← Ch.053 | Ch.055 → |
Thời gian tiến nhập vào bộ phim kịnh dị tiếp theo còn hai ngày, mọi người đều chuẩn bị đầy đủ hết, vô luận là vũ khí hay là các loại trang bị phụ trợ, tỷ như băng vải hiệu quả cao, thuốc phun cầm máu, thức ăn đóng gói cùng nước ngọt cô đặc, cơ hồ mỗi người đều đã chuẩn bị đầy đủ hết. Hơn nữa trải qua đối luyện, mọi người thật sự cũng cần một chút thời gian nghỉ ngơi. Đặc biệt là sau khi biết tầng hầm ngầm không ngờ còn có thể biến thành rừng rậm, mỗi người đều tự sáng tạo ra một khu thắng cảnh để nghỉ ngơi, ngoại trừ không có người thì những địa phương này giống địa cầu chân chính như đúc.
- Chờ sau khi chúng ta trở lại thế giới hiện thực, tìm một địa phương có khung cảnh u nhã giống nơi đây mà an tĩnh ẩn cư, đến lúc đó thế nào chúng ta cũng sẽ rất giàu có a. Ha ha, nếu không sảng khoái anh sẽ bắt chước giống siêu nhân mặc nội khố bên ngoài, sau đó thỉnh thoảng đi ra ngoài cứu vớt thế giới, lúc nhàn rỗi thì cùng em đi dạo phố. Đừng cười khoa trương như vậy, chẳng lẽ anh nói sai à?
Trịnh Xá ôm La Lệ ngồi yên lặng một chỗ giữa thảo nguyên xanh biếc, mơ hồ còn có gió đêm thổi tới, ngoại trừ phía chân trời không có sắc đỏ sẫm của hoàng hôn, còn lại mọi thứ khí tượng tự nhiên đều đầy đủ, thậm chí ngay cả cơn gió cũng là vừa mềm mại vừa ôn nhu.
Lúc La Lệ chết, còn chưa xem qua bộ phim nào về siêu nhân của Mỹ, nhưng mà trong thế giới phim kịnh dị này, nàng ngoại trừ cùng Trịnh Xá xem một số bộ phim kinh dị, bản thân hàng ngày còn xem một số bộ phim bom tấn hiện đại gần đây, đối với siêu nhân nước Mỹ cũng coi như có khái niệm cơ bản. Cho nên khi nàng nghe thấy Trịnh Xá nói đến "mặc nội khố bên ngoài", nàng lập tức cười hì hì. Một trận gió nhẹ thổi tới, nhẹ nhàng nhu hòa lướt nhẹ qua khuôn mặt hai người, trong lúc nhất thời, lọt vào trong tầm mắt hai người là biển cỏ đang dập dờn như sóng biển cuồn cuộn.
Hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng dựa sát vào nhau cùng thưởng thức cảnh vật tuyệt đẹp và rung động này. Tuyệt không có âm thanh nào, cho đến rất lâu sau, khi ngón tay Trịnh Xá trượt vào trong cổ áo của La Lệ, cô bé này mới khẽ rên rỉ một iếng.... . Gió lại thổi tới....... .
Trong phòng của Trương Hằng, gã thanh niên này đang cầm Cổ cung Xạ Thiên Lang nhắm vào một gốc cây nhỏ cách xa hơn nghìn mét. Hắn có được huyết thống Tinh Linh, sự linh mẫn cùng tầm nhìn, còn có lực giương cung đều được đề cao lên rất nhiều. Cộng thêm bản thân hắn có một loại cảm ứng đặc thù đối với cung tiễn, làm cho hắn trong thời gian mấy ngày này đã thích ứng được với Cổ cung Xạ Thiên Lang. Không chỉ đã thích ứng với cây cung này, hơn nữa kĩ thuật bắn cung của hắn cũng được đề cao lên rất nhiều.
"Loan Chiết Tiễn!", "Bạo Phá Tiễn!", hai loại kỹ xảo bắn tên này vốn là kĩ xảo từ một quyển sách cổ gia truyền mà hắn có được trong một cơ hội ngẫu nhiên. Trừ những cái này, ngoài ra còn có một số kỹ xảo bắn tên khác, mà chút kỹ xảo bắn tên đó xem ra thật là siêu việt lạ thường, người thường căn bản là không cách nào tưởng tượng. Vốn ra với sự nỗ lực và cần cù của trương hằng, cũng chỉ vỏn vẹn nắm bắt được "Loan Chiết Tiễn" thôi, còn những kỹ xảo còn lại hắn tưởng rằng đó chỉ là sự tưởng tượng khoa trương của cổ nhân mà thôi. Thế nhưng sau khi tiến nhập vào trong luân hồi phim kịnh dị, hắn thậm chí đã phát hiện mấy kỹ năng bắn tên đó có thể hoán đổi ở chỗ Chủ Thần. Cuối cùng, hắn cũng biết những cái kỹ năng bắn tên này thật sự tồn tại. Cho nên mới có chuyện hắn khắc khổ tập luyện ra "Bạo Phá Tiễn".
"Bạo Phá Tiễn". Liên tục bắn ra hai hoặc là hơn hai mũi tên, đem kình lực quán chú lên trên mũi tên bắn sau, đến giữa đường đâm vào mũi tên bắn trước đó rồi bạo phá ra. Cỗ lực lượng đó sẽ mạnh mẽ đem uy lực cùng tốc độ của cây tên đằng trước đề cao hơn gấp đôi. Trong truyền thuyết, cường giả mạnh nhất có thể "liên xạ cửu tiễn", đương nhiên tên gọi khi đó không còn là "Bạo Phá Tiễn" nữa. Đạt tới loại trình độ xạ tốc cùng uy lực cực hạn như thế, phải gọi là:
Xạ nhật cửu tiễn!
Trương Hằng biết bản thân cũng có một chút thiên phú sử dụng cung tiễn, thế nhưng hắn tịnh không phải cái gì thiên tài, hơn nữa chủ yếu nhất chính là: hắn không có dũng khí bắn tên lần thứ hai vào địch nhân. Cho nên hắn chỉ có thể liều mạng lấy mồ hôi công sức để bù đắp khuyết điểm của bản thân, để không liên lụy toàn bộ đoàn đội, hắn cần phải đem tất cả hy vọng quán chú lên phát tên đầu tiên!
Đáng tiếc chính là, dùng Bạo Phá Tiễn bắn ra hai mũi tên đã là cực hạn của hắn, liên xạ ba mũi tên đối với hắn hiện tại mà nói vẫn quá khó khăn. Xem ra còn cần tiếp tục cường hóa huyết thống Tinh Linh tộc của hắn, chí ít hắn cần phải nắm giữ thuần thục kĩ năng Bạo Phá Tiễn với hai mũi tên đã....
Từng giọt từng giọt máu tươi từ trên Cổ cung chảy xuống, tay của Trương Hằng đã đầy vết thương, trên dây cung sớm đã thấy mơ hồ nhiều vết máu. Trương Hằng khẽ nhíu mày, hắn lại lần nữa đi lên tầng một, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Còn có hơn tám trăm điểm thưởng, còn có thể chữa trị tám mươi lần nữa...... Hẳn là đủ rồi."
Phần lớn bên ngoài...... là máu và mồ hôi.... chí ít là trên mũi tên bắn trúng cái cây làm bia, tràn đầy máu và mồ hôi.......
Ở trong phòng của Chiêm Lam, nàng đang yên tĩnh nhắm mắt ngồi ở trên giường, hơn nửa ngày sau nàng mới mệt mỏi nằm ngả xuống giường. Ánh mắt nữ nhân này đầy mơ màng, nằm đờ ra một lát, nàng bỗng nhiên với lấy một cái gối phía sau không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve, vừa vuốt vuốt ve, lẩm bẩm hai từ "đồ ngốc" và "đồ đần". Hơn nửa ngày sau nàng mới ôm cái gối tiếp tục mơ màng.
- Ta là một đứa ngốc sao? Bọn họ...... Bọn họ rõ ràng không phải là cùng một người, vậy ta sao không chế tạo hắn một lần nữa? Lẽ nào ta thực sự đã thay lòng đổi dạ thích cả hai người rồi ư? Không phải....... Đó là bởi vì.......
Trong miệng Chiêm Lam không ngừng nói ra những lời vô thức, lẩm bẩm như đang nói mê vậy, trên thực tế ngay cả chính nàng cũng không biết bản thân đang nói lung tung những gì nữa. Chỉ cảm thấy trong óc có hai bóng người không ngừng quay cuồng cuộn vào nhau, cuối cùng hai bóng người này không ngờ chậm rãi hợp lại một chỗ, mà trong lòng nàng lại là càng thêm khổ não.
Bất đắc dĩ, Chiêm Lam đành từ trên giường ngồi dậy, nàng cẩn thận lấy ra một quyển sổ bút ký trên đầu giường, tiếp theo liền mở bút ký chậm rãi nhìn vào.
"Thực sự là một địa phương kỳ diệu a, có lẽ cũng không phải là có thể quay về như lời Trương Kiệt nói, đây là.... . có lẽ là địa ngục sao? Như vậy ta có thể lại được trông thấy ngươi ở chỗ này sao? Ta đã sắp quên mất dung mạo của ngươi rồi.... ."
"...... Tới thế giới luân hồi phim kịnh dị này đã nhiều ngày, nghe Trương Kiệt nói, sau mười ngày sẽ phải đối mặt với bộ phim kịnh dị tiếp theo, thật hy vọng lần này còn có thể may mắn như lần đầu tiên. Thiếu chút nữa là chết dưới móng vuốt của quái vật, tại một khắc đó ta mới biết được: Nguyên lai ta cũng sợ chết, không, không đơn giản là sợ chết, ta càng sợ sẽ quên tất cả, ta và ngươi, yêu và hận......"
"...... Ngày mai phải đi vào bộ phim kịnh dị tiếp theo, cái gã tên là Trịnh Xá kia thật là may mắn a, có điều nghe người già nói người may mắn thông thường không hạnh phúc, thế nhưng hắn cười thật hạnh phúc.... . Ta có nên tạo ra người hay không? Ta không biết, thực sự, ta không biết...... Đã chết chính là thực sự đã chết, dù có chế tạo ra được cũng không còn là ngươi nữa, vừa nghĩ tới một người giống ngươi như đúc, có dung mạo và kí ức của ngươi tới gặp ta, ta liền sợ đến run rẩy cả người...... Ta là đang sợ hãi gặp lại ngươi sao? Hay là bởi vì đã hận ngươi tới không muốn nhìn thấy ngươi.......... Chờ ta trở lại sẽ viết tiếp, phải đi rồi, hy vọng còn có thể trở về......"
Chiêm Lam xem đến đây liền khẽ mỉm cười, thế nhưng trong nụ cười đó lại mang theo nước mắt trong suốt, lệ châu nhỏ xuống cuốn nhật ký, tạo thành từng viên từng viên nước nhỏ, phảng phất như là hạt ngọc trai.... .
"...... Hắn, vốn là một nam nhân tốt, thế nhưng có chút cổ hủ, có chút thiện lương...... Trên Thế giới này, thiện lương kỳ thực đã biến thành lạc hậu rồi, dưới loại tình huống này, hắn nên bỏ ta lại mà chạy trốn một mình...... Hắn tựa như ngươi vậy, cổ hủ mà thiện lương, là cái đồ ngốc mà.... ."
"....... Khoảnh khắc ta bị Alien lôi đi, ngay lúc đó ta đột nhiên hiểu rõ tâm tình của nữ hài kia, nhất định là tuyệt vọng đến mức sinh ra quyến luyến đối với thế giới này. Bất kể ai sắp chết cũng sẽ sản sinh quyến luyến đối với thế giới này...... Trong nháy mắt đó, ta thực sự nghĩ hắn là ngươi.... ."
"Ngày hôm nay đột nhiên thông cảm với những "người thứ ba" kia, vừa chán ghét vừa đồng tình, cũng không phải đồng tình với hành vi của các nàng, mà là thông cảm với tâm tình của bọn họ.... Thật là đáng thương.... ."
".......... . Đột nhiên thật là khổ sở, bởi vì trông thấy hắn lúc nào cũng ôm ấp tiểu Lệ Nhi.... ."
Xem đến đây, Chiêm Lam đã khóc không thành tiếng, nàng khóc hơn nửa ngày, rốt cục mới lấy ra một chiếc bút viết vào trong cuốn nhật ký: "Ta thật sự đã sai rồi, xin lỗi, tha thứ cho ta được không? Từ hôm nay trở đi....... Ta sẽ không thích người khác nữa, chỉ cùng với ngươi thôi.... sau khi tới địa ngục.... . ta sẽ nói câu "xin lỗi" với ngươi......"
Nước mắt lại không cầm nổi, tiếp tục rơi xuống.........
Ở trong phòng của Tiêu Hoành Luật, cậu bé này tràn ngập vẻ cuồng nhiệt khi đang lắp ráp một số linh kiện máy móc. Lúc đang lắp ráp thì bỗng nhiên từ trong đống máy móc này vang lên một tiếng giòn vang, toàn bộ máy móc nổ tung. Đợi sau khi bụi mù lắng xuống, Tiêu Hoành Luật đã biến thành bộ dạng mặt mũi đen thui ngồi tại đó, hắn sờ sờ tro bụi trên mặt rồi ha ha cười vang lên.
- Thiếu gia, ngươi làm như vậy thật quá khiến người ta lo lắng.... Hay là làm một số biện pháp bảo hộ nhé?'
Đứng ở phía sau Tiêu Hoành Luật cách đó không xa là một cô gái xinh đẹp khoảng 28 tuổi mặc sườn xám. Nữ tử này vừa mị hoặc vừa xinh đẹp, tràn ngập phong thái động lòng người của một phụ nữ thành thục. Hơn nữa vóc người của nàng càng là thon đẹp đến kinh người, ngực nở eo thon, mặc một bộ sườn xám làm tôn lên những đường cong tuyệt mỹ đủ để câu dẫn ảo tưởng của mọi nam nhân.
Tiêu Hoành Luật lắc đầu nói:
- Bảo ngươi không được như thế, ngươi toàn không nghe lời.... Lan tỷ tỷ, ta không phải đã bảo là ngươi phải gọi ta là đệ đệ sao?Được rồi, được rồi. Những cái máy móc này đều là máy móc công suất thấp không dễ nổ đâu, cho dù có nổ cũng không có mang theo lực phá hoại gì cả, nguy hiểm chẳng lẽ còn không tránh hay sao? Hì hì, yên tâm đi.........
Cô gái Xinh đẹp há mồm như muốn nói cái gì đó, thế nhưng rốt cuộc nàng vẫn là thở dài, chỉ là từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay tới khẽ lau mặt cho Tiêu Hoành Luật nói:
- Đệ.... . Thiếu gia, bộ quần áo này mặc vào thật là.... . để ta đem nội y mặc vào nhé?
Tiêu Hoành Luật hắc hắc nở nụ cười, hắn vỗ vỗ lên mông của nữ tử xinh đẹp, nói:
- Vậy thì không được, ngươi không ra tới quảng trường, ở đây cũng không có người ngoài có thể trông thấy, lẽ nào Lan tỷ không muốn cho ta xem à?
Nữ tử Xinh đẹp nhất thời đỏ bừng mặt, nàng thì thào nói:
- Không phải...... chỉ là....... . Nói chung mặc như vậy thủy chung là không được....
Tiêu Hoành Luật vừa quay lại tiếp tục cúi đầu ráp lại đống linh kiện máy móc kia, vừa nói:
- Vậy thì không được, ta thích nhìn Lan tỷ mặc như vậy cơ, buổi tối khi đi ngủ cũng phải mặc áo ngủ kia mới được.... . Ha ha, cũng phải ôm chặt ta cùng nhau ngủ cơ, cứ tiếp tục như thế đi, ngày hôm nay nhất định phải tổ hợp lắp ráp cái này cho tốt mới được.... .
Tiếng "bụp bụp" lại truyền đến, linh kiện trong tay của Tiêu Hoành Luật lần nữa lại nổ tung thành từng mảnh đen xì, mà trên mặt hắn lại bị phủ đầy tro bụi đen nhẻm, còn có chiếc khăn tay mang theo mùi thơm của cô gái xinh đẹp............
Ở gian phòng của Triệu Anh Không, căn phòng của cô bé này được thiết kế thật là.... . thật là cứng nhắc. Nếu muốn tìm một từ để hình dung, gian phòng của nàng thật giống như phòng giam toàn song sắt, cả phòng không hề có bất kỳ đồ gia dụng và đồ đạc trang trí gì cả, chỉ có một chiếc giường bình thường bằng gỗ cứng với chiếc chăn màu xám. Còn thêm một cái tủ quần áo nho nhỏ nữa, cho dù nhìn như thế nào.... . căn phòng này trông cũng đều giống như phòng giam.
Lúc này, trong căn phòng là một mảng tối đen, Triệu Anh Không đan chéo hai chân yên lặng ngồi ở sát mép giường, nàng đem tất cả ý thức đều tập trung ở sâu trong não hải. Trong toàn bộ ý thức ngoại trừ sự tồn tại nhỏ bé của bản thân, cả người sớm đã thành hoàn toàn dung nhập vào trong mảng bóng tối này. Cũng không biết qua bao lâu, Triệu Anh Không mới mở mắt lặng lẽ đứng lên, khi nàng đi tới bên mép giường, cầm một sợi xích sắt trên mặt đất, nhẹ nhàng lôi kéo, mặt đất nhất thời xuất hiện một thông đạo xuống dưới....... Triệu Anh Không ngay cả cửa vào tầng hầm ngầm cũng thiết kế quỷ dị như vậy, phảng phất căn bản không có một đặc điểm thường có của một cô gái.
Toàn bộ tầng hầm ngầm cũng là một mảng tối tăm, nếu bật đèn lên mà nhìn, sẽ thấy trong tầng hầm ngầm này tất cả đều là cây cột gỗ đường kính nửa thước, cao độ một người, những cây cột này sắp xếp dày đặc mà không có thứ tự trong tầng hầm ngầm tối mịt. Ở chỗ cây cột trung tâm lại là một cây cột sắt hình người, chỉ là khắp nơi trên cây cột sắt này đều là vết xước.
Triệu Anh Không đi tới trong tầng hầm ngầm, chỗ này quả thực là vươn tay ra nhìn cũng không thấy ngón, không có bất kì ngọn đèn nào hết. Mặc dù là Triệu Anh Không cũng không hề thấy bất cứ thứ gì cách xa một thước phía trước, cho nên nàng dứt khoát từ từ nhắm hai mắt lại, tay phải gắt gao cầm bao da chủy thủ, chậm rãi đi tới phía cây cột sắt ở giữa đám cột gỗ. Tiếp theo tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, cho đến khi dần dần biến thành như chạy.
Như kỳ tích, bất luận cây cột gỗ nào khi cách Triệu Anh Không một thước, nàng lập tức linh mẫn nhận biết mà xoay người tránh thoát. Hơn nữa tốc độ của nàng không hề chậm lại tí nào, vẫn như cũ nhanh chóng xông về phía cây cột thép ở giữa. Càng làm cho người ta cảm thấy khó tin chính là: giữa lúc nàng chạy không ngờ không có âm thanh nào vang lên. Cả người phảng phất như mèo đang chạy không hề có tiếng động. Nếu như nhìn kỹ thì có thể trông thấy Triệu Anh Không kỳ thực cũng không đi giầy. Đôi chân nhỏ bé xinh đẹp như ngọc đó của nàng cứ như vậy trần trụi bước trên mặt đất, đặc biệt là chạy trên nền xi-măng, không hề thấy nàng có nửa phần giảm tốc độ nào cả......
Gần tới, khoảng cách với cây cột thép đã càng ngày càng gần, Triệu Anh Không cũng phảng phất như cảm giác được, mở hai mắt ra. Nàng đem bao da chủy thủ chuyển sang tay kia, tiếp theo khi đang muốn rút chủy thủ ra, bỗng nhiên rầm một tiếng vang lên. Cả người nàng đâm mạnh vào một cậy cột, nhất thời một trận hoa mắt cháng váng đầu óc, cho đến hơn nửa ngày sau mới hờ hững từ trên mặt đất ngồi dậy.
Lúc cô bé ngồi đờ ra ở chỗ kia, nếu là bất luận một kẻ khác, chỉ nhìn dung mạo hiện tại của nàng, hình ảnh một cô bé xinh đẹp ngây ngốc như thế đủ để hấp dẫn vô số nam nhân, làm cho bọn họ phát cuồng phát rồ. Cho đến một lúc lâu sau, Triệu Anh Không mới từ trên mặt đất đứng lên, nàng từ trong túi lấy ra một cái băng cầm máu dán lên trán, sau đó thản nhiên lẩm bẩm:
- Không được....... . Trong nháy mắt công kích cuối cùng vô pháp bảo trì tâm linh hoàn toàn không có dao động, cuối cùng vẫn lộ ra sát ý và tâm linh ba động....... Bọn họ là làm như thế nào mới được đây? Trừ phi không coi mình là người.... .
Cô bé vừa lẩm bẩm, vừa chậm rãi đi về phía lầu một. Ở phía sau nàng trên mấy cây cột đó đều là vết máu loang lổ, cái cô bé ngốc nghếch này.... . sớm đã đụng vào đó vô số lần rồi.... .
Trong phòng của Trương Kiệt, hắn lại làm chuyện giống như Trịnh Xá, cũng là mang theo nữ nhân mà bản thân âu yếm tới thảo nguyên trong tầng hầm ngầm sáng tạo. Nhưng mà lúc này hai người lại là dắt tay nhau tản bộ, cổ điển mỹ nữ ngay cả khi bước đi đều là tràn ngập phong vận cổ điển, dáng vẻ thướt tha, trông quả nhiên là phiêu dật giống như dương liễu, tư thái đó thật sự là hoàn mỹ ưa nhìn.
Trương Kiệt lúc này lại phảng phất tâm sự trùng trùng. Hắn dắt tay cổ điển mỹ nữ một mực yên lặng không nói gì, chỉ một mạch đi về phía trước, cho đến khi trước mặt xuất hiện một cái hồ nhỏ, cổ điển mỹ nữ mới ôn nhu nói: "Hay là....... câu cá một lúc đi?Ta đi lấy cho ngươi cần câu nhé?"
Trương Kiệt vốn định cự tuyệt, thế nhưng hắn bỗng nhiên trông thấy ánh mắt cổ điển mỹ nữ lộ ra một tia thỉnh cầu, cho nên hắn chỉ có thể ôn nhu mỉm cười, đồng ý đề nghị của cổ điển mỹ nữ. Tiếp theo hắn liền một mình ngồi ở tại mép hồ nước, yên lặng nhìn theo mảng sáng bạc trên mặt hồ yên tĩnh. Cũng không biết trải qua bao lâu, cổ điển mỹ nữ mới thở hổn hển đi tới bên cạnh hắn, mỹ nữ nhu thuận này đưa ra một chiếc cần câu cá, đồng thời nàng còn khẽ thè lưỡi, dáng dấp đó trông thực sự là nhu thuận rung động lòng người.
- Có tâm sự à?Vì thành viên trong đội sao?
Cổ điển mỹ nữ cẩn thận tỉ mỉ mắc mồi câu cho Trương Kiệt, lúc này mới đưa cần câu cho hắn, Trương Kiệt khẽ thở dài một hơi, sau khi hắn tiếp nhận liền dụng lực quăng lưỡi câu ra ngoài xa trên mặt hồ.
Cổ điển mỹ nữ ưu nhã ngồi bên cạnh Trương Kiệt, nàng nhẹ nhàng dựa lên người Trương Kiệt, tiếp theo thì thào nói:
- Không thể nói cho ta nghe một chút sao? Khi tâm tình phiền não không vui, nói ra với người bên cạnh là tốt nhất...... Nói cho ta biết đi, Kiệt, ta muốn biết là cái gì làm cho ngươi không vui như vậy."
Trương Kiệt lại trầm mặc nửa ngày, hắn tiếp theo mới nói:
-....... Nguyện ý theo ta cùng nhau biến mất không? Không phải chết, cũng không phải sống, cùng ta nắm tay nhau ly khai khỏi cái thế giới này....... . Nguyện ý không?
Cổ điển mỹ nữ đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào trong bàn tay của Trương Kiệt, nàng thản nhiên cười nói:
- Tay của ta......... vẫn luôn đặt trong tay của ngươi, Kiệt, vô luận ngươi đi đâu, mặc dù là biến mất, ta cũng sẽ vĩnh viễn luôn đi theo bên cạnh ngươi...... Chỉ cần Kiệt không buông tay ta ra, ta sẽ vĩnh viễn không rời khỏi tay của Kiệt.... .
Trương Kiệt liếc nhìn cổ điển mỹ nữ đầy vẻ thâm tình, hắn đột nhiên cảm thấy mắt của mình có chút cay cay, cho nên hắn quay đầu đi, nói tiếp:
- Ta....... . Ta cũng chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi, thế giới này cùng ta đâu có chuyện gì? Ta chỉ sợ ngươi thương tâm và khóc a.... . Nếu có một ngày ta không còn nữa, vậy ngươi nhất định sẽ khóc phải không, hả?
Cổ điển mỹ nữ ôn nhu mỉm cười, thanh âm của nàng vẫn ôn nhu như cũ, thế nhưng ngữ khí lại là dứt khoát nói:
- Sẽ không có một ngày như vậy đâu, khi ngươi biến mất....... Ta nhất định sẽ theo ngươi tới bất cứ địa phương nào, vô luận là chết hoặc là biến mất, ngươi vĩnh viễn đừng nên đi một mình, bằng không ta thà rằng lựa chọn bản thân tự biến mất....
Trương Kiệt thở dài, tiếp theo hắn ha ha cười nói:
- Vậy à? Như vậy là ta nói đã nói bậy rồi....... Hãy để chúng ta cùng nhau đối mặt với tất cả mọi chuyện, bộ phim kịnh dị tiếp theo....... . hãy để chúng ta cùng nhau nắm tay đi nốt một đoạn lữ trình cuối cùng đi, nha đầu ngốc, ta đáp ứng sẽ luôn nắm tay ngươi, nhất định sẽ làm được......... hãy để chúng ta cho dù khi chết cũng được nắm tay nhau.
- Cho dù là chết....... cũng nhất định phải nắm tay nhau đối diện với mọi thứ, từ bây giờ, cho đến tận lúc đó.... . luôn nắm tay nhau.... .
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ hai ngày, một ngày, rốt cục cũng đã tới lúc, có lẽ có người biết, có lẽ bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, nói chung giải quyết một việc trong bộ phim kịnh dị tiếp theo, vô luận bọn họ có nguyện ý hay không, rất nhiều chuyện từ khi bắt đầu kỳ thực cũng đã được định trước...... Tất cả mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ đấu tranh mà thôi.
Trịnh Xá sáng sớm vừa rời khỏi giường liền bắt đầu thu xếp mọi thứ vào trong Nạp giới: vàng thỏi, đạn linh loại, chủy thủ, súng tiểu liên, pháo không khí, mấy trái tạc đạn nổ mạnh, còn có cuốn sách của Anubis.... . và một số thứ lặt vặt, tỷ như: lương khô, nước ngọt, còn thêm thuốc phun cầm máu và băng vải hiệu quả cao. Tuy rằng mỗi một loại đều chỉ chiếm một thể tích nhất định, thế nhưng một đống đồ lớn bắt đầu tích lại, cũng đã chiếm cứ hoàn toàn thể tích năm mét khối của Nạp giới. Trịnh Xá thậm chí còn nảy sinh ý định lại hoán đổi thêm một cái Nạp Giới nữa, đương nhiên điều này cũng chỉ là nghĩ chơi một chút mà thôi, dù sao nếu như chỉ vì để chuyên chở đồ đạc mà hoán đổi Nạp Giới thì công năng của nó có phần trùng hợp rồi, điều này cũng lãng phí chi tiết kịch tình mà thật vất vả mới có được.
- Đồ đạc mang theo đã đầy đủ chưa? Còn có.... còn có...... à, đúng rồi, còn có súng tiểu liên nữa, anh mang theo chưa? Em chưa thấy anh cất vào mà....
La Lệ phảng phất như còn sốt ruột hơn cả Trịnh Xá.
Trịnh Xá thân thiết khẽ vuốt tóc La Lệ, vừa cười vừa nói:
- Yên tâm đi, tất cả trang bị đều đã hoàn tất: Vũ khí, vàng thỏi, còn có đạn dược... tất cả những thứ này đều đã được cất đi rồi....... . Ngốc ạ, khẩn trương như vậy làm gì đó? Đây cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào trong phim kịnh dị mà.
La Lệ lại là nghiêm túc nói:
- Không được thờ ơ như vậy, bất luận là lần thứ mấy tiến vào trong phim kịnh dị em cũng không cho phép anh thờ ơ như vậy! Bất cứ tình huống nào cũng có thể làm chết người, thậm chí là hai chuyện thoạt nhìn như không hề liên quan......."
Trịnh Xá vội vã ngăn La Lệ lại rồi tiếp lời:
- Đã bảo em không nên xem loạt phim "Final Destination", không nghĩ rằng em lại vẫn xem nó, thôi yên tâm đi, chúng ta là tiến vào trong luân hồi phim kịnh dị, cũng không phải đi vào phim huyền ảo hay là phim phiêu lưu mạo hiểm gì, không thể nào tiến nhập vào trong đó...... Được rồi, nghe lời, yên tâm đi, chuyện anh đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được, vô luận như thế nào anh cũng sẽ không chết, vô luận như thế nào anh cũng sẽ luôn luôn sống sót, được chưa?
Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của La Lệ.
La Lệ vốn còn đang muốn nói chút gì đó, thế nhưng sau khi bị hôn liền đỏ bừng mặt không thể nói nữa, cho đến khi Trịnh Xá tách khỏi cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lúc này mới thì thào nói:
- Đồ xấu xa, đại xấu xa, chỉ biết dùng loại biện pháp này làm cho người ta nói không ra lời...... Lần tới còn như vậy thì ta đá chết ngươi!
Trịnh Xá ha ha cười lớn, hắn dắt theo bàn tay nhỏ bé của La Lệ mở cửa ra ngoài, bên ngoài cửa, ngoại trừ Trương Kiệt thì mấy người khác cũng đều đã đứng trên quảng trường, mỗi người đều khoác sau lưng một ba lô quân dụng, chỉ có Trương Hằng tương đối phiền phức khi phải cầm một cái túi lớn hình quạt, cái túi đó chính là bao đựng Cổ cung Xạ Thiên Lang.
Không bao lâu, Trương Kiệt rốt cục cũng dắt theo bàn tay nhỏ bé của cổ điển mỹ nữ đi ra, hắn nhìn mỗi người đều khẽ mỉm cười, đặc biệt là khi nhìn về phía Trịnh Xá, nụ cười của hắn có vẻ thản nhiên mà không hề sợ hãi.
Mọi người đều đứng ở trên quảng trường nói nói cười cười, cũng không biết đã qua bao lâu, cột sáng rốt cục từ trên quang cầu Chủ Thần phóng xuống, mọi người đều vội vã đứng vào, Trịnh Xá trong lúc ngẩn ngơ lại vô cùng kinh ngạc khi trông thấy Trương Kiệt dắt tay của cổ điển mỹ nữ cùng nhau đứng vào trong cột sáng, đồng thời, thanh âm của Chủ Thần cũng đã vang lên.
"Trong ba mươi giây đi vào cột sáng, mục tiêu di chuyển tập trung, Final Destination 2 bắt đầu truyền tống......"
← Ch. 053 | Ch. 055 → |