← Ch.137 | Ch.139 → |
Trời đêm thăm thẳm, lấp lánh các vì tinh tú.
Bầu trời đêm của Lãng Nguyệt đế đô sau khi trải qua một cơn sóng gió nhỏ đã mau chóng trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có của nó, dường như những đám mây đen che phủ cả đế đô hồi nãy chưa từng xuất hiện, trận sóng gió như đã tiêu biến mất hư không, các pháp sư trải qua một hồi kinh hãi lúc này đã thở phào nhẹ nhõm, tạm cất trái tim luôn trong trạng thái lo lắng của mình vào lồng ngực.
Lâm Phong ôm cơ thể rực lửa tình của Lộ Thiến Á vào phòng ngủ, đuổi mấy người thị nữ mặt đỏ lên vì xấu hổ ra ngoài, tiện tay đóng sập cửa lại, bước mấy bước tới bên giường, đặt Lộ Thiến Á lên giường, cúi người xuống cười hì hì nói: "Nàng có muốn suy nghĩ lại không, ta vẫn còn có thể đợi được!"
Lộ Thiến Á nhíu mày, rướn người lên, mắt lim dim nói: "Chàng có thể đợi được nhưng thiếp thì không đợi nổi nữa rồi!"
Lâm Phong cười ha hả, vẫy tay một cái, căn phoàng phút chốc chìm trong bóng tối, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài rồi nhảy lên giường...
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Phong đến tiền đường, tứ nữ đã đợi được hồi lâu, trên bàn bày những đồ ăn sáng ngon lành còn nóng hổi, bốn người ngồi ở hai bên, Ngải Lâm Uy Na sắc mặt hơi lầm lì ngồi ở một bên, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp thì chống khuỷu tay lên chốc mặt bàn, tay đỡ cằm, mặt mày ỉu xìu buồn bã.
Khải Lâm Na và Toa Lị Na đang thì thầm bàn luận gì đó, Ngải Lâm Uy Na tuy bề ngoài tỏ ra lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt không ngừng chuyển động là có thể nhận ra trong lòng nàng lúc này đang vô cùng bất an.
Khi Lâm Phong bước vào đại sảnh, Khải Lâm Na và Toa Lị Na liền đứng dậy đón, đưa hắn ngồi vào chủ vị, Ngải Lâm Uy Na cũng vội vã đứng dậy tới đứng ở phía đằng sau.
Lâm Phong quay đầu lại liếc nhìn nàng, nói: " Sao lại phải đứng dậy, ngồi xuống đi, đều là người trong nhà cả, sao vẫn khách sáo như vậy?"
Khải Lâm Na cũng cười nói: " Ngồi xuống cùng dùng cơm đi, đều là người một nhà mà."
Khuôm mặt kiều diễm của Ngải Lâm Uy Na hơi ửng đỏ, phát hiện ra Lâm Phong đang nhìn chằm chằm vào đôi hoa tai ngọc trên tai nàng, tưởng là có vấn đề gì không đừng được đưa tay lên sờ tai, khiến cho Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp hai nàng không nhịn được bật lên cười, lúc này, nữ chiến thần cao quý xinh đẹp mới đỏ bừng mặt lên, luống cuống xấu hổ vội vàng ngồi xuống bên cạnh Khải Lâm Na.
Toa Bối Lạp bắt đầu đùa tếu, cười khúc khích hỏi: " Tối hôm qua chàng hẳn là diễm phúc vô biên rồi, Lộ Thiến Á đâu, sao không thấy cô ấy tới dùng bữa?"
Lâm Phong đưa mắt liếc nhìn cô hỏi: "Nàng nghe cái vách tường nói vậy hả?"
Toa Bối Lạp cười ha hả nói: " Không phải, nhưng thiếp không cần nghe cũng biết là chàng đi đâu rồi!"
Đái Lệ Ti vỗ tay nói: " Con hồ li tinh Ngải Lị Phù đó đi rồi, nếu không thiếp mỗi khi ra ngoài lại phải cẩn thận, đề phòng có kẻ cắn trộm từ đằng sau!"
Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía Khải Lâm Na, Khải Lâm Na cười nói: "Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư và Mai Cách Lợi đại sư tối hôm qua sau khi từ biệt Tạp Lạp Kì đại sư đã bỏ đi rồi, để xảy ra chuyện này, hai vị đại sư cảm thấy ngại ngùng không thể tiếp tục ở đây với chúng ta nữa, lúc nãy hai vị đại sư đã cho người đi mời tam lão đầu tử tới nói chuyện rồi!"
Lâm Phong khẽ gật đầu, ăn xong bữa sáng, mấy nữ nhân liền kéo nhau đi thăm Lộ Thiến Á, Lâm Phong đang rỗi rãi thì Hải Phi Tư đem theo mấy thị vệ tới.
Vì đã biết rõ bộ mặt thật của vị tam hoàng tử điện hạ này, Lâm Phong hiện giờ đã không còn nửa điểm thiện cảm với tên hoàng tử điện hạ mặt mũi sáng sủa đó, đặc biệt là nhìn điệu bộ giả nhân giả nghĩa của hắn, trong lòng bất giác cảm thấy rất không thoải mái.
Đợi thị nữ bưng rượu lên lui ra ngoài, nói mấy câu khách sáo mở đầu, Lâm Phong liền đi thẳng vào chủ đề chính: " Điện hạ sớm như vậy đã đến thăm, chắc là có việc gì phải không?"
Hải Phi Tư ưu nhã cười đáp: " Quả thực là có một thông tin muốn báo cho Lĩnh chủ đại nhân!", dừng lại một chút mới nói: " Ta vừa nhận được thông tin, Uy Nhĩ Tốn đã câu kết với Bái Thần Uy đế quốc và Cách Lâm công quốc sau Hải Cống đại hội lần này sẽ cùng xuất quân tấn công vào Lạc Nhật đế quốc, hơn nữa Tỉnh Thái Gia Tộc của quý quốc cũng đã đạt được hiệp nghị bí mật với Uy Nhĩ Tốn, tới lúc đó sẽ phản bội lại, lĩnh chủ đại nhân tốt hơn hết là cần có chuẩn bị trước."
Lâm Phong trong lòng cười nhạt nghĩ thầm: " Chỉ cần ta phái quân đi cứu viện thì ngươi sẽ nhân cơ hội đó đi cướp Khắc Khố Sâm Đạt phải không?" tuy nghĩ vậy nhưng nét mặt hắn không hề thay đổi, đáp: "Đa tạ điện hạ đã có ý nhắc nhở, bất quá ta cũng nhận được tin này rồi, Bố Đạt Luân Bảo đã có hai mươi vạn quân tinh nhuệ trấn thủ, phía bắc đế quốc chúng ta không phải lo lắng gì cả!"
Hải Phi Tư cũng không tỏ ra ngạc nhiên, nếu như Lâm Phong giả bộ cái gì cũng không biết, điều đó mới đáng sợ, liền nói: "Lãng Nguyệt đế quốc là minh hữu trung thành nhất của Lĩnh chủ đại nhân, nếu lĩnh chủ đại nhân có yêu cầu gì thì xin cứ nói ra, ta đại diện phụ hoàng bệ hạ hứa với ngài, nếu một khi tình hình nguy cấp, Lãng Nguyệt đế quốc sẽ xuất binh Bái Thần Uy, cùng lĩnh chủ đại nhân vào sinh ra tử."
Lâm Phong giả bộ tỏ ra cảm ơn, hàn huyên một hồi, Hải Phi Tư đứng dậy cáo từ, Lâm Phong tiễn y ra tận ngoài phủ, mới quay trở vào, trong lòng thầm nguyền rủa tên giả quân tử hai mặt này.
Trở lại thư phòng, Bỉ Đặc lặng lẽ theo vào trong, Lâm Phong viết một bức chiến thư, giao cho Bỉ Đặc nói: "Hãy giao bức chiến thư này cho Uy Nhĩ Tốn hộ ta, nói với hắn rằng, giờ ngọ ba khắc ta ở hiệu trường phía bắc thành đợi hắn."
Bỉ Đặc đáp ứng một tiếng rồi lui ra.
Lâm Phong ngồi một lúc rồi đứng dậy khi tới hậu viện, Lộ Thiến Á lúc này cũng đã tỉnh giấc. Mấy nữ nhân đang vây lại trò chuyện to nhỏ gì đó, Lâm Phong không có hứng thú nghe trộm, liền khẽ ho một tiếng rồi bước vào, đám nữ nhân lập tức vây đến, để hắn ngồi vào chủ vị, Đái Lệ Ti hỏi: "Tên Hải Phi Tư giả nhân giả nghĩa đó tới tìm chàng có chuyện gì vậy?"
Lâm Phong nói: " Hắn đến để cho ta biết một số bí mật, Uy Nhĩ Tốn sẽ cấu kết với Bái Thần Uy và Cách Lâm công quốc xuất quân tiến đánh Lạc Nhật đế quốc!"
Toa Bối Lạp kêu lên: "Úc! Long thần tại thượng, tên Hải Phi Tư đó thật quá quỷ quyệt, sớm biết thế này Lâm Phong đã không giúp hắn tìm Huyền Âm Thảo, để bây giờ hắn lại trở mặt đối phó với chúng ta"
Khải Lâm Na cười nói: "Ngày trước là ngày truớc, bây giờ là bây giờ, không thể đánh đồng với nhau đựoc" nói rồi liền đưa mắt nhìn Lâm Phong
Lâm Phong kéo Đái Lệ Ti vẻ mặt đang đầy căm hận, cười ha hả nói: " Không sao, con người luôn luôn thay đổi mà, Hải Phi Tư là hoàng đế tương lai của Lãng Nguyệt đế quốc, dù sớm hay muộn ta cũng sẽ phải đối mặt với hắn trên sa trường, đến muộn chi bằng đến sớm, đợi ta lần này sẽ quét sạch đám pháp sư mà chúng phái đi, dạy cho hắn một bài học nhớ đời."
Lộ Thiến Á hỏi: " Thế còn Uy Nhĩ Tốn thì sao?"
Lâm Phong liếc nhìn cô mỉm cười nói: "Ta đã viết cho Uy Nhĩ Tốn một bức chiến thư, hẹn hắn giờ ngọ ba khắc sẽ gặp nhau tại giáo trường phía bắc thành để so tài cao thấp, nếu hắn không đi, ta nghĩ hắn sẽ không ngẩng nổi đầu lên, còn nếu hắn đi, ta không giết hắn thì cũng khiến cho hắn từ giờ về sau khỏi làm nam nhân nữa!"
Chúng nữ lập tức đỏ bừng mặt lên, vui vẻ ủng hộ, chỉ có Khải Lâm Na thấy làm như vậy là quá thâm độc.
Toa Lị Na chạy đến phía đằng sau ôm chặt lấy lưng Lâm Phong, cười nói: " Càng hay, bọn thiếp sẽ đi theo trợ uy cho công tử."
← Ch. 137 | Ch. 139 → |