← Ch.021 | Ch.023 → |
Cổ Diêu mặc kệ nàng, đánh rắn cũng phải tùy theo gậy:"chiến sĩ tỷ tỷ không chỉ còn trẻ, dáng người tuyệt hảo lại có thêm vũ kỹ lợi hại như thế nữa, thật là khiến cho người khác hâm mộ, dĩ nhiên là các vị đại ca cũng thế."
"Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi quá khen." Y Lệ Na mỉm cười nói:"trên đại lục này, những người giỏi hơn chúng ta nhiều như lông trâu."
Nhớ tới trận chiến sáng nay, Cổ Diêu có chút kích động nói:"các vị khiêm nhường rồi, ta lớn như vậy rồi mà vẫn chưa thấy qua ai có năng lực như các người vậy, có thể chống lại một bầy phong lang đông như thế."
"Y Lệ Na nói không sai ..." Dương Phong ngắt lời hắn:"đại lục ngọa hổ tàng long, chúng ta chỉ là những tiểu nhân vật mà thôi"
Dương Phong là một người trầm ổn, tuyệt sẽ không thồi phồng sự việc cũng như cũng không tự phỉ bạc bản thân mình, lời hắn nói khiến cho Cổ Diêu không muốn tin cũng phải tin.
Nhưng Cổ Diêu lại cảm thấy kinh hãi, với thực lực của dạ lang dong binh đoàn như thế mà lại có nhiều người lợi hại hơn họ sao?
Y Lệ Na đối với Cổ Diêu cũng có hảo cảm nên bắt đầu quan tâm hỏi han:"Tiểu huynh đệ, ngươi lần đầu rời xích viêm thành hay sao?"
Cổ Diêu gật đầu, Y Lệ Na lại nói:"như vậy ngươi có tính toán gì không?"
Nói đến tương lai, Cổ Diêu cảm thấy một màu đen u ám, cái mạng nhỏ của hắn hiện nay ở trong tay của Diệp Lâm, mọi việc tựa hồ chỉ có thể để cho trời cao an bài mà thôi, nhất thời hắn có cảm giác nhụt chí, liếc mắt nhìn Diệp Lâm một cái rồi nói:"Ta định đến chỗ của bạn hữu trước, rồi mới tính tiếp."
Nhìn thấy bộ dáng sa sút tinh thần của hắn như thế, Y Lện Na nói:"mỗi người đều có lý tưởng riêng của mình, cũng coi đó như là mục tiêu để phấn đấu, như thế thì mới có thể sống một cuộc sống có nghĩa. Tiểu huynh đệ, lý tưởng của ngươi là gì vậy?"
Nhớ tới cái chết của phụ mẫu, rồi nhớ đến tình cảnh đại phát thần uy của Dạ Lang dong binh đoàn, tâm tình của Cổ Diêu kích động không thôi, hắn đem hết mọi đố kỵ vứt ra khỏi đầu, sự sợ hãi đối với cửu chuyển phệ hồn đan cũng biến mất, phút chốc hắn đứng lên, lớn tiếng nói:"Ta muốn trở thành một cường giả, một người không e sợ bất kỳ kẻ nào!"
Ánh lửa cháy làm mặt hắn đỏ bừng, phía dưới, dòng sông không ngừng rít gào như là chứng kiến lời thề của hắn.
Mọi người thấy hắn còn nhỏ tuổi nhưng lại có hùng tâm tráng khí như thế, cảm giác có vẻ thú vịm không hẹn mà cùng cười rộ lên, ngay cả Hàn đại hộ vốn ít lời cũng cười lên.
Chỉ có Dương Phong sau khi nghe hăn nói thế thì chấn động cả người, một người luôn trầm ổn nhưng trên mặt cũng xuất hiện một vẻ dao động, nét mặt trở nên phi thường kỳ quái.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Cổ Diêu đỏ mặt nói:"Đó là lý tưởng của ta."
Diệp Lâm cười nhạt:"Chờ ngươi giết được một con gà đi rồi hãy nói lại những lời này!"
Cái tiểu ma nữ này, luôn luôn tìm cách đả kích hắn.
Cổ Diêu đang định nói, Lôi Mông đã đến choàng vai hắn, từ trong ngực lấy ra một bầu rượu:"Ha ha, hảo tiểu tử, có hào khí, mau, uống vài ngụm nào, là một nam nhi đỉnh thiên lập địa thì phải uống!"
Y Lệ Na bất mãn nói:"Này, Lôi Mông, hắn còn là một hài tử, ngươi lại cho hắn uống 'Bách Ngưu Đảo' làm sao mà hắn chịu được chứ."
"Không sao đâu chiến sĩ tỷ tỷ!" Nói xong Cổ Diêu tiếp lấy bầu rượu từ trong tay Lôi Mông, ngửa đầu mà uống, thoáng cái là hết nửa bầu rượu nhưng sắc mặt của hắn vẫn không đổi.
Việc này khiến cho Lôi Mông choáng váng, đây vốn là một loại rượu do chính các ải nhân điều chế ra, nổi tiếng là một loại rượu mạnh, chỉ một bầu rượu có thể khiến cho một trăm con trâu say tí bí, với tửu lượng của hắn cũng chỉ có thể uống hai ba ngụm mà thôi, nhưng hắn không thẻ nào ngờ được tửu lượng của Cổ Diêu lại cao như thế.
Cổ Diêu từ sau khi đến làm ở Duyệt Lai khách sạn, thỉnh thoảng vẫn thường uống trộm rượu, hơn nữa ở phương diện này hắn lại có thiên phú hơn người, cho nên tửu lượng của hắn mới cao như thế.
Lôi Mông cũng không đau lòng khi thấy "Bách Ngưu Đảo" trăm năm mà khó khăn lắm mới kiếm được bị uống đi nhiều như thế, mà lại còn cao hứng vỗ vỗ vai của hắn nói:"Hay lắm tiểu tử, ngươi ngày càng có nhiều điểm giống ra rồi!"
Nặc địch cũng đoạt lấy bầu rượu mà uống vào mấy hớp, rồi lắc lắc cái mông to của nó như muốn khiêu vũ, khiến cho mọi người cười sặc sụa.
Nhảy là nhảy là nhảy, nó nắm lấy Cổ Diêu và Hàn Đan mà nhảy.
Hàn Đan cười rộ lên, Cổ Diêu tửu kính thượng dũng, cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Lôi Mông cười hả hả nói:"Tiểu tử, Mặc Địch cũng rất thích ngươi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là bằng hữu của chúng ta rồi."
Bằng hữu? Ta cũng có bằng hữu? Lại còn là một người rất là lợi hại.
Cổ Diêu tâm tình kích động, cái danh từ này không chỉ có ý nghĩa là quan hệ thân mật hơn, mà còn nói lên được người khác cũng tôn kính đối với hắn.
Lúc làm hạ nhân ở khách sạn Duyệt Lai, hắn chưa từng có cảm giác như thế, Phí Thản đối với hắn không phải là bằng hữu mà giống như là một vị cha vậy.
Sau bữa cơm, mọi người nói chuyện vui vẻ.
Sau khi thu thập đồ đạc, mọi người quay về trướng bồng nghỉ ngơi.
Đêm dài, ở một nơi hoang dã đầy rẫy hiểm nguy rình rập, mặc dù có trinh trắc phong cùng các tiểu sủng vật của Lôi Mông nhưng vẫn không đủ, Dạ Lang dong binh đoàn còn phân mấy người thay phiên nhau canh gác, hộ viện cũng chia người phối hợp.
Cổ Diêu nằm trong lều vải, tâm tình hết sức hưng phấn, nên không ngủ được.
Ngoài trướng bồng đột nhiên có tiếng người nhẹ nhàng truyền đến:"Tiểu huynh đệ, đã ngủ chưa?"
Cổ Diêu hoảng hốt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần vì nhận ra được thanh âm đó là của Dương Phong:"Vẫn chưa, Dương Phong đội trưởng."
"Oh! Ta muốn cùng ngươi nói chuyện chút, không biết ta có thể vào không?"
"Có thể, mời vào!"
Trong lúc nói chuyện Cổ Diêu cũng đã bò dậy, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Dương Phong vén rèm lên, đi đến chỗ Cổ Diêu ngồi xuống, nhưng lại không nói chuyện gì, chỉ là lẳng lặng đánh giá hắn.
Cổ Diêu có chút mất tự nhiên:"Dương Phong đội trưởng, người tìm ta có việc gì sao?"
Dương Phong cuối cùng cũng mở miệng nói:"Ngươi thật sự muốn trở thành một cường giả sao?"
Mặc dù không hiểu rõ lắm về mục đích của Dương Phong nhưng Cổ Diêu vẫn kiên định gật đầu nói:"Đúng vậy!"
"Vì cái gì, quyền lực, địa vị, phú quý, nữ nhân?"
"Không!" Cổ Diêu nắm chặt tay rồi nói:"Vì có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình!"
Ánh mắt của Dương Phong thâm thúy như bầu trời đêm:"Như vậy, ngươi cũng biết, muốn trở thành một cường giả, là một việc không hề đơn giản, ngươi phải trải qua một quá trình huấn luyện gian khổ, nỗ lực cũng phải hơn người thường rất nhiều!"
"Ta biết! cho dù là nỗ lực so với người thường gấp trăm lần ta cũng không lùi bước."
Kinh nghiệm có được sau khi trải qua thời niên thiếu phải sống trong cảnh kinh hoàng đã trui rèn trái tim của Cổ Diêu cứng cỏi hơn những thiếu niên cùng lứa với hắn nhiều.
"Nếu như phải trả bằng mạng sống của chính mình?"
Tính mạng đối với mỗi người chỉ có một mà thôi, mất đi nó thì cái gì cũng chẳng còn nữa.
Cổ Diêu ngây ngốc một hồi, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói:"Một người chỉ cần đã từng cố gắng, cho dù là có chết thì ta cũng không hối hận."
Nghe hắn trả lời, nét mặt của Dương Phong rất là cổ quái, thậm chí có chút thất thần.
Cổ Diêu trong lòng rất là kinh ngạc, Dương Phong lúc này đến chỗ hắn, chỉ để hỏi những vấn đề này sao?
Qua một hồi lâu Dương Phong mới khôi phục tinh thần, hắn cau mày, tựa hồ như là có một chuyện gì đó rất là khó giải quyết.
Cuối cùng hắn cũng thả lỏng tâm tình rồi nói:"TIểu huynh đệ, nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ truyền phương pháp tu luyện đấu khí cho ngươi."
"Cái gì?"
Đối với một vũ giả, nhất là một vũ giả nổi tiếng mà nói, phương pháp tu luyện của bọn họ vốn vô cùng trân quý, ngoài những người chí thân ra thì họ sẽ không truyền ra ngoài.
Nhưng lúc này Dương Phong lại đem công pháp truyền cho ngoại nhân, việc này khiến cho Cổ Diêu cơ hôg không thể tin được vào lỗ tai của chính mình:"Dương Phong đại ca, huynh nói giỡn với đệ có đúng không?"
"Không, ngươi không nghe lầm!" Dương Phong mỉm cười nói:"Thế nào, có nguyện ý học không, chỉ cần ngươi trả lời là có hoặc không thôi?"
"Nguyện ý! Nguyện ý!" Cổ Diêu kích động vô cùng, phải biết tưanfg đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
"Tốt" Dương Phong gật đầu nói:"Ta sẽ truyền cho ngươi một công pháp gọi là Linh Động."
← Ch. 021 | Ch. 023 → |