Vay nóng Tinvay

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 346

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 346: Bị sát thủ nhìn trúng
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Lazada


Lúc này Mị đang trốn sau một gốc gây, né tránh công kích của đối phương.

Sau khi nàng nói chuyện với Diệp Trọng, đi về phía nhà Diệp Tiểu Manh, đột nhiên gặp phải công kích.

Chuyện Diệp Trọng nói với nàng thật sự khiến nàng cảm thấy không thể tiếp thu. Phụ thân phải đối phó với ngoại công của mình, vì muốn bảo vệ muội muội mình, chuyện này khiến đầu óc của Mị trở nên hỗn loạn. Nếu không phải vì vậy, cũng không đến mức tâm thần nàng bất an, ngay từ đầu bị thương vì đánh lén.

- Ghê tởm, cái gì mà cho dù thân thể sống lại linh hồn cũng đã biến mất, loại chuyện này...

Mị cắn môi dưới, thì thào lẩm bẩm.

- Như vậy tất cả những gì ta làm nhiều năm qua đều vô ích sao, rút cuộc là tại sao. Ám sát, trộm cướp, ẩn núp, từ nhỏ khi phải tiếp thu chỉ lệnh của ngoại công làm những chuyện này, bản thân nàng đã cảm giác chán ghét công việc này, thế nhưng nàng không hề có nửa câu oán hận. Tất cả đều vì có thể để mẫu thân sống lại, lý do này đủ để thuyết phục chính mình. Vì lý do này, nàng tình nguyện để đôi tay mình nhuốm máu, trên người tràn đầy dơ bẩn. Thế nhưng lý do đó, vào ngày hôm nay đã bị Diệp Trọng hung hăng đạp thành mảnh nhỏ.

- Mặc dù thân thể mẫu thân con còn tồn tại, nhưng linh hồn sớm đã bị thời gian tiêu trừ không còn lại gì.

Giải thích của Diệp Trọng khiến trái tim Mị nhất thời như rớt xuống vực sâu.

- Cho dù có thể đem linh hồn nàng trở lại trong thân thể, cũng chỉ biến thành một người đần độn không có tư tưởng và ý thức. Huống chi, con nhẫn tâm để mẫu thân tiếp tục chịu đựng loại thống khổ sống không bằng chết đó sao? Không nên chỉ ích kỷ nghĩ đến mình, nếu như con thật sự yêu mẫu thân thì phải nghĩ cho mẫu thân nhiều hơn.

Mị cúi đầu. Diệp Trọng nói không sai, mặc dù khi đó nàng vẫn chưa phải quá hiểu chuyện, nhưng Mị lại nhớ rất rõ ràng. Mẫu thân mỗi lần phát bệnh đều rất thống khổ, sau khi đau đớn qua đi, cả người giống như vừa mới từ trong nước lao ra, y phục ướt đẫm mồ hôi.

Nàng từng nghe Diệp Trọng và ngoại công nói qua, bởi vì nhân loại và Yêu tộc có quan hệ hỗn huyết, cho nên từ khi mẫu thân ra đời, lực miễn dịch của cơ thể đã bắt đầu có chuyện. Thời gian ban đầu, chỉ là lực miễn dịch quá thấp rất dễ dẫn đến các chứng bệnh cảm mạo nóng sốt, sau đó mới chậm rãi phát triển trở nên rối loạn, cảm mạo nóng sốt chỉ là chút chuyện nhỏ, dần dần đã phát triển thành nhiều loại bệnh biến chứng như thiếu máu, viêm phổi, mụn nhọt cùng nhau phát tác. Từ khi Mị bắt đầu biết chuyện, mẫu thân đã nằm trên giường bệnh, không ngừng ốm đau. Hơn nữa mặc dù những biến chứng kia có thể trị liệu, nhưng không cách nào hoàn toàn để mẫu thân thoát khỏi ốm đau dằn vặt, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng. Mị vẫn nhớ, trong mấy năm trước khi qua đời, mẫu thân vẫn suy yếu nằm trên giường, chẳng bao giờ đứng dậy. Mà loại bệnh tật này, bất luận là bác sĩ loài người, hay là yêu quái Yêu tộc có năng lực trị liệu đều không thể chữa khỏi.

- Nhưng.... nhưng nói không chừng sau khi mẫu thân sống lại, bệnh tật sẽ đỡ hơn thì sao?

Mị nói những lời ngay cả nàng cũng không tin.

- Huống hồ ngoại công vẫn kiên trì, nói không chừng hắn có phương pháp giải quyết?

- Hắn kiên trì, là vì hắn ích kỷ. Hắn chỉ muốn có nữ nhi, chưa bao giờ nghĩ đến Thiển Tuyết sống có thể mang đến niềm vui cho hắn, nhưng chính nàng lại phải tiếp tục thống khổ.

Diệp Trọng vỗ vai Mị.

- Ta biết chuyện này đối với con mà nói có chút khó tiếp thu, cho nên khi con còn bé vẫn không dám nói với con. Vốn muốn chờ con lớn hơn một chút rồi nói, nhưng không ngờ sau này quan hệ cha con của chúng ta càng ngày càng xấu, con thậm chí không nghe lời ta nói.

Diệp Trọng lộ ra nụ cười tự giễu.

- Thế nhưng....

Thân thể Mị run nhè nhẹ, lý do vẫn chống đỡ nàng đi làm những chuyện nàng không muốn làm, thậm chí là chán ghét đến cực điểm trong nháy mắt tan vỡ, nàng có chút không biết làm thế nào.

- Vậy có gì cần nói với ngoại công không.... dù sao chúng ta vẫn là người nhà, chỉ cần thuyết phục hắn.

Nói đến đây, Mị lắc đầu. Chính bản thân nàng cũng biết, muốn thuyết phục ngoại công căn bản là chuyện không có khả năng. Trong chuyện này, hắn quá mức chấp nhất, thậm chí trở nên rất cực đoan. Đã từng có yêu quái có quan hệ thân thiết với hắn kêu hắn từ bỏ, nhưng ngày thứ hai Mị phát hiện ra thi thể của yêu quái vẫn được ngoại công xem là tri kỷ ở một rừng cây hẻo lánh.

- Yên tâm, chúng ta chỉ muốn khống chế cục diện, nhiều nhất là lấy đi quyền lợi trong tay hắn, cô lập hắn.

Diệp Trọng bình tĩnh nói.

- Sau khi mất đi quyền lợi, một thời gian sau, có thể hắn sẽ nghĩ thông suốt Mị không nói gì, muốn để lão nhân cố chấp này nghĩ thông suốt, là chuyện không có khả năng.

Nàng đã dự kiến kết cục của ngoại công, đó chính là bị giam lỏng, sống nốt quãng đời còn lại của hắn. Chỉ là nàng thật sự không ngờ, Diệp Trọng kỳ thực nói dối. Ngay từ lúc bắt đầu Diệp Trọng đã biết, lão nhân kia vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, cách duy nhất có thể khiến hắn từ bỏ chính là để hắn đến một thế giới khác. Giữa nhạc phụ và nữ nhi Diệp Tiểu Manh, Diệp Trọng rất dễ đưa ra lựa chọn.

Mị nặng nề gật đầu, không nói gì. Tính tình ngoại công như thế nào, nàng còn không hiểu, mặc dù nàng có thể tiếp nhận muội muội Diệp Tiểu Manh, nhưng ngoại công tuyệt đối không thể. Nếu như lời phụ thân nói, ngoại công đã biết được tồn tại của Diệp Tiểu Manh, như vậy kết cục duy nhất của Diệp Tiểu Manh chính là chết. Đây là lý do Diệp Trọng thuyết phục nàng. Mặc dù nàng không thể được mẫu thân ôm ấp nữa, nhưng có thể để mẫu thân không phải sống khổ sở, để muội muội tiếp tục vui vẻ sống sót, nàng cũng chỉ có thể tiếp thu đề nghị của Diệp Trọng.

- Ta biết con rất khó xử. Cho nên con chỉ cần rời xa là được.

Diệp Trọng vỗ vai nàng.

- Nếu chúng ta thành công, vậy con có thể trở thành một tỷ tỷ, cùng muội muội tiếp tục vui sống. Nhưng nếu chúng ta thất bại....

Nhãn thần Diệp Trọng trở nên ngưng trọng.

- Ta muốn con giúp ta chiếu cố Tiểu Manh, chạy đi, càng xa càng tốt, đến nơi không ai tìm được các con, sống một cuộc sống bình thường, đừng trở về.

Sau khi chia tay Diệp Trọng, Mị mang theo tâm tình phức tạp mà trầm trọng, có chút mờ mịt đi về phía nội thành. Lý do kiên trì nhiều năm cuối cùng bị những lời nói của Diệp Trọng phá vỡ, nàng không biết tất cả những việc nàng đã làm bao nhiêu năm qua rốt cuộc có ý nghĩa gì. Đặc biệt là nhớ đến Minh Diệu trên tiểu đạo vô danh, vì giúp mình chạy trốn mà bỏ mạng, nàng cảm thấy trong lòng trống rỗng, rất khó chịu.

Khi nàng đang mất hồn mất vía trên đường trở về, một đồng tiền cổ xưa từ phía sau đánh tới, lướt qua đùi phải của nàng, rơi xuống đất. Mị bị tập kích bất ngờ, lúc này mới phục hồi tinh thần. Mặc dù không biết người đánh lén mình là ai, nhưng là một ảnh mị, chiến đấu lâu dưới ánh mặt trời không phải là chủ ý tốt. Mặc dù chân phải bị thương nhẹ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nàng phát huy năng lực. Chỉ là khi nàng muốn thành cái bóng ẩn giấu bản thân, lại phát hiện bất luận mình cố gắng như thế nào cũng không thể dung nhập vào trong bóng của những cái cây.

*****

- Không cần uổng phí khí lực.

Một thanh âm nam nhân từ không trung truyền đến.

- Trong Thiên Cương Huyễn Quang Trận, kỹ xảo của ngươi không sử dụng được đâu.

- Người là ai, vì sao muốn tập kích ta?

Mị né người, lần thứ hai né tránh một đồng tiền bay tới, nàng xé rách một góc y phục, buộc chặt vết thương trên đùi. Thứ có thể xúc phạm tới thân thể ảnh mị, có thể thấy được đồng tiền kỳ quái kia tuyệt đối không phải phàm vật, mà là linh khí nào đó của linh năng giả.

- Ta vốn còn tưởng cần hao chút khí lực dẫn ngươi tới đây, không ngờ ngươi lại tự mình dẫn xác vào trong Huyễn Quang Trận.

Lại có thanh âm của một nam nhân nói.

- Ngươi thật sự rất phối hợp với công việc của chúng ta, chi bằng lại phối hợp một chút, để ta giết ngươi.

Mị không nói gì, vừa rồi vì tâm thần hoảng hốt, nàng cũng không cảm thấy, trong lúc bản thân lơ đãng đã tiến vào trong một trận pháp. Trận pháp nói nói ra cũng không lớn lắm, chỉ là phong bế một phần không gian, nhốt nàng bên trong, đồng thời cải biến đặc tính của tất cả vật chất bên trong trận pháp mà thôi. Đối với những linh năng khác mà nói, cũng không có nhiều lực sát thương. Thế nhưng đối với ảnh mị mà nói, thiên phú của bọn họ chính là chuyển hóa thân thể mình thành cái bóng, đồng thời dung nhập vào trong bóng của những vật thể khác, trận pháp này thay đổi đặc tính của tất cả vật chất, đương nhiên cũng bao gồm cái bóng bên trong, cho nên cho dù Mị sử dụng thiên phú, hóa bản thân thành bóng đen, cũng hoàn toàn không giống với đặc tính cái bóng trên mặt đất, căn bản không thể nào dung hợp. Trận pháp này quả thật được đặc biệt chế tạo vì bộ tộc ảnh mị.

Trên thân cây, một nam nhân có khuôn mặt lãnh khốc, trốn trong đám lá cây tùng, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới. Một vết đao lớn kéo từ trán hắn xuống dưới cằm, phá hư toàn bộ khuôn mặt, mang đến cho hắn một khí tức âm sát vô hình. Mị nghĩ không sai, trận pháp này chính là được thiết kế để đối phó với bộ tộc ảnh mị, năm đó vì đối phó với một ác ảnh mị, sau khi Đường gia tổn thất rất nhiều nhân thủ, cuối cùng có một vị tộc nhân thiên tư thông minh nghĩ ra Thiên Cương Huyễn Quang Trận này, để ảnh mị không còn chỗ nào có thể trốn, rốt cục chết dưới kiếm của Đường gia. Bởi vì sau này Đường gia điêu tàn, hiện tại trong Đường gia chỉ còn lại Đường Anh và đệ đệ Đường Kiệt, bộ trận pháp này cũng chỉ có hai huynh đệ bọn họ biết sử dụng.

Nhìn nữ hài trẻ tuổi trốn sau gốc cây, xem ra không phải hạng đại gian đại ác, chỉ là một yêu quái trẻ tuổi bất lực mà thôi, thế nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh. Nếu hai huynh đệ bọn họ đã tiếp thu mệnh lệnh của hiệp hội, vậy thì chỉ có thể kiên quyết chấp hành. Lý do giết chết hoặc là những chuyện nữ hài này làm trước đó đều không cần biết, vì như vậy chỉ khiến phán đoán của hắn xuất hiện chủ quan sai lầm. Từ trước đến giờ hắn đều không tìm hiểu cuộc đời sự tích của mục tiêu, cũng chưa bao giờ hỏi tại sao, chỉ là đơn thuần hoàn thành nhiệm vụ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trần Lam giao nhiệm vụ này cho hắn.

Nhìn thấy đệ đệ đang trốn ở một phương hướng khác đang làm mặt quỷ với mình, Đường Anh lắc đầu. Đường Kiệt vẫn chưa thành thục, đối với hoàn thành nhiệm vụ, hắn thích xem đây là trò chơi hơn, giống như vừa rồi, trong lúc mục tiêu đang hoảng hốt, Đường Kiệt hoàn toàn có thể dùng đồng tiền bắn xuyên qua đầu nữ hài kia, chứ không phải chỉ làm bị thương đùi nàng.

Đường Kiệt từ trong rừng cây đi tới, hai đồng tiền cũ kỹ bay qua bay lại trong bàn tay hắn. Hắn biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên không tránh khỏi một bài giáo huấn của đại ca. Nhưng hắn cũng không hề để ý. Nếu như mục tiêu vừa xuất hiện đã lập tức giết chết, vậy thì trò chơi còn gì thú vị?

So với đại ca cũ kỹ mà nghiêm túc, hắn thích nhìn thấy mục tiêu trong nhiệm vụ không ngừng giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi cái chết hơn, tất cả điều này đối với hắn mà nói, chỉ là một trò chơi khiến tâm tình trở nên sảng khoái mà thôi, huống hồ lần này lại là một nữ hài xinh đẹp như vậy, không phải nhiệm vụ nào cũng có thể gặp được.

- Hắc, bảo bối, ra đây tâm sự.

Đường Kiệt nghịch ngợm đồng tiền trong tay, chậm rãi đi về hướng cây đại thụ mà Mị trốn.

- Mỹ nữ này có thân hình không tệ, có bạn trai chưa?

Mị trốn sau cây đại thụ, cũng không nói gì. Nàng biết còn có một người đang ở trong bóng tối, lén lút quan sát nàng.

Cảm giác này rất khó chịu. Trước tiên là quan sát mục tiêu, sau đó thừa dịp mục tiêu lộ ra kẽ hở phát sinh một kích trí mạng. Hôm nay nàng mới cảm giác được, cảm giác bị người ta quan sát, lại không biết đối phương sẽ ra tay lúc nào, cảm giác rất không tốt.

Kỳ thực Mị chỉ nghĩ nhiều. Mặc dù hai huynh đệ Đường thị cùng nhau hành động ngắm bắn Mị, thế nhưng người có thể xuất thủ chỉ có Đường Kiệt mà thôi. Đường Anh đang trốn ở một nơi bí mật, hắn phải phụ trách duy trì vận chuyển toàn bộ trận pháp, căn bản không thể ra tay cùng với đệ đệ giáp công Mị. Trận pháp này vô cùng quan trọng với nhiệm vụ lần này, chỉ cần Thiên Cương Huyễn Quang Trận ở đây, như vậy Mị sẽ không có chỗ nào để trốn. Đường Kiệt có thể dễ dàng diệt trừ ảnh mị này. Dù sao đối với ảnh mị mà nói, ẩn núp và mai phục mới là vũ khí lớn nhất của bọn chúng, lực lượng bản thân của ảnh mị cũng không lớn, nhưng nếu không có trận pháp này, Đường Kiệt không dám khẳng định mình và đệ đệ liên thủ có thể chiến thắng được ảnh mị xuất quỷ nhập thần, huống chi nếu như không địch lại, ảnh mị cũng hoàn toàn có thể dựa vào thiên phú cấp tốc của mình đào tẩu, hai người bọn họ căn bản không ngăn được.

- Hắc. Ta đang hỏi ngươi đấy, tại sao không trả lời.

Đường Kiệt liên tục lấy tay đùa bỡn đồng tiền trong tay. Cổ tay hắn run lên, một đồng tiền từ trong tay hắn bay ra, xuyên qua gốc cậy đại thụ mà Mị đang ẩn thân, lướt qua cổ Mị.

- Như vậy thật không có lễ phép?

- Ngươi hỏi cái này làm gì? Lẽ nào ngươi muốn hẹn ước với ta?

Mị mở miệng nói, đồng tiền vừa rồi chỉ lướt qua cổ nàng. Nàng biết không phải đối phương đánh trượt, mà là cố ý. Trong đầu Mị không ngừng phán đoán thực lực và đặc thù của đối thủ, tìm kiếm phương pháp có thể chiến thắng.

- Cũng không phải không thể. Dù sao nữ hài xinh đẹp như ngươi, không phải lúc nào cũng dễ dàng gặp được, nếu gặp được, nhất định phải nắm bắt cơ hội.

Mặc dù Đường Kiệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng đồng tiền trên tay lại sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.

- Nhưng sau khi hẹn ước, ta vẫn muốn giết chết ngươi, không biết ngươi có để bụng không?

- Nếu như ta nói ta để bụng thì sao?

Mị bình thản nói. Nếu đối phương sử dụng đạo cụ phi hành áp sát đối thủ, như vậy lựa chọn hay nhất chính là chiến đấu cận thân, sau khi mất đi năng lực có thể xuất quỷ nhập thần, mặc dù cảm giác có chút vướng tay chân, thế nhưng Mị vẫn rất tự tin vào thân thủ của mình. Dù sao đối với Mị mà nói, huyết thống mị ảnh chỉ chiếm một phần tư trong cơ thể nàng mà thôi, huyết mạch trong thân thể nàng, có một nửa là đến từ thân thể cường hãn của hồ yêu.

- A, như vậy ta sẽ rất thất vọng.

Đường Kiệt mỉm cười, trong mắt lại hiện lên quang mang sắc bén, hắn giơ tay phải lên, trong khe hở kẹp bốn đồng tiền.

- Chi bằng sau khi ta giết ngươi, ta sẽ hẹn ước với thi thể của ngươi, như vậy ngươi sẽ không cự tuyệt.

Đường Kiệt giơ tay lên, bốn đồng tiền mang theo tiếng gió thê lương bay về phía cây đại thụ Mị ẩn thân. Đồng tiền không vào thân cây, từ một chỗ khác chui ra, vụn gỗ văng khắp nơi. Trong nháy mắt Đường Kiệt xuất thủ, Mị từ cây đại thụ hơi nghiêng mình chui ra, thừa dịp Đường Kiệt còn chưa thu tay về, xông về phía hắn.

- Hắc hắc, không chỉ vóc người xinh đẹp, thân thủ cũng không tệ.

Nhìn thấy Mị xông về phía mình, Đường Kiệt vẫn chưa lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Bốn đồng tiền lại một lần nữa xuất hiện trên tay phải của hắn, vung tay ném ra.

Hạ thấp trọng tâm, Mị hầu như dính sát xuống mặt đất tới gần Đường Kiệt. Đối với đối thủ đang ẩn nấp trong bóng tối, Mị quyết định vẫn phải giải quyết tên sử dụng đạo cụ phi hành này trước.

- Muốn chiến đấu cận thân áp sát ta sao?

Nhìn thấy Mị không ngừng tới gần mình, Đường Kiệt không chút hoang mang lui về phía sau, vừa kéo dài khoảng cách với Mị, vừa không ngừng bắn ra đồng tiền trong tay.

- Khuôn mặt, dáng người xinh đẹp như vậy, lại có đầu óc. Ta thực sự càng lúc càng thích ngươi.

Mị nhẹ nhàng nhảy lên, né hai đồng tiền bay đến, tiếp theo nghiêng người, tránh thoát một đồng tiền nữa, kéo gần cự ly của hai người. Thế nhưng đồng tiền cuối cùng, nàng lại không hoàn toàn tránh được, nàng lướt qua lưng nàng, cắt rách y phục, lưu lại một vết thương không cạn.

Hiện tại nàng cách Đường Kiệt chỉ còn một cự ly ngắn mà thôi. Khoảng cách này đối với hai người mà nói đều rất nguy hiểm, Đường Kiệt phát ra đồng tiền càng ngày càng nhanh. Mà khoảng cách giữa hai người lại gần, Mị rất có thể không kịp né tránh. Còn đối với Đường Kiệt mà nói, dưới cự ly này, chỉ cần mình vừa thất thủ, Mị rất có thể áp sát tới trong nháy mắt, khiến mình không còn cơ hội xuất thủ.

- Vậy sao, nhưng ta không thích ngươi.

Mị lạnh lùng nói. Nàng từ không trung hạ xuống, đầu ngón chân vừa điểm, trong nháy mắt lại kéo gần khoảng cách với Đường Kiệt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-393)