← Ch.63 | Ch.65 → |
Lại nói Lâm Phong muốn cùng tứ nữ bế quan tham vấn tạo hóa, đám người Tiểu Bạch long trở về Đông Hải thao luyện tứ hải thuỷ quân không đề cập tới. Hầu tử cùng Thạch Cơ cũng trở về Đông Hoàng cung.
Lại nói đám Vân Trung Tử một đường trốn về Ngọc Thanh thiên, Linh Bảo chí tôn thánh nhân đang tại Thanh Vi cung mở cung giảng pháp thuật. Số người đến nghe giảng giải đông vô số kể. Có cả nhất lưu Kim tiên pháp lực cao thâm lánh đời, cũng có nhất lưu Thiên tiên pháp lực kém một chút.
Đợi khi quần tiên thối lui, Vân Trung Tử mới thuật lại chuyện đã qua, Linh Bảo Thiên Tôn dừng một chút, mới nói: "Quảng Thành Tử có một kiếp này, đó là số đã định" Nói rồi búng tay bắt quyết, Nguyên Anh của Quảng Thành Tử từ trong ống tay áo Xích Tinh Tử nhảy ra, vội vàng khấu đầu bái lạy.
Linh Bảo Thiên Tôn nói: "Đại kiếp nạn sắp đến, tiên nhân phàm trần tam giới đều muốn chấm dứt nhân quả. Các ngươi có thể xuống trần tìm quân chủ phụ tá, đợi qua hết sát kiếp mới có thể hưởng thanh tĩnh."
Lại bắt quyết lần nữa cải tạo thân thể cho Quảng Thành Tử. Pháp lực Quảng Thành Tử lại tinh tiến không ít, lập tức mừng rỡ bái tạ.
Đợi Quảng Thành Tử rời đi, Linh Bảo Thiên Tôn lúc này mới phân phó đồng tử bên người sắp xếp xa giá, cưỡi lên Kim Đỉnh Long Niên (đỉnh vàng hình rồng chăng?), trên có treo Kim Đăng Vạn Trản (đèn vạn chén nhỏ- xưa đèn là đĩa đựng dầu), quả nhiên là khí phái phi phàm. Thật đúng là khí thế Chưởng giáo môn đạo mà ra khỏi Thanh Vi cung nhằm hướng Thượng Thanh thiên đi đến.
Không cần thông báo, khi đến bên ngoài Di La cung thì Linh Bảo Thiên Tôn xuống Kim Đỉnh Long Niên, phân phó đồng tử chờ bên ngoài cung, còn mình trực tiếp vào Di La cung tới gặp Thượng Thanh thánh nhân Nguyên Thủy thiên tôn.
Hai vị thánh nhân lặng yên ngồi một lát, Linh Bảo Thiên Tôn nói: "Ngày mà Vô Lượng cung lão sư mở cung còn có ba trăm năm, tam giới tiên phàm đều sắp hết sát kiếp. Hồng hoang đại chiến giáo ta cũng không tham dự. Hôm nay giáo phái Bà La sống lại, đi sang lối khác cùng mở rộng với Bồ Đề phát dương Tây Thiên đại thừa Phật môn. Đạo huynh cũng nên sớm cho môn hạ đệ tử mưu cầu một đường sinh cơ."
Nguyên Thủy thiên tôn nói: "Số trời đã định, chính là thánh nhân cũng chống không được. Lão sư mở cung giảng đạo lần tới, cũng muốn chờ Cực Lạc giáo chủ chứng đạo cho hợp số trời, không cưỡng cầu được."
Linh Bảo nói: "Có lẽ vậy, chẳng qua việc Trường Xuân Tử còn muốn đạo huynh phí công."
Nguyên Thủy nói: "Đều đang có suy tính"
Hai vị giáo chủ cùng nhau bàn chuyện thiên cơ một hồi rồi Linh Bảo Thiên Tôn đứng dậy cáo từ ra khỏi Di La cung, lên Kim Đỉnh Long Niên, quay lại Ngọc Thanh Thiên Thanh cung.
Nguyên Thủy thiên tôn lặng yên ngồi một lát rồi mới sai đồng tử gọi môn hạ đại đệ tử Trọng Dương Chân nhân đến giao phó: "Ngươi đến Đông Hải đi xem một chuyến"
Trùng Dương Chân nhân không biết ra sao, nhưng cũng không hỏi nhiều chỉ bái biệt sư phụ ra khỏi Di La cung. Hạ xuống qua vùng hỗn độn, nhe nhàng phấp phới bay đi Đông Hải.
Lại nói Trấn Nguyên Tử vốn không muốn chạm phải nhân quả, chỉ bởi vì lệnh của thánh nhân chính là số trời. Biết số trời không thể nghịch đành phải cho Ngọc Điệp biến thành đệ nhất đại thân ngoại hóa thân hướng Đông Hải một chuyến mà đánh lui Hoan Hỉ Phật, Kim Cương Bất Hoại Phật, Bảo Tràng Quang Vương Phật.
Trấn Nguyên Tử ở trong Hỗn Độn đã từng ngồi trước Tổ sư nghe giảng đạo. Có điều cũng như Đông Hoa thượng tiên, không thể đạt được ngôi vị Tiên Thiên không sao độ chứng được đạo. Ức vạn năm qua vẫn lửng lơ ở ngoài cửa. Tuy rằng không thể ký thác hư không, nhưng đạo hạnh cũng là sâu thâm không sao dò được.
Hôm nay đại kiếp nạn sắp đến, Tiên Phật có điểm đạo hạnh đều biết rành rành đạo lí giữ mình không muốn nhiễm nhân quả. Bởi vậy sau khi Trấn Nguyên Tử đánh lui Hoan Hỉ Phật, Kim Cương Bất Hoại Phật cùng Bảo Tràng Quang Vương Phật liền vội vàng lắc mình rời đi, căn bản cũng không nhìn qua Định Hải châu.
Không nghĩ vừa mới đi mấy ngàn dặm, một đạo độn quang đã đến trước mặt, rơi ở trước người chính là Vu tổ Tần Xuyên.
Tần Xuyên cười nói: "Đạo huynh xin dừng bước!"
Trấn Nguyên Tử lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ: "Vừa rồi tâm thần không yên, nguyên cớ là bởi vì Vu tổ này. Ta cùng với Vu tổ dù chưa giao tình, nhưng cũng không kết thành nhân quả, không biết đối phương ý đồ đến làm gì"
Lập tức nói: "Chào đạo huynh"
Tần Xuyên nói: "Thượng cổ yêu ma đại chiến, đạo huynh nhất mực giữ mình, thật là có dự kiến trước. Có điều chúng ta chấp niệm sâu nặng, đều làm quân cờ trên bàn cờ thánh nhân. Kết quả là cuối cùng không khỏi nhập vào luân hồi, trải qua muôn kiếp mới có thể trở lại bản thể như cũ."
Trấn Nguyên Tử nói: "Hôm nay đạo huynh pháp lực mở rộng càng hơn năm đó, đạo hạnh cũng cao thâm khó dò, quả thật đáng mừng."
Tần Xuyên cười nói: "Mặc dù là như thế, nhưng đại kiếp nạn đến vẫn không khỏi phải trở thành quân cờ trên bàn cờ thánh nhân"
Trấn Nguyên Tử hỏi: "Đạo huynh giải thích chuyện đó thế nào?"
Tần Xuyên cười nói: "Tự Bàn Cổ chân nhân mở ra hỗn độn đến nay, cửu cửu quy nguyên số lượng đã tận. Đại kiếp nạn tam giới sắp đến, ta cùng với đạo huynh đều ở trong đó. Đạo huynh chính là Độ Ách Kim tiên, cần phải hiểu đạo lí trong đó"
Trấn Nguyên Tử nói: "Lời tuy như thế, nhưng mà bần đạo tự thân cũng không chạm phải nhân quả. Kiếp số tuy lớn, bần đạo cũng có thể vô sự."
Tần Xuyên cười nói: "Lời ấy sai rồi, theo ta biết, đạo huynh thân mình tuy rằng cũng không có nhân quả. Chẳng qua là cái thân ngoại hóa thân tôn quí này nhưng lại để nhân quả dính vào người."
Trấn Nguyên Tử cảm thấy đắng nghẹn họng, thầm nghĩ: "Bản thể chân thân ta chưa bao giờ kết thành nhân quả, từ trước đến nay mọi sự bên ngoài đều có ngũ đại thân ngoại hóa thân lo liệu. Nhân quả cũng chỉ nằm trên thân ngoại hóa thân, Vu tổ này lại tới tìm ta có chuyện gì."
Trấn Nguyên Tử hỏi: "Đạo huynh không ngại nói rõ cho?"
Tần Xuyên thở dài: "Kiếp nạn sắp đến, Cực Lạc giáo chủ chưởng quản Hồng Mông Huyền Hoàng nhị khí, giữ Như Ý Kim kiếm chấp chính sát phạt tam giới. Lại cầm Kim Thư Ngọc Điệp chịu trách nhiệm vạn vật qui về, đây là số trời đã định. Bản tôn không muốn cùng đạo huynh khó xử, chỉ là lệnh của thánh nhân không thể trái. Đạo huynh rất hiểu số trời, nhất định có thể biết ta có nỗi khổ tâm."
Trấn Nguyên Tử cảm thấy tối sầm, đúng là vẫn còn có chuyện ập tới, chỉ đành phải thở dài trong lòng một tiếng.
Có điều là hắn cùng với Vu tổ chưa bao giờ kết thành nhân quả nên trong nội tâm cũng không tránh khỏi có chút bất bình, cười gằn nói: "Lời tuy như thế, nhưng mà đạo huynh muốn lưu lại tôn thân ngoại hóa thân của ta cũng không phải chuyện dễ."
Tần Xuyên cười nói: "Số trời đã định, ta và ngươi đều không cưỡng cầu được, vạn lần mong đạo hữu chớ trách."
Lại không nói nhiều, Tần Xuyên hai tay kết ấn xuất ra một đoạn chú ngữ rối rắm khó hiểu làm chấn động hư không. Vô số bùa chú pháp thuật huyền ảo đã múa lượn xoay quanh thân Tần Xuyên, mang theo từng đợt gió lốc mãnh liệt.
Trấn Nguyên Tử chỉ cảm thấy tâm thần run lên, chân thân tựa như muốn nổ tung ra mà thầm nghĩ: "Thần thông của Vu tổ quả thật bất phàm, tục truyền pháp thuật đả thương người đều vô hình, đích thật là không sai"
Lập tức ổn định tâm thần, vận khởi Huyền quang bản mạng để bảo vệ thân thể, chỉ thủ chớ không tấn công để cho Vu tổ biết khó mà lui.
Tần Xuyên được Yêu tộc Đại thánh Đông Hoàng Thái Nhất giao phó đến đây. Chính là số trời đã định nên há có thể lui bước. Cười lớn một tiếng xuất ra Truy Hồn phiên lắc lắc, vô số bùa chú pháp thuật huyền ảo giống như nòng nọc quấn vòng quanh mà vây Ngọc Điệp hóa thân của Trấn Nguyên Tử ở bên trong. Lại biến thành con muỗi to khoảng bằng nắm tay dính chặt vào Trấn Nguyên Tử định đốt.
Tiếc rằng Ngọc Điệp chính là một trong Tiên Thiên thập đại thánh khí có thể chống đỡ tất cả kiếp số. Trấn Nguyên Tử đem bảo vật này chém thành thân ngoại hóa thân, vì vậy pháp lực thần thông so với bản thể chân thân còn cường hãn hơn. Mặc dù Vu tổ cũng có đại thần thông, nhưng Trấn Nguyên Tử chỉ thủ chớ không tấn công. Cứ dùng bổn mạng Huyền quang bảo vệ tâm thần nên vạn ma bất xâm, thực sự không làm gì được.
Đấu một hồi, Tần Xuyên cười nói: "Số trời đã định, đạo huynh làm gì mà cứ khăng khăng không chịu"
Trấn Nguyên Tử nói: "Ta và ngươi đều chỉ vì tranh một tuyến sinh cơ, đạo huynh làm sao mà nói bần đạo."
Tần Xuyên thở dài: "Đúng là như thế, đạo huynh chớ trách." Nói xong niệm động chân ngôn, chợt nghe trên chín tầng trời một tiếng chuông vang lên. Một quả chuông lớn cỡ một ngàn trượng đang chụp xuống đầu.
Trấn Nguyên Tử lập tức sợ hãi: "Cực kỳ không ổn, thằng nhãi này sao được mời Đông Hoàng pháp khí, chẳng lẽ quả nhiên là số trời đã định, mặc cho ai cũng không chống lại được?"
Liền vội vàng lắc thân hiện nguyên hình Ngọc Điệp. Lập tức bạch quang đại thịnh, bên trên có một lá bùa màu trắng rồi chìm nổi trong đó.
Tiếc rằng là số trời đã định, Ngọc Điệp và Đông Hoàng Chuông mặc dù đều là những Tiên Thiên thập đại thánh khí. Nhưng dưới số trời đến Thánh nhân đều chống không được, nói gì đến Trấn Nguyên Tử.
Quả chuông lớn với thế rơi xuống không ngừng mà úp lên Ngọc Điệp Huyền quang. Tần Xuyên thúc dục chân ngôn, tàn phá chân thần của Trấn Nguyên Tử trong Ngọc Điệp. Lại lấy ngọc bài ung dung xoay trời chuyển đất mà đi, chỉ để lại vô số vong hồn thốt ra một tràng thở dài vô thanh rồi vào luân hồi chuyển kiếp.
Hoa nở hai cành, mỗi cành mỗi hướng.
Lại nói Trùng Dương chân nhân tuân theo chỉ dụ của Nguyên Thủy thiên tôn đi xuống Hỗn Độn. Lại xuyên qua ba mươi ba tầng trời bay tới Đông Hải. Gặp Ngao Liệt thì tỏ ý muốn gặp lão Chí Minh là môn hạ đệ tử Cực Lạc cung.
Ngao Liệt biết Trùng Dương Chân nhân chính là môn hạ đại đệ tử của Thượng Thanh, đã tu thành Độ Ách Kim tiên, pháp lực Thông Thiên, đạo hạnh càng cao thâm khó lường. Hắn nào dám chậm trễ, vội vàng phái Cua Nguyên soái đưa lão Chí Minh tới.
Trùng Dương Chân nhân thấy lão Chí Minh, cũng không nói nhiều, chỉ lấy một ngón tay khai mở tam quang cho lão Chí Minh mà nói: "Ngươi vốn là môn hạ đệ tử Trường Xuân Tử của ta. Chỉ vì quá mức cứng rắn mà kết thành vô số nhân quả nên mới không thể không vào luân hồi chuyển kiếp. Hôm nay ngươi đã vào làm môn hạ Cực Lạc cung, được truyền Hồng Mông phương pháp thì nhớ lấy không thể lại làm chuyện lỗ mãng. Trời đất vô thường, đại đạo mờ ảo, phàm làm việc đều tuân theo số trời mà tiến hành, ngươi hãy nhớ rõ"
"Đệ tử ghi nhớ." Lão Chí Minh vội vàng khấu đầu bái lạy.
Nguyên lai lão Chí Minh chính là khi kiếp trước của Trùng Dương chân nhân vào luân hồi chuyển kiếp. Ở Nhân Giới lập nên một đạo phái thì thu làm tam đệ tử tên là Trường Xuân Tử Khâu Xử Cơ. Chỉ vì tính nóng như lửa, ghét ác như thù, rồi kết nhân quả quá sâu, mới không thể không vào luân hồi chuyển kiếp.
Trải qua muôn đời, mới đầu thai đến địa giới. Khi ở Đại Đường kinh đô Trường An gặp được Lâm Phong mà vào Cực Lạc cung làm môn hạ.
Hôm nay tam quang mở ra, lão Chí Minh mới biết rõ đời trước kiếp sau. Mặc dù đã vào Cực Lạc cung làm môn hạ, nhưng lại cũng không dám bất tuân lời dạy bảo của sư phụ kiếp trước.
Lão Chí Minh bình thường đối với sư huynh đệ cùng sư tỷ muội vô cùng kính trọng, bởi vậy va chạm nhân quả cực nhỏ.
Giờ phút này vừa nghe kiếp trước của lão Chí Minh đúng là môn hạ đệ tử Thượng Thanh, lập tức nguyên một đám kinh ngạc há mồm trợn to mắt nhìn lão Chí Minh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Trùng Dương chân nhân cười nói: "Tiên không phải tiên, ma chẳng phải ma, trên bảng Kim Thư nhìn thấy hồn mình. Yêu không phải yêu, Phật không phải Phật, trong cành Ngọc Điệp hiện rõ tính tình. Đại đạo vô thường, có nhân quả làm chứng, tam giới kiếp nạn nổi lên, ngươi tự giải quyết cho tốt" Dứt lời liền thong dong đi, chỉ để lại một đám môn hạ đệ tử Cực Lạc cung đứng đó mắt to nhìn mắt nhỏ, không rõ lão đạo này lại đùa giỡn trò gì.
Lão Chí Minh được khai mở tam quang mà sáng tỏ đời trước kiếp sau. Cảm nhận sâu sắc lời dạy bảo của sư phụ kiếp trước, vội vàng dập đầu mà khấn bái mãi. Đến khi Trùng Dương chân nhân nhẹ lướt đi, không khỏi lệ tuôn rơi hối hận chính mình quá không chịu ganh đua để phụ lời của sư phụ.
← Ch. 63 | Ch. 65 → |