Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Hạn Khủng Bố - Chương 034

Vô Hạn Khủng Bố
Trọn bộ 307 chương
Chương 034: Thành phố mất tích​
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Lazada


Gần trưa ngày hôm sau, O’Connell đưa mọi người đến bến cảng Cairo. Evelyn và anh trai đã đến từ sớm, đang đứng đợi, cho đến khi nhìn thấy O’Connell mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó phát hiện ra đám Trịnh Xá theo sau, hai người đều tỏ vẻ đề phòng. Evelyn là một người khá trực tính, thẳng thắn nên khi O’Connell đến nơi, nàng lập tức hỏi:

- Không phải anh hứa chỉ đưa chúng tôi đi sao? Sao lai đưa cả đám nam nữ đến đây thế này, chúng tôi không có chịu trách nhiệm chi phí cho ngần ấy người đâu đấy... Á, anh, anh là O’Connell?

Khi ở trong ngục O’Connell có vẻ rất lôi thôi bẩn thỉu, bây giờ sau khi đã tắm rửa sửa sang, mặc quần áo mới chỉnh tề trông rất đẹp trai, đầy nam tính, chưa kịp nói gì đã khiến Evelyn nhìn đến ngẩn ngơ, cô nàng mãi mới rặn ra được một câu "hi", Carnahan ngay lập tức tiếp lời nàng:

- Ha ha ha, hôm nay thời tiết đẹp, thật thích hơp cho phiêu lưu mạo hiểm, người nhiều một chút cũng không sao. Nhưng O’Connell này, họ có tin được không đấy? Không sao, tôi chỉ quan tâm đến kho báu thôi, vàng ở đó không đủ chia đâu nha.

Carnahan vỗ vai O’Connell nói nhỏ, O’Connell gật gật đầu trả lời:

- Thời tiết hôm nay đúng là thích hợp mạo hiểm, yên tâm đi, họ không quan tâm đến vàng đâu, ngoài ra họ còn bảo vệ chúng ta. Ừm, tôi lo việc khác cơ...

Dứt lời anh chàng moi ví tiền ra nhìn đi nhìn lại mới yên tâm cất đi. Carnahan giỏi nhất là móc đồ của người khác, anh chàng cười e dè nói:

- Yên tâm đi, tôi không ra tay với người nhà đâu, cậu nói là họ không quan tâm đến vàng, bộ nhiều tiền lắm hả?

Trịnh Xá tiến đến gần cười nói:

- Xin chào hai vị! Quý vị nói những gì chúng tôi đều nghe thấy hết rồi, yên tâm đi. Tôi là Trịnh Xá, còn đây là các bạn của tôi, chúng tôi là một đội thám hiểm được tài trợ bởi một triệu phú Mỹ, mục đích là truy tìm những nơi bí mật trên thế giới, Hamunaptra nằm trong danh sách. Mọi chi phí trên đường chúng tôi sẽ chi trả, thậm chí còn cung cấp sự bảo vệ cho các bạn. Nhưng có điều trên đường thám hiểm xin hãy nghe lời khuyên của chúng tôi, đừng gây ra những việc có hại cho mọi người, nói chung là thế đấy.

Evelyn đang ngẩn ngơ nhìn O’Connell, lúc này mới sực tỉnh gấp gáp nói:

- Cái, cái gì? Chúng tôi không, không có tham gia đội thám hiểm của mấy người, sao lại phải nghe lời mấy người. Còn chi phí thì không cần, chúng tôi tự trả được.

Trịnh Xá lắc lắc đầu nói:

- Tôi nghĩ hai người hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ đi thám hiểm thôi, còn kho báu gì đó chúng tôi không quan tâm.

Lần này phản ứng của Evelyn còn kịch liệt hơn nữa, cô nàng đỏ tía mặt lên lớn giọng:

- Mục đích của các người là Cuốn sách đen của cái chết hay là Cuốn sách vàng của sự sống chứ gì? Đừng hòng! Không thể nào! Nếu có thật thì đó là báu vật văn hóa, không thể giao cho một tay nhà giàu nào đó được, tôi tuyệt không giao thứ đó cho mấy người.

Trịnh Xá thấy nhứng ánh mắt kì lạ xung quanh, thậm chí còn có cả sự căm ghét, hắn vội nói:

- Ok, ok, cái quái gì chúng tôi cũng không lấy, được chưa. Ài, đàn bà, quả đúng là một đám cố chấp.

Nói đoạn cùng cả đoàn đi lên tàu, Evelyn thì vẫn không chịu thôi, tóm lấy áo O’Connell mà nói:

- Anh có thề rằng họ nói sự thật không? Tôi không biết, anh đưa họ đến đây thì phải đảm bảo họ không được lấy hai cuốn sách đó! Nếu không... tôi cảnh cáo anh!

O’Connell đối diện với loại phụ nữ như thế chỉ đành cười khổ, nhất là khi thấy bọn Trịnh Xá đã lên tàu thì nụ cười biến thành một nét nhăn nhó. Nhưng dù sao thì anh chàng cũng giải quyết được với Evelyn, khi lên tàu đã thấy bọn Trịnh Xá bao cả nửa khoang hạng nhất, còn Carnahan sau khi nhận được một khối vàng thì lập tức thân thiết "cậu cậu tớ tớ" với Trịnh Xá. Có điều mọi người đều tránh xa tay trộm siêu hạng này, chỉ cần mất cảnh giác là nhất định mất cái gì đó.

- Đi theo dòng xuống hạ du, đến trưa mai chúng ta xuống tàu ở bến này, sau đó đi về hướng tây khoảng nửa ngày sẽ đến ốc đảo lớn nhất, cũng là đường duy nhất đi Hamunaptra. Ở đấy có thương nhân, chúng ta sẽ mua lạc đà, nước ngọt và lương thực. Tiếp đó chúng ta đi về phía tây nam, nếu không có gì bất ngờ thì sau ba ngày ba đêm chúng ta sẽ đến Hamunaptra.

O’Connell chỉ vào bản đồ trên bàn giải thích hành trình cho mọi người, chỉ có Evelyn vội vàng hỏi:

- Bất ngờ? Bất ngờ gì cơ?

O’Connell không trả lời mà cầm bao súng vứt lên bàn, mở ra, bên trong toàn súng ngắn, súng trường, shotgun và đạn dược, đủ cho mấy người dùng. Evelyn ngẩn ra nhìn rồi lắp bắp:

- Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Chúng ta... ta đi thám hiểm... hiểm hay là... là đi gây chiến?

O’Connell chỉ lẳng lặng cầm một khẩu súng lên nạp đạn, vựa nạp vừa nói:

- Thưa tiểu thư, ở đó rất kỳ lạ, có cái thứ quỷ gì đó bên dưới, lại còn đám áo đen thủ hộ nữa. Hamunaptra thật sự là thành phố của người chết, tin tôi đi, ở đo người chết nhiều hơn người sống định đến đó rất nhiều.

Evevlyn vội vàng quay lại nói với Trịnh Xá:

- Các người bảo là bảo vệ chúng tôi phải không? Tôi chỉ cần hai cuốn sách thôi, còn lại các người cứ lấy, dù anh trai tôi tin có kho tàng nhưng tôi không tin các người có thể đào nó ra được.

Trịnh Xá gật gật đầu nói:

- Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ đi thám hiểm thôi, còn những thứ khác không có hứng thú, nhưng xem ra tiểu thư rất thích những cuốn sách đó?

Evelyn hưng phấn kêu lên:

- Tất nhiên rồi, Cuốn sách của sự sống hay còn gọi là Cuốn sách của Amun-Ra và Cuốn sách của cái chết ghi chép tất cả phù chú của Ai Cập cổ đại, chúng là nguyên nhân khiến tôi từ nhỏ đã mê mẩn Ai Cập.

Đúng lúc đó, Tiêu Hoành Luật từ đầu luôn yên lặng bỗng hỏi:

- Mấy giờ rồi?

Mọi người đều ngẩn ra, Trịnh Xá nhìn đồng hồ nói:

- Hơn mười giờ!

Hắn thấy Tiêu Hoành Luật nhìn hắn khẽ gật đầu, đêm trước, Chiêm Lam đã kể lại từng chi tiết của bộ phim, không biết có phải vì nàng cường hóa tinh thần lực không mà trí nhớ rất dễ sợ, từng chi tiết dù nhỏ cũng nhớ, mọi người như được xem lại cả bộ phim một lần. Giờ Trịnh Xá sực nhớ ra đêm nay đám áo đen tấn công tàu, và cũng tầm vào khoảng này.

- Evelyn, cô đi lấy chìa... Lấy bản đồ và khối tròn! Zero, Trương Kiệt, hai người bảo vệ cô ấy! Mọi người sẵn sàng, có chuyện thì nghe Chiêm Lam, Tề Đằng Nhất và Triệu Anh Không chỉ huy. Đi thôi, sắp bắt đầu rồi!

Trịnh Xá đứng dậy, rút dao ra rồi dẫn đầu đi lên boong tàu. Lúc bấy giờ Carnahan đang cùng một hội người Mỹ đánh Poker, rõ ràng là vận may không được tốt, trước mặt một người Mỹ đã có khối vàng mà Trịnh Xá cho anh chàng.

- Hi, chào mọi người, cũng định chơi à?

Carnahan nhìn thấy Trịnh Xá và O’Connell bèn lên tiếng, tuy thấy Trịnh Xá cầm dao nhưng Progressive Knife nhìn bề ngoài không ra sao cả, chẳng ai nghĩ đó là một vũ khí nguy hiểm. O’Connell thì có vẻ ngạc nhiên hỏi Trịnh Xá:

- Có chuyện gì vậy? Tôi thấy mọi người cứ kỳ kỳ sao đó.

Chưa dứt lời đã vang lên tiếng súng, từ đằng sau thuyền bốc lên một đám khói đen, mọi người còn chưa kịp định thần thì một người phục vụ đã ngã vật ra đất, chết queo. Đám bài bạc Mỹ phản ứng rất nhanh, ai nấy rút súng ra, lập chướng ngại vật xung quanh, bắt chước Cowboy bắn tứ tung. Carnahan cũng nhanh không kém, loáng cái tiền và vàng trên chiếu bạc đã biến mất, sau đó ôm đầu chạy lại chỗ đám Trịnh Xá. O’Connell cũng rút súng ra, lắp bắp:

- Đám áo đen này, hơi... hơi bị nhiều!

Trịnh Xá cũng đồng tình:

- Ừm, hơi bị nhiều.

Hắn nhớ trong phim, đám áo đen tấn công tàu chỉ có khoảng trên dưới 10 người, ngoài việc đốt tàu thì không đủ sức tiêu diệt mọi người, bây giờ chỉ tính số đã lên tàu cũng có đến mấy chục, chưa kể đến liên tục có người trèo lên tiếp viện.

Súng tiểu liên mini vào thời đại này có uy lực không thua gì súng máy hạng nặng, Trịnh Xá chĩa súng vào mạn thuyền quét một loạt, lan can tàu gãy tung tóe, gần mười tay áo đen ngã lộn cổ xuống sông, mọi người đều ngẩn ra nhìn hắn. Nói chung thì đạn thường cũng không đắt đỏ gì, Trịnh Xá bắn không tiếc đạn, lên tục quét đám áo đen xuống sông. Còn may hắn chưa phải dùng Progressive Knife, nếu không mọi người chắc chắn sẽ kinh hồn. Hắn vừa bắn vừa nói:

- Còn may là dùng súng đạn giải quyết được.

Carnahan và O’Connell được hắn bảo vệ phía sau kỳ quái hỏi:

- Thế cái gì không dùng đạn giải quyết được?

- Ma quỷ, âm hồn...

Vừa lúc đó Trịnh Xá bỗng có linh cảm, hắn giơ dao ra trước mặt Carnahan, chỉ nghe keng keng hai tiếng, hai viên đạn bắn trúng dao.

- ... Và vận may!

Carnahan giật bắn mình, vỗ vai Trịnh Xá nói:

- Người anh em tốt... Súng cũng tốt!

Việc móc túi đã thành bản năng của tay này, chỉ nháy mắt đã moi trong người Trịnh Xá ra một cây súng ngắn, khoái trá bắn tung tóe ra bốn phía, Trịnh Xá và O’Connell chỉ đánh nhìn nhau lắc đầu cười. Không bao lâu sâu ba người đã hội hợp với mọi người bên lan can tàu, Evelyn đã mang theo chìa khóa và bản đồ, có điều trên tàu khói lửa mịt mù, có vẻ như tàu hết cứu nổi. Trên boong tàu xung quanh mọi người còn có mười mấy người áo đen nằm la liệt, trên ngực có một lỗ vừa đúng ngón tay út con gái, còn Triệu Anh Không đang dùng khăn giấy lau ngón tay, khuôn mặt lãnh đạm cùng vẻ đẹp trung tính của nàng khiến khó ai có thể tưởng tượng nổi người con gái này vừa lấy mạng mười mấy người.

Trịnh Xá thu súng và dao vào Nạp giới, cười khà khà nói:

- Mọi người sẵn sàng chưa?

O’Connell ngẩn ra rồi cũng cười nói:

- Tất nhiên! Tôi nhớ là bờ bên này.

Carnahan thì đần mặt hỏi:

- Sẵn sàng cái gì? Ê, O’Connell, sẵn sàng cái gì cơ?

Trịnh Xá không đáp, tóm lấy Carnahan ném vèo xuống nước, tiện tay lấy lại khẩu súng ngắn, khi hắn vừa giơ tay về phía Evelyn thì cô gái rú lên, tóm chặt lấy O’Connell, hắn chỉ đành thu tay về, đột nhiên cổ hắn trĩu xuống, Chiêm Lam cười hi hi treo trên cổ hắn, còn Zero và Triệu Anh Không đã liên tục nhảy xuống.

- Vậy thì... Bắt đầu thôi!

Bộ phim này không như những lần trước, ít ra là hiện tại chưa thấy gì quá nguy hiểm, lại phát sinh quan hệ với các nhân vật chính khiến trong lòng Trịnh Xá cũng nhẹ nhõm hơn, hắn tự nhiên có cảm giác mình đang đi thám hiểm, rất hưng phấn. Hắn cười lớn nhảy xuống, sông chảy không xiết, mọi người không bị nước cuốn tản ra mà đều bám sát sau lưng O’Connell, bơi vào bờ. Con tàu đã hoàn toàn cháy bốc cháy sáng rực, loáng thoáng thấy mạn đối diện cũng có người nhảy xuống nước. Tuy trong hội có mấy người bơi không giỏi lắm nhưng dìu lẫn nhau, vào bờ cũng không khó khăn. Vào đến bờ, người còn chưa khô, Evelyn đã kêu ầm lên:

- Trời ơi! Hành lý của tôi, dụng cụ của tôi, tài liệu của tôi! Mất hết cả rồi trời ạ!

Chiêm Lam là người có vẻ nhẹ nhàng thoải mái nhất, một tay nàng bám vào cổ Trịnh Xá, tay kia còn ôm một con mèo đen rất ngoan ngoãn, vào đến bờ con mèo vẫn yên lặng khoanh tròn trong lòng nàng. Đúng lúc ấy bờ bên kia có một gã trông rất đáng ghét kêu ầm lên:

- O’Connell! Này, O’Connell, mấy người có vẻ thảm rồi, ngựa đều ở bên này.

- Này Beni, hình như cậu lên nhầm bờ rồi!

Cười xong thì vẫn phải đối mặt với hiện thật, mọi người phải đi bộ đến ốc đảo, cũng may là bờ bên này tương đối gần, dọc bờ sông còn có ít cây cối, mọi người vừa đi vừa nói cười nên cũng không thấy xa lắm. Trịnh Xá cố tình tụt lại đi cùng Tiêu Hoành Luật, nhẹ giọng hỏi:

- Chúng ta ngày càng đến gần Hamunaptra rồi, chú em thấy bọn mình có mấy thành khả năng thắng?

Tiêu Hoành Luật vừa giật giật tóc vừa nói:

- Còn tùy xem anh định nghĩa thắng lợi là thế nào? Tránh mặt bọn họ? Giết sạch bọn họ? Hay là nhanh chóng hoàn thành bộ phim này, chôn vùi Imhotep?

- Định nghĩa thắng lợi sao? Là sống sót, đại bộ phận mọi người sống sót!

Tiêu Hoành Luật vừa giật giật tóc vừa cúi đầu suy nghĩ, hồi lâu mới trả lời:

- Khoảng 10%, không chỉ 7% thôi, chưa nói đến đội khác, chỉ riêng Imhotep đã khá phức tạp rồi, tôi còn chưa biết làm cách nào chôn hắn đây, chỉ đành đi theo cốt truyện, dùng Cuốn sách của Amun-Ra tiêu diệt hắn vậy, từng bước, từng bước thôi. Còn Ấn châu đội, nói thật thì không có khả năng không chết ai, đến tôi cũng sẵn sàng bị giết rồi, ít nhất chúng ta sẽ chết một nửa.

" Tối thiểu phải chết 5 người sao?"

Mang theo mối nghi hoặc hay có thể gọi là dự cảm không lành đó, Trịnh Xá cùng mọi người đến chợ ốc đảo, đó là một chốn tụ cư của dân du mục, khá nhỏ, nhưng trừ không bán người ra, hầu như cái gì cũng có. Mọi người mua lương thực, dự trữ nước và 13 con lạc đà, bắt đầu tiến về phía Hamunaptra, dù có mệt cũng chỉ có thể gà gật trên lạc đà, ba ngày ba đêm nhanh chóng qua đi, mọi người đến rất gần đích.

Trừ ba người bọn O’Connell thường xuyên sinh hoạt cạnh sa mạc, những người còn lại trải qua đêm lạnh ngày nóng của sa mạc, ai nấy đều chịu hết nổi. Trừ Trương Kiệt và Zero, chưa ai đến sa mạc, khỏe như Trịnh Xá sau mấy ngày còn có cảm giác lừ đừ, nhất là Tề Đằng Nhất, Trương Hằng, Cao Hồng Lượng, Tần Chuế Ngọc bốn người, ngồi lâu trên lạc đà, đến lúc xuống ai nấy đều lảo đảo lắc lư, phờ phạc tiêu điều như nạn dân châu Phi.

Một bình minh nữa đến, khi mọi người đã quen với việc di chuyển trên lạc đà trong sa mạc, bỗng từ sau một gò cát, một toán người đông đến mấy chục người ngựa nhô ra, đi đầu chính là Beni. Beni hướng về phía O’Connell kêu lớn:

- Ê, chào buổi sáng ông bạn già!

O’Connell không nói không rằng dẫn mọi người đến gần đội kia, hai toán người dừng lại cách nhau vài mét, hướng về hoang mạc mênh mông. Một người Mỹ nghi hoặc hỏi:

- Chúng ta dừng lại làm gì? Anh nói là gần đến Hamunaptra rồi mà, sao lại dừng ở đây?

Beni điềm đạm nói:

- Bình tĩnh, kiên nhẫn chút anh bạn!

Evelyn cũng nhẹ giọng hỏi:

- Chúng ta chờ cái gì?

O’Connell đáp:

- Chờ mục đích của chúng ta xuất hiện.

Chàng Mỹ lúc nãy lại kêu lên:

- Ê O’Connell, còn nhớ hôm trước trên chiếu bạc đổ cái gì không? Ai đến Hamunaptra trước thắng 500 đô đó. Đua không?

Vừa lúc đó anh bình minh xuất hiện từ chân trời, trong ánh nắng vàng kim, từ từ một phế tích xuất hiện, chính là Thành phố của người chết Hamunaptra. Sau mấy ngày gian khổ, thấy được mục tiêu, mọi người đều kích động không nói nên lời, chỉ thi nhau hồi thúc ngựa và lạc đà hướng về phía phế tích. Tâm tình của bọn Trịnh Xá khá phức tạp, muốn trở về Chủ Thần không gian, họ phải chôn vùi Imhotep, nhưng để mai táng hắn thì trước hết phải hồi sinh được bất tử tế tự. Hồi sinh Imhotep xong lại phải đối mặt với một đội khác, phải giết ít nhất là một người để tránh việc đại bộ phận thành viên trong đội bị delete. Nói gì thì nói, bọn Trịnh Xá cũng đã đến Hamunaptra, phế tích đầy những tảng đã khổng lồ, minh chứng cho một thời huy hoàng, trên từng di tích còn vươn lại chút tôn nghiêm tráng lệ ngàn năm trước.

Sau khi tiến vào Hamunaptra, mọi người tụ họp cắm trại cùng một nơi, sắp xếp xong xuôi thì Evelyn lôi O’Connell đi tìm cửa ra vào hầm mộ, đám người Mỹ cũng thế. Chỉ có bọn Trịnh Xá sau khi bàn sơ qua quyết định ở lại trên mặt đất, khảo sát địa hình xung quanh.

- Đường hầm chỉ sâu khoảng 100 mét, O’Connell đi xuống đó cũng không cách xa chúng ta quá 5. 000 mét, lợi dụng thời gian này chúng ta kiểm tra địa hình xung quanh. Zero, anh khảo sát vị trí tấn công tầm xa, tìm địa điểm bắn tỉa. Trương Kiệt, Tề Đằng Nhất, Tiêu Hoành Luật tìm vị trí đánh cận chiến, những người còn lại cảnh giới xung quanh, có động tĩnh thì nổ súng báo hiệu. Hãy cùng chiến đấu để sống còn. Ít nhất phải để đại bộ phận chúng ta sống sót trở về.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-307)