Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Lại Kim Tiên - Chương 193

Vô Lại Kim Tiên
Trọn bộ 260 chương
Chương 193: Nguyên Dương lão đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-260)

Siêu sale Lazada


Khi thiên binh từ trên trên trời ùn ùn kéo xuống, Thúy Hà phái sớm đã có đệ tử thủ sơn (canh núi) vào thông báo, Nguyên Dương chân nhân vừa mới vân du trở về nghe được tin thì vội bấm tay tính toán, khi tính ra được thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nguyên Dương chân nhân từng được ở trên Thỉnh Thiên Di La Cung của Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe giảng diệu pháp mấy ngày, rồi sáng lập ra Thúy Hà phái nên dĩ nhiên lão phải có chút pháp lực và đạo hạnh, khoảng cách đến kim tiên đại đạo cũng chỉ còn cách một bước nhỏ. Tiên nhân đạo hạnh cao thâm cũng có thể biết được kiếp trước kiếp sau, xem càn khôn âm dương. Nguyên Dương cũng vậy, lão đã tính ra Thúy Hà phái lần này gặp phải họa diệt môn nên mới sợ hãi như vậy.

Lại do đám môn nhân đệ tử rước tai họa về rồi.

Lão biết đồ tử đồ tôn của mình mạo phạm Ngọc Đế thất công chúa, phạm vào thiên điều, Ngọc Đế phái tam đàn hải hội đại thần Na Tra dẫn theo thiên binh thiên tướng xuống trần vây đánh thì vội vàng ra ngoài đón. Lão chỉ hy vọng có thể kéo dài được chút thời gian, để cho các vị thần tiên trên thiên đình nói tốt vài câu trước mặt Ngọc Đế mới mong thoát được kiếp nạn lần này.

Cự Linh thần phụng mệnh, không khách khí đánh thẳng vào sơn môn, hắn toàn thân mặc kim giáp, tay xách đại phủ, rống lên một tiếng như sấm rồi vung đại phủ bổ thẳng xuống sơn môn.

Cự Linh thần thân vốn cao vạn trượng, cầm đôi cự phủ sợ rằng cũng phải nặng hơn mười vạn tấn, khi vung lên tuy kkhông có cái uy thế như Bàn Cổ khai thiên, nhưng để đánh đổ một ngọn núi nho nhỏ hẳn là không có vấn đề gì.

Lâm Phong thầm tính toán một chút, phát hiện thực lực của bản thân có thể xấp xỉ bằng với Cự Linh thần, nhưng còn kém trọng tướng của thiên đình là Na Tra và thất công chúa một khoảng. Xem ra chờ khi nào xong việc phải nhanh chóng bế quan tăng cường ngay mới được. Thực lực vi tôn chính là đạo lý tồn tại trên tiên giới này, không có thực lực không thể làm gì được.

Một phủ của Cự Linh thần đang bổ xuống thì bỗng nhiên có một đạo cầu vồng màu trắng xé không lao đến, đánh thẳng vào đầu của đại phủ. Hai bên va chạm với nhau, Cự Linh thần chống đỡ rất chật vật, đại phủ thiếu chút nữa là bay khỏi tay. Hắn phải bước lùi lại mấy trăm dặm mới đứng vững được.

Lâm Phong thấy hoảng sợ, không ngờ được Thúy Hà phái còn có cao thủ như thế, không hổ là Thúy Hà sơn đệ nhất đại phái. Nghĩ đến đây thì hắn trông thấy một lão đạo râu trắng dài bồng bềnh đang cưỡi vân quang bay tới gần. Na Tra không đợi lão đến gần đã tức giận quát:" Tên yêu đạo ngươi dung túng môn đồ làm chuyện ác đã xúc phạm đến thiên điều. Giờ còn không mau bó tay chịu trói, theo ta lên thiên đình hỏi tội, còn đợi đến khi nào nữa!"

Lão đạo kia chính là Nguyên Dương chân nhân, do vừa rồi khi còn ở xa đã nhìn thấy Cự Linh thần muốn đánh sơn môn, không kịp nghĩ ngợi gì đã dùng phi kiếm đánh lui Cự Linh thần. Giờ ngẫm lại, biết tội sẽ càng nặng hơn thì không khỏi thầm lo lắng.

Lão quanh năm vân du tứ phương, đã từng kết bạn với không ít tiên nhân, quen biết cực rộng, dù chưa quen thân lắm với Na Tra nhưng cũng từng có duyên vài lần.

" Tam thái tử xin chớ nổi giận, Thúy Hà phái chúng ta là chính đạo đại phái, luôn luôn lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình. Chỉ là mấy tên nghiệt đồ kia không tuân sư mệnh nên mới dám mạo phạm thất công chúa. Bần đạo nguyện ý theo tam thái tử lên thiên đình chịu tội, chỉ mong tam thái tử có thể buông tha cho môn hạ đệ tử của ta."

Lão tính toán rất khéo, chỉ cần lên được thiên đình thì các thần tiên ở trên trời kể ra cũng có vài phần giao tình với mình, chắc chắn sẽ không ngồi trơ mắt nhìn mình chết. Còn nếu thật sự đánh nhau ở đây, mấy nghìn đệ tử Thúy Hà phái còn không đủ để năm vạn thiên binh thiên tướng chém.

Lão tự biết, toàn Thúy Hà phái ngoại trừ lão có thể so được với tam thái tử Na Tra ra thì những đồ đệ khác trình độ đều yếu kém. Sao có thể ngăn cản được năm vạn thiên binh chứ.

Hơn nữa nếu đánh thật thì chắc chắn sẽ không chết không dừng, sẽ hết đường quay đầu lại. Đó là còn chưa kể đến thất công chúa thực lực không kém Na Tra đang đứng nhìn trừng trừng ở một bên.

Na Tra cũng không ngu ngốc, gã đương nhiên biết được Nguyên Dương lão đạo này giao du rất rộng, cùng thần tiên trên trời có nhiều giao tình, mà chính mình cùng lão cũng không thù không hận, tiện cho người ta cũng là tiện cho mình nên hắn cũng đã có ý tha cho lão một lần.

Thế nhưng đám đồ tử đồ tôn của lão cũng không biết điều gì cả, dám đắc tội với cả thất công chúa thì cho dù có lên trời cũng vô dụng. Dù lúc mình xuống trần, đám thần tiên có giao tình với lão đã từng đến cầu tình hộ lão. Nhưng Cực Lạc cung chủ này hình như có lai lịch rất lớn, ngay cả đến Ngọc Đế cũng có vẻ nghiêng về phía hắn, sợ rằng Thúy Hà phái lần này khó thoát khỏi họa diệt môn.

Na Tra nhìn thất công chúa một cái, nhưng công chúa lại làm như không thấy mà quay đầu qua nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong cảm thấy Nguyên Dương lão đạo thỉnh thoảng liếc nhìn mình, ánh mắt rất thân mật, sau này sợ là sẽ lại có tai họa. Hắn suy tính trong đầu rất nhanh, giờ đây có Na Tra và thất công chúa thực lực xấp xỉ nhau, lão đạo này chắc cũng không kém Na Tra, nếu giờ không mượn dao để diệt lão trước thì sau này chắc chắn có phiền phức.

" Thúy Hà phái ngông cuồng tự xưng chính đạo đại phái, nhưng lại coi khinh thiên điều, dung túng môn đồ làm chuyện ác...." Lâm Phong lập tức vắt hết óc ra để nghĩ cho Thúy Hà phái một đống tội danh, hắn không quan tâm tội đấy có thật hay không, miễn là tội phạm vào thiên điều thì đều đổ hết lên đầu Thúy Hà phái, khiến hình tượng Thúy Hà phái so với đám yêu ma qủy quái còn hung tàn hơn vạn lần.

Thiên đình mặc dù đứng đầu tam giới, nhưng tam giới rộng lớn biết bao, đa số đệ tử các giáo không hề tôn kính thiên đình. Nếu như là tiên nhân xuất thân là môn hạ của thánh nhân mà không để Ngọc Đế vào mắt thì cũng thông cảm cho được, nhưng ngay cả đến một vài yêu ma quỷ quái cũng không để thiên đình vào mắt.

Mấy trăm năm trước đã có vụ Tề Thiên đại thánh đại náo thiên cung làm tiền đề.

Hơn nữa chúng thần tiên trên thiên đình đại đa số đều xuất thân là môn hạ của tam thanh tổ sư, mà ngay cả Ngọc Đế cũng muốn bái tam thanh làm sư phụ. Cho nên đều coi đám yêu ma quỷ quái là bàng môn tà đạo, khiến thuyết trừ ma vệ đạo ra đời.

Bây giờ Lâm Phong miệng lưỡi lưu loát như vậy, đem Thúy Hà phái biến thành một đám yêu ma bất kham, khiến Nguyên Dương suýt chút nữa tức nổ người, nếu không phải giờ người đang trong lúc sinh tử tồn vong thì lão đã sớm lao lên đánh tên yêu nhân chuyên nói yêu ngôn mê hoặc mọi người kia thần hình câu diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Na Tra và thất công chúa nghe vậy thì chỉ biết nhìn nhau, thất công chúa thì cũng bình thường, ấn tượng ban đầu là rất quan trọng, hình tượng Thúy Hà phái trong mắt nàng rất xấu nên nàng cũng không để ý nhiều.

Nhưng Na Tra thì không được vậy, hắn trong lòng thầm khinh bỉ Lâm Phong, nhưng đồng thời cũng thấy bội phục tài miệng lưỡi của gã nên nảy ý muốn kết bạn, liền quát Nguyên Dương lão đạo:" Không phải ta không tha cho ngươi, quả thật là Thúy Hà phái của ngươi phạm vào thiên điều, dù ta có mang ngươi lên trời thì bệ hạ cũng không tha cho Thúy Hà phái của ngươi!"

Nguyên Dương lão đạo kinh hãi, lòng thầm lo lắng. Lão biết đám cẩu thần tiên kia cũng chỉ có thể nói tốt mấy câu cho hắn trước mặt Ngọc Đế thôi, nhưng nếu muốn chúng xuống trần cứu mình thì chắc chắn không có khả năng.

Thấy Na Tra không nể tình như vậy, dù cho mình có kết giao với nhiều tiên nhân thì cũng chẳng để làm gì, một khi chống lại thiên đình, một cái cơ nghiệp be bé của mình sao có thể đối chọi được với thiên đình chứ. Trừ phi Thúy Hà phái cũng có thực lực giống Côn Luân và Thục Sơn.

Nhưng đó chỉ là mơ mộng viển vông, đem Thúy Hà phái so sánh với Côn Luân và Thục Sơn thì giống như đem so con kiến với con voi thôi.

" Tốt, tốt, tốt!" Nguyên Dương lão đạo cười giận:" Chính thiên đình của các ngươi bất chính, tin theo lời sàm ngôn của yêu nhân, các ngươi thất đức trước khiến tán tu tiên nhân dưới trần sợ hãi, họa không xa nữa đâu, họa không xa nữa đâu. Bần đạo tuy căn cơ yếu kém nhưng cũng không phải loại vô dụng, muốn kiến thức bản lĩnh của tam thái tử một chút!"

" To gan!" Na Tra tức giận:" Vốn ta định cho ngươi một cơ hội, tha cho ngươi vào luân hồi chuyển kiếp, nhưng không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như vậy!" Hồng Anh thương rung lên, chân đạp Phong Hỏa luân đánh thẳng về phía Nguyên Dương lão đạo.

" Trời ơi, nói đánh là đánh luôn, Na Tra nóng tính quá, nhưng ta thích thế!"

Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ như vậy, đầu lại xuất hiện nhiều ý nghĩ khác rồi vội vàng quay lại nói với thất công chúa:" Nguyên Dương lão đạo không tuân thiên điều, đánh vào luân hồi là đáng lắm. Nhưng mấy nghìn đệ tử của lão căn cơ không tệ, nếu giết hết sợ rằng sẽ khiến người đời sợ hãi, oán than. Công chúa có thể để tam đàn hải hội đại thần buông tha cho họ được không?"

Thất công chúa cảm thấy kì lạ, người này không từ trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt Thúy Hà phái, giờ tại sao lại cầu xin họ bọn họ chứ.

Tâm cơ nàng mặc dù không sâu nhưng cũng không phải loại ngu ngốc, tự nhiên đã sớm nhìn ra được Cực Lạc cung chủ thực ra cũng sẽ không có lòng tốt gì, không nhịn được hỏi:" Phụ hoàng đã hạ lệnh muốn Na Tra san bằng Thúy Hà phái, toàn bộ đem giết hết, ta sao có thể làm như vậy được?"

Lâm Phong mỉm cười nói:" Những đệ tử này tu vi không tệ, có thể đưa về môn phái của ta!" Hắn nói câu này mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, không hề kiêng kị nàng là Dao Trì công chúa. Vì trong tiềm thức hắn đã sớm coi công chúa là hóa thân của Toa Lỵ Na nên cũng không giấu diếm gì trong lòng.

Duyên phận kiếp trước dang dở kiếp này nối tiếp, Lâm Phong không cho rằng giữa thất công chúa và Toa Lỵ Na không có một chút quan hệ nào. Trong đó cuối cùng là ẩn chứa bí mật gì thì sau này sẽ được hé mở. Giờ bản thân hắn đạo hạnh chưa đủ, không đoán được thiên cơ, chỉ đành để ít thời gian nữa tìm cơ hội khám phá bí mật.

Lâm Phong mơ hồ cảm thấy, Khải Lâm Na chúng nữ vẫn luôn ở bên mình, nhưng hắn lại không tìm ra chút manh mối nào. Xét cho cùng thì đạo hạnh của hắn vẫn còn quá kém, không thể nào đoán được thiên cơ.

Na Tra bên kia tay đâm thằng Hồng Anh thương, chân đạp Phong Hỏa luân đánh cùng Nguyên Dương lão đạo mù trời mù đất, thiên địa nguyên khí trên trời cao vạn trượng bị pháp lực của hai người vặn xoắn thành từng vòng xoáy tản ra bốn phía.

Na Tra mọc ra ba đầu sáu tay, Hồng Anh thương đâm thẳng tới, phất Hỗn Thiên lăng và vòng Càn Khôn bay về phía Nguyên Dương lão đạo.

Trên đầu Nguyên Dương lão đạo bỗng xuất hiện một ngọn kim đăng, kim đăng vừa hiện đã tạo ra một cái kim sắc quang tráo bao bọc cả người lão vào trong, chặn được thế công của vòng Càn Khôn và Hỗn Thiên lăng. Lão lại rút Toái Tinh kiếm ra, quấn lấy Na Tra cùng một chỗ, nhất thời không phân được thắng bại cao thấp.

Kim đăng kia là một kiện thái cổ pháp bảo, tên là Thiên Tâm đăng, chính là một pháp bảo cực kỳ lợi hại, rất khó phá được. Na Tra tuy có tu vi pháp lực ngang với Nguyên Dương, nhưng lão lại có Thiên Tâm đăng bảo vệ nên nhất thời cũng không làm gì được.

Toái Tinh kiếm kia cũng là trong một lần Nguyên Dương xuất ngoại dạo chơi, trong lúc vô tình gặp được hai tiền cổ yêu thần đang sống mái với nhau, lão đứng nấp ở một bên đợi cả hai yêu thần kiệt sức mới nhân cơ hội nhảy ra bắt nguyên thần của chúng, lại mất mấy trăm năm gian nan vất vả, tốn bao công sức thu thập một ít Thú Thổ tinh sa ở ngân hà mới luyện chế thành được.

Thanh Toái Tinh kiếm luyện hóa nguyên thần của hai đại yêu thần, lại được Nguyên Dương dùng nguyên thần tế luyện nhiều năm nên uy lực cực lớn. Lâm Phong trong đầu thầm tính, bản thân mình mặc dù tiên thiên pháp bảo lợi hại có không ít nhưng đều không phải do mình chế luyện ra, còn cái Kim Quang phiến do chính tay mình luyện chế ra thì thua kém quá xa so với thanh Toái Tinh kiếm của Nguyên Dương lão đạo.

" Thiên Tâm đăng kia không tệ, có thể cho đồ đệ dùng để phòng thân." Lâm Phong thấy hiện giờ Nguyên Dương lão đạo chỉ dựa vào Thiên Tâm đăng mà ở vào thế bất bại, đánh với Na Tra lâu vậy mà không thua thiệt thì không khỏi nảy lòng tham.

Pháp bảo là thứ mà có càng nhiều càng tốt, chỉ ngại ít quá, mình tuy có không ít tiên thiên pháp bảo nhưng môn hạ đệ tử cũng nghèo không một xu dính túi, nếu không có vài món pháp bảo phòng thân thì thật mất mặt người làm sư phụ như hắn.

" Thanh phi kiếm kia cũng không tệ, tiện thể đưa cho Linh Thứu luôn!" Mía ngọt đánh cả cụm, dù gì Lâm Phong cũng không thể bất công được, nói thế nào thì Linh Thứu lão yêu cũng là một đồ đệ của mình, đang lo không biết có gì làm quà ra mắt cho không thì lại đúng lúc Nguyên Dương lão đạo mang đồ đưa đến tận cửa khiến hắn không khỏi mừng thầm:" Nguyên Dương lão đạo, bản cung chủ không chỉ muốn đồ tử đồ tôn của ngươi, ngay cả pháp bảo của ngươi ta cũng vui lòng muốn lấy!" nguồn

Hắn thấy Nguyên Dương có pháp bảo hộ thân, đánh lâu với Na Tra mà không thua thiệt thì thầm nghĩ, giờ mình tốt nhất nên tiến lên hỗ trợ một tay, tránh cho Na Tra mất mặt mũi, vì thế quay qua thất công chúa:" Nguyên Dương yêu đạo kia tuy pháp lực kém tam thái tử, nhưng lại có pháp bảo quá lợi hại. Không bằng xin công chúa giúp tam thái tử một tay, phá đi pháp bảo của yêu đạo!"

Thất công chúa nghe vậy thì hơi do dự, Lâm Phong liền thừa cơ hội nói ngay:" Nếu không thì để ta giúp tam thái tử một tay!"

Na Tra đánh nhau với Nguyên Dương lão đạo lâu như vậy nhưng không chiếm được thượng phong thì mặt mũi sa sầm, chỉ là ngại mất thể diện nên không gọi người tới trợ giúp. Giờ nghe được Lâm Phong nói Nguyên Dương lão đạo pháp lực thua mình, chỉ là do có pháp bảo lợi hại mới thắng thế thì mặt sáng hơn vài phần, vui mừng nói:" Thiên Tâm đăng của yêu đạo thật lợi hại, đạo huynh mau tới giúp ta phá tan nó đi!"

Nguyên Dương giận dữ cười mắng lại:" Thực là đám vô sỉ, ăn không nói có, để xem yêu nhân ngươi có bản lĩnh gì nào!"

Lâm Phong sao có thể thừa hơi nói lời vô ích với lão, bay người đánh móc về phía sau, Sơn Hà đồ rung lên, cuốn thẳng về phía Nguyên Dương.

" Sơn Hà Xã Tắc đồ sao lại ở trong tay ngươi!" Nguyên Dương lão đạo là người biết xem hàng, liếc mắt cái là có thể nhận ra pháp bảo đó là gì, không nhịn được hô lên một tiếng. Lão biết Sơn Hà đồ lợi hại như nào nên vội nhảy tránh ra, không dám để bị nó cuốn vào trong.

Lâm Phong không để ý tiếng hô của lão, thấy lão nhảy sang một bên thì đã thầm rút Thất Thải nguyên thạch đánh ra. Hắn đã dồn hết pháp lực vào đòn này, không lưu lại một chút nào cả.

Nguyên Dương vừa nhảy qua một bên thì Thất Thải nguyên thạch không sai một li hóa thành một đạo Thất Thải tường quang bắn đến, hung hăng nện thẳng lên Thiên Tâm đăng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Lâm Phong bị phản chấn bay ngược lại mấy trăm dặm, còn Thiên Tâm đăng thì rơi xuống, kim quang tản đi. Thất Thải nguyên thạch không gì không phá được, ngọn Thiên Tâm đăng kia sao có thể ngăn cản được chứ. Nếu không phải Lâm Phong pháp lực kém Nguyên Dương lão đạo nhiều thì chỉ sợ món pháp bảo thượng cổ có uy lực vô cùng lớn này đã bị hủy trong tay Lâm Phong.

" Tam thỉnh đạo tôn trên cao, Cực Lạc cung chủ sao lại có nhiều tiên thiên pháp khí lợi hại như vậy!" Na Tra khi thấy Lâm Phong ra tay thì vốn cũng không để ý, nhưng lúc này thấy pháp bảo của Lâm Phong lại thèm đỏ cả mắt. Lại thấy Thiên Tâm đăng rơi xuống thì rung Hỗn Thiên lăng lên, phất thẳng về phía Nguyên Dương lão đạo.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-260)