Vay nóng Tima

Truyện:Vô Hạn Khủng Bố - Chương 043

Vô Hạn Khủng Bố
Trọn bộ 307 chương
Chương 043: Kịnh bản biến đổi​
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Lazada


- Nói như vậy, chẳng phải chúng ta đã lâm vào tình cảnh vô cùng xấu sao?

Trịnh Xá vừa xoa xoa huyệt thái dương, vừa hỏi nhỏ.

Tiêu Hoành Luật lắc đầu cười nói:

- Cũng không hẳn, mặc dù tình thế của chúng ta đúng là không được thuận lợi, nhưng đây chỉ là tình thế có chút không thuận lợi về mặt tổng thể. Nếu là so sánh chi tiết, cả chúng ta lẫn bọn họ cũng không chiếm được ưu thế nào cả. Đặc biệt trong tình huống tên cường hóa Hulk và tên bác sĩ người sói đã bị trọng thương... Tính về thực lực cận chiến chúng ta còn hơn bọn họ nhiều, chỉ cần có thế chiến đâu trong không gian nhỏ hẹp mà không cách nào trốn tránh, thì cậu.. chính là hy vọng thắng lợi của chúng ta!

Tiêu Hoành Luật vừa nói chuyện vừa chỉ về phía Trịnh Xá.

Trịnh Xá lấy làm lạ chỉ chỉ lại chính mình, sau đó hắn cười khổ mà nói:

- Đừng đùa như vậy, tôi hiểu rõ khả năng của chính mình. Nếu là lúc liều mạng mà nói thì tôi sẽ rất mạnh, nhưng chẳng lẽ mỗi một lần đánh nhau đều đi liều mạng sao? Hơn nữa đối phương chắc chắn không để cho tôi có cơ hội liều mạng. Tên tiểu hòa thượng kia có khả năng triệu hồi sinh vật có uy lực rất mạnh, cho dù là chiến đấu với hắn trong đường hầm thì chỉ cần rắn hổ mang triển khai công kích, xung quanh tuyệt đối lập tức bị đánh san thành đất phẳng. Cho nên trong cận chiến căn bản rất khó để tiếp cận hắn. Hơn nữa chắc chắn bọn họ cũng sẽ không đưa đồng bọn vào chỗ nguy hiểm, cho nên đề nghị của cậu thật sự là...

Tiêu Hoành Luật thong thả bứt một cọng tóc xuống, hắn nhẹ nhàng nghịch nghịch, quấn sợi tóc quanh đầu ngón tay, nói tiếp:

- Có một chỗ mà bọn họ nhất định sẽ đến, mà nơi đó không cách nào phá hư. Ít nhất thì bọn họ cũng không dám phá hư, hơn nữa chỗ đó còn nhỏ hẹp, có nhiều thông đạo, chỉ cần cho cậu cơ hội được cận chiến ở đó... thì cậu chính là vô địch!

- Thành phố của người chết - Hamunaptra a, chỉ có ở nơi đó mới là nơi để cậu phát huy lực chiến đấu cực mạnh! Trong lăng mộ có vô số thông đạo, chỉ có cận chiến mới có thể phát huy lực chiến đấu cực mạnh. Tiếp theo là ở khắp nơi đều có xác ướp thị vệ, mà cậu có cuốn sách Anubis trong tay nên vừa hay lại có thể khống chế đám trợ lực này. Mặc dù có thể không cách nào tạo thành thương tổn lớn đối với Ấn Châu Đội, nhưng tôi nghĩ ít ra quấy rối bọn họ một chút hẳn là không thành vấn đề chứ? Hiện tại điều đáng lo nhất chính là cô gái Ấn Độ kia, có khả năng khống chế tinh thần.

Trịnh Xá nghe vậy liền nhất thời mừng rỡ, đặc biệt nghĩ đến hoàn cảnh lăng mộ tối tăm nhỏ hẹp như vậy thì chỉ cần bị hắn áp sát thì cho dù là tên bác sĩ biến thành người sói đi nữa hắn cũng dám liều mạng. Nhưng đến khi hắn nghe về nữ nhân Ấn Độ có khả năng khống chế tinh thần kia thì hắn nhất thời cũng chỉ biết thở dài nói:

- Cái loại khống chế tinh thần này thật sự là đáng sợ, Tề... Tề Đằng Nhất trước khi chết đã bị cô ta khống chế. Thậm chí là ta cũng đã bị khống chế dù chỉ trong chốc lát. Loại cảm giác này giống như là tinh thần thoát ly khỏi thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể chính mình tự hành động, loại cảm giác này thật sự là bó tay.

- Không chỉ có thế...

Chiêm Lam đột nhiên xen vào nói:

- Trịnh Xá, anh còn nhớ tình huống trên đường chúng ta chạy trốn không? Đàng sau vẫn luôn có nguy hiểm bám chặt theo, em nghĩ chính là do cô gái Ấn Độ kia vẫn dùng tinh thần theo dõi chúng ta, giống hệt như tình cảnh gã cường hóa robot sinh học kia. Dù cách xa như vậy, nhưng vị trí của gã đó cũng vẫn bị bọn họ tìm được. Em nghĩ cô ta rất có thể có kĩ xảo tinh thần để theo dõi.

Tiêu Hoành Luật gật đầu nói:

- Không sai, suy luận này rất hợp lý. Điều này cũng vừa hay có thể giải thích được hai điểm đáng ngờ. Cho nên tôi rất tò mò tại sao các ngươi làm thế nào để trở về bình an chứ? Chẳng lẽ bọn họ đã canh sẵn ở bên ngoài tháp chuông chuẩn bị đánh bại chúng ta?

Trịnh Xá lắc đầu nói:

- Không hề, tôi không có bất cứ dự cảm nguy hiểm nào cả, cũng không có cảm giác bị người theo dõi. Tôi nghĩ chúng ta đã thật sự thoát khỏi phạm vi tinh thần thăm dò của cô ta, hoặc cũng có khả năng là có người trợ giúp chúng ta, giúp chúng ta che chắn loại dò xét này...

Nói đến đây, Trịnh Xá và Chiêm Lam liếc mắt nhìn nhau, rồi hai người lập tức lại liếc mắt nhìn về phía Trương Kiệt. Nam nhân này tỏ vẻ cực kì mệt mỏi, ngồi dưới đất xoa bóp huyệt thái dương, nhìn bộ dạng hắn cũng không để ý ba người đang nói chuyện với nhau.

Tiêu Hoành Luật tựa hồ cũng đã nhận ra mấy người Trịnh Xá có điều là lạ, hắn lại bứt tóc trên đầu mình rồi nói:

- Hóa ra chuyện lại là như vậy, nếu muốn đánh bại Ấn Châu Đội, bước đầu tiên chính là phải giết chết nữ nhân Ấn Độ kia. Nếu không thì dù cho chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng đều là vô ích, vậy nên...

- Kế hoạch chiến đấu duy nhất mà ta nghĩ có thể làm được là: Trước khi Imhotep liên thủ cùng Ấn Châu Đội, chúng ta phải đi trước một bước tới Thành phố của người chết. Trước khi Ấn Châu Đội giành được cuốn sách Amun-Ra và vẫn còn trên đường băng qua sa mạc hoang vu bằng phẳng, chúng ta nhất định phải giết chết nữ nhân Ấn Độ kia trước tiên. Về phương diện này phải nhờ Zero, khả năng công kích tầm xa của hắn lên tới mấy chục kilomet. Nhất định phải giết chết nữ nhân Ấn Độ này trước khi cô ta phục hồi tinh thần. Điều tôi lo lắng duy nhất chính là tên dùng cương châm kia, hắn có thể công kích từ xa. Hắn chắc chắn sẽ tiến phản kích sau khi phát hiện ra Zero. Nhưng chúng ta phải bất chấp bất cứ giá nào để có thể giết chết bà ta, dù có là một mạng đổi một mạng! Nếu không, chúng ta có thể sẽ bị Ấn Châu Đội đánh bại, tệ hơn nữa là cả đội bị tiêu diệt.

Trịnh Xá lắng nghe cẩn thận kế hoạch của Tiêu Hoành Luật, hắn thở dài một hơi nói:

- Như vậy Zero sẽ...

Tiêu Hoành Luật lắc đầu nói:

- Không còn cách nào cả, chỉ có thể xem hắn có sẵn sàng hay không, chuyện sinh tử là năm ăn năm thua. Hơn nữa vì không thể trì hoãn hành trình, Zero phải đơn thân độc mã phục kích trên đường đi của bọn họ để ngắm bắn. Còn chúng ta, những người còn lại phải không được dừng lại một chút nào trước khi đến được Thành phố của người chết trước bọn họ. Cho nên dù hắn có bị trọng thương, chúng ta cũng không được giúp hắn.

Ngay lúc này, đột nhiên có một thanh âm bình thản:

- Sát thủ vốn nên hành động đơn độc. Chỉ cần giết chết nữ nhân Ấn Độ kia là được đúng không?

Mọi người vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Zero yên lặng nhổm dậy từ cạnh tường. Hắn vuốt vuốt băng gạc trên ngực rồi nói ra câu đó với những người còn lại.

Trịnh Xá nhìn Zero thật sâu, đoạn hắn hỏi Tiêu Hoành Luật tiếp:

- Sau đó thì sao? Chúng ta nên làm gì?

Tiêu Hoành Luật nói:

- Sau đó cũng rất đơn giản, trước khi bọn họ tới Thành phố của người chết, chúng ta đoạt lấy cuốn sách Amun-Ra, đi trước một bước tước đoạt pháp lực của Imhotep. Sau đó sẽ dựa vào tình huống tiếp theo mà cùng Ấn Châu Đội cận chiến phân thắng bại, hoặc là lập tức hoàn thành nhiệm vụ để trở lại không gian Chủ Thần. Đến lúc đó thì dù có làm như thế nào thì đều là chúng ta chiếm tiên cơ.

Trịnh Xá gật đầu khẳng định:

- Được! Vậy cứ theo kế hoạch này mà làm. Chờ bọn O’Connell trở lại đã rồi xem xét tình huống cụ thể, đến lúc đó chúng ta...

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên từ bên ngoài phòng quản lý truyền đến tiếng chân chạy rầm rập. Chỉ kịp thấy O’Connell tung một cước đá tung cửa lớn mà vào. Phía sau hắn vẫn có bọn hai người Trương Hằng đi theo. Trên tay ba người bọn họ đều có một cái bao lớn. Tiếng động này lại làm mọi người sợ hãi ngay lập tức giơ súng lên. Mãi đến khi bọn họ thấy rõ người đến là O’Connell thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

O’Connell lại vội vàng nói:

- Mẹ kiếp! Thế giới này đều điên rồi! Một số gia đình trong thành Cairo có người thân đã chết thì lúc này thi thể tất cả bọn họ đều đột nhiên sống lại. Ngoài ra còn có một số người còn sống sờ sờ đều đột nhiên lăn ra chết rồi lại sống lại. Cả thành Cairo khắp nơi đều tràn ngập xác sống!

Đám người Trịnh Xá nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy nỗi bất đắt dĩ trong mắt nhau. Màn này trong kịch bản phim The Mummy vốn cũng từng xảy ra. Đó chính là lúc đại tế tự Imhotep khôi phục được phần lớn pháp lực thì hắn sẽ đem người chết biến thành tử thi biết hành động. Ngoài ra một ít người sống cũng sẽ bị hắn dùng pháp lực khống chế. Ngay khi màn này xuất hiện thì trong cốt truyện của phim đám người O’Connell gần như bị lâm vào tuyệt cảnh. Hơn nữa viện trưởng viện bảo tàng cũng chết trong vòng vây của đám tử thi.

Trương Hằng cùng Cao Hồng Lượng cũng chạy theo vào. Trương Hằng lập tức nói:

- Không chỉ vậy, bộ phim này... khụ khụ, tôi cũng có xem qua. Vốn không phải chỉ có tử thi sống lại thôi sao? Chỉ cần dùng linh loại đạn là có thể tàn sát toàn bộ bọn chúng. Nhưng mà trên mình một số tử thi từng khối thịt bắt đầu rã xuống. Mới nhìn đã cực kì buồn nôn, nhưng đến khi chúng nó chỉ còn lại có bộ xương thì nham thạch đá tảng trên mặt đất toàn bộ biến thành áo giáp cùng vũ khí cho bọn chúng. Trông giống như là...

O’Connell lập tức tiếp nối đề tài:

- Đúng vậy, bộ xương khô này thoạt nhìn giống như là xác ướp thị vệ mà ngươi triệu hoán. Ước chừng trong mười tử thi thì sẽ có ba bốn cái biến thành xác ướp thị vệ. Lúc chúng ta trở về xém chút nữa đã bị mấy cái xác ướp thị vệ phát hiện. May là bọn ta nhanh chân, mà hình như chúng nó đang tìm cái gì đó ở khắp nơi. Hy vọng vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta.

Trịnh Xá thở dài, hắn cười khổ nói:

- Kịch bản thay đổi rồi, xem ra lần này đã thực sự lâm vào tuyệt cảnh a.

Nhưng Tiêu Hoành Luật lại trầm tư nói:

- Tôi rất tò mò a, cậu nghĩ xem, nhiệm vụ của Ấn Châu Đội bọn họ là gì? Hồi sinh Anck-su-mamun sao? Mà nhiệm vụ của chúng ta là gì chứ? Giết chết tên tế tự bất tử. Điều này rõ là rất trái ngược nhau đúng không? Bọn họ chính là đồng minh của tế tự bất tử Imhotep. Còn chúng ta thì sao? Nhìn qua thì chúng ta đã lâm vào tình thế cực kì không tốt. Điều này thực sự bất hợp lý a... Trừ phi chúng ta còn quên chuyện gì đó.

Lời hắn vừa nói ra, đột nhiên từ trên cửa sổ tháp chuông truyền đến một tiếng chim hót. Mọi người quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy một con đại bàng nhỏ trắng như tuyết. Con đại bàng con này rất thông minh, cả người hiện ra màu trắng như tuyết. Nó đậu trên cửa sổ đó nhẹ nhàng kêu vang, mãi đến lúc gã râu ria áo đen vung nắm tay lên thì nó mới nhẹ nhàng đáp xuống cổ tay hắn.

Gã râu ria áo đen gỡ từ chân tiểu ưng đậu trên tay xuống một tờ giấy, sau khi xem xong, hắn lấy từ trong ngực ra một tờ giấy khác nhét vào chân đại bàng đang đậu trên tay, rồi vung tay lên. Chú chim liền bay vút ra ngoài cửa sổ tháp chuông trong tiếng kêu to.

- Hỡi những tráng sĩ xa lạ kia, tôi cùng với tộc nhân của tôi, là hậu duệ của thị vệ vua Pharaoh, thủ vệ Thành phố của người chết đều đã có lịch sử hàng ngàn năm nay. Vì phòng ngừa đại tế tự Imhotep sống lại và còn hơn nữa phá hủy thế giới, bộ tộc chúng tôi nguyện ý trả bất kỳ giá nào để đánh bại hắn. Xin các vị yên tâm, người của bộ tộc chúng tội đã tụ tập nhân mã chờ ngoài sa mạc ngay trên đường dẫn đến Thành phố của người chết. Vô luận là đại quân sinh vật bất tử của Imhotep có sống lại, hay là đám người xa lạ có ý đồ hồi sinh Anck-su-namun... thì tôi cùng tộc nhân của tôi nguyện dùng lưỡi đao trong tay và lấy vinh quang của thời đại này thề! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản và hơn nữa hủy diệt bọn chúng!

Gã râu ria áo đen trịnh trọng nói với đám người Trịnh Xá.

-Phần hai!

Mấy người Trịnh Xá tất cả đều đồng thanh rống lên.

Xác ướp Ai Cập tổng cộng có hai phần. Trong kịch bản của phần hai, vì đối kháng quân đội cường đại của Tử Thần Ai Cập, toàn bộ binh lính tinh nhuệ của bộ tộc gã râu ria áo đen đều ra trận. Có hơn một vạn kỵ binh tập hợp trong sa mạc để chống lại quân đội của Tử Thần Ai Cập Anubis. Trong trận đánh đó, kỵ binh bộ tộc của gã râu ria áo đen có lực chiến đấu kinh người, không ngờ lại đánh bại hoàn toàn làn sóng công kích thứ nhất của quân đội Anubis. Mà trước mắt phải đối mặt vô số tử thi cùng xác ướp thị vệ, lực chiến đấu của bọn họ cũng không kém đi chút nào.

- Đúng rồi! Bọn họ có tế tự bất tử Imhotep cùng đám xác ướp thị vệ, mà chúng ta cũng có đồng bọn hỗ trợ... Chúng ta sẽ không chịu thua bọn hắn! Tuyệt đối sẽ không!

Bởi vì đột nhiên có một đội quân tinh nhuệ gia nhập, mặc dù từng phần tử đơn lẻ thực lực không mạnh, nhưng là số lượng lại rất khổng lồ, quân đội sung sức. Vô luận đối với Ấn Châu Đội cũng thế, hay là đối với đám người Trịnh Xá cũng vậy, số quân này đều đủ sức thay đổi kết cục bộ phim kịnh dị này. Cho nên vì để phối hợp với đoàn quân sung mãn này, Tiêu Hoành Luật lại một lần nữa an bài chi tiết.

Zero được an bài tại một nơi cách đội quân kỵ binh không xa. Trong lúc kỵ binh phục kích Ấn Châu đội thì hắn nhân cơ hội hỗn loạn ngắm bắn từ xa. Trong cục diện hỗn loạn đó, khả năng đối phương phát hiện và hơn nữa tấn công Zero lại trở nên cực kì nhỏ. Đồng thời, những người còn lại thì thừa dịp Ấn Châu Đội đang bị chặn lại thì nhanh chóng chạy tới Thành phố của người chết tìm lấy cuốn sách Amun-Ra. Một khi tước bỏ được pháp lực của Imhotep, thì lúc đó mọi người mới có thể giành lấy thế thượng phong.

Sau khi lên kế hoạch, mọi người quyết định ăn vài thứ rồi nghỉ ngơi một hồi. Sau khi khôi phục thể lực liền lập tức chạy ra bến tàu. Tiếp theo mọi người chiếm lấy một chiếc thuyền, thương thuyền hoặc là bất cứ loại thuyền nào rồi cùng xuôi dòng đi xuống. Nhất định có thể đến Thành phố của người chết trước Ấn Châu Đội đang đuổi theo. Đương nhiên, biện pháp an toàn nhất vẫn là để cho kỵ binh phục kích ven đường. Nếu như mà có thể dùng lợi thể biển người để đè chết bọn chúng thì càng tốt.

Lúc mọi người đang ăn, Triệu Anh Không yên lặng đem theo hộp cứu thương cùng một bình rượu đi về phía cửa lớn phòng quản lý. Trịnh Xá cũng nhìn thấy động tác của nàng, hắn thở dài một tiếng rồi cũng yên lặng đi theo ra ngoài. Vừa đến ngoài cửa, hắn thấy Triệu Anh Không yên lặng bước vài bước lên cầu thang, sau khi nàng đi qua một chỗ ngoặt thì nàng mở hộp cứu thương ra, lấy ra một con dao phẫu thuật.

- Cái tên đang đứng đằng kia, nhìn gì chứ... Mau lại đây giúp tôi.

Triệu Anh Không đột nhiên nói tỉnh queo.

Trịnh Xá gãi gãi đầu, hắn hơi xấu hổ bước ra, nhưng lại đúng lúc chứng kiến Triệu Anh Không đang quyết đoán rạch đứt áo. Nhất thời lộ ra làn da cổ trắng mịn nõn nà, còn có vết thương trên bả vai... Đương nhiên, cả tấm vải quấn ngực đầy chướng mắt cũng lọt vào trong mắt Trịnh Xá.

- Hàm răng sói của hắn có một loại virus kì quái. Miệng vết thương trên bả vai của ta đã mất đi cảm giác. Trong truyền thuyết người bị người sói cắn qua sẽ bị lây nhiễm và biến thành một người sói. Mặc dù virus của hắn không tới mức nghiêm trọng như vậy nhưng phần thân thể bên này của ta đã tê liệt hoàn toàn... Thấy vết thương chưa? Chỗ thịt hoàn toàn bị đen chính là bộ phận nhiễm đầy virus. Giúp ta gọt sạch chúng đi.

Ngữ khí Triệu Anh Không vẫn như cũ có vẻ thờ ơ. Sau đó nàng lấy đèn cồn trong hộp cứu thương ra châm lên, đưa con dao phẫu thuật đốt trên ngọn lửa đèn cồn một chút. Cho đến khi Trịnh Xá đi tới bên người nàng thì cô bé này mới lẳng lặng đưa con dao mổ cho hắn.

Trịnh Xá trấn định tâm thần rồi nhìn kĩ về phía vết thương ghê gớm kia. Quả nhiên một mảng da thịt lớn đều đã thối đen. Nhìn qua thì thấy cực kì khinh khủng, tay hắn cầm dao giải phẫu run lên nhè nhẹ. Cho đến lúc Triệu Anh Không đột nhiên nhẹ nhàng nói:

- Trước đây có một người giải phẫu cho tôi. Hắn là đồng bọn của tôi, kể cả khi huấn luyện lẫn lúc cùng thực hiện nhiệm vụ đều được phân vào chung một tổ. Nhưng hắn lại chết trong tay tôi. Cũng tựa như tên bác sĩ người sói Aladas kia, làm thích khách, thường thường vì huấn luyện quá tàn khốc và giết chóc mà dần dần trở nên điên cuồng và dị thường. Khi một thích khách chịu không nổi đủ loại khảo nghiệm mà biến chất thì chính là lúc bọn hắn cần phải biến mất. Aladas, hắn có lẽ cũng giống như vậy.

Sau khi Trịnh Xá nghe xong, hắn hít vào thật sâu. Khi hắn thở ra một hơi này thì ánh mắt đã trở thành một mảng mờ mịt, tiếp theo hắn nhanh nhẹn mà chuẩn xác cắt chỗ thịt thối đen. Từng chút từng chút một, con dao giải phẫu không ngừng nhảy múa trên vai Triệu Anh Không.

Hơn mười giây sau, trên mặt đất đã xuất hiện một đống thịt nát màu tím đen. Sau khi Trịnh Xá tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa thì sử dụng con dao rất nhập thần. Mỗi một lát dao cắt tới đều gọt trúng chỗ thịt nát tím đen, phía dưới là lớp thịt lành lặn, hoàn toàn không cắt trúng một chút thịt lành nào. Chờ đến sau khi hoàn toàn cắt sạch chỗ thịt nát tím đen, máu đen ứ đọng ở dưới lập tức chảy ra. Mãi một lúc lâu sau dòng máu đen ứ đọng đó mới hoàn toàn ngưng chảy, tiếp theo từ chỗ bả vai đó lại chảy ra máu màu đỏ tươi.

- Đạn.

Triệu Anh Không đột nhiên vươn tay ra nói.

Trịnh Xá hơi sửng sốt, hắn đột nhiên nhớ lúc trước đã xem qua phim về cách làm trong quân đội. Trong tình huống không có thuốc giải độc, vì đề phòng ngừa vết thương nhiễm trùng, nên quân đội đều sử dụng thuốc súng đốt cháy vết thương, lấy công dụng khử trùng và cầm máu.

- Nhưng ở đây không phải cũng có rượu sao? Hơn nữa thuốc xịt cầm máu cũng có thể tác dụng khử trùng mà, chắc không cần dùng thủ đoạn dã man như vậy chứ?

Trịnh Xá vội vàng nói.

Tay Triệu Anh Không vẫn như cũ duỗi thẳng ra để yên đó, nàng lắc đầu nói:

- Đây chính là vết thương bị người sói cắn, bề mặt chắc chắn vẫn còn virus, loại rượu bình thường này cũng không thể nào khử trùng... Đạn!

Đối mặt với Triệu Anh Không, trong lòng Trịnh Xá cảm thấy không còn cách chọn lựa nào khác. Vẻ mặt cô bé rất bình thản giống như không hề quan tâm tới đau đớn cùng sinh tử. Lúc mới vừa cắt đám thịt nát tím đen, nàng còn không chớp mắt cái nào. Đừng nói gì tới chuyện đây chỉ là cô bé mười mấy tuổi đầu, cho dù là một tên đàn ông ngoài ba mươi tuổi đi nữa thì cũng sẽ đau không chịu nổi. Mà ngược lại nàng chỉ lạnh lùng như thế, chỉ tính riêng phần lạnh lùng này cũng đủ để Trịnh Xá bội phục rồi.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách lấy từ trong Nạp giới ra vài viên đạn thường. Triệu Anh Không đưa tay ra lấy đạn rồi cũng không rõ động tác của ngón tay nàng ra sao đã nhẹ nhàng khui ra vỏ đạn. Tiếp theo nàng run run rắc thuốc súng đều khắp lên miệng vết thương trên bả vai. Chờ đến khi thuốc súng từ vài viên đạn được rắc đều xong xuôi, lúc này nàng mới rút ra thanh Minh Hỏa Chi Nha đưa về hướng bả vai.

"Xòe!"

Thuốc súng vừa bắt lửa, bốc cháy xòe một tiếng. Chòm lửa này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Trong nháy mắt mà thôi, bả vai còn đang chảy máu đã thành một mảng cháy đen. Còn Triệu Anh Không thì đã bất tỉnh vì đau đớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên tái nhợt và đẫm mồ hôi hột, Mồ hôi từng hạt trong suốt tựa như từng viên từng viên thủy tinh. Trịnh Xá thấy tình cảnh như vậy trong lòng chợt nảy sinh ý nghĩ thương xót.

Hắn thở dài một tiếng, rồi mở nắp bình rượu, nhẹ nhàng đổ rượu lên vai nàng. Chất rượu mát lạnh kích thích Triệu Anh Không tỉnh lại. Nàng chỉ thản nhiên liếc nhìn Trịnh Xá một cái. Cô bé lạnh lùng này không ngờ để mặc cho hắn tiếp tục rửa sạch bả vai. Bình thường nàng là một người xa lạ khó gần nhưng giờ phút này thoạt nhìn nàng lại có một loại khí chất làm người khác thấy thương cảm.

Chờ đến lúc Trịnh Xá băng lại toàn bộ bả vai xong, hắn lại phát hiện Triệu Anh Không đã ngủ thiếp đi. Đây chính là kẻ giết người như ngóe, một thích khách lãnh đạm, một cô bé bất cần nhân tình. Thế nhưng lúc ngủ trông lại hồn nhiên như thế, cái miệng nhỏ nhắn, cặp môi hơi mím lại, chiếc cằm vẫn còn có nét trẻ con bụ bẫm. Thoạt nhìn thật giống như là cô em gái nhà hàng xóm bình thường.

Trịnh Xá chỉ đành ôm lấy Triệu Anh Không đưa về phòng quản lý trong tháp chuông. Vừa tiến vào phòng quản lý, hắn liền phát hiện ra tất cả mọi người đều đã say ngủ, trừ đám người Zero, Trương Kiệt, O’Connell vẫn mở to mắt cảnh giác. Những người còn lại đều ngủ rất say. Dù sao thì mọi người đã phải trải qua một trận đánh kịch liệt trong viện bảo tàng, lại còn phải chạy nước rút về lại tháp chuông cho nên ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngủ một giấc chính là biện pháp khôi phục tốt nhất.

- Như vậy... cứ yên lặng ngủ một giấc đi, sau đó chúng ta cùng nhau liền mạng để sống sót!

Khi Trịnh Xá tỉnh lại thì trời đã tối, nhưng người thứ nhất tỉnh giấc lại không phải là hắn. Hắn mở mắt ra liền thấy Trương Hằng đang loay hoay với một cây trường cung. Chính là tiếng dây cung bật làm hắn tỉnh dậy.

Sau khi Trương Hằng thấy Trịnh Xá tỉnh lại, hắn hơi áy náy cười cười nói:

- Xin lỗi, ồn ào làm cậu mất ngủ... còn muốn ngủ tiếp không?

Trịnh Xá nhìn tới nhìn lui một chút, rồi kì quái hỏi:

- Zero cùng Trương Kiệt đâu? Tại sao không thấy hai người bọn họ?

Trương Hằng cười cười nói:

-Lên mái nhà rồi, Zero nói hắn muốn nhanh chóng xem sự phân bố của xác ướp thị vệ phía dưới. Còn Trương Kiệt đi theo để bảo vệ hắn... Thật sự cậu không cần ngủ thêm một lúc nữa sao?

Trịnh Xá lắc đầu, hắn nhìn những người đang ngủ xung quanh. Kì thật đại đa số mọi người đã tỉnh dậy, chỉ là bọn họ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là không muốn đứng dậy đối mặt sự thật quá sớm. Dù sao thì chỉ một chút nữa thôi, bọn họ sẽ phải đối mặt với cơn ác mộng trong đó có quỷ quái xác ướp và bị Ấn Châu Đội đuổi giết, chuyện sinh tử cũng không phải do bọn họ quyết định.

- Cung? Trương Hằng, cậu tự làm cây cung này sao?

Trịnh Xá đột nhiên nảy sinh hứng thú với tên thanh niên Trương Hằng này. Lúc đầu khi Tiêu Hoành Luật muốn có súng thì trừ hắn ra chỉ có duy nhất Trương Hằng cũng muốn có một khẩu. Về phần hai người mới kia thì bị Tiêu Hoành Luật an bài cho ở bên ngoài. Điều này cũng đã đủ làm cho Trịnh Xá chú ý hắn rồi, mà giờ phút này hắn đột nhiên chuẩn bị cây trường cung. Cái này lại càng làm cho Trịnh Xá thêm tò mò.

Trương Hằng hơi ngại ngùng cười cười, hắn nói:

- Đây chính là trường cung của nước Anh a, dùng gỗ cứng chế tạo. Làm sao mà tôi có thể chế tạo nó bằng tay không chứ. Lúc trước cùng O’Connell đi chợ đêm mua vật dụng thì nhân tiện thấy được cây trường cung này. Tên thương nhân kia cứ làm như cây cung này là một tác phẩm nghệ thuật không bằng. Tôi nhờ O’Connell bỏ tiền ra mua. Tên thương nhân kia còn tặng ta vài mũi tên, a... Trường cung này chính là lần đầu tiên ta sử dụng. Cũng không biết uy lực thực sự của nó ra sao, có đủ độ chuẩn xác hay không.

Trong khi hai người nói chuyện thì Zero cùng Trương Kiệt đẩy cửa lớn mà vào. Giờ phút này Zero đã có thể di chuyển dễ dàng, chỉ là nhìn bộ dáng hắn: trên trán mồ hôi lạnh tứa ra, lồng ngực thoạt nhìn vẫn vô cùng đau đớn như cữ. Còn Trương Kiệt thì hai mắt tràn đầy tơ máu, vừa đi vừa không ngừng xoa xoa huyệt thái dương, nhìn qua thì đã biết do tình trạng tinh thần không ổn.

Mặc kế tất cả, cuối cùng thì cái gì đến sẽ đến. Theo như lời Zero thuật lại tình hình phân bố xác ướp thị vệ phía dưới thì mọi người đang nhắm mắt dưỡng thần cũng đều ngồi cả dậy. Bọn họ chăm chú lắng nghe lời Zero kể lại. Sau một lát, thanh âm Zero rốt cuộc cũng ngừng lại.

- Trên cơ bản chính là như vậy, xung quanh quảng trường tất cả đều tràn ngập xác sống. Còn xác ướp thị vệ cũng chỉ đồn trú trên đường ra cổng thành Cairo và bến tàu. Hai chỗ này chúng có số lượng đông nhất, đặc biệt là hướng bến tàu. Chỗ đó có cả mấy trăm xác ướp thị vệ tuần tra khắp nơi. Nếu như chúng ta muốn đi ra bến tàu mà nói thì trên đường ít nhất phải gặp đến trên cả trăm xác ướp thị vệ, mà đây cũng là chưa tính đến vô số xác sống.

- Khoan đã.

O’Connell đột nhiên nói.

Tiếp theo hắn lấy tay vạch một cái vòng trên mặt đất rồi nói:

- Nơi này là quảng trường, vị trí hiện tại của chúng ta, chạy về hướng đông là bến tàu, nhưng ở đây. Đi về phía tây hẳn là không có xác ướp thị vệ đúng không? Nơi này có một bãi đậu xe... Ha ha ha, các vị hiểu ý của tôi rồi chứ? Đầu tiên chúng ta đoạt vài chiếc xe tại đây, sau đó lên xe đi ra hướng bến tàu. Bọn xác ướp thị vệ này ra sao đi nữa cũng không thể ngăn được chiếc xe có người lái đang chạy rất nhanh đúng không? Chỉ sợ cái tên tế tự bất tử Imhotep kia, nếu như hắn đúng là đáng sợ như lời các ngươi nói thì...

Trịnh Xá đột nhiên nói nhỏ:

- Hình như Imhotep lúc này mới chỉ hút được hai xác người thôi phải không? Như vậy chắc chắn hắn vẫn chưa phục hồi lại đầy đủ cơ thể nhỉ? Chiêm Lam...

Chiêm Lam vội vàng từ trong góc cầm lấy một cái lồng sắt nhỏ. Trong lồng là một cặp mắt mèo sáng rực. Con mèo mun này có bộ dáng thật là đáng yêu, tựa hồ như cũng mới vừa tỉnh ngủ, không ngừng lấy chân dụi dụi lên mặt. Lúc Chiêm Lam đem nó từ trong lồng sắt ra thì con mèo mun bé bổng này liền tỏ ra cảnh giác nhìn mọi người trước mắt nó. Còn mọi người trước mắt nó lại đều đang nở nụ cười vui vẻ.

- Nào đi thôi! Mục tiêu là chạy khỏi thành Cairo!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-307)