Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0077

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0077: Đại giới
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Tất cả điều này cũng chỉ bởi vì Diệp Bạch, nhưng hắn lại không lộ ra chút khác thường, vẫn chưa có ai để ý đến một Huyền sĩ bình thường như hắn.

Sau chuyện này, liên tiếp các mệnh lệnh được truyền xuống, mọi người dần lui ra, Diệp Bạch thừa dịp hỗn loạn cũng xen lẫn vào trong đám người, trở về phòng của mình. Ngồi trên giường, tim hắn vẫn còn đập loạn, thẳng cho đến một lúc lâu, hắn mới khôi phục lại. Đầu tiên hắn liên lạc với Kiếm lão, lấy ra đóa Hỏa Liên Hoa trong Thiên Huyễn Vạn Tâm Động, hỏi Kiếm lão:

- Sư phụ, người có biết đây là thứ gì không?

Kiếm lão từ trong kiếm thạch bước ra, nhìn thoáng một cái liền khinh thường nói:

- Chỉ là một đóa hoa sen bình thường, có gì đáng ngạc nhiên chứ?

Diệp Bạch nói:

- Ngài xem kỹ một chút đi, thật sự chỉ là hoa sen bình thường sao?

Kiếm lão có chút ngẩn ra, nói:

- Sư phụ ta mà còn nhìn nhầm sao!

Lơ đáng nhìn một lần nữa, bỗng nhiên hắn mở to hai mắt, một hồi lâu mới thất thần, thì thào lẩm bẩm:

- Đây là linh khí Hỏa Liên Hoa, hoa sen này là thiên địa linh nguyên tinh khiết, ăn một cái có thể khiến ngươi tăng thêm hai cảnh giới. Đây là vô thượng bảo vật của trời đất, ngươi ở đâu có được?

Diệp Bạch ngẩn ra, cho dù ở Thiên Huyễn Vạn Tâm Động, thấy ánh mắt đám người thái thượng trưởng lão, hắn cũng biết đây không phải vật phàm, nhưng giờ phút này nghe Kiếm lão nói, lại khiến hắn trong nháy mắt ngây dại.

Linh khí hoa sen, đây là linh nguyên Thiên Huyễn Vạn Tâm Động, khó trách không thể thiếu đi một đóa. Cả động cơ hồ đều thay đổi hình dạng, nếu không phải có một giọt hàn tủy kia thì cả Thiên Huyễn Vạn Tâm Động chỉ sợ sẽ bị hủy trong tay hắn.

Cùng lúc đó, một sự tức giận dâng lên trong lòng, lão giả kia dám lừa hắn, bảo đảm Hỏa Lôi Thủ Hàn không phải là người Diệp gia. Lúc đó Diệp Bạch không chú ý, hiện tại trong nháy mắt nghĩ lại, lúc mình hỏi thì hắn không nói, khẳng định là người ngoài trà trộn vào Diệp gia nội tông.

Rất nhanh Diệp Bạch đã thông suốt, linh khí Hỏa Liên Hoa này tự nhiên không thể trả lại, nếu không chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao, Diệp Bạch còn chưa ngu như vậy. Huống chi thứ này nghe Kiếm lão nói, là thiên địa dị bảo, có thể trực tiếp tăng tu vi cảnh giới, hiển nhiên là thứ tốt, nên cất đi, nói không chừng đến lúc mấu chốt còn dùng được. Cho dù không cần thì ngày sau cũng có thể cầm nó luyện hóa thành dược vật quý hiếm.

Đương nhiên Diệp Bạch cũng không có khả năng giao nó cho Diệp lão đầu kia, hắn lừa mình, không thể dễ dàng để yên như vậy. Hắn tuyệt đối không ngờ mình lại trở về đại sảnh, chứng kiến một màn nọ. May mà có lòng hoài nghi, nếu không chỉ sợ đã bị hắn gạt, mục đích hắn muốn linh khí Hỏa Liên Hoa này cũng rất rõ ràng, chính là để tăng cảnh giới, cũng không biết hắn từ đâu nghe nói Diệp gia có chí bảo cỡ này, hơn nữa lại bảo Diệp Bạch đi trộm, Diệp Bạch hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.

Kiếm lão mở miệng nói:

- Đem đóa linh khí Hỏa Liên Hoa này để vào trong kiếm thạch đi, như vậy mới có thể giữ cho nó còn sống, đến lúc đó muốn dùng thì dùng, nếu để ra ngoài thì linh khí dần tiêu tán, hoa sen cũng héo rũ, hơn nữa dễ dàng bị người ta phát hiện.

Diệp Bạch gật đầu nói:

- Hay là sư phụ giữ đi, chỉ là, kiếm thạch này cũng có thể giữ đồ sao?

Kiếm lão lắc đầu nói:

- Điều này hiển nhiên không thể, bất quá việc bảo toàn chí bảo do linh khí ngưng tụ thành thì có thể, kiếm thạch vốn là một khối linh khí chi thạch, đối với loại đồ vật này cũng không bài xích, những thứ khác thì phải nhờ vào linh bảo. Mấy ngày sau, ngươi có thể có được một kiện linh bảo, tự nhiên có thể cất giữ đồ vật. Một năm trước, thanh đồng giới chỉ kia chính là một kiện thấp giai linh bảo.

Diệp Bạch nhất thời không khỏi thất vọng, hắn còn tương rằng kiếm thạch có khả năng giữ đồ, hóa ra nó cũng kén chọn. Chỉ có thiên địa linh vật mới có thể giữ đồ, nhưng hiện tại nào có nhiều thiên địa linh vật mà tìm. Về phần linh bảo, Diệp Bạch chưa từng hy vọng xa vời, một kiện linh bảo xuất hiện đều khiến trời long đất lở, Thanh Đồng Giới Chỉ là nhất giai cấp thấp linh bảo, vừa xuất hiện liền khiến Thượng Quan gia bị diệt môn. La gia, Diệp gia, Đạm Thai gia cũng bị vạ lây, thực lực tổn hại lớn, cả Hỏa Vân Thành trong một đêm liền đổ nát. Đương nhiên, giá trị nó cũng đủ quý trọng, bất quá Diệp Bạch tự giễu, mình chỉ sợ không có loại bản lãnh này.

Linh bảo bực này cực kỳ trân quý, không ai muốn bỏ qua, cho dù là gia chủ tứ đại thế gia thì cũng không thể có được một kiện linh bảo.

Bất quá, có thể thu linh khí Hỏa Liên Hoa vào cũng tốt, thật ra nó đã giải quyết được khó xử của mình. Nếu không, suốt ngày mang bảo vật như vậy trên người, không khác gì tang vật, mặc dù không phải chủ ý của mình, nhưng chung quy cảm giác vẫn bất an, bỏ vào kiếm thạch thì hoàn toàn không cần lo lắng. Lập tức Diệp Bạch chà tay vào kiếm thạch, trên kiếm thạch chợt lóe quang mang, lập tức Hỏa Liên Hoa trên tay Diệp Bạch liền biến mất không thấy. Nhìn lại, giữa kiếm thạch đã có hình vẽ một tử sắc hoa sen, bất quá chỉ có Diệp Bạch là chủ nhân mới thấy được.

- Tứ Phương Vô Thượng Kiếm ơi Tứ Phương Vô Thượng Kiếm, vốn tưởng rằng phải một thời gian nữa mới có thể xử dụng ngươi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!

- Kiếm trận!

Quát khẽ một tiếng, bốn phía Diệp Bạch lập tức xuất hiện hơn mười bảo kiếm, trong đó một thanh kiếm thấy rõ nhất, dài bằng một cánh tay, rộng bằng bốn cánh tay, nặng như núi, phía trên có tầng tầng hỏa vân, cả người phát ra hồng quang mãnh liệt, đúng là nhất giai đính cấp huyền binh, Liệt Hỏa Thiên Đoán Kiếm.

Phía trước nó là một thanh kiếm khác đồng dạng trôi nổi, chỉ thấy thân kiếm mỏng như tờ giấy, dài bốn thước, rộng bằng hai ngón tay, chuôi kiếm giống như đầu cá, ngoài thân lộ ra đường vân ngoằn nghèo, màu xanh thâm u, có vẻ cổ xưa, đúng là thanh quái kiếm Thiên Xích Thủy Kiếm.

Diệp Bạch cẩn thận đem Tứ Phương Vô Thượng Kiếm tới, nhất thời hắc quang chợt lóe, Tứ Phương Vô Thượng Kiếm đã ở trung tâm kiếm trận, Liệt Hỏa Thiên Đoán Kiếm, Thiên Xích Thủy Kiếm một trái một phải, đem hộ vệ ở giữa. Hơn mười thanh kiếm khác vây thành vòng tròn, phảng phất như bảo vệ nó, một loại kiếm khí mạnh mẽ bắn thẳng lên tận trời, Diệp Bạch rốt cục có chủ kiếm đầu tiên của mình.

- Thu!

Tay phất một cái, nhất thời tất cả kiếm khí đều biến mất, Diệp Bạch sửa sang lại quần áo, hai mắt chợt lóe hàn quang dày đặc đến đáng sợ, lập tức biến mất, hắn cất bước đi ra ngoài, lần nữa tiến đến Bảo Khí Phường.

Lúc này đây, do đã quen, không cần người dẫn đường, rất nhanh liền tiến đến căn phòng nhỏ của Diệp lão đầu kia. Lão giả đã ở trong phòng chờ hắn từ khi nào, thấy hắn trở về, nhất thời vội la lên: "Sao đi lâu như vậy, có vướng mắc gì không, Tử Hỏa Liên đâu, mau lấy ra cho ta nhìn một cái!"

Diệp Bạch vẻ mặt cười cười, đẩy tay hắn ra nói:

- Thong thả đã, Tử Hỏa Liên đã vào tay, bất quá chỗ này không tiện, nơi này quá nhiều người, không bằng chúng ta đến nơi khác đi?

Diệp lão đầu lập tức trở nên cẩn thận, lui ra phía sau vài bước, nhìn Diệp Bạch, lạnh lùng nói:

- Có phải ngươi đã biết được điều gì rồi hay không?

Diệp Bạch bình thản cười ha ha, giả bộ kỳ quái nói:

- Ta thì biết gì đây, dựa theo phân phó của ngươi, ta đến Thiên Huyễn Vạn Tâm Động lấy Tử Hỏa Liên, lập tức trở lại, bất quá trên đường gặp vài người quen, hàn huyên vài câu, ngươi khẩn trương làm gì, chẳng lẽ trong việc này có gì đó sao?

Diệp lão đầu nghe vậy, thở dài một hơi, vội nói:

- Không có gì, không có gì, ta còn tưởng rằng ngươi đã bị người ta phát hiện, nếu Tử Hỏa Liên đã tới tay, chúng ta ở ngay tại đây giao dịch đi. Ta đưa Dịch Dung Cụ cho ngươi, ngươi giao Tử Hỏa Liên cho ta. Sau đó hai chúng ta không nợ gì nhau nữa.

Diệp Bạch nói:

- Lão trượng làm gì nôn nóng thế, chỉ là một đóa hoa sen bình thương thôi mà, cho dù bị người ta phát hiện thì cũng chẳng sao, người ta lại truy vấn chúng ta sao? Lão trượng cấp bách như vậy, chẳng lẽ có việc gì đó cần ra ngoài gấp?

Diệp lão đầu nói:

- Không sai, ta có hẹn với một bằng hữu ở trong thành, ta là vì chờ ngươi nên mới chờ tới bây giờ, mau đưa Tử Hỏa Liên cho ta, ta giao mặt nạ cho ngươi, sau đó ta liền đi gặp bằng hữu.

Hai mắt Diệp Bạch lóe ra một tầng tinh quang khó hiểu, nói:

- Lão trượng đi lần này, không phải sẽ không trở về nữa chứ?

Diệp lão đầu nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức đột nhiên giận dữ nói:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi rốt cục có giao Tử Hỏa Liên ra không? Không có thì quên đi, ta còn đi vào thành gặp bằng hữu, ta đi trước đây!

Diệp Bạch ngăn hắn lại nói:

- Đừng vội, Tử Hỏa Liên ta đã có, chỉ là ta yêu cầu địa điểm giao dịch đổi lại một chút, ngươi không đến thì quên đi, ta đi trước chờ ngươi. Ngoài thành, Hỏa Vân Sơn, một canh giờ nữa, nếu không đến thì ước định bị hủy.

Ánh mắt Diệp lão đầu càng trở nên cẩn thận, nhìn về phía Diệp Bạch, ánh mắt rõ ràng không tốt:

- Ngươi rốt cục muốn làm gì?

Nhưng Diệp Bạch không để ý tới hắn, trực tiếp ra khỏi căn phòng nhỏ, xuyên qua Bảo Khí Phường, đi thẳng ra ngoại tông Diệp gia, sau đó xuyên qua Hỏa Vân Thành, thẳng đến phía nam cách Hỏa Vân Sơn mười dặm.

Nếu như không biết Tử Hỏa Liên là vật gì thì hắn đã không tự tin như vậy, nhưng sau khi biết được Tử Hỏa Liên là vật gì, hắn khẳng định Diệp lão đầu nhất định không thể chốn lại sức hấp dẫn này, khẳng định sẽ đuổi theo. Quả nhiên, sắc mặt Diệp lão đầu lúc trắng lúc xanh, không biết suy nghĩ gì, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, đi theo phía sau hắn, chậm rãi ra ngoài.

Diệp Bạch đi ở phía trước, trong lòng cười thầm, lập tức đi nhanh hơn, không tới nửa canh giờ, liền đi tới Hỏa Vân Sơn, tìm một khe núi hẻo lánh, quay đầu lại cười dài, nhìn sắc mặt khó coi của Diệp lão đầu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp lão đầu lạnh lùng nói:

- Đã đến nơi, ngươi hẳn là nên lấy đồ vật ra chứ!

Diệp Bạch cười, thản nhiên nói:

- Hiển nhiên rồi!

Tay vừa phất, lập tức một đóa hoa sen toàn thân màu tím, phảng phất như bị thiêu đốt trong lửa xuất hiện trên bàn tay Diệp Bạch, quang mang bắn ra bốn phía, cực kỳ chói mắt, đúng là đóa Tử Hỏa Liên mà hắn vừa hái xuống. Thấy đóa hoa sen này, nhất thời hai mắt Diệp lão đầu phía đối diện trừng lớn, sự cẩn thận đều biến mất, hai mắt chỉ còn lại ngọn lửa dục vọng, đi về phía trước một bước, hai tay thả ra, muốn đi về phía Diệp Bạch.

Nhưng hắn không phát hiện trong mắt Diệp Bạch hiện lên vẻ cười cợt.

- Kiếm trận!

Quát khẽ một tiếng, bốn phía xung quanh Diệp Bạch bỗng nhiên xuất hiện hơn mười thanh bảo kiếm, ở giữa là một thanh kiếm đen như mực, tất cả bảo kiếm trôi nổi trên không, bốn phía là mấy chục thanh bảo kiếm khác, trong đó hai thanh kiếm một lam một đỏ phát ra quang mang mãnh liệt.

- Lên!

Diệp Bạch quát lần nữa, tất cả kiếm trận nhất thời chuyển hướng, mũi kiếm phía trước, đuôi kiếm phía sau, hình thành hình con cá, ba mươi sáu thanh kiếm phảng phất như ba mươi sáu đuôi cá, phương hướng mũi kiếm chỉ vào đúng là hướng Diệp lão đầu.

- Vây! Diệp Bạch chỉ tay, nhất thời ba mươi sáu thanh kiếm, cứ chín thanh hợp thành một tổ, hóa thành bốn khối thanh mộc to lớn, hướng phía Diệp lão đầu bắn thẳng tới. Mắt thấy sẽ đem Diệp lão đầu đập thành tương, nhưng bốn khối cự mộc lại đột nhiên hóa thành một lồng giam bằng gỗ, phốc một tiếng, đem Diệp lão đầu vây lại.

- Phong!

Diệp Bạch lần nữa điểm một ngón tay, nhất thời, trên thanh mộc lồng giam bỗng nhiên bắn ra hơn mười thanh kiếm, hình thành một trận thế giết người, trên đỉnh đầu cũng có sáu thanh kiếm lần lượt lộ ra, hình thành một lưới kiếm, thoạt nhìn giống như một lồng giam bằng kiếm, cho dù ai thì cũng đừng hòng từ bên trọng chạy thoát.

Đúng là Diệp Bạch đã phóng ra lam sắc kiếm trận kiệt xuất, kiếm trận này khi luyện đến cực hạn, có thể hóa thành vô hạn cự mộc, từ trên trời giáng xuống. Nhưng Diệp Bạch tạm thời không thể khống chế được nhiều phi kiếm như vậy, cực hạn là ba mươi sáu thanh, cho nên chỉ có thể hình thành bốn khối cự mộc, tạo thành một cái thấp cấp lồng giam bằng gỗ, đợi sau này thực lực tăng cao, uy lực kiếm trận cũng tăng theo.

Bất quá, cho dù chỉ là một cái cự mộc lồng giam kiếm trận cấp thấp, nhưng đối phó với một gã Huyền sĩ bình thường thì không vấn đề. Diệp Bạch đã sớm phát hiện, Diệp lão đầu này chỉ là một cấp thấp Huyền sĩ, mặc dù thực lực có thể cao hơn mình một chút, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn có dũng khí chạy tới chỗ này, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến mình lại có được thủ đoạn nghịch thiên là kiếm trận này.

Đừng nói là một cấp thấp Huyền sĩ, cho dù là một trung cấp Huyền sĩ thì cũng chưa chắc thoải mái khi đấu với Diệp Bạch.

Diệp lão đầu ngay khi Diệp Bạch kêu to hai chữ kiếm trận, liền nhạy cảm thấy không đúng, nhưng kiếm trận bày ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt mình đã bị giam trong cự mộc lồng giam quái dị này, trên đầu có lưới kiếm, bốn phía có cự mộc, lên trời không xong, xuống đất cũng không được, lòng hắn nhất thời trầm xuống.

Diệp Bạch lắc mình, xuất hiện phía trên lồng giam, đứng ở đó, cúi đầu nhìn Diệp lão đầu bị vây bên trong, trên mặt mang theo ý cười, nói:

- Người ta nói gừng càng già càng cay, nếu ngươi lừa ta, ta còn tưởng rằng ngươi thông minh, không nghĩ tới lại khinh địch như vậy. Quả nhiên hấp dẫn thật lớn trước mặt, thần tiên đều phạm sai lầm, đừng trách ta!

Sắc mặt Diệp lão đầu khó coi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Diệp Bạch, tay trảo một cái, lấy ra một khuôn mặt mỏng như cánh ve, trông rất sống động, hắn lạnh giọng nhìn Diệp Bạch, lạnh lùng nói:

-Ngươi làm thế với ta, chẳng lẽ không muốn Dịch Dung Cụ này? Cho dù chết, ta cũng không để ngươi có được nó, cá chết thì lưới rách.

Diệp Bạch mỉm cười, nói:

- Uy hiếp ta, hiện tại ngươi còn có tư cách uy hiếp ta sao, ngươi biết ta bình sinh ghét nhất là bị kẻ khác lừa gạt. Nếu có dũng khí mang ta ra làm trò đùa thì ngươi nên sớm biết sẽ có ngày này. Ngươi thử phá hủy mặt nạ xem, ta cam đoan, chỉ cần ngươi vừa ra tay, kiếm trận này lập tức sẽ tiêu diệt ngươi ngay cả khúc xương cũng không còn, biến thành một đống huyết nhục. Ai nha, nghĩ đến cảnh đó, ta cảm thấy không rét mà run, thật sự không muốn xuống tay với ngươi.

Diệp Bạch lắc đầu cảm thán nói, Diệp lão đầu bên dưới nhất thời biến sắc, bàn tay định xé Dịch Dung Cụ nhất thời cứng ngắc.

Hắn nhìn Diệp Bạch, lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, đây bất quá chỉ là một đóa hoa sen bình thường mà thôi, ta lấy thứ trân quý như vậy đổi cho ngươi, nhưng ngươi lại ám toán ta, thế này mà gọi là bản lãnh sao?

Diệp Bạch "Oh" một tiếng, cười nói:

- Hoa sen bình thường sao, không phải là Tử Hỏa Liên à? Bởi vì Dịch Dung Cụ rất trân quý, thứ trân quý như vậy mà lại đem đổi một đóa hoa sen bình thường, ta không thể không nghi ngờ. Diệp lão đầu, ngươi thật sự vì quá thông minh nên trở nên ngu ngốc, nếu như ngươi lấy một kiện bảo vật không chút hấp dẫn đổi lại, có thể ngươi đã thành công rồi. Nhưng hiện tại ta chỉ có thể nói với ngươi, rằng ngươi đã thất bại!

Diệp lão đầu cứng đờ người, hai mắt mở thật to nhìn Diệp Bạch, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi:

- Sao ngươi biết đây là linh khí Tử Hỏa Liên? Ngươi làm sao biết được? Không thể nào, biết được việc này không vượt quá vài người, ngay cả các trưởng lão Diệp gia nội tông cũng chỉ vài người biết, ngươi là một tên nhỏ bé trong đệ tử nội tông, làm sao mà biết được. Không thể nào!

Nhìn Diệp lão đầu thất hồn lạc phách, bộ dáng thì thào nói, trong lòng Diệp Bạch sảng khoái, hắn khoát tay nói:

- Bây giờ muốn thế nào, chỉ cần ngươi bắt được, đóa hoa này sẽ thuộc về ngươi. Tới bắt đi!

Diệp lão đầu lần nữa ngẩng đầu, thấy trên tay Diệp Bạch là một đóa tử sắc liên hoa trong suốt lấp lánh, rất đẹp, đúng là Tử Hỏa Liên.

Vẻ tham lam từ trong hai mắt lộ ra, nhưng hiểm cảnh trước mặt, hắn cố nén lòng tham, đem ánh mắt rời khỏi đóa linh khí hỏa liên kia, cố gắng khiến mình bình tĩnh, nhìn về phía Diệp Bạch, cầu khẩn nói:

- Diệp tiểu ca, Diệp lão đệ, ngươi thả ta ra đi, muốn gì ta cũng cho ngươi.

Diệp Bạch cười, thản nhiên nói:

- Oh, ngươi bỏ Tử Hỏa Liên này sao? Tiếc thật, ta vì ngươi mà đi hái đó, ngươi không muốn, chẳng phải ta sẽ đem nó vứt đi sao, thật sự là bảo vật rất hiếm a.

Gương mặt Diệp lão đầu run run, nhưng vẫn cúi thấp đầu, cười bồi nói:

- Sao lại thế, Diệp lão đệ biết đây là linh khí Tử Hỏa Liên, hiển nhiên biết giá trị của nó, nó không chỉ tăng lên hai cảnh giới Huyền khí, lại có thể tăng tuổi thọ, vật quý như thế cũng chỉ có nhân vật như Diệp lão đệ mới xứng dùng, tương lai tiền đồ nhất định không thể đo được. Ta chỉ đứng từ xa nhìn, chỉ cần Diệp lão đệ thả ta ra, tất cả đều có thể thương lượng.

Diệp Bạch cười nói:

- Ngươi thật sự không muốn sao, ta không biết cách sử dụng, tốt hơn hết là đưa cho ngươi, chỉ cần ngươi lấy ra chút gì đó có giá trị, nói không chừng ta thật sự có thể đổi cho ngươi.

- Thật sao?

Ánh mắt Diệp lão đầu bỗng nhiên sáng ngời, nhưng khi thấy vẻ tươi cười của Diệp Bạch, phảng phất như đang trêu tức, hắn thầm tức giận, nhưng trên mặt vẫn không thể cười nói:

- Sao lại như vậy, nếu lão đệ không biết, ta có thể chỉ ngươi, chỉ cần ngươi thả ta ra, đóa linh khí Tử Hỏa Liên này ta tuyệt không hy vọng xa vời, hơn nữa....

Nói tới đây, hắn cắn răng một cái, nói:

- Chỉ cần Diệp lão đệ không giết ta, ta không chỉ nói cho ngươi cách dùng linh khí Tử Hỏa Liên này, mà ta còn có hai khối nhất phẩm thấp giai, đây là bảo vật trân quý có tiền cũng không mua được, không chỉ thế, còn có...

Trên mặt Diệp lão đầu hiện lên vẻ không nỡ, cắn răng nói:

- Không riêng gì hai thứ đó, ta còn cho lão đệ một quyển hoàng bậc trung cấp công pháp, chỉ cần Diệp lão đệ thả ta ra, ta liền đưa công pháp cho ngươi.

Diệp Bạch ngẩn ngơ, nói:

- Hoàng bậc trung cấp công pháp, ngươi không gạt ta chứ?

Diệp lão đầu thấy hắn dao động, trong lòng không khỏi cười thầm, quả nhiên không hổ là một tiểu tử, cho dù bị ngươi phát hiện bí mật của ta, nhưng ngươi vẫn như cũ là một tiểu tử, linh khí Tử Hỏa Liên nằm ngoài dự đoán, chờ khi ta được thả ra, ta xem ngươi như thế nào có thể hưởng thụ quyển hoàng bậc trung cấp công pháp này. Nhưng biểu hiện của Diệp lão đầu vẫn chân thành, nói:

- Đúng thế, đó là mấy người chúng ta trộm từ một của một Huyền sĩ từ trăm năm trước, đây là thứ quý giá nhất trong mộ của Huyền sĩ đó, chỉ cần Diệp lão đệ thả ta ra, ta sẽ đưa công pháp này cho ngươi. Thế nào, có công pháp này, địa vị của ngươi tại Diệp gia nhất định tăng lên rất nhiều, ngày sau tiến giai cảnh giới Huyền sư cũng không phải là không thể.

Diệp Bạch cười hì hì, làm bộ không thèm để ý hỏi:

- Oh, không biết là công pháp gì mà lại quý như thế, có thể lấy ra cho ta xem một chút được không. Ta sao có thể biết ngươi có lừa ta hay không. Được rồi, thế đám người trộm mộ với ngươi, hiện tại thế nào rồi?

Diệp lão đầu thầm chửi một tiếng, hắn hỏi cái này là có ý gì, chẳng lẽ chỉ thuận miệng nói đến, nhưng nét mặt lại hiện ra một chút khó khăn, nói:

- Không phải ta không tin Diệp lão đệ, chỉ là công pháp mặc dù ta mang trên người, nhưng Diệp lão đệ tốt xấu gì cũng nên thả ta ra trước, mới có thể nhìn. Đương nhiên, ta có thể cho ngươi thấy để xác nhận thật giả, sau đó thả ta ra cũng không muộn. Đây chính là hoàng bậc trung cấp công pháp, hơn nữa còn là từ trong cổ mộ đào được, còn quý hơn cả hoàng bậc trung cấp bình thường. Hiện tại Diệp lão đệ không có công pháp ngoài hoàng bậc, đây chính là thứ chúng ta liều mạng mới lấy được. Về phần mấy người khác.... Ha ha, bọn họ tự nhiên là chiếm được bảo vật khác, nên đều bỏ đi rồi.

Diệp lão đầu cười ha ha nói.

- Oh, phải vậy không? Diệp Bạch tựa hồ cũng tin, không hỏi nữa, nói:

- Vậy trước tiên ngươi lấy công pháp ra cho ta xem một chút, nếu như xác nhận là hoàng bậc trung cấp công pháp, ta sẽ thả ngươi ra.

Vẻ mặt hắn có vẻ chờ mong.

Diệp lão đầu quả nhiên cúi xuống, lục dưới chân, cuối cùng cởi giày ra, bên trong là một quyển bí kíp màu vàng, thoạt nhìn có chút cổ xưa, bề mặt có chút tàn phá, bất quá bên trong lại hoàn chỉnh. Ba chữ "Phù Du Quyết" màu lam chói mắt xuất hiện trước mặt Diệp Bạch. Diệp Bạch hơi ngạc nhiên nói:

- Oh, hóa ra là một quyển thân pháp Huyền kỹ, đúng là so với công pháp bình thường còn quý hơn, quả nhiên là một kiện bảo vật.

Diệp lão đầu lập tức thu bí kíp lại, nói:

- Đây là... nói thế nào nhỉ, có quyển công pháp này, địa vị Diệp lão đệ tại Diệp gia nhất định tăng lên rất nhiều. Sao rồi, hiện tại có thể thả ta ra được chưa, thả ta ra, quyển công pháp này liền thuộc về ngươi.

Diệp Bạch gật đầu nói:

- Được, ta thả ngươi ra!

Nói xong, vung tay lên, linh khí lập tức nổi lên, tựa hồ muốn giải khai kiếm trận.

Diệp lão đầu thấy thế, thầm cười, ngón tay âm thầm mò vào người, sờ lên một ám hồng mộc hạp, bên trong có một thứ gì đó như hỏa cầu, chờ khi kiếm trận mất đi, lập tức sẽ ném thứ này ra.

*****

Hai cái hộp gỗ màu đỏ sậm được mở ra. Ở bên trong được chia làm sáu ngăn, một ngăn có bốn hạt, tổng cộng tất cả lại là mười sáu hạt thiết cầu màu đen. Ở trên những quả thiết cầu này đều có một luồng khí màu vàng, nếu như không phải ở trong hộp gỗ chỉ sợ rằng từ rất xa đã bị người khác phát hiện ra.

Diệp lão đưa tay lấy một hạt trong đó, lão chờ cho đến khi kiếm trận của Diệp Bạch gỡ bỏ thì sẽ lập tức quăng ra.

Diệp Bạch khẽ đưa ngoán tay, linh khí như sóng gió nổi lên, trên khuôn mặt Diệp lão lúc này đã hiện ra vẻ vui mừng, tuy nhiên đúng lúc này, một việc ngoài ý muốn đã xuất hiện.

Kiếm trận không hề được mở ra, từng đạo đỏ sậm bay lên từ mặt đất, sắc bén như dao. Diệp lão vẫn còn chưa kịp phản ứng thì có một sự kiện quỷ dị lan tràn đến chân của y. Sau đó cả người của y bị trói lại, hai chân hai tay không thể nào cử động được. Diệp lão vẫn còn chưa kịp phản ứng thì những quái đằng này đã quấn quanh tất cả người của hắn, chỉ lộ ra cái đầu người. Đồng thời vô số kim nhọn vạch phá quần áo của y, truyền đến người của y từng cảm giác tê ngứa, tựa hồ như còn cảm thấy được máu lúc này loang ra không ngừng, toàn thân ngày càng trở nên suy yếu, so với cái chết còn đau khổ hơn.

Quyển bí kíp trong tay của Diệp lão lúc này vô lực rơi trên mặt đất. Bởi vì bàn tay của y đã không còn một chút sức lực cho nên cho dù là hắc thiết cầu đã nắm trong tay cũng không thể ném ra..

Diệp Bạch dừng thân hình lại đi tới trước mặt Diệp lão. Hắn mỉm cười một cái rồi nhặt quyển bí kíp trên mặt đất lên. Sau khi mở ra xem thì thấy đây chính là một quyển Huyền quyết thân pháp Hoàng giai trung cấp, Bàng Du quyết. Diệp Bạch đọc giới thiệu của nó thì thấy đây đúng là một huyền kỹ thân pháp kỳ lạ, thậm chí nó có thể tùy ý đạp nước mà đi, tựa như là cưỡi gió, mỗi lần sử dụng là có thể nhẹ nhàng lướt đi. So với sự biến hóa của Kiếm bộ, đây chắc chắn là một bộ pháp đích thực, chân chính là thân pháp huyền kỹ.

Một khi học được nó rồi phối hợp với Kiếm bộ thì có thể tùy ý chiến đấu xa gần, uy lực khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ không dưới cả một huyền kỹ Lục giai đê cấp.

Trong lòng Diệp Bạch tràn đầy vui mừng, hắn không ngờ được thu hoạch lần này quả là ngoài dự kiến. Diệp Bạch cũng không quan tâm đến việc mình có ăn cướp của Diệp lão hay không, đã vào tay mình thì dĩ nhiên không có đạo lý nhả ra. Hắn đem bí kíp hướng về phía đầu của Diệp lão mà giơ lên, cười khách khí nói:

Nói xong hắn đem quyển bí kíp thu vào trong ngực. Diệp lão nhìn thấy cảnh tượng đó thì đau đớn phẫn nộ đến tột cùng nhưng lão không có cách nào ngăn cản, chỉ có cách trơ mắt mà nhìn.

Thân hình của Diệp Bạch vừa di chuyển đã tới đầu bên kia của Diệp lão. Hắn cẩn thận nhìn một chút sau đó cầm những hạt tử hắc sắc kia lên tay. Những hạt này rất tròn trịa, trên mặt có một luồng hỏa vân ba phủ, phảng phất giống như là thiết cầu vậy. Diệp Bạch cầm lấy trong tay nhìn một lát, trên khuôn mặt của hắn tràn ngập tiếu dung nhìn Diệp lão đầu nói:

- Đây quả là thứ tốt đó!Liên hoàn Phích lịch trang, đây là thứ khi nổ ra có thể khiến cho toàn thân nát tan, không còn một chút gì, nghe nói loại đồ vật này không thể truyền ra ngoài vậy mà ngươi cũng có, quả thật là rất giỏi. Đã như vậy, ta cũng thu nhận mà không khách khí.

Nói xong Diệp Bạch đem mấy hạt Lôi Tử Phích Lịch đan này nhét vào trong người, sau đó hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Mấy hạt hỏa lôi tử này chắc chắn là không chỉ có một hạt, đã có hạt thứ nhất thì phải có hạt thứ hai, ngươi cũng không nên keo kiệt với ta.

Nói xong, Diệp Bạch khẽ vẫy tay, những sợi dây thực vật tách ra rồi vô số lưỡi dao kiếm liền cắt gọt toàn bộ quần áo của Diệp lão, những vật sở hữu của Diệp lão trong đó đều hiện ra toàn bộ, sau đó, đằng diệp lịa một lần nữa trói chặt Diệp lão. Diệp Bạch đưa nhìn qua một chút, cuối cùng cũng nhìn thấy cái hộp gỗ màu đỏ của Diệp lão, sau khi xem xét thì hắn thấy ở bên trong còn đến mười lăm hạt Hỏa Lôi tử, tròn trại đen nhánh, từ trong hộp mùi lưu hoàng toát ra xông vào mũi Diệp Bạch, Diệp Bạch đậy nắp hộp lại rồi mỉm cười nói:

- Diệp lão ca thật sự là hào phóng, tiểu đệ từ chối thì bất kính, cái hộp Hỏa Lôi tử này tiểu đệ đành phải nhận vậy.

Diệp lão tựa hồ cảm thấy muốn thổ cả huyết ở trong lòng, lão nhìn Diệp Bạch đầy oán độc. Toàn thân của Diệp lão lúc này đã nhũn ra, những huyễn đằng kia bao vây toàn thân của lão, đừng nói là giãy, ngay cả chỉ hơi động một chút thôi thì toàn thân của lão cũng đã cảm thấy đau nhói. Lão lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Bạch đem cái hộp Hỏa Lôi tử cất vào trong người, sau đó lại tìm kiếm trong lớp y phục của lão lần nữa.

- À, thứ dụng cụ quang trọng nhất, Dịch Dung cụ hắn ở trong này.

Diệp Bạch ngồi ở dưới mặt đất thì thào tự nói. Tiếp theo, Diệp Bạch phủi phủi hai tay mà lấy dịch dung cụ ra. Diệp Bạch cầm lên, trên khuôn mặt của hắn nở ra một nụ cười vui vẻ:

- Rốt cuộc ta cũng tìm được nó, đây là thù lao của ta, Diệp lão ca không nên keo kẹt đúng không?

Diệp Bạch ngẩng đầu hướng về phía Diệp lão, sau đó hăn nhét mặt nạ vào trong ngực, trong lòng không hề có chút gì khách khí.

- À đúng rồi không phải là còn hai nhất phẩm tinh linh sao? Diệp lão ca đã muốn tặng cho ta thì ta từ chối cũng là bất kính.

Diệp Bạch chợt nhớ thứ đó rồi nói ra, sau đó hắn tiếp tục tìm trong đống quần áo của Diệp lão. Diệp Bạch tìm một lát, hai nhất phẩm tinh linh hiện ra trước mặt hắn, toát ra một linh khí nồng đậm xông vào mũi. Trên khuôn mặt Diệp Bạch lúc này liền hiện ra một vẻ vui mừng, hắn đem tất cả thu vào trong ngực.

Sau đó Diệp Bạch lại tiếp tục tìm kiếm. Ở trong người Diệp lão ngoại trừ cái hộp gỗ màu đỏ sậm kia thì còn có một cái bình màu lục sắc, ở bên trong có sáu viên đan dược màu xám. Diệp Bạch vừa mở nắp bình ra thì đã có một mùi vị tanh tưởi truyền đến, vô cùng khó ngửi. Diệp Bạch liền đậy nắp lại, hắn nhìn qua thân bình thì trên đó có ghi ba chữ "Dương Yên Đan", cuối cùng Diệp Bạch cũng hiểu đây là vật gì. Đây là vật dùng cho người chạy trốn, ném ra một hạt có thể gây nên một lớp sương mù màu đen có độc, quan trọng nhất là có thể che dấu hành tàng khiến cho người bình thường không thể đuổi theo được. Thứ này vô cùng trân quý, vô cùng thực dụng.

Diệp Bạch nghĩ một chút rồi cũng đem nó cất đi, từ nay về sau không chừng có tác dụng.

Ngoại trừ những vật này, trên người Diệp lão không còn bất kỳ vật nào khác. Tuy nhiên, Diệp Bạch vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng ở trong góc áo của Diệp lão hắn phát hiện ra một thứ kỳ dị, vật này chính là một khối bạch ngọc hình tròn, Diệp Bạch tuy không biết đây là vật gì nhưng nhìn hình dáng của nó thì vô cùng đáng yêu. Diệp Bạch thuận tay thu vào, mà Diệp lão nhìn thấy Diệp Bạch thu những vật khác vào thì cũng không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy hắn lấy vật này thì sắc mặt đại biến, vô cùng đau khổ.

Lần này thu hoạch thật sự là quá lớn, không ngờ Diệp lão đầu nhìn bề ngoài bình thường như vậy mà bên trong lại có rất nhiều vật trân quý. Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch phát tài, khuôn mặt của hắn nở ra một nụ cười, hắn đi tới trước mặt Diệp lão mà nói:

- Thế nào, bây giờ có nên nói tất cả mọi chuyện cho ta biết không?

Diệp lão trốn tránh không để ý tới hắn nữa, Diệp Bạch cũng không hề tức giận, bàn tay của hắn nhấc lên, đặt Hỏa Lôi Tử vào trong lòng bàn tay của mình, sau đó dùng huyết đằng trói chặt Diệp lão lại mà nói:

- Vừa rồi ngươi không phải muốn dùng thứ này để khiến ta nổ tung sao? Nếu như ta không đoán trước thì chỉ sợ bây giờ đã trở thành một vong hồn. Hỏa Lôi Tử, chậc chậc, đại danh này ta chưa từng nghe qua, ta cũng muốn cho nó nổ một cái xem uy lực mạnh thế nào. Ngươi đã không nói thì ta đành phải trả lại cho ngươi, xem như ta cũng còn phúc hậu.

- Ngươi, ngươi là đồ ma quỷ...

Diệp lão không thể tin được nhìn Diệp Bạch, khuôn mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Vẻ mặt của Diệp Bạch bỗng nhiên trở nên hung lệ, hắn lạnh lùng nói:

- Cho ngươi thêm một nén hương, nói hay là không nói!

- Ta nói, ta nói, cái gì ta cũng nói.

Diệp lão không còn một chút sức lực nào, đem mọi chuyện khai ra hết.

Một lát sau, Diệp Bạch đã rời khỏi sơn cốc này. Sau khi hắn rời khỏi sơn cốc không lâu thì một tiếng ầm vang lên, một đám mây màu tím bay lên, sau đó là một tiếng hét thảm rồi tất cả cũng trở về yên tĩnh.

Mà Diệp Bạch thậm chí không thèm quay đầu nhìn.

Trong lòng của hắn rất bình tĩnh, quả nhiên đây là gián điệp xâm nhập vào Diệp gia, thứ mà y muốn đột nhập vào không phải gì khác mà chính là cấm địa của Diệp gia, thiên Huyễn Vạn Tâm động hòng lấy được chín đóa Linh Khí hỏa liên, hắn cũng không phải họ Diệp mà chính là họ Hàn, tên là Hàn Khôn. Sau khi hắn nói ra mọi chuyện, hắn không còn được phép sống nữa, Diệp Bạch dùng Hỏa Lôi Tử ném ra, khiến cho thân xác của hắn tan nát. Đây là thứ trân quý dị thường, nếu như không phải vừa nãy Diệp Bạch cơ cảnh thì chỉ sợ người hiện tại gân cốt nát tan không phải Diệp lão đầu mà chính là hắn.

Ngươi muốn dùng Hỏa Lôi tử giết ta cuối cùng lại bị chính Hỏa Lôi tử giết chết mình, chết như vậy cũng không oan uổng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1005)