← Ch.014 | Ch.016 → |
Chỉ nhẹ nhàng hai chữ như vậy thôi mà Cổ Diêu nghe xong thì muốn ... té đái, cái huyễn cảnh trùng độc thất khiếu phún huyết, sắc mặt thành đen sì hiện lên trong óc.
"Khác với loại độc kiến huyết phong hầu, tác dụng của loại độc này rất là chậm nhưng mà lại chia ra chín giai đoạn là mao bì huyết nhục cân cốt tủy tinh hồn."
Thiếu nữ lại cười hi hi nói:" Đầu tiên tóc ngươi sẽ vô cớ mà rụng, trừ tóc ra lông cũng vậy từ từ trụi dần, cuối cùng ngươi biến thành ngốc tử trọc lóc, sau đó da ngươi từ từ lở loét cứ như là người bị lây ôn dịch vậy, nhưng mà nó cứng lắm, cứng tới mưc muốc bóc ra cũng không được, cho dù có bóc ra được cũng không thoải mái đâu. Sau đó tới mau của ngươi sẽ tiêu tùng, ngươi sẽ chừng kiến máu của mình chày ra là máu màu xanh biếc, giống như nùng đàm hay niêm trù vậy, nhưng yên tâm, ngươi chưa chết đâu chất độc sẽ thay máu cung cấp dinh dưỡng cho ngươi."
Dù cho Cổ diêu sắp ói mửa tại đương trường nhưng mà thiếu nữ vẫn tiếp tục cái ngôn ngữ miêu tả kinh dị của mình:"Ba cái giai đoạn nhẹ nhàng coi như xong đến giai đọan thứ tư thì mới hơi mệt, thịt ngươi không biết sao mà cứ hư hư thối thối hết, giống như bị lăng trì ấy mà, dù thống khổ kêu la thế nào cũng vô dụng, tiếp đó gân của ngươi ở tứ chi sẽ bị teo rút và biến dạng, dù là khớp xương cứng rắn nhất cũng sẽ tiêu, tất nhiên vậy là xương ngươi biến thành như hạt bụi bay giữa đường."
Thiếu nữ càng lúc càng hưng phấn:"Cuối cùng toàn thân khí đều tan mất dù cho ngươi còn trẻ nhưng mà nhìn không khác lão già 100 tuồi, ruồi nhặng sẽ thi nhau lượn lờ thăm hỏi ngươi, còn bọn trùng dịch quái ác sẽ từ bụng ngươi mà chui ra, mất đi xương tủy ta hỏi ngươi sao mà đứng đây chỉ có thể nằm như ăn mày cho chúng hành hạ mà thôi. Sau khi được trải nghiệm thống khổ và hành hạ như thế ngươi sẽ được phép tiêu đời, nhưng mà linh hồn ngươi cũng không có yên đâu, nó sẽ được cướp lun cho trọn bộ. Tốt lắm ta giải thích xong quá trình thực thi của cửu chuyện phệ hồn đan, thấy sao, có phải rất là thú vị phải không?."
Cổ Diêu giả bộ trấn tĩnh nói:"Ta biết ngươi đang gạt ta muốn ta theo ngươi, ta không có ngu mà bị dụ đâu."
Thiếu nữ thở dài:"Ài. Con người ta không có ưu điểm gì chỉ là không thích nói nhãm, ngươi cứ nhìn ngực mình xem là biết ta nói chơi hay nói giỡn ..."
Cổ Diêu cởi vạt áo ra nhìn, tình hình khiên hắn nhưu muốn lập tức bất tỉnh tại chỗ.
Lấy trái tim làm trung tâm có hơn 10 đạo hắc khí như chu võng hé ra khắp nơi ốn lượn kéo dài.
Nhớ tới lời thiếu nữ cách mà phệ hồn đan sẽ phát tác trên mình, cả người hắn run như cầy sậy, liều mạng lấy ngón tay móc cổ nhưng mà chỉ phun ra mấy ngụm nước chua mà thôi.
Thiếu nữ đắc ý:"Vô dụng thôi, cửu chuyển phệ hồn đan vào cổ, liền biến thành chất lỏng được tràng vị hấp thu, dược tính sẽ theo máu đến khắp nơi trong cơ thể."
Cô diêu biến lập tức chuyển sợ thành giận xông lên la lối:"Ta với ngươi không thù không oán sao mà lại ác như thế chứ hả?"
Công phu mèo ba cẳng của hắn trước mặt thiếu nữ thì khác nào múa búa trước mặt Lỗ Ban, thiếu nữ chỉ nhẹ hất một cái thì Cổ Diêu té chổng mông trên mặt đất song hắn lập tức nhẩy dựng lên hướng cố gái phóng tới.
Thiếu nữ lạnh lùng:"Nếu ngươi không muốn thuốc giải thì cứ tiến lên."
Thuốc giải!!!
Cổ Diêu dừng lại ngay.
Thiếu nữ tức giận mắng:"Khốn kiếp, thuốc của ta tất hiên ta có thuốc giải, cũng may cho ngươi là ta chỉ làm ra phệ hồn đan có 4 chu trình mà thôi, nếu ta làm luôn cả chín giai đoạn thì dù là thần tiên cũng không cứu nổi ngươi."
"Vậy cô mau mau đem thuốc giải giao cho ta đi."
Thiếu nữ khinh thường nói:"Ngươi ra lệnh cho ta đó hả."
Cổ Diêu thấp giọng van xin:"Van cô xin cô, tiểu tỷ, làm ơn giải độc cho ta."
"Không được!"
Nhìn thấy Cổ Diêu lại nổi giận, thiếu nữ lập tức bổ sung một câu:" Ít nhất là bây giờ không được, ngươi yên tâm đây là thuốc sẽ chậm phát tác, có thể cầm cự nửa năm."
Cổ Diêu cắn răng nói:"Cô muốn thế nào."
Thiếu nữ thản nhiên: "Ta muốn ngươi đi theo ta."
Cổ Diêu ngây ngốc một chút:"Theo cô, tại sao vậy."
Thiếu nữ hừ lạnh:"Không tại sao gì cả, ta xưa nay làm việc không bao giờ có lý do."
Kỳ thật lúc này làm việc là nàng có lý do, nàng thường xuyên bị Cổ Diêu ăn đậu hủ, hơn nữa tình cảnh không mảnh vải che thân cũng bị hắn thấy, việc này là đại sỉ nhục chưa bao giờ có với này, dù lấy kiếm chém chết hắn nàng cũng không thỏa mãn, Nàng quyết định mang hắn về nhà, sau đó dùng mọi loại biện pháp hành hạ, trả mối hận đã được ký sổ này.
Vì có lòng âm thầm ám hại nên thiếu nữ nói ra vài điều hấp dẫn:"chỉ cần theo ta ta sẽ cho ngươi thuốc giải với lại hơn mười thủy tinh tệ có sá gì, theo ta buôn bán mỗi ngày phải kiếm gắp trăm lần, so với làm hạ nhân nho nhỏ này tốt hơn nhiều."
Dù không biết mục đích của nàng nhưng dưới cả uy áp cả dụ lợi, Cổ Diêu sao có thể không chọn sinh lộ. Hiển nhiên tiểu ma nữ này là có một không hai mà.
Hắn chỉ có thể cúi đầu ủ rủ:"Ta đi thu thập quần áo."
"Không cần đâu!" Thiếu nữ thấy Cổ Diêu đi thì ngăn lại:"Dù sao mấy cái giẻ rách của ngươi cũng không đáng bao nhiêu tiền, ta sẽ mua cho ngươi cái khác khi đi, để không làm mất hình tượng của ta."
"Ta đi lấy vũ khí" Cổ Diêu nói xong chạy vào phòng bếp.
Khi mà thiếu nữ nhìn thấy hỏa côn trong tay hắn thì không nhịn nổi phải hỏi:"Vũ khí của ngươi đây sao?"
Cổ Diêu đỏ mặt:" Tất nhiên, nó là Khốn Long!"
"Cài gì Khốn Long, nó có thể là khốn xà là đã mừng lắm rồi!" Thiếu nữ ôm bụng cười, cơ hồ nói không ra tiếng:"Thôi đi, để lại đi, ta mua cho ngươi cái khác"
"KHÔNG!" Cổ Diêu quả quyết nói, đem Khồn Long nắm trong tay. Không biết là từ bao giờ, cái hỏa côn màu đen này có điểm không bình thường, mà về chỗ nào không bình thường Cổ Diêu cũng không rõ, chỉ là khi nắm nó trong tay có cảm giác rất là quen thuộc, không có cảm giác băng lãnh mà chỉ có cảm giác ấm áp tựa như thành một phần thân thể của hắn.
Thiếu nữ cũng không bằt buộc:" Được, tùy ngươi"
Trở lại khách sạn, đám người Hàn đại hộ đang chờ phân phó còn Phí Thản như không có kiên nhẫn, giơ tẩu thuốc đang cầm lên:"Tiểu tử thúi, chạy đi đâu vậy."
"Lão bản, ta phải đi!"
Câu này của Cổ Diêu làm tẩu thuốc dừng ở không trung, Phí Thản ngạc nhiên nói:"Ngươi nói cái gì?"
Cổ Diêu đem câu nói nói cho rõ ràng:"Ta phải rời khách sạn Duyệt Lai ra ngoài xông xáo một chút."
"Ngươi thực sự quyết định?" Phí Thản tẩu thuốc ra.
"Ân" Cổ Diêu gật đầu một cách trầm trọng.
Phí Thản lặng đi một hồi lâu, sau đó nói:"Ngươi chờ một chút!"
Hắn xoay người chạy lên lầu, sau đó trở lại với cái túi trên tay:"Tiền công của ngươi"
"Không cần..."
Cổ Diêu vừa muốn từ chối, bởi vì trong tay hắn bây giờ đã có tiền khá là nhiều,
Phí Thản mang tiền nhét vào túi hắn:"Không nói nhảm, ta không muốn lừa người khác!"
Tùy theo độ nặng của túi, theo kinh nghiệm đạo tặc mà đoán trong đó ít nhất mười thủy tinh tệ, mà lương hắn chỉ có sáu kim tệ mỗi tháng thôi.
Phí Thản nói:"Là mấy năm tiền thưỏng ngươi tích lũy."
"Tiền thưỏng hình như lúc ước định tuyệt không có khoản này."
Phí Thản lạnh lùng:"Là lúc đó ta quên thêm khoản này, bây giờ sửa lại."
Cổ Diêu đã rõ rang chuyện gì diễn ra. Lão bản một cọng long không làm rơi một đồng không làm rớt kia bây giờ sao mà thật là đáng yêu biết bao nhiêu.
Cái khách sạn nho nhỏ này, đột nhiên trở nên thân thiết vô cùng, đột nhiên rời đi, đúng là vô cùng quyến luyến.
Lúc này thiếu nữ hưng phấn chạy tới:"Hàn đại hộ đã đồng ý, ngươi có thể lên đường nhanh nhanh lên nào."
Cố Diêu nhìn lão bản:"Ta đi đây, cám ơn lão bản đã chiếu cố mấy năm qua."
Phí Thản như nhịn không nổi nói:" Đi đi đi đi ... đừng như các bà các cô, ta sớm muốn đuổi ngươi đi rồi, đã vô lại còn háo sắc, chỉ làm ảnh hưởng sinh ý của khách sạn!"
Cổ Diêu cúi đầu thật sâu vái chào sau đó vội vả quay lưng rời đi, hắn chỉ sợ chỉ chậm chân một chút là hết nhịn được phải rơi nước mắt.
Hắn không phải kẻ đa sầu đa cảm, Phí Thản cũng vậy, đã phân ly, sao không làm cho tiêu sái một chút.
Nhìn Cổ Diêu theo hàn đại hộ đi ra khỏi đại môn rồi xa dần xa dần.
Phí Thản là lão hồ ly, hắn biết Cổ Diêu rời khỏi đây không chỉ đơn giản là muốn ra ngoài mà tất nhiên là có chuyện, hắn còn biết chắc chắn có liên quan mật thiết với thiếu nữ đó. Nhưng Phí Thản không hỏi, lại càng không ngăn cản, vì hắn biết, thật sự Cổ Diêu sẽ không cam tâm làm việc cả đời ở khách sạn này cùng lão cả đời, chỉ là nội tâm hắn vẫn còn thiếu một cái nguyên do để hạ quyết tâm mà thôi.
Vô số lần, hắn thấy Cổ Diêu cầm hỏa côn đứng phía sau mà luyện tập cực lực.
Nếu khuyên bảo Cổ Diêu ở lại khách sạn, chỉ cần chiến hỏa không đến Thập Lý Trấn thì hắn có thể ổn định cuộc sống bình phàm ở khách sạn. Song khi Cổ Diêu già, hắn sẽ hối hận.
Thế giới bên ngoài rất hung hiểm nhưng cũng rất đặc sắc.
Nào phải đâu chỉ có hung ưng mới có thể bay lên cửu trùng thiên, chim nhỏ cũng có quyền lợi giương cành tung bay.
Phí Thảnh cầm lấy tẩu thuốc, khuôn mặt già nua giữa sương khói có chút mơ hồ.
"Tiểu tử thúi, lên đường phải bảo trọng."
← Ch. 014 | Ch. 016 → |