← Ch.339 | Ch.341 → |
Minh Diệu đứng sau lưng vỗ vai An Thanh nói:
- Hai người này thật may mắn, vừa mới lây nhiễm không lâu đã gặp được người kia cứu giúp, cho nên hiện tại đã không sao cả!
- Hai người không có việc gì thật tốt!
An Thanh nghe Minh Diệu nói vậy mới yên lòng trở lại, dùng sức ôm lấy Anh Đào.
- Có thể gặp được gương mặt bạn bè quen thuộc, đối với hoàn cảnh hiện tại mà nói là một chuyện khó khăn biết bao nhiêu!
Đích xác toàn bộ những người còn sống sót hiện tại trong sân trường không đầy một ngàn người. Mà những người khác nếu không phải bị biến mất thì đã biến thành những phần thi thể không được toàn vẹn, số người sống sót còn chưa đủ một phần tư. Có thể gặp được người bạn quen thuộc của mình trong những người này, đúng là một chuyện không dễ dàng...
- Cậu tên là Trần Hạo đúng không?
Minh Diệu đi tới trước mặt Trần Hạo, vỗ vỗ vai của hắn nói:
- Trước tiên trấn định lại tinh thần một chút, bởi vì sự kiện này xảy ra bắt nguồn từ một người bạn cùng phòng của cậu, cho nên sẽ có người đến thẩm vấn cậu chuyện đã trải qua. Cả sự kiện từ đầu chí cuối thế nào cậu phải nói chi tiết cho họ biết, không nên bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
- Tôi biết!
Trần Hạo gật đầu:
- Chuyện này dù hiện tại tôi có muốn quên chỉ sợ cũng không dễ dàng quên được như vậy!
- Không, có một số việc cậu cần phải quên!
Minh Diệu nháy mắt với Trần Hạo:
- Nói thí dụ như chuyện cậu cùng cô bé kia bị lây nhiễm, cùng những gì cậu thấy được trên sân thượng!
- Anh muốn nói về ba người kỳ quái kia hay sao?
Trần Hạo sửng sốt.
- Cậu có nhìn thấy người nào sao? Không có người nào đi nha?
Minh Diệu nhìn lên không trung nói:
- Cậu cùng cô bạn nhỏ của cậu đột phá vòng vây, sau đó chạy lên sân thượng ẩn núp lại, lúc sau mấy người chúng tôi chạy lên cứu hai người, câu chuyện không phải như vậy hay sao?
Tuy rằng không biết vì sao Minh Diệu muốn mình che giấu chuyện ba người xuất hiện trên sân thượng, nhưng Trần Hạo vẫn gật đầu.
- Tốt lắm!
Minh Diệu dùng sức vỗ vỗ lên vai Trần Hạo:
- Cô bạn nhỏ của cậu rất không tệ, cẩn thận xem kỹ nàng, đừng để cho nàng bị quái thúc thúc bắt cóc đi!
Từ Mẫn mang theo thuộc hạ đến thu dọn hiện trường, nếu đặt trong trường hợp khác, đám người của hiệp hội sẽ không hợp tác với cảnh sát, đối với bọn hắn mà nói cùng người thường làm việc sẽ làm mất thân phận của bọn họ. Nhưng hiện tại cũng bất chấp được nhiều như vậy, bởi vì nhân công trong hiệp hội chỉ có hạn, cho nên phải mời cảnh sát tới hỗ trợ. Chứng kiến ánh mắt Từ Mẫn bay tới chỗ mình, Minh Diệu theo bản năng đưa tay bịt mũi.
Từ Mẫn nhận được điện thoại, nói trường học của Diệp Tiểu Manh đã xảy ra sự kiện ác tính, lòng như lửa đốt mang theo thuộc hạ chạy tới trường học. Nhưng nàng thật sự không ngờ được chính là nàng vừa bước xuống xe, liền thấy Minh Diệu mang theo vẻ mặt không tim không phổi tươi cười đứng trước cổng trường, Diệp Tiểu Manh đang đứng bên cạnh hắn, một bàn tay nắm chặt góc áo của hắn, tay kia đang vẫy chào nàng.
Từ Mẫn thoáng lặng người, tựa hồ có chút không tin vào hai mắt của mình. Nàng đi tới trước mặt Minh Diệu, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Minh Diệu suốt vài phút đồng hồ.
- Hắc hắc, tôi đã trở về.
Minh Diệu thật không chút lương tâm nở nụ cười:
- Có nhớ tới tôi không?
- Ân, nhớ...
Từ Mẫn cúi đầu, thân thể có chút run rẩy, tựa hồ là bởi vì quá mức kích động:
- Nửa năm nay anh đi đâu?
- A, xảy ra chút việc cho nên bị giữ chân không về được.
Minh Diệu nói.
- Vậy sao...
Từ Mẫn thấp giọng nói:
- Vậy tại sao không gọi điện thoại trở về?
- A, tôi rất muốn gọi, nhưng không có điện thoại.
Minh Diệu gãi gãi đầu, trong cung điện của Lilith đích thật là không có điện thoại, hơn nữa lúc đó linh hồn của hắn còn ở trong trạng thái đần độn, cũng thật sự không cách nào gọi điện thoại.
- Không có điện thoại sao?
Từ Mẫn bước tới phía trước một bước, ngẩng đầu nhìn Minh Diệu:
- Hay là nói anh căn bản là không muốn gọi?
- Tôi không có a...ách...
Minh Diệu cảm giác lông tóc toàn thân như dựng đứng lên, sát khí dày đặc như thế cho dù hắn ở trên người quái vật tà ác nhất cũng chưa từng cảm giác được.
- Anh lừa quỷ sao!
Nương theo tiếng hét, nắm tay của Từ Mẫn đã nằm trên mũi Minh Diệu.
- Anh đi Châu Phi sao? Cho dù là Châu Phi hiện tại cũng có điện thoại, anh cho rằng mấy người chúng tôi là kẻ ngu ngốc sao?
- Không phải đâu, cô hãy nghe tôi nói đi.
Minh Diệu xoa xoa mũi, nước mắt gần như muốn tuôn ra. Gặp phải nắm tay của Từ Mẫn, hắn lại không thể dùng linh lực chống cự, chỉ sợ làm bàn tay của Từ Mẫn sẽ bị gãy mất.
- Tôi nghe anh nói...
Từ Mẫn lại cho một quyền vào mặt Minh Diệu, đánh cho hắn lảo đảo.
- Tôi nghe anh nói cái đầu anh, anh nhất định là bị nữ nhân có bộ ngực lớn giữ chân chứ gì...
- Ách, tuy rằng có thể nói như vậy...
Minh Diệu nghĩ nghĩ, đích thật là một nữ nhân có bộ ngực lớn. Đương nhiên, nếu như Lilith có thể được xem là nữ nhân.
- Nhưng sự tình kỳ thật không phải như cô đã tưởng tượng đâu...
- Vậy như thế nào?
Từ Mẫn lại đánh một quyền vào cằm của Minh Diệu:
- Lão nương vì tìm anh, lấy vô số quan hệ, thiếu một đống nhân tình, mỗi ngày ở trong nhà lo lắng cho anh, bản thân anh lại chạy đi tìm nữ nhân có ngực lớn...
- Không phải đâu, mặc dù là ngực lớn, nhưng cũng không tính là nữ nhân...
Minh Diệu nói chuyện có chút không quá lưu loát, thiếu chút nữa còn cắn cả đầu lưỡi của mình.
- Hiện tại anh còn ăn sạch cả nam nữ!
Từ Mẫn bắt lấy cánh tay Minh Diệu, trực tiếp ném hắn qua vai, đem Minh Diệu hung hăng đánh ngã trên mặt đất, khóa cánh tay, sau đó dùng đầu gối đè chặt lưng Minh Diệu.
- Nói, sau này còn dám nữa hay không?
- Không dám không dám...
Bàn tay Minh Diệu quơ quơ lên, bởi vì cánh tay bị Từ Mẫn ôm lấy, vì vậy nắm bắt phải một đoàn thịt mềm mại, làm hắn sợ tới mức vội vàng buông lỏng tay ra.
- Trước tiên tha cho anh, chờ tôi xong việc sẽ tìm anh tính sổ!
Từ Mẫn đỏ mặt, tiếp theo làm bộ như không có việc gì buông cánh tay Minh Diệu ra.
- Nam nhân kia là ai vậy?
Một thuộc hạ của Từ Mẫn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi nhỏ giọng dò hỏi đồng sự:
- Thiếu tiền của đại tỷ hay sao?
- Không biết!
Đồng sự lắc đầu:
- Đại tỷ hạ thủ nặng tay như vậy, xem ra nhất định là thiếu rất nhiều tiền!
Ngồi ở cửa trường học, nhìn đám người của hiệp hội cùng nhân viên cảnh sát đang vội vàng phong tỏa hiện trường, xử lý thi thể cùng an ủi người sống sót, Minh Diệu lấy ra điếu thuốc châm lửa rít sâu một hơi. Thuốc lá này là hắn hỏi mượn của nhân viên hiệp hội. Mặc dù đối với hắn mà nói, hiện tại nicotin đã không còn khả năng kích thích được hắn, nhưng Minh Diệu cũng đã thói quen không có việc gì thì châm điếu thuốc đặt lên miệng mình, tuy thân thể hắn không còn loại dục vọng này, nhưng thói quen cũng đã thật khó sửa lại.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Diệp Tiểu Manh kéo góc áo Minh Diệu, tò mò hỏi. Từ lúc gặp lại Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh đã luôn nắm chặt lấy góc áo của hắn không buông, tựa hồ nàng lo sợ chỉ cần mình buông lỏng tay sẽ không còn được nhìn thấy hắn.
- Không có gì!
Minh Diệu cười cười:
- Tôi đang suy nghĩ tôi đúng là cái mạng lao lực, vừa mới trở về đã gặp phải loại chuyện này.
- Phải, thật không nghĩ đến ở trong trường học sẽ phát sinh loại chuyện này, còn nhiệt náo lớn như vậy.
Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:
- Những bạn học còn sống sót này sẽ ra sao bây giờ?
- Không biết.
Minh Diệu lắc đầu:
- Nếu như là sự kiện linh dị bình thường, nhiều nhất là thẩm vấn rõ tình huống, sau đó dùng chút phương pháp đặc thù xóa đi ký ức trong đoạn thời gian này là được. Nhưng chuyện này nhiệt náo thật sự là quá lớn, muốn áp xuống dưới thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
- Phải a, đã chết nhiều người như vậy. Lại có nhiều sinh viên cùng thầy cô giáo mất tích, căn bản không cách nào tiếp tục đi học lại bình thường.
Diệp Tiểu Manh nói.
- Cô nói trong nửa năm nay cô vẫn sống chung với Mị sao?
Minh Diệu mở miệng hỏi.
- Phải đó!
Diệp Tiểu Manh gật đầu:
- Có một ngày tôi mua thức ăn về nhà, nhìn thấy chị ấy đứng ngay trước cửa. Cũng không biết tại sao vừa thấy chị ấy thì tôi lập tức tin tưởng lời nói của nàng. Nàng nói nàng là chị của tôi, là tới chiếu cố cho tôi, vì thế tôi mời nàng ở chung nhà. Nhưng tuy tôi tin tưởng nàng là chị tôi nhưng có một số việc nàng nói tôi vẫn không tin.
- Nga, cô bé ngu ngốc như cô hiện tại cũng đã phân biệt được lời nói thật và nói dối hay sao?
Minh Diệu cười nói:
- Nàng đã nói gì vậy?
- Nàng nói anh đã chết!
Diệp Tiểu Manh quyệt miệng nói:
- Tuy rằng không biết vì sao chị ấy lại nói như vậy, nhưng tôi biết là chị ấy nói dối!
- Ha ha, cũng không thể xem là nói dối đâu.
Minh Diệu cười cười:
- Kỳ thật khi đó...cũng có thể xem như đã chết đi!
- Tôi mới không thèm tin đâu!
Diệp Tiểu Manh ôm chặt cánh tay Minh Diệu:
- Tôi biết anh nhất định có chuyện gì đó thật trọng yếu cần làm, cho nên mới không liên hệ với mọi người. Đợi sau khi anh làm xong hết thảy, nhất định sẽ trở lại. Quả nhiên cảm giác của tôi đã đúng, anh thật sự đã trở lại!
- Tiểu đồ đần!
Minh Diệu dùng tay kia thân mật nhu nhu tóc của Diệp Tiểu Manh:
- Sinh hoạt phí ngày thường thì sao? Tựa hồ Mị không có công tác gì đi?
- A, chuyện này anh không cần lo lắng!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Chị Mị rất có tiền, mỗi tháng chị ấy cầm tiền về còn hơn anh kiếm được cả năm nữa đó.
- Ách...
- Minh Diệu tiên sinh, công tác chủ yếu cũng đã làm xong.
Một nhân viên phụ trách công tác hiệp hội đi tới, cung kính nói. Tuy rằng bình thường đối diện với người bình thường vẫn luôn duy trì thái độ vênh váo đắc ý, nhưng dù sao Minh Diệu cũng được xem là thành viên của tổ hành động đặc biệt hiệp hội, mà hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tổ trưởng xử lý ngoại cần hiệp hội mà thôi, thái độ đương nhiên phải cung kính hơn một ít.
- Hiện tại anh cùng chúng tôi quay về hiệp hội hay là...
- Không cần, tôi còn có chút chuyện muốn làm.
Minh Diệu khoát tay:
- Những người sống sót ở đây các anh dự định làm sao bây giờ?
- Tạm thời còn chưa có phương pháp ổn định ổn thỏa. Cho nên trước tiên tìm một chỗ tập trung họ lại ổn định, chờ đợi chỉ thị của cấp trên.
Tiểu tổ trưởng kia cười khổ nói:
- Chuyện lần này đã nhiệt náo phạm vi thật sự là quá lớn, cho nên cấp trên cũng rất đau đầu!
- Những khu lây nhiễm khác cũng phải an bài như vậy sao?
Minh Diệu hỏi.
- Phải!
Tổ trưởng gật đầu:
- Nhưng tình huống ở những khu lây nhiễm khác lại không đến mức nghiêm trọng như nơi này. Nếu tổ thanh lý của hiệp hội đến đúng thời gian, bình thường sẽ không xuất hiện thương vong đại quy mô đến như vậy. Tổ thanh lý có thể ở trong thời gian ngắn tìm được người bị lây nhiễm, sau đó trực tiếp đem bọn họ cách ly với ngọn nguồn lây nhiễm!
- Như vậy vì sao nơi này lại không có tổ thanh lý đến giải quyết?
Minh Diệu hỏi:
- Đã vậy còn đem cả trường học dùng kết giới phong tỏa đã bỏ mặc cho xong?
- Việc này...tôi cũng không rõ lắm.
Tiểu tổ trưởng lắc đầu:
- Đại khái là vì nhân thủ không đủ đi. Bởi vì chuyện lần này đã lan tràn trong phạm vi quá rộng, người của hiệp hội lại không bao quát được hết thảy, vì vậy khó thể bận tâm đến từng khu lây nhiễm, cho nên...
- Được rồi, tôi đã biết!
Minh Diệu gật đầu:
- Cô bé này...còn có cô gái kia...
Hắn chỉ chỉ Diệp Tiểu Manh đứng bên cạnh cùng a Trạch đang trả lời câu hỏi của nhân viên hiệp hội cách đó không xa, nói:
- Hai nàng là người quen thân của tôi, có thể cho hai nàng đi cùng tôi được chứ?
- Không thành vấn đề!
Tiểu tổ trưởng gật đầu:
- Hai nàng cũng không phải người thường, cho nên sẽ không gặp phải phiền toái.
- Vậy là tốt rồi!
Minh Diệu đứng dậy, vỗ vỗ bả vai tiểu tổ trưởng, nói:
- Cảm ơn!
- Đừng khách sáo!
Tổ trưởng nhìn Minh Diệu cười:
- Còn có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?
- Không có, bản báo cáo về sự kiện này tôi sẽ mau chóng đưa lên, khổ cực!
Minh Diệu lắc đầu.
- Tốt lắm, nếu như không còn chuyện gì khác tôi phải quay về làm việc đây!
Tổ trưởng chào từ biệt với Minh Diệu, liền rời đi.
- Tiểu Manh, kêu cô bé hiếu kỳ kia đi!
Minh Diệu duỗi bờ lưng mệt mỏi:
- Thuận tiện nói qua với Từ Mẫn một tiếng, chúng ta về nhà trước.
- Nha...
Diệp Tiểu Manh gật đầu, nàng muốn đi tìm a Trạch nhưng lại vẫn nắm chặt áo của Minh Diệu không chịu buông tay.
- Đi thôi, tôi không trốn đi đâu.
Minh Diệu cười lắc đầu:
- Tôi cam đoan!
- Ân, đã hứa rồi đó, không được nói mà không giữ lời!
Diệp Tiểu Manh nhìn Minh Diệu với ánh mắt thật đáng thương.
- Đã biết rồi!
Minh Diệu vỗ nhẹ lên đầu Diệp Tiểu Manh.
- Mau đi đi!
- Lại đánh đầu của tôi, sẽ biến thành ngu ngốc!
Diệp Tiểu Manh bất mãn than thở một tiếng, lúc này mới yên tâm buông áo của Minh Diệu.
...
Lại về tới ngôi nhà quen thuộc, Minh Diệu ngồi trên sô pha trong phòng khách, chỉ khi quay về nơi này hắn mới cảm giác được mình chân chính trở lại. Toàn thân hắn đều buông lỏng xuống, Minh Diệu nhắm nhẹ hai mắt.
- Nửa năm nay anh đã đi đâu?
A Trạch đi tới mở miệng hỏi.
- Tiểu Manh vẫn luôn vô cùng lo lắng cho anh, tuy rằng nàng không nói nhưng tôi có thể nhìn ra, nàng luôn luôn khổ sở!
- Nói ra thật dài dòng, lại thật phức tạp.
Minh Diệu nhắm mắt lại nói:
- Lăn lộn một thời gian với một đám quỷ hút máu, đi tới một đảo nhỏ tại Châu Âu, cùng một đám thiên sứ dị dạng đánh nhau, còn bị một nhân loại đánh một trận!
- Quỷ hút máu?
Ánh mắt a Trạch sáng rực lên, nàng vội vàng xuất ra quyển vở cùng bút mang theo bên mình:
- Nói tôi nghe thử một chút quỷ hút máu có hình dáng thế nào?
- Cô thật đúng là một cô bé hiếu kỳ.
Minh Diệu cười lắc đầu:
- Không cho tôi nghỉ ngơi lấy hơi sao?
- Anh không phải vẫn luôn hít thở đó sao?
A Trạch vội vàng nói:
- Kể lại cho tôi nghe một chút đi, rốt cục quỷ hút máu là hình dạng gì vậy?
- Bị cô nhìn xuyên rồi!
Minh Diệu bất đắc dĩ vỗ trán nói:
- Hiện tại quỷ hút máu đã không còn hút máu người như trước kia...
Chương 347 (c) Giải quyết tốt hậu quả
Ăn xong cơm chiều, Minh Diệu đi tắm rửa rồi quay về phòng mình. Nằm trên giường, có lẽ suốt nửa năm nay hắn ngủ rất nhiều, hiện tại thế nào cũng không ngủ được. Minh Diệu biết mình vắng nhà nửa năm, tuy rằng Mị đã nói với Diệp Tiểu Manh rằng hắn đã chết, hơn nữa hắn cũng chưa từng gọi điện thoại về nhà, nhưng nhìn căn phòng vẫn sạch sẽ chỉnh tề cũng có thể nhìn ra được, Diệp Tiểu Manh vẫn tin chắc sẽ có một ngày hắn trở lại. Bàn tay Minh Diệu lướt nhẹ qua từng ngõ ngách bên trong phòng, Diệp Tiểu Manh đem cả căn phòng quét tước thật sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
- Đinh đông...
Thanh âm tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Minh Diệu nhìn nhìn di động, hiện tại mới hơn bốn giờ sáng.
- Ai vậy, trễ như vậy sao?
Minh Diệu kỳ quái mở cửa phòng, nhìn thấy được gương mặt mỏi mệt không chịu nổi của Ada hiện ra ngay trước mặt mình.
- Không phải chứ, lúc gọi điện thoại cho cô không phải vẫn còn ở Anh quốc sao?
Minh Diệu có chút ngoài ý muốn. Sau khi về đến nhà, hắn vội gọi điện thoại cho Ada, còn chưa nói được vài câu thì bên kia đã cắt điện thoại. Vốn Minh Diệu còn tưởng rằng Ada có chuyện gì đang bận rộn, nhưng hắn thật sự không ngờ nàng có thể suốt đêm từ Anh quốc bay thẳng về Trung Quốc.
- Tôi không tận mắt nhìn thấy anh, luôn không an lòng, nên đã đáp chuyến bay sớm nhất quay về!
Thanh âm của Ada có chút nức nở.
- Anh có biết hay không suốt nửa năm nay tôi tìm anh thật khổ sở...
- Thật xin lỗi, bởi vì xảy ra chút sự tình.
Minh Diệu vốn định để Ada vào nhà rồi nói chuyện, nhưng không nghĩ ra Ada lại ôm chặt lấy hắn, làm cho hắn không thể động đậy.
- Tôi không có cách nào liên hệ với mọi người, thật sự xin lỗi.
- Không sao, không sao, anh có thể bình an trở về là tốt rồi!
Ada vùi đầu trong lòng Minh Diệu lại lắc nhẹ đầu.
- Thế nào đều tốt cả, chỉ cần anh có thể bình an trở về, ô ô...
- Cô...cô đừng khóc nữa...
Minh Diệu có chút lúng túng nói:
- Vào nhà trước hãy nói chuyện có được không? Hơn nửa đêm để hàng xóm nhìn thấy không tốt lắm...
- Tôi không quan tâm, tôi muốn khóc thôi, ô ô...
Nước mắt ướt đẫm ngực áo Minh Diệu, lần này nàng cũng không phải bị kỹ xảo biểu diễn quấy phá, mà là khóc thực sự.
- Làm ơn đi, cô vào nhà rồi hãy khóc được chứ?
Minh Diệu bất đắc dĩ nói:
- Vào nhà trước đi, muốn khóc làm sao cũng được.
Mất thật lớn khí lực hắn mới thuyết phục được Ada vào nhà, lại mất thật lớn công phu mới có thể dỗ dành Ada nín khóc. Minh Diệu cảm thấy dỗ dành phụ nữ còn mệt hơn đánh nhau với Adam.
- Tôi thật sự không còn cách nào nên đành phải trở về cầu xin cha tôi, dùng mạng lưới quan hệ của gia tộc truy tìm tung tích của anh.
Tuy rằng ngừng khóc nhưng vẻ mặt của Ada cũng vẫn u oán.
- Tôi mua cả chiếc máy bay mà anh mất tích trên đó, hi vọng tìm kiếm được chút dấu vết bên trong. Nhưng không tìm được gì cả, ngay cả Sheen cũng không liên lạc được, Hi Thái gia tộc cũng nói không tìm được tung tích của anh. Tôi thật sự không còn cách nào, muốn dùng nghi thức gọi về Lilith, nhưng nghi thức lại thất bại...
- Ách, thật sự là...
Minh Diệu cũng không biết nên nói gì mới tốt. Cả sự kiện đều do hắn cùng Lilith còn có đám quỷ hút máu kia cùng nhau kế hoạch, đương nhiên không tìm kiếm được đầu mối gì trên người bọn họ. Nhưng hình như vì muốn tìm được hắn, Ada đích thật đã mất không ít khí lực, nếm không ít đau khổ. Bộ dáng của nàng thật tiều tụy, hơn nữa gầy cả một vòng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Hai mắt nàng phủ kín tơ máu, hình như đã thật lâu không được ngủ ngon giấc.
- Thật xin lỗi...
Đối diện với loại tình hình này, Minh Diệu cũng không biết mình nên nói gì mới tốt.
- Không sao, anh có thể bình an trở về là tốt rồi...
Ada lắc đầu, ôm chặt lấy Minh Diệu:
- Thật sự, về được rồi là tốt nhất. Hiện tại tôi rốt cục có thể thả lỏng được bản thân mình.
- Cô nhất định đã thật lâu ngủ không ngon giấc phải không?
Minh Diệu vỗ vai Ada:
- Thật gầy quá. Hiện tại đã thấy tôi không sao, cô cũng yên tâm rồi, đi ngủ một giấc đi. Ngồi máy bay thời gian dài, nên nghỉ ngơi sớm một chút!
- Chờ một chút, để tôi ôm thêm chốc lát, chỉ trong chốc lát có được không?
Ada nhìn Minh Diệu như cầu xin:
- Chỉ một chốc lát mà thôi...
- Được rồi!
Minh Diệu bất đắc dĩ gật đầu:
- Chỉ chốc lát cô phải ngoan ngoãn đi ngủ, được chứ?
- Ân!
Ada dùng sức gật đầu. Nàng nhào tới ôm chặt lấy đầu Minh Diệu. Đem mặt Minh Diệu ôm sát vào ngực mình. Mặc cho Minh Diệu giãy dụa thế nào cũng không chịu buông tay.
- Chết mất, bị nghẹt thở chết...buông tay...
Mất thật lớn khí lực Minh Diệu mới giãy thoát khỏi ngực của Ada, hô hấp lấy không khí thanh tân, hổn hển nói:
- Lại là một chiêu này...
- Hừ, để cho tôi lo lắng suốt nửa năm, nghẹt thở chết cũng xứng đáng!
Ada ngẩng đầu, đắc ý nói:
- Nhìn anh sau này còn dám không nói một tiếng nào mà chạy trốn như vậy nữa hay không!
- Này, có chuyện tôi nghĩ phải nói cho cô biết!
Minh Diệu nghiêm trang nhìn Ada:
- Cô thay đổi...
- Tôi thay đổi?
Ada khó hiểu trừng mắt:
- Thay đổi thế nào vậy?
- Bộ ngực của cô nhỏ rồi!
Minh Diệu chỉ vào bộ ngực của Ada nói:
- Ít nhất bị giảm sút một size...
...
- Khi nào mình cũng có thể dùng được một chiêu này a...
Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, Diệp Tiểu Manh nhìn nhìn bộ ngực bằng phẳng của mình, bất đắc dĩ thở dài...
...
Trong rừng cây hẻo lánh, Mị đi tới chỗ Diệp Trọng đang chờ nàng.
- Vội vã tìm tôi như vậy có chuyện gì?
Ngữ khí của Mị thật băng sương hỏi. Tuy rằng thật yêu thích cô em gái Diệp Tiểu Manh, nhưng đối với chuyện phụ thân phản bội mẫu thân của mình, Mị vẫn không thể quên được, cho nên quan hệ giữa hai cha con không được hòa hợp cho lắm.
- Tiểu Manh vẫn khỏe chứ?
Diệp Trọng cũng không trả lời nàng, vẫn nhìn phương xa mở miệng hỏi.
- Hoàn hảo!
Mị gật đầu, cau mày nói:
- Nếu như ông thật sự quan tâm con bé, như vậy ông nên tự mình đến thăm nó đi, không phải mỗi lần đều chỉ dựa dẫm vào tôi hỏi tình hình gần đây của nó!
- Còn không phải lúc!
Diệp Trọng lắc đầu:
- Nếu như thời cơ chín muồi, cha sẽ đi gặp con bé. Bất quá không phải hiện tại!
- Bỏ đi, tôi không muốn tranh luận với ông!
Mị tức giận nói:
- Rốt cục là chuyện gì, thần thần bí bí...
- Những lời nói kế tiếp của cha, con nhất định phải nhớ kỹ không bỏ sót một chữ nào!
Vẻ mặt Diệp Trọng ngưng trọng nói.
...
Tần gia đại trạch, Tần Lệ đầy mặt phong trần từ bên ngoài chạy trở về.
- Đại ca, anh lại trở về sao?
Bước nhanh vào phòng sách, hắn thấy được Tần Khai đã đợi từ lâu.
- Có phải đã có tin tức của tiểu Diệu hay không?
- Không, còn chưa có!
Tần Khai lắc đầu:
- Lần này anh trở về là vì một chuyện khác!
- Vì một chuyện khác?
Tần Lệ sửng sốt. Từ sau khi Minh Diệu mất tích, trên dưới Tần gia vận dụng toàn bộ nhân lực điều tra hành tung của Minh Diệu, tuy rằng trên danh nghĩa Minh Diệu đã không còn quan hệ gì với Tần gia, nhưng dù sao vẫn là con cháu ruột thịt của gia đình, đương nhiên không thể không quan tâm. Từ sau khi Tần Khai trở thành phó hội trưởng hiệp hội, bởi vì công tác quá mức bận rộn, cho nên rất ít quay về Tần gia đại trạch, mọi chuyện trong Tần gia đều do Tần Lệ xử lý.
- Còn có chuyện gì quan trọng hơn cả việc tìm kiếm tiểu Diệu?
← Ch. 339 | Ch. 341 → |