Vay nóng Homecredit

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 377

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 377: Hi vọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Shopee


- Ta từng thực nghiệm qua rất nhiều loại phương pháp, nhưng nhiều nhất chỉ có thể lưu lại trên linh thể cô ta chút dấu vết tổn thương như roi quất mà căn bản không thể giết chết cô ta. Mà những vết thương kia cũng rất nhanh liền khỏi hẳn, tốc độ khôi phục nhanh tới mức làm người ta kinh ngạc.

- Vì thế ta đã nghĩ, linh hồn cường đại cùng thân thể cường đại là hoàn toàn khác nhau. Thân thể cường đại chung quy là có cực hạn, mà linh hồn cường đại hoàn toàn không thể khống chế.

Địa Tướng giải thích:

- Khi đối diện với một linh hồn cường hãn tới mức hoàn toàn không thể tiêu diệt, nhưng nếu đem nó vây khốn trong một thân thể, có thể hoàn toàn giết chết được nó hay không?

- Thì ra là thế!

Minh Diệu tỉnh ngộ:

- Giúp nàng ta có được cỗ thân thể nửa yêu nửa người kia chính là ngươi đi?

- Là ta. Chỉ tiếc tính toán của ta xuất hiện một chút sai lầm.

Sắc mặt Địa Tướng có chút khó coi:

- Không nghĩ tới được sau khi có được thân thể nửa người nửa yêu thì cô ta trở nên không thể khống chế!

- Ta đánh cuộc, đừng ở chỗ này giả vờ ra mình là phần tử phạm tội có IQ cao gì đó, ngươi kỳ thật chỉ là một tên ngu ngốc biến thái!

Thiên Tướng nói:

- Bị nữ nhân lừa dối thì cứ nói thẳng thôi, dù sao trên thế giới này có nam nhân nào trong đời không bị nữ nhân lừa gạt ít nhất là vài lần đây?

- Vậy ngươi nói về hạch lại là ý tứ gì?

Minh Diệu nhìn thấy sắc mặt Địa Tướng liên tục thay đổi nói không ra lời, vội vàng hỏi sang chuyện khác:

- Bản thân ta đúng là chưa từng nghe nói qua về thứ này!

- Đây là thứ mà chỉ có linh năng giả phương Tây mới có.

Địa Tướng ho nhẹ vài tiếng, che giấu thần sắc khó xử của chính mình.

- Bọn hắn tu tập thuật pháp hoàn toàn bất đồng với người phương Đông. Thuật pháp của người phương Đông phần lớn là dùng linh lực làm dẫn, điều động lực lượng trong thiên địa để bản thân sử dụng. Mà người phương Tây lại hoàn toàn ngược lại, đem thân thể mình biến thành nơi chứa đựng tồn trữ lực lượng, sử dụng lực lượng của chính mình. Cho nên linh năng giả phương Đông mới có thể sử dụng được nhiều loại thuật pháp bất đồng, mà linh năng giả phương Tây chỉ có thể sử dụng được một loại thuật pháp theo tiêu chuẩn tu tập, nhưng uy lực thì mạnh hơn nhiều!

- Vấn đề này khi tôi mới đến Trung Quốc cũng từng nghiên cứu qua, đích thật là như vậy.

Ada gật đầu nói:

- Cho nên người phương Đông sử dụng đủ loại dụng cụ chủ yếu là dùng để phụ trợ, có thể thật nhanh điều động các loại hình năng lượng. Mà linh năng giả phương Tây sử dụng dụng cụ là vì muốn tăng cường thêm uy lực thuật pháp của chính mình.

- Bởi vì linh năng giả phương Tây sử dụng thuật pháp cần tích góp năng lượng vào trong thân thể từng chút một, khó tránh sẽ lưu lại một ít trong thân thể, theo ngày tháng lâu dài cất chứa tích súc, những năng lượng vô hình kia chậm rãi sẽ hình thành một hạch tâm bên trong thân thể.

Địa Tướng tiếp tục nói:

- Mà hạch tâm sẽ biến thành tâm điểm của tất cả lực lượng, dùng để chỉ huy điều hành việc phân phối lực lượng cùng thể lực cho hợp lý, tương đương như sự tồn tại của người chỉ huy cao nhất, khiến linh năng giả khi sử dụng lực lượng sẽ càng thêm thông thuận mà hữu hiệu. Có thể nói như vậy, người có được hạch tâm hoàn toàn không cần tốn chút sức lực đánh bại mười người đồng cấp với mình nhưng lại không có được hạch tâm!

- Vật kia tôi có thể xác nhận là có, tôi từng đọc được bên trong văn kiện của ủy viên hội tối cao, phát hiện người đầu tiên có được hạch tâm là đại ma pháp sư Mạc Lâm ở thế kỷ thứ 7, nhưng hắn cũng chỉ mơ hồ suy đoán qua loa bên trong nhật ký mà thôi.

Ada nói tiếp:

- Căn cứ theo ghi chép của ủy viên hội, ở trong lịch sử linh năng giả có được hạch năng, hắn là người đầu tiên cũng là người duy nhất!

- Xem ra vật kia đúng là đồ tốt đi!

Minh Diệu cảm thán nói.

- Bất cứ là vật gì cũng đều có tính hai mặt, hạch năng cũng giống như vậy.

Địa Tướng cười lạnh nói:

- Thứ này cũng giống như một con dao hai lưỡi sắc bén, khi nó có thể thương tổn được địch nhân đồng thời cũng sẽ tạo thành uy hiếp đối với người sử dụng. Nếu như hạch năng bị phá hư, như vậy bao nhiêu năng lượng mà linh năng giả tích góp được sẽ lập tức phát sinh bạo tẩu trong cơ thể người đó. Ngươi có thể thử mà tưởng tượng một chút, đại lượng năng lượng trong cơ thể mình lại không thể khống chế, sau đó sẽ...

Địa Tướng làm ra động tác như nổ mạnh, mang theo vẻ tươi cười đáng khinh trên mặt.

- Nhưng không ai biết được hạch năng có hình dạng gì, lại nằm ở địa phương nào trong thân thể.

Ada nói:

- Qua nhiều năm như vậy, bên trong ủy viên hội có vô số người muốn hiểu được chân tướng của hạch năng, nhưng bất hạnh không có được manh mối. Duy nhất người có được là Mạc Lâm cũng đã chết đi nhiều năm, căn bản cũng không tìm thấy được thi thể!

- Các ngươi không thể cũng không đại biểu là ta không thể!

Địa Tướng cười lạnh nói:

- Trên thế giới này còn chưa có việc gì mà ta làm không được!

- Chẳng lẽ ngươi...

Ada kinh hãi, tiếp theo liền lắc đầu:

- Không có khả năng. Dù ngươi có thể tìm được thi thể của Mạc Lâm, nhưng đã nhiều năm như vậy, thi thể của hắn hiện tại chỉ sợ đã sớm hóa thành một đống bụi đất!

- Hừ, ta cần phí nhiều công phu như vậy sao? Muốn có thi thể có hạch năng ta muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu!

Địa Tướng khinh miệt cười cười:

- Phải biết rằng vật kia nằm trong thân thể người thật sự rất khó phát giác, nếu không có vài trăm thi thể cho ta nghiên cứu, căn bản là phát hiện không được!

- Điều này sao có thể...

Ada kinh ngạc hỏi:

- Một trăm người có được hạch năng sao...đây căn bản là chuyện không thể nào!

- Thứ quái vật gọi là thiên sứ, ngươi hẳn đã từng gặp qua đi?

Địa Tướng không để ý tới vẻ kinh ngạc của Ada, nhìn Minh Diệu hỏi.

- Gặp qua, còn từng giao thủ!

Minh Diệu gật đầu:

- Ý của ngươi là...

- Không sai, những thiên sứ kia đều có được hạch năng!

Địa Tướng gật đầu nói:

- Muốn tạo ra một khối thiên sứ hoàn mỹ, ngoại trừ phải tạo ra một thân thể thích hợp, trọng yếu nhất là cần phải đem hạch năng do nhân công hợp thành nhổ trồng vào trong cơ thể của bọn hắn!

- Nhưng ta đã từng giao thủ qua với bọn họ, tựa hồ không hề cường đại được như lời ngươi đã nói!

Minh Diệu suy tư nói:

- Đúng là bọn hắn có chỗ độc đáo trong việc chuẩn xác điều khiển nguyên tố nào đó, nhưng không tới mức lợi hại như ngươi đã diễn tả!

- Ngươi nói chỉ là bán thành phẩm mà đám khoa học chó má của nước Đức chế tạo ra tới mà thôi, đương nhiên là không lợi hại được bao nhiêu!

Địa Tướng nói:

- Nhưng hiện tại đã chế tạo ra thành phẩm hoàn hảo, những thứ rác rưởi trước kia căn bản không thể so sánh được. Chẳng khác gì người trưởng thành cùng một đứa trẻ!

- Chênh lệch lớn đến như vậy sao?

Minh Diệu cau mày, trước đó khi hắn từng giao thủ với thiên sứ trên đảo nhỏ tại Châu Âu mà chỉ là bán thành phẩm, hắn lại so sánh kỹ lưỡng một chút, theo lời Địa Tướng đã nói hắn cảm thấy mình thật sự đã gặp may mắn.

- Nhưng chính bởi vì như vậy, cho nên xác suất thành công thấp hơn trước kia rất nhiều, ta mới có cơ hội phát hiện được chân tướng trong những sản phẩm đã thất bại!

Địa Tướng nói:

- Hạch năng liên hệ cùng một chỗ với linh hồn, bọn hắn lợi dụng khống chế hạch năng chấn động đến khống chế những thiên sứ kia, phát ra mệnh lệnh cho đám thiên sứ đó!

- Nói cách khác, chỉ cần phá hủy hạch năng, như vậy chẳng những tiêu diệt được thân thể của Eva, ngay linh hồn cũng bị thương tổn!

Minh Diệu thoáng trầm ngâm, tiếp theo sắc mặt đại biến:

- Tôi muốn lập tức đi cứu Tiểu Manh, nếu như nói như vậy, để Eva cướp lấy thân thể Tiểu Manh làm đồ đựng, như vậy muốn tiêu diệt nó chẳng phải Tiểu Manh cũng...

- Trên lý luận chính là như thế!


Địa Tướng nhún nhún vai nói.

- An tâm một chút đừng nóng nảy!

Tần Khai nắm lấy Minh Diệu vừa định bước ra khỏi phòng.

- Bây giờ con căn bản không thể xúc phạm được tới thân thể Eva, vô luận là thân thể hay linh hồn, con không có cách nào làm được.

- Nhưng con cũng không thể ngồi yên ở chỗ này.

Minh Diệu cắn chặt môi dưới, đối với sự vô lực của mình vô cùng thống khổ:

- Có lẽ...con có thể lén lút tìm được Tiểu Manh sau đó mang nàng đi ra, Eva căn bản sẽ không thể phát giác...

- Con rõ ràng là tự mình lừa gạt lấy mình.

Tần Khai lắc đầu nói:

- Không nói trước con căn bản không thể ở dưới mắt của Eva cứu ra tiểu quỷ của Diệp gia, cho dù con có thể cứu ra được nàng, vậy con có thể tiếp tục ngăn cản Eva bắt nàng đi thêm lần thứ hai hay sao?

- Con có thể mang theo Tiểu Manh ẩn núp đi, tới một nơi vĩnh viễn không có ai tìm được chúng tôi...

Minh Diệu nói.

- Đừng có ăn nói điên khùng kiểu như vậy!

Tần Khai cau mày:

- Một khi chiếc rổ bị lật xuống thì trứng đặt bên trong làm sao còn nguyên vẹn, nhật nguyệt biến sắc thiên địa chấn động, nhân gian sắp phải đối mặt với một trận đại hạo kiếp, thế giới đều bị hủy diệt thì con có năng lực lẩn trốn nơi nào?

- Thế giới gì đó, nhân loại thế nào lại có quan hệ gì tới con đâu?

Minh Diệu tức giận nói:

- Chỉ cần Tiểu Manh có thể bình an còn sống, nhân loại có chết hết cũng không sao cả!

- Ba!

Một tiếng vang, Tần Khai không chút khách khí cho đứa con một bạt tai.

Minh Diệu có chút kinh ngạc nhìn cha của mình. Ở trong ký ức của hắn, phụ thân tuy rằng nghiêm khắc nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng động tay đánh hắn, đây chính là lần đầu tiên. Nhưng thật nhanh Minh Diệu thở mạnh một hơi, bình tĩnh trở lại. Phụ thân nói đúng, đó chỉ là những suy nghĩ chủ quan của hắn mà thôi. Nếu như thế giới đều bị hủy diệt, như vậy hắn có thể trốn đi nơi nào, mặt trăng sao?

- Tâm tình của con cha có thể lý giải, nhưng đó cũng không phải cái cớ để con làm ra chuyện ngu xuẩn!

Tần Khai thấp giọng nói:

- Hiện tại trong mọi người, duy nhất có hi vọng đối kháng với Eva cũng chỉ có con, con là hi vọng duy nhất...

- Vậy sao? Nhưng con lại không hề có chút biện pháp nào!

Minh Diệu chậm rãi ngồi xuống:

- Trên lý luận mà nói con xem như là người đã chết qua một lần, con cũng không sợ hãi tử vong, mặc dù biết phương pháp có thể giết chết Eva, nhưng mọi người cũng phải biết con căn bản không có biện pháp thương tổn cô ta, làm sao có khả năng đi phá hỏng hạch năng của nàng. Huống chi con phải đối mặt với địch nhân, cũng rất có thể sẽ là chính thân thể của Tiểu Manh...

- Điểm này cậu hoàn toàn không cần lo lắng, chúng ta vẫn còn thời gian, tuy rằng không nhiều lắm!

Diệp Trọng nói:

- Có thể phỏng chừng chúng ta còn ít nhất là một tháng thời gian dùng để chuẩn bị!

- Có ý tứ gì?

Minh Diệu sửng sốt.

- Còn nhớ rõ chuyện xảy ra tại tiểu trấn hay không?

Địa Tướng nói:

- Yêu huyết trong cơ thể cô bé kia đã xảy ra bạo tẩu, theo bản năng điều khiển, nàng từng cắn nuốt ăn thịt một con La Sát!

- La Sát...

Hai mắt Minh Diệu tỏa sáng, hắn hồi tưởng lại lúc trước khi ở Châu Âu Adam muốn mạnh mẽ đi chiếm cứ thân thể của hắn, cũng đã bị vây khốn trong thân thể mình.

- Nói cách khác trong thân thể của Tiểu Manh cũng có một bộ phận máu bẩn tạp chất, mà máu bẩn kia sẽ hoàn toàn bài xích với linh hồn của Eva...

- Không sai, đích thật là như vậy!

Địa Tướng gật đầu:

- Muốn đem thân thể của cô bé kia làm đồ chứa đựng, Eva nhất định phải thanh lý sạch sẽ huyết thanh dơ bẩn trong người của nàng, đồng thời cũng không thể phá hủy tỷ lệ chênh lệch giữa máu huyết nhân loại cùng yêu tộc trong thân thể của nàng, đây là một quá trình vô cùng rắc rối lẫn phiền phức. Căn cứ theo suy đoán của ta, ít nhất phải hơn một tháng mới có thể hoàn thành. Trước đó tiện nhân kia nhất định không thể mạnh mẽ tiến vào thân thể của tiểu quỷ kia, trừ phi cô ta muốn tự sát!

- Như vậy trong thời gian một tháng này, chúng ta cần tìm kiếm phương pháp làm tổn thương được Eva!

Đã biết được trong vòng một tháng Diệp Tiểu Manh vẫn hi vọng được bình yên vô sự, trái tim Minh Diệu rốt cục thả lỏng một chút.

- Nhưng làm sao mà tìm được đây, vũ khí có thể thương tổn được cô ta cũng chỉ có loại linh kiếm đã thức tỉnh kiếm hồn, đó là thiên địa chí bảo chỉ có thể gặp mà không thể cầu, ở trong một tháng thời gian ngắn ngủi, chúng ta phải đi đâu mới tìm được linh kiếm có kiếm hồn đây?

- Vấn đề về linh kiếm cũng không cần lo lắng!

Tần Khai nói:

- Cha từng đưa truyền tín vật của gia chủ cho con, có mang theo trên người không?

- Ở trong này!

Minh Diệu gật đầu, lấy ra hộp nhỏ màu xanh:

- Nhưng mà...

Minh Diệu giống như một đứa bé đã làm sai chuyện, cúi đầu đưa hộp nhỏ màu xanh cho phụ thân. Phụ thân đem vật quý trọng như vậy giao cho hắn, kết quả hắn làm cho Yêu Lân cùng Cổ Ấn đều bị hủy, thậm chí không tìm được cả mảnh vụn, hắn có cảm giác mình đã cô phụ tấm lòng của cha mình.

Tần Khai mở hộp, nguyên trong hộp có ba thanh tiểu kiếm nhưng hiện tại chỉ có một thanh Ích Tà đã không còn linh tính cô đơn nằm bên trong.

- Có thứ này là được!

Tần Khai tựa hồ cũng không quan tâm tới chuyện Minh Diệu làm hỏng cả hai thanh kiếm khác, lấy Ích Tà ra ngoài, thoáng rót vào linh lực. Ích Tà khôi phục lại kích thước bình thường bay múa trên không trung vài vòng, chuôi kiếm lại rơi vào trong tay Tần Khai.

- Nhưng mà kiếm hồn của Ích Tà đã bị hủy từ lâu.

Minh Diệu nói:

- Căn bản không thể gây thương tổn được Eva!

- Vấn đề này giao cho tôi đi!

Dịch Tiên Sinh vẫn mặc chiếc áo khoác dính đầy dầu mỡ, mở miệng nói:

- Ích Tà nguyên bản có được kiếm hồn, chỉ là do bị thương quá nặng làm kiếm hồn bị hủy, nhưng bản thân thanh kiếm vẫn còn linh tính. Điều chúng ta cần làm chính là cho Ích Tà có lại được kiếm hồn lần nữa!

- Chúng ta cần làm như thế nào?

Minh Diệu nghe được câu nói của Dịch Tiên Sinh, trong lòng lại dấy lên hi vọng.

- Kiếm hồn chính là linh hồn của kiếm. Kiếm hồn bị hủy thì linh hồn biến mất, tương đương với một người bị mất đi linh hồn, biến thành một cái xác không hồn.

Dịch Tiên Sinh tiếp nhận Ích Tà trong tay Tần Khai, huy vũ thành hoa kiếm.

- Muốn cho một cái xác không hồn một lần nữa sống lại, phương pháp đơn giản mà cũng trực tiếp nhất chính là rót vào một linh hồn mới cho nó!

- Rót vào một linh hồn mới?

Minh Diệu hỏi:

- Là linh hồn thế nào?

- Tự nhiên là càng cường đại càng tốt!

Dịch Tiên Sinh nói:

- Linh hồn bình thường thì không hữu dụng. Nguyên bản đã không phải là thân thể của chính mình, muốn mạnh mẽ tiến nhập không những phải chịu thống khổ mãnh liệt, hơn nữa bản thân cũng sẽ bị thương tổn trong quá trình rót vào. Nếu là linh hồn bình thường chỉ sợ trước khi tiến vào được bên trong cũng đã tan thành mây khói. Cho nên chúng ta nhất định phải tìm được một linh hồn cường đại hơn nữa còn có ý chí kiên định, như vậy mới có thể thành công!

- Cường đại hơn nữa còn có ý chí kiên định...


Minh Diệu lại lâm vào trong suy tư:

- Tôi cùng quỷ sai của địa phủ cũng có chút giao tình, có lẽ có thể nhờ họ hỗ trợ dùm...

- Ta cự tuyệt!

Một đạo bạch sắc quang mang thoáng hiện ngay giữa phòng, quỷ sai trong một thân áo trắng từ trong đạo quang mang kia đi ra:

- Nhân gian giới cùng địa phủ hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào, từng linh hồn sau khi chết đều là cư dân của địa phủ, chúng ta không thể nào để cho con dân của chúng ta vì nhân gian giới phải thừa nhận thống khổ lớn như vậy. Hơn nữa nếu như linh hồn bị rót vào thân kiếm, như vậy linh hồn kia phải vĩnh viễn bị vây trong thân kiếm, không còn cách nào tiếp tục tiến vào luân hồi. Cho dù là thanh kiếm bị hủy diệt, linh hồn cũng sẽ biến thành hư vô, mà không cách nào quay trở về địa phủ. Chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện loại chuyện này!

- Kỳ thật các ngươi chỉ ước gì nhân gian giới nhân loại đều chết hết, biến thành con dân của các ngươi đi.

Lưu Thiên Minh theo bản năng muốn đẩy gọng kính nhưng chợt nhớ tới mắt kính của mình đã bị hủy hoại trong lúc đánh nhau với Eva.

- Cho nên ta luôn luôn nói, đám người dưới địa phủ đều là một đám tiểu nhân ích kỷ đê tiện!

Nghe được câu nói của Lưu Thiên Minh, quỷ sai dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn nam nhân cũng mặc một bộ đồ trắng như tuyết giống mình. Không chỉ nói chuyện không chút lưu tình, ghê tởm nhất chính là quỷ sai phát hiện quần áo trên người của hắn còn trắng hơn cả mình, điều này làm cho quỷ sai luôn lấy một thân áo trắng làm tiêu chí cảm thấy vô cùng tức giận.

- Không cần dùng loại ánh mắt này xem ta, ngươi không làm gì được ta cả!

Lưu Thiên Minh chú ý tới vẻ tức giận trong mắt quỷ sai, dùng ngữ khí trào phúng nói:

- Thật đáng tiếc, ta đã sớm nhảy ra khỏi tam giới, cho dù có thật sự đã chết cũng sẽ không thuộc về địa phủ các ngươi quản hạt, ngươi muốn quan báo tư thù cũng không có cơ hội!

- Ngươi...

Quỷ sai bị tức giận đến nghẹn lời. Lưu Thiên Minh nói rất đúng, cương thi đã nhảy ra tam giới, không ở trong lục đạo luân hồi, cho dù thật sự đã chết cũng sẽ không tiến vào địa phủ. Nhưng nếu muốn giết chết Cương Thi Vương ngàn năm đạo hạnh kia, chỉ sợ cũng là chuyện không thể nào, thật sự hắn cũng không có biện pháp làm gì được Lưu Thiên Minh.

- Ta nghĩ nhân tuyển thích hợp, ngoài ta ra không còn ai nữa đi!

Một thanh âm quen thuộc từ trong bạch quang truyền đến. Minh Diệu kinh ngạc đi tới, một cung trang thiếu nữ thật thanh lệ đang đẩy xe lăn giúp một gã mập mạp, từ bên trong bạch quang chậm rãi đi ra!

- Hai người sao lại đến đây?

Thấy rõ người đến, Minh Diệu kinh ngạc ngây người.

- Thời gian dài như vậy mà anh cũng không chịu tới đón tôi, không phải đã đem tôi quên mất đi?

Hoài Tố bướng bỉnh trừng mắt nhìn Minh Diệu.

- Bản thân tôi lại hi vọng hắn vĩnh viễn cũng không nhớ tới, dù sao tôi cũng muốn chơi thêm thời gian nữa với cô đâu.

Lê bàn tử tức giận nói:

- Một năm thời gian đối với âm giới thật sự là quá ngắn!

- Tôi không thèm, chỗ của anh cũng không có gì thú vị.

Hoài Tố bất mãn nói:

- Ngay cả muốn xem phim điện ảnh cũng không được!

- Tôi không phải đã tìm cho cô rồi sao? Mỗi lần bên Bộ văn hóa tiêu hủy sách lậu hay đĩa CD, tôi đều lấy tới cho cô, cô còn không chịu hài lòng?

Vẻ mặt Lê bàn tử ủy khuất.

- Căn bản chẳng có mấy bộ là xem được!

Hoài Tố thở phì phì nói:

- Đều là đồ lậu thì không nói, còn bị đập vụn rồi mới đốt, căn bản không thể nào xem được. Hơn nữa chất liệu quá kém, tôi muốn xem hàng cao cấp a!

- Nhưng tôi cũng không có cách nào, tôi không thể báo mộng cho cục trưởng Bộ văn hóa để cho hắn mỗi lần đem xử lý hàng lậu CD thì đừng đập vỡ trước rồi mới đốt đi?

Lê bàn tử cười khổ nói:

- Cô phải biết ngay cả máy DVD kia tôi cũng phải nhờ người quen mới lấy được tới!

- Khái khái...

Minh Diệu ngượng ngùng ho khan vài tiếng:

- Kỳ thật tôi chỉ vừa về chưa lâu, vẫn còn đang bận rộn, cho nên còn chưa có thời gian đi tìm hai người thôi...

- Cho tôi xem xem, cho tôi xem xem...

Hoài Tố chạy tới trước mặt Minh Diệu, đánh giá hắn từ trên xuống dưới:

- Chậc chậc, quỷ sai nói với tôi anh thiếu chút nữa đã chết kiều kiều, nhưng bây giờ xem ra còn thật vui vẻ nha!

- Phải đó, vì sao anh không chết cho rồi đi chứ?

Lê bàn tử ngồi một bên nói:

- Xuống dưới cùng hai chúng tôi làm bạn cũng tốt thôi.

- Lần sau, lần sau đi!

Trên mặt Minh Diệu như co rúm lại, vội vàng nói sang chuyện khác:

- Hai người vì sao lại lên đây?

- Là hai người họ yêu cầu tôi đưa lên, nói là có chuyện thật trọng yếu, cho nên tôi mới mang hai người họ đi lên!

Quỷ sai đứng một bên nói.

- Là do cha thông tri cho tiểu bàn tử mang theo Hoài Tố đi lên.

Tần Khai nói:

- Sau khi nhận được tin tức, chúng ta vẫn luôn một mực nghiên cứu phương pháp có thể giết chết Eva. Có thể trở thành kiếm hồn của Ích Tà tốt nhất, ngoài Hoài Tố cũng không có ai.

- Không được, con không đồng ý!

Minh Diệu vừa nghe lời này, nói như đinh chém sắt:

- Sao có thể để cho Hoài Tố đi làm kiếm hồn, nếu làm như vậy nàng sẽ bị nhốt bên trong Ích Tà, vĩnh viễn cũng không thể tiến vào luân hồi!

- Không có vấn đề gì.

Hoài Tố lắc đầu:

- Dù sao đã nhiều năm như vậy, tôi cũng vẫn bị vây ở trong nhẫn ngọc không thể tiến vào lục đạo luân hồi, bị nhốt bên trong nhẫn ngọc hay trong Ích Tà cũng không có gì khác nhau.

- Vậy thì khác hẳn!

Minh Diệu nói:

- Tiểu Ngọc, cô phải hiểu được bị nhốt trong nhẫn ngọc và bị nhốt trong Ích Tà hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Nếu như tìm được phương pháp, tiêu trừ nguyền rủa của nhẫn ngọc là cô có thể hoàn toàn tiến vào luân hồi. Nhưng nếu như cô biến thành kiếm hồn, cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào.

- Hơn hai ngàn năm cũng đã qua, không phải tôi vẫn cứ bị nhốt trong nhẫn ngọc đó sao?

Hoài Tố khẽ cười nói:

- Nếu như có thể tìm được phương pháp giải trừ nguyền rủa thì đã sớm tìm được rồi, tôi cần gì phải chờ đợi lâu đến như vậy? Nếu như trở thành kiếm hồn, có thể giúp đỡ được cho anh, sao tôi lại không làm đây?

- Nhưng mà...

- Tôi đã quyết định!

Hoài Tố ngắt lời Minh Diệu:

- Nên nhớ trở thành kiếm hồn còn được uy phong hơn làm một nữ quỷ trong nhẫn ngọc đó!

- Tiểu Ngọc...tôi...

Minh Diệu không biết nên nói gì mới phải.

- Đừng làm ra diễn cảm như vậy!

Hoài Tố cười hì hì nói:

- Nếu như thật sự cảm thấy ngượng ngùng muốn bồi thường cho tôi, nhớ rõ sau khi làm xong mọi việc phải mang tôi đi xem thật nhiều phim điện ảnh là được!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-393)