← Ch.112 | Ch.114 → |
Lâm Phong từ trạng thái nhập định thức dậy, đúng vào lúc vừa bước qua ngày mới, ra khỏi thư phòng tiến đến hậu viện, vốn là muốn đến trước phòng Khải Lâm Na, nhưng đứng trước cửa phòng, trầm ngâm một hồi, lắc lắc đầu, lại đến phòng của Toa Lị Na.
Khải Lâm Na bao che cho hai huynh đệ của nàng, tuy biết là xuất phát từ tình huynh muội không phải bàn cãi, nhưng hắn cũng không phải là thánh nhân, tâm lí cũng có điểm không thoải mái.
Khi đến chỗ của Toa Lị Na, thị nữ lại bảo là Toa Lị Na đã đến chỗ Khải Lâm Na, Lâm Phong ngơ ngác một hồi, rồi cũng đi đến chỗ của Toa Bối Lạp, lại không ngờ là Đái Lệ Ti tiểu nữu cũng ở đó, từ ở rất xa đã nghe thấy tiểu long và tiểu tinh linh đang cá cược với nhau, cược xem tối nay hắn có thể đến không.
Đái Lệ Ti bảo Lâm Phong khẳng định sẽ không đến tìm Toa Bối Lạp, cô rồng nhỏ này rất là phẫn nộ, lớn tiếng cược rằng Lâm Phong nhất định sẽ đến.
Lâm Phong vừa đẩy cửa bước vào, Toa Bối Lạp liền nhảy tới hô lớn, hưng phấn ôm lấy một bên, Đái Lệ Ti mặt phụng phịu trừng mắt nhìn Lâm Phong, đôi mắt xanh mở to như hạt nhãn, nhãn tình như bảo: "Ngươi chạy đến đây làm gì? Cho dù có đến thì cũng không nên đến vào tối nay chứ!"
Lâm Phong kéo cả hai tiểu nữu ngồi xuống, để thị nữ dâng rượu, rồi mới hỏi: "Các người cá cược cái gì thế, nói cho ta nghe được không?"
Toa Bối Lap hưng phấn vui vẻ nói: "Cá cược cái vòng tay này này!"
Lâm Phong quay đầu lại nhìn, trên cổ tay trắng như ngọc của Đái Lệ Ti có một thượng cấp ma pháp thủ trạc (vòng đeo tay) đẹp rực rỡ, chính là kiệt tác của lão đầu Pháp Lạp Đế, cái thủ trạc đó vốn là hai tiểu nữu tranh giành đã gây ỏm tỏi cả lên, cuối cùng bị Đái Lệ Ti giành được, nhưng Toa Bối Lạp thì vẫn lẵng nhẵng theo đòi.
Cự long ái tài [ham thích tài phú, tài vật], Toa Bối Lạp cũng không ngoại lệ, hai mắt nhìn Đái Lệ Ti tay mang ma pháp thủ trạc tỏa hào quang ngũ sắc, con ngươi mở to như hai đồng tiền.
Đái Lệ Ti đảo mắt một vòng, nhăn mặt, tức tối tháo vòng tay xuống, đưa cho Toa Bối Lạp, xoay đầu về phía Lâm Phong, bĩu vành môi nhỏ:"Là ngươi hại ta mất cái vòng tay, phải bồi thường cho ta!"
"Tốt thôi!" Lâm Phong nói:"Bất quá chỉ là cái vòng tay, có thời gian thì đòi lão đầu tử Pháp Lạp Đế, ta không có gì để bồi thường cho nàng đâu!"
Đái Lệ Ti vì vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này, phồng má trợn mắt (có thể tạm hiểu là phùng mang trợn mắt), không tình nguyện nhìn Toa Bối Lạp.
Toa Bối Lạp được như ý nguyện, cũng không để ý cho lắm, ôm tay Lâm Phong, đắc ý nhìn Đái Lệ Ti nói: "Tối nay Lâm Phong nghỉ lại chỗ ta, cô còn không mau đi, ta không giữ lại đâu nhé!"
Đái Lệ Ti vừa bị mất vòng tay, tâm lí đang không thoải mái, lại còn thấy con rồng cái đáng ghét này mắng mình, không thể không thẹn quá hóa giận, nói: " Úc! Nguyệt thần tại thượng, con rồng cái đáng ghét nhà ngươi, tối hôm qua ngươi chạy qua bên ta làm cái gì, còn đòi ta qua bên ngươi, ta không phải đã qua rồi sao, giờ xem ngươi còn nói gì ta nữa!"
Toa Bối Lạp không quan tâm, cười hi hi nói: " Nếu da mặt cô dày như thế, thì ta cũng không có biện pháp nào cả."
Mắt nhìn Đái Lệ Ti tựa như muốn ầm ĩ chạy đi, Lâm Phong quay qua vỗ ba chưởng lên mông Toa Bối Lạp, nói: " Tốt a, hai tiểu nha đầu của ta sau này phải học cách nghiêm dĩ luật kỉ, khoan dĩ đãi nhân [khoan dung đối với người khác], cả ngày mấy cái miệng này không nói ra được cái gì hay cả!"
Toa Bối Lạp "ai da" một tiếng yêu kiều, dùng tay che lấy bộ kiêu đồn rồi trốn phía sau Lâm Phong.
Đái Lệ Ti giờ mới có thể thở ra một hơi ác khí, miệng cương ngạnh nói:"Ta tha thứ cho ngươi đó!"
Uống được vài bôi [ly] với hai tiểu nữu, Lâm Phong đã có điểm quá vui vẻ không nhớ tới công việc nhà cửa, đơn giản chỉ còn biết đi theo Toa Bối Lạp vào trong nghỉ ngơi, còn Đái Lệ Ti cũng không trở về tiểu viện của nàng......
Ngày hôm sau, Lâm Phong và hai tiểu nữu đang lôi lôi kéo kéo ở hành lang thì, Khải Lâm Na và Toa Lị Na đã đến trước, các lão đầu tử cũng đã đến, đều đang đợi hắn.
Lâm Phong hấp tấp (nguyên văn là tam lưỡng bộ) quay lại bước đến trên ghế cao nhất của mình, chúng nhân bắt đầu ăn sáng, chỉ là mọi người đều trầm mặc không phát ra âm thanh nào, làm không khí bữa ăn sáng có phần trầm muộn, Khải Lâm Na rõ ràng tâm trạng có hơi không tốt, nhãn tình hơi có màu đỏ, sau khi các lão đầu tử phế vật ăn xong liền như được bôi dầu vào chân phóng cái vèo tới Thanh Hoa Học Viện.
Toa Lị Na vốn nhiều lời hôm nay cũng im lặng không nói nhiều.
Cật vật ăn xong bữa sáng buồn thảm này, Khải Lâm Na và Toa Lị Na đều quay về phòng, đại sảnh chỉ còn Lâm Phong và hai tiểu nữu, đợi thị nữ dọn dẹp bàn ăn, sau khi dâng lên nước ép trái cây rồi lui xuống, Đái Lệ Ti biểu tình kì lạ hỏi: " Hai người ấy làm sao thế, làm sao lại có vẻ mâu thuẫn với chàng như vậy?"
Toa Bối Lạp cũng gật đầu liên tục nói: " Đúng thế, nhìn bên ngoài cũng đã có thể biết rồi!"
Lâm Phong mắng nhẹ: " Nói nhảm nhí, gia đình chúng ta đang dĩ hòa vi quý, làm sao ta có thể có mâu thuẫn gì với họ, cái chính là hai nàng, suốt ngày gây gỗ, tự nhìn lại mình trước đi rồi hãy nói đùa như thế!"
Hai tiểu nữu cùng lúc lè lưỡi, mắt xoay vòng không biết đã nghĩ ra chủ ý ma quỷ gì.
Lâm Phong đứng dậy đi đến thư phòng, ngồi yên một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn vào thần tình nghiêm túc trong lời nói và cách cư xử của Ngải Lâm Uy Na ở đằng sau, không nhịn được phải hỏi một câu: " Ngải Lâm Uy Na, nàng nghĩ hiện tại ta có nên đến thăm hỏi Khải Lâm Na không?"
Ngải Lâm Uy Na toàn thân mặc một trang phục võ sĩ màu vàng, toàn thân như bị bộ y phục này phủ lên toàn bộ chẳng chừa ra một chút nào, mái tóc vàng óng cực dài được chải chuốt kĩ càng một cách dị thường, trên đầu còn đeo một món trang sức hình đóa hoa sắc hoàng kim, bộ dạng trông thật mĩ diễm dị thường, trên gương mặt trắng như tuyết đã không còn biểu tình băng lãnh như trước nữa, hơn nữa trên hàng mi đã có một ít ý vị nhân tình.
Ngải Lâm Uy Na nghĩ ngợi một hồi, chỉ nói ra được bốn chữ:"Tôi cũng không biết!"
Lâm Phong nhức đầu đến mức phải lắc lắc đầu, sâu thẳm trong tâm lại vui mừng, nhìn bề ngoài của mĩ nữ này, tâm lí khẳng định có ý tưởng, nhưng lại không nói ra, chắc chắn là đã có những suy nghĩ đa cảm từ cao cấp trí tuệ, từ lúc này cô ta đã có thể biểu lộ để thuyết minh vấn đề.
Trước kia Ngải Lâm Uy Na chỉ suốt ngày mang trên người long hồn chiến giáp, làm gì biết thế nào là ngoại hình, nữ nhân yêu thích cái đẹp là thiên tính, sau khi sở hữu cao cấp trí tuệ, giờ nàng ta đã biết tự ăn mặc để làm mình thu hút hơn.
Với tay tới Ngải Lâm Uy Na xinh đẹp thướt tha, ôm lấy cái eo không có một tí thịt thừa, để Ngải Lâm Uy Na ngồi lên trên đùi, Lâm Phong cười nói: " Ngải Lâm Uy Na, giờ nàng đã sở hữu trí tuệ cao cấp, đã bắt đầu cảm nhận được cảm tình tư duy ý thức cực kì phức tạp của nhân loại rồi sao? Ồ, hay là, có thể nàng đã biết tình là vật chi rồi ư?"
Lâm Phong tuy nhãn thần ôn hòa, nhưng cái đạo khí thế được nuôi dưỡng từ lâu ấy không hề bị giảm sút một tí nào, Ngải Lâm Uy Na gần như nằm vào lòng hắn, dưới cái nhìn thu hút của hắn, cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc bích lúc này như được phủ lên một màn hồng sắc, nặn ra một nụ cười đờ đẫn, đem lại cảm giác có điểm bẽn lẽn và yếu đuối: " Tôi...... đây đều là do công tử ban cho!"
Lâm Phong nói:"Thế thì nàng nghĩ giờ ta nên hay không nên đi thăm Khải Lâm Na?"
Ngải Lâm Uy Na nói rất nhỏ:"Khải Lâm Na tiểu tỉ mười năm nay ngày đêm vất vả vì sự phát triển của Khắc Khố Sâm Đạt, công tử nên đến an ủi tỉ ấy!"
Lâm Phong trầm tư một hồi, hốt nhiên cười nói:"Nàng nói cũng đúng, có lẽ ta thật sự nên đến thăm hỏi nàng ta!"
Mỗi một gia đình đều có những sự việc riêng rất khó nói, nhưng cũng phải tìm cách nói rõ ra vấn đề đó.
Có hai huynh đệ như Khải Lực Tây và Khải Thụy Tư, đối với Khải Lâm Na mà nói đúng là một dạng bất hạnh, thân tình không thể nào buông bỏ làm nàng không còn cách nào khác phải che chở cho hai huynh đệ bọn họ, nhưng thân là chủ mẫu của Khắc Khố Sâm Đạt, hành vi của nàng không nghi ngờ gì đã vi phạm pháp lệnh Lâm Phong định ra, sự bất đồng giữa đạo nghĩa này làm hắn từ sâu trong tâm cũng thấy thật khó khiển trách.
Lâm Phong hoàn toàn không lo hai cái khúc xương lòi ra ấy có khả năng xoay chuyển thời thế, chỉ là đối với Khải Lâm Na không nói rõ với hắn, trong tâm lí cũng có vài điểm cảm thấy khó chịu.
Bất quá với tu vi và tâm tính của hắn, thì hắn dã sớm quẳng đi cái suy nghĩ yếu đuối đó từ lâu rồi, cuộc sống ngày sau khẳng định là sẽ còn rất dài, Khải Lâm Na hiện tại đã là nữ nhân của hắn rồi, làm sao có thể để một con chuột nhắt làm đổ nồi canh, để Khải Lực Tây và Khải Thụy Tư hai tên phá gia chi tử này chen vào giữa tình cảm của mình và Khải Lâm Na.
Đã nghĩ thông chuyện này, Lâm Phong tiêu sái đi đến tiểu viện của Khải Lâm Na.
Khi Lâm Phong đến chỗ của Khải Lâm Na, Khải Lâm Na đang ngồi đến phát ngốc trước cửa sổ, trên khuôn mặt như ngọc như ngà vẫn còn vài lệ ngấn rất rõ, những tinh linh thị nữ như hoa tự ngọc tụ lại xung quanh thấp giọng thảo luận gì đó, thấy thân vương điện hạ tiến đến, lập tức đôi tai nhọn vươn lên.
Lâm Phong vẫy tay để thị nữ lui xuống, đi tới trước ôm lấy Khải Lâm Na rồi đứng dậy đưa nàng đến chiếc giường kề bên......
Trong đêm đen sâu thẳm, Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ về kiều khu đang vã mồ hôi của Khải Lâm Na, sau một trận ân ân ái ái, thì mới phá vỡ sự trầm mặc rôig hỏi: "Có những sự tình cả ta và nàng đều không muốn nhìn thấy, sau này nàng để dành nhiều thời gian hơn để giải quyết chuyện gia đình, những chuyện khác cứ để An Đức Liệt phụ trách đi, miễn không người nào dị nghị là được rồi!"
Khải Lâm Na thở ra một hơi như được giải tỏa khỏi sức nặng đè lên vai, dịu dàng nói:"Tạ ơn chàng!"
Nàng vốn đâu phải là loại phụ nữ tham luyến quyền thế, Khắc Khố Sâm Đạt chính vụ như một ngọn núi đè lên đôi vai mảnh mai của nàng càng ngày càng nặng nề, giờ Lâm Phong không còn để nàng phải hỏi tới chánh vụ nữa, nàng trái lại còn cảm thấy thoải mái không ít.
Không có quyền lực tương ứng, thì cũng không có nhiệm vụ và trách nhiệm tương ứng, sau sự tình lần này, nàng đã không còn có thể che dấu bao bọc cho hai huynh đệ của mình nữa, nếu quả sau này có ngày họ bị đưa lên đoạn đầu đài, thì nghĩa là Nữ Thần May Mắn (chán cái truyện này quá, lúc nào cũng chỉ nữ thần này nữ thần nọ, sao lại không có nam thần nhỉ???) không còn phù hộ cho những hậu quả của họ nữa, đến lúc đó nàng cũng chỉ là vô năng vô lực rồi.
Lâm Phong nở nụ cười tươi, nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi đi!"
......
Trưa ngày hôm sau, Lâm Phong và Khải Lâm Na mặt đầy tiếu ý trông khá thân cận với nhau xuất hiện trong mắt vài người, Toa Bối Lạp và Đái Lệ Ti hai tiểu nữu này cảm thấy cực kì tò mò, trên mặt lộ vẻ quỷ quái truy hỏi các thị nữ của Khải Lâm Na nội tình bên trong, cuối cùng không có câu hỏi nào đem lại nửa điểm tin tức hữu ích, làm hai tiểu nữu cảm thấy rất là sầu muộn.
Sau buổi trưa, Lâm Phong tự thân chủ trì nghi tức tế tự các tướng sĩ trận vong trong lần xuất chinh Thiểm tộc, rồi cấp cho gia đình của trận vong tướng sĩ một lượng huyết kim (tiền đền bù) an ủi, chỉ tới lúc đó mới giải thoát được vô số gia đình khỏi cảnh ai thương thống khổ, vì số lượng huyết kim này đủ cho họ sống suốt nửa đời còn lại.
Kì thật tướng sĩ luận công ban thưởng, thăng quan có thăng quan, phát tài có phát tài.
Vì thế binh sĩ có đủ can đảm bước chân lên chiến trường, dù gì đi nữa mỗi tháng tiền lương cũng vài kim tệ, hơn nữa nếu trên chiến trường lập quân công, trong tương lai gần có thể trở thành quý tộc, quang diệu môn mi [mở mày mở mặt], đạo lí đó thằng ngu cũng minh bạch, Lâm Phong đương nhiên biết rõ lòng dạ chúng, đáng phạt thì chắc chắn sẽ phạt, mà đáng thưởng thì cũng tuyệt đối không thể nào dè xẻn vài đồng kim tệ.
Cũng tốt là hiện tại Khắc Khố Sâm Đạt giàu nứt đố đổ vách, Lâm Phong không còn phải vì kim tệ mà phát sầu, thưởng cho binh sĩ là một lần đại thủ đại cước, dù là ném ra không ít kim tệ, thật ra lại cũng thu hoạch được nhiều sự hỗ trợ hơn từ tướng sĩ.
tổng nhi ngôn chi, ngôn nhi tổng chi [tính đi tính lại], lần này vui vẻ nhìn lũ tân binh đản tử vừa trải qua chiến trường, khoác lác với cận thân bằng hữu đang kêu gọi ầm ĩ, nhận được vô số mục quang sung bái cùng ghen tị, trong lòng cũng hơi hơi có một chút cảm giác hư vinh.
Thành Vệ Binh không được theo quân xuất chinh, giờ cả thảy đều ghen tức đỏ mắt nhìn lũ bột tử này.
Dù là lương tháng của binh lính Khắc Khố Sâm Đạt tuyệt đối cao hơn nhiều so với binh sĩ tại những nơi khác, nhưng mắt nhìn thấy tướng sĩ xuất chinh quay về được lĩnh chủ đại nhân ban cho ba lần tiền lương, hơn nữa khá nhiều tướng lĩnh được phong thành quý tộc, lũ tân binh đản tử không được xuất chinh đố kị tới mức muốn phát khùng.
Với những tướng sĩ trận vong, trực tiếp bị quăng cái vèo ra khỏi đầu, lũ tân binh đản tử chưa bước lên chiến trường, không biết chiến trường thảm liệt, chúng chỉ quan tâm là tướng sĩ xuất chinh được tưởng thưởng nhiều quá, một số lại còn được danh hiệu quý tộc, làm sao mà còn quan tâm tới trận vong tướng sĩ.
Sau ba ngày, chuẩn bị toàn bộ đầy đủ, Lâm Phong dẫn đại đội nhân mã hướng về đế đô, suốt mười năm không một lần về thăm nhà, cũng không biết đế đô ngày nay có hình dáng thế nào, Lâm Phong tâm lí ẩn ước kích động, cũng có một chút mong đợi ......
← Ch. 112 | Ch. 114 → |