← Ch.134 | Ch.136 → |
Ngải Lâm Uy Na khoé miệng hơi nhếch, thốt lên: "Không cần ngài bận tâm."
Lâm Phong nhìn Ngải Lâm Uy Na, không nén nổi, phá lên cười: "Ôi! Ngải Lâm Uy Na của ta, cuối cùng nàng cũng dần dần tiến hoá được tới thứ tư duy tình cảm cực kỳ phức tạp của con người rồi, bây giờ nàng thấy thế nào, thứ đó đã chuyển sang nằm trong cơ thể ta, nàng có cảm thấy khó chịu gì không?"
Ngải Lâm Uy Na mặt liền đỏ đến tận mang tai, rõ ràng là nghĩ lại cảnh tình đáng xấu hổ lần trước, chân tay trở nên lóng ngóng nói: "Ta... ta... không có gì cả!"
Lộ Thiến Á tò mò hỏi: "Các người đang nói chuyện gì vậy, thứ gì đã chui vào trong cơ thể chàng?"
Lâm Phong cười nói: " Không có gì cả, đúng rồi, Sư phụ Tây Tư Tạp của nàng đâu rồi, không phải là cũng đến Lãng Nguyệt đế quốc rồi sao?"
Cánh tay ngọc ngà như ngó sen của Lộ Thiến Á lại vung lên, hỏi: "Không phải là chàng muốn khiêu chiến với sư phụ thiếp đấy chứ?"
Lâm Phong cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán trắng ngần của nàng, khẽ cười nói: "Ta thách đấu sư phụ nàng làm gì, mọi người đều biết Tây Tư Tạp không phải là đối thủ của ta, ta cần gì phải tìm kiếm thánh để phô trương võ công của mình!"
Lộ Thiến Á kêu lên lảnh lót, thân hình yêu kiều đầy sức sống của nàng khẽ run rẩy, duyên dáng cười nói: "Con người chàng thật là không thật thà, lần này lại muốn chiếm tiện nghi của thiếp, Hải Phi Tư sắp xếp chàng ở đâu, thiếp cũng nhất quyết chuyển về ở trong phủ của chàng, tránh phải khó chịu khi ở cùng Ngải Lị Phù và Uy Nhĩ Tốn!"
Lâm Phong nói địa điểm, mĩ nữ ấy liền ngẩng đầu hôn lên má hắn một cái, thân hình lách ra, thoát khỏi lòng hắn, đầu không ngoảnh lại, vén mành nhảy xuống xe ngựa, biến mất trong đám đông.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, nhìn đôi mắt thoáng buồn phiền của Ngải Lâm Uy Na, khoé miệng nhếch lên, hỏi: " Nàng đang nghĩ gì vậy? "
Ngải Lâm Uy Na vội vàng cúi đầu xuống, bối rối nói: "Không...không có gì"
Lâm Phong cười ha hả, giang tay ra ôm nàng vào lòng, một tay nâng chiếc cằm mịn màng của nàng, cúi xuống hôn say đắm...
Trở lại trong phủ, mấy lão nhân và đám nữ nhân đã trở về từ lâu, Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư lôi Tạp Lạp Kì và Pháp Lạp Đế đi nghiên cứu sự huyền diệu của ma pháp, La đế Phong không nhập hội được liền tự mình trở về phòng dưỡng thần.
Bốn nữ nhân ngồi trong đại sảnh nói chuyện sôi nổi, chủ đề cũng không ngoài chuyện về đám danh viện quý phụ, Lâm Phong vừa bước vào, Đái Lệ Ti liền nhảy tới ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu nói: "Lâm Phong chàng về rồi à. Chàng không biết mấy quý phu nhân đó đáng ghét biết chừng nào, tất cả đều vây lấy bọn thiếp trong một mớ lộn xộn những câu hỏi, thật khiến cho người ta chịu không nổi!"
Toa Bối Lạp cũng chạy đến ôm lấy cánh tay còn lại của Lâm Phong, cười hi hi nói: " Cũng không nên nói như vậy được, mấy quý phu nhân và tiểu thư đó hẳn là rất có hứng thú với chàng, tất cả đều vây lấy bọn thiếp dò hỏi về chàng. Xem ra bọn họ đều là muốn bám lấy ống quần của chàng rồi, haha!"
Lâm Phong rút tay ra phát vào mông long nữ một cái, bật cười nói: "cái gì mà bám lấy ống quần hả? Nàng học ở đâu ra những từ ngữ dung tục của bon lưu manh đầu đường xó chợ thế này?"
Toa Bối Lạp ha hả cười, nói: " Thực sự là như vậy mà, thiếp đâu có nói dối, không tin chàng cứ hỏi Khải Lâm Na và Toa Lị Na đi."
Khải Lâm Na cười nói: "Lâm Phong là đại lục đệ nhất cường giả, lại dùng sức mạnh chinh phục Thiểm tộc, uy danh lẫy lừng, mấy quý phu nhân và đám tiểu thư đó chắc chắn sinh lòng tò mò về chàng, nhưng không đến mức như muội nói đâu!"
Đái Lệ Ti tiếp lời: "Muội xem mấy bà quý phu nhân và tiểu thư đó đều đong đưa gợi tình giỏi lắm, nếu Lâm Phong liếc mắt đưa tình với họ, thì họ chắc chắn sẽ vui đến mức không tìm ra phương hướng nữa"
Mọi người đều mỉm cười.
Lâm Phong phát mạnh vào mông tinh linh nữ vương cao quý đó, cười mắng: "Tiểu đề tử, đang nói linh tinh cái gì vậy, liếc mắt đưa tình là nữ nhân dùng với nam nhân, làm gì có đạo lí nào mà nam nhân lại liếc mắt đong đưa với nữ nhân chứ!"
Toa Lị Na chạy đến bên cạnh, từ đằng sau ôm chặt lấy lưng Lâm Phong, uốn éo dán chặt vào lưng hắn, khêu gợi: "Công tử, hôm nay để Toa Lị Na hầu hạ ngài đi."
"Toa Lị Na, cô thật không biết ngượng!" Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp cùng dồn vào công kích, cười nhạo Toa Lị Na không biết xấu hổ là gì.
Lâm Phong cười ha hả, giơ tay ra đằng sau kéo Toa Lị Na vào lòng, nâng khuôn mặt đỏ bừng của nàng lên, ngây ngất hôn lên đôi môi thơm mềm của nàng một cái, nói: " Tối nay cả bốn người cùng hầu hạ ta là được mà."
Khải Lâm na mặt thoáng đỏ, không nói năng gì.
Ồn ào hồi lâu, long chiến sĩ Gia Ni Mạc Đức đến cầu kiến.
Vừa rồi trong tiệc rượu vì đông người ồn ào nên hai người không thể ngồi cạnh nhau, cho nên không có cơ hội để nói chuyện, bây giờ tiệc rượu kết thúc rồi, vừa về đến phủ thì vị Khải Tư Đặc long chiến sĩ này liến tìm đến gặp ngay.
Tứ nữ thấy có khách tới thăm, tự giác đứng dậy đi vào nội viện, đợi cho thị nữ bưng rượu lên xong, Lâm Phong mới nói: "Ầy, Khải Tư Đặc Long Chiến sĩ Gia Ni Mạc Đức tôn quý, trước tiên cùng cạn một ly đã, rượu hoa quả ở đây đều do Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta chế cất, ta chắc chắn là ngài sẽ thích!" :
Gia Ni Mạc Đức cười nói: "Khắc Khố Sâm Đạt nổi tiếng khắp đại lục, vương quốc Khải Tư Đặc chúng tôi cũng có vinh dự mua được một ít đặc sản của Khắc Khố Sâm Đạt từ tay của Địa Tinh thương nhân của lĩnh chủ đại nhân, lĩnh chủ đại nhân đã cung cấp cho Thản Tang đại lục nhiều tinh linh đặc sản như vậy, danh tiếng của ngài chắc chắn sẽ được ghi vào sách sử!"
Lâm Phong mỉm cười đáp: "Ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ ghi danh sử sách gì đó, chỉ mong đời này không có gì phảI hối tiếc là đã mãn nguyện rồi, trên Thản Tang đại lục ít có nơi nào bình yên hạnh phúc như Khắc Khố Sâm Đạt, dưới sự trị vì của của ta các tộc người văn minh đều có thể chung sống hoà bình, ta rất hi vọng các thương nhân của vương quốc Khải Tư Đặc có thể đến lãnh thổ của ta buôn bán làm ăn, mang đặc sản của Khắc Khố Sâm Đạt về quý quốc các ngài!"
Gia Ni Mạc Đức hai mắt lập tức sáng lên, vội nói: "Không biết lĩnh chủ đại nhân liệu có thể cung cấp cho vương quốc Khải Tư Đặc chúng tôi các đồ quan bị vật tư của Khố Khắc Sâm đạt không, nếu có thể được, vương quốc Khải Tư Đặc chúng tôi sẽ trở thành người bạn trung thành nhất của ngài!"
Lâm Phong gõ vào tay vịn của ghế, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tính toán, vùng thảo nguyên Tháp Khắc Lạp Can rộng lớn mà vương quốc man di Khải Tư Đặc chiến cứ vẫn là một vùng đất hoang vu, giống như thảo nguyên Thiểm Tộc vô cùng thiếu thốn tài nguyên thiên nhiên, đặc biệt là về quân bị vật tư, nghe nói các loại vũ khí của chiến man di Khải Tư Đặc đều được làm từ thân của các cây gỗ đỏ lớn, không tầm thường chút nào.
Chỉ là thú nhân vương quốc cũng giống như Thiểm tộc, vốn đều là kẻ địch của nhân loại, từ truớc đến nay không có một quốc gia của loài nguời nào muốn cung cấp quân bị vật tư cho Khải Tư Đặc, với bản chất luôn phòng ngự của con người, sao có thể làm một việc dưỡng hổ vi hoạn như vậy.
Nhưng bất cứ việc gì cũng có ngoại lệ, đến Thiểm tộc Lâm Phong cũng có thể khoan dung được, nếu có nuôi thêm một "lão hổ" nữa cũng không vấn đề gì, hiện nay đại lục khói lửa khắp nơi, tuy Thần Vũ đế quốc và Lạc Nhật đế quốc không có xung đột lợi ích trực tiếp gì nhưng do Khải Lâm na nên giữa Lâm Phong và tên hôn quân Tạp Đặc đó có mối hận thù rất lớn, nếu đâm được cho tên khốn đó một nhát dao sau lưng thì không tồi chút nào.
Sau khi suy nghĩ tính toán kĩ càng, Lâm Phong nói: " Đương nhiên là được rồi, nhưng buôn bán cụ thể thế nào thì phải thỉnh quốc vương bệ hạ của quý quốc hãy sai người đến thương lượng với quan nội chính An Đức Lệ của Khắc Khố Sâm Đạt, ngài thấy thế nào?"
Gia Ni Mạc Đức mấy năm nay vì việc này mà phải tới Khắc Khố Sâm Đạt nhiều lần, chỉ là vào lúc Lâm Phong đang bế quan, không có sự cho phép của hắn, không ai dám bán hàng cấm ra ngoài, thời gian trước nghe Lâm Phong đã xuất quan, lại bình định được Thiểm tộc, y đã muốn đến lần nữa, chỉ là sợ lại công toi, đoán được trong Hải Cống đại hội mười năm mới tổ chức một lần thế nào Lâm Phong cũng đến, mới đợi đến bây giờ có thể trực tiếp đến Lãng Nguyệt đế quốc.
Vốn không đặt nhiều hi vọng vào việc này, bây giờ Lâm Phong dường như không suy nghĩ gì nhiều đã gật đầu đồng ý, không đòi hỏi, bắt bẻ điều gì nữa, sảng khóai đáp ứng, hàn huyên vài câu rồi vội vã cáo từ, khởi hành suốt đêm trở về vương quốc Khải Tư Đặc, báo tin vui cho quốc vương bệ hạ Cách Lôi Sa.
Gia Ni mạc Đức vừa đi, Lâm Phong đang định trở vào nội viện thì Lộ Thiến Á lại mang theo Sắc Vi Dong Binh Đòan của nàng đến, tất cả đều là chiêu mộ từ đám tiểu thư quý tộc ăn không ngồi rỗi của đế quốc, yến yến oanh oanh không dưới một trăm người, thực lực không biết thế nào, nhưng bề ngoài nhìn vào quả thật vô cùng hoa lệ.
Đám tiểu thư quý tộc này không phải ai cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng nhiều mĩ nữ như vậy bất luận đi đến đâu cũng kéo theo một đám ong bướm vo ve theo đuổi, nhận mấy nhiệm vụ của dong binh công hội cũng không phải là để kiếm một vài đồng bạc cực khổ, đám tiểu thư quý tộc này đều xuất thân cao quý cho nên cũng đâu biết khái niệm giá trị của vài trăm kim tệ là thế nào.
Huống hồ, dọc đường lại có một đám hộ hoa sứ giả dâng tặng đủ các loại kim ngân thủ sức, giá trị tuyệt đối không nhỏ. Bọn họ nếu có tiếp nhận nhiệm vụ dong binh, nói toạc ra, bất quá là để họ có trò tiêu khiển. Nhìn khắp dong binh đoàn trên đại lục, cũng chỉ có Sắc Vi Dong Binh Đoàn này là không giống dong binh nhất.
Trong phủ phút chốc có nhiều bóng hồng như vậy lập tức ồn ào hẳn lên, đám đàn bà con gái trong phủ vội chạy đến, vừa nghe kị sĩ nữ cao quý đang đầu mày cuối mắt với Lâm Phong chính là Lộ Thiến Á, hai nàng Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Lộ Thiến Á liền lộ ra địch ý, mỗi người chạy đến một bên người Lâm Phong, mắt trợn trừng nhìn Lộ Thiến Á.
Đái Lệ Ti sấn sổ cố ý hỏi: " Uhm, xin hỏi quý nương là ai mà sao ta không nhận ra nhỉ"
Lộ Thiến Á sớm đã gặp mấy ngưòi phụ nữ nanh nọc ghê ghớm của Lâm Phong, đưa mắt dò xét nhìn hai người, bất ngờ ôn nhu nói: " bệ hạ Nguyệt Tinh Linh nữ vương tôn kính, ta là Lộ Thiến Á vợ chưa cưới của Lâm Phong, nguyện Nguyệt Thần cùng nàng tồn tại."
Toa Bối Lạp khoé miệng mấp máy, lời vừa ra tới miệng như thế nào lại nuốt trở vào trong.
Đái Lệ Ti cũng há hốc miệng, nét mặt lộ vẻ bối rối, có đạo lý "không ai giơ tay đánh người đang cười", hai tiểu nữu này vốn cho rằng Lộ Thiến Á nhất định vênh váo, sau đó hai người sẽ có thể mượn cớ đó để tấn công đối phương, nhưng lại không ngờ vị đại tiểu thư nổi tiếng đanh đá nóng tính này lại biết ăn nói đến vậy, khiến cho hai nàng làm sao cũng không thể có ý gây sự với đối phương nữa.
Lâm Phong trong lòng khẽ cười thầm, vỗ vào mặt hai tiểu nữ, nói: " Được rồi, hai người a đầu các người về sau phải lấy lễ mà tiếp đãi Lộ Thiến Á, biết chưa?"
Hai tiểu nữu này mặc dù vẫn có chút kiêu khí, nhưng trảI qua sóng gió lần trước, cũng đã dịu bớt đi rất nhiều, thấy Lộ Thiến Á cư xử nhã nhặn như vậy, lập tức rất có thiện cảm, liền chạy lại phía trước trò chuyện ríu ra ríu rít với Lộ Thiến Á, bỏ lại Lâm Phong đứng bơ vơ một bên, thật giống như cổ ngữ có câu: "ba người đàn bà thì thành vở kịch."
Lộ Thiến Á mặc dù kiêu ngạo nhưng không phải là loại nữ nhân có đầu mà không biết suy nghĩ, với trí thông minh của nàng, chỉ cần giở một vài mánh lới nhỏ, đã khiến cho cho hai tiểu nữu vốn chẳng có chút tâm cơ này phải xoay như chong chóng, Đái Lệ Ti tuy có chút thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn chưa trưởng thành, đâu phảI là đối thủ của Lộ Thiến Á.
Toa Bối Lạp nhìn chăm chăm vào chiếc dây chuyền lam thủy tinh nhỏ trên cổ Lộ Thiến Á, hai mắt lóe sáng, khuôn mặt lộ vẻ ngưỡng mộ, nhìn thấy vậy, Lâm Phong chỉ khe khẽ lắc đầu cười thầm, trong đám nữ nhân của hắn, chỉ có Toa Bối Lạp vị bạch long tiểu thư này là khác biệt hẳn, thấy cái gì toả sáng lấp lánh thì liền không phân biệt nổi thiên nam địa bắc gì nữa.
Lâm Phong giới thiệu Khải Lâm na và Toa Lị Na, hai người đoan trang hiền dịu, rộng lượng thương người, rất hoà đồng với người khác.
Toa Lị Na dịu dàng, là người dễ gần nhất, đám nữ nhân rất nhanh đã nhập thành một hội, còn đám nữ kị sĩ quý tộc trong Sắc Vi Dong Binh Đoàn đều lần lượt liếc mắt đưa tình với Lâm Phong, không hề che dấu ánh mắt ngưỡng mộ hắn.
Tự cổ mĩ nữ yêu anh hùng, lĩnh chủ Khắc Khố Sâm Đạt thật sự tràn đầy mị lực khiến cho mấy tiểu thư quý tộc này không khỏi tâm sinh ái mộ.
← Ch. 134 | Ch. 136 → |