← Ch.036 | Ch.038 → |
Trịnh Xá trầm mặc một lúc, hắn nhìn mọi người một lượt rồi mới nói:
- Trước tiên phải thử xem uy lực của cuốn sách Anubis đã. Ma chú loại vong linh và hắc ám... nghe có vẻ rất lợi hại. Evelyn! Cho tôi mượn cái chìa khóa nào.
Bọn O’Connell vẫn đứng quanh đó, họ không tài nào hiểu nổi đám Trịnh Xá đang bàn cái gì, đến khi Trịnh Xá gọi, Evelyn mới vội lấy cái chìa khóa tròn trong hành lý ra. Trịnh Xá đón lấy, nhẹ nhàng mở cuốn sách ra, sau đó giao cho Tề Đằng Nhất. Gã thanh niên này nhận lấy cuốn sách đầy hào hứng. Hắn vuốt ve những chữ cái nổi trên trang giấy, miệng lẩm bẩm tiếng Ai Cập cổ, không cần để ý đến thời gian, mọi người xúm quanh cả 10 phút mà gã vẫn cứ lẩm nhẩm một cách khoái trá.
- Tề Đằng Nhất! Trên đó viết cái khỉ gì? Bây giờ không phải là lúc để anh nghiên cứu.
Trịnh Xá thở dài rồi gắt một tiếng. Tề Đằng Nhất có vẻ thẹn thùng gãi gãi đầu nói:
- Xin lỗi, xin lỗi! Xem nhập thần quá... ha ha ha, quả là tiếng Ai Cập cổ, trong đó có một số chữ có nghĩa rất tương tự chữ giáp cốt Trung Quốc nha.
Trịnh Xá và mọi người xung quanh đều thở dài, hắn lớn tiếng:
- Bọn tôi không hỏi cậu cái vụ đó, hỏi là trên đó ghi chép những gì?
Tề Đằng Nhất lập tức gật đầu nói:
- Chính xác, chính xác là trên này ghi rất nhiều các chú ngữ cổ, ví dụ như đoạn này là tập trung cát hình thành nên người, chỉ cần có xương người và cát, đọc thần chú sẽ xuất hiện một số vệ sĩ mummy, còn đoạn này nói là có thể khiến âm hồn tụ tập thành bão lốc, còn đoạn này...
Trịnh Xá giành lấy một nửa cuốn sách nói:
- Dịch từng câu, từng câu một cho tôi nghe, đọc đoạn tạo bão lốc đi.
Tề Đằng Nhất gật gật đầu, dùng tay sờ vào các chữ nổi đọc:
- Hỡi các âm linh của gió lốc, hay nghe lệnh của tử thần, tập hợp thành hình... tạo nên bão lốc xé nát tất cả đi...
Trịnh Xá cũng đọc theo, nhưng khi hắn đọc xong thì cũng không xảy ra chuyện gì, năng lượng vampire trong não cũng chẳng thấy thiếu đi chút nào, bốn phía sa mạc đều lặng im như tờ.
- Không có tác dụng à?
Trịnh Xá nhìn mọi người xung quanh, nhận thấy sự thất vọng trong mắt mỗi người, bởi vì trong tình thế hiện nay, hy vọng lớn nhất của họ chính là những phù chú trong cuốn sách này, chỉ có sử dụng những kỹ năng uy lực lớn trong đó họ mới có thể chống lại đội Ấn Châu, ai ngờ cuốn sách không có uy lực như họ tưởng tượng... hay là họ không sử dụng được nó. Trịnh Xá chợt nảy ra một ý định, bỗng nói:
- Cậu đọc nguyên văn tiếng Ai Cập cổ cho tôi nghe, tôi sẽ bắt chước đọc.
Tề Đằng Nhất hít một hơi sâu, lại sờ chữ cất tiếng, Trịnh Xá cũng chú ý đọc theo những ngữ âm kỳ quái, lúc này hắn có thể khẳng định cuốn sách có tác dụng vì qua mỗi câu chú, hắn cảm thấy năng lượng vampire từ từ vận chuyển, một lúc sau liền trở nên vô cùng kịch liệt, như sôi lên mà tràn vào cuốn sách Anubis. Trịnh Xá cảm thấy cả cuốn sách dần trở nên nóng rực như than hồng, cảm giác đau đớn khiến hắn muốn vứt bỏ cuốn sách nhưng nó như dính chặt vào tay hắn, Tề Đằng Nhất rú lên một tiếng bị chấn văng ra. Cuốn sách đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ như máu, có điều ánh sáng cũng không rõ ràng giữa ánh nắng ban ngày. Năng lượng vampire trong não Trịnh Xá càng lúc càng sôi sục, cho đến khi bị sách hút sạch tất cả, cuốn sách mới hết nóng bỏng mà phát ra cảm giác lạnh lẽo, u ám. Có điều việc mất hết năng lượng khiến Trịnh Xá ngất xỉu tại chỗ không kịp cảm giác được. Hắn không thấy khoảng 1. 000 mét ngoài xa, một cơn gió lốc nhỏ từ từ hình thành, lớn dần lên, điên cuồng cuốn lấy cát vàng xung quanh. Chốc lát sau, chỗ mọi người đã bị tràn ngập giữa cát và gió lốc hệt như một cơn bão cát, bạt ngàn cát vàng nháy mắt đã chôn vùi mọi người.
Không biết đã qua bao lâu, Trịnh Xá giật mình mở mắt, ánh sáng chói chang mắt hắn, xung quanh không có chút gió nào chứ đừng nói đến bão lốc. Trịnh Xá rên rỉ một tiếng ngồi dậy, lúc này hắn mới thấy mình bị buộc trên lưng lạc đà, mọi người đang di chuyển trên sa mạc. Những người xung quanh thấy Trịnh Xá tỉnh dậy đều kêu ầm lên dừng lại. Trương Kiệt và Chiêm Lam nhảy xuống khỏi lạc đà chạy đến bên hắn, Trương Kiệt cười ha ha, cởi dây trói, còn Chiêm Lam đưa cho hắn một túi nước.
- Tôi bị hôn mê chắc cũng được mấy tiếng rồi phải không? Thấy mặt trời sắp lặn, nếu như vậy thì việc tôi nhìn thấy bão lốc là ảo ảnh hả?
Trịnh Xá đón lấy túi nước uống mấy ngụm cười khổ nói. Mọi người dài mặt nhìn hắn nói không ra lời, Trương Kiệt cười hà hà nói:
- Chú em đã hôn mê một ngày một đêm rồi, giờ là hoàng hôn ngày hôm sau. Cái vụ bão lốc mà chú nghĩ là ảo ảnh, hớ hớ hớ, anh xin thề rằng nó chỉ là ảo ảnh! Khà khà.
Trịnh Xá nhìn những người khác và nhận được những cái gật đầu khẳng định, hắn chỉ đành cười khổ nói:
- Quả nhiên là thế, cái thứ dễ sợ như thế con người làm sao tạo ra được... Nhưng mà tôi đã bị cuốn sách làm cho hôn mê, thứ đó phải có thật chứ nhỉ?
Zero cũng lấy túi nước uống một ngụm nói:
- Tất nhiên là thật rồi. Cậu không tạo ra bão lốc, có lẽ vì không khống chế được nên tạo thành một cơn bão cát, nếu không có lạc đà, bọn tôi chắc bị chôn trong cát lún luôn rồi.
- Uy lực của cuốn sách vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta nha.
Tiêu Hoành Luật sung sướng nói.
- Chỉ cần anh có thể kiểm soát được năng lượng, không để năng lượng bị rút quá nhiều một lần mà ngất đi thì uy lực của nó đủ để chúng ta tiêu diệt Ấn châu đội.
Trịnh Xá ngơ ngẩn nhìn bàn tay cầm sách lúc trước, giữa lòng bàn tay hiện ra một cái dấu hiệu kỳ dị, giống hệt như dấu hiệu trên bìa sách, đó là phù hiệu của Tử Thần Ai Cập: Anubis!
Trong hai ngày tiếp theo, Trịnh Xá bắt đầu tập luyện sử dụng cuốn sách Anubis không ngừng. Từ lúc liên tục ngất đi, càng về sau, thời gian ngất càng ngắn, cuối cùng hắn cũng có thể khống chế được một chút năng lượng vampire. Lúc đó đoàn người về đến khu ốc đảo, bổ sung nước và lương thực rồi tiến tới một cảng bên sông.
- Từ đó ngồi thuyền về Cairo, hết khoảng 2 ngày, rồi từ Cairo đáp tàu ra biển, mọi người đừng lo, tôi không tin con quái vật đó lại bay ra biển tìm giết chúng ta.
O’Connell cười sảng khoái nói với mọi người. Trong thời gian hai ngày qua, bọn O’Connell bị kích thích cũng dễ sợ, Cuốn sách Anubis với họ bất quá chỉ là một cuốn sách cổ có giá trị, hoặc đối với giới khảo cổ thì là vô giá, nhưng họ không thể ngờ được rằng cuốn sách đó lại có uy lực lớn lao như vậy. Ví dụ như tạo thành bão cát sa mạc, hoặc tạo thành cát lún, hoặc làm cho một cây cỏ nhanh chóng khô héo. Tóm lại, cuốn sách trong tay Trịnh Xá liền biến hắn thành vu sư hay pháp sư trong truyền thuyết, uy lực vô cùng vô tận. Evelyn cũng thử cầm sách đọc bằng tiếng Ai Cập cổ nhưng bốn phía im re, không xảy ra gì hết, cô nàng quật cường không chịu thua, ôm sách đọc cả giờ đồng hồ mới chịu thừa nhận bản thân không có tiềm năng trở thành pháp sư. Trịnh Xá ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào cái dấu ấn như bị rèn vào tay vậy, mỗi lần hắn sử dụng sách, dấu ấn đó lại phát ra cảm giác mát dịu, giảm bớt cơn đau do năng lượng vampire sôi lên, ngoài ra không thấy tác dụng gì, chỉ như một dấu ấn bẩm sinh xuất hiện ở đó, rất quái dị.
- Trịnh Xá! Trịnh Xá!
Một tiếng gọi lôi hắn khỏi sự trầm tư, Trương Kiệt và Zero đang đứng bên hắn, vừa rồi là Trương Kiệt gọi hắn, hắn vội vàng hắng giọng trả lời:
- Xin lỗi, tôi vừa mất tập trung, chúng ta nói đến đâu rồi?
Tiêu Hoành Luật vừa nghịch tóc vừa đều đều nói:
- Các ma pháp trong Cuốn sách Anubis chủ yếu là sử dụng trong hoàn cảnh sa mạc, đối phó một nhóm người thường rất hữu hiệu, nhưng nếu dùng để giết vài người trong thành phố thì không tác dụng mấy. Còn ma pháp đơn chúng ta đã thử qua vài cái, ví như Oán linh ăn mòn, uy lực rất lớn nhưng tiêu hao năng lượng quá nhiều, khi niệm chú lại tốn hai mấy giây, thời gian đó đủ để kẻ địch bỏ chạy hay phản kích, tầm sử dụng lại chỉ trong khoảng 500 đến 1. 000 mét, không sử dụng thành thục thì thậm chí còn thua cả súng bắn tỉa. Vì vậy, tác dụng chủ yếu của Cuốn sách này không phải là các pháp thuật tấn công mà là các ma pháp phụ trợ, ví như ma pháp triệu hoán vong linh, tiếp đó khiến ngươi có khả năng ẩn thân trong nửa phút, rất hữu dụng, hoặc cái ma pháp trộn xương người và cát để gọi lên vài con thủ vệ lăng mộ, sức mạnh này rất quan trọng, thậm chí có lúc thay đổi kết quả của trận đánh.
Trương Hằng bỗng chen ngang hỏi:
- Xương người? Chúng ta kiếm đâu ra thứ đó?
Mọi người ngây ra đôi chút rồi nhất tề chuyển ánh mắt về phía Evelyn, cô nàng vẫn không chịu bỏ cuộc với cuốn sách Anubis, hiện đang giỏng tai lên nghe mọi người nói chuyện, dù họ nói bằng tiếng Trung nhưng với một người bác học như Evelyn thì cũng không có gì khó khăn để hiểu được. Vừa nghe đến vụ xương cốt, nàng liền sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch:
- Các người muốn gì? Chẳng lẽ muốn biến tôi thành xương cốt?
O’Connell và Carnahan đứng cạnh sắc mặt đột biết, Trịnh Xá xua tay nói:
- Yên tâm đi, chúng tôi làm sao có thể làm như thế được? Bất quá mấy người còn nhớ tay người Mỹ nói gì về xương cốt ở Hamunaptra không?
Evelyn và hai người kia đều cố nhớ lại giây lát rồi đồng thanh đáp:
- Đem mummy phơi khô rồi làm thành củi đốt. Chẳng lẽ mấy người không định tách mummy ra lấy xương đấy chứ?
Trịnh Xá nhìn ba người đồng thanh trả lời thấy rất buồn cười, nhưng mồm vẫn đáp nhanh:
- Đúng vậy, đúng vậy, Evelyn, cô làm việc ở Viện bảo tàng phải không? Từ đó lấy đi một vài cổ xác ướp chắc là không vấn đề chứ? Nếu không thì chúng tôi mua của giám đốc một hai cỗ xác ướp thì sao?
Evelyn lớn tiếng:
- Không được! Đó là tài sản văn hóa, mấy người có biết giá trị của các mummy không hả? Mỗi cỗ biểu hiện một câu chuyên, nói tóm lại...
Anh chàng mê tiền Carnahan đúng lúc đó bịt miệng cô em mình, cười với vẻ rất đê tiện hỏi:
- Mấy người trả bao nhiêu? Nếu là nguyên khối vàng thì tôi có thể giúp các bạn "mượn" ra vài cụ mummy, sao, chúng ta bàn giá cả chứ hả?
Trịnh Xá và O’Connell cười khổ lắc đầu, O’Connell lên tiếng:
-E hèm... Tôi có thể kiếm cho các bạn vài cái xác ướp, vàng thì khỏi đi, chỉ cần các bạn diệt cái con quái vật cứ bám theo chúng ta là được. Có cuốn sách Anubis chắc việc đó với các bạn không khó phải không?
Trịnh Xá trịnh trọng nói:
- Các bạn tin hay không thì tùy, nhưng ngay từ đầu bọn tôi đã định diệt Imhotep rồi, nhưng chúng tôi cần các bạn giúp, vì muốn diệt hắn cần có cuốn sách Amun-Ra... Các bạn có thể giúp chúng tôi tìm cuốn sách đó chứ?
O’Connell nhìn hai người còn lại đang ra sức ra hiệu, một người mong anh chàng từ chối lấy trộm mummy, một người mong anh chàng đổi lấy vàng, gã đành cười khổ, cưỡi lạc đà đến cạnh Trịnh Xá đưa tay ra nói:
- Được chứ! Tôi đồng ý, chúng tôi phụ trách tìm Cuốn sách Amun-Ra, còn các bạn phụ trách chôn vùi hắn!
- Vậy đi! Chúng tôi nhất định làm được, trừ khi cả bọn tôi đều chết...
Thời gian dần trôi qua, mọi người đã đến bến cảng ở hạ du, đây là một cái cảng buôn bán, toàn là tàu buôn, thỉnh thoảng mới có tàu khách dừng lại, muốn kiếm tàu khách rất khó khăn, tất nhiên là chỉ với người bình thường. Vàng khối Trịnh Xá còn hai khối, vàng viên hạt đậu thì còn rất nhiều, hắn chỉ cần ném ra hai viên là mọi người đã lên được một tàu khách, thậm chí chọn vài khoang sang trọng để ở. Tàu đi ngược dòng sông, đến hoàng hôn ngày mai là họ về đến Cairo, tại đó vận mệnh mịt mờ đang chờ đón, là sống, là chết hay liều mạng giành lấy hy vọng?
Trịnh Xá cầm một bình rượu Gin ngồi trên boong tàu, từ lúc tiến vào thế giới này, ít khi hắn có được lúc thảnh thơi như vậy, để dự phòng chuyện như cuốn kinh phật xảy ra, cuốn sách Anubis do hắn tự bảo quản. Bất kỳ ai muốn đọc hay Tề Đằng Nhất muốn phiên dịch sách đều phải ở cự ly mà hắn có thể vươn tới, hắn tự tin là dù cả Triệu Anh Không lẫn Zero liên hợp lại cũng không thể thắng hắn trong cận chiến mà cướp được cuốn sách Anubis.
- Uống rượu à?
Một giọng đàn ông vang lên từ đầu bên kia tàu, đó là Trương Kiệt. Trịnh Xá không quay đầu, lấy trong nhẫn ra một bình rượu nữa, Trương Kiệt cũng không khách sáo, ngồi xuống mở bình ra tu một ngụm lớn.
- Cảm thấy... mệt rồi à?
Trương Kiệt một hơi hết nửa bình rượu rồi nằm dài ra trên boong tàu.
- Ưm... Hình như... A, cảm thấy mệt rồi.
Trịnh Xá cũng ngửa cổ tu một ngụm lớn, rượu vào cổ họng nhanh chóng biến thành một dòng nóng bỏng lan ra khiến toàn thân nóng rực.
- Vì cái chết luôn ở quanh ư?
Trương Kiệt trầm mặc một lúc rồi hỏi.
Trịnh Xá một hơi tu hết phần còn lại của bình rượu, vung tay ném bình rỗng qua lan can tàu rồi mới nói:
- Ai cũng có thể chết bất cứ lúc nào, thật ra dạo quanh cái chết nhiều rồi lại không thấy sợ gì lắm. Như tôi chẳng hạn, lúc trước không tài nào nghĩ rằng có lúc mình có thể giết người, dễ dàng cướp đi sinh mệnh của người khác... Cái làm tôi mệt thật sự là vừa chiến đấu lại vừa phải đề phòng đồng bạn, nếu như cả bạn bè cũng không thể giao lưng mình được mà vẫn phải chiến đấu thì mệt mỏi lắm.
- Nếu như... nếu như...
Trương Kiệt cũng một hơi tu hết bình rượu, lẩm bẩm nói:
- Người anh em, cậu không tò mò vì sao Chủ thần lại xếp Ấn châu đội cao hơn chúng ta à? Ấn châu là do chủ thần dựa trên lĩnh thổ các châu cổ để phân chia, bao gồm Ấn Độ, các đảo Ấn Độ Dương và vùng Trung Đông bây giờ, bất luận xét theo lĩnh thổ hay nhân số, khả năng tiến vào Trung châu đội vẫn lớn hơn nhiều so với các đội khác, sao chúng ta lại yếu hơn họ? Cậu không tò mò à?
Trịnh Xá lại lấy ra một bình rượu rồi lạnh nhạt nói:
- Vì thế... tôi vẫn đang chờ anh nói đây...
- Nói vậy... cho tôi thời gian, nếu lần này đối mặt với đội Ấn châu mà chúng ta sống sót tôi sẽ nói tất cả cho cậu nghe, sau đó... không, sẽ không có sau đó nữa, cậu hút thuốc không?
Trương Kiệt nói lắp bắp rồi rút ra một bao thuốc, vứt cho Trịnh Xá một điếu rồi tự châm một điếu. Trịnh Xá đón lấy điếu thuốc, hắn bỗng giật mình, cảm giác như đã trở lại Resident Evil 1, người đàn ông lạnh lùng cùng điếu thuốc bốc khói...
Cairo, mọi người trở lại nơi này với một tâm tình phức tạp, biết được sự tồn tại của đội Ấn Châu, biết họ mạnh hơn lại bắt buộc phải giết ít nhất một người của họ. Trong tình huống đó, cuốn sách Anubis trở thành một niềm hy vọng. Vừa xuống tàu, O’Connell nói với Trịnh Xá:
- Vậy cứ theo như thỏa thuận của chúng ta. Chúng tôi đi kiếm xác ướp và Cuốn sách Amun-Ra, các cậu tiêu diệt Imhotep, nhưng trong thời gian này các bạn phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi, được chứ?
Trịnh Xá gật đầu nói:
- Được, chúng tôi phụ trách bảo vệ các bạn từ xa, khi các bạn lấy được mummy chúng tôi sẽ liên lạc. Đúng rồi, các bạn nên mang theo một con mèo, có thể tránh việc bị Imhotep tấn công.
Bọn O’Connell ngẩn ra nhìn đám Trịnh Xá đang bỏ đi, mãi mới kêu lên:
- Ê! Các bạn đi đâu? Làm cách nào liên lạc?
- Chúng tôi sẽ tự tìm đến, đừng ở gần chúng tôi quá, chết người đấy. O’Connell, cảm ơn các bạn đã giúp đỡ trong thời gian qua. Hẹn gặp lại!
Lúc này, trong một khách sạn trong thành Cairo, một nhóm người yên lặng ngồi trong một gian phòng, đột nhiên một cô gái đang nhắm mắt run người lên, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Trung châu đội đã quay lại, hiện đang ở cảng.
Tiểu hòa thượng ngồi giữa nhóm người lên tiếng:
- Ai ở gần đó nhất?
Một gã đàn ông cao gầy, da trắng nhợt, gã rút ra một thiết bị theo dõi cỡ bằng bàn tay, sau khi nhìn vào rồi nói:
- Imani và Mohamed.
Tiểu hòa thượng cau mày nói:
- Sức mạnh cơ bắp của Imani quá mạnh, dễ gây hỗn loạn, vũ khí khoa học viễn tưởng của Mohamed cũng không thích hợp giao chiến trong thành phố. Nói chung là để bọn họ đến thử Trung châu đội xem sao. Ngoài ra gọi Aladas đến giữ mạng cho họ, với y thuật của hắn chắc cũng không khó khăn gì. Vậy thôi, thử thực lực của Trung châu đội ra sao, để xem bọn họ là mồi săn hay là đối phương có thể đàm phán.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |