← Ch.362 | Ch.364 → |
Alie đang không ngừng chạy trốn dọc theo hành lang màu trắng, mà hắc ám đuổi theo sau lưng giống như là lỗ đen, tiếp xúc với thứ gì thì thôn phệ thứ đó gần như không còn. Tuy rằng nàng đã toàn lực chạy trốn nhưng khoảng cách vẫn kéo lại gần từng chút từng chút một, mép váy màu đen kia đã bị bạch sắc quang mang nuốt hết, để lại từng lỗ hổng không theo quy tắc nào. Còn vài mét cuối cùng là đã đến cửa ra vào thông với hiện thế. Mà tình huống hiện tại, viện thủ duy nhất nàng có thể nghĩ đến chính là Minh Diệu. Tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, không để ý đến vô số miệng vết thương trên người, cố sức chạy về phía lối ra.
Rốt cục thì nàng đã tới lối ra. Đẩy cửa ra, đầu tiến vào bên trong bạch sắc quang mang. Thời gian dần trôi qua, hào quang tán đi, thị lực dần khôi phục lại. Nhưng vượt quá dự kiến của nàng chính là vật xuất hiện trước mắt nàng vẫn là hành lang bị hắc ám thôn phệ trước kia, hơn nữa hắc ám kia đã ăn mòn đến bên cạnh mình. Trước khi nàng kịp làm ra phản ứng thì cả người nàng đã bị hắc ám vô tận kia bao phủ toàn bộ rồi.
Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể bắt đầu co lại, quần áo nàng ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hồ to như hạt đậu từ trên trán lăn xuống hai gò má nguyên vốn có chút tái nhợt, nhỏ xuống tấm chăn.
- A, tỉnh tỉnh.
Một giọng nữ hài truyền đến bên người.
- Trước tiên không cần đứng lên, Minh Diệu nói ngươi bị thương rất nặng, cần nghỉ ngơi nhiều.
- Đây là nơi nào?
Khi đã định thần lại một chút, nàng mới nhìn rõ hiện giờ mình đang nằm trên một chiếc giường trong một gian phòng nhỏ. Chủ nhân nơi này tựa hồ hiểu rất rõ thân phận Huyết tộc, cho nên cố ý phủ một bức màn màu đen dày đặc lên cửa sổ, chặn ánh mặt trời bên ngoài lại.
- Đúng rồi.
Sau một hồi mê mang ngắn ngủi, nàng đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ đi đến hiện thế của mình, vội vàng vén chăn muốn ngồi dậy. Nhưng chỉ một động tác nho nhỏ như vậy liền khiến nàng cảm thấy một hồi đau đớn đến thấu xương, nhịn không được rên hừ hừ.
- A, bây giờ ngươi vẫn không thể đứng lên.
Nữ hài đứng bên giường vội vàng nói.
- Tuy rằng miệng vết thương của ngươi khép lại vô cùng nhanh, nhưng nếu ngươi còn lộn xộn thì có thể dễ dàng vỡ ra đấy.
- Ta cần phải tìm được Minh Diệu.
Trên người nàng tràn đầy mồ hôi, là do gặp ác mộng mà sinh ra. Lúc này vì di động thân thể, cảm giác đau đớn lại khiến nàng xuất thêm đầy mồ hôi lạnh.
- Ta gấp lắm rồi. Lilith điện hạ.
- Ngươi không nên gấp gáp, Minh Diệu hắn đã đi rồi.
Nữ hài kia an ủi nàng.
- Đã không có việc gì rồi, ngươi cứ để Alie dưỡng thương cho tốt.
- Thật không?
Nghe được tin tức nàng, rốt cục nàng cũng thở dài một hơi. Địch nhân xâm nhập cung điện Lilith lần này cường đại dị thường, chỉ một cái hời hợt liền đánh ngã nàng xuống đất.
Nàng biết rõ trước kia vì chữa trị thân thể Minh Diệu nên Lilith đã hao phí lực lượng không nhỏ. Cho nên nàng không muốn Lilith tổn hao thêm nữa vì chú ý đến thân thể trọng thương của mình, liều mạng đến tìm Minh Diệu xin viện thủ. Hơn nữa có thể xuất nhập cung điện Lilith, lại có năng lực giúp được thì cũng chỉ có Minh Diệu rồi.
- Ta nghe Minh Diệu, ngươi tên là Alie đi sao?
Nữ hài bên giường mỉm cười ngọt ngạo, nói.
- Ta là Diệp Tiểu Manh, là người nhà Minh Diệu. Nghe nói lúc tại châu Âu ngươi đã từng giúp hắn rất lớn, cám ơn ngươi a.
- Không cần khách khí.
Đối với nữ hài đáng yêu bên giường chiếu cố mình, Alie rất là có hảo cảm.
- Bất kể nói như thế nào, hắn coi như là huyết hôn bầu bạn của ta, ta giúp hắn cũng điều nên làm.
- Huyết hôn bầu bạn?
Nữ hài không hiểu, hỏi ra.
- Đó là cái gì?
- Ân, nói như thế nào nhỉ.
Alie suy nghĩ một chút, nói ra.
- Lấy nhân loại các ngươi mà nói, chính là cùng loại với quan hệ vợ chồng.
- A, thì ra là thế.
Khẩu khí nữ hài bên giường trở nên có chút kỳ quái, có thể cảm giác được một cỗ sát khí nồng đậm như thực chất từ trên người nữ hài này phát tán ra. Mà khiến Alie cảm thấy khó hiểu chính là, dường như cỗ sát khí này hướng về phía chính mình.
Thái độ của Diệp Tiểu Manh thay đổi đột ngột khiến Alie không đoán được nàng nghĩ gì, nữ hài này vốn đang đáng yêu lại đột nhiên trở nên có chút quái dị, chưa nói hai câu liền vội vàng rời khỏi phòng.
Là một thành viên huyết tộc, thời gian liên hệ với đồng loại cũng không nhiều, huống chi là với những chủng tộc khác. Cho nên nàng cũng không để ý quá mức loại tình huống này. Minh Diệu đã tiến đến cung điện Lilith để giúp đỡ nàng rồi, điều này khiến Alie yên tâm không ít. Trước tiên nàng định nghỉ ngơi một chút, mau chóng khôi phục một chút lực lượng, sau đó thì trở về để xem có thể giúp được gì hay không.
Nhưng ngay tại thời điểm nhắm mắt tĩnh dưỡng, cửa phòng lại mở ra lần nữa. Một nữ hài mở cửa ra thăm dò, tiến đến tựa đầu dò xét, có chút đánh giá Alie đang nằm trên giường, mà tay nàng thì nắm lấy cánh cửa, tựa hồ chuẩn bị để tùy thời có thể chạy trốn.
Lúc nàng phát hiện Alie đã tỉnh lại, cũng đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đồng dạng để dò xét nàng, tựa hồ lại càng hoảng sợ, muốn rụt đầu lại. Nhưng động tác co đầu và đóng cửa của nàng thật sự quá đồng bộ, cho nên đầu của nàng va vào cánh cửa.
- A, đau quá.
Nữ hài ôm cổ mình, ngồi xuống một cách thống khổ. Lúc này Alie nhìn thấy nữ hài này cầm một cây bút và một bản ghi chép nhỏ.
- Xin hỏi có chuyện gì không?
Alie không tự chủ được, khóe miệng nàng giật giật. Cái này nhất định rất đau, trong lòng nàng nhớ rõ lúc còn chưa thuộc về huyết tộc, các quý tộc thường xuyên dùng loại phương pháp này để trừng phạt nô lệ đào tẩu. Đương nhiên, lúc ấy không phải dùng ván cửa mà là trực tiếp dùng dây thừng treo cổ.
- Ách...
Nữ hài kia khẽ hé miệng, đứng lên, do dự trong chốc lát rồi lấy hết dũng khí nói ra.
- Ta... Ta là... Là bằng hữu của Minh Diệu. Bằng hữu tốt a, rất rất tốt a. Nếu như ta bị biến thành Hấp Huyết Quỷ mà nói thì hắn rất tức giận a.
- Được rồi, ta biết rồi.
Alie cau mày nói ra.
- Ta sẽ không biến ngươi thành đồng loại của ta, điểm này thì ngươi có thể hoàn toàn yên tâm. Ngươi đến tìm ta đến cùng là có chuyện gì?
- Cái kia... Tiểu thư... Ta là A Trạch.
Sau khi nữ hài kia được đối phương cam đoan thì bộ dáng tựa hồ đã thay đổi, vẻ đề phòng và sợ hãi biến mất không thấy gì nữa. Mà ánh mắt nàng cũng dường như sáng lên.
- Ta có một vài vấn đề muốn phỏng vấn ngươi.
- Phỏng vấn?
Alie sững sờ.
- Vấn đề gì?
- A, vấn đề thứ nhất, ta nghe Minh Diệu nói hiện tại các ngươi đã không còn hút máu người đúng không?
A Trạch mở trang vở trong tay ra.
- Như vậy là ngươi cảm thấy huyết dịch hợp thành hiện tại dễ uống hơn hay là huyết dịch nhân loại dễ uống hơn?
- Cái này sao?
Alie nhìn nhìn A Trạch. Một nhân loại bình thường, tựa hồ là một năng lực giả, nhưng cũng không cường đại. Nhưng cô bé này tựa hồ có hứng thú mãnh liệt với mình. Cái này khiến Alie rất khó hiểu. Bởi vì bị thương quá nặng, nàng không cách nào sử dụng độc thâm thuật để xem trộm trong đầu cô bé này suy nghĩ cái gì, liền thuận miệng hồi đáp.
*****
- Cũng không kém hơn bao nhiêu đâu.
- Không sai biệt lắm là phân biệt hay đã từ bỏ?
Đối với câu trả lời này thì A Trạch tương đối bất mãn, tiếp tục truy vấn.
- Những cảm giác kia, cái nào tốt hơn một chút?
- Hương vị?
Alie hồi tưởng lại, suy nghĩ một chút. Lần uống huyết dịch nhân loại gần đây nhất cũng đã gần một trăm năm trước, có lẽ cũng quên lãng hương vị này rồi. Từ khi nhân loại bắt đầu phát triển công nghiệp nặng, không chỉ là ở địa cầu mà bản thân nhân loại cũng bị ô nhiễm. Lúc nàng hút huyết dịch nhân loại lần cuối ấy, hương vị từ máu của nữ hài nhìn như thuần khiết kia lại khiến nàng thiếu chút nữa nhổ ra ngoài.
- Huyết dịch tổng hợp tốt hơn một chút a, tối thiểu không có hương vị buồn nôn.
- Thì ra là thế.
A Trạch rất nghiêm túc dùng bút viết mấy thứ gì đó trên bản ghi chép trên tay.
- Ta nghe nói hiện tại chủng tộc các ngươi đã phân chia thành hai phái, phái tiên tiến và phái bảo thủ, tại sao lại như vậy?
- Ta cũng không biết nguyên nhân sâu xa. Đại khái vì ảnh hưởng từ nhân loại, huyết tộc cũng bắt đầu trở nên có chút táo bạo.
Alie nói ra.
- Bất kể nói như thế nào, trước khi biến thành Huyết tộc thì chúng ta cũng đã từng là nhân loại. Hơn nữa hiện tại mỗi một đời huyết tộc mới càng đơn bạc, không hiểu rõ quan niệm truyền thống. Đối với một đời Huyết tộc truy cầu cao quý cùng ưu nhã mà nói, chẳng qua chỉ là nói nhảm, là một đống mục nát không chịu nổi. Chỉ đơn thuần là truy cầu lực lượng cường đại cho bản thân mà quên rèn luyện tâm linh. Đây cũng là nguyên nhân huyết tộc dần dần trở nên sa đọa. Đương nhiên, hiện tại Huyết tộc chúng ta không hề hút huyết dịch nhân loại, so với huyết tộc sa đọa cũng có quan hệ nhất định. Đối với chúng ta mà nói, hiện tại có thể phân cách ra với nhân loại, tận lực giảm bớt tiếp xúc với nhân loại thì tối thiểu có thể giảm bớt một ít thói quen thấy người là muốn hút máu.
- Quý tộc cao quý và ưu nhã...
A trạch cắn cắn cán bút, lầm bầm nói.
- Nói như vậy, nếu muốn trở thành huyết tộc mà nói thì nhất định phải là kẻ có tiền mới được?
- Đúng vậy.
Alie gật đầu.
- Ngươi cảm thấy như thế nào về một viên chức nhỏ bình thường sau khi trở thành huyết tộc, ban ngày căn bản không có biện pháp đi làm, không có bất kỳ thu nhập nào. Hiện tại làm sao có thể sinh tồn trong xã hội này? Trở thành huyết tộc không có nghĩa là không cần tiếp tục sống. Coi như là dùng máu người thay thế đồ ăn, tiết kiệm một phần chi tiêu, nhưng cũng không thể không mặc quần áo a. Ngươi cũng không thể trần truồng mà đi trên phố được.
- Thứ hai là đi ra ngoài cũng nên có xe riêng thay vì đi bộ, không thể cứ mãi đi xe khách a. Đêm hôm khuya khắt tự nhiên lộ ra một gương mặt tái nhợt sẽ dọa mọi người trên xe, sẽ bị đưa tới sở cảnh sát đấy. Nếu như muốn có phòng ở thì cũng phải trả tiền thuê nhà a. Phí sử dụng điện như thế nào? Tiền xe thì sao? Tiền thuê nhà như thế nào? Muốn trở thành một huyết tộc thì tối thiểu cũng phải có chứng nhận bất động sản a.
- Nói cũng có đạo lý.
A Trạch như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
- Xem ra muốn trở thành Hấp huyết quỷ thì nhất định phải mua nổi nhà a.
- Đó là điều đương nhiên.
Alie nhẹ gật đầu.
- Hơn nữa phải là một lần trả tiền duy nhất, cho vay hoặc trả góp cũng không được.
- Và còn phải có tài khoản riêng.
A Trạch ở một bên gật đầu, ghi chép lại hết thảy những gì nghe thấy.
- Xem ra hiện tại muốn trở thành một Huyết tộc thì cũng phiền toái như tìm một bạn gái để kết hôn.
...
Ba đầu Mộc khôi lỗi hợp thành một cự mãng to lớn, cả người quấn quanh tạo thành một quả cầu lớn màu xanh lá, bao vây cả người Eva lại. Nhưng cái này cũng không quá lâu chỉ duy trì trong vài giây đồng hồ mà thôi. Sau khi thở dốc mấy cái, dây leo màu xanh biếc liền nhanh chóng héo rũ khô nứt, tầng ngoài của viên cầu cũng hóa thành từng nhánh cây khô héo rơi xuống mặt đất, hóa thành bột phấn.
Trong nội tâm nổi lên một hồi cảnh giác, Minh Diệu vội vàng dùng hai tay bảo vệ chỗ yếu hại của mình, đồng thời điều chỉnh góc độ thân thể, nhanh chóng thối lui về phía sau. Cùng lúc đó, một đạo bạch quang ở trung tâm bắn ra, hung hăng kích lên người Minh Diệu, đánh bay cả người hắn ra ngoài.
Tuy rằng bên ngoài thân thể có Kim Quyết bảo hộ. Hơn nữa lúc lui về phía sau lợi dụng độ nghiêng của thân thể nên có tác dụng giảm xóc nhất định. Nhưng Minh Diệu vẫn cảm giác được cổ họng mình có chút phát ngọt. Lực lượng không thuộc về bất kỳ thuộc tính nào, Ngũ Hành Thuật căn bản không thể phát huy, Minh Diệu chỉ có thể sử dụng thân thể đã được Lilith cường hóa và kỹ xảo cường đại của mình.
Màu sắc của viên cầu màu xanh biếc đã hoàn toàn biến thành khô héo. Ở trung ương viên cầu kia là một lỗ đen vừa thô vừa lớn.
- Lạch cạch...
Một thanh âm vang lên, bên trên viên cầu xuất hiện một vết rách, toàn bộ viên cầu phân liệt ra thành hai nửa, một nữ hài từ bên trong bay ra.
- Chỉ biết dùng loại tiểu xảo này sao?
Eva cười lạnh đi về hướng Minh Diệu té trên mặt đất.
- Để ta tận hứng một chút a.
- Tốt, ngươi đã muốn thoải mái, vậy ta liền đáp ứng cho ngươi.
Minh Diệu vỗ hai tay lên mặt đất, một cái gai bén nhọn từ dưới chân Eva chui lên, khiến Eva sửng sốt.
- Cho ngươi nếm thử tất sát kỹ của ta, Thiên Niên Sát!
Loại công kích vốn giống như đồ chơi con nít này, Eva sẽ không để trong lòng. Nhưng vị trí cây gai xuất hiện trên mặt đất lại chuẩn xác quá mức, đâm thẳng tới bộ vị bí ẩn giữa hai chân nữ nhân.
- Đồ hạ lưu.
Eva giận dữ, trước kia với tư cách là một linh thể không có sức mạnh, nàng đã nhận lấy không biết bao nhiêu nhục nhã. Mà hôm nay nàng đã nhận được một thân thể thực chất, có được lực lượng cường đại. Vậy mà rõ ràng còn có người dám làm động tác này với nàng, cái này khiến nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, vẻ bình tĩnh không thèm để ý trong mắt trước kia đã biến mất, ánh mắt nhìn về phía Minh Diệu tràn đầy sát ý lãnh khốc.
Tuy rằng Minh Diệu không ngừng quấy rối nàng, nhưng lực chú ý của Eva vẫn đặt lên người Lilith đang ngồi ở cách đó không xa, đối với công kích của Minh Diệu, nàng cũng chỉ phất phất tay như đuổi một con ruồi nhặng đang vo ve bên cạnh mình, hoàn toàn không để Minh Diệu vào mắt. Đối với Eva mà nói, giải quyết Minh Diệu chỉ là chuyện dễ dàng trong vài giây đồng hồ mà thôi. Nhưng chỗ cố kỵ của nàng chính là bộ dáng thảnh thơi kia của Lilith, nàng đến tột cùng không biết trong hồ lô của Lilith có bán thuốc gì.
Lilith một tay nâng chén trà nóng lên, không hề phòng bị, bộ dạng nhàn nhã tự tại. Cái này khiến Eva cảm thấy rất hoang mang, có lẽ Lilith cũng phi thường tinh tường Minh Diệu không phải là đối thủ của nàng. Nhưng vì cái gì mà khiến Minh Diệu dây dưa với mình? Là vì kéo dài thời gian? Hay là vị mục đích nào khác? Eva muốn thoát khỏi Minh Diệu đang cuốn lấy mình vài lần, trực tiếp ra tay với Lilith. Nhưng mỗi lần mình có ý đồ này thì Lilith luôn lộ ra bộ dạng hoảng sợ vài phần, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được hơi vểnh lên, cho nàng một loại cảm giác tựa hồ như mình rơi vào bẫy rập.
Mà khi nàng buông bỏ ý đồ công kích Lilith thì Eva thấy được một tia thất lạc trong ánh mắt Lilith. Cái này khiến Eva càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, Lilith đang dẫn dụ mình công kích nàng.
*****
Mà tay ẩn dấu sau lưng kia của Lilith thì cũng liên lụy rất lớn tới tinh lực của Eva. Lilith chỉ dùng một tay để nâng chén trà, uống từng ngụm tựng ngụm nhỏ một cách nhàn nhã, nhưng tay kia vẫn giấu kín sau lưng, không biết đang loay hoay làm cái gì đó. Eva hoài nghi Lilith muốn thừa cơ mình đang dây dưa với Minh Diệu mà đánh lén mình, tự nhiên không có cách nào toàn tâm toàn ý chiến đấu với Minh Diệu.
Chính là như vậy, Eva vẫn không biết có nên ra tay với Lilith hay không, có phải Lilith muốn đánh lén mình hay không. Eva rất do dự.
Chẳng qua chỉ là một cây gai đất mà thôi, Minh Diệu rất rõ ràng vật này căn bản không thể tạo thành tổn thương gì cho Eva, nhưng tác dụng đùa cợt và cuốn lấy lực hấp dẫn thì rất tốt. Tuy rằng trước kia Minh Diệu đang một mực cuốn lấy Eva, nhưng từ ánh mắt của Eva thì có thể thấy được lực chú ý của nàng đều tập trung lên người Lilith. Tuy rằng không biết Lilith rốt cục là muốn làm cái gì, nhưng Lilith đã trịnh trọng dặn dò Minh Diệu phải quấy rồi nàng trong mười phút, như vậy Minh Diệu liền biết được nhất định là chuyện rất trọng yếu. Vô luận cố gắng như thế nào, Minh Diệu cũng rất rõ ràng, dựa vào thực lực của mình thì căn bản không thể khiến Eva tổn hại một sợi lông tóc nào, chìa khóa có thể nghịch chuyển toàn bộ cục diện đều do Lilith nắm giữ trong tay.
Mà hắn cũng rất rõ ràng, Eva căn bản không để mình ở trong lòng, mục tiêu của nàng ta chính là Lilith. Minh Diệu thấy rõ ràng nhiều lần Eva muốn tách ra khỏi mình mà công kích Lilith, nhưng nàng tựa hồ có chút không nắm chắc về thái độ nhàn nhã chậm chạp của Lilith, nữ nhân luôn là động vật mà dùng lẽ thường rất khó mà phỏng đoán được, cho dù là thánh thần thì cũng không ngoại lệ. Minh Diệu cảm thấy vì an toàn, phương pháp tốt nhất chính là khiến Eva chú tâm lên người mình. Mà muốn khiến một nữ thần chú ý thì phương thức dâm loạn có lẽ là phương thức hữu hiệu nhất.
Minh Diệu quả thật đã thành công, sát khí như thực chất từ trên người Eva phát ra, gió cắt lên mặt khiến hắn đau nhức. Tay Eva cũng không có giơ lên, chỉ là mũi chân có chút khẽ động trên mặt đất, cái gai căn bản còn chưa trưởng thành liền hóa thành một đống bột phấn. Lúc Minh Diệu nhìn thấy đôi môi Eva có chút mở ra, liền cả kinh trong lòng. Dùng tốc độ nhanh nhất để mở Thiên nhãn ra. Trong thế giới màu trắng đen, một đạo năng lượng hình tròn không ngừng khuếch tán, từ bờ môi Eva lập tức bạo liệt ra. Đó là sóng âm cao tần xen lẫn với công kích do đại lượng linh lực cấu thành, so với công kích Minh Diệu gặp phải trước kia thì khủng bố hơn nhiều. Minh Diệu vội vàng ngưng thần đề khí, nếu bị đạo sóng âm này đánh trúng thì đừng nói tới thịt vụn, ngay cả vụn thịt chỉ sợ cũng không còn. Chân hắn chuyển động một bộ pháp nhẹ nhàng như chim yến, lợi dụng thân thể xoay tròn và bộ pháp gia truyền đặc thù thoát khỏi phạm vi công kích của sóng âm. Nhưng vách tường phía sau hắn thì lại hoàn toàn không có vận may này. Vốn lúc Lilith và Eva đối kháng với nhau, một vài vết nứt do linh áp gây ra xuất hiện trên vách tường, nay đã xuất hiện một lỗ trống rỗng hình tròn cự đại. Lỗ hổng bóng loáng như dao, nhưng chính giữa vách tường trống rỗng lại biến mất vô ảnh vô tung, không để lại bất cứ mảnh vỡ nào.
Minh Diệu quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng liên tục hô may mắn. Sóng âm chấn động nhiều lần như thế, không nói bị đánh trúng chính diện, coi như là lướt qua một cái bên cạnh thì Minh Diệu đoán chừng kết cục của mình tuyệt đối giống như vách tường này. Hắn không dám khinh thường, vội vàng móc từ trong túi ra một đống phù chú, phất tay phóng ra ngoài.
Giữa không trung, phù chú dần dần hóa thành giọt nước, sau đó thay đổi thành bộ dáng Minh Diệu. Bốn phân thân giống Minh Diệu như đúc đồng thời nhảy lên giữa không trung. Phân thân di động rất nhanh, căn bản không thể nhìn ra đâu là thực thể đâu là phân thân do nước tạo thành, từ những phương hướng bất đồng chém ra phù chú trong tay. Vô số ly hỏa hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt từ trên trời giáng xuống, màn hỏa vũ phô thiên cái địa này hướng về phía Eva bay tới.
Đối mặt với Ly hỏa dày đặc như thế, Eva căn bản không cần phân biệt cái nào là thật, cái nào là ảo. Nàng căn bản không ra tay, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. Nhìn màn hỏa vũ thanh thế to lớn trực tiếp bạo liệt giữa không trung, trận trận sương mù đậm đặc nổi lên. Vài đạo bạch quang hiện lên, xuyên thấu qua màn sương mù dày đặc này, sau đó trực tiếp xuyên thấu qua phân thân Minh Diệu giữa không trung. Mà phân thân Minh Diệu bị đánh trúng hóa thành một mảnh hơi nước, tiêu tán trong không khí. Thân thể Minh Diệu còn thừa lại tức thì linh hoạt thêm một ít, xuyên thấu sương mù nồng đậm kia, trực tiếp lao về hướng Eva.
- Gia hỏa nhàm chán chỉ biết dùng tiểu xảo đùa bỡn, không biết tự lượng sức mình.
Đối mặt với Minh Diệu đang xông thẳng về phía mình, cặp môi đỏ mọng của Eva khẽ nhếch lên, xuất ra một đạo sóng âm cường đại mà mắt thường căn bản không thể nhìn thấy đánh tới trước mặt Minh Diệu. Nếu bị đạo sóng âm này đánh trúng, kết cục của Minh Diệu chỉ có thể là phân thây toái cốt. Mà Minh Diệu thân ở giữa không trung, căn bản không có chỗ trống né tránh.
Chỉ là trước khi sóng âm kia tiếp xúc thân thể Minh Diệu, hắn đang ở giữa không trung liền xuất hiện biến hóa. Làn da vốn bóng loáng đã biến thành thô ráp, phân liệt ra thành một mảnh dây leo màu xanh lá cây hẹp dài, mãnh liệt phân tán ra, tạo thành một cái lưới cự đại, bao phủ về phía Eva.
Đạo sóng âm kia đánh lên tấm lưới, tạo ra một lỗ thủng cực lớn. Nhưng chỉ là để lại một lỗ thủng cự đại mà thôi, cũng không phá hủy toàn bộ tấm lưới này. Thời gian trôi qua, tổn hại dần dần khôi phục, mà mảnh dây leo dài hẹp tráng kiện kia cũng dần dần biến nhỏ lại, bắt đầu bện thành tấm lưới một lần nữa, tiếp tục quét về phía Eva.
Nhưng bên người Eva phảng phất như có một tầng bảo hộ vô hình, cái lưới lớn màu xanh lá kia căn bản không tiếp xúc đến thân thể Eva liền ngừng lại, hơn nữa bắt đầu héo rũ nhanh chóng.
- Ngừng ba cái trò tiểu xảo nhàm chán này đi, ta có thể cam đoan cho ngươi chết một cách thoải mái.
Nhìn cái lưới lớn màu xanh lá khô héo đang đứt gãy từng tầng, Eva lạnh lùng nói ra. Sương mù nồng hậu vẫn tràn ngập trong không khí, khiến người nhìn không rõ cái gì. Minh Diệu trả lời rất trực tiếp, một cỗ chấn động linh lực từ dưới chân Eva truyền đến một lần nữa, một cái gai so với lúc trước còn tráng kiện hơn vài phần chui ra chỗ chính giữa hai chân Eva, hơn nữa đỉnh cây gai lần này không phải là một mũi nhọn mà là hình tròn, nhìn bên ngoài rất giống như là một cái dương v*t to lớn.
- Ta nhất định sẽ giết chết ngươi! Nhất định! Nhất định!
Sắc mặt Eva trở nên tái nhợt, rõ ràng bị nhục nhã như thế, nàng hận không thể móc ruột con ruồi nhặng vo ve này ra quấn trên cổ hắn, ghìm hắn chết tươi. Dưới cơn phẫn nộ, nàng nhịn không được vỗ tay lên, một đạo bạch quang mãnh liệt đánh cái gai đất kia nát bấy, hơn nữa còn để lại một cái động sâu không thấy đáy trên mặt đất.
- Vẫn chưa xong đâu a, nếm thử hương vị Long Trảo Thủ này.
Mà lúc Eva ra tay đánh nát cái gai đất hình dương v*t kia, thanh âm của Minh Diệu từ sau lưng nàng truyền đến. Một kim sắc quang mang hình hai bàn tay từ phía sau lưng trực tiếp vươn ra, chộp lấy bộ ngực nàng.
← Ch. 362 | Ch. 364 → |