← Ch.374 | Ch.376 → |
- Vậy là tốt rồi!
Minh Diệu thấy mấy vị phân bộ trưởng cũng đã xác nhận, liền đi tới. Tay hắn đặt lên miệng vết thương của tráng hán, đột ngột nhấc lên trên. Một đạo hỏa quang từ miệng vết thương của tráng hán bay ra, dần dần biến mất bên trong không khí.
- Anh thế nào rồi, còn có thể chịu được sao?
Minh Diệu lấy ra một viên đan dược trong túi, đút vào miệng tráng hán kia.
- Không có việc gì, còn chưa chết được!
Tà Viêm trong cơ thể đã bị bức ra ngoài, cuối cùng không cần tiếp tục chịu đựng cảm giác thống khổ giống như bị ăn mòn xương cốt kia. Hơn nữa nguyên bản thân thể vốn đã thật cường tráng lại có được viên đan dược của Minh Diệu uống vào, tinh thần của tráng hán đã khá hơn nhiều, đã có thể mở miệng nói chuyện.
- Làm tốt lắm, cho anh chịu khổ!
Minh Diệu vỗ vỗ bả vai tráng hán:
- Tôi thiếu anh một lần nhân tình!
- Không có gì, my life for the horde!
Trên mặt tráng hán đầy vẻ nghiêm túc.
- Anh nói bằng Trung văn thì tốt hơn. Trở về nên nghỉ ngơi thật tốt, rất nhanh sẽ có thể khôi phục.
Minh Diệu gõ cửa, thư ký của Trần Lam giống như đã sớm ước định với hắn, mang theo hai nhân viên bước vào khiêng tráng hán bị thương đi ra ngoài.
Trần Lam nhìn thấy thư ký cố ý tránh né ánh mắt của mình lo chỉ huy công việc, trong giây lát nhớ tới lời nói của con nữ Hồ yêu, nhớ tới bên cạnh hắn có nội gián.
- Tôi nghĩ hiện tại cậu hẳn nên giải thích một chút cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Bộ trưởng Tây Bắc mở miệng nói.
- Thật sự ngượng ngùng đã làm chậm trễ một ít thời gian của mọi người, phải biết rằng loại thuật pháp này gây thương tổn rất lớn cho cơ thể người, cho dù dùng dược vật đến khống chế cũng rất khó lấy được hiệu quả, cho nên muốn vận chuyển đưa hắn tới đây cũng cần có một chút thời gian.
Minh Diệu gật đầu nói:
- Người công kích hắn cùng người giết chết hội trưởng đều là một người!
- Những lời này của ngươi nói thật quá đúng, đích thật là cùng một người!
Bộ trưởng Hoa Trung cười lạnh nói:
- Chính là phó hội trưởng hiệp hội của chúng ta, Tần Khai!
- Sai, cũng không phải Tần Khai, mà là một người khác!
Minh Diệu lắc đầu.
- Đến tột cùng là ai nói nhanh đi ra, đừng có dây dưa như phụ nữ!
Tôn lão nhân đã sớm kích động.
- Người này đang ở trong mấy người chúng ta.
Minh Diệu đưa một ngón tay, cuối cùng dừng lại trên người Trần Lam:
- Là Trần bộ trưởng của chúng ta!
- Vớ vẩn!
Trần Lam cố gắng làm cho mình bảo trì bình tĩnh:
- Ngươi đừng ăn nói lung tung, chứng cớ đâu?
- Có một sự tình tôi nghĩ mọi người còn không biết!
Minh Diệu chậm rãi nói:
- Mấy ngày trước đây Trần bộ trưởng đã bị một đám Hồ yêu bắt cóc.
- Bắt cóc?
Bộ trưởng Hoa Trung có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Trần Lam:
- Thật sao?
- Không sai, đích xác là có chuyện như vậy.
Trần Lam lạnh lùng gật đầu cười:
- Bất quá có chút người sẽ hoàn toàn không ngờ ta lại có thể trốn ra, còn có thể xuất hiện ở nơi này!
- Trần bộ trưởng của chúng ta tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lại thật thông minh!
Minh Diệu cũng không phản ứng Trần Lam, tiếp tục nói:
- Hắn ẩn giấu thực lực làm mê hoặc địch nhân, đánh ngã thủ vệ, chính mình trốn thoát!
- Biết là ai làm sao?
Bộ trưởng Hoa Trung nhìn Trần Lam hỏi.
- Biết!
Trên mặt Trần Lam lộ dáng tươi cười âm lãnh:
- Người kia đang ở trong chúng ta!
Hắn vươn ngón tay cũng dùng tư thế giống như Minh Diệu trước đó chỉ vào Minh Diệu:
- Chính là ngươi!
- Di, tuy rằng tin tức của ta linh thông một chút, nhưng chuyện này không có chút quan hệ nào tới ta đi!
Minh Diệu làm ra diễn cảm như cực độ hoảng sợ lại khoa trương, xua tay nói:
- Ngươi cũng không được oan uổng người tốt chứ!
- Ta chính tai nghe được bọn cướp giam giữ ta nói, người chỉ huy phía sau màn chính là ngươi, mục đích là vì không muốn cho ta quay về tham gia đại hội tụ họp các khu vực!
Trần Lam chỉ vào Minh Diệu nói tiếp:
- Ngươi còn có chuyện gì có thể ngụy biện?
- Đó là lời nói của bọn cướp, lời của bọn hắn ngươi làm sao có thể tin đây?
Vẻ mặt Minh Diệu vô tội nói:
- Bọn hắn nói không chừng chỉ là lời nói bừa, mục đích là vì muốn cho ngươi hoài nghi ta, sau đó đạt tới mục tiêu đen tối của bọn hắn đây?
- Mục đích đen tối gì?
Bộ trưởng Hoa Trung nhìn Minh Diệu hỏi.
- Ta làm sao biết, ta đã nói ta cũng không phải là bọn cướp!
Minh Diệu khoát tay:
- Muốn chỉ chứng người khác, ít nhất phải xuất ra được chứng cớ chứ?
- Ngươi...
Trần Lam nhất thời nghẹn lời, hắn thật sự không có chứng cớ xác thực gì. Chỉ nương vào bản tường trình của chính bản thân mình, căn bản không thể kết án. Hơn nữa vừa rồi con Hồ yêu kia tình nguyện chịu đựng bị Tà Viêm phát tác trong người cũng muốn đi vào hiệp hội chỉ chứng, theo tình huống đó mà xem, cho dù có thẩm vấn Hồ yêu kia cũng không thể lấy được tin tức gì từ miệng của bọn hắn.
- Vậy ngươi vừa mới nói người dùng Tà Viêm đánh bị thương Hồ yêu kia chính là ta, ngươi lại có chứng cớ gì?
Trần Lam đành tạm thời đè nén cơn tức, bình tĩnh suy nghĩ, sau đó nói:
- Đừng có quên là ngươi vừa mới nói bọn cướp nói chuyện không đáng tin. Cho dù Hồ yêu kia nói người đánh hắn bị thương chính là ta, cũng là có thể cố ý vu oan!
- Đương nhiên không được, lời nói của bọn cướp làm sao có thể tin tưởng.
Minh Diệu cười híp mắt nói:
- Đừng để một vài người có ý đồ riêng châm ngòi quan hệ bên trong hiệp hội của chúng ta, ta đương nhiên không tin tưởng lời nói của bọn hắn!
- Vậy bằng chứng mà ngươi nói lại là thứ gì?
- Là cái này!
Ada đã lâu không mở miệng lại đột nhiên bước tới phía trước, từ trong túi mang theo bên mình lấy ra một camera, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn:
- Đây là do tôi nhặt được trên đường, bởi vì tò mò xem qua một chút, không nghĩ tới thấy được một ít việc đã xảy ra!
- Không phải là phim ghi hình gì của Trần bộ trưởng gì đi a?
Minh Diệu giả vờ hỏi:
- Nếu như là vậy chúng ta về nhà hãy xem thì tốt hơn, nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ nhìn xem có chút không thỏa đáng, dù sao mọi người đều là người có thân phận đó thôi!
- Đương nhiên không phải!
Ada cố nén ý cười mở camera:
- Rốt cục là hình ảnh gì mọi người xem xong sẽ biết!
Trong camera bắt đầu phát ra hình ảnh quay chụp trước đó. Tựa hồ là hình ảnh thu được trong bóng đêm, cho nên có chút xám ngắt, sử dụng công năng quay chụp ban đêm. Bên trong hình ảnh có một nam nhân bị bịt mắt, bị xiềng xích trói buộc trên tường.
- Hình như vật này là hàng cao cấp nha, rõ ràng đến như thế, chúng ta phóng lớn nhìn xem.
Minh Diệu bật camera, hình ảnh phóng đại gương mặt nam nhân bị xích trên tường vô cùng rõ ràng.
- Oa, lại là Trần bộ trưởng sao, sao ngươi lại bị người xích lại như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự chơi trò M?
Yết hầu Trần Lam co giật, mặc dù hắn đã có chuẩn bị đối với thủ đoạn làm khó dễ của Minh Diệu, nhưng hắn lại thật không ngờ hình ảnh hùng hổ dọa người đến như thế, từng chiêu số đều chỉ thẳng vào yếu hại. Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ phương pháp tìm kiếm cách thoát thân.
Trong màn hình Trần Lam đang giãy thoát khỏi xiềng xích, thừa dịp tráng hán trong hình ảnh còn chưa kịp chuẩn bị, bàn tay đã nổi lên ngọn lửa trực tiếp đánh thẳng vào lồng ngực của tráng hán kia!
- Vật này cô thật sự nhặt được trên đường sao?
Ý cười trên mặt bộ trưởng Tây Bắc dù thế nào cũng không thể che giấu. Vừa rồi hắn còn đang ưu sầu làm sao giải vây cho lão hữu, lại thật không ngờ nguyên lai tiểu tử Minh Diệu đã sớm có chuẩn bị.
- Ân, là nhặt được.
Ada dương dương tự đắc gật đầu:
- Vận khí của tôi luôn rất tốt, luôn nhặt được thứ tốt trên đường đi!
- Như vậy thì Trần bộ trưởng, ta nghĩ ngươi hẳn nên cho chúng ta một lời giải thích.
Bộ trưởng Tây Bắc quay đầu nhìn Trần Lam nói:
- Đoạn phim ghi hình này đã rõ ràng chỉ chứng ngươi sử dụng Tà Viêm Thuật đánh Hồ yêu kia bị trọng thương, cũng là bí thuật đã giết chết hội trưởng!
- Vậy thì có năng lực chứng minh điều gì?
Bộ trưởng Hoa Trung tranh luận nói:
- Bất quá chỉ là một loại thuật pháp hơi kỳ lạ mà thôi!
- Không sai, ta thừa nhận ta cũng từng tu luyện qua loại thuật pháp này.
Trần Lam bình tĩnh nói:
- Ta từng vô tình được một quyển mật thư kỳ quái, bên trong ghi chép lại thuật pháp thất truyền này. Nhưng do nó quá mức tàn nhẫn nên ta chưa từng sử dụng qua bao giờ. Mà khi ta bị cầm tù bởi vì sự tình khẩn cấp nên bị bức bách sử dụng loại thuật pháp kia công kích người bắt cóc ta. Nhưng như vậy cũng không đủ chứng minh ta là hung thủ giết chết hội trưởng!
- Chết đến nơi còn tuôn cái rắm thúi!
Tôn lão nhân đã sớm không kềm nén được, nếu không phải có Minh Diệu lôi kéo hắn đã sớm xông lên phía trước.
- Chứng cớ vô cùng xác thực mà vẫn còn ngụy biện, rõ ràng là ngươi giết chết hội trưởng còn muốn vu oan lên người lão Tần!
- Chứng cớ, chúng ta cần là bằng chứng chính xác!
Bộ trưởng Hoa Trung tranh cãi:
- Dù Trần bộ trưởng biết được loại bí thuật này thì như thế nào, Tần Khai cũng có thể học được bí thuật kia như thế!
- Đúng là như thế!
Trần Lam gật đầu:
- Sau khi ta được quyển mật thư kia, bởi vì cảm giác bên trong ghi chép quá nhiều thuật pháp trọng yếu, đã giao nộp quyển mật thư cho Tần phó hội trưởng. Ta nghĩ hắn lợi dụng cơ hội đó học được loại thuật pháp kia!
- Trần bộ trưởng, tuy rằng chúng ta cũng rất muốn tin tưởng lời giải thích của ngươi, nhưng hiện tại toàn bộ chứng cớ đều chứng minh hiềm nghi của ngươi còn nhiều hơn cả Tần Khai!
Bộ trưởng Tây Bắc lắc đầu:
- Muốn cho chúng ta tin tưởng lời nói của ngươi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!
- Ta thừa nhận trong sự kiện này ta có điều giấu diếm, các ngươi hoài nghi ta cũng có thể hiểu được, ta nguyện ý tạm thời từ chức nhận hiệp hội điều tra nhưng điều này cũng không đại biểu Tần Khai có thể thoát khỏi hiềm nghi!
Trần Lam bình tĩnh nói:
- Tần Khai cũng phải tiếp nhận điều tra giống như ta!
- Trần bộ trưởng nói rất đúng, hiềm nghi của Tần Khai cũng chưa được rửa sạch!
Bộ trưởng Hoa Trung liên tục gật đầu nói:
- Vẫn phải phát lệnh truy nã đối với Tần Khai!
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng tình thế bức người, tuy rằng Trần Lam không thể đích thân động thủ, nhưng chỉ cần có đồng minh kiên định như bộ trưởng Hoa Trung, diệt trừ Tần gia cũng không phải là chuyện không thể nào. Hội trưởng phân bộ Đông Bắc đã bị loại bỏ khỏi tổ điều tra, hiện tại bất quá là từ hai đối một biến thành một đối một, chính hắn vẫn còn kế hay. Ngoài ra các phân bộ khác chỉ là a dua, chỉ cần cấp chỗ tốt Trần Lam cảm thấy được muốn tranh thủ thu mua bọn hắn về phe mình cũng không quá mức khó khăn.
- Tiểu Diệu, cậu có ý kiến gì không?
Mắt thấy sắp thắng lợi lại bị thất bại trong gang tấc, hiện tại toàn bộ hi vọng của bộ trưởng Tây Bắc đều ký thác lên trên người Minh Diệu, hắn đầy vẻ hi vọng nhìn qua Minh Diệu hỏi.
- Ta không đồng ý!
Minh Diệu lắc đầu:
- Trước đó ta đã nói thật rõ ràng, người giết chết hội trưởng chính là Trần Lam!
- Ta cũng đã nói thật rõ ràng, mặc dù ta có hiềm nghi nhưng Tần Khai cũng trốn không thoát!
Trần Lam cười lạnh nói.
- Vậy sao? Vậy cũng không nhất định!
Minh Diệu nhíu mày nhìn Trần Lam, từ trong túi lấy ra di động:
- Nơi này ta có một đoạn băng ghi âm, ta nghĩ mời mọi người nghe một chút!
Thanh âm của Trần Lam cùng a Nhã từ trong di động truyền ra, toàn bộ cuộc nói chuyện đều được ghi chép thật rõ ràng, trái tim Trần Lam lập tức rơi xuống tận đáy cốc.
- Hiện tại ngươi cũng đã không còn gì để nói nữa chứ?
Ghi âm phát xong, Minh Diệu tắt điện thoại di động, dùng ánh mắt thương hại nhìn Trần Lam nói.
- Không nghĩ tới ta tân tân khổ khổ làm ra hết thảy chuyện này, cuối cùng lại bị hủy trong tay tên hỗn ăn chờ chết như ngươi.
Trần Lam nhắm hai mắt lại:
- Là ta quá coi thường ngươi!
- Sai lầm rồi, ngươi cũng không phải quá coi thường ta!
Minh Diệu lắc đầu:
- Ngươi căn bản là quá để ý mình. Một tên có chỉ số thông minh so với trẻ nhược trí không bao nhiêu mà còn học người ta chơi ngầm mưu?
- Ngươi chẳng qua có vận khí tốt hơn ta mà thôi, đắc ý cái gì?
Trần Lam nghe được Minh Diệu đem so sánh hắn với trẻ nhược trí, cũng không cách nào ức chế được lửa giận của chính mình:
- Nếu không phải nữ quỷ ngu ngốc kia đã gạt ta dao động Tà Viêm sẽ biến mất rụng vào ngày 18, ta làm sao lại lựa chọn hôm nay mời dự họp đại hội khu vực?
- Có vài chuyện ta cần phải cải chính với ngươi một chút.
Minh Diệu khoát tay:
- Thứ nhất, nữ quỷ kia cũng không phải là quỷ hồn đơn thuần, lai lịch của nàng ngươi sẽ không thể tưởng tượng được, chỉ có loại người ngu ngốc như ngươi mới có thể hồ đồ mắc mưu. Thứ hai, nữ quỷ kia đích xác cũng không có lừa ngươi, suy đoán của nàng cũng không sai, ngày đại hội dự họp khu vực, Tà Viêm trong cơ thể hội trưởng đúng là sẽ biến mất không còn một manh mối!
- Thúi lắm, nếu nói như vậy Tôn lão bất tử làm sao tìm được Tà Viêm dao động trong thi thể của hội trưởng, ta làm sao lại thất bại trong gang tấc?
Cảm xúc của Trần Lam gần như hỏng mất.
- Suy tính của nàng vốn không có sai a, nếu như là ngày 18, dao động trong thi thể hội trưởng đích xác sẽ biến mất sạch sẽ, ta sẽ không thể làm gì được ngươi!
Minh Diệu nhìn Trần Lam mở trừng hai mắt:
- Nhưng hôm nay mới là ngày 17 nha?
- Cái gì? Làm sao có thể?
Trần Lam ngây ngẩn cả người:
- Hôm nay phải là ngày 18 chứ? Ta rõ ràng đã thông tri từng phân bộ ngày 18 dự đại hội đi?
- Nhưng không phải sau đó ngươi lại phát ra thông tri khác, nói cần thay đổi trước một ngày hay sao?
Bộ trưởng Hoa Trung kinh ngạc hỏi:
- Tin nhắn mấy hôm trước truyền tới, là do hiệp hội thông báo chính thức mà?
- Nguyên lai mọi chuyện đều do ngươi khiến quỷ!
Trần Lam trong nháy mắt đã minh bạch hết thảy mọi chuyện. Tuyên bố tin tức giả, sau đó tìm người bắt cóc chính mình, nhốt dưới hầm tối, lợi dụng bọn cướp nói chuyện cho mình tin tức sai lầm, thậm chí thu mua thư ký của mình, để cho mình vẫn cứ tưởng hôm nay mới là ngày 18 mở đại hội tụ họp các phân bộ, mà trên thực tế cuộc hợp đã diễn ra trước thời gian quy định hơn một ngày!
- Cho nên ta đã nói, chỉ số thông minh của loại người như ngươi không thích hợp chơi âm mưu!
Minh Diệu chỉ chỉ vào đầu mình:
- Âm mưu là người có IQ cao mới chơi nổi, mà ngươi chẳng qua là náo kịch chọc người bật cười mà thôi!
← Ch. 374 | Ch. 376 → |