Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Lại Kim Tiên - Chương 142

Vô Lại Kim Tiên
Trọn bộ 260 chương
Chương 142: Kiếp Hậu Trùng Sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-260)

Siêu sale Shopee


Âm khí xé rách cả hư không...

Tiếng hò hét chém giết làm rung chuyển cả đại địa...

Những đám đông quan chiến xung quanh giáo trường đều đã bỏ chạy mất tăm, chẳng sót một ai, nói cũng đúng, đâu có ai ngu đến nổi ở lại đây để chịu chết chứ...

Trong tiếng hú vang vọng, Lâm Phong phá vây lao ra, làm tuột mất "thanh vũ khí" Uy Nhĩ Tốn trong tay, một tên Long Kĩ Sĩ của Ngãi Lâm Đế Quốc vội vàng lao đến để đón lấy hoàng tử điện hạ, ngay đúng lúc này thì dị biến đột nhiên xảy ra, thân thể Uy Nhĩ Tốn đột ngột nổ tung, nguồn chân nguyên lực cường đại đã khiến cho hắn biến thành một phiến huyết vũ, tên Long Kị Sĩ đen đủi kia cũng theo đó mà hóa tro.

Tọa kị ngũ giai Hoàng Kim Cự Long của hắn cũng không thể tránh khỏi trận bạo tạc, đôi cánh bị xé toạc ra, nó đau đớn gầm lên một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống đất, thân hình cao hơn 20 mét của nó chạm vào mặt đất khiến cho cả đại địa rung chuyển một trận, hàng loạt nhưng âm thanh tựa oán tựa khóc từ trong sâu thẳm linh hồn của chúng nhân run rẩy vọng lên, lại tựa như Đại Địa Nữ Thần đang kêu khóc.

Lâm Phong tay nắm chặt lấy một phiến kim quang, trên đỉnh đầu thì treo lơ lửng Thái Cực Đồ, chỉ tay vào bọn người phía dưới mà mắng chửi: "Đám điểu nhân không biết sống chết này, hôm nay ta phải cho các ngươi đi gặp Quang Minh Thần của các ngươi."Nói xong thì vẫy tay một cái, một đạo kiếm khí kinh thiên xé không hoành ngang vài trượng rồi chém xuống, hai tên Chiến Thiên Sứ mười hai cánh không kịp tránh né ngay lập tức đã bị chém đứt đôi người.

"Ức! Thiên nột, Quang Minh Thần tại thượng..." Thiên sứ thiếu nữ An Lị Ny cả kinh hét lên nhưng ngay lập tức bị tiếng gầm phẫn nộ của Tắc La Tư ngăn lại...

" Hỡi vị thần vĩ đại! Xin người hãy giáng hạ Thẩm Phán Chi Quang của Thiên giới để trừng phạt loại ma quỷ tàn ác này." Khi Tắc La Tư hoàn thành đoạn chú ngữ thì Thiên giới chi môn tức thì bị cường hành mở ra.

Đùng đoàng..

Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, tiếp đó là một đại bạch sắc quang trụ to lớn hơn giáng xuống, uy lực của Thẩm Phán Chi Quang do Chiến Thiên Sứ mười bốn cánh thi triển quả là không gì có thể sánh được.

Lâm Phong nâng lấy Thái Cực Đồ ở trên đầu, từ từ nghênh đón Thần Thánh Chi Quang, miệng thì cười lạnh nói: "Thật là ngu ngốc khi khoan dung với lũ điểu nhân các ngươi, ta thà ban phát lòng thương của ta cho lũ súc sinh, chứ tuyệt đối không để nó giành cho lũ ngu si không biết sống chết các ngươi, hãy nhìn đi. Thiên giới chi môn đã mở của rồi, Quang Minh Thần đang vẫy tay gội các ngươi về chầu đó."

Kiếm khí vang vọng cả toàn trường, Lâm Phong thôi động Ngự Kiếm Chân Quyết, khiến cho bọn Long Kị Sĩ trong trường không ngừng bị trảm sát, cả tọa kị cũng không có con nào chạy thoát, hoặc là bị chém chết ngay tại trận, hoặc là bị hút vào trong màn kim quang của Kim quang phiến, trong phút chốc phong vân biến sắc, cả bầu trời bên trên giáo trường trông giống như một trường tu la đồ sát.

Thiên sứ than khóc...

Ma quỷ cũng nhỏ lệ...

Năm tên chủ chiến thiên sứ và đại thiên sứ mười bốn cánh Tắc Lị Tư cùng đều lần lượt bị trảm sát dưới mũi kiếm của Lâm Phong, khuôn mặt ngây thơ của thiên sứ thiếu nữ An Lị Ny lúc này tràn ngập vẻ sợ hãi, cặp mắt mở trừng trừng nhìn vào thân ảnh trước mặt như là một tên tuyệt thế ác ma, nâng Thánh Quang Chi Kiếm bạch sắc lên, nhưng toàn thân lại run lẩy bẩy không dám lao lên.

Lâm Phong hừ lên một tiếng, rồi giơ tay bắt trảo, tóm lấy thiên sứ thiếu nữ vào lòng, cúi đầu nhìn xuống thiên sứ thiếu nữ lúc này đang co rúm lại, mĩm cười nói: " Hình như lần trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi thì phải, ức! Tiểu thiên sứ mỹ lệ, nàng có cần ta tiễn một đoạn để cùng với đồng bọn đi gặp Quang Minh Thần của mình không? "

" Xin đừng giết tôi..." An Lị Ny tức thì đồng tử mở to ra, giọng nói khiếp sợ cùng cực thoát ra từ cái miệng xinh xắn đang hé mở của nàng ta, thiên sứ thiếu nữ sớm đã bị cái chết của đồng bọn dọa cho sợ tới vỡ mật, không nén nổi khóc òa lên, những ấm ức, sợ hãi và đau khổ hòa trong tiếng khóc khiến cho người khác phải mủi lòng.

Lâm Phong tức thì ngây ngốc, bất giác cúi đầu liếc nhìn kĩ thiên sứ thiếu nữ trong lòng, tiểu nha đầu thánh thiện này khoảng mười bốn, mời lăm tuổi, sau khi lớp vỏ thần thánh bên ngoài bị phá vỡ, liền hiện ra một linh hồn yếu đuối không có chỗ dựa ở bên trong, mất đi sự quan tâm của người thân, không nhận được sự chăm sóc từ phía đồng bọn, thiên sứ thiếu nữ khóc lóc như muốn trút hết sự ấm ức, tủi thân chất chứa trong lòng vào dòng nước mắt.

Chứng kiến cảnh tình này, Lâm Phong khong khỏi nhớ lại một đoạn cố sự ở tiền thế.

Truyền thuyết kể rằng có một con ngọc hồ vừa độ quá thiên kiếp, thành công huyễn hóa thành hình người thì bị một con sói đói độc ác truy đuổi, thiếu nữ hồ tiên vừa hóa thành lốt người không có một chút công lực nào, sau một ngày một đêm bỏ chạy cuối cùng cũng lực cùng sức kiệt không thể chống đỡ nổi lang trảo của con sói, ngay cả sương cốt cũng đều không còn.

Lâm Phong tịnh không phải là con sói đói hung tàn đó, nên lúc này không biết phải ra tay thế nào và có phần hơi bối rối, một tay ôm chặt lấy eo của thiên sứ thiếu nữ, rồi kẹp lấy nàng ta, kim quang phiến liên tiếp tỏa ra muôn vạn đạo kim quang, cuốn tất cả những tên Thánh Kị Sĩ còn lại vào trong, rồi đuổi theo chiếc Không Trung Khách Xa ở bên ngoài thành.

Cuộc chiến đã kết thúc, trên bầu trời giáo trường trở nên tĩnh mịch, huyết vụ mù mịt, hồi lâu vẫn chưa tan, mặt đất sụp đổ như vừa trải qua một trận thần ma đại chiến, những khán đài được dựng ở bốn phía sớm đều đã bị đấu khí phá thành đống đổ nát, các vệ binh vây ở bốn bên đều không dám ló mặt ra ngoài, hai chân nhũn ra, ngay cả việc đại tiện hay tiểu tiện cũng không dám thực hiện.

Khi Lâm Phong đuổi theo Khộng Trung Khách Xa ra ngoài thành, mới phát hiện ra tất cả mọi người đều có bộ dạng sầu thảm, Đái Lệ Ti nằm trong lòng Khải Lâm Na, không biết sống chết thế nào, mấy nữ nhân và ba lão đầu tử đều vây lại xung quanh, mặt mày rầu rĩ lo lắng.

"Đái Lệ Ti sao rồi?", Lâm Phong trong lòng hốt hoảng, vội vàng hỏi.

Mọi người đều ngẩn người ra nhìn thiên sứ thiếu nữ mà hắn ta kẹp trong tay đến ngây ngốc, quên cả trả lời.

Ba lão đầu tử không lấy gì làm lạ, một vạn năm trước bọn họ đã từng kề vai với thiên sứ tác chiến, nên chẳng có gì là lạ, liền vội vàng đề tỉnh chúng nữ, La Đế Phong đại sư với bộ mặt khó coi nói: "Đái Lệ Ti bị tam công chúa của Lãnh Nguyệt Đế Quốc đánh lén ... ngươi hãy tự đi xem đi!" Nói xong thì khẽ thở dài một tiếng.

Khuôn mặt của Tạp Lạp Kì và Pháp Lạp Đế đại sư cũng hết sức khó coi.

Lâm Phong vội vàng giao thiên sứ thiếu nữ cho Lộ Thiến Á, sau khi giơ tay đón Đái Lệ Ti từ trong lòng Khải Lâm Na, thì khuôn mặt lập tức tái nhợt đi, tâm mạch của Đái Lệ Ti đã chấn đoạn, sinh cơ đã tuyệt, trên khuôn mặt xinh đẹp phảng phất một nụ cười méo mó, thần thái khoan thai dị thường, chỉ có đôi mày là hơi nhíu lại lộ vẻ đau đớn.

Nhớ lại những việc lúc trước, tiểu tinh linh tính tình tuy ngang bướng khó bảo, nhưng vẫn không mất đi bản tánh của một thiếu nữ, tuy thông hôn với Nguyệt Tinh Linh nhất tộc là việc bất đắc dĩ, nhưng ngân phát thiếu nữ này với địa vị là Nguyệt Tinh Linh nữ vương cao quý vẫn kiên cừờng dẫn tộc nhân của mình rời khỏi chiểu trạch theo lời đề nghị của hắn, rồi tận lực thay đổi bản thân để có thể hoà nhập được với đại gia đình này.

Mười năm chẳng khác chi một ngày, bản thân hắn bế quan mười năm, tuy tiểu tinh linh có chút ngang ngạnh cố chấp nhưng suốt mười năm dài nàng ta vẫn không sống buông thả, đôi lúc khiến cho người khác phải nhức đầu nhưng nàng cũng đem lại không ít tiếng cười cho mọi người trong đại gia đình này, bây giờ tuy nàng ta đã hương tan ngọc vẫn [ngọc nát hương tan], hồn đoạn nơi đất khách, nhưng Lâm Phong vẫn không thể kìm chế được tình cảm sâu sắc trong lòng mình, hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi.

Chúng nữ nhân bị cảnh tượng thương tâm tác động, cũng lặng lẽ trào nước mắt, Toa Bối Lạp thì đã khóc oà lên, tuy mười năm nay nàng ta luôn có xích mích với tiểu tinh linh, nhưng cũng là do nhất thời trong lòng bực bội hai người mới đấu khẩu cho vui, không ngờ dần dần đã nảy sinh tình cảm sâu sắc.

Lúc này khi Đái Lệ Ti hồn đoạn nơi đất khách, thì tiểu bạch long tâm tính lương thiện này mới phát hiện ra không biết tự lúc nào bản thân đã hoà nhập vào với đại gia đình này, mỗi người quanh cô đều giống như những người thân yêu ruột thịt.

"Còn có thể cứu không?" Ba lão đầu tử vẫn là những người bình tĩnh hơn cả, Tạp Lạp Kì vẫn hi vọng hỏi.

Lâm Phong đột nhiên tỉnh lại, nhớ ra mình đã lấy được một viên Nhiếp Hồn Châu ở chỗ Phí La Đức, liền vội vàng kiểm tra xem thử thì thấy chân linh của tiểu tinh linh vẫn chưa tan biến, khuôn mặt tức thì đại hỉ, dụng thủ nhất chỉ, Nhiếp Hồn Châu bay ra ngoài rồi bắt đầu cấp tốc xoay vòng tròn trên đỉnh đầu Đái Lệ Ti.

Mọi người vội vàng lùi sang một bên, khuôn mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào viên Nhiếp Hồn Châu đến quên cả chớp mắt.

Lâm Phong khẽ la lên một tiếng, cùng với vòng chuyển động cấp tốc của viên Nhiếp Hồn Châu, trên đỉnh đầu của Đái Lệ Ti dần dần xuất hiện một luồng khói xanh, rồi bị hút vào trong bề mặt của Nhiếp Hồn Châu, không lâu sau, ba hồn bảy vía của Đái Lệ Ti đã được thu lại, trên người tiểu tinh linh ngưng tụ một ảo ảnh giống như hình người, ấn tượng nhất là hình dáng của nó lại giống hoàn toàn bộ dạng của tiểu tinh linh.

Lâm Phong thay đổi ấn quyết, Tử Kim Hồ Lô rít lên rồi bay ra ngoài, rắc xuống một phiến kim quang, đem hút Đái Lệ Ti vào bên trong, chân hồn được Nhiếp Hồn Châu thu lại cũng theo đó chui vào trong, chúng nữ nhân lần đầu tiên trông thấy Tử Kim Hồ Lô, tất cả đều mở to mắt ra một cách hiếu kì.

Lâm Phong bắt lấy hồ lô dùng lực lắc mạnh ba lần, rồi dốc ngược xuống dưới, một đoàn kim quang một lần nữa lại tà tà bay xuống dưới mặt đất, ánh kim quang tan di, Đái Lệ Ti với thân thể hoàn hảo lại hiện ra, nàng ta quay đầu lại lao vào lòng của Lâm Phong, vị nữ vương cao ngạo này vừa lượn một vòng trước Quỷ Môn Quan, lúc này không thể nén nổi sự nhớ nhung của mình với người thân, liền ôm chặt lấy Lâm Phong khóc oà lên.

Chúng nữ đều tự lau nước mắt trên mặt mình, trên khuôn mặt đã bắt đầu hé lộ nụ cười đầu tiên sau kiếp nạn lần này.

Toa Bối Lạp đang định lao tới, thì bị Khải Lâm Na đứng bên cạnh giữ lại, Khải Lâm Na đưa mắt nhìn một cách ý nhị, mọi người đều hiểu ý liền đứng dậy rời khỏi phòng, giành không gian riêng cho Lâm Phong và Tiểu tinh linh.

Lâm Phong khuôn mặt nở một nụ cười ôn nhu, ôm chặt lấy chiếc eo mảnh mai của ngân phát thiếu nữ, lấy tay vuốt ve mái tóc bạch kim mượt mà và khuôn mặt mềm mại của nàng, rồi dịu dàng cười nói: "Ổn rồi, bây giờ tất cả mọi thứ đều đã qua, sau này ta sẽ để Ngải Lâm Uy Na luôn ở bên cạnh nàng, tuyệt đối không để bất cứ ai làm hại nàng một lần nữa!"

Đái Lệ Ti khóc òa lên, tất cả mọi ấm ức và đau khổ đều trút cả ra ngoài, nức nở nói: " Ức, ta ... ta thực sự không muốn rời xa mọi người, không muốn rời tộc nhân của mình, ta cũng không muốn làm cho chàng phải phiền muộn nhiều, không muốn khiến cho chàng phải tức giận, ta thực sự không cố ý ...."

Tiểu tinh linh gặp đại nạn tinh thần không khỏi bấn loạn mệt mỏi, sau khi nức nở một hồi thì chìm vào giấc ngủ, cánh tay ngọc ngà như ngó sen ôm chặt lấy cổ Lâm Phong không chịu buông ra, dường như muốn nép chặt mình vào cơ thể hắn ta.

Lâm Phong khe khẽ mĩm cười, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc rối bên tai tiểu tinh linh, ngồi xuống bên cạnh giường, đợi cho tới khi tinh thần Đái Lệ Ti ổn định trở lại, mới đặt cô lên giường, giúp nàng ta đắp chăn lại. Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu tinh linh, ánh mắt Lâm Phong hiện ra một tia nhu tình, một lúc sau thì mới đứng dậy và đi ra khỏi phòng.

Ở ngoại đường, mấy lão đầu tử đang ngồi ở ghế bên nhắm mắt tĩnh dưỡng, chúng nữ thì vây xung quanh thiên sứ thiếu nữ lúc này đang co rúm trở lại, khong ngừng nhìn nàng ta một cách hiếu kì, Toa Bố Lạp thì liên tục nhảy qua nhảy lại hỏi han một cách ríu rít.

Thiên sứ thiếu nữ vẫn co rúm người lại như lúc trước, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn đám nhân loại cường đại, cực lực cưỡng ép bản thân mình không nhớ lại tình cảnh chết thê thảm của mấy tên đồng bọn, nhưng cảnh tượng đầy máu tanh đó đã in sâu vào trong đầu nàng ta, khiến cho khuôn mặt non nớt của thiên sứ thiếu nữ bao phủ một nỗi khiếp sợ lẫn bi thương.

"Đái Lệ Ti sao rồi?" Lâm Phong vén màng bước ra, chúng nữ lập tức lập tức xúm lại, Khải Lâm Na là người cất tiếng hỏi đầu tiên.

Lâm Phong cười nói: "Không sao rồi, nàng ấy đang ngủ, các nàng đừng làm phiền nàng ta, để nàng ấy nghỉ nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi."

Mấy lão đầu tử mở mắt ra, Tạp Lạp Kì ngại ngùng nói: "Đều là lỗi của bọn ta, đã không chăm sóc tốt cho Đái Lệ Ti, khiến cho nó bị hại!"

Pháp Lạp Đế và La Đế Phong lão đầu cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Khải Lâm Na vội nói: "Không thể trách ba vị đại sư được, là do chúng tôi quá sơ suất, không đề phòng công chúa Mông Tây Ni đánh lén từ đằng sau, nên mới khiến cho Đái Lệ Ti bị thương."

Lâm Phong nói: " Được rồi, được rồi, mọi người đừng áy náy nữa, bây giờ Đái Lệ Ti đã bình an vô sự rồi, việc đã qua không nhắc tới nữa, việc này nói ra là do ta do quá sơ suất, không để Ngải Lâm Uy Na ở lại chăm sóc cho mọi người, mới khiến cho kẻ thù lợi dụng được cơ hội, đúng rồi, những người khác có ai bị thương không?"

Toa Lị Na nói: "Vẫn ổn cả, các ma pháp sư đều không bị thương, Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều bị thương nhẹ, Khải Lâm Na tỉ tỉ đã dùng thánh quang trị liệu thuật để chữa trị cho bọn họ rồi, con Độc Giác Thú của Đái Lệ Ti là bị thương nặng nhất, hiện đang nằm trong Tinh thần giới chỉ nghỉ ngơi!"

Lâm Phong khe khẽ gật đầu, ngồi vào vị trí t?a nói: "Bao vây tấn công mọi người gồm những ai? Còn nữa tại sao lại gọi Cấm Ma Linh Vực ra? Đó chẳng phải là muốn tự đào mồ chôn mình sao?"

Lộ Thiến Á nói: "Hải Phi Tư xem ra vẫn đánh giá rất cao chúng ta, hắn ta điều động mười tên Thánh Kị Sĩ, một trăm Ma Đạo Sư, và năm tên Kiếm Thần, còn có Mông Tây Ni - kẻ đã đánh trộm Đái Lệ Ti cũng có thực lực không dưới Kiếm Thánh, còn về Cấm Ma Linh Vực là do Đái Lệ Ti lôi nhầm pháp trượng triệu hoán ra!"

La Đế Phong lão đầu bổ sung thêm: "Còn có thêm một số cao thủ công lực không kém gì ta ẩn nấp trong thành vệ quân, rất có thể là người của Hải Phi Tư, nhưng tên tam hoàng tử điện hạ đó không hề ra tay, hơn nữa sau khi Ngải Lâm Uy Na đến thì hắn ta đã chạy mất rồi!"

Lâm Phong nói: "Đối phương bị thương vong thế nào?"

Toa Bối Lạp cướp lời nói: "Trừ một con Bích Ngọc Long do kị sĩ chết nên đã bỏ chạy trước, còn toàn bộ chín tên thánh kị sĩ còn lại đều bị chúng ta tiêu diệt, tọa kị của chúng cũng bị Ngải Lâm Uy Na của chàng giết hết. Ức, long thần tại thượng, trong đó còn có một con ngũ giai Bạch Ngọc Long đồng tộc của ta, còn có một con phượng hoàng và con băng hoàng, một trăm ma pháp sư đều bị Toa Lị Na sát tử!"

Chúng nữ tưởng nhớ lại cảnh lúc Toa Lị Na đột nhiên nổi điên lên, rồi xông vào trong đám thành vệ quân mà giết chết đám ma pháp sư, trong lòng không khỏi rùng mình, tất cả đều đưa mắt liếc nhìn Toa Lị Na.

Toa Lị Na chạy lại gần, ôm chặt lấy eo hổ của Lâm Phong từ đằng sau, cười khúc khích nói: "Bọn hỗn đản xấu xa đó dám làm hại người thân của muội, muội sẽ giết chết tất cả bọn chúng!" Trong giọng nói trong trẻo, không vướng chút khói lửa nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh kiên cường và lòng căm hận tột cùng, khiến cho thiên sứ thiếu nữ đang co rúm bên cạnh toàn thân run rẩy.

Lâm Phong kéo Toa Lị Na vào lòng, chỉ vào cái trán nhẵn băng của nàng ta rồi nói: "Kẻ thù thì phải giết, nhưng một nữ hài tử như muội mà lại giết nhiều người như vậy, cẩn thận sau này biến thành nữ ma đầu chuyên giết người đó!"

Tiếp đó, khẽ hứ lên một tiếng, Lâm Phong cười lạnh nói: "Tam hoàng tử điện hạ này coi như vẫn còn nể mặt ta, mời cả bảy vị thiên sứ tới bao vây tấn công ta, xem ra hắn thật lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết đây mà, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ, ta cũng nên đáp trả lại hắn một món quà lớn!"

Khuôn mặt của chúng nữ đều lộ vẻ trầm ngâm, trận huyết chiến hôm nay, kẻ địch dường như đã điều động toàn bộ Thánh Kị Sĩ của ngũ đại đế quốc, đến bảy vị thiên sứ của giáo hội cũng được mời đến, điều này thể hiện hắn rõ ràng muốn dồn mọi người vào đường chết, nếu không "đáp lễ" lại với hắn, các nàng cũng cảm thấy khó mà nuốt nổi cục tức này.

Tạp Lạp Kì nói: "Tìm tên đầu sỏ tính sổ là được rồi, đừng gây hoạ cho dân chúng!"

Những người khác đều gật đầu đồng ý, tên đầu sỏ gây tội ác là Hải Phi Tư, dân thường đều là những người vô tội.

Lâm Phong gật đầu nói: "Ta sẽ quay trở lại đó một chuyến, mọi người lập tức trở về Khắc Khố Sâm Đạt đi, sau khi xong việc ta còn phải đến Thiên Hạc đảo một chuyến gặp Thiên Hạc Nữ Hoàng, không cần phải đợi ta!"

Khải Lâm Na nhìn thiên sứ thiếu nữ đang co rúm bên cạnh, hỏi: "Thiên .... Tiểu cô nương này thì giải quyết thế nào đây?"

Lâm Phong đưa mắt nhìn mấy lão đầu tử, Pháp Lạp Đế lão đầu nói: "Cô bé này chỉ là một nhị dực thiên sứ cấp thấp, địa vị trong thần tộc cũng chỉ ngang với những nô lệ trong xã hội con người, chắc chắn đã phải chịu nhiều ấm ức khi ở cùng với các thiên sứ cao cấp, để cho cô bé đi theo ngươi đi, ngươi cũng không phải là người giết càn vô tình!"

Lâm Phong khe khẻ gật đầu, giơ tay ôm lấy thiên sứ thiếu nữ, sai Khải Lâm Na phóng xuất Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều ra, quay đầu tiến vào trong thành.

Lúc này mọi nhà ở Lãnh Nguyệt đế đô đều đã đóng cửa, cửa thành cũng đã đóng chặt, tất cả thành vệ quân đều đã tập hợp lại lên trên mặt thành, khi Lâm Phong và vợ chồng Thụy Đức Lạp trở về theo đường cũ, chuông cảnh giới đã vang lên khắp đế đô.

Tất cả lực lượng tinh nhuệ đều đã bị tiêu diệt, sót lại vài tên cũng đã cao chạy xa bay, đám vệ binh thông thường chỉ còn biết lẳng lặng đứng nhìn hai con cự hạc bay qua bầu trời, tiến về phía hoàng thành, căn bản không đủ sức chống lại, đành trợn mắt nhìn theo.

Khi Lâm Phong đến hoàng thành, hoàng cung bao gồm ba lớp, ngoài ba lớp bố trí các ngự lâm quan tinh nhuệ tất cả đều được trang bị áo giáp, mấy tên tướng lĩnh còn vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi, chỉ huy quân lính giương cung bắn một loạt ma tên chào đón sự xuất hiện của Lâm Phong.

Lâm Phong sử dụng Thái Cực Đồ, cùng Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều phòng ngự, cười nhạt một tiếng, buông thiên sứ thiếu nữ ra, hai tay nắm một ấn quyết cố định, giữa muời ngón tay xuất hiện những tia lửa bắn ra, triển khai thái tinh nhất khí Ngự Lôi Chân Quyết, trên bầu trời yên tĩnh đã tụ lại một đám mây đen, sấm chớp đan vào nhau, trông bộ dạng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống.

Những âm thanh kinh thiên động địa nổi lên, cho dù ngự lâm quan có tinh nhuệ tới đâu thì lúc này cũng phải rối loạn, đến cả bọn tướng lĩnh chỉ huy mặt cũng biến sắc, tuy vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng không thể nén nổi nỗi hoảng sợ trong lòng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-260)