Vay nóng Tima

Truyện:Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương 094

Vô Sỉ Đạo Tặc
Trọn bộ 255 chương
Chương 094: Nguyên Tử Bạo Liệt Quyền
0.00
(0 votes)


Chương (1-255)

Siêu sale Shopee


Hách Liên Kiếm vừa dứt lời thì không gian khôi phục lại như thường. lôi đài vẫn là lôi đài, khan giả vẫn là khán giả, đối thủ cũng đang ở trước mặt.

Chẳng lẽ huyễn thuật cũng không có hiệu lực.

"Thiên Mị Huyễn Cảnh – Chân Thật Đích Mộng" Hách Liên Kiếm ung dung nói:"Trong huyễn cảnh, ngươi sẽ nghe thấy, nhìn thấy những sự kiện hoàn toàn giống với bên ngoài nhưng ngươi lại chính là ngoại lệ."

Khi nói chuyện hắn cũng đi đến trước mặt Cổ Diêu, song phương có thể gọi là đứng sát nhau.

Địch nhân ở trước mắt, Cổ Diêu giơ nắm tay lên nhưng động tác vốn rất đơn giản này lại trở nên vô cùng khó khăn, một động tác rất là thong thả, giơ tay lên nhưng bây giờ muốn làm phải tốn đến mấy chục giây.

Lúc này Cổ Diêu đã rõ ý của Hách Liên Kiếm, lúc này hắn tựa như là đang bị một ngọn núi lớn đè lên, bị ép đến khó mà thở nổi, ngay cả việc nhấc tay lên cũng là một hành động khó khăn.

Trong mắt của khán giả, động tác của Cổ Diêu giống như là một thước phim quay chậm, bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái nhưng đều hiểu đó là do huyễn thuật mà ra.

"Thật đáng thương, ngươi hãy xem bộ dáng của mình đi, mặc dù còn có thể di động nhưng ngay cả năng lực cơ bản nhất cũng đã mất đi." Hách Liên Kiếm nói xong liền lấy kiếm đâm vào người Cổ Diêu, động tác của hắn rất chậm, hành động vô cùng thong thả, để lại trên người Cổ Diêu một vết thương, bởi vì động tác của Cổ Diêu còn chậm hơn hắn rất nhiều lần.

Cổ Diêu muốn nói nhưng đầu lưỡi lại cứng như nắm tay không thể thốt lên một lời nào.

"Vô ích thôi!" Hách Liên Kiếm tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của hắn, trào phúng nói:"Ngoại trừ có thể đúng ra toàn bộ hành động của ngươi đều không thực hiện được, kể cả nói, cho nên hiện tại ngươi không thể nào bỏ cuộc được! Bây giờ ngươi chẳng khác nào là một đứa trẻ con, ha ha h ..."

Vừa nói chuyện hắn vừa đâm vài kiếm lên người của Cổ Diêu, mà máu trên người của Cổ Diêu chảy xuống cũng không nhiều, điều này chứng tỏ Hách Liên Kiếm cũng không có dùng lực quá mạnh, thậm chí có thể nói là hắn chỉ nhờ vào sự sắc bén của thanh kiếm mà tấn công Cổ Diêu thôi.

Quá trình hành hạ Cổ Diêu như thế này sẽ không làm cho Cổ Diêu bị thua quá sớm.

"Có tay có chân nhưng lại chẳng khác như một phế nhân cảm giác này thế nào?" Hách Liên Kiếm cũng không quên làm nhục Cổ Diêu bằng ngôn từ:"Có phải là rất cô độc, rất bất lực? Hãy xem đại ca Hạ Hầu Cẩn của ngươi ngay phía dưới đi."

Sắc mặt lo âu của hắn quả thật là đặc sắc, hắc hắc, vào buổi lễ khai giảng hôm đó các ngươi vũ nhục ta ta nhất định sẽ trả cho hắn gấp bội, bây giờ chỉ coi như là lấy lời mà thôi!"

Hách Liên Kiếm dừng lại một chút nói:"Ay da, chút nữa là quên, hẳn là rất đau! Đây vốn là ở bên trong Chân Thật Huyễn Cảnh, ta chính là chúa tể, nếu như ta muốn thì có thể làm cho linh mẫn của ngươi đề cao cũng có thể làm cho ngươi càng thêm đau đớn!"

Vừa nói chuyện hắn vừa dùng kiếm tạo thêm một vết thương hình chữ thập lên người Cổ Diêu:"Rất đau, có phải không?"

Quả thật là rất đau, Hách Liên Kiếm không phải nói chơi, nhưng Cổ Diêu không có lên tiếng, cho dù có thể nói thì Cổ Diêu nhất định cũng sẽ không rên la.

Cực lực chịu đựng sự thống khổ, đôi mắt của Cổ Diêu tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm vào Hách Liên Kiếm.

Trong dự tính của Hách Liên Kiếm thì giờ phút này lọt vào tay của hắn thì Cổ Diêu nhất định sẽ dùng ánh mắt cầu khẩn để van xin hắn hạ thụ lưu tình, như thế thì hắn sẽ vô cùng khoái hoạt, nhưng chỉ tiếc lúc này lại hoàn toàn ngược lại với dự tính của hắn, điều này làm cho Hách Liên Kiếm vô cùng khó chịu, khuôn mặt trầm xuống.

Nhưng hắn lại nhanh chóng tươi cười:"Ta biết ngươi đang muốn chọc giận ta để có thể nhanh chóng được giải thoát có đúng không? Đừng si tâm vọng tưởng, cứ tiếp tục làm tên ngốc tử để cho ta tiêu khiển đi!"

Hách Liên Kiếm lại dùng kiếm đâm vào người Cổ Diêu một cái thật nhẹ, vừa nhẹ vừa chậm, vết thương hình chữ thập kia làm hắn cảm thấy hối tiếc vì thanh máu của Cổ Diêu bị mất nhiều quá.

Giờ phút này Cổ Diêu không thể nào di chuyển được chẳng khác nào một cái bia thịt, hoàn toàn để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, trường kiếm của Hách Liên Kiếm đưa lên hạ xuống liên tục trên người Cổ Diêu tạo thành vô số vết thương máu tươi từ trong vết thương không ngừng chảy ra, hắn hiện nay đã biến thành một huyết nhân.

Mặc dù đều là các vết thương nhẹ nhưng tình cảnh này nhìn qua rất là tàn khốc, ngay cả các nữ học viên trong tổ chức nữ quyền, kể cả Đông Phương Lộ vốn vô cùng chán ghét Cổ Diêu, cùng với bại tướng của Cổ Diêu là Mộc Linh Linh cũng không đành lòng nhìn.

Bạo Lộ Cuồng mặc dù ghê tởm nhưng các nàng chỉ muốn hắn bị người khác đánh cho thảm bại và mất đi tư cách thi đấu mà thôi, chứ không muốn nhìn thấy hắn bị hành hạ như thế này.

Người khác cũng nhận thấy hành vi của Hách Liên Kiếm hơi quá đáng, mặc dù đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng hắn lại không đánh bại đối thủ mà vũ nhục người khác, đây không chỉ là hành động bất kính đối với kỳ thì đấu này mà còn là bất kính đối với tinh thần võ đạo.

Nữ tử với khuôn mặt biến ảo không ngừng ở giữa sân chợt nổi giận, mà kỳ quái chính là nàng và Cổ Diêu không hề quen biết.

Mà ở trên khán đài còn có một cô gái hai mắt đỏ bừng, cơ hồ sắp khóc, cô gái này chính là Hàn Đan.

Sợ xú danh của mình ảnh hưởng đến Hàn Đan nên Cổ Diêu không cho nàng đến xem các cuộc chiến, nhưng trong trận đấu trọng yếu này thì Hàn Đan rốt cục không nhịn được nên lén đến xem, nhưng nấp vào một góc để Cổ Diêu không phát hiện.

Lúc này thấy được bộ dáng thê thảm của Cổ Diêu trên lôi đài, tâm trạng của Hàn Đan vừa đau vừa vội, nếu như không phải vì mình thì Cổ Diêu ca ca sẽ không cùng cái tên đê tiện kia kết thù.

Trên hàng nhất của lôi đài thì nữ tử với đủ loại đồ án xanh xanh đỏ đỏ trên người thì cắn chăt môi dưới.

Chính là Nguyên Tội, vào lúc này cung không hô lên những câu ủng hộ phóng đãng.

"Giết tên tên tiểu tử kia, ta muốn giết hắn!" Chỉ vì xung đột của mình và Hách Liên Kiếm nên bây giờ Cổ Diêu phải chịu vũ nhục thế này, Hạ Hầu Cẩn không thể không bạo nộ, muốn lập tức xông lên lôi đài bất quá có một người đã ngăn cản hắn lại.

"Bình tĩnh nào, Hạ Hầu Cẩn đừng có xúc động như thế!" người ngăn cản hắn chính là Đoan Mộc Tích:"Nếu như ngươi lỗ mãng xông xuống lôi đài như thế thì sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu thậm chí còn phải chịu xử phạt của học viện."

"Trong trận đấu nếu như có một bên không nói bỏ cuộc trước thì đừng nói là ngươi cho dù là cả đạo sư cũng không chen vào!"

Hạ Hầu Cẩn cả giận nói:"chẳng lẽ ngươi không thấy lão nhị bị trúng huyễn thuật của tên tiểu tử hèn hạ kia nên không thể bỏ cuộc được sao!"

"Việc này cũng không có cách nào khác!" Đoan Mộc Tích thở dài nói:"Nhưng dù sao thì hắn chỉ bị các vết thương nhẹ trên người mà thôi, sau khi trận đấu kết thúc thì thần quan nhất định sẽ tiến hành cứu chữa kịp thời cho hắn mà thôi! Thậm chí ngay cả sẹo cũng không có lưu lại, nhẫn nại chút đi, ta mong được đấu với ngươi trên lôi đài đã lâu, không hy vọng ngươi lại bị hủy tư cách thi đấu như thế!"

Hạ Hầu Cẩn chán nản ngồi xuống, nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên:"Chỉ cần tên tiểu tử kia đụng với ta thì hắn chết chắc!"

Đoan Mộc Tích cũng có chút phẫn nộ:"Yên tâm nếu như hắn đụng ta thì ta nhất định sẽ trả thù cho bạn cùng phòng cả ngươi, tên tiểu tử Hách Liên Kiếm này quả thật là đê tiện, vũ nhục phẩm chất của một vũ giả!"

Tạp La mặc dù không lên tiếng nhưng trong lòng đã chuẩn bị phương án để trả thù tên Hách Liên Kiếm này với hàng trăm đạo cụ khác nhau, Hội Phấn Bất Thác, có thể làm cho người trúng phải vô cùng ngứa ngáy khó chịu liên tục suốt ba ngày, ngứa đến nỗi không chịu được phải lột cả da mới thôi.

"Thật là hay quá, Kiếm Ca Ca, tên tiểu tử kia đã thành đồ chơi của huynh, hãy tha thồ mà chơi đùa thỏa thích!" trận đấu này làm cho người khó chịu nhưng lại có một người vỗ tay khoan khoái, đó chính là một nữ nhân tươi đẹp với cặp vú to, bạn gái của Hách Liên Kiếm Hách Đế.

Mẹ nó! Đúng là một con đàn bà ác độc!

Đây hầu như là đánh giá của tất cả những người ở đây dành cho ả.

Mà các vị hoa hoa công tử khác hằng ngày cùng Hách Liên Kiếm qua lại lúc này dường như cũng có chút cơ trí không dám làm quá mức.

Trận đấu này vốn chỉ cần hai phút là có thể kết thúc nhưng cuối cùng đã kéo dài hơn nửa giờ, khắp người của Cổ Diêu toàn là vết thương, trông đáng sợ vô cùng, nhưng chiến ý trong ánh mắt của hắn vẫn không hề tiêu tan.

Hơn nữa, trên màn hình lớn thì thanh máu của hắn chỉ còn lại một tia máu cuối cùng, chỉ cần Hách Liên Kiếm vỗ nhẹ một kiếm thì trận đấu kết thúc.

Lúc trước khán giả đều mong muốn Cổ Diêu bị thua nhưng đó không phải là xuất phát từ hảo ý, nhưng sau khi chứng kiến hành động của Hách Liên Kiếm thì họ cũng không muốn xem nữ, hy vọng trận đấu có thể sớm kết thúc, Cổ Diêu được giải thoát.

Hàn Đan, Tạp La cùng Hạ Hầu Cẩn không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Hách Liên Kiếm thở dài nói:"Thật đáng tiếc, thời gian sung sướng luôn trôi qua rất nhanh, trò chơi thú vị như thế cuối cùng cũng kết thúc, thật đúng là không nỡ, bất quá trước khi trò chơi kết thúc ta nhất định sẽ làm cho nó đặc sắc hơn!"

Nói xong hắn nhảy đến chô Cổ Diêu đứng yên bất động.

Khán giả thấy Hách Liên Kiếm đến gần Cổ Diêu nhưng không có đâm kiếm ra cứ tưởng hắn muốn kéo dài thời gian để hành hạ Cổ Diêu, nhưng mọi người nhanh chónh phát hiện là không đúng!

Từ lúc sử dụng huyễn thuật đến giờ Hách Liên Kiếm khi tấn công không hề dùng đấu khí, mà phút này thì hơi thở của hắn nặng hơn, tử quang bên ngoài bành trướng – Hắn đang vận khí!

Hách Liên Kiếm phải vận khí lâu như vậy thì đâ y là chiêu thức thế nào đây?

Không chỉ có ý muốn vũ nhục đối phương mà còn muốn đưa đối phương vào chỗ chết!

Phát hiện ra ý đồ của Hách Liên Kiếm trước hết chính là Hạ Hầu Cẩn, hắn liều mạng bỏ qua ngăn cản của Đoan Mộc Tích:"Cút ngay cho lão tử!" sau đó công lên lôi đài.

Cái gì là tư cách thi dấu, điểm số, toàn bộ đều là vớ vẩn, trong lòng của Hạ Hầu Cẩn thì tính mạng của huynh đệ trọng yếu hơn hẳn so với các thứ kia!

Nhưng có người còn nhanh hơn hắn, chính là vị mỹ nữ mà dung mạo luôn biến ảo kia, dàng di chuyển theo một bộ pháp huyền ảo, giữa chỗ đông người nhưng lại không hề đụng vào một người nào, vô cùng quỷ dị hơn nữa tốc độ lại vô cùng nhanh.

Cùng lao ra còn có Hàn Đan nhưng nàng ở trong góc của lôi đài cho nên chậm hơn so với thần bí mỹ nữ và Hạ Hầu Cẩn nhiều.

Hách Liên Kiếm cười một cách đê tiện:"yên tâm ta sẽ không giết ngươi đâu, nếu không thì ta sẽ bị mất tư cách thi đấu tiếp, bất quá sau khi trúng chiêu này ngươi nhất định sẽ trở thành một người tàn phế. Hàn Đan sẽ không thể nào thích một phế nhận được, hé hé ..."

"Bát Kỳ Kiếm Pháp Chi Đại Xà Trĩ!" trường kiếm vung mạnh, một cự mãng xuất ra, trương cái miệng rộng đỏ như máu hướng đến Cổ Diêu.

Cho dù là thần bí mỹ nữ với bộ pháp vô cùng quỷ mị cũng không đến kịp.

"Không!"

So với thần bí mỹ nữ thì còn có một người khác nhanh hơn, nhưng không phải là khoảng cách, không phải là tốc độ.

Chính là nữ tử trên mặt vẻ đầy đồ án xanh xanh đỏ đỏ cũng đang tiến lại, nhưng nàng còn cách lôi đài một đoạn khá xa, vì để tránh cho ngộ thương khán giả bên ngoài cho nên lôi đài có một tầng kết giới cường đại và tầng kết giới này trở thành một trở ngại rất lớn.

Nhưng tiếng kinh hô của nữ tử đó thì không bị ảnh hưởng bởi kết giới truyền vào tai của Cổ Diêu.

Cổ Diêu đột nhiên giật mình, hắn nhận ra thanh âm này, là của Đoan Mộc Tình.

Mặc dù trong suốt hai tháng ở chung Đoan Mộc Tình bị phong bế không thể nói chuyện nhưng lần trước gặp nhau tại cửa của học viện, nàng đã hỏi hắn một câu, chỉ một câu nói nhưng thanh âm của Đoan Mộc Tình đã vĩnh viễn khắc ghi vào trong tâm trí của Cổ Diêu, vĩnh viễn không thể nào quên.

Trên thực tế sau lần gặp nhau lần trước, Đoan Mộc Tình cũng không có ngừng điều tra về Cổ Diêu, nàng thậm chí còn theo dõi hắn đến sân huấn luyện.

Mỗi trận đấu của Cổ Diêu, Đông Phương Lộ đều tìm mọi cách để ngăn cản nàng đến, chỉ tiếc là Đông Phương Lộ hoàn toàn không biết mỗi trận đấu của Cổ Diêu nàng đều đến xem, chỉ là nàng giả trang nên người khác không nhận ra mà thôi.

Đoan Mộc Tình vẫn muốn từ trong trận đấu tìm được một thứ gì đó nhưng đáng tiếc kết quả cuối cùng làm cho nàng thất vọng.

Nếu so với vị đạo tặc siêu cấp kia thì Cổ Diêu yếu hơn rất nhiều, cho dù người bắt nàng ra khỏi gia tộc là sư phụ của hắn thì khả năng của hắn không phải chỉ có thể mới đúng.

Lần lượt thất vọng nhưng Đoan Mộc Tình vẫn không bỏ cuộc, bởi vì người xa lạ này đem đến cho nàng một cảm giác rất là quen thuộc, đây chính là trực giác của nữ nhân, đến khi Cổ Diêu gặp nguy hiểm thì nàng không tự chủ được mà tiến đến lôi đài.

Đoan Mộc Tình, chính là cái tên này, chính cái tên này là động lực để Cổ Diêu tiến vào thần thánh học viện, cũng chính cái tên này thúc dục hắn huấn luyện một cách khổ cực như Hạ Hầu Cẩn.

Khí huyết của Cổ Diêu dâng trào, trong đầu trống rỗng, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm.

Sức mạnh, hắn muốn có sức mạng bất luận là cách thức gì!

Cho dù trong Thiên Ma Quyết có cạm bẫy, cho dù là có bị tẩu hỏa nhập ma, cho dù có phải chịu thống khổ đến cực điểm mà chết đi thì so với làm phế nhân dưới kiếm của Hách Liên Kiếm còn tốt hơn!

Khai!

Trong lòng vừa nghĩ Cổ Diêu đồng thời cũng vận khởi phương pháp trong Sinh Môn của Thiên Ma Quyết.

Ầm!

Một nỗi thống khổ thấu tận tâm hồn, không có xảy ra tình huống tẩu hỏa nhập ma, ngược lại một lực lượng không cách nào tả được sinh ra, tràn ngập toàn thân, bám vào mọi chỗ trên cơ thể, mỗi gân mạch thậm chí là từng tế bào.

Mà đều thần kỳ chính là Cổ Diêu khôi phục lại năng lực hành động.

Tất cả những chuyện này nói ra thì chậm nhưng trên thực tế thì rất nhanh, lúc này cự mãng cũng tiến tới với một khí thế không thể ngăn cản, cái miệng rộng đầy máu hé ra, mấy chiếc răng độc có thể nhìn thấy rõ ràng.

Không do dự gì hết, cũng không lo lắng về thời gian, Cổ Diêu theo tiềm thức mà đem kỹ năng thuần thục nhất trong Thiên Ma Quyết xuất ra.

Trước kia hắn đã thử qua hơn trăm ngàn lần nhưng không có hiệu quả gì khác ngoài một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng lần này lại hoàn toàn khác!

Trong làn gió nhẹ có ẩn chứa lực lượng được tăng lên theo thừa số, một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu, mưới sáu thành ba hai ...cứ tiếp tục biến đổi với tốc độ cao không cách nào tưởng tượng được!

Sau khi khối lực lượng phân ra thành hàng ngàn hàng vạn lần thì cơn gió nhẹ cũng có biến hóa, biến thành một vòng xoáy màu đen có đường kính nửa thước giống như là một tiểu vụ trụ hình cầu.

Khi chạm vào vòng xoáy mày đen thì cự mãng với khí thế hung hãn liền biến mất, mà vòng xoáy vẫn tiến về phía Hách Liên Kiếm với khí thế không hề suy giảm.

"Ặc?"

Cổ Diêu có thể thoát khỏi huyễn cảnh đã là chuyện không tưởng đối với Hách Liên Kiếm rồi, mà lại càng làm cho hắn thêm kinh ngạc chính là ngay cả Đại Xà Trĩ cũng bị phá!

Biến cố xảy ra bất thình lình làm cho hắn ngây người, khi hồi phục tinh thfn thì vòng xoáy hình cầu đã đến trước ngực.

Hách Liên Kiếm không biết cái vòng xoáy hình cầu cổ quái này là chiêu thức gì, nhưng nó có thể dễ dàng phá được Đại Xà Trĩ thì khẳng định là một kỹ năng mạnh mẽ.

Hắn liền vội vàng vận khởi thiên mị đấu khí, tử khí điên cuồng bành trước ra trước người hắn.

Ầm!!!

Một tiếng nổ long trời vang lên, cả sân huấn luyện cũng rung chuyển một chút.

Hách Liên Kiếm bị văng đi như một viên đạn bay thẳng vào khán giả, vừa vặn trúng ngay vào chỗ của đám người bên hắn.

"Kiếm ca ca!" nữ tử tươi đẹp ngực to nhất thời kinh hãi, vội vàng chạy lại dìu hắn.

"Cút ngay!" Hách Liên Kiếm không thể nhớt nhác mà đứng lên được, hắn muốn lập tức trở lại lôi đài, nếu ở dưới lôi đài quá năm giây thì sẽ bị tính là thua.

Lúc này đèn đỏ chợt sáng lên, Hách Liên Kiếm nhìn lên màn hình, thanh máu của hắn đã cạn.

"Không, không thể được, không có khả năng!" thân hình của Hách Liên Kiếm run run, hắn thật không thể tiếp nhận chuyện này.

Tất cả những người có mặt cũng sợ ngây người, kể cả Hạ Hầu Cẩn, Đoan Mộc Tích, Tạp La, Nguyên Tội, Hàn Đan, Đông Phương Lộ, Mộc Linh Linh cùng với vị mỹ nữ thần bí kia cùng với đám người của Hách Liên Kiếm, và mỗi người ở đây.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Cổ Diêu cũng sợ ngây người, kinh ngạc thậm chí có chút không tin vào chính tay phải của mình.

Nguyên Tử Bạo Liệt quyền! Đây mới là Nguyên Tử Bạo Liệt quyền chân chính!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-255)