← Ch.085 | Ch.087 → |
Bạch Long Mã muốn chạy, nhưng dù làm thế nào đi nữa cũng không thể có nổi một chút sức lực. Tên tiểu tử đáng ghét ở trước mắt không biết tại sao lại có một sức mạnh như vậy, không những có thể dùng một đôi tay yếu đuối kéo chặt lấy phía sau của nó, lại có thể lấy cây gậy trúc cũng đáng ghét không kém ở trong tay đánh cho hồn phách bên trong người như sắp văng ra ngoài.
Bạch Long Mã trong lòng vô cùng giận dữ, nó là Bạch Long Mã cao quý a, làm sao nuốt trôi nỗi nhục này, ban nãy tên tiểu tử này nói bắt nó làm ngựa cưỡi cho hắn, điều này đối với Bạch Long Mã cao ngạo mà nói đúng là sự nhục nhã khủng khiếp, nó là tọa kị của long thần, đám côn trùng bò sát hèn hạ làm sao có tư cách đứng trước mặt nó mà giễu võ giương oai, tên hèn hạ này làm sao có đủ tư cách để bắt nó làm tọa kị chứ."Ngao" một tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên khắp không gian, Bạch Long Mã cuối cùng cũng nổi cơn phẫn nộ, dùng đến bản năng bẩm sinh mà long thần vĩ đại tặng cho nó---rồng gầm(long khiếu-dịch ra theo kiểu tiếng việt là rồng cười-ặc ặc).
Lúc đầu Lâm Phong chỉ cảm thấy linh hồn run rẩy, khổng khỏi có chút sợ hãi, lúc này hắn mới thực sự tin rằng con Bạch Long Mã này đúng là rồng, tiếng rồng gầm đầy khí thế như vậy đúng là khắp nhân gian này khó thấy, tiếng rồng gầm của Kha La Đa hắn cũng đã từng thấy qua nhưng nếu như so sánh với con ngựa này thì đúng là một trời một vực. Hai người bọn Tạp Lạp Kì đứng ở tận chỗ xa tít mà hai chân cũng run rẩy, suýt nữa thì ngồi phịch xuống đất, không khỏi kinh hãi thất sắc.
Lâm Phong trong lòng có chút phẫn nộ, cầm lấy cây gậy trúc giáng mạnh vào đầu Bạch Long Mã, mắng: "Súc sinh, để ta xem xem xương cốt mi rắn chắc hay là quyền đầu của ta rắn chắc!"
Lâm Phong giơ ngón tay, một luồng tam vị chân hỏa phóng ra, chui vào trong người Bạch Long Mã. Bạch Long Mã lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, giận dữ ngẩng đầu lên liền bị Lâm Phong dùng chân đưa chân đạp xuống, Bạch Long Mã giống như bị cả núi tuyết Mục Gia tư đốn đè xuống đầu, không tài nào ngóc đầu lên nổiLâm Phong chân giẫm mạnh, ghì đầu của Bạch Long Mã xuống đất, thôi động tam vị chân hỏa thiêu đốt linh hồn Bạch Long Mã. Bạch Long Mã tuy thà chết không chịu khuất phục nhưng cũng không thể chịu đựng nổi nhưng đau đớn như vậy, chẳng bao lâu, cái cao quý trong xương cốt đã bị tam vị chân hỏa thiêu đốt hết một nửa, Bạch Long Mã không còn giẫy giụa nữa, bên trong đôi mắt to đã ngận nước, hàng nước mắt tủi nhục chảy ra. Lâm Phong vô cùng ngạc nhiên, thu chân trái đang giậm trên đầu Bạch Long Mã về, ngạc nhiên nói: "Đồ súc sinh nhà người cũng biết khóc à, sao vậy? Đồng ý làm tọa kị cho ta hay là muốn ta đổi cách khác đây?"
Bạch Long Mã cố gắng đứng dậy, lấy đầu cọ vào Lâm Phong coi như là chấp nhận.
Lâm Phong vô cùng vui mừng, cười nói: "Nếu như sớm biết như thế này, hà tất phải chịu bao nhiêu cực khổ như vậy chứ, làm tọa kị cho ta coi như ngươi cũng không phải chịu nhục, tin chắc rằng trên thế gian này tuyệt đối không tìm ra người thứ hai có thế cưỡi lên lưng ngươi, ngươi có thể hóa thành hình người không?"
Bạch Long Mã hí lên một tiếng, hai vó phía trước quỳ xuống trước, miệng há ra nhả ra một khối khí màu vàng to bằng nắm tay, Lâm Phong lập tức cắt đứt ngón tay, một giọt máu tươi rơi vào bên trong khối khí, khối khí đó lập tức biến thành màu đỏ tươi và bị Bạch Long Mã nuốt vào. Rất nhanh, Bạch Long Mã xuất hiện chút biến hóa, trên đầu mọc ra một đôi sừng rồng màu tím sẫm, vẻ thất vọng ban nãy không còn nữa, Bạch Long Mã lại trở nên uy phong lẫm liệt, cùng với đôi sừng mới mọc ra, càng tăng thêm khí chất của rồng, mọi người chỉ thấy trước mắt bừng sáng. Bạch Long Mã cao quý cuối cùng cũng chịu khuất phục, đứng trước mặt cường giả thật sự cho dù là loài rồng cao ngạo cũng phải hạ mình, Bạch Long Mã đã cùng Lâm Phong kí kết linh hồn khế ước cấp cao nhất."Lấy danh nghĩa của ta, ta cùng Bạch Long Mã kí kết linh hồn khế ước, từ nay về sau đồng sinh cộng tử, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!"
Một loạt những lời nguyền cổ xưa vang lên, Bạch Long Mã thân thiết cọ đầu vào người Lâm Phong, một luồng sáng màu vàng từ trong miệng nó bay ra, không nhập vào trong người Lâm Phong mà là đang cùng Lâm Phong kí kết giao ước linh hồn. Linh hồn khế ước là giao ước cấp cao nhất giữa tọa kì và kị sỹ sau khi kí kết giao ước, Lâm Phong và long mã sẽ có sự cộng hưởng sinh mệnh, tâm linh tương thông, thực lực cộng hưởng, đến cả sinh mệnh cũng có liên kết mật thiết với nhau. Đương nhiên, bây giờ thực lực cộng hưởng phải đổi lại, bây giờ là Bạch Long Mã cộng hưởng sức mạnh của Lâm Phong chứ không phải là Lâm Phong cộng hưởng sức mạnh của Bạch Long Mã, thực lực cộng hưởng chính là bên yếu sẽ cộng hưởng sức mạnh của bên mạnh, Lâm Phong đương nhiên không cần mượn sức mạnh của Bạch Long Mã để làm mạnh bản thân. Kết giao với Bạch Long Mã mới biết được rằng nó đã chạy tới Thâm uyên thế giới từ trước khi chúng thần đại chiến, và cứ thế du ngoạn ở Thâm Uyên đại lục.
Còn về Long thần, Bạch Long Mã cũng không biết rốt cuộc long thần có tồn tại hay không, chỉ là từ trong những kí ức xa xưa của sâu thẳm linh hồn, nó biết nó thuộc long tộc. Nó bẩm sinh chính là tọa kì của long thần, long thần tặng cho nó sức mạnh cường đại và khả năng nguyên tố miễn dịch khiến cho nó có thể tung hoành ở thâm uyên thế giới này cả vạn năm, mà chẳng có ai có thể gây khó dễ cho nó. Tuy nhiên bây giờ, những tháng ngày tiêu dao của nó cuối cùng cũng đến hồi kết. Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất đó là thực lực của Bạch Long Mã mặc dù mạnh hơn thần thú nhưng vẫn không có được hình dạng thứ hai, theo như những ký ức đến từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn nó thì long thần mặc dù tặng cho nó sức mạnh cường đại nhưng không hề cho nó hình trạng thứ hai.
Đám người Tạp Lạp Kì há hốc miệng chứng kiến toàn bộ quá trình Lâm Phong thu phục Bạch Long Mã rồi cả việc sau khi Lâm Phong và Bạch Long Mã kí kết linh hồn khế ước và Bạch Long Mã mọc ra đôi sừng rồng, lúc này đầu óc mới có thể tỉnh táo hoàn toàn, lắc đầu liên tục, tất cả đều cho rằng được tận mắt chứng kiến biết bao nhiêu kì tích phát sinh cũng coi như sống cũng không uổng. Bạch Long Mã quỳ xuống, Lâm Phong tung mình lên trên lưng, Bạch Long Mã ngẩng đầu hí một tiếng dài, chỉ mất chút ít công sức đã phi xa hàng chục dặm, tốc độ phi quả thật không kém gì so với tốc độ bay của Băng Sương Cự Hạc, hơn nữa phi rất nhẹ nhàng, Lâm Phong cưỡi trên lưng không hề có cảm thấy lắc lư nghiêng ngả chút nào. Bạch Long Mã sau khi phi được khoảng mấy chục dặm lại quay ngược trở lại, phi xung quanh đám người Tạp Lạp Kì mấy vòng, diễu võ giương oai với chúng nhân, hí lên một tiếng, sau đó mới quay đầu lại dụi vào người Lâm PhongLâm Phong vỗ nhẹ đầu rồng rồi nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vui mừng nói: "Thu hoạch của ngày hôm nay cũng không tồi, có được Bạch Long Mã, cho dù bị đám vong linh của quang minh hoàng thất lừa cũng xứng đáng, nếu như không phải tên đó bày đặt ra cái bẫy này chúng ta cũng đã không tới Thâm Uyên thế giới và cũng không có được Bạch Long Mã. !"
Tạp Lạp Kì vẫn trợn tròn mắt, lại đưa mắt nhìn chằm chằm con Bạch Long Mã đang nhìn về phía mình nói: "Ngươi đúng là vô cùng may mắn, chuyện tốt đẹp gì ngươi cũng gặp được, bây giờ thì làm thế nào đây, những chuyện cần làm đều đã làm xong cả rồi, có phải cũng nên trở về rồi hay không?"
Lâm Phong nói: "Không phải là số ta may mắn, đây là vấn đề về thực lực, nếu như ta chỉ là con thái hạc như Thụy Đức Lạp, thì ở Hồng thập tự sâm lâm đã bị Băng bạo lãnh chủ tiêu diệt rồi, làm gì có thế nói đên việc may mắn được, công việc cũng giải quyết được tương đối rồi, tên suất ca vương tử Ám tinh linh xúi quẩy thật ngu ngốc, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tới Đọa Lạc sâm lâm nữa, Bạch long vô cùng thông thuộc Thâm Uyên thế giới, chúng ta hãy đi xem xét khắp một lượt xem có thể săn được thứ gì hay không?"
Tạp Lạp Kì nói: "Ma Long thì sao, ngươi định đối phó như thế nào?"
Lâm Phong cười nhạt nói: "Đám ám tinh linh này tham lam vô cùng, đợi đến khi chúng ta tiêu diệt hết bọn ma thú ở Thâm Uyên thế giới này, chúng không còn uy hiếp gì, không phải lo lắng cho lúc loạn lạc, có lẽ sẽ nghĩ cách chạy đến Thản Tang đại lục để phát triển, chúng ta dù có ngu ngốc cũng không để ám tinh linh làm thương sử nữa, chẳng nhẽ lại không biết đến đạo lí ngao sò đánh nhau ngư ông đắc lợi sao?'
Tạp Lạp Kì nghiêm túc tán thành nói: "Ngươi hiểu được điều này thì tốt, thực chất ta cũng không hề tán thành ngươi đi đối phó với ma long tộc, ma long là một bộ tộc rất đông đúc, không chỉ có một tên Hồng Đỉnh hạc vương, thiên hạc gia tộc chắc chắn cũng không thấm tháp vào đâu, chỉ một tên hồng đỉnh hạc cũng đã đại diện cho toàn bộ thiên hạc gia tộc rồi, nhưng ma long tộc thì không như vậy, nói thế nào đi nữa thì ma long tộc cũng rất đông đảo, nếu như bị ngươi giết danh tiếng của long tộc sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc dó cho dù long tộc không khai chiến với ngươi thì cũng không thể nào hòa nhã với ngươi được, Kha La Đa đứng ở giữa cũng sẽ rất khó xử."
Lão đầu tử này bình thường rất lộn xộn, nhưng dù sao thì cũng là lão quái vật sống được trên vạn năm rồi, mặc dù bình thường có vẻ nhu nhược nhưng trong lòng thì vô cùng tinh tường, không hề hồ đồ chút nào.
Thụy Đức Lạp cũng nói: "Táp Lạp Kì đại sư nói không sai, Hồng Đỉnh hạc vương là sự sỉ nhục của gia tộc thiên hạc chúng ta, sự phẫn nộ của thiên hạc nữ thần sớm muộn gì cũng đổ lên đâu hắn, chết rồi ảnh hưởng cũng không lớn lắm, ma long mặc dù là Đọa Lạc tộc bị long tộc xua đuổi nhưng bọn chúng vẫn có mấy chục đầu ma long, xem xét về mặt thực lực ma long cũng đại diện cho thực lực của long tộc, nếu như tất cả đều bị người tiêu diệt hết như vậy, long tộc đúng là thật mất mặt."
Đột nhiên lại vui mừng nói: "Tuy nhiên, trong mộ địa của ma long cũng có mấy trăm bộ xương của ma long, mấy trăm viên long tinh và long châu có thể nghĩ cách để giành về tay được!"
Ánh mắt của gã bỗng trở nên sắc như dao cạo. Lâm Phong quở trách nói: "Nói linh tinh, ma long tộc mặc dù sa đọa nhưng cũng là chủng tộc có trí tuệ, khi đã mồ yên mả đẹp chúng ta làm sao có thể làm ảnh hưởng tới sự an nghỉ của người đã khuất chứ, uổng cho ngươi là một băng sương cự hạc cao quý, sao lại có thể nghĩ ra một ý nghĩ bẩn thỉu như vậy?"
Hàng trăm viên long tinh và long châu mặc dù cũng có sức dụ hoặc không nhỏ đối với Lâm Phong nhưng những việc đi đào mộ người chết làm sao hắn có thể làm được, dù sao thì hắn tu luyện cũng là đạo gia tâm pháp, lại chịu ảnh hưởng của tư tưởng nho gia, nhưng những việc đi đào mộ người ta thì hắn ta không thể nào làm được, hắn cho dù tới long quật giết cự long cũng không thể nào làm được những chuyện bất nhân này được."Chỉ là đùa một chút thôi, mọi người đừng để ý!"
Thụy Đức Lạp tủi thân vô cùng, hắn ta cũng chỉ là buột miệng, nói bừa ra mấy câu mà thôi, làm sao có thể đi đào mộ ma long thật, nhìn thấy mọi người đều giận dữ đành phải hậm hực đứng sang một bên. Mã Lệ Kiều có chút bất mãn, đưa mắt nhìn Lâm Phong sau đó lại nhanh chóng quay đầu lại an ủi phu quân. Tạp Lạp Kì nói: "Được rồi, Thụy Đức Lạp cũng chỉ là buột miệng nói vậy thôi, băng sương cự hạc tuyệt đối không thể làm những việc thiếu đạo đức như vậy, nghe tên tinh linh vương tử xúi quẩy ấy nói trong Bố Nhĩ Luân sâm lâm có một Mộc tinh linh bộ lạc, chi bằng chúng ta đi xem xem, may ra có thể có chút thu hoạch"
"Mộc tinh linh?" Lâm Phong ngạc nhiên nói: "Chính là loài nhỏ như con muỗi, mộc tinh linh có hình thể bé nhất?"
Tạp Lạp Kì gật đầu nói: "Không sai, mộc tinh linh chính là loài bé nhỏ nhất của tộc tinh linh, nhưng cũng là loài tinh linh gần gũi với tự nhiên nhất, loài tinh linh có vẻ ngoài chỉ nhỏ bằng con ong mật này mặc dù rất nhỏ bé yếu ớt nhưng lại có thể sinh sống cùng với thực vật, có được mộc tinh linh những loài thực vật của Tinh Linh chi đô trồng trong Khố Khắc Sâm đạt càng dễ dàng được mùa." :
Lâm Phong nói: "Nói cụ thể hơn chút nữa!"
← Ch. 085 | Ch. 087 → |