Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Hạn Khủng Bố - Chương 035

Vô Hạn Khủng Bố
Trọn bộ 307 chương
Chương 035: Cuốn sách của cái chết​
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Shopee


Trịnh Xá đứng trên một cây cột, nhìn ra sa mạc xa xôi. Cây cột đá cao tới mười mấy mét, có lẽ lúc trước từng là cây cột chính của lăng mộ hay cung điện, sau ngàn năm vẫn không sụp đổ. Trịnh Xá đứng trên này có thể nhìn thấy xa cả chục cây số. Hắn đứng trên cột đá đã 2 tiếng, trong tầm mắt chỉ thấy toàn cát vàng, nhưng với thể lực hiện tại của hắn mà nói, đứng đó thêm 24 giờ nữa cũng không sao.

- Này, định đứng trên đó đến bao giờ? Không phải định tránh mặt em đấy chứ?

Giọng con gái nghe mềm mại mà chua chát vang lên. Trịnh Xá và Chiêm Lam cùng một tổ, họ phụ trách cảnh giới hai hướng Tây và Nam, một vùng sa mạc rộng lớn, để thuận tiện, hắn nhảy lên cây cột lớn này, Chiêm Lam không lên được chỉ đành tấm tức khó chịu bên dưới.

Chiêm Lam ấm ức vì Trịnh Xá không thèm nhìn nàng, vừa vuốt ve con mèo tội nghiệp vừa nói:

-Này! Đừng có mà bơ người ta, lúc bơi trên sông rõ ràng có thể ôm em từ phía sau mà bơi, anh lại như khúc gỗ ấy, người ta còn ôm mèo mà!

Trịnh Xá chỉ đành ngồi xổm nhìn nàng nói:

- Không phải thế, chỉ là bọn mình đang đối mặt với tình huống rất khó khăn, phải chiến đấu với đội khác, lại còn âm 2. 000 điểm. Em nghĩ là anh còn tâm tình hẹn hò sao?

Chiêm Lam nhìn chằm chằm vào Trịnh Xá, vì ngược nắng nên nàng cũng không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn, chỉ đành buồn bã nói:

- Xin anh đừng đối xử với em như thế, đừng, em không có ý định gì hết, em tự có giới hạn, không làm tổn thương ai cả, đừng tránh em như tránh tà thế. Nếu là vì Trương Kiệt khiến anh băn khoăn không biết tin ai, thì anh hãy quên đi những điều em từng nói, đối xử với em như ngày xưa, như với một người bạn, một chiến hữu cũng đủ rồi.

Trịnh Xá trầm lặng thở dài:

- Chúng ta giờ không tốt sao, là chiến hữu, quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau như những người khác, nhẹ nhàng, thanh thản.

Hai người đều im bặt, lặng lẽ nhìn cảnh hoàng hôn trên sa mạc.

...

- Lúc đó bọn tôi vừa mở quan tài đá, một con mummy ướt sũng bật ra, mummy cả nghìn năm mà còn ướt đó, cứ nghĩ coi.

Carnahan lớn tiếng kể cho mọi người nghe những chuyện xảy ra dưới hầm mộ, bọn Trịnh Xá liếc nhìn nhau, mummy ướt đó rõ ràng là Imhotep chứ còn gì nữa. Chiều buông, mọi người rì rầm nói những chuyện ban ngày, bọn O’Connell kể chuyện thám hiểm lăng mộ còn Zero và Tề Đằng Nhất nhỏ giọng trình bày địa hình xung quanh. O’Connell có vẻ chú ý lắng nghe bọn Zero, bỗng nhiên chen ngang:

- Mấy cậu định chiến đấu ở đây sao? Trinh sát địa hình còn kỹ càng hơn cả quân đội. Người anh em, có vấn đề gì nói nghe coi.

Trịnh Xá cười cười vỗ vai anh chàng nói:

- Không có gì, để bọn tôi lo, mà các cậu nên tránh xa tụi Mỹ ra, được chứ?

O’Connell nhún vai nói:

- Trong ngày hôm nay đám Mỹ cũng không may mắn gì, có ba người bản xứ bị hòa tan.

- Hòa tan?

Evelyn và Carnahan đồng thanh hỏi với giọng hoài nghi. Trịnh Xá cười nói:

- Có vẻ như là do lời nguyền gây ra, chỉ không biết ở đây có hồn ma hay cái quỷ gì nữa không thôi.

Bọn O’Connell lặng đi hồi lâu, chỉ có Evelyn kêu ầm lên:

- Làm ơn đi, thế giới này làm gì có quỷ quái, tôi chỉ tin vào những gì mình thấy thôi.

Trương Kiệt bỗng thò đầu qua nói:

- Bọn tôi từng thấy hồn ma thật sự đó nhé, cực kỳ đáng sợ, trong đám bọn tôi còn có rất nhiều người bị ma giết, nếu không may thì tụi tôi cũng toi hết rồi. Ha ha ha...

Chiêm Lam lườm một cái nói:

- Evelyn, đừng tin anh ấy, anh ta chỉ nói đùa thôi.

Trương Kiệt cười cười nhún vai, Trịnh Xá định đánh lạc hướng, bỗng hắn nghe tiếng cả trăm con ngựa nện vó đằng xa, sắc mặt mọi người đều đại biến. Trịnh Xá chồm dậy kêu lớn:

-Chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng chiến đấu!

Vừa dứt lời, mười mấy kỵ sĩ áo đen từ bóng tối tràn ra, phần thì nổ súng vào trại, phần thì dùng đuốc đốt lều và các vật tư xung quanh, chỉ mấy phút sau số người tấn công đã tăng lên gấp mấy lần. Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, hắn rút súng tiểu liên ra quét một đường, mấy kỵ sĩ áo đen đi đầu thi nhau ngã ngựa, liền đó là Trương Kiệt, Zero thi nhau rút tiểu liên và súng ngắn ra bắn, chỉ thoáng chốc hai mươi mấy kẻ tấn công bị bắn gục, đám áo đen không tài nào tiến lại gần, lát sau chỉ đành rút lui, để lại mười mấy xác chết và mấy con ngựa vô chủ hí ầm ĩ. Đám người địa phương do người Mỹ thuê từ từ bình tĩnh lại, rồi reo hò ầm ĩ cảm ơn bọn Trịnh Xá, cả đám O’Connell cũng ngẩn người ra nhìn. Cùng lúc đó, đám người Mỹ vừa chui trong mộ ra, không hay biết gì đã khoe khoang chiến lợi phẩm là mấy cái bình gốm rất có giá trị. Ba người Mỹ cầm mấy cái bình tản về các lều cá nhân, tay giáo sư Ai Cập ôm cuốn sách đen trước lều, loay hoay tìm cách mở ra.

Một tay người Mỹ vừa múa múa bình gốm vừa cười ầm ĩ:

- Ha ha ha, thấy cái này không O’Connell, nghe nói bọn cậu kiếm được một Mummy ướt mèm? Phơi đi cũng dùng làm củi được đấy, hớ hớ hớ!

Bọn Trịnh Xá biết cốt truyện chỉ cười, còn Evelyn không nhịn nổi cầm mấy xác bọ hung kêu ầm lên:

- Biết gì đây không? Đây là xác bọ thánh, một loài bọ ăn thịt, cái xác ướt sũng của bọn tôi bị ăn sống đó nha!

Đám người Mỹ im bặt, nuốt nước bọt, vì họ gây chuyện trước nên giờ chỉ đành ngồi đó mà nổi da gà. O’Connell hiểu ý Evelyn, cố ý nói to:

- Có người đổ đám bọ này vào để chúng ăn dần xác phải không?

Đám người Mỹ nuốt nước bọt lạnh ngắt, Evelyn cố tình cao giọng:

- Để bọ chui từ từ chui vào dưới da, người chịu hành hình phải chịu hình phạt này trong cả tháng, từ xưa đến này chưa từng nghe nói trong lịch sử Ai Cập có ai bị phán hình phạt này, thật đáng sợ.

Đám người Mỹ mãi mới thoát khỏi sự kinh hoàng, run giọng hỏi:

- Sao lại không có ai khác bị phán xử như vậy, hình phạt này dễ sợ lắm sao?

Evelyn lườm đám Mỹ, cao giọng nói:

- Người Ai Cập cổ sợ hậu quả của hình phạt này, họ tin rằng kẻ nào bị trùng phệ, khi sống lại sẽ có pháp lực vô biên, đem lại 10 tai nạn hủy diệt cho Ai Cập.

Đám Mỹ im thin thít, nói vài câu rồi tản về lều ngủ, chỉ có tay giáo sư Ai Cập ngồi trước lều nghiên cứu cuốn sách đen, không chú ý đến ánh mắt sáng ngời của Evelyn. Chỉ có bọn Trịnh Xá nhìn thấy hết, nhưng cũng không ai nói gì, bọn họ đang có cảm giác hết sức mâu thuẫn, vừa muốn ngăn cản sự điên rồ của cô gái, vừa mong chờ những chuyện sẽ xảy ra. Quả nhiên, đến nửa đêm, Evelyn rón rén đến lều của giáo sư, khẽ khàng rút cuốn sách ra, rồi rón rén trở về lều.

- Cô biết không? Hành động đó gọi là ăn trộm đấy!

O’Connell khe khẽ nói bên tai nàng.

- Theo cách nói của anh và anh trai tôi thì gọi là mượn.

Evelyn ăn miếng trả miếng, cười hì hì. O’Connell bò dậy, ngạc nhiên nói:

- Tôi cứ nghĩ cuốn sách này màu vàng kim cơ, không ngờ lại màu đen.

Evelyn lắc đầu nói:

- Đây không phải là cuốn sách của Amun-Ra, màu đen có lẽ là Cuốn sách của Anubis.

O’Connell nói với vẻ nghiêm túc:

- Sách của cái chết cô cũng dùng để chơi được sao?

Evelyn cười cười nói:

- Chỉ là sách thôi, đọc sách cũng chết người sao?

Trịnh Xá bỗng lên tiếng:

- Cô cũng biết tiếng Ai Cập cổ à? Tề Đằng Nhất, cậu cũng biết tiếng Ai Cập cổ đúng không?

Evelyn và O’Connell đều giật mình, vội vàng suỵt một tiếng, khẽ giọng nói:

- Chỉ đọc không thôi thì được, miễn là đừng đọc thành tiếng là được!

Evelyn rất là điếc không sợ súng, lẩm bẩm đọc:

- Ánh sáng và bóng tối, địa ngục và trời cao, sống lại, sống lại đi!

Trịnh Xá, Zero và Triệu Anh Không bỗng bật dậy, ba người đều cảm thấy mối nguy hiểm từ dưới lòng đất trào lên, lạnh buốt cả sống lưng. Trịnh Xá phản ứng cực nhanh, hắn nhảy đến bên một cột đá gần đó, nhảy ba bước đã lên tới đỉnh cột, nhìn ra hướng tây, thoáng thấy một nhóm người chợt xuất hiện, bóng tối và khoảng cách khiến hắn không tài nào nhìn rõ nhóm người đó có bao nhiêu người hay hình dáng ra sao.

Bản năng bỗng hối thúc Trịnh Xá giơ dao lên trước ngực, phách một tiếng, một hòn đá từ xa bay đến đập vào dao, vỡ tan nát, Trịnh Xá không kìm được lực đẩy, ngã lộn xuống đất. Trong khu trại, mọi người cũng nháo nhào chồm dậy, ai nấy đều nghe tiếng vỗ cánh xào xạc, cảm giác nguy hiểm dậy lên trong lòng mọi người trong đội Trung Châu, tiếng kêu, tiêng gào ầm ĩ, một cơn lũ màu đen từ lòng đất trào lên, hung hãn nuốt chửng mọi thứ.

Evelyn không còn nghĩ gì được đến Cuốn sách của cái chết, nàng bị O’Connell ôm ngang eo chay vụt vào hầm mộ, trong khi đó Trịnh Xá vẫn ngẩn người nhìn về hướng Tây, nơi sát khi từng đợt từng đợt truyền tới. May mà Zero và Trương Kiệt kịp chạy tới, tóm lấy hắn chạy vào hầm mộ. Cách Hamunaptra không xa, trên một gò cát, một nhóm người từ đâu đột nhiên xuất hiện.

Đó là lần đầu tiên mọi người tiến vào hầm mộ, mọi người nhao nhao tranh nhau chạy, bọn Trịnh Xá bị đám đông chèn ra khắp bốn phía, đến khi mọi người bình tĩnh lại thì chỉ còn Trịnh Xá, Zero, Trương Kiệt, Truơng Hằng, Tề Đằng Nhất, Tần Chuế Ngọc, tổng cộng 6 người còn ở chung một chỗ, những người khác lạc khắp nơi trong hầm mộ.

Cả hầm mộ tối thui, sặc mùi hôi thối ẩm mốc, Trương Hằng khi đi xuống còn kịp giật lấy một cây đuốc, nếu không thì cũng chỉ đành lần mò. Còn may là mọi người tập trung an toàn vào một chỗ. Tần Chuế Ngọc lầm bầm:

- Ọe, khó ngửi quá, còn tởm hơn hồi trước đi quay phim ở miếu cổ.

Đám đàn ông không thèm chú ý gì, Zero bỗng hỏi:

- Trịnh Xá, lúc nãy cậu có thấy đội kia không? Có mấy người?

Trịnh Xá cười khổ nói:

- Nhìn không rõ lắm, lúc ấy ở xa quá, trời lại tối. Nhưng có thể xác định đội phương rất mạnh, từ xa như vậy ném một hòn đá tới, cũng may tôi kịp dùng dao đỡ.

Chỉ thấy hắn đưa tay phải ra, trên hổ khẩu xuất hiện một vết thương, trông có vẻ không sao, nhưng với những ai biết rõ Trịnh Xá được cường hóa ra sao đều biết, muốn làm hổ khẩu của hắn bị rách ra thì lực đạo đã khủng bố đến nhường nào. Nên biết dù dùng tay không đỡ đạn Trịnh Xá cũng không bị rách hổ khẩu, lập tức mặt Trương Kiệt và Zero trắng nhợt ra. Trịnh Xá lắc lắc đầu nói:

- Tôi không nghĩ là hòn đá do bọn họ ném ra, nếu muốn làm vậy phải có sức mạnh gấp 10 lần người thường và độ chính xác của Zero... Có lẽ là kỹ năng ma pháp hoặc vũ khí nào đó. Có điều tôi không biết loại vũ khí nào có thể bắn ra đá như thế.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, phía trước bỗng vang lên tiếng hô hét kinh hoàng, mọi người vội vàng rút súng, Trịnh Xá, Trương Kiệt, Zero, Tề Đằng Nhất đều nạp đạn bạc vào súng, Trương Hằng và Tần Chuế Ngọc bám sát bọn họ, tất cả cùng chạy về phía có tiếng kêu.

Lúc đó, cách Hamunaptra khoảng hơn 1 cây số, trên một gò cát nhỏ có 11 người cả nam lẫn nữ đang đứng, trong đó có mấy người mặc áo dài bằng lụa như dân sa mạc, số còn lại mặc áo choàng như các tăng lữ.

- Sa mạc tuyệt vời, tuy không được như Biển Chết nhưng được chạm vào cát cũng đủ hạnh phúc rồi... ha ha ha... dẹp cái vụ biển sâu đi, còn con bạch tuộc chết tiệt đó nữa.

Một gã đàn ông to lớn, cơ bắp cuồn cuộn khoái trá cười, trước mặt gã cơ bắp, một chú tiểu thanh tú nhẹ giọng hỏi:

- Imani, cường hóa Hulk 80% cảm giác ra sao? Tuy chỉ là loại cường hóa cấp B rẻ nhất nhưng rất phù hợp với phong cách chiến đấu của ngươi phải không? Lúc nãy ném khối đá đó có trúng không?

Gã cơ bắp cười ầm lên:

- Quả là tuyệt, sức mạnh này chỉ có thể gọi là khủng khiếp, lần này giết thêm mấy người, về cường hóa thêm phản xạ thần kinh thì dù gặp Alien biến dị tôi cũng không sợ.

Tiểu hòa thượng cười nhẹ, nhìn về phía Hamunaptra một cách lạnh lùng nói:

- Cẩn thận người vừa nãy, hòn đá lúc nãy lực đạo mạnh mẽ, lại có Lamas dùng ý niệm khống chế tuyệt không thể chống đỡ, nhưng tay lúc nãy lại đỡ được, khi rơi xuống chỉ trong vòng 0, 2 giây thực hiện động tác phòng thủ, có lẽ hắn là người mạnh nhất trong đội đối phương. Nếu trong đội đó có 2, 3 người như vậy thì chúng ta nên làm theo thường lệ, cách xa bọn họ đến khi hết phim. Sinai, ba người mới ra sao?

Một mỹ nữ da trắng mặc đồ ấn độ đứng bên cạnh cung kính nói:

- Đội trưởng, đã thôi miên, Aladas đang kiểm tra.

Tiểu hòa thượng nhìn về phía sau, tại đó có một người đàn ông da trắng, tóc vàng, mặc đồ bác sĩ đang kiểm tra hai nam một nữ, mấy phút sau mới nói:

- Đội trưởng, không ổn rồi, người mới lần này tệ quá, chỉ có một người có não phát triển đôi chút, chắc lúc trước làm công việc văn phòng.

Tiểu hòa thượng quay lại nhìn về phía Hamunaptra nói:

- Như vậy thì khi về Chủ thần không gian giải trừ thôi miên cho hắn, nếu vô dụng thì cùng hai người kia làm thức ăn cho thú cưng của chúng ta, nó cũng sắp lên cấp rồi.

Mỹ nữ Sinai cung kính hỏi:

- Đội trưởng, bây giờ chúng ta làm gì, vào hầm mộ giao chiến với họ hay tiến hành tiếp xúc sơ bộ?

Tiểu hòa thượng nghĩ một lúc nói:

- Khỏi cần, đội Trung châu là một đội mới, thật lực ra sao không rõ ràng, mà bọn họ cũng không biết thông lệ khi đoàn chiến, đến tiếp xúc có thể bị tấn công. Mà hình như Boss vừa xuất hiện, chúng ta đến Cairo chờ ở đó, sau đó sẽ tiếp xúc đàm phán hoặc tiêu diệt bọn họ.

Bọn Trịnh Xá lúc ấy đang chạy sâu vào hầm mộ, từ lúc nghe tiếng kêu cứu, họ nghe thấy tiếng xào xạc vang lên khắp bốn phía, mỗi lúc một rõ ràng. Mọi người vừa qua góc ngoặt, chợt thấy O’Connell, Carnahan và mấy tay người Mỹ đang cắm đầu chạy về phía họ, O’Connell vừa chạy vừa kêu ầm ỹ:

- Chạy mau, đằng sau có rất nhiều...

Rất nhiều? Rất nhiều cái gì? Bọn Trịnh Xá chỉ nhìn một cái là khỏi cần hỏi nữa, đằng sau bọn họ là vô số bọ ăn thịt, một người hướng đạo bản xứ chạy sau cùng vấp ngã, chỉ vài giây đã bị bao phủ bởi bọ, khi xuất hiện trở lại thì chỉ còn một bộ xương khô. Sáu người Trịnh Xá lập tức theo bước đám O’Connell, cắm cổ chạy, cách chết của bộ xương lúc nãy khiến ai nấy đều cực kỳ kinh hồn, chết kiểu ấy thì xin cảm ơn, không dám.

Trịnh Xá, Zero, Trương Kiệt ba người chạy như gió, chỉ mấy giây đã vượt qua bọn O’Connell, bỗng phốc một tiếng, phía sau có người ngã, nữ diễn viên vấp ngã lăn quay, đám bọ chỉ còn cách khoảng 1-2m thôi.

- Mấy người mau chạy!

Trịnh Xá gấp đến nỗi hai mắt đỏ lên, đội của họ cứ chết một người thì âm một điểm, lúc này đã âm 2000 điểm, không thể chịu thêm tổn thất nữa, thấy Tần Chuế Ngọc sắp toi mạng, hắn không nghĩ được gì nữa, cố sống cố chết chạy ngược lại. Hắn xốc ngang eo cô nàng, nhún một cái, nhảy lên hết sức, cắm ngập một tay vào kẽ hở trên trần, cả hai người treo lủng lẳng trên đó, đàn bọ chạy ngang qua bên dưới đầu Tần Chuế Ngọc chỉ cách vài milimet. Lập tức cả lăng mộ vang lên tiếng phụ nữ gào rú thê thảm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-307)