← Ch.144 | Ch.146 → |
Chuyến đi tới Thiên Hạc Đảo nhanh chóng kết thúc, Lâm Phong quên mất một việc, Thiên Hạc Nữ Hoàng dường như cũng quên mất một việc.
Lâm Phong mang theo tiểu thiên sứ cùng vợ chồng Thụy Đức Lạp trở về được nửa tiếng thì có một Tiên Nữ Hạc ngự phong đuổi theo phía sau, thẹn thùng cười với Lâm Phong: "Sứ giả đại nhân tôn kính, nữ hoàng bệ hạ phái tôi dến báo tin cho ngài, ngày mười lăm tháng tám này là Tu La Cổ Bảo đại hội ngàn năm tổ chức một lần, tới lúc đó mời ngài đến Tu La Cổ bảo để tham dự!"
Lâm Phong gật đầu đồng ý, đợi Tiên Nữ Hạc ngự phong bay xong rồi mới cưỡi tuần quang quay trở về Khắc Khố Sâm Đạt, trên đường đi hắn ta bỗng nhớ ra vẫn còn rất nhiều việc vặt chưa giải quyết ở đế đô, bèn quay hướng về phía đế đô.
Cục diện ở Thản Tang Đại Lục chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có sự thay đổi lớn, ngai vàng của các đại đế quốc chỉ trong chốc lát đã có chủ mới, các thế lực trong các hoàng thất cũng được bắt đầu thanh tẩy quyền lực.
Chính xác mà nói, giới hoàng tử đã được đăng lên hoàng vị như ý nguyện thì còn tâm tư đâu để lí đến kết cục của đại lục sẽ phát sinh biến hóa gì, cái bọn họ quan tâm là làm thế nào để giữ vững được ngai vàng của mình, làm sao để có thể củng cố quyền lực, còn những việc khác đợi đến khi củng cố quyền lực của mình xong tính đến cũng chưa muộn.
Còn tất cả các quốc gia vừa và nhỏ thì đều phái sứ thần đến Lạc Nhật đế quốc, con đường loạn lạc rộng lớn ở phía trước đã hiện, các nước này chỉ cần tìm một khe hở nhỏ để có thể tồn tại, vì thế liên minh với các nước lớn để thể hiện tình hữu nghị của mình là chính sách ngoại giao không thể thiếu.
Sau Hải Cống Đại Hội, danh tiếng của Khắc Khố Sâm Đạt lĩnh chủ đã uy chấn thiên hạ, bất luận là việc hắn ta đã tiêu diệt hết hơn một nửa số Thánh Kị Sĩ của các quốc gia hay việc nhận được lời mời của Thiên Hạc Nữ Hoàng đều khiến cho hình tượng anh hùng tuyệt thế của hắn ta khắc sâu vào tâm trí mọi người.
Trên đất đại lục thần bí mà cường giả vi tôn này, muốn vươn lên làm bá chủ thì sức mạnh thực sự chính là điều kiện không thể thiếu, lại thêm uy danh lẫy lừng khi đem quân đi chinh phạt Thiểm Tộc, Lâm gia sinh ra một anh hùng cái thế như vậy khiến cho các nước nhỏ nếu không lập tức phải thể hiện sự hữu hảo của mình thì chỉ còn cách ngồi nhìn bọn họ đem đại quân thiện chiến đến bao vây.
Hoàng vị của Lạc Nhật Đế Quốc tuy chưa bị lung lay, nhưng cục diện quyền lực đã có sự biến đổi lớn. Ái Đức Hoa hoàng đế bệ hạ sau khi nghe tin Mạc Ni Á bệ hạ và Mông Tây Ni công chúa của Lãng Nguyệt Đế Quốc bị lột sạch y phục rồi bêu ngoài cổng thành thì đã dứt khoát không nhúng tay vào việc triều chính, cả ngày chỉ trốn trong hậu cung cùng khác cung tần quý phi hưởng lạc.
Ái Đức Hoa bệ hạ là một hôn quân nên ông ta không có tham vọng tạo dựng một sự nghiệp vĩ đại, tuy ông ta cũng không muốn quyền lực của mình bị suy thoái, nhưng quyền lực cũng không phải là thứ quá quan trọng, không thể so với cái mạng rẻ tiền của ông ta, ông ta không phải là kẻ ngu ngốc, đương nhiên hiểu được người đã treo Mạc Tư Ni Á bệ hạ và Mông Tây Ni công chúa là ai.
Cho nên ông ta nhất quyết không lên thiết triều, vô cùng sáng suốt khi suốt ngày trốn trong hậu cung hưởng lạc, chỉ có như vậy mới có thể sống thêm một thời gian nữa, nếu không chưa biết chừng một ngày nào đó nếu không bị một tên thích khách bịt mặt đến hạ sát thì cũng rất có thể sẽ bị lột sạch quần áo và treo ngoài cổng thành, đến lúc đó có hối hận thì cũng không kịp nữa.
Nói tóm lại, lần này Ái Đức Hoa bệ hạ cũng có thể coi là sáng suốt được một lần, mặc dù Lâm Phong có thể nể tình mẹ mình là Tình Nguyệt công chúa mà tha cho ông ta đi nữa. Nhìn bề ngoài thì quyết định này của Ái Đức Hoa bệ hạ có vẻ như hèn nhát vô dụng nhưng thực ra là đó là quyết định của kẻ có biết cái nhìn xa trông rộng.
Uy Nhĩ Tốn khiêu chiến với Lâm Phong, ròi bị chết tại đương trường, Tỉnh Thái gia mất đi viện trợ mạnh mẽ. Không còn dám ngạo mạn nữa, đành làm con rùa rụt cổ, bọn quý tộc vốn nấp sau Tỉnh Thái gia nay lập tức cuốn theo chiều gió, quay đầu hướng sang trận doanh của Lâm gia và Pháp Lạp Đế gia tộc, đây cũng có thể coi là một biểu hiện của sự sáng suốt.
Các nước đang diễn ra một cuộc thanh trừng lớn về quyền lực, tình hình căng thẳng đã lắng xuống, đế quốc quân sự đại thần Lâm Khiếu Thiên cũng nhân cơ hội này đánh phá một số thành lũy, sau đó vội vàng tiến về đế đô. Không hề bất ngờ khi ông ta mắng cho Lâm phong một trận xối xả, còn nói là sẽ đợi chàng về rồi sẽ dạy cho tên tiểu tử vô pháp vô thiên này một bài học.
Khi Lâm Phong trở về đế đô, thì thấy một bóng người rực rỡ bay ra từ Lâm Phong phủ, vội nhìn kĩ thì là một mĩ nữ tuyệt sắc khoác chiếc áo bảy sắc, mĩ nữ đó trên đầu còn đội một chiếc mũ miện bảy màu, khuôn mặt kiều diễm, ngạo thị quần phương, khí chất cao quý vô bỉ, các mĩ nữ trong Lâm phủ cũng khó lòng bì kịp.
Vẻ đẹp của nàng ta không kém gì so với các lăng ba tiên nữ ở Thiên Hạc Đảo, Tiên Nữ Hạc thánh thiện xinh đẹp nếu chỉ xứng với hai chữ tiên nữ, thì cô gái này có khí chất cao quý, là một trang tuyệt sắc giai nhân, so với Tiên Nữ Hạc có thể nói là khó phân cao thấp.
Thụy Đức Lạp thốt lên một tiếng kinh ngạc: "Thải Hoàng!"
Lâm Phong sững người thầm nghĩ: đây chính là Thải Hoàng sao?
Cô gái nghe thấy tiếng kêu liền quay người lại, thân hình nàng nhẹ như tơ, dường như không tốn chút sức lực nào, lăng phong tịnh lập giữa hư không, chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Lâm Phong, nhỏ nhẹ nói: "Ức! Phượng Hoàng Nữ Thần tại thượng, ngài chính là Lâm Phong - Khắc Khố Sâm Đạt lĩnh chủ?"
Lâm Phong ho khan một tiếng, nói: "Đúng vậy, xin mạo muội hỏi quý danh của Thải Hoàng tiểu thư tôn kính?"
Thải Hoàng đáp: "Ức! thưa đại lục đệ nhất cường giả đại nhân tôn kính, tên tôi là Tô Kì Á, tôi phụng mệnh Phượng Hoàng Nữ Hoàng đến báo tin cho Lâm gia của ngài, hiện việc đã xong, bây giờ tôi phải đi rồi, khi ngài có thời gian xin hãy đến Phượng Sào của chúng tôi để làm khách, chúng tôi rất hoan nghêng." Nói rồi nhẹ nhàng bay đi.
Khi Lâm Phong vẫn còn ngây người thì Thụy Đức Lạp xen vào bằng một cười láu cá rồi nói: "Không phải là ngài đã bị cướp mất hồn rồi đấy chứ, Thải Hoàng Tô Kì Á tiểu thư này quả thật xinh đẹp không kém gì các Tiên Nữ Hạc trong gia tộc Thiên Hạc bọn ta, hắc hắc, trong các vị phu nhân thì cũng chỉ có tiểu thư Đái Lệ Ti là có thể phân cao thấp với cô ấy, lĩnh chủ đại nhân không phải là đã xiêu lòng rồi đấy chứ?"
" Hồ đồ, ta mà lại háo sắc như vậy sao?" Lâm Phong trợn mắt lên nhìn tên thái hạc nhiều chuyện này, rồi mới hỏi: "Chu Tước gia tộc không phải là đã hủy bỏ khế ước xa xưa với Lâm gia rồi sao? Vì sao lại còn phái Thải Hoàng tới báo tin, không hiểu là có chuyện gì nhỉ?"
Thụy Đức Lạp nói: "Chúng ta xuống hỏi Lâm lão công tước là biết ngay thôi!"
Lâm Phong khẽ gật đầu, thu lại tuần quang rồi bốn người cùng đáp xuống sân của Lâm phủ, mấy tên nô bộc và đám tì nữ trong phủ thốt lên một cách kinh ngạc, rồi lập tức tranh nhau đi báo tin tam công tử đã trở về.
Lâm Phong giao tiểu thiên sứ cho đám tì nữ chăm sóc, trực tiếp vào hậu viện tìm lão gia tử.
Khi đến hậu viện, thì lão gia tử đang cùng cha hắn là Lâm Khiếu Thiên nghị sự, mẹ hắn và haiầc ca của hắn cũng có mặt, sự xuất hiện của Lâm Phong không khiến cho mọi người quá ngạc nhiên, lão gia Lâm Khiếu Thiên vừa mới đòi sẽ dạy cho hắn ta một bài học, lúc này bỗng yên lặng không nói nửa lời ngồi sang một bên, chỉ trợn mắt lên chăm chú nhìn hắn.
Mười năm không gặp, mái tóc của cha hắn đã điểm thêm nhiều sợi bạc, khuôn mặt cương nghị có phần xanh xao, phong độ của ông cũng không còn được như trước. Nhưng ngược lại ông trở nên trầm tĩnh hơn, giống ngư một thanh kiếm sắc được dấu trong vỏ, thẳm sâu trong đôi mắt ông còn chất chứa sự quan ái và kích động, Lâm Phong có thể cảm nhận được điều ấy một cách rõ ràng, trong lòng của cha hắn lúc này đang vô cùng kích động.
Đại ca Lâm Long của hắn cũng đã thay đổi nhiều, mười năm không gặp, Lâm Long giờ đã ngoài ba mười tuổi và đã bắt đầu mang dáng dấp giống cha hắn, giống như một thanh kiếm sắc đặc biệt, khí thế lăng lệ bức nhân. Đôi hổ mục trong lúc chớp mở tinh quang điện xạ, khắp người toát ra loại khí thế được ma luyện nơi ra trường một cách hung hãn khiến cho người khác trong lòng e sợ.
Nhưng xét cả về khí chất hay tu vi Lâm Long rút cuộc vấn còn kém cha hắn một bậc.
Lão gia tử đứng dậy hỏi han: "Tên tiểu tử hỗn đản này, cuối cùng cũng đã trở về, sớm đã biết cho ngươi đi dự Hải Cống Đại Hội chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp, ta thật không ngờ ngươi lại gây ra chuyện lớn như vậy. Thử nói xem lần này người tới Thiên Hạc Đảo có phải là lại phá tan tổ của người ta rồi không!"
Nhị ca Lâm Hổ không nhịn được bật ra một tiếng cười, Lâm Khiếu Thiên lập tức trợn mắt về phía hắn ta, khiến cho Lâm Hổ sợ tới mức vội vàng ngồi nghiêm túc, nhưng ánh mắt cười cợt vẫn liếc về phía Lâm Phong.
Đại ca Lâm Long cũng quay đầu lại, đưa mắt nhìn Lâm Phong rồi khẽ gật đầu.
Lâm Phong không khỏi giật mình toát mồ hôi, lão gia tử quả không hổ là người hiểu hắn nhất, lần này tới Thiên Hạc Đảo, hắn ta có thể nói là khiến cho lão gia tử không chút thất vọng, đã đem được cả tẩm cung của Thiên Hạc Nữ Hoàng quay trở về.
" Ha ha!" Lâm Phong nói: "Cái này... cháu làm gì đã bất kham giống như lão nhân gia nói chứ? Hải Phi Tư âm mưu hãm hại cháu, cháu không thể để hắn thích tùy tiện ức hiếp, nếu như không phải có quá nhiều bọn Thánh Kị Sĩ và thiên sứ tấn công cháu thì Đái Lệ Ti cũng không đến nỗi phải dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, không san bằng Lãng Nguyệt đế đô đó là cháu đã nhân từ lắm rồi."
"San bằng Lãng Nguyệt đế đô?", Lâm Khiếu Thiên lão gia cuối cùng cũng đã chớp được cơ hội, lạnh lùng nói: "Tên tiểu tử vô thiên vô pháp nhà ngươi, sao không đi đục thủng trời đi, lại còn lột sạch quần áo của hoàng đế và công chúa rồi bêu họ ở ngoài cổng thành, đến cái việc xấu hổ này mà ngươi cũng dám làm, thì còn có việc gì là ngươi không dám làm nữa!"
Lâm Phong tỉ mỉ quan sát, tuy khẩu khí của cha hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng vẻ tán dương trong giọng điệu có thể nhận thấy rõ, không nhịn được cười, hắn nói: " Thưa phụ thân đại nhân, tấm lòng của người thật bao la như tấm lòng của các nữ thần!"
" Ha ha!" Nhị ca Lâm Hổ không chịu được nữa cười phá lên, sau đó lại vội vàng nghiêm nét mặt lại, nhưng các đường gân thớ thịt trên mặt không ngừng động đậy, đại ca Lâm Long suýt chút nữa thì bật cười.
Lâm Khiếu Thiên e hèm mấy tiếng, rồi trợn mắt lên nhìn Lâm Phong, cuối cùng đành nuốt cục giận xuống.
Lâm Phong cười hì hì với ônh ta, rồi đỡ mầu thân trở về ghế ngồi, chào đại ca Lâm Long, tiếp đó mới quay sang lão gia tử mà hỏi: "Lúc nãy cháu ở ngoài đụng phải một Thải Hoàng, Chu Tước gia tộc đã khế ước viễn cổ với Lâm gia chúng ta rồi, sao lại còn phái một Thái Hoàng đến Lâm gia, không biết là có chuyện gì vậy?"
Lão gia tử gật đầu nói: "Mười lăm tháng tám năm nay là Tu La Cổ Bảo đại hội ngàn năm tổ chức một lần của tứ đại hoàng kim gia tộc, tới lúc đó, tới lúc đó bốn vị hoàng giả của tứ đại hoàng kim gia tộc sẽ quy tụ ở Tu La Cổ Bảo, Cự Long gia tộc và Kim Xí Đại Bằng gia tộc đều đã phái một vị Thái Tử Long và một Ảo Ảnh Bằng đến mời ngươi tới lúc đó hãy tới Tu La Cổ Bảo, vừa nãy Chu Tước gia tộc cũng phái Thải Hoàng Tô Kì Á đến, ngươi vừa rồi tới Thiên Hạc Đảo có kết quả gì không, Thiên Hạc Nữ Hoàng chắc chắn cũng mời người tới dự Tu La Cổ Bảo đại hội chứ?"
Lâm Phong khẽ gật đầu rồi hỏi: "Hoàng giả của tứ đại hoàng kim gia tộc nghìn năm lại tụ họp một lần ở Tu La Cổ Bảo rút cuộc là bàn bạc chuyện gì vậy?"
Mẫu thân Tình Nguyệt công chúa vội vàng đứng dậy nói: " Các người cứ nói chuyện, tôi đi ra ngoài một chút!"
Lão gia tử nói: " Không cần thiết, sau này đây nó cũng không còn là bí mật nữa, các người cứ nghe một chút cũng không vấn đề gì!"
Tình Nguyệt công chúa đành phải ngồi lại xuống.
Đại ca Lâm Long và nhị ca Lâm Hổ đều vểnh tai lên nghe.
Lão gia tử cảm thán nói: "Tu La Cổ Bảo hội nghị nghìn năm tổ chức một lần, các hoàng giả của tứ đại hoàng kim gia tộc tới lúc đó đều sẽ quy tụ, thảo luận kế sách đối phó với Huyết Hồn Chân Kinh, các người có lẽ đều biết nguồn gốc của Tu La Cổ Bảo chứ!."
Lâm Phong ngạc nhiên hỏi: " Nguồn gốc của Tu La Cổ Bảo như thế nào?"
Lão gia tử nói: "Vào thời kì thái cổ cách đây khoảng một vạn năm nghìn năm, khi tinh linh vẫn còn chưa xây dựng đại đế quốc, thì bọn ma quỷ hoành hành trên khắp Đại Lục Thản Tang, Tu La Cổ Bảo là di tích linh thiêng mà Tu La nhất tộc còn để lại. !"
"Không phải chứ?" Lâm Phong nói: "Tại sao cháu chưa từng nghe đến giai đoạn lịch sử này nhỉ?"
Lão gia tử cảm thán nói: " Quãng thời gian một vạn năm ngàn năm đủ để có thể khiến cho con người ta quên đi tất cả, chúng thần đại chiến cách đây một vạn năm, đến ngày nay Thản Tang Đại Lục cũng không còn mấy người nhớ được nữa, huống hồ là chuyện cách đây một vạn năm ngàn năm. Tu La nhất tộc thiện trường quỷ bí chi đạo, uống máu tươi để tồn tại, Tu La Vương lại càng là kẻ có sức mạnh tuyệt thế vô song trong thiên hạ, huyết hệ ma pháp cường đại đến bốn vị hoàng giả của tứ đại hoàng kim gia tộc liên thủ cũng không phải là đối thủ, tác dụng của Băng Phong Tuyết Nguyệt Tử Vong Đống Giới chỉ có thể kéo dài được một vạn năm ngàn năm, Tu La nhất tộc luôn có dã tâm trở lại Thản Tang Đại Lục. Chỉ cần Băng Phong Tuyết Nguyệt Tử Vong Đống Giới mất đi tác dụng. Đợi cho Tu La nguyên thai tỉnh lại, Tu La nhất tộc rất có thể sẽ tấn công đại lục Thản Tang, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà Lâm gia chúng ta luôn không không muốn lên ngôi cửu ngũ [ý chỉ cửu ngũ chí tôn]!"
Lâm Hổ không nén được lên tiếng hỏi đầu tiên." Tu La nguyên thai là cái gì?"
Lâm Phong mặt mày cũng ngơ ngác không hiểu nhìn lão gia tử.
Lão gia tử nói: "Một vạn năm ngàn năm trước, Tu La Vương tuy bị các hoàng giả của tứ đại hoàn kim gia tộc liên thủ tiêu diệt nhưng nguyên thai mà hắn ta dùng huyết hệ ma pháp luyện được thì không có cách nào tiêu diệt được, nguyên thai sau khi lớn lên sẽ thoát ra ngoài, những sinh vật trí tuệ của Thản Tang Đại Lục rất có thể sẽ phải đối mặt với một trận chiến sinh tồn khốc liệt.
Mọi người nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, thông tin này đến thật quá đột ngột, nhất thời khiến cho họ khó thể chấp nhận được.
Tình Nguyệt công chúa không muốn nghe tiếp, những việc như thế này không khiến bà bận lòng, liền vội vàng đứng dậy bỏ đi.
Lâm Phong hỏi: "Hắc Thủy Đại Lục là nơi như thế nào?"
Lão gia tử nói: "Hắc Thủy Đại Lục ở tứ hải, với tốc độ của Băng Sương Cự Hạc thì khoảng ba tháng sẽ tới!"
" Xa như vậy sao!" Lâm Hổ nghe vậy giật nảy mình.
Lâm Pphong cũng nói: "Hải lục xa như vậy, ngày trước tứ đại hoàng kim gia tộc làm thế nào có thể đẩy Tu La nhất tộc qua bên đó chứ?"
Lão gia tử nói: "Thản Tang Đại Lục một vạn năm ngàn năm trước, trừ một vài cường giả ra, tất cả tộc nhân đều không có khả năng quay trở về?"
Lâm Phong nghe vậy, nhưng trong lòng hắn ta vẫn còn có một nghi vấn cực lớn.
Nếu theo lí mà nói, với khả năng sáng tạo của con người thì xã hội văn minh không ngừng phát triển lên phía trước mới đúng, nhưng tai sao từ sau khi con người xây dựng các quốc gia của mình đến nay đã năm nghìn năm mà ma pháp văn minh không hề có chút tiến bộ nào, ngược lại còn ngày càng suy thoái, lẽ nào người ở đại lục Thản Tang và con người trên trái đất không giống nhau?
Lâm Phong vẫn cảm thấy con người ở đây không khác gì so với con người trên trái đất.
Lão gia nói: "Tạm thời lúc này không suy nghĩ tới vấn đề này, ngày mười lăm tháng tám này là hội nghị Tu La Cổ Bảo, ngươi nếu đi sẽ biết không ít bí văn, lần này người gây náo loạn lớn như vậy, ngai vàng của các đại đế quốc chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có sự thay đổi, bắt đầu một sự thanh trừng mới về quyền lực, nhân lúc này ngươi hãy nhanh chóng sắp xếp tốt Thiểm tộc, xây dựng một đội quan tinh nhuệ, đợi thời cơ chín muồi, hãy xuất quan chiếm Tây Phương Tứ Lĩnh, để tránh một số chướng ngại sau lưng làm vướng chân vướng tay. !"
Lâm Phong tinh thần chấn động nói: "Lão nhân gia có đồng ý với đề nghị của cháu không?"
Lão gia tử xua xua tay nói: "Việc này tạm thời gác sang một bên, trước mắt thời cuộc rối loạn, Lạc Nhật Đế Quốc đất đai rộng lớn, điều kiện tự nhiên không kém gì so với các nước phía nam, việc cấp bách bây giờ là đợi chiến hỏa tới, rồi nhân cơ hội đó mở rộng bản đồ đế quốc, ngươi hãy mau chiếm lấy Tây Phương Tứ Lĩnh trước, xây dựng một đội quân tinh nhuệ rồi tính tiếp!"
" Xây dựng quân đoàn?" Lâm Phong ngây người ra, trong lòng thầm cân nhắc dụng ý của lão gia tử, Thiết Huyết Quân Đoàn là biểu tượng của Lâm gia, từ trước tới nay đều do mỗi một vị gia chủ nắm giữ, bây giờ lão gia tử bắt hắn ta phải xây dựng một quân đoàn khác, nhưng lại không thu lại Phượng Hoàng Kim Lệnh, trong đó rốt cuộc có ẩn ý gì chăng?"
Lâm Phong đang suy nghĩ thì nhị ca Lâm Hổ lại nói: "Hắc, việc này... hay là để cháu thay tiểu tam đi làm vậy, ở đế đô cũng không có việc gì làm nữa, cháu buồn sắp chết rồi, đại ca và tiểu tam hiện giờ là nhất đẳng hầu tước, còn ta chỉ là bá tước, đúng là không có mặt mũi nào đi gặp người ta nữa!"
Lâm Phong cười khan nói: " Cái tước vị này chỉ là hư danh mà thôi, đệ thấy huynh đang có ý ngắm nghía các mĩ nữ ở Dực Phong tộc thiên sứ và các tinh linh trong lĩnh địa của đệ thí đúng hơn đó?"
Mặt Lâm Hổ lúc này bỗng thộn ra, liếc thấy phụ thân đang dùng ánh mắt tức giận nhìn mình, lão gia tử cũng lộ vẻ không hài lòng, toát mồ hôi hột ra, vội vàng nói: "Ách! Cái này... xin mọi người đừng nghe tiểu tam nói bậy"
← Ch. 144 | Ch. 146 → |