự là quá nhiều. Sau khi từ tiểu trấn trở về, hắn cũng từng nhờ Tần Kinh phái người đi tìm hung thủ nổ súng bắn Diệp Tiểu Manh, nhưng lại không điều tra được kết quả gì. Nhân viên điều tra có nói ở sườn núi nhỏ cách đó không xa tìm được một cây súng ngắm cùng một ít dấu vết như có người từng đánh nhau nơi đó, nhưng lại không tìm được hung thủ, thật không ngờ người nổ súng chính là Phạm Đồng. Lưu Thiên Minh vừa nói như thế, Minh Diệu liền tỉnh ngộ:
- Chẳng thể trách người của hiệp hội không tìm được tung tích của hung thủ, là do anh đã mang hắn rời đi!
- Tuy rằng đã trả lại nhân tình cho Diệp Trọng, nhưng cảm giác thiếu nợ người khác vẫn luôn làm tâm lý của tôi có chút không thoải mái.
Lưu Thiên Minh cười gật đầu:
- Vừa lúc bị tôi nhìn thấy tên hung thủ nổ súng bắn con gái của hắn, như vậy thì cứ thừa cơ hội đó mà để hắn thiếu lại nhân tình của tôi một lần là tốt nhất.
- Cho nên anh mang hắn đi sao?
Minh Diệu khó hiểu hỏi:
- Như vậy tại sao anh còn muốn đem hắn biến thành cương thi?
- Tuy rằng tôi một mình luôn cảm giác có chút tịch mịch, nhưng cũng không có thói quen ở chung một một nam nhân khác.
Lưu Thiên Minh xòe tay nói:
- Dù có muốn tìm bạn cũng phải tìm một nữ nhân xinh đẹp đi? Tôi không muốn suốt ngày mang theo hắn bên người, lại sợ ngày nào đó Diệp Trọng hỏi tới mà tìm không thấy hắn, cho nên đem hắn biến thành cương thi, như vậy sẽ càng dễ dàng tìm hơn một chút.
- Vậy lúc ấy sao anh không trực tiếp giao hắn cho Diệp đại ca? Cần gì phải muốn đem hắn biến thành cương thi?
- Thật khó làm được, làm vậy không thú vị.
Lưu Thiên Minh nghiêm trang nói:
- Anh không cảm thấy một tên gia hỏa luôn tràn ngập căm hận đối với yêu ma quỷ quái, hận không thể giết sạch toàn bộ sinh vật phi nhân loại trên thế giới này, chính hắn biến thành cương thi mà mình ghét nhất, đó là một việc rất thú vị hay sao?
- Quả thế, chỉ là vì thích thú sao?
Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu, tính tình của những lão quái vật sống quá lâu thế này đều luôn có chút cổ quái. Lilith cũng là vậy, mà Lưu Thiên Minh cũng như thế.
- Sau đó tôi bận việc lại đem chuyện này quên mất đi!
Lưu Thiên Minh tiếp tục nói:
- Tôi cắn hắn, ở trên ý nghĩa xem như hắn là đời sau của tôi, giữa chúng ta sẽ có cảm ứng đặc thù, để cho tôi có thể tìm được vị trí của hắn. Đột nhiên có một ngày tôi cảm giác hắn tựa hồ gặp phải nguy hiểm, liền vội vàng đuổi qua xem đã xảy ra chuyện gì.
- Tên này sau khi ở tiểu trấn bị tôi biến thành cương thi, trốn trốn tránh tránh, chạy trốn tới vùng Giang Tích. Đại khái khi đói bụng hấp huyết đã bị linh năng giả phát hiện được hành tung, nên khi ở Ất Xuyên hắn đã bị bốn linh năng giả vây công, cho nên tôi không có cách nào, đành phải xuất thủ cứu hắn đi ra. Tôi sợ hắn lại tiếp tục gây chuyện, sớm muộn gì cũng bị linh năng giả giết chết, vì vậy phải tạo cái vòng đem hắn mang theo bên người thôi!
Minh Diệu nhìn thấy vẻ mặt oán hận lại sợ hãi của Phạm Đồng đối với Lưu Thiên Minh, thở dài một hơi. Tuy rằng trước kia hắn luôn cảm thấy thái độ Phạm Đồng đối đãi với những sinh vật siêu nhiên phi nhân loại thật quá cực đoạn, hơn nữa hắn còn nổ súng bắn Diệp Tiểu Manh, làm hại Tiểu Manh thiếu chút nữa đã chết. Nhưng hiện tại nhìn thấy hắn biến thành bộ dạng như thế, Minh Diệu ngược lại cảm thấy không còn gì oán hận, thậm chí hắn cảm giác hiện tại Phạm Đồng thật đáng thương.
- Bỏ đi, xem như tôi cũng không hề nhìn thấy.
Minh Diệu quay đầu sang nơi khác:
- Vừa rồi anh nói thấy Tiểu Manh đang đùa chơi với tên kỳ quái nào đó ở khu lâm viên cách đây không xa sao?
- A, là thứ gì đó rất kỳ quái.
Lưu Thiên Minh gật đầu:
- Cảm giác có chút giống quỷ hồn, nhưng lại mang theo hương vị của Yêu tộc.
- Quỷ Yêu?
Minh Diệu cả kinh. Hôm nay rốt cục là ngày gì, như thế nào toàn bộ những sinh vật kỳ quái đều tụ họp một chỗ, hắn vội vàng hỏi:
- Ở phương hướng nào?
- Bên kia, rất gần!
Lưu Thiên Minh chỉ ra xa xa:
- Trong khu rừng cây gần phòng học cũ.
Minh Diệu gật đầu, điểm mạnh mũi chân bay nhanh về hướng mà Lưu Thiên Minh đã chỉ.
- Không cần phải gấp, không có nguy hiểm gì đâu.
Nhìn thấy thân ảnh Minh Diệu dần dần chạy xa, Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu:
- Người trẻ tuổi, luôn xúc động như vậy...
- Chủ nhân!
Nữ La Sát mở miệng nói:
- Chúng ta còn cần quay về ký túc xá mà ngài vẫn ở không? Tựa hồ hiện tại trong sân trường cũng đã không còn mấy nhân loại...
- Trở về đi, không về thì còn thế nào?
Lưu Thiên Minh có chút bất đắc dĩ nói:
- Dù sao cũng phải tìm một chỗ để ở thôi, nên nhớ hiện tại muốn ra ngoài mua nhà ở thật đắt tiền muốn chết, tiền thuê nhà trong ký túc xá trường học dù gì cũng rẻ hơn một chút.
...
- A Trạch, cô xem này!
Diệp Tiểu Manh nhặt lên linh tỏa bị a Trạch chém vỡ làm hai nằm trên mặt đất, bởi vì đã vỡ, cho nên khí tức tà ác của Quỷ Yêu bám lên trên đang chậm rãi tiêu tán.
- Đây là con số 14.
A Trạch tiếp nhận linh tỏa trong tay Diệp Tiểu Manh, khép vào nhau, bên ngoài linh tỏa có khắc một con số Trung văn.
- Có ý tứ gì đây?
- Không biết, nhưng mấy chữ số này tựa hồ mới khắc vào sau đó.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Không phải là số có sẵn trên linh tỏa!
- Mặc kệ nó đã.
A Trạch đem linh tỏa bỏ vào trong túi.
- Trước tiên chúng ta triệt tiêu Mê Hồn Trận, sau đó mang theo An Thanh về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút rồi tính sau!
- Ân, như vậy cũng tốt!
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Mùi vị thiêu cháy khối Thái Tuế kia thật quá khó ngửi, làm toàn thân tôi đều là mùi vị này...
- A, có quỷ!
An Thanh vừa mở to mắt đã lớn tiếng hét lên. Nhưng nàng hét hồi lâu lại phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ, xa xa a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đều đang dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nàng.
- Di? Tiểu Manh, nữ quỷ kia đâu rồi?
An Thanh nhìn khắp chung quanh một lần, nhưng không phát hiện được tung tích của nữ quỷ kia, chỉ thấy được gần sau lưng có một thân cây bị chém đứt ngang ở giữa.
- Đã không còn việc gì nữa!
Diệp Tiểu Manh cười nói:
- Đã bị a Trạch giải quyết xong, hiện tại đã an toàn!
- A, camera của tôi!
Vừa nghe được không có việc gì, An Thanh lập tức khôi phục lại bộ dáng nguyên lai, vội vàng nhặt lên camera bị rơi dưới đất nhìn nhìn:
- Ô ô, không chụp được gì cả...
- Cô vẫn còn sống đã tốt lắm rồi, còn nhiều vô nghĩa như vậy!
A Trạch tức giận nói:
- Sớm biết cô nhiều vô nghĩa như vậy, nên để cho con Quỷ Yêu kia bóp chết cô!
- Ha ha, bỏ đi!
Diệp Tiểu Manh đi qua, an ủi An Thanh:
- Lần này mặc dù không quay chụp được gì, nhưng lần sau cũng sẽ có cơ hội thôi.
A Trạch cũng không thèm để ý tới vẻ mặt buồn rười rượi của An Thanh, bắt đầu thu lại Mê Hồn Trận. Khối Thái Tuế hiện tại đã bị thiêu cháy thành một đống tro tàn, chỉ còn mùi hôi thối vẫn dày đặc trong không khí còn chưa hòa tan.
Trước đó nàng bận rộn chiến đấu với Quỷ Yêu nên không thể phân tâm, vì vậy cũng không cảm giác được. Hiện tại a Trạch cũng cảm giác tình hình có vẻ không đúng lắm, vẻ yên tĩnh trong vườn trường hôm nay thật sự có chút khác thường.
- Được rồi, chúng ta đi, có người đến đây...
A Trạch còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác được có một cỗ linh lực cường đại đang hướng chỗ ba nàng nhanh chóng chạy tới. Cảm giác này có chút quen thuộc, nhưng a Trạch vẫn không có cách nào xác định.
Diệp Tiểu Manh cũng thoáng lặng người, loại linh cảm này nàng thật sự quá quen thuộc. Nàng chậm rãi đứng lên, mở to hai mắt, không dám nháy mắt nhìn chằm chằm về phương hướng của cỗ linh lực cường đại kia, trái tim nhảy lên dồn dập.
- Mọi người đều không sao chứ?
Một bóng người xuất hiện ngay trước mặt ba cô gái. Người nọ đánh giá khắp chung quanh, tiếp theo dùng tay gãi gãi đầu:
- Hình như đã giải quyết xong a!
Diệp Tiểu Manh cảm giác cổ họng mình như có đồ vật gì đó ngăn chặn lại. Nàng có thật nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói nên lời. Nàng cảm giác bản thân mình có chút muốn khóc.
- Hắc, làm sao vậy, nhìn thấy tôi sao lại bày ra diễn cảm như thế đây?
Người nọ đi tới, đem Diệp Tiểu Manh ôm ghì vào lồng ngực rộng của mình, giữ chặt lấy nàng;
- Tôi đã trở về!
- Tôi biết!
Diệp Tiểu Manh nhắm hai mắt lại, cảm thụ cảm giác ấm áp xa cách đã lâu:
- Anh nhất định sẽ trở lại!
- Gần đây có khỏe không?
Minh Diệu mỉm cười nhìn qua a Trạch, khóe môi a Trạch hơi nhếch lên một chút, trong nháy mắt đã khôi phục lại bộ dáng lạnh băng băng, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.
- Anh đã chạy đi đâu, đã lâu như vậy cũng không gọi điện thoại trở về?
Diệp Tiểu Manh ôm chặt cánh tay Minh Diệu, giống như chỉ cần nàng buông lỏng tay sẽ không còn được gặp mặt hắn.
- Chị Ada với chị Từ Mẫn đều thật lo lắng cho anh đó!
- A, bởi vì có chút việc bị giữ chân nên không về được.
Minh Diệu cười nó:
- Khoan nói chuyện này, Quỷ Yêu đã bị mọi người tiêu diệt rồi sao?
- Ân, đã bị a Trạch thủ tiêu!
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Quỷ Yêu kia thật giảo hoạt, cố ý dẫn dụ tôi cùng a Trạch rời đi, muốn đối phó An Thanh không có năng lực trước tiên. Bất quá cũng may chúng tôi phát hiện được linh tỏa mà nó dựa dẫm vào, a Trạch dùng phong nhận đánh vỡ nó!
- Thật nhìn không ra mới nửa năm mà đã có tiến bộ không nhỏ!
Minh Diệu nhìn a Trạch huýt sáo:
- Linh tỏa mà nó ám ảnh đâu?
- Ở trong này!
A Trạch lấy ra linh tỏa bị cắt thành hai nửa trong túi đưa cho Minh Diệu.
- Trên này lại có chữ số, số 14 sao?
Minh Diệu sờ sờ cằm, thì thào lẩm bẩm:
- Lại có thêm vấn đề, số 14, chẳng lẽ là số danh sách thứ tự?
Minh Diệu cảm giác chuyện Quỷ Yêu tựa hồ cùng với sự kiện lây nhiễm La Sát Quỷ khắp các nơi trong cả nước có điều dính líu. Chuyện trùng hợp trên thế giới này thật có rất nhiều, nhưng nhiều tới mức như vậy thì đã biến thành không còn là trùng hợp. Quỷ Yêu là vật nhân tạo, La Sát cũng vậy. Ở sau lưng hai loại quái vật nhân tạo này đều có người đang điều khiển. Lại kết hợp với số thứ tự trên linh tỏa, nếu như nói người sau màn điều khiển đều là một người, như vậy tất cả những chuyện này đều có thể nói thông suốt!
← Ch. 337 | Ch. 339 → |