← Ch.378 | Ch.380 → |
- Ở trong trí nhớ của tôi hôm nay là ngày mà anh rời giường sớm nhất!
Nhìn thấy Minh Diệu đi ra khỏi phòng, Alie ngáp dài nói:
- Thời gian đã đến, tôi cũng cần đi ngủ!
- Đừng nha, tiểu Alie, chúng ta chơi thêm chốc lát nữa được không?
Thiên Tướng nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ bừng cầu xin nói:
- Tiếp tục một ván, chơi thêm một ván là được rồi!
- Không chơi nữa, kỹ thuật của anh quá kém!
Alie ném xuống bộ bài.
- Anh tổng cộng thiếu tôi hai mươi mốt thanh kẹo, bốn mươi hai quả dưa chuột cùng một trăm bốn mươi sáu quả cà, không thể quỵt nợ!
Nói xong cô bé ném lại Thiên Tướng với vẻ mặt uể oải cũng không quay đầu lại đi về phòng của mình.
- Hai người cùng nhau chơi bài cả đêm sao?
Minh Diệu kỳ quái hỏi.
- Phải đó, ha ha ha ha...Khó có cơ hội tìm được một thượng hạng tiểu la lỵ như thế, tuyệt đối không thể lãng phí.
Thiên Tướng hào sảng ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- Nhưng chỉ là không nghĩ tới tôi lại thua cả đêm. Tiểu la lỵ hiện tại thật sự là quá lợi hại!
- Vậy Alie nói chuyện thanh kẹo dưa chuột gì đó là chuyện gì?
Minh Diệu vốn định nói Alie cũng không thể tính là tiểu la lỵ, nhưng nghĩ lại liền đem lời nói nuốt trở vào.
- Đương nhiên là vật dùng đặt cược thôi.
Thiên Tướng giải thích:
- Có chuyện gì không đúng sao? Chơi bài mà không có tiền đặt cược thì còn ý tứ gì?
- Không, tôi chỉ muốn hỏi, vì sao vật dùng đặt cược đều là thứ có hình dáng đặc biệt như vậy đi?
Minh Diệu mang theo vẻ mặt hư hỏng cười hỏi.
- Chuyện này...
Thiên Tướng cũng lộ ra dáng tươi cười như lòng hiểu mà không cần nói:
- Anh biết mà...
- Thương thế của anh ổn rồi chứ?
Minh Diệu nhìn lên cánh tay của Thiên Tướng, đã được tháo băng, trên tay dù vẫn còn chút cháy đen nhưng hẳn đã không còn chuyện gì đáng ngại.
- Chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi, lúc ấy tôi có chút xúc động, cho nên ra tay không đúng mực!
- Không có việc gì, nói tới tôi còn phải cảm tạ anh.
Thiên Tướng cười ha ha:
- Ngày hôm qua bởi vì thời gian quá ít, cho nên tôi căn bản không kịp chuẩn bị quần áo, đành phải chọn một bộ đơn giản nhất vội vội vàng vàng chạy ra cửa. Nếu không phải Ly Hỏa của anh tương tự như linh hoàn, tôi cũng không biết làm sao biểu lộ ra vẻ tinh túy...
- Vậy sao?
Minh Diệu co rúm mặt:
- Không hóa trang ra cửa anh sẽ chết sao?
- Sẽ!
Thiên Tướng trầm ngâm hồi lâu, mới nhảy ra một chữ làm Minh Diệu không ngừng cười khổ.
- Những người khác đâu?
Minh Diệu nhìn chung quanh một thoáng, ngoài hắn ra mấy cửa phòng khác đều mở toang, Ada cùng phụ thân bọn họ hẳn đã sớm rời giường, nhưng không nhìn thấy bóng dáng bọn họ.
- Mấy người kia thức dậy liền đi, cũng không nói qua một tiếng!
Thiên Tướng nói:
- Nhưng lão cương thi nói muốn đi tản bộ, mang theo nữ La Sát đi ra cửa, hiện tại cũng sắp trở lại rồi!
- Anh đã tỉnh ngủ rồi sao? Như vậy chúng ta cũng có thể khởi hành!
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, lời còn chưa dứt đã thấy nữ La Sát dìu Lưu Thiên Minh đi tới.
- Được!
Minh Diệu gật đầu:
- Cần mang theo thứ gì không?
- Không cần.
Lưu Thiên Minh lắc đầu:
- Anh chỉ cần đi theo tôi là được!
Minh Diệu gật đầu, mặc áo khoác đi theo Lưu Thiên Minh ra khỏi nhà.
- Biết lái xe không?
Lưu Thiên Minh ném cho Minh Diệu một xâu chìa khóa.
- Anh lái xe, tôi chỉ đường!
- Phiền toái như vậy, anh tự lái không phải là tốt sao?
Minh Diệu có chút khó hiểu hỏi.
- Tôi không có căn cước, không thể thi lấy bằng lái xe!
Lưu Thiên Minh nói xong chui vào băng ghế sau.
- A, đều đi hết rồi, thật thanh tịnh hơn!
Thiên Tướng sờ sờ đầu trọc của mình:
- Mình cũng đi ra ngoài tản bộ một vòng vậy, đi ra chợ mua chút dưa chuột cà chua gì đó, đêm nay tiếp tục!
Trên đường đi tới chợ, khi Thiên Tướng đi ngang qua rừng cây chợt nghe được bên trong rừng truyền ra thanh âm cây cối bị vũ khí sắc bén chém đứt, xuất phát từ lòng tò mò, hắn theo thanh âm tìm qua.
- Vì sao, vì sao, vì sao mình lại là người yếu ớt nhất!
Tận sâu trong khu rừng, trên đầu a Trạch băng bó, một tay bởi vì gãy xương mà băng lên trước ngực, nàng đang dùng tay không bị thương cầm một thanh băng kiếm trong suốt giống như một người điên liên tục chém lên đại thụ ngay trước mặt. Trên mặt đất phủ kín những nhánh cây bị chém rụng, xung quanh là một mảnh hỗn độn.
- Vì sao, vì sao tiến bộ lại chậm như vậy!
Chỉ có thể chất mạnh hơn người thường được một chút, thương thế của a Trạch cũng không tốt hơn hôm qua được bao nhiêu. Nàng vốn bị thương suy yếu nên thể lực chống đỡ không được nữa, lập tức té ngã xuống đất. Mồ hôi rơi trên mặt đất, trên người chảy ra chút máu, a Trạch nắm chặt tay hung hăng đấm một quyền xuống mặt cỏ.
- Vì sao, chỉ có mình yếu đuối như vậy, một chút tác dụng cũng không có!
Sau khi tỉnh lại trong cơn hôn mê, a Trạch cũng không dám tiếp tục nhắm mắt lại. Chỉ cần nàng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh trước khi hôn mê sẽ hiện lên trong đầu nàng. Nữ nhân đột nhiên xuất hiện không chút dấu hiệu báo trước, căn bản không thể phản kháng được chút nào liền bị đánh ngất đi. Lực lượng mạnh mẽ tới mức làm người ta không dám tưởng tượng làm a Trạch căn bản không cách nào đối kháng, nàng thậm chí cảm giác hiện tại mình chỉ bị thương mà không trực tiếp bước lên đường hoàng tuyền là chuyện vô cùng may mắn.
Nhưng may mắn cũng sẽ không vĩnh viễn buông xuống trên người của nàng, hơn nữa nàng trơ mắt nhìn Tiểu Manh bị người bắt đi mà không giúp được gì làm nàng vô cùng khổ sở. Nàng bất mãn đối với thực lực của mình, sợ hãi nữ nhân đã bắt đi Tiểu Manh, làm nàng không cách nào nhắm mắt ngủ. Sau khi tỉnh lại, nàng đã giãy dụa đứng lên rời khỏi giường, đi vào rừng cây dùng loại phương thức gần như tự ngược chính mình không ngừng tu luyện.
- Cô làm như vậy không có tác dụng gì đâu.
Thiên Tướng thấy a Trạch lại giãy dụa ngưng kết băng kiếm, nhịn không được mở miệng nói:
- Dục tốc bất đạt, tu luyện cũng phải chú ý phương pháp. Dù cô có tiếp tục cũng không cách nào đề cao thêm lực lượng của chính mình, nhưng còn làm cho thương thế thêm chuyển biến xấu!
- Nhưng tôi cũng không còn biện pháp nào...
Nhìn thấy Thiên Tướng từng trợ giúp mọi người ở tiểu trấn xuất hiện, a Trạch vô lực dựa vào thân cây ngồi bệch xuống mặt đất.
- Tôi không muốn làm người kém cỏi nhất, tôi không muốn mình mơ hồ bị người dễ dàng giết chết, tôi cũng muốn đi cứu Tiểu Manh. Nhưng bây giờ tôi...
A Trạch nhìn thân thể đầy vết thương chồng chất của chính mình:
- Căn bản chuyện gì cũng không làm được, giống như một gánh nặng cho người khác!
- Việc tu hành cũng cần có thiên phú, cũng không phải chỉ cần cố gắng là có thể.
Thiên Tướng nói:
- Tư chất của cô chỉ là trung thượng mà thôi, cũng không quá nổi bật, với tuổi tác hiện tại của cô có thể dựa vào chính mình đạt được trình độ như bây giờ đã là không tệ rồi, không cần quá mức cưỡng cầu!
- Nhưng vẫn hoàn toàn không đủ a!
A Trạch lắc đầu, đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn Thiên Tướng, ánh mắt lóe ra hi vọng:
- Tôi nhớ được ông rất lợi hại, có thể dạy cho tôi không?
- Dạy cho cô? Muốn bái ta làm sư phụ sao?
Thiên Tướng cau mày đánh giá a Trạch:
- Ân...thật khó làm đi...
- Chỉ cần có thể đề cao thực lực của tôi, để cho tôi có thể đi cứu Tiểu Manh, điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.
A Trạch vừa mới nói xong câu đó lại nhìn nhìn Thiên Tướng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Dù cho ông muốn làm chuyện gì kỳ quái đối với tôi, cũng đều có thể...
- Tôi cự tuyệt!
Thiên Tướng nói như đinh chém sắt:
- Thật xin lỗi, cô đã vượt qua tuổi tác để có thể làm ra chuyện kỳ quái gì, đã trễ mất tám năm!
- Như thế nào đều được cả, dạng điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.
A Trạch vội vàng nói:
- Tôi chỉ muốn ở trong đoạn thời gian này mau chóng đề cao thực lực của chính mình, sau đó cùng bọn họ đi cứu Tiểu Manh.
- Đúng là khó khăn!
Thiên Tướng nghĩ nghĩ nói:
- Tôi học chính là theo lộ tuyến lực lượng hình, hơn nữa sử dụng còn là thuật pháp của Yêu tộc, mà cô sử dụng thuật pháp hẳn là nhất tự chân ngôn của Phật gia đi. Yêu cùng Phật, hai bên căn bản không đi cùng một đường...
- Không sao cả, ngoại trừ nhất tự chân ngôn, tôi còn tu tập qua Luyện Khí thuật của Đạo gia.
A Trạch vội vàng nói:
- Môn phái gì đó tôi cũng không để ý, hơn nữa tuy rằng tôi biết được nhiều nhưng không có sư phụ chính thức, tôi có thể bái ông làm sư phụ!
- Như vậy sao...tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng có một nữ đồ đệ nhìn thuận mắt cũng là chuyện không tệ lắm.
Thiên Tướng suy nghĩ nói:
- Cô tên là gì?
- Tôi gọi là a Trạch, sư phụ!
A Trạch vội vàng trả lời.
- A Trạch sao...
Thiên Tướng sờ sờ cằm:
- Tên thật thế nào?
- Sư phụ cứ gọi là a Trạch thì tốt rồi.
- Nếu tôi thu cô làm đồ đệ, thì phải biết được tên thật của cô đi?
- Không cần, sư phụ gọi là a Trạch thì được rồi mà!
- Nè nè, tôi chỉ là muốn biết tên thật của cô gọi là gì mà thôi.
- Ân, việc này...
A Trạch thoáng do dự:
- Kỳ thật sư phụ gọi là a Trạch thì tốt hơn, tên thật không trọng yếu...
- Cô đúng là người kỳ quái, chẳng qua chỉ là hỏi tên mà thôi.
Thiên Tướng đối với thái độ qua loa của a Trạch có chút tức giận:
- Sao cô không có thành ý một chút nào vậy!
- Sư phụ, tôi rất có thành ý...
A Trạch do dự hồi lâu mới mở miệng nói:
- Bái sư thật phải nói tên thật sao?
- Phải, là chuyện phải biết!
- Ân, việc này...tên thật của tôi là...
A Trạch hạ quyết tâm, ghé vào bên tai Thiên Tướng nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
- Ân?
Thiên Tướng nghe xong ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn a Trạch từ trên xuống dưới:
- Hiện tại còn có người gọi tên này sao?
- Khi tôi sinh ra, cha tôi mê truyện của Kim Dung vô cùng.
Thần tình a Trạch xấu hổ cùng giận dữ, nói:
- Làm ơn đi, thỉnh gọi tôi là a Trạch là được rồi!
- Khẩu vị của cha cô thật nặng nha...
Thiên Tướng bất đắc dĩ nói:
- Vậy tôi gọi cô là a Trạch đi.
- Đa tạ sư phụ!
- Ân, này, tôi muốn hỏi thêm một câu.
Thiên Tướng suy nghĩ hồi lâu, sau đó mở miệng nói:
- Vậy cô có Hung Bộ Hỏa Diễm hay Thiết Giáp Phi Quyền không?
- Hoàn toàn không biết...
- Sẽ không sao?
Thiên Tướng gãi đầu:
- Vậy Nam Đấu Bạo Tinh Phá thì sao?
- Cũng không...
- Thật đáng tiếc...
Thiên Tướng nhìn ra xa, chậm rãi thở dài.
...
Minh Diệu theo chỉ dẫn của Lưu Thiên Minh lái xe tới một vùng núi cực kỳ hẻo lánh, xuống xe đi thêm một lúc, rốt cục đi tới trước một sơn động thật lớn.
- Ở ngọn núi hẻo lánh như vậy không ngờ có sơn động lớn đến như thế!
Minh Diệu nhìn cửa sơn động rộng hơn ba thước cảm thán nói:
- Nhưng tôi thật không hiểu được, anh dẫn tôi tới đây làm gì?
- Đương nhiên là vì huấn luyện cho anh!
Lưu Thiên Minh lấy ra đèn pin, đẩy dây leo rậm rạp ngoài sơn động, đi vào trong.
- Huấn luyện tôi? Huấn luyện cái gì?
Minh Diệu đi theo sau lưng Lưu Thiên Minh hỏi.
- Tình hình hiện tại của anh thật giống như năm xưa tôi mới đạt tới thân thể cương thi.
Lưu Thiên Minh vừa đi vừa nói:
- Bên trong cơ thể tràn ngập lực lượng vô cùng, sau khi giải trừ cấm chế trùng điệp do Thần Sáng Thế lưu lại trong cơ thể tiên thiên của nhân loại, sau đó có thể phát huy ra lực lượng vô hạn. Nhưng bởi vì cỗ lực lượng này quá mức cường đại, anh căn bản không thể chân chính nắm giữ nó trong tay.
- Gần đây tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều!
Minh Diệu nói:
- Hiện tại đã hoàn toàn không còn xuất hiện tình trạng dùng sức quá độ mà thoát lực nữa.
- Như vậy mà anh đã thỏa mãn sao?
Lưu Thiên Minh quay đầu lại nhìn Minh Diệu nói:
- Vậy đối với khả năng điều khiển linh lực đây? Có thể tùy tâm sở dục sao?
- Điều này cũng còn cần chút thời gian mới có thể thích ứng, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Minh Diệu suy nghĩ nói, tuy rằng đã có thể nắm giữ được điểm mấu chốt của chính mình, sẽ không còn hiện tượng vì dùng sức quá độ mà thoát lực, nhưng muốn nói có thể tỉ mỉ nắm giữ chuyển vận linh lực trong cơ thể Minh Diệu hoàn toàn chưa làm được. Hiện tại khi Minh Diệu cùng địch nhân tác chiến hoàn toàn không có vấn đề, nhưng nếu muốn làm được khả năng tỉ mỉ dùng linh lực tiến hành trị liệu cho người khác thì vẫn hoàn toàn chưa được.
- Ảnh hưởng rất lớn!
Lưu Thiên Minh lắc đầu nói:
- Nếu so với đối thủ yếu hơn anh thì không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu so với đối thủ cường đại hơn anh nếu có thể chuẩn xác khống chế được lực lượng của chính mình, giảm bớt được hao tổn vô nghĩa là một việc vô cùng trọng yếu. Tiết kiệm được càng nhiều linh lực thì sẽ tăng thêm một phần hi vọng thắng lợi!
- Chuyện này mỗi ngày tôi đều đang luyện tập, nhưng tiến bộ không lớn.
Minh Diệu nói:
- Nói ra thật sự dễ dàng nhưng nếu muốn làm được phải có thật nhiều thời gian luyện tập!
Minh Diệu được Lilith giúp đỡ giải từ hạn chế thực lực đã tăng nhiều, nhưng lại không thể giống như trước kia chuẩn xác khống chế được linh lực của chính mình. Giống như một người chỉ biết lái mô tô lại ngồi lên lái tên lửa, muốn linh hoạt khống chế như lúc lái mô tô là việc vô cùng khó khăn.
- Nếu chỉ muốn như trước vẫn còn chưa đủ.
Lưu Thiên Minh vừa đi vừa nói:
- Nếu anh làm còn tốt hơn cả trước kia, mới có cơ hội đánh bại yêu nghiệt nọ. Ít nhất anh cũng phải đạt tới tiêu chuẩn hiện tại của tôi thì mới xem như có đủ tư cách!
- Nói đùa sao?
Minh Diệu kinh ngạc nói:
- Anh là lão quái vật đã tu luyện mấy ngàn năm, tôi chỉ mới luyện một tháng thời gian mà thôi a, làm sao có thể?
- Cho nên chúng ta mới cần phương pháp huấn luyện đặc biệt khác!
Lưu Thiên Minh nhìn Minh Diệu cười thần bí:
- Chúng ta đã đến!
- Đây là địa phương gì vậy?
Minh Diệu lúc này mới phát giác hai người trong bất tri bất giác đã đi tới trước một cửa đá khổng lồ.
- Đi vào anh sẽ biết!
Lưu Thiên Minh vươn tay cho Minh Diệu:
- Nơi này cấm khói lửa, đưa thuốc lá cùng bật lửa của anh cho tôi!
- Cố làm ra vẻ huyền bí, nói ra anh sẽ chết sao?
Minh Diệu than thở lấy ra thuốc lá cùng bật lửa đưa cho Lưu Thiên Minh, sau đó dùng sức đẩy ra cửa đá.
- Rốt cục là...
Cảnh sắc phía sau cửa đá làm Minh Diệu chấn động. Ngay giữa trung ương thạch thất thật lớn là một động lớn, vực sâu không thấy đáy tối đen, mà ở trung ương vực sâu có một cột đá thô to, phát ra một ít ánh sáng kỳ quái.
- Để tôi giải thích với anh!
Lưu Thiên Minh chậm rãi bước tới hai bước đến phía sau Minh Diệu.
- Hiện tại, đi xuống đi!
- Anh nói tiếp đi...a...
Minh Diệu còn chưa kịp phản ứng, mông của hắn đã bị đá một cước, thân thể mất đi thăng bằng ngã xuống bên dưới vực sâu.
- A...ba...
Lưu Thiên Minh nghe được tiếng nước truyền lên sau khi Minh Diệu ngã xuống, hài lòng gật gật đầu.
- Đau đau đau đau đau chết tôi a hỗn đản, anh muốn mưu sát sao?
Minh Diệu giãy dụa đứng lên từ trong nước, nơi này tuy rằng rất cao, nhưng ở bên dưới có nước dâng tới tận ngực làm hòa hoãn xung đột, hơn nữa Minh Diệu lại có thể trạng cường hãn, cũng không có gì đáng trở ngại. Tay hắn mò được một vật thể hình cây gậy, cầm lên cẩn thận quan sát mới nhận ra đó là xương đùi của con người. Minh Diệu sờ sờ trong nước, phát hiện bên trong có không ít tàn cốt của người chết.
- Nghe đây tiểu tử!
Thanh âm của Lưu Thiên Minh từ phía trên truyền xuống:
- Nếu không phải thời gian cấp bách, ta sẽ không mang tiểu tử ngươi tới nơi đây. Nơi này là do năm xưa ta vô tình phát hiện được một nơi tu luyện thật tốt, vừa vặn thích hợp với tình huống của ngươi hiện tại!
- Cái gọi là tu luyện chính là ngươi đem ta đẩy xuống đây sao? Bên trong nội thành có rất nhiều tòa lầu bốn năm mươi tầng, cần gì phải chạy xa mãi tới nơi đây.
Minh Diệu tức giận hô to:
- Còn nữa, nơi này rốt cục là địa phương nào, tại sao lại có nhiều xương người đến như vậy?
- Ha ha, hiện tại việc mà ngươi phải làm chính là từ phía dưới bò lên!
Lưu Thiên Minh ở trên cao nói:
- Chỉ cần trong vòng một tháng này ngươi có thể bò lên lần nữa, xem như ngươi đã đủ tư cách!
- Ngươi cũng đã quá xem thường ta, chút độ cao này đối với ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!
Minh Diệu nhìn chung quanh một lần, trong bóng đêm có thể lờ mờ nhìn thấy ở trước mặt hắn có một cây cột đá thô to, dựng thẳng lên trên đỉnh vực, hẳn là điểm dừng chân mà hắn nhìn thấy lúc đi vào. Hắn dùng lực nhảy lên, muốn thuận thế bắt lấy cột đá để leo lên, kết quả không ngờ hai tay hắn lại trơn tuột không thể bám chặt liền trực tiếp từ phía trên rơi xuống.
- Đây là...mỡ?
Minh Diệu sờ sờ cột đá trơn mịn, cau mày tự nhủ.
- Không sai, là mỡ, hơn nữa cũng không phải loại mỡ bình thường.
Thanh âm của Lưu Thiên Minh từ phía trên truyền xuống:
- Loại mỡ này trơn phi thường, so với bất cứ loại mỡ nào cũng đều trơn hơn. Chỗ này nguyên bản ở thời cổ đại được dùng để giam cầm những phạm nhân tội ác tày trời nhưng không thể xử tử. Chỉ cần từ nơi này ngã xuống, không có bất kỳ người nào có thể đi lên được nữa. Ta đặt cho loại mỡ này cái tên gọi là Ái Điền Du, rất êm tai phải không?
- Ta x, đây không phải là ngươi rõ ràng muốn chơi ta sao? Ta không biết bay, làm sao có thể đi lên được!
Minh Diệu không cam lòng thử xem nhiều lần, phát hiện vô luận là vách tường khắp bốn phía hay cột đá ở trung ương đều được bôi loại mỡ kỳ quái kia, trơn tuột tới mức không thể bám vào.
- Còn nữa, tên hỗn đản ngươi trong óc ngoại trừ những phim tình yêu động tác Nhật Bản cũng không còn thứ khác sao? Lại đi đặt cái tên kỳ quái như vậy?
- Lời của ta còn chưa nói xong đâu.
Lưu Thiên Minh tiếp tục nói:
- Nhưng loại mỡ kỳ quái này còn có một đặc tính, đối với linh lực tương đối mẫn cảm, thích bám lên vật thể tràn ngập linh lực. Muốn bò lên chỉ có một phương pháp, chính là đem linh lực vận chuyển lên tay, lợi dụng đặc tính của loại mỡ này mà chậm rãi bò lên!
- Cắt, ngươi không nói sớm, loại sự tình đơn giản này làm sao làm khó được ta!
Minh Diệu phun phì phì vào hai bàn tay xoa xoa, thoáng vận lên linh lực, hai bàn tay nổi lên một trận bạch quang. Hắn đem hai tay thử thăm dò áp vào trên cột đá, điều chỉnh thử vài lần mới phát hiện đúng như lời Lưu Thiên Minh đã nói, mỡ trơn này khi bám vào lòng bàn tay sẽ sản sinh cảm giác thật kề cận. Nhưng Minh Diệu còn chưa kịp cao hứng đã phát hiện ra vấn đề, mỡ trơn trên cột đá cũng không thoa đều đặn, có nhiều có ít. Muốn lợi dụng tính dính của mỡ mà bò lên, linh lực chuyển vận cũng phải không ngừng thay đổi theo mỡ ít hay nhiều, một khi xuất hiện chút ít lầm lỗi thì mỡ trơn sẽ biến trở về trạng thái trơn tuột, làm cho Minh Diệu lại rơi ngược trở xuống đáy.
- Lão bất tử hỗn đản, lại không nói một tiếng mà đá ta xuống dưới này!
Minh Diệu thử xem nhiều lần đều bởi vì không thể vận chuyển linh lực khống chế chính xác mà rơi trở xuống.
- Ái Điền Du gì đó đúng là vô cùng đáng ghét, trở về sẽ đem hết cất chứa bỏ ra xóa sạch!
Hiện tại nơi này theo Minh Diệu thấy quả thật còn đáng sợ hơn cả đầm rồng hang hổ, đầu ướt đẫm mồ hôi, Minh Diệu giống như loài thằn lằn dán sát cột đá, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ mình vừa khinh thường lại bị rơi xuống dưới.
- Nè tiểu tử, đã qua sáu ngày mà ngươi chỉ mới bò lên có một chút như vậy!
Lưu Thiên Minh ngồi bên trên chậm rì rì nói:
- Cho dù là ốc sên còn nhanh hơn ngươi không ít!
- Hỗn đản, bụng của ta đã đói bẹp mà ngươi còn ở đó mỉa mai.
Minh Diệu nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chờ sau khi ta đi lên, tuyệt đối sẽ...
- Vậy thì chờ ngươi đi lên rồi nói sau!
Lưu Thiên Minh trực tiếp ngắt lời của Minh Diệu:
- Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu dựa theo tiến độ này, dù ngươi có thể đi lên đây, nhưng tiểu quỷ kia của Diệp gia chỉ sợ cũng đã bị...
- Không cần ngươi nói ta cũng biết, im lặng ngoan ngoãn chờ đi, đừng tiếp tục làm ồn, ta sẽ phân tâm.
Minh Diệu tức giận đáp. Kỳ thật trong lòng của hắn cũng sốt ruột vạn phần, sáu ngày, đã qua sáu ngày thời gian. Ở trong sáu ngày này Minh Diệu thật gian nan bò lên trên, chẳng khác gì một con ốc sên. Tuy rằng hắn đã tận hết cố gắng lớn nhất, nhưng kết quả vẫn không lý tưởng. Nếu tình hình này vẫn tiếp tục như thế, đừng nói là một tháng, cho dù là một năm Minh Diệu cũng không lên trên được.
- Hỗn đản, cũng không chuẩn bị cho ta chút đồ ăn gì đó, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều giống như ngươi không cần ăn uống suốt mấy ngàn năm sao!
Minh Diệu cẩn thận điều chỉnh linh lực trên bàn tay trái, căn cứ theo số lượng mỡ trên cột mà điều chỉnh, sau khi xác định hoàn toàn vững chắc lúc này hắn mới cẩn thận đem tay phải vươn lên tới.
- Chúc mừng chúc mừng, ngươi lại bước lên được thêm một bước tiến tới thắng lợi. Nếu tiếp tục như vậy ta nghĩ ước chừng khi đội bóng Trung Quốc bắt được cúp vàng thì ngươi nhất định có thể bò lên tới.
Lưu Thiên Minh ở bên trên nói:
- Nhưng trước khi đó ta hi vọng ngươi không bị đói chết mới tốt!
Hiện tại Minh Diệu cũng đã không còn tâm tư đi tranh cãi với hắn. Sáu ngày liên tục không ăn uống gì, tiêu hao linh lực cũng không cách nào bổ sung, hiện tại Minh Diệu cần phải tiết kiệm khí lực mới có đủ lực lượng mà leo đi lên. Cột đá cao gần ba mươi thước, hiện tại Minh Diệu chỉ mới đi được một ít cm mà thôi.
← Ch. 378 | Ch. 380 → |