← Ch.039 | Ch.041 → |
- Minh Diệu, cứu mạng, mau bảo nàng dừng lại, tôi thật sự không chịu được nữa rồi!
Hoài Tố cảm giác sắp bị Ada làm cho phát điên, trên người lúc nóng lúc lạnh, có lúc lại ngứa vô cùng.
- Uy, rốt cục cô làm được hay không đó, sao tôi nhìn cô giống như đang tra hỏi phạm nhân, không giống như muốn giúp Tiểu Ngọc khai mở nguyền rủa chút nào đây?
Minh Diệu túm lấy nhẫn ngọc từ tay Ada, vội vàng giấu vào trong ngực.
- A, hai người chờ một chút chứ, nói không chừng phương pháp này sẽ thành công thì sao?
Ada không chịu dừng tay.
Minh Diệu nhìn Hoài Tố, Hoài Tố dùng sức lắc mạnh đầu, trong nháy mắt trốn vào trong nhẫn ngọc không chịu đi ra nữa.
- Kỳ quái, tôi đã thử hơn ba mươi loại phương pháp, nguyền rủa này thật sự quá mức kỳ quái. Hay là cậu đưa nhẫn ngọc cho tôi mang về nghiên cứu một chút đi.
Ada có chút không cam lòng.
- Không có cửa đâu, chị bất quá thấy chiếc nhẫn đẹp nên muốn lừa gạt mang đi thôi, tôi sẽ không mắc mưu của chị!
Minh Diệu che kín túi áo mang ánh mắt đề phòng nhìn Ada.
- Tôi trở về nghiên cứu một chút thôi, nếu như vẫn không giải được tôi bảo đảm sẽ trả lại cho cậu.
Ada bày ra vẻ mặt như "tôi chỉ là muốn giúp cậu mà thôi".
Tốc độ lắc đầu của Minh Diệu còn nhanh hơn cả Hoài Tố.
- Nếu như bị Lê bàn tử biết Hoài Tố bị đối xử như vậy nhất định sẽ sai khiến Bách Quỷ Dạ Hành đến truy sát mình mất thôi.
Minh Diệu suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình kiên quyết không đồng ý.
- Ngô...Vậy cũng được, để tôi trở về tra sách thêm một chút, sau đó lại tới giúp cậu khai mở nguyền rủa trong nhẫn ngọc cũng tốt.
Vẻ mặt Ada nghiêm túc:
- Thật ra tôi chỉ vì muốn giúp cậu thôi, không phải là vì muốn lấy nhẫn ngọc của cậu đâu.
Minh Diệu liếc mắt nhìn Ada, trên trán viết mấy chữ: Tôi không tin cô.
- Không tin thì thôi!
Ada làm ra vẻ mặt như chẳng thèm quan tâm, nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn chằm chằm miệng túi áo của Minh Diệu.
- Hay là cậu cho tôi xem một chút nữa được không nào? Chỉ một lần nữa thôi!
Ada thật sự vô cùng ưa thích chiếc nhẫn ngọc kia, không nhịn được thử hỏi Minh Diệu.
- Không cho, không cho!
Minh Diệu lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
Ada nhìn thấy không còn hy vọng, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Như thế này đi, nếu như sau này tôi tìm được phương pháp giải khai nguyền rủa giúp Tiểu Ngọc rời khỏi nhẫn ngọc kia, cậu phải tặng chiếc nhẫn đó cho tôi!
- Vậy đến lúc đó rồi hãy nói!
Vẻ mặt Minh Diệu vẫn không chút tín nhiệm phòng bị Ada lại đột nhiên xuất thủ chiếm đoạt.
- Tôi tên là Hoài Tố, không phải là Tiểu Ngọc.
Hoài Tố ở bên trong nhẫn ngọc lại nhỏ giọng kháng nghị.
- Đúng rồi, vừa rồi cậu vẽ đồ trận trên mặt đất đồ án thật kỳ lạ, là trận pháp đông phương của các vị sao?
Ada nhớ tới Phong Ma Trận vừa rồi Minh Diệu đã vẽ trên mặt đất.
- Ân, là Phong Ma Trận. Mặc dù thời điểm chuẩn bị vẽ trận tương đối dài, nhưng sau khi vẽ xong chỉ cần thực lực không xê xích quá xa, quỷ hồn cùng yêu quái bình thường sẽ không thể trốn thoát.
Minh Diệu trả lời.
- Đúng là không tệ, có thể dạy cho tôi không?
Ada hỏi.
- Chuyện này sao...
Minh Diệu có chút làm khó:
- Sợ rằng không được, năm đó người dạy trận pháp này cho tôi có nói không được truyền ra ngoài, thật ngại quá!
Ada hơi có chút thất vọng:
- Người trong quốc gia của cậu vốn là như vậy, thứ này không thể truyền ra ngoài, thứ kia lại không thể dạy, trao đổi học thuật thật không chút tự do.
Minh Diệu có chút ngại ngùng gãi gãi đầu:
- Hay là như vậy đi, tôi đem đại khái lý luận nói cho chị nghe, một mình chị tự đi nghiên cứu, nếu như chị nghiên cứu ra được xem như tôi đã dạy chị vậy!
- Được, được...
Ada cao hứng gật đầu.
- Thiên có ngũ hành, thủy hỏa kim mộc thổ, phân thì hóa dục, dĩ thành vạn vật.
Minh Diệu bắt đầu giải thích:
- Ngũ hành tương sinh tương khắc, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim. Ngũ Hành Phong Ma Trận căn cứ theo nguyên lý này mà thành lập, dùng trận pháp bất đồng đại biểu thuộc tính bất đồng. Vừa rồi con yêu kia thuộc về yêu quái mộc hệ, muốn trói buộc hắn tự nhiên phải dùng Kim Hệ Phong Ma Trận. Bởi vì kim khắc mộc, cho nên dù lực lượng của hắn mạnh hơn tôi gấp hai cũng không thể chạy thoát khỏi Phong Ma Trận của tôi. Nhưng nếu như vẽ trận sai lầm, nhẹ thì không có tác dụng, nặng thì cắn trả người đã vẽ trận.
- Khoan khoan, chờ một chút.
Ada cảm giác đầu mình có chút lớn:
- Cậu nói cái gì mà rối loạn, vừa lửa vừa nước lại vừa gỗ, phiền toái như vậy ngay trong lúc khẩn cấp làm sao có thể dùng ra được chứ.
Minh Diệu bất đắc dĩ nhún nhún vai:
- Cho nên vừa rồi mới nhờ chị dời đi lực chú ý của con yêu kia để cho tôi đủ thời gian vẽ trận thôi!
- Không được, những đồ vật này của cậu quá phức tạp, tôi không học được đâu.
Ada bất đắc dĩ đành bỏ qua.
- Cũng chỉ có cậu mới nhớ được nhiều tri thức cao thâm như vậy, thật làm khó cho cậu.
Minh Diệu thật ngại ngùng gãi gãi đầu:
- Thật ra lý luận căn bản trong Ngũ Hành Thuật trong Ngũ Hành Thuật cũng là tri thức cơ bản nhất thôi, tôi chỉ mới học được không lâu.
- Wow, vậy mà chỉ mới là tri thức căn bản sao?
Ada trợn to mắt nhìn Minh Diệu:
- Như vậy tri thức càng cao thâm phải cao cấp hơn bao nhiêu chứ?
- Đại khái cao cỡ hơn bốn mươi tầng lầu đi!
Minh Diệu rất chân thành suy nghĩ một chút mới trả lời.
- Nói như vậy đạo thuật đông phương các vị học tới mức cao thâm hẳn sẽ vô cùng lợi hại đi? Vậy tại sao không thấy thông dụng như Khu Ma Thuật phương tây vậy?
Ada hỏi.
- Việc này đại khái bởi vì quá cao thâm, không có mấy người luyện được tới cao siêu như vậy. Thuật khu ma phương tây chỉ đơn giản là học cấp tốc, hơn nữa khoa học kỹ thuật hiện nay lại phát đạt như vậy, Khu Ma Thuật cộng thêm công cụ hiện đại hóa, đối phó những oan hồn yêu quái bình thường thì đã đủ rồi. Mà đạo thuật của chúng tôi học tới mức cao thâm là vì phá toái hư không, cũng không phải tu luyện chỉ vì bắt yêu bắt quỷ đơn thuần.
Minh Diệu giải thích.
- Vỡ ra tan tành?
Ada không hiểu lời của Minh Diệu là có ý gì.
- Chính là đi tới một thế giới khác.
Minh Diệu không thể làm gì khác hơn là dùng lời giảng thông tục để giải thích với Ada.
- Nga, tôi biết, bọn họ đều là xuyên việt, tôi có xem qua trong sách.
Ada như bừng tỉnh hiểu ra.
- Ý tứ hẳn là không sai biệt lắm.
Minh Diệu cảm giác có giải thích thêm Ada cũng nghe không rõ, vì vậy để cho nàng tự mình suy nghĩ.
- Vậy cậu nhìn thấy qua những cao thủ phá toái hư không kia chưa?
Ada hăng hái bừng bừng hỏi:
- Nói nghe một chút đi!
- A, những người kia sao, tôi ngày ngày đều nhìn thấy.
Minh Diệu ngó vào bộ ngực của Ada thuận miệng trả lời cho có lệ:
- Mỗi ngày đều có người nhảy lầu, bị điện giật, bị xe đụng, rơi nhà cầu, tôi thường xuyên đều nhìn thấy.
- Là như vậy sao...Uy, cậu gạt tôi hả!
Ada cũng tưởng thật suy nghĩ một chút lời Minh Diệu nói mới kịp phản ứng.
- A, còn kịp phản ứng, tôi còn tưởng chị phải chờ tới tết mới nghĩ ra được, quả thật là ngực lớn như không có đầu óc nha!
Minh Diệu cười lên ha hả.
- Cậu dám nói tôi ngực lớn ngốc nghếch!
Trong nháy mắt ánh mắt Ada trở nên có chút mê ly.
- Cậu cảm thấy bộ ngực của tôi lớn sao?
Ada nhẹ nhàng kéo áo sang một bên, lộ ra khe rãnh mê người giữa hai bầu ngực.
- Lớn...
Minh Diệu mê đắm nhìn vào bộ ngực của Ada, nước miếng sắp chảy xuống.
- Thích không?
Thanh âm của Ada nị tới mức làm hồn phách Minh Diệu muốn nhanh bay ra.
- Thích...
Minh Diệu lộ ra bộ dạng như sắc lang.
- Vậy thì tôi thỏa mãn cho cậu!
Ada ôm lấy đầu Minh Diệu, vùi vào ngay trước ngực mình.
- A, thật thoải mái, thật quá giỏi...
Minh Diệu cảm giác hôm nay mình đúng là bái lạy thần linh rất chuẩn, chuyện tốt liên tục chạy tới.
- Được rồi, tôi không chiếm tiện nghi của chị nữa đâu...
Minh Diệu muốn giãy dụa ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện lực lượng của Ada thật lớn.
- Uy, nới lỏng một chút đi, tôi thở không được nữa, uy, buông ra a, không được...
Minh Diệu cảm giác không cách nào hô hấp.
- Hừ hừ, cứ ngoan ngoãn cảm thụ bộ ngực mà cậu thích nhất đi...
Trên mặt Ada tràn đầy vẻ vui sướng vì báo được thù.
- Không được...quá khổ sở...cứu mạng...
Minh Diệu cảm giác sắp hít thở không thông mà chết.
- Tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi, xin bỏ qua cho tôi đi...
- Hừ, xem cậu sau này còn dám nói tôi ngực lớn ngốc nghếch nữa hay không!
Ada thả đầu Minh Diệu ra, Minh Diệu thở hổn hển hô hấp lấy không khí thanh tân.
- Sau này nhìn thấy tôi phải gọi tôi là chị, nếu không đại hình hầu hạ!
Ada đắc ý sửa sang lại quần áo.
- Được, được, chị nói gì đều được.
Minh Diệu miệng đầy đáp ứng, trước tiên giữ được mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
- Dù sao cô làm xong chuyện này rồi đi, sau này muốn tìm được tôi cũng không có cơ hội, đáp ứng cô có sao đâu.
Trong lòng Minh Diệu âm thầm nghĩ.
- Đúng rồi, vì sao bên dưới không còn nghe thanh âm gì nữa, không phải Lưu Chân Chân đem con yêu quái kia đánh chết rồi đi!
Bây giờ Minh Diệu mới phát giác bên dưới tầng ngầm thật yên tĩnh, vừa rồi vì nói chuyện phiếm với Ada nên không hề chú ý.
- A, không thể nào, nếu như vậy tôi không giao phó được nha!
Ada vội vàng đứng dậy, nghĩ chạy xuống tầng ngầm xem xét tình huống.
- Đợi đã, tránh ra!
Minh Diệu đột nhiên ôm Ada nhào xuống mặt đất.
- Sưu...
Một trận mưa tên bắn trúng phía sau sô pha chỗ Ada vừa ngồi, làm Ada toát đầy mồ hôi lạnh.
Không biết Chuck chạy thoát khỏi giam cầm từ lúc nào, đang đứng ngay cửa tầng ngầm tức giận nhìn Minh Diệu cùng Ada.
- Không tốt, lại để hắn chạy ra rồi!
Ada từ trong tay áo rút ra ma trượng, một luồng điện xà bắn thẳng về phía Chuck, hắn nhìn thấy không xong, liền tránh sang bên phải né khỏi công kích của Ada.
- Tôi bắt được hắn!
Minh Diệu thừa dịp Chuck không chú ý, từ phía sau ôm lấy hắn.
- Cẩn thận...
Lời của Ada còn chưa dứt, Minh Diệu liền cảm giác có một cỗ lực lượng khổng lồ đánh thẳng vào người, vùng bụng bị hung hăng đánh mạnh tới, giống như bị xe hơi đụng trúng, Minh Diệu bị đánh bay, đụng mạnh vào trên vách tường. Ngẩng đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Chuck đã hiện ra nguyên hình, chiếc quần tây thân dưới đã xé toạt, từ phía eo trở xuống cùng chân chính là hai chân ngựa vừa rồi đá thẳng vào bụng Minh Diệu.
- Đáng chết, cậu không sao chứ?
Ada lại giơ lên ma trượng lần nữa, ba đường điện xà gào thét bắn thẳng tới chỗ Chuck.
Chuck nhanh nhẹn nhảy lên, tránh thoát điện xà của Ada, bắn qua trên đỉnh đầu nàng, xông phá cửa sổ trốn ra biệt thự, chỉ để lại mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất.
- Đồ đáng chết!
Ada hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Tôi muốn giết nó!
- Uy, không cần tức giận như thế, chạy theo bắt nó lại là được.
Minh Diệu ôm bụng lảo đảo đứng dậy:
- Để cho Hoài Tố đi, rất nhanh là có thể tìm được nó.
- Không phải vì chuyện đó!
Ada giận dữ không kềm được:
- Nó lại dám từ đỉnh đầu của tôi phóng qua, lộ ra thứ đồ buồn nôn như vậy để cho tôi xem, tôi phải đem món đồ kia cắt ra ném cho chó ăn.
Minh Diệu theo bản năng đem bàn tay đang ôm bụng ôm xuống bên dưới hạ bộ của mình.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |