← Ch.016 | Ch.018 → |
Hắn xem ra người đáng sợ nhất trên đời này là cô ả Tiểu ma nữ này mới phải, cứ mỗi lần mà nghĩ tới cửu chuyển phệ hồn đan cực kỳ kinh khủng, Cổ diêu lại cảm thấy lạnh, giống như là độc dược có thể tùy thời mà phát tác, trong lòng có hận mà ko hể phát tiết chỉ lo chọc giận nàng thì thuốc giải cũng chấp cánh mà bay.
Hàn Đan tâm ý rất chân thật, trùng lớn mắt nói:"Ko thể nào, ta thấy người ta đều đối với chúng ta tốt lắm."
Chuyện kinh nghiệm giang hồ thì Cổ Diêu chịu ko bằng cô gái nhưng mà mấy chuyện sửu lậu thì hắn đã thấy nhiều, nhiều lắm rồi. Tứng có lần hắn thấy hai đứa cô nhi to lớn khỏe mạnh vì quá đói đã đem một đứa cô nhi nhỏ yếu giết chết rồi ăn tươi, làm cho Cổ Diêu nằm thấy ác mộng mấy ngày liền.
Hai tên giết người lúc ấy bất quá chưa tới 8 tuổi mà thôi. Vì sinh tồn chuyện gì cũng có thể làm.
Hàn Đan sở dĩ ko thấy chuyện như thế vì nàng xuất thân từ nhà giàu, ko lo cơm áo, ra ngoài thì có Dạ Lang dong binh đoàn cùng với đám hộ viện người bình thường ai mà dám gây chuyện.
Cổ diêu ko muốn cho cô gái thuần khiết như tờ giấy này bị sửu ác trần gian làm nhiễm bẩn, ít nhất là bây giờ nàng tạm thời ko cần biết, thế nên hắn ngắt lời:"Ko phải, tỷ tỷ đang nói giỡn với muội đó..."
Như hiểu ý Cổ Diêu thiếu nữ nhìn hắn một cái nói nhỏ vào tai hắn:"Tốt gúm, còn nhỏ mà đã biết thương hoa tiếc ngọc."
Cổ Diêu ko nói gì, cứ như theo Tiểu ma nữ này nói hắn đang dụ dỗ trẻ em, có âm mưu bất lương với phụ nữ.
Hàn Đan thở phào nhẹ nhỏm:"muội nói mà, ý, được rồi, tỷ tỷ ơi, tỷ tên gì vậy?"
Nói lại, cho đến bây giờ, Cổ Diêu cũng ko biết chính xác tên của tiểu ma nữ này, nên đối với câu trả lời cũng có chút để ý.
Thiếu nữ để lộ ra nụ cuời ma nữ của nàng:"Ta sao, ta họ Diệp tên Lâm, gọi Diệp lâm, có phải là rất êm tai ko?"
Hàn Đan vỗ tay reo:"diệp Lâm tỷ tỷ, thật sự là rất êm tai."
Cổ Diêu âm thầm nói, dễ nghe thì dễ nghe nhưng mà 8 9 phần là nói xạo, nàng ở khách sạn bấy lâu cũng ko nói lai lịch với tên vậy mà Hàn Đan hỏi một câu đã trả lời.
Bất kể thế nào cũng có thể xưng hô, ko có kêu là "ế' "ề" "ê" nữa.
Diệp Lâm vẻ mặt vui vẻ nói:"tiểu Muội muội, muội thật là thông minh, thông minh hơn tên ma cà bông Cổ Diêu kia nhiều."
Hàn Đan vội nói:"Ko Cổ Diêu ca ca thông minh lắm mà."
Diệp Lâm hướng Cổ Diêu mặt cười đầy vẻ âm hiểm:"Có nghe ko hả, thông minh lắm mà."
Được trở thành trẻ thông minh, Cổ Diêu nghe mà chỉ biết cười khổ, Tiểu ma nữ này lợi hại thật mượn lời người mà cũng nói khái mình được, nhưng mà lời này từ miệng Hàn Đan nếu phản đối thì có chút hơi kì kì.
Mấy người cười nói với nhau, thời gian trôi qua rất nhanh. Khác với họ Hàn đại hộ có chút thất thần nhìn có vẻ mang tầng tầng tâm sự.
Dọc đường đội ngũ ko có gặp ma thú lợi hại còn bọn bình thường thì khỏi lo, chỉ cần thấy xỉ ngạc là chịu hết nổi tự động bỏ đi. Nếu lộ trình có tên nào khó đối phó Lôi Mông thả ra ong trinh sát có thể nhìn thấy trứơc nên đội ngủ có thể đổi đường khác mà đi. Đây chính là tác dụng của tuần thú sư, ko chỉ có thể vận thân chiến đấu mà còn có thể giúp cho đội ngũ nắm trước tiên cơ.
Như vậy đến khi tiến sâu vào Ma Nghệ Sơn Mạch, số ong trinh sát mới từ xa bay lại đến bên tay Lôi Mông, hai cánh cứ ông ông cử động ko ngừng.
Tất nhiên là chỉ tuần thú sư mới có bản lãnh nghe cái loại "nói chuyện" này mà thôi. Gương mặt vẫn bình tĩnh của Lôi Mông trở nên trầm trọng, lập tức ra lệnh mấy con xỉ ngạc dừng lại. Từ khi vào Ma Nghệ sơn lĩnh tuy đội ngũ vẫn bình thường duy chuyển nhưng xét kỹ thì có chút quái dị.
Dương Phong giục ngựa hỏi:"Lôi Mông, chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Lôi Mông càng ngưng trọng:" Đoàn trưởng, chúng ta có phiền toái rồi."
Nương theo đó là 1 tiếng sói tru, báo rằng phiền toái tới rồi.
Lôi Mông nói:"Chúng ta chạm phải bầy phong lang."
Tại ma Nghệ sơn lĩnh, người có kinh nghiệm đều biết, đáng sợ nhất ko phải là gặp ma thú hung mãnh.
Dù gặp ma thú hung mãnh ít ra còn có thể quần công, bằng vào số đông mà đem nó giết đi hay đuổi nó chạy, dù ko đông người có thể bỏ chạy, nhưng mà đụng phải bầy phong lang, ngay cả chạy trốn cũng ko có cửa.
Phong lang ở trong núi Ma Nghệ này chỉ là ma thú bình thường thôi, tuy nhanh như gió, mạnh về tốc độ, nhờ đó mà có tiếng, song thực lực chúng ko mạnh, vũ khí duy nhất là răng và móng nhọn, ko rành công kích xa, cũng ko có kỹ năng thiên phú. Dù là thợ săn thường chũng có thể đánh thắng hai con.
Nhưng mà phong lang họp thành quần cư thì tình hình sẽ khác. Phong Lang là loài sống theo bầy đàn, thường thì lập thành đội 3 - 5 con, cùng chia thức ăn. Cũng có khi có hơn 10 họp thành 1 bầy cùng hoạt động, nhưng mà trên trăm con thì chúng được xưng là bầy phong lang. Trăm chỉ là bầy phong lang nhỏ nhất, bình thường 1 bầy phong lang có 2000 con có khi lên đến cả vạn, tất nhiên thành một chi quân đội nhỏ.
Nghĩ thử xem, một bầy phong lang như thủy triều xông lên thì cái gì sẽ xảy ra.
Bằng vào tốc độ của phong lang, uy lực của bầy sói trong hỗn chiến càng tăng thêm, mà bọn chúng là sinh vật tham lam, một khi đã thấy mục tiêu, muốn chúng dễ dàng bỏ qua, thật là khó khăn vô cùng.
Trừ bỏ tốc độ bản lĩnh xuất sắc khác của phong lang là khứu giác thậm chí có thể theo mùi trong gió mà truy sát con mồi, ong trinh sát ko phải vạn năm, được thuần dưỡng đã lâu nên nhiễm hơi người, bây giờ vô tình chúng trở thành vật phản chủ làm đầu mối cho phong lang, bị phong lang bám theo tới tận đây.
Tiếng sói tru thi nhau mà vang lên, rất nhanh chóng, phía trước xuất hiện rất nhiều ánh xanh như ma trơi, đó là đôi mắt phong lang.
Nghe tiếng sói tru ổ Diêu mở cửa sổ hắn ko khỏi hít một ngụm hàn khí.
Đen kịt cả mãnh rừng, đều là phong lang.
Vận khí của Hàn đại hô ko phải là tốt lắm, họ đụng phải một bầy phong lang ko nhỏ chút chút nào, theo như tình báo mà con thiên mục trùng của Lôi Mông hồi báo thì ít nhất có 4000 con.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |