← Ch.197 | Ch.199 → |
Trước khi đến ma cung, vì sợ trong quá trình tìm kiếm Hàn Đan sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, liên lụy đến Đông Phương Lộ cho nên Cổ Diêu đã bảo nàng tạm thời rời khỏi thành ngân nguyệt, nếu như sau một tháng mà hắn vẫn chưa trở về thì nàng hãy tự đi tìm Đoan Mộc Tình một mình, sau đó tìm cách quay về tạp địch đại lục.
Nha đầu ngốc kia, không ngờ cũng chạy đến chỗ này, thật là muốn chết mà!
Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, nàng lại không phải là một đạo tặc cao siêu, nhất định là gặp chuyện không may rồi, Cổ Diêu vội hỏi:" Nàng thế nào rồi?"
Tà khôi cười nói:" Nếu so với ngươi thì khả năng ẩn nấp của nàng kém hơn rất nhiều, vừa tiến vào cung không bao lâu thì đã bị thủ vệ phát hiện và bắt được rồi. Bây giờ nàng đang bị giam lỏng, là bạn của ngươi sao?"
May quá, nàng không có gì. Cổ Diêu thở phào nhẹ nhõm:" Đúng vậy, nàng là bằng hữu của ta, có lẽ là do lo lắng cho ta nên mới xông vào đây, xin đừng làm khó nàng."
Tà khôi gật đầu nói:" Là bạn của ngươi thì dĩ nhiên là không có vấn đề gì rồi." Hắn đưa cho Cổ Diêu một cái lệnh bài màu vàng:" Ta còn có việc phải làm, ngươi cầm ma vương lệnh này đến phía đông của ma cung mà đưa nàng đến đây, đó là nơi giam lỏng một vài khách nhân đặc biệt của ma cung, bọn họ chỉ bị hạn chế tự do thôi chứ không phải chịu đau khổ gì đâu."
Dừng một chút rồi hắn nói:" Thật là náo nhiệt, vừa có một người đến không bao lâu lại thêm một người nữa!"
Chờ tà khôi đi rồi Hàn Đan mới hơi:" Cổ Diêu ca ca, vị bằng hữu kia của ca ca là ai thế?"
" Trước kia cũng cùng học chung với chúng ta ở thần thánh học viện, vũ áo bộ, ám khí hệ - Đông Phương Lộ, muội còn nhớ không?" Nói ra những lời này thì Cổ Diêu cũng có chút xấu hổ.
" A, chính là Đông Phương Lộ tỷ tỷ, người gây ra sự việc nổi tiếng cùng với huynh?"
Cổ Diêu gượng cười, gật đầu, hắn biết chỉ cần nhắc đến Đông Phương Lộ thì trong ấn tượng của Hàn Đan sẽ xuất hiện sự việc ở nhà vệ sinh năm đó, đó cũng chính là vết đen mà Cổ Diêu không thể nào xóa đi được trong suốt những năm ở thần thánh học viện, thậm chí ngay cả tư liệu của đạo tặc công hội cũng ghi về điều này. Nói không chừng sau này các học viên đàn em khi nhắc đến vị sư huynh này thì đầu tiên nhớ đến không phải là thành tích ưu tú của hắn mà là biệt danh bạo lộ cuồng.
Hàn Đan ngạc nhiên nói:" Cổ Diêu ca ca, quan hệ của tỷ ấy và huynh không phải rất ác liệt sao? Sao lại cùng ca ca đến ma giới?"
" Trong mấy năm muội trở lại ma giới thì có rất nhiều chuyện xảy ra, nhất thời không thể giải thích hết." Cổ Diêu hàm hồ cho qua chuyện, sự tình kia của hắn và Đông Phương Lộ không thể nào để cho người khác biết được, kể cả đan đan cũng thế. Nàng vì mình mà xông vào ma cung, mặc dù có chút ngốc nhưng điều này cũng làm cho Cổ Diêu cảm động, biết rõ đây là long đàm hổ huyệt nhưng vẫn dám xông vào, có được bao nhiêu nữ nhân có dũng khí như thế?
Đông Phương Lộ, cô luôn nói ta là đồ đần. Bây giờ cô không phải cũng thế sao?
Hai người đi về phía đông. Bởi vì mấy ngày qua Hàn Đan luôn như hình với bóng với Cổ Diêu cho nên các thủ vệ trong ma cung cũng biết là là trong cung có thêm một nhân loại trẻ tuổi, ngay cả công chúa Katherine cũng ngoan ngoãn nghe lời, bảo sao nghe vậy, nên nhìn thấy họ cũng không còn cảm thấy kỳ quái nữa. Trong lúc tán gẫu thì phát hiện có một người đang đi đến. Đó chính là huyết ma Dracula.
Hàn Đan chào hỏi:" Thúc thúc!"
Huyết ma là người đem nàng từ tạp địch đại lục về, là công thần của ma giới, là tâm phúc của tà khôi, hơn nữa lần trước tại ngã trạch lạp tư hắn cũng không có gây tổn thương cho Cổ Diêu cho nên nàng không có hận hắn mà ngược lại quan hệ rất là tốt.
Dracula chuyển ánh mắt sang người Cổ Diêu:" Katherine, lần này ta đến là để tìm vị bằng hữu này."
Hàn Đan nghi hoặc nói:" Thúc thúc, người tìm Cổ Diêu ca ca để làm gì thế?"
" He he, ta muốn oánh với hắn một trận!"
Hàn Đan nghe thế thì giật mình:" Thúc thúc. Như vậy sao được? Vết thương của Cổ Diêu ca ca còn chưa khỏi mà."
Dracula nói:" Ta chỉ cảm thấy hứng thú với vũ kỹ của hắn mà thôi. Chỉ là luận bàn thôi, yên tâm đi. Ta sẽ chờ sau khi thương thế của hắn lành lặn rồi mới oánh mà! He he..."
Nói xong vài câu thì Dracula liền đi, Cổ Diêu cau mày nói:" Cái tên Dracula kia, cuối cùng là dạng người gì?"
Hàn Đan nói:" Theo như gia gia nói thì thúc thúc là bạn thân nhất của phụ thân, đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh, hai người họ đánh nhau từ nhỏ đến lớn, sau khi phụ thân mất tích thì thúc thúc đã đi đến tạp địch đại lục trước tiên để tìm kiếm, và thúc thúc cũng chính là người ở lại tạp địch đại lục lâu nhất."
Cổ Diêu thầm nghĩ, lại là một cặp giống như là Hạ Hầu Cẩn và Đoan Mộc Tích đây mà, đều là oánh nhau từ bé đến lớn. Bây giờ thì hắn có thể hiểu được phần nào tâm tình của Dracula rồi, mất đi người bạn thân nhất, cũng là đối thủ tốt nhất, nên hắn cảm thấy trống rỗng, mà Antonio lại vì thiên ma quyết nên mới chết, cùng chiến đấu với người tu luyện thiên ma quyết có thể giúp hắn tìm lại được ký ước ngày xưa.
Nhớ tới Hạ Hầu Cẩn, Cổ Diêu đột nhiên nhớ đến những năm tháng ở học viện Hạ Hầu Cẩn luôn đối đãi với như như một người đại ca, huynh đệ tình thâm, còn có lão tam Tạp La nữa, từ sau khi tốt nghiệp đến giờ vẫn chưa gặp lại họ, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của đan đan và Đoan Mộc Tình, trở lại tạp địch đại lục thì phải đi tìm bọn họ mới được.
Nơi giảm lỏng các vị khách đặc thù nếu như không có tín vật thì sẽ không thể nào đưa người đó đi được, ma vương lệnh là chí cao vô thượng, hơn nữa lại có yêu nguyệt công chúa đi cùng, lệnh bài không thể nào là giả được, thủ vệ sau khi kiểm tra liền cho qua.
Cửa phòng vừa mở ra thì một vật lập tức bay lại, Cổ Diêu vội vàng tiếp lấy.
" Ra ngoài! Mau!" Xem ra Đông Phương Lộ không hề vì chuyện bị giam lỏng mà thu liễm tính tình của mình mà ngược lại còn nóng nảy hơn trước.
Cổ Diêu nhìn quanh bốn phía, quả nhiên đúng như lời tà khôi nói, các khách nhân đặc biệt bị giam lỏng cũng không bị đối xử tệ, xem ra nơi này cũng có thể nói là một biệt thự xa hoa rồi, trong phòng có đầy đủ mọi thứ, còn có đồ ăn vặt nữa thứ, ngoại trừ không được tự do ra thì không có gì là không tốt cả.
Nhưng mà trong phòng thì giống như là một bãi chiến trường vậy, bàn ghế lăn lộn, gãy nát, chén bát tan tành, trên mặt đất có vô số thứ linh tinh.
Tà khôi có nói qua là võ công của Đông Phương Lộ đã bị cấm chế nhưng mà thể lực thì vẫn như bình thường, nên muốn phá hoại nơi này cũng khó.
Cổ Diêu cảm thấy đau đầu:" Tam tiểu thư này, cô không thể an phận một chút sao?"
Đông Phương Lộ đang cầm trong ay một quả lê, vừa định ném đi thì thấy người đến là Cổ Diêu thì lập tức ngừng lại, mở to đôi mắt đẹp của mình ra:" Ặc, lưu manh! Sao ngươi cũng ở chỗ này?"
Nàng vốn tưởng rằng Cổ Diêu bị bắt sẽ bị nhốt trong thiên lao của ma cung không ngờ rằng hắn cũng bình yên vô sự, hơn nữa còn nghênh ngang lộ mặt ở chỗ này. Còn nữa, thiếu nữ bên cạnh hắn trông có vẻ quen quen.
Mặc dù Hàn Đan đã có biến hóa rất lớn trong những năm gần đây, xinh đẹp hẳn ra, hơn nữa lại là công chúa của thâm uyên nên nàng cũng có được khí chất cao quý, nhưng mà gương mặt và hình dáng năm xưa vẫn ẩn hiện trong người nàng, vì thế Đông Phương Lộ mới có cảm giác thế.
Đúng rồi, mình đã từng gặp mặt nàng tại thần thánh học viện, chẳng lẽ chính là muội muội của tên lưu manh kia sao?
Cổ Diêu hiểu rõ ý nghĩ của nàng, đừng nói là Đông Phương Lộ, ngay cả chính bản thân hắn trước khi biết chân tướng sự việc cũng cảm thấy khó tin, vì thế hắn kiên nhẫn giải thích.
Khi biết được Hàn Đan là một thành viên của ma tộc, mà lại còn là công chúa thì Đông Phương Lộ không thể nào không kinh ngạc được, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận được. Sống ở ma giới được mấy tháng, nàng cảm giác được, mà tộc ngoại trừ có hình dáng khác với nhân loại và có tính hiếu chiến ra thì không khác nhân loại là mấy, vẫn có cuộc sống riêng của mình, bằng hữu, tình yêu và ham muốn, đều là những đặc điểm của những sinh vật có trí tuệ cao.
Sau khi giải cấm chế cho Đông Phương Lộ thì bọn họ ở đó cũng được nửa tháng, thương tích của Cổ Diêu đã hoàn toàn khỏi hẳn, hôm nay hắn và Hàn Đan cùng với Đông Phương Lộ đang đi dạo thì có một thủ vệ báo lại:" Diêu Cổ đại nhân, có khách tìm ngài."
Bởi vì Hàn Đan cho nên trong ma cung hiện này không có ai là không biết Cổ Diêu, cũng không ai là không 'hiểu', thủ vệ đối với hắn rất là cung kính, lời nói của thủ vệ khiến cho Cổ Diêu cảm thấy khó hiểu.
Khách, chẳng lẽ là bọn người Chiến Thiên?
Không thể nào, Chiến Thiên không biết là đang đi khiêu chiến ở chỗ nào nữa, còn Hiên Viên Tam Quang và Linh Vân thì đi tìm nơi có thể đánh bạc, hai lão quái vật thì đã quay trở lại Huyết Hải rồi, ngoại trừ những người đó ra thì còn ai nữa?
Mang theo nghi vấn trong lòng đi đến ma cung, khi Cổ Diêu nhìn thấy vị khách của hắn thì mừng như điên, bởi vì đó là một thiếu nữ và có mái tóc dài màu xanh biếc - Đoan Mộc Tình!
Từ sau khi tốt nghiệp ở thần thánh học viện thì đây là lần đầu tiên Cổ Diêu nhìn thấy Đoan Mộc Tình, chuyện cũ từ trong ký ức tràn về, hắn tiến vào thần thánh học viện cũng chính là vì cô gái này, sau khi trải qua rất nhiều khó khăn và gian khổ thì giấc mộng của hắn cũng có cơ hội trở thành sự thật nhưng hắn đã bỏ qua cơ hội đó.
Cổ Diêu thậm chí còn nhớ rõ ngày hôm đó Đoan Mộc Tình đã vương lệ khi ra đi, lúc đó hắn đã thiếu chút nữa là không kềm chế được mà định bỏ qua mục tiêu của đời hắn là tìm kiếm Hàn Đan, nhưng may mắn là hẵn vẫn nhịn được.
Nếu như không phải vì câu nói kia của Đông Phương Lộ thì Đoan Mộc Tình sẽ không lên đường đến ác ma đảo và mình cũng sẽ không vì kiếm nàng mà đi đến thất lạc đại lục, tái ngộ Hàn Đan. Cổ Diêu cảm thấy đây là một chuyện rất là ly kỳ dường như đã được thượng đế an bài sẵn vậy.
← Ch. 197 | Ch. 199 → |