← Ch.094 | Ch.096 → |
Lúc Lâm Phong đi vào khách viện(nơi ở của khách), thương thế của A Lỗ Thai đã bình phục hòan tòan, đang cùng với Hô Lan Na đàm luận. Nhìn thấy Lâm Phong tiến đến, A Lỗ Thai đứng dậy, tiến tới nghênh đón, hơi dùng sức ôm chầm lấy Lâm Phong nhấc lên, hào sảng nói:
-Lĩnh chủ đại nhân, A Lỗ Thai này nhận của ngươi đại ân cứu mạng lần này. Dũng sĩ Thiểm Tộc chúng ta không hiểu biết lễ tiết của các ngươi, ta lại cũng không biết phải cảm tạ ngươi thế nào, chỉ cần ngươi có thể giúp cứu lấy các tộc nhân của ta, A Lỗ Thai này nguyện làm trâu ngựa để trả ơn ngươi.
Lâm Phong thầm nghĩ:
- "Cái ta cần chính là một đạo cương thiết hùng sư, một người như ngươi thì có tác dụng gì chứ!"
Rồi cũng dùng lực nhấc A Lỗ Thai lên một chút, mắt nhìn thấy đại hán vô cùng cường mãnh này bị mình đè nén đến méo mặt, kêu không thành tiếng, trong lòng không khỏi cười thầm, buông A Lỗ Thai ra, sau đó trở lại ghế ngồi. Sau khi bảo thị nữ dâng rượu lui ra ngoài, nâng chén mời gã Thiểm Tộc thô mãng A Lỗ Thai này cùng uống một ly rồi nói:
- A Lỗ Thai bằng hữu, ta rất nguyện ý xuất binh giúp ngươi cứu tộc nhân của mình, thậm chí ta còn có thể giúp ngươi thống nhất các bộ tộc, bất quá, chúng ta mặc dù là hảo bằng hữu, nhưng cũng lại là lập trường bất đồng, ngươi có thể cam đoan ngày sau thiểm tộc thiết kỵ không còn xâm phạm đến biên cảnh đế quốc chúng ta không?
A Lỗ Thai mặc dù diện mạo thô hào, nhưng thân là một vị vương tử, hắn tự nhiên không phải là một thứ đầu heo ngu xuẩn, liền đáp lại:
- Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, nếu như ngàii thật sự có thể giúp ta thống nhất các bộ lạc. A Lỗ Thai này thề trên danh nghĩa của nữ thần chiến tranh mà cam đoan với ngài, khi ta còn sống trên đời tuyệt đối sẽ không để cho dũng sĩ Thiểm Tộc đặt chân lên đất đai của các người. Người Thiểm Tộc chúng ta mỗi ngày đều có không ít dũng sĩ đặt mình dưới sự che chở của nữ thần chiến tranh, nếu ngài có thể cho chúng ta một vùng đất riêng để dũng sĩ Thiểm Tộc chúng ta có một chút không gian sinh tồn. Chúng ta, những dũng sĩ của Hô Lan bộ lạc nguyện ý vĩnh viễn theo chân ngài, vì ngài mà khai cương thác thổ(mở rộng lãnh thổ, đất đai).
-Thật tốt quá! Mặc dù Lâm Phong lúc này rất chấn định nhưng thấy A Lỗ Thai tự mình hiểu ra như vậy trong lòng cũng không khỏi kích động, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi đứng thẳng người dậy nói:
- Thiểm Tộc và chúng ta vốn là một nhà, kỳ thật không có gì phân biệt, chỉ là bọn cầm quyền kia có mắt như mù, sau này Thiểm Tộc đại thảo nguyên và Khố Khắc Sâm Đạt của ta là người một nhà. Ta sẽ phân chia cho tộc nhân của ngươi một vùng đất ở phía bắc Khố Khắc Sâm Đạt để sinh tồn, sau đó lại dạy cho tộc nhân của ngươi học cách trồng trọt cầy cấy, giúp cho những dũng sĩ Thiểm Tộc gan dạ không còn phải vì thiên tai mà sống khổ sở, lay lắt. Ta sẽ suất lĩnh dũng sĩ Thiểm Tộc các ngươi dương oai trên chiến trường, để cho những dũng sĩ Thiểm Tộc can đảm đó có thể có được sự giàu sang phú quý và địa vị xứng với bản thân mình. Đi! Bây giờ chúng ta đi thương lượng một chút xem sẽ cứu tộc nhân của ngươi như thế nào!
A Lỗ Thai nhiệt huyết sôi trào, tâm tình xúc động, đập bàn mà nói:
- Có được những lời này của lĩnh chủ đại nhân. Chúng ta, những dũng sĩ của Hô Lan bộ lạc sẽ vĩnh viễn theo sau bước chân của ngài.
Hô Lan Na mắt nhìn hai nhân vật anh hùng hào khí can vân, trên khuôn mặt cũng lộ ra thần sắc vô cùng xao động.
Sau khi hai người cùng bước ra cửa, A Lỗ Thai hạ giọng nói nhỏ:
- Lĩnh chủ đại nhân! Khí lực của ngài quả thực là mạnh!
Lâm Phong trong lòng vui vẻ, hiểu rằng vừa rồi mình thông qua cái ôm đã biểu hiện chân thực lực rốt lại đã hoàn tòan thu phục được gã mãnh hán sùng bái anh hùng này, đáp:
- Bởi vì chúng ta đều là người phi thường, liên thủ lại có thể tự mình khai sáng một khoảng trời riêng, đem thiết kỵ dũng sĩ Thiểm Tộc đạp bằng Thản Tang đại lục không chừa một góc, để cho tên tuổi chúng ta thiên cổ lưu danh.
Hai người đi vào nghị thính thất(phòng họp), tất cả mọi người đều đang ngồi tại chỗ, chỉ có Khải Lâm Na và An Đức Liệt đã ra ngoài thương lượng chính vụ
Lâm Phong giới thiệu A Lỗ Thai với các thủ hạ thân cận dưới trướng. Theo ý muốn của hắn, không cần biết là già hay trẻ, tất cả đều phải hướng tới chào vị thiết hán Thiểm Tộc này với kính ý cao nhất khiến A Lỗ Thai cảm thụ sự nhiệt tình của Khố Khắc Sâm Đạt một cách sâu sắc nhất.
Sau khi ngồi lại ghế, những tinh linh thị nữ xinh đẹp như hồ điệp (con bướm) xuyên hoa dâng lên ba la mật tửu. Người Thiểm Tộc sành uống rượu, thuộc hạ dưới trướng Lâm Phong mọi người liền dùng bát lớn, hướng tới vị Thiểm Tộc thiết hán này kính 3 bát. Lâm Phong lúc này mới nhìn quanh mọi người, giọng âm vang:
- Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bô lạc tham lam trâu bò dê ngựa của Hô Lan bộ lạc nên hợp mưu phát động chiến tranh thâu tập Hô Lan bộ lạc, là bằng hữu của Hô Lan bộ lạc, ta quyết định xuất binh Thiểm Tộc đại thảo nguyên, tương trợ cho A Lỗ Thai vương tử cứu hồi tộc nhân của y.
Chúng nhân nghe nói vậy liền cảm thấy lý do bất minh bạch, Lâm Trùng lập tức đứng lên hưởng ứng:
- Bọn tiểu nhân thề chết đi theo lĩnh chủ đại nhân giúp bằng hữu cứu xuất tộc nhân.
Lâm Đại và Lâm Nhị cũng nối nhau tuyên biểu lộ thái độ, Tạp Lạp Kì nói:
- Thiểm Tộc và chúng ta là người 1 nhà, Lĩnh chủ đại nhân và A Lỗ Thai vương tử vốn là bằng hữu, Khố Khắc Sâm Đạt chúng ta đương nhiên vui vẻ xuất binh giúp vương tử điện hạ cứu xuất tộc nhân của ngài.
La Đế Phong nói:
- Chuyện đó còn phải nói, bất quá Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc có tới 30 vạn kị binh, không kém hơn binh lực của Khố Khắc Sâm Đạt chúng ta, thiết tưởng muốn tương trợ vương tử điện hạ cứu xuất tộc nhân ta e rằng có chút khó khăn.
Lâm Nhị lập tức đáp:
- Có một cách, công tử có thể viết một phong thư, ước hẹn với Bố Đạt Luân Bảo hầu tước đại nhân cùng xuất binh, để 20 vạn cuồng phong thiết kị của y giữ chân đại quân chủ lực của Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc, chúng ta nhân cơ hội đó mà cứu xuất tộc nhân của vương tử điện hạ.
Tất cả mọi người đồng thanh:
- Kế này không tồi!
Lâm Phong liền ở đó viết một phong thư, đóng tỉ ấn, sai Thụy Đức Lạp cầm phượng hoàng kim lệnh đem đến Bố Đạt Luân Bảo.
A Lỗ Thai gã thiết hán này bị kích động đến nỗi trợn tròn mắt, tâm thần phấn khích, vốn hắn cũng có chút hối hận vì lúc đầu nhất thời càn rỡ, nhưng đến lúc này thì chút hối hận đó đã bị quăng hết xuống Tây Tư Mông đại hải rồi.
Kế sách đã định, trong phủ Khố Khắc Sâm Đạt lĩnh chủ lúc này trở nên nhộn nhịp (bận rộn). Nuôi quân mười năm, dùng trong 1 giờ. Hành động quân sự lần đầu của Khố Khắc Sâm Đạt chuẩn bị triển khai, làm sao lại không khiến cho quân tướng, sĩ tốt đang nóng lòng muốn lập quân công không nhiệt huyết sôi trào. Nói cho cùng kẻ bình dân muốn trở thành quý tộc, ngoại trừ trên chiến trường kiến lập quân công ra không còn cách nào khác.
Lần này xuất binh Thiểm Tộc, Lâm Phong quyết định chỉ mang đi 3000 cuồng chiến sĩ trong biên chế quân sự chính quy cùng 5 vạn kỵ binh thành vệ quân. Trận đánh với Thiểm Tộc lần này không giống với chiến tranh của nhân loại, bộ binh có mang đi cũng chỉ như bia đỡ đạn, không có nửa điểm tác dụng.
Bất quá trước khi xuất binh, Lâm Phong vẫn còn nhiều vấn đề phải giải quyết.
Vốn dĩ đã định mời tân khách tới dự tiệc để chính thức rước Khải Lâm Na về, chỉ là không nghĩ được vừa mới xuất quan đã muốn xuất binh Thiểm Tộc, bởi vậy Lâm Phong tự hiểu phải có chút đến bù cho những mĩ nữ đã chờ đợi mình này.
Khi hắn quay lại với đám nữ nhân của mình ở trong, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp hai tiểu nha đầu đang vây quanh trêu chọc Toa Lị Na trong tòa lương đình (tiểu đình để hóng gió), khiến cho Toa Lị Na khuôn mặt đỏ hồng. Đề tài trêu chọc tự nhiên là không nằm ngoài chuyện Toa Lị Na sinh dưỡng tiểu hài tử khiến cho thiếu nữ đang tuổi xuân thì chưa trải sự đời này vô cùng xấu hổ.
Hai tiểu nữu đầu đó từ xa đã nhìn thấy Lâm Phong, không thèm để ý, một đằng vẫn tiếp tục trêu chọc Toa Lị Na, một đằng đưa mắt nhìn Lâm Phong đang đến. Đợi Lâm Phong đến gần, hai tiểu nữu đầu này liền đứng dậy áp tới, ôm cứng hai bên Lâm Phong, hai miệng đồng thanh:
- Toa Lị Na nói muốn sinh con gái, không muốn sinh con trai cho chàng.
Nói rồi, hai tiểu nha đầu chu mỏ, đưa mắt ngấm nguýt người này nhìn người kia.
Lâm Phong liền rút tay lại nhìn hai ả nha đầu mặt trắng như bạch ngọc này hòi:
-Vậy còn các nàng, các nàng muốn sinh cho ta con trai hay gái?
- Sinh cho chàng một đại đầu quỷ!
Đái Lệ Ti miệng xì một tiếng, cười yêu kiều đi tới sau Lâm Phong, lấy tay đập nhẹ lên lưng hắn một cái.
Toa Bối Lạp cũng cười hi hi đáp:
- Ta sinh cho chàng một đứa khủng long (^_^") (nguyên văn: nhất đầu khủng long)
Lâm Phong thiếu chút nữa thì chết nghẹn, sững sờ nửa ngày trời, nhằm ngay cặp mông vểnh của ả long nữ này vỗ 3 cái, rồi đi vào trong tiểu đình. Toa Lị Na mặt cười đỏ bừng tiến tới đón, thẹn thùng nói:
- Chàng tới rồi!
Lâm Phong ôm ghì nàng vào ngực:
- Thời cục có biến, ta có khả năng sáng ngày kia phải xuất binh Thiểm Tộc, lần này xuất binh không giống với lần trước tới Thâm Uyên Thế Giới, thời gian có thể sẽ kéo dài.
Rồi ghé sát vào vành tai trắng mịn như ngọc của Toa Lị Na nói nhỏ:
- Để các nàng an tâm, đêm nay ta sẽ cùng các nàng động phòng, cùng hưởng thụ hoa chúc chi nhạc.
Toa Lị Na xấu hổ càng nép sát vào ngực hắn, hai vành tai cơ hồ đã đỏ hồng.
Hai tiểu nữu đầu đứng bên cạnh bốn mắt mở to, tai vểnh lên hết cỡ, rõ ràng là cố nghe trộm, bất quá có thể thấy vẻ mặt hai người rất không cao hứng, hiển nhiên hai tiểu nữu này chẳng nghe được gì.
Lâm Phong cười ha ha, buông Toa Lị Na ra, tay cầm thanh trúc đưa cho nàng, nói:
- Thần khí này là do ta bế quan 10 năm tế luyện cho nàng, với thực lực của nàng hiện giờ, cho dù là một đầu cự long cũng có thể bị nàng dùng cây mặc ngọc trúc này một đập tiễn xuống u minh, nàng chỉ cần dùng pháp môn ta dạy tái tế luyện(tế luyện lại) một lượt là được.
Toa Lị Na dịu dàng cười đáp:
- Tạ tạ công tử!
Nói rồi cầm lấy cây gậy trúc.
Hai tiểu nữu kia liền là không thể phớt lờ, vây quanh hắn hai miệng một lời đồng thanh nói:
- Ta thì sao?
Lâm Phong một trái một phải cầm lấy ngọc thủ hai tiểu nha đầu ngồi trong tòa tiểu đình đáp lại:
- Đúng là hai tiểu nha đầu người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con. Ta tặng các nàng trân bảo còn ít hay sao? Trân bảo các nàng theo sau mấy lão đầu tử vơ vét được đều là của ta đó.
Đái Lệ Ti nói:
- biết là chàng sẽ nói như vậy, ta đã sớm mang hết mấy thứ đó đưa cho lão Pháp Lạp Đế chế tạo trang bị rồi, hiện tại chẳng còn gì cả!
Trừng mắt nhìn Toa Bối Lạp, nói:
- Ả tiểu đề tử(trộm cắp) này mới là tham ô không ít trân châu ma tinh, chàng phải bắt ả toàn bộ mang ra.
Toa Bối Lạp cũng chẳng chút kém cạnh trợn mắt nhìn lại:
- Đó là tài sản của ta, liên quan gì đến ngươi chứ!
Đái Lệ Ti còn định phản bác nhưng Lâm Phong liền lấy tay bịt miệng hai tiểu nữu đó lại, nói:
- Hai tiểu đề tử (trộm cắp??) này, chẳng lẽ không thể nói ít một chút sao, đều là người một nhà cả, các nàng thế nào lại om sòm chẳng ra làm sao như vậy. Sau này có tranh cãi cũng được, nhưng không được để xảy ra mâu thuẫn, ta còn có việc cần xử lí, các nàng tự mình đi dạo đi.
Thoát khỏi hai ả nha đầu đó, Lâm Phong trở về thư phòng riêng của mình, viết liền một lá mật hàm(thư bí mật), sai người gọi Gia Đức Tây tới, nói:
- Lần này xuất binh Thiểm Tộc không phải việc nhỏ, chúng ta thành lập Thành Vệ quân đã là xúc phạm luật lệnh của đế quốc, mặc dù có gia gia che chắn, nhưng cũng khó tránh khỏi miệng lưỡi thế gian. Lần này xuất binh không có phê chuẩn của quân bộ, khẳng định sẽ gây ra không ít điều tiếng. Ngươi hãy lập tức khởi hành ngày đêm mang mật hàm này về đế đô đưa cho lão gia tử, để lão gia tử chuẩn bị việc xuất binh cho chu đáo.
Gia Đức Tây khổ sở đáp:
- Úc! Thưa ngài, ta còn phải tới Thanh Hoa học viện chỉ đạo học viên, ngài để Mã Lệ Kiều đi được rồi!
Lâm Phong liếc mắt nhìn gã tiểu bạch kiểm này nói:
- Sự tình loại này ngươi để Mã Lệ Kiều đi phân trần với lão gia tử thế nào được, giả như hoàng đế bệ hạ triệu kiến hỏi chuyện, lại ăn nói linh tinh thì ngươi chịu nổi trách nhiệm không?
Gia Đức Tây chỉ đành khổ sở đáp ứng, mang theo mật hàm, ra ngoài gọi Kha La Đa tới, đang đêm khởi trình quay về đế đô.
Lâm Phong quay lại thư án ngồi một lúc, đột nhiên mày kiếm giương lên, nói:
- Ra đi!
Trong không gian khơi dậy một trận ba động vô hình, thân hình Bỉ Đặc- trên người mặc dạ hành trang hiện ra.
Lâm Phong lấy ra một mô hình cung điện lớn cỡ một bình rượu, đưa cho Bỉ Đặc nói:
- Đây là thần khí "A Phòng Cung" do ta dùng tinh thần huyễn kim tế luyện ra, sau này giao cho ngươi chưởng quản, đem "cơ địa"(căn cứ??? -> mình nghĩ là "thông tin tình báo" thì đúng hơn) toàn bộ chuyển dời vào bên trong A Phòng Cung, bất luận thế nào cũng không được để lộ manh mối gì, nếu không, Mông Ny Tạp Đại Thần nhất định sẽ rất hoan nghênh ngươi chui vào vòng tay của mình. Thôi, đi đi!
Bỉ Đặc không lộ ra nửa điểm biểu tình, đáp ứng một tiếng, trong không gian lại dậy lên một trận ba động, Bỉ Đặc hư không tiêu thất.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |