Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Hạn Khủng Bố - Chương 031

Vô Hạn Khủng Bố
Trọn bộ 307 chương
Chương 031: Chuyện cũ và… ước hẹn​
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Lazada


Khung cảnh bốn mỹ nữ diện đồ bơi thật hết sức mỹ lệ, mỹ lệ đến mức các nam nhân ngồi đây không ai không dán mắt nhìn, thậm chí cả Zero cũng không thể quản được hai mắt mình. Chỉ có cậu bé dễ thương kia là ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Zero chợt khom lưng xuống, cậu bé tuấn mỹ nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, Zero lộ ra biểu tình lưỡng lự, mà cậu bé chỉ ngượng ngùng lắc đầu. Sau một lát Zero bỗng nhiên mỉm cười, hắn mang theo cậu bé đi tới gốc cây phía xa xa.

Không bao lâu sau, Zero dắt theo một cậu bé... Một cậu bé tuấn mỹ mặc áo tắm của nữ giới, từ sau gốc cây kia đi ra. Hắn cũng không để ý tới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Trương Kiệt và Trịnh Xá, chỉ mang theo cậu bé tuấn mỹ đi tới cạnh bờ biển, giao cậu cho Chiêm Lam.

- Nó... Tính cách hiện tại là nữ... Nhưng cũng là đệ đệ của tôi.

- Tôi sinh ra trong một gia tộc xã hội đen Hoa kiều tại Mỹ, năm ấy khi tôi lên mười lăm, trong nhà gặp phải thảm biến lớn, cha tôi bị giết, bang phái bị chiếm đoạt, mẹ tôi lại nương nhờ vào lão đại bang phái đó, cũng là một người Hoa kiều khác ở nước Mỹ...

- Tôi không thể nào tha thứ cho bà ta! Phản bội tôi! Phản bội cha! Người phụ nữ đó đã phản bội chúng tôi! Cho nên tôi muốn báo thù! Tôi mai danh ẩn tích mười năm, trui rèn thành tài nghệ như bây giờ, không ngừng thoi thóp giữa làn ranh sống và chết. Sau đó... tôi đã trở về.

- Mỉa mai thay, người phụ nữ kia đã chết tám năm về trước, nhưng đã sinh cho nam nhân kia một đứa con trai, càng thêm mỉa mai chính là nam nhân kia để tưởng niệm bà tôi... Hắn đã nuôi nấng con trai hắn như một đứa con gái từ lúc còn nhỏ, tết tóc dài mặc váy dài, quả thật giống như một cô bé tuyệt sắc. Nhưng đáng mỉa mai nhất chính là... không ngờ từ cái chạm mắt đầu tiên với đệ đệ, tôi đã yêu thích nó sâu sắc.

- Trên phương diện khoa học gen gọi đó là tính hấp dẫn di truyền, nghe nói là hai người có cùng huyết thống di truyền mà chưa bao giờ thấy qua mặt nhau, trong nháy mắt gặp mặt sẽ hấp dẫn lẫn nhau. Trên thế giới đã có rất nhiều tiền lệ, thế nhưng tôi không nghĩ tới điều này lại xảy đến với tôi... Tôi không thể tha thứ bọn họ, cũng không thể tha thứ bản thân tôi... Cho nên tôi quyết định sau khi giết chết hết bọn họ, tôi cũng sẽ tự sát!

-... Quá trình trả thù rất thuận lợi, bang phái này không phải là sát thủ, chỉ là một đám xã hội đen tạp nham chỉ biết ức hiếp dân chúng bình thường. Chỉ cần cho tôi súng ngắm và cự ly, tôi sẽ không sợ bất cứ tên nào... Nhưng mà sau khi giết chết đệ đệ và hắn, tôi mới tìm được một quyển nhật ký từ trong di vật của người phụ nữ kia. Bọn họ trước đây gồm cha, mẹ tôi và hắn vừa bị tôi giết, ba người bọn họ có một đoạn chuyện cũ dây dưa với nhau... Đệ đệ tôi lại là hài tử của cha tôi mà bà ấy mang thai năm đó, sau khi hạ sanh nó không lâu bà ấy mới buồn bực, sầu não mà chết... Tất cả đều đã không thể trở lại như trước được nữa, tất cả đều đã triệt để kết thúc...

- Lúc tôi ấn nút trên máy tính xách tay khởi động bom tự hủy thì đồng thời hiện lên lựa chọn "yes or no", mới vừa kích "yes" đã bị truyền tống đến đây, cho tới bây giờ...

Trịnh Xá và Trương Kiệt cùng thở dài một tiếng, bọn họ không biết nên nói sao với Zero cho phải. Tuy rằng, tình huống tiến vào Chủ Thần không gian này có chút kì quái, nhưng xác thực là đã tuyệt vọng cực độ đối với hiện thực. Hơn nữa cảm tình của Zero đối với "Đệ đệ" mang thân hình nữ nhi này thật là...

- Tôi sẽ nỗ lực sống sót... để nàng cũng có thể sống, muốn có thể bảo vệ cho nàng, nhìn nàng lớn lên, đến lúc đó... Tất cả sẽ đều thuận theo ý trời. có thể nàng cũng không phải là đệ đệ trong trí nhớ của tôi, nhưng lại là chỗ dựa hiện tại để tôi có thể tiếp tục sống, chỉ vậy mà thôi!

Zero thản nhiên nói ra. Trịnh Xá khẽ vỗ vỗ vai Zero nói:

- Có lý do sống sót là được, bản thân tôi sợ nhất chính là ngay cả lý do sống sót cũng không tìm thấy... Tựa như bản thân trước khi tới Chủ Thần không gian, ngay cả một lý do sống sót cũng không có. Nếu như không phải đã tìm được "nàng", có lẽ tôi sớm đã chết ở trong phim Alien 1 rồi!

Trương Kiệt cũng tới gần an ủi mấy câu, Trịnh Xá bỗng nhiên thuận miệng hỏi:

- Đúng rồi, Trương Kiệt, cậu là quân nhân xuất ngũ phải không? Vẫn chưa nghe cậu nói lí do vì sao tới không gian Chủ Thần vậy?

Trương Kiệt sửng sốt một chút, hắn cười ha ha nói:

- Cũng chính là chút việc không thành như thế này, đã xuất ngũ, vào công ty và cùng với thủ trưởng quan hệ không tốt, sau đó bị giáng chức, lên lướt mạng Internet chơi, sau đó đã đến nơi này... Ha ha, chút việc hỏng đó không đề cập tới thì thôi, cứ nhắc tới là lại khiến cho người tôi đầy một bụng hỏa khí. Hơn nữa ngày trước tôi cũng không huy hoàng như Zero a, chỉ là chán chường nhà cửa gia đình mà thôi, nói ra thì cũng thật xấu hổ.

Ba nam nhân cùng nhau than ngắn thở dài một trận, bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng reo hò của Chiêm Lam:

- Này, ba tên đầu gỗ các anh đừng có đứng đực ra như thế, cùng nhau xuống bơi đi, nước biển thật mát mẻ... Tiểu Lệ nhi đừng lôi kéo trên ngực chị nữa! Bikini sắp rách ra bây giờ... !

Ba tên đàn ông cùng liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn đều không chút nghĩ ngợi mà bắt đầu cởi quần. Quả nhiên, trong đầu đều có ý đồ đen tối, đã sớm mặc sẵn quần bơi bên trong. Ngay sau khi cởi quần áo bên ngoài ba nam nhân đều bơi ra ngoài khơi.

Mỹ nữ cổ điển, La Lệ, tiểu cô nương tuấn mỹ mỗi người đều tự bơi về phía nam nhân của mình. Mà Chiêm Lam chần chờ một chút cũng bơi hướng về phía Trịnh Xá. Chỉ có Triệu Anh Không không nói một tiếng nào bơi ra ngoài khơi xa, nàng mặc một bộ áo tắm màu đen càng làm nổi bật làn da trắng còn hơn cả tuyết, phảng phất như là mỹ nhân ngư bơi trên biển vậy.

Trịnh Xá ngơ ngác nhìn đường chân trời phía xa xa, Triệu Anh Không hai màu trắng đen rõ ràng như đang dạo chơi trên mặt biển xanh thẳm, hình ảnh này trông thật tuyệt đẹp. Tiếp theo ngực hắn bị đụng một cái, La Lệ cười hì hì bám trên ngực hắn, mà Chiêm Lam cũng đồng thời bơi tới. Cô nàng này không ngừng chọc lét La Lệ, hai cô gái cười hì hì đùa giỡn cùng nhau. Cũng không biết nàng là cố tình hay là vô ý, ngực của cô nàng luôn cọ sát qua cánh tay của hắn. Làm cho hắn tránh cũng không được, né cũng không xong, vừa thống khổ vừa sung sướng...

Thời gian sung sướng đều luôn trôi qua rất nhanh, thời điểm hoàng hôn đã đến. Mọi người bất đắc dĩ chỉ có thể rời khỏi bờ biển, bắt đầu đi tìm khách sạn. Lúc ban đầu tất cả mọi người còn có chút thấp thỏm bất an, bởi vì bọn họ không có giấy tờ nhập cảnh thì ở chỗ này căn bản là không thể nào vào trọ trong bất cứ khách sạn nào. Nhưng mà vấn đề này đã được Triệu Anh Không nhanh chóng giải quyết, nàng đi về phía nhân viên quầy hàng, mượn dùng máy vi tính một chút. Không lâu sau, từ công ty quốc tế nào đó ở nước Mỹ đã gửi tới chừng tờ công vụ cho mọi người và hơn triệu đô la Mỹ. Kết quả, mọi người ngang nhiên vào trọ ở một khách sạn cao cấp năm sao, điều này cũng làm cho mọi người lại một lần nữa phải dụi mắt nhìn Triệu Anh Không.

- Trịnh Xá... lát nữa 9 giờ đến phòng khách, em có một số việc cần nói với anh.

Chiêm Lam khi đi qua người Trịnh Xá, nàng cúi đầu vội vàng nói. Tiếp theo cũng không quay đầu lại đi thẳng về phòng mình. Trịnh Xá sửng sốt nhìn theo bóng dáng Chiêm Lam dần dần rời xa, cho đến khi La Lệ từ phía sau chạy lên, lúc này hắn mới nở nụ cười khổ, nhất thời trong lòng hắn trăm mối đan xen, rối như tơ vò...

Vào đúng 9 giờ tối hôm đó, Trịnh Xá xuất hiện trong đại sảnh, hắn yên lặng dựa vào tường phòng khách không nói một lời. Mấy phút sau, Chiêm Lam mặc một bộ váy đơn giản nhàn nhã ung dung đi tới. Cô gái này thoạt nhìn thần thái thanh khiết, khí chất sảng khoái, nàng chào hỏi Trịnh Xá một tiếng rồi đi ra ngoài khách sạn. Mà Trịnh Xá cũng chỉ có thể cười khổ đi theo phía sau nàng.

- Thật tốt quá, có thể tới đây nghỉ ngơi năm ngày, nói thật, sau khi liên tục trải qua hai lần phim kinh dị, thần kinh của em cũng đã căng thẳng quá mức rồi, thật sự nếu không thả lỏng mà nói, đến bộ phim kinh dị tiếp theo em có thể sẽ phát điên mất...

Lúc này dù cho đã là buổi tối, thế nhưng bên ngoài khách sạn rất huy hoàng rực rỡ. Ở một thắng cảnh nổi tiếng như Hawaii này mà nói, buổi tối 9 giờ bất quá chỉ mới vừa bắt đầu sinh hoạt ban đêm mà thôi. Trên đường, vô số du khách đang mặc sức vui vẻ, cũng có các cô gái bản địa đang mặc váy cỏ nhảy múa, tất cả điều này đối với hai người mà nói đều rất mới mẻ.

- Trịnh Xá! Đi! Chúng ta tới bên kia xem một chút, tựa hồ có rất nhiều người cũng đang ở đó.

Chiêm Lam lôi kéo tay Trịnh Xá cười hì hì nói. Trịnh Xá khéo léo rút tay về, hắn cười khổ nói:

- Anh đã nói với Lệ nhi chuyện tới gặp em, cho nên anh cũng không thể để nàng đợi quá lâu. Chiêm Lam, em có chuyện gì thì cứ nói thắng đi... Tất cả mọi người nói rõ ra mới tốt.

Chiêm Lam sửng sốt một chút, nàng nhìn Trịnh Xá thật sâu, hơn nửa ngày sau mới cười rộ lên nói:

- Anh... Anh hiểu lầm cái gì thế? Yên tâm đi, tuy rằng em rất có cảm tình với với anh, thế nhưng phương châm của em là không thể làm thương tổn đến người con gái khác. Cho nên cho dù anh có dự định phản bội tiểu Lệ nhi, em cũng không chấp nhận... Tìm anh ra đây là có việc muốn nói cùng anh.

- Thật sao? Anh còn cho rằng...

Trịnh Xá hơi xấu hổ gãi gãi đầu nói. Chiêm Lam cười nhẹ, trong tiếng cười phảng phất mang theo chút khác biệt, lúc này nàng mới nói:

- Không biết vì sao, em cảm thấy trong đoàn đội chúng ta có một cỗ áp lực kỳ quái, là từ... Ách, là từ sau lần em bắt đầu cường hóa tố chất tinh thần, khi đó mới cảm giác được. Sau khi em học tập loại hai pháp thuật, loại cảm giác này lại càng rõ ràng hơn, cứ có cảm giác như là đang bị vật gì đó theo dõi hoặc là giám sát vậy...

Trịnh Xá kỳ quái nói:

- Đây hẳn là Chủ Thần đang giám thị hoặc là quản chế chúng ta phải không? Sau khi anh mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất cũng đã cảm giác được, hiện tại loại cảm giác này cũng ngày càng rõ ràng... Nhưng mà hẳn là không phải vấn đề gì lớn chứ? Chủ Thần vốn đã luôn giám thị chúng ta.

Chiêm Lam thở dài một tiếng nói:

- Haizz... em không biết nên nói như thế nào với anh... Thế nhưng dù cho em nói gì đi nữa, anh cũng làm ơn đừng nên nghĩ rằng em đang gây xích mích ly gián... Anh không cảm thấy một người trong chúng ta rất cổ quái sao?

Trịnh Xá càng thêm kỳ quái, hắn hiếu kỳ nói:

- Một người trong chúng ta rất cổ quái sao? Em rốt cuộc là muốn nói cái gì a, nếu có gì thì cứ nói thẳng ra đi đừng ngại. Tuy rằng chúng ta là đồng bọn, thế nhưng nếu như một người trong chúng ta thực sự có điểm cổ quái, hoặc là trong lòng có điều không ngay thẳng, vậy tự nhiên là sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn...

Chiêm Lam mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ thở dài:

- Em cũng cũng không dám khẳng định, chỉ là mơ hồ có loại cảm giác này mà thôi, có thể do liên quan tới việc cường hóa tố chất tinh thần... Trịnh Xá, anh còn nhớ ngày cuối cùng trong phim The Grude không? Vì sao em lại bỗng dưng chạy tới khách sạn kia chứ? Hộ thân phù của em khi đó cũng không có cháy a. nếu như là chú oán quỷ hồn đem em tới đó thì hộ thân phù đó đã phải cháy rồi chứ... Anh thực sự không cảm thấy có cái gì không đúng sao?

Trịnh Xá cũng dần dần tỉnh táo lại, hắn suy nghĩ một chút nói:

- Nói thật, lúc đó anh cũng thật sự cảm thấy rất kỳ quái, vì sao lại có chuyện như vậy chứ... Ha ha, không sợ em cười, anh đã suy nghĩ rất lâu rồi mà vẫn không nghĩ thông được đến cũng là đã xảy ra chuyện gì. Nếu nói như vậy, chẳng lẽ em đã đoán ra chân tướng?

- Cũng không thể nói là chân tướng, em chỉ đang ngờ vực mà thôi. Chính bởi vì là hoài nghi, cho nên em mới không thể tùy tiện nói ra với mấy người kia, bởi vì chúng ta dù sao đều là người trong một đoàn đội... Trịnh Xá, nếu như em có chết đi, vậy em mong anh hãy cẩn thận với người trước sau có tương phản lớn nhất trong đoàn đội...

Cuộc hẹn ngắn ngủi của hai người kết thúc như vậy, khi trở về khách sạn, hai người dường như vô thức tách xa nhau. Cho đến khi từng người trong thang máy đi về phòng của mình, Chiêm Lam ra khỏi thang máy, trong nháy mắt lúc cửa thang máy đóng, nàng ngoái đầu nhìn lại mỉm cười. Nụ cười đó trông thật đau khổ...

- Lệ nhi... Anh vẫn luôn yêu em sâu sắc, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn hứa hẹn sẽ bảo vệ em, cho đến khi chúng ta đều bạc tóc... Lệ nhi, anh tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối... Anh và Chiêm Lam nhất định không xảy ra chuyện gì?

Đến đêm, Trịnh Xá ôm La Lệ nằm trên giường lớn, hắn thì thào kể lại cho La Lệ cuộc nói chuyện vừa rồi.

-... Đương nhiên là sẽ không phát sinh chuyện gì đâu, Chiêm Lam tỷ tỷ là người tốt, hì hì, kỳ thực em sớm đã nhìn ra Chiêm Lam tỷ tỷ thích anh, thế nhưng Chiêm Lam tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không tranh đoạt đại sắc lang cùng Lệ nhi đâu... Đại sắc lang cũng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Lệ nhi mà?

La Lệ ngáp một cái, nàng vừa cười hì hì vừa nói.

- Đương nhiên...

- Nếu như bỏ qua cảm tình mà nói, câu nói kia của Chiêm Lam có ý tứ là... Kẻ duy nhất có tương phản lớn nhất trong đoàn đội, là chỉ Sở Hiên sao? Hay là chỉ Zero? Bọn họ ngay từ đầu thực sự không phải là thành viên đoàn đội. Nếu như là tân nhân vừa mới gia nhập mà nói, như vậy Triệu Anh Không cũng rất khả nghi. Từ đầu đã băng lãnh, đến bây giờ trở thành một trong thành viên của đoàn đội... Nàng rốt cuộc là nói tới ai?

Một đêm không tâm sự, Trịnh Xá chỉ ôm La Lệ yên lăng mà ngủ, cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một cảm giác lo lắng kì lạ đưa hắn từ giấc ngủ giật mình tỉnh dậy. Dường như như có chuyện gì đó sắp xảy ra, hơn nữa theo thời gian chậm rãi trôi qua, loại cảm giác này càng thêm mạnh mẽ.

Trịnh Xá cuối cùng không nhịn nỗi từ trên giường ngồi dậy, hắn cẩn thận đắp chăn cho La Lệ kĩ càng, tiếp theo vừa mặc y phục vừa chạy ra ngoài cửa. Hắn cũng không do dự, xông một mạch từ trong khách sạn ra ngoài, sau đó liều mạng chạy về phía phát ra dự cảm đó.

Lúc này, ước chừng đang là hừng đông 4, 5 giờ sáng, là lúc xung quanh an tĩnh nhất, vắng lặng nhất. Trịnh Xá chạy một mạch đến bên bờ biển, cảm giác lo lắng trong lòng đó đã càng lúc càng mãnh liệt, đồng thời cũng càng lúc càng yếu ớt...

- Chiêm Lam... !

Trịnh Xá vừa chạy đến cạnh bờ biển, hắn lập tức trông thấy tại xa xa ngoài khơi trôi nổi một điểm nhỏ màu đen. Không hiểu tại sao, hắn liền há mồm gào lên tên Chiêm Lam, sau đó tất cả đều không để ý, chỉ bơi thẳng về phía điểm đen kia. Khi hắn bơi tới bên cạnh điểm đen này, quả nhiên lại chính là Chiêm Lam đã rơi vào hôn mê! Nàng đã sắp bị nước biển dìm chết.

Trịnh Xá vội vã bơi tới cạnh Chiêm Lam rồi ôm lấy nàng, đồng thời kéo nàng trở lại vào bờ. Hai người vừa lên bờ, hắn lập tức xé rách áo nàng, bộ ngực trắng nõn như ngọc bật ra khỏi lớp áo. Hắn hít một hơi thật sâu, đưa tay đặt lên bộ ngực mềm mại mà lạnh buốt đó. Sau đó vừa ấn ngực vừa không ngừng thổi khí vào trong miệng Chiêm Lam.

Không lâu sau, Chiêm Lam bắt đầu há miệng ho sù sụ, nàng không ngừng ho nước biển từ trong phổi ra. Hơn nửa ngày sau, nàng lúc này mới ngừng lại thở hồng hộc, còn Trịnh Xá vội vã cởi áo ngoài của mình choàng lên trên người nàng, bấy giờ hắn mới thở phào một hơi.

- Chuyện gì đã xảy ra? Sao em đột nhiên lại tới đây bơi... Cũng không phải bơi, em vẫn mặc áo ngủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại đến đây cho suýt chết đuổi hả?

Trịnh Xá ngồi trên bờ cát kỳ quái hỏi. Chiêm Lam khẽ ho khan vài tiếng, tiếp theo nàng khàn giọng nói:

- Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc đó em đang ngủ say, tiếp theo đột nhiên bật dậy, chỉ cảm thấy thân thể giống như tự có ý thức, đi thẳng xuống lầu ra ngoài khách sạn. Sau đó từng bước một đi về phía bãi biển. Lúc đó em đã rất sợ hãi, trong lòng chỉ biết không ngừng gọi tên của anh... Cũng không biết sau khi cường hóa tố chất tinh thần, có phải thực sự có liên kết tâm linh hay không. Lúc đó dường như cảm giác được sự tồn tại của anh, sau đó em cũng không thể nhớ được gì nữa...

Trịnh Xá cười khổ một tiếng, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, hơn nửa ngày sau mới khổ sở nói:

- Anh nghĩ tới hai khả năng, một là lời nguyền chú oán trên người chúng ta còn chưa có kết thúc, rất có thể sẽ là quỷ hồn đã khống chế em. Khả năng này không lớn, bởi vì khi chúng ta trở lại Chủ Thần không gian, đáng lẽ lời nguyền trên người đã được thanh trừ hoàn toàn rồi mới đúng. Hai là... Trong chúng ta có người muốn giết em, bởi vì sau khi em cường hóa tố chất tinh thần đã cảm giác được sự bất thường của kẻ đó, mà thủ đoạn giết người chính là...

-... Thôi miên!

Trịnh Xá và Chiêm Lam đồng thanh nói, sau đó Trịnh Xá thở dài một tiếng nói:

- Nếu quả là như vậy thì sự việc lần trước trong phim The Grude. Trong tình trạng hộ thân phù không bốc cháy, việc em lại đột nhiên tới được trong khách sạn đã có thể giải thích rõ ràng rồi. Bởi vì thứ làm em tới đó nhất định không phải chú oán quỷ hồn, mà là do lực lượng con người làm ra... Nếu như tổng hợp lại một chút thời gian sau khi ngươi cường hóa tố chất tinh thần, và người trước sau có tương phản lớn nhất... Ngoại trừ Sở Hiên, anh chỉ có thể nghĩ đến Trương Kiệt.

Chiêm Lam cũng thở dài một tiếng nói:

- Đúng vậy, em muốn nói người đó chính là Trương Kiệt. Từ sau khi em cường hóa tố chất tinh thần, đứng ở bên cạnh hắn luôn cảm giác được uy áp mơ hồ, phảng phất như hắn có tinh thần lực rất mạnh. Nhưng nếu hắn đã có tinh thần lực mạnh mẽ như thế thì vì sao lại không nói cho chúng ta biết chứ? Tôi còn nhớ kỹ khi lần đầu tiên gặp hắn, nam nhân này cho chúng ta cảm giác rất mạnh mẽ, rất cường đại. Thế nhưng sau đó, hắn lại dần dần lùi về phía sau hào quang của anh, vì sao vậy? Em nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một đáp án.

- Hắn mong muốn đứng ở chỗ an toàn nhất... So với việc biểu hiện lực lượng của bản thân ra ngoài gánh vác trách nhiệm, chẳng thà đem bản thân ẩn giấu sau hào quang của cường giả. Hắn không muốn làm chim đầu đàn, mà muốn bảo lưu lực lượng càng ngày càng mạnh... Một khi bị người khác biết được hắn đang bảo lưu lực lượng, vậy phải giết chết người uy hiếp đến lời nói dối của hắn, đây là khả năng duy nhất em có thể nghĩ ra...

Trịnh Xá trầm mặc một lúc rồi mới nói:

- Em có chứng cứ gì không?

Chiêm Lam khổ sở cười nói:

- Không, em không có chứng cứ gì cả. Những điều này tất cả đều là suy luận của em mà thôi... Thậm chí lúc trước, sau khi chia tau anh, em trở lại trong phòng cũng không ra ngoài nữa. Trừ phi là lúc sáng ngày hôm qua Trương Kiệt đã thôi miên em, nếu không thì em cũng không tin hắn lại có thủ đoạn thôi miên ở cự ly xa. Điều này nghe qua quá mức khó tin... Trịnh Xá, những lời này của em nghe qua có phải rất giống như đang gây xích mích ly gián phải không?

Trịnh Xá nhớ tới tình cảnh khi lần đầu tiên gặp được Trương Kiệt: điếu thuốc lá được châm đó, ăn ý đồng sinh cộng tử, còn có một bàn đầy thức ăn mỹ vị đó, tiếng cười to cởi mở của Trương Kiệt... Tất cả những điều này đều là giả sao?

- Trước khi không có chứng cứ xác thực, anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện hoài nghi bất cứ ai. Nhưng anh sẽ đem chuyện em đã bị tập kích công bố ra. Dù cho có phải là hắn hay không, đều sẽ khiến hắn không dám tập kích em lần nữa trong thời gian ngắn. Mấy ngày tới em hãy ở cạnh anh và Lệ nhi... Nếu như thật sự là hắn, anh nhất định sẽ tự tay giết chết hắn!

Trưa hôm đó khi mọi người tụ tập cùng nhau, Trịnh Xá đem sự tình Chiêm Lam bị tập kích nói ra, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh hoàng. Đương nhiên, Trịnh Xá cũng không nhắc tới suy luận của hai người bọn họ, chỉ nói rằng có thể là chú oán quỷ hồn đang tác quái. Mà trong lúc nói, hắn cũng tỉ mỉ quan sát phản ứng của Trương Kiệt. Nam nhân này tỏ vẻ rất ôn hoà, không ngừng hỏi han quá trình Chiêm Lam bị tập kích, sau đó lớn tiếng an ủi nàng.

"Nhất định sẽ không là ngươi chứ? Ngươi ngay thẳng chân thành như vậy... Lẽ nào thực sự giống như lời nàng nói, vì sống sót mà ẩn giấu lực lượng, sau đó giết chết tất cả người nào biết bí mật của ngươi, lẽ nào đối với ngươi mà nói... Sống sót so với bất cứ chuyện gì cũng trọng yếu hơn sao?"

Bởi vì Chiêm Lam bị tập kích, mọi người dưới sự bất đắc dĩ chỉ có thể kết thúc cuộc du ngoạn nhàn nhã, lại khôi phục bố trí như lần đầu trong phim The Grude. Mọi người ở trong cùng một gian phòng, tiếp đó chia tổ viên ra thay phiên gác đêm, khi phân phối tổ viên Trịnh Xá cũng thoáng động chút tâm tư, hắn đem bản thân và Trương Kiệt chia thành một tổ, còn Chiêm Lam và Triệu Anh Không chia thành một tổ khác.

Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, mọi người thực sự không gặp phải bất cứ tập kích gì. Cho đến ngày thứ năm sau khi mọi người trở lại Chủ Thần không gian, chú oán tập kích trong tưởng tượng đó cũng chưa từng xuất hiện. Trịnh Xá thở phào một hơi, đồng thời trong lòng cũng đầy ám ảnh. Trương Kiệt... thực sự là vì sống sót thì cái gì cũng không quan tâm sao? Cho dù có phải hi sinh đồng bọn hắn cũng không hối tiếc?

Đã làm mất hứng du ngoạn tại Hawaii, trong thời gian chín ngày kế tiếp tất cả mọi người cũng không còn hứng thú nghỉ ngơi nào. Ngoài huấn luyện cũng chỉ có huấn luyện, Zero chỉ bảo mọi người một số tâm đắc khi sử dụng súng ống của hắn. Triệu Anh Không thì dạy mọi người một ít kỹ xảo cận chiến, mà Trương Kiệt vẫn như cũ tỏ ra bình thản, không ngạc nhiên. Ngoại trừ tiếng cười phóng khoáng, hắn và tân nhân Tề Đằng Nhất dường như đều y như đúc, không ngừng học tập kỹ xảo chiến đấu của cả hai, thậm chí còn thỉnh giáo Trịnh Xá về những tâm đắc của vấn đề mở cơ nhân tỏa.

Thời gian cứ như thế trôi qua, Trịnh Xá cũng nén nghi hoặc trong lòng xuống, toàn tâm toàn ý bắt đầu huấn luyện kỹ năng vampire và năng lực cơ nhân tỏa tầng thứ hai của hắn. Sau khi chín ngày trôi qua... Quang trụ từ trên Chủ Thần hạ xuống, thanh âm uy nghiêm mà trầm thấp đó lại một lần nữa vang lên.

- Trong vòng ba mươi giây tiến vào cột sáng, đã khóa mục tiêu di chuyển, The Mummy bắt đầu truyền tống... !


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-307)