← Ch.0091 | Ch.0093 → |
Diệp Bạch đứng ngây ngốc một chỗ, Hồng Diệp nghĩ nghĩ rồi đột nhiên mỉm cười nói:
- Được rồi, chờ ta xác định một số thứ tốt rồi sẽ tặng cho ngươi, với công lao của ngươi ngày hôm nay thì phần thưởng tuyệt đối sẽ tương xứng, không để ngươi phải chịu thiệt, phần thưởng này có giá trị liên thành, có tiền cũng không mua được, nếu như không phải công lao của ngươi quá lớn ta cũng không nỡ tặng cho ngươi.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ tò mò, tuy nhiên Hồng Diệp hiển nhiên không có ý định nói ra, lão chỉ nhìn Diệp Bạch mà nói:
- Đợi đến khi đại hội kết thúc, ngươi hãy cùng ta đi lấy.
Diệp Bạch suy tư rồi cung kính nói:
- Đa tạ Hồng Diệp trưởng lão.
Hắn tạm thời không biết rằng mình sẽ được thưởng gì, tứ đại trưởng lão của Thiên Huyễn Vạn tâm động đều nói đó là vật trân quý thì chắc chắn đó là vật phẩm bất phàm, nếu như mình muốn chỉ sợ cũng không có cơ duyên này, cho nên hắn chỉ đa tạ.
Những người khác đều lộ vẻ hâm mộ nhìn Diệp Bạch, tuy rằng bọn họ hâm mộ nhưng bọn họ đều cam lòng, Diệp Bạch lần này đúng là đã lập được đại công, được ban thưởng là chuyện rất bình thường, mặc dù rất muốn biết đó là vật gì nhưng ai cũng không mở miệng hỏi.
Thập Tuệ trưởng lão, Khô Mộc trưởng lão, Tâm Huyễn trưởng lão cũng nghi hoặc một hồi, không biết Hồng Diệp trưởng lão sẽ tặng gì. Tuy nhiên bọn họ suy nghĩ một lúc bỗng nhiên hiểu ra, trong lòng cả ba đều cười thầm.
Đại hội tiếp tục tiến hành, bọn người Diệp Bạch lui thẳng ra ngoài chờ đợi, loại nghị sự quyết định đến đại sự gia tộc bọn họ không có tư cách tham gia.
Sau khi mọi người đi ra khỏi nội đường, Diệp Khổ tiến tới bên cạnh Diệp Bạch mà vỗ vỗ vai:
- Quả là không tệ!
Sau đó hắn lập tức rời đi, bước chân ngàn năm không hề thay đổi hướng về phía Thiên huyễn vạn tâm động. Diệp Bạch nhìn theo trong lòng dấy nên một cảm xúc kỳ lạ.
Người này ngoại trừ tu luyện thì cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, trước sự tồn vong của gia tộc như vậy mà hắn vẫn còn tâm tư tu luyện.
Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi bọn họ sau khi đi ra liếc nhìn Diệp Bạch một cái rồi cũng không nói gì quay người bỏ đi. La Long Hạc, Diệp Bồng Lai thì tiến tới gần Diệp Bạch bắt chuyện, sau đó cùng rời đi. Cuối cùng, Đạm Thai Tử Nguyệt, Đạm Thai Phong cũng đi tới, Đạm Thai Phong thì rời khỏi trước, Đạm Thai Tử Nguyệt thì dừng lại một chút, nàng dùng đôi mắt tinh thủy nhìn Diệp Bạch thật sâu rồi đột nhiên đi tới gần hắn nói:
- Ta có phải đã gặp ngươi ở chỗ nào rồi không?
Diệp Bạch khẽ giật mình, màn miệt thị ở Bách Hoa Xà vương cốc bỗng nhiên hiện rõ mồn một trong đầu của hắn, tuy nhiên hắn vẫn nắm chặt tay lại rồi lại buông lỏng ra, cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Ở ngoài Thiên Báo cốc không phải đã từng gặp sao?
Đạm Thai Tử Nguyệt nhìn Diệp Bạch một cái rồi nói:
- Đúng thế, có lẽ ta nhớ lầm rồi.
Nói xong nàng nhanh nhẹn rời khỏi. Diệp Bạch nhìn theo bóng lưng của nàng mà âm thầm so sánh thực lực của hai người, cuối cùng tâm tình của hắn vẫn suy sụp, phát hiện ra hiện tại cho dù thực lực của mình tuy đại tiến nhưng vẫn không phải là đối thủ của Đạm Thai Tử Nguyệt.
Nàng ta cùng với Diệp Khổ, Diệp Bạch đều không nắm chắc phần thắng với họ. Nhìn theo bóng lưng của Đạm Thai Tử Nguyệt hào quang vạn trượng, lại nhìn về phía Diệp Khổ thâm trầm như biển kia, hoàn toàn không nhìn ra thực lực của gã cường đại đến mức nào.
Mà Diệp Bạch từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy bọn họ ra tay chính thức.
Bảy người tách nhau ra mà rời đi, chỉ còn một mình Diệp Bạch ở chỗ này. Hắn phải chờ đến khi hội nghị chấm dứt, Hồng Diệp trưởng lão đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng không biết trải qua bao nhiêu canh giờ, thương nghị bên trong cuối cùng cũng đã có kết quả, nhứng người trong Tử Khí nội đường bắt đầu đi ra. Diệp gia gia chủ đi trước tiên, sau đó là những trưởng lão.
Diệp Bạch đứng ở bên cạnh, những người kia nhìn hắn một lúc, không ít bọn họ lộ ra vẻ tươi cười mà gật gật đầu, Diệp Bạch cũng hướng về phía những người này mà hành lễ. Diệp Thiên ở bên cạnh cũng gật gật gật đầu, cuối cùng mọi người cũng đi hết, chỉ còn lại Hồng Diệp, Thập Tuệ, Tâm Huyễn, Khô Mộc tứ đại trưởng lão ở đây. Hồng Diệp trưởng lão nhìn Diệp Bạch đứng chờ ở ngoài cửa rồi mỉm cười nói:
- Ngươi có phải đã rất sốt ruột rồi phải không, mau đi theo ta.
Diệp Bạch dĩ nhiên sẽ không đồng ý cho nên liền nói:
- Không có, xin tuân theo lời trưởng lão.
Hồng Diệp trưởng lão cười cười, lão cũng không nói chuyện nữa mà đi thẳng về phía trước. Tâm Huyễn trưởng lão bọn họ cũng mỉm cười, bọn họ tách ra khỏi Hồng Diệp trưởng lão mà đi về phía Thiên Huyễn vạn tâm động còn Hồng Diệp cùng với Diệp Bạch thì đi tới tiền viện Diệp gia.
Trong lòng Diệp Bạch cảm thấy thầm kỳ quái, không biết là lấy vật gì mà phải đi tới tận tiền viện. Tuy nhiên nhìn thấy thân ảnh của Hồng Diệp phía trước hắn cũng không mở miệng hỏi, chỉ đi sau lão ta. Trong chốc lát, Diệp Bạch đã bừng tỉnh đại ngộ mà thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ lại đi vào trong đó? Khó trách!
Cả Diệp gia nội tông, nếu như còn có một chỗ trọng yếu nào khác thì đó chỉ là Huyền Vũ các, tuy nhiên hiện tại Huyền Vũ các không mở cửa thì hai người làm sao mà đi vào?
Ngay lập tức, Diệp Bạch không kìm được mà vỗ đầu một cái, thầm mắng mình ngu xuẩn. Nếu như là mình một mình đến thì dĩ nhiên là không vào được nhưng có một trong tứ đại thủ hộ của Thiên Huyễn Vạn Tâm động ở đây thì dĩ nhiên là vào được. Thiên Huyễn Vạn Tâm động chính là đẳng cấp cao nhất của Diệp gia, bọn họ muốn đi tới nơi nào cũng đều được, thông hành không gặp trở ngại.
Quả nhiên một lát sau hai người đã đến một khoảng sân rộng bằng cẩm thạch, một tòa lầu các cô linh hiện ra trước mặt hai người. Diệp Bạch lúc này mới xác định đúng là Hồng Diệp trưởng lão muốn đưa mình đến Huyền Vũ các, tuy nhiên, lão cho hắn đồ đạc gì mà phải tới nơi thần bí này? Phải tới nơi xa xôi này?
Chẳng lẽ là một quyển công pháp hoặc một thanh huyền binh? Trong lòng Diệp Bạch thầm nghĩ như vậy, Thứ mà trưởng lão Thiên Huyễn Vạn tâm động ra tay thì chắc chắn là bất phàm, công phấp ít nhất cũng phải Hoàng giai trung cấp, Huyền binh thì tối thiểu là nhất giai trung cấp. tuy nhiên những vật này cũng không tính gì là trân quý, có tiền và có thực lực vẫn có thể mua được.
Trong lòng Diệp Bạch thầm lắc lắc đầu, hắn nghĩ hoài cũng không thông. Hồng Diệp trưởng lão tựa hồ như đoán ra được suy nghĩ của hắn cho nên cười nói:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Ở đằng sau Hồng Diệp trưởng lão, Diệp Bạch đi tới sân rộng cẩm thạch, hướng về phía tòa Huyền Vũ các kia. Đến trước cửa Huyền Vũ các, bỗng nhiên Hồng Diệp trưởng lão thốt lên:
- Tử lão giả, mau đi ra đi.
Diệp Bạch ở đằng sau lưng của Hồng Diệp chỉ trợn mắt há hốc mồm. Đúng lúc này một thanh âm già nua truyền tới"
- Hồng Diệp lão thất phu kia, ngươi lại tới làm gì vậy?
Hồng Diệp trưởng lão không hề tức giận mà nói:
- Thế nào, không phải vừa rồi ta mới tới lấy hai thanh nhị giai cao cấp huyền binh, Thiên đạo cổ đằng kiếm cùng với Cực Hạn tinh thần kiếm thôi mà đã thâm cừu đại hận đến vậy sao? Lần này ta tới muốn cùng với lão bằng hữu ôn chuyện, trao đổi giao tình ngày xưa.
Ở phía trên Huyền vũ các, thanh âm già nua kia chửi ầm lên:
- Ngươi không đề cập tới thì thôi, càng đề cập tới càng khiến cho ta tức giận. Ngươi cho rằng huyền binh nhị giai cao cấp là rau cải sao? Cả Huyền vũ các cũng không có tới vài thanh mà đã bị ngươi lấy đi hai thanh, bây giờ ngươi còn tới đây, nói cho ngươi biết, ngươi muốn động tới nhị giai cao cấp thì mơ đi.
Hồng Diệp cười nói:
- Làm sao vậy được, lần này ta đến không phải là vì kiếm nhị giai, ta tới là lấy đan dược, ta cam đoan không đụng tới những thanh kiếm bảo bối của ngươi, được chưa?
Ở phía xa xa trên Huyền vũ các, lão già kia thở dài một hơi mà thì thào nói:
- Được rồi, được rồi, ngươi cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt, đan dược thì được.
Đột nhiên, thanh âm người kia bỗng nhiên trở nên cảnh giác:
- Ngươi đừng nói là ngươi muốn hai viên thuốc ở tầng thứ tư Huyền Vũ các đó?
Hồng Diệp cười nói:
- Lão bằng hữu quả nhiên hiểu rõ ta, không hổ danh là tri âm, không sai, ta muốn hai viên thuốc này.
- A.
Nghe được lời nói này thanh âm từ trên Huyền Vũ các phát ra bắt đầu điên cuồng, một hồi bão tố bắt đầu nổi lên. Diệp Bạch đứng ở bên cạnh bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu rõ thứ mà Hồng Diệp trưởng lão dắt hắn tới lấy chỉ sợ không hề đơn giản. Hồng Diệp muốn hai thanh huyền binh nhị giai cao cấp đã bị người này mắng cho một trận, giờ phút này lại muốn lấy hai viên thuốc quả thực khiến cho người trên các đau lòng như giết y. Hai thanh huyền binh cao cấp Thiên đạo Cổ Đằng kiếm và Cực Hạn Tinh Thân kiếm chẳng lẽ lại là?
Đột nhiên, hai mắt của Diệp Bạch sáng lên, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra Hồng Diệp chính là sư phụ của Diệp Khuyết và Diệp Thiên Nhi. Thanh kiếm của Diệp Khuyết có màu lục sắc, thân kiếm phảng phất giống như là một gốc cây, cổ quái dị thường. Ở chỗ chuôi kiếm có khắc một con rồng ngửa mặt lên trời mà rống. Ở trung tâm còn có mắt kiếm, phảng phất giống như là mắt rồng, chẳng lẽ đó chính là Thiên Đạo Cổ Đằng kiếm?
Mà thanh kiếm của Diệp Thiên Nhi lại là một thanh lam kiếm kỳ dị, trên thân kiếm phảng phất như có những ngôi sao vô tận phá diệt mà bay lên, vô cùng bất phẩm. Mà kiếm quyết nàng sử dụng chính là Hoàng giai đỉnh cấp, Cực Hạn Tinh Thần quyết trong miệng của lão nhân kia có phải là thanh kiếm mà nàng sử dụng hay không?
Diệp Khuyết và Diệp Thiên Nhi lợi hại như vậy hóa ra là vì sư phụ của bọn họ đi vào trong Huyền Vũ các lấy cho họ hai thanh bảo kiếm trân quý nhất. Hai thanh Huyền Binh cao cấp đó người khác nghĩ tới cũng không dám. Bọn họ lại có một sự phụ lấy cho mình huyền binh đó thật là hạnh phúc. Mình ngay cả một thanh huyền binh cao nhất cũng chỉ là nhất giai đỉnh cấp, đừng nói là nhị giai cao cấp, chỉ cần nhị giai đê cấp thôi cũng đã thỏa nguyện rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch thật sự nhịn không được mà hâm mộ Diệp Khuyết cùng với Diệp Thiên Nhi. Cực Hạn Tinh Thần kiếm, Thiên Đạo Cổ Đằng kiếm, chỉ cần có một thanh thì kiếm trận sẽ tăng lên rất nhiều. Chỉ là Diệp Bạch hiện tại cảm thấy không thực tế, xem tình hình Diệp gia thì mấy thanh huyền binh cao cấp bảo kiếm chỉ có vài thanh, mà hai thanh đã bị Hồng Diệp trưởng lão mang ra khỏi Huyền Vũ các cho nên khiến cho lão nhân kia đau lòng không thôi, gần như là điên cuồng, nếu như còn muốn cầm thêm vài thứ nữa không biết dáng vẻ của y sẽ thành ra thế nào.
Hơn nữa, mình muốn lấy cũng không có tư cách. Phỏng chừng cả Diệp gia ngoại trừ tứ đại thủ hộ trưởng lão thì ai cũng không có lá gan này, tùy tiện đi tới Huyền Vũ các lấy hai thanh huyền binh nhị giai cao cấp.
Tuy nhiên, đây rốt cuộc là đan dược gì mà có thể so sánh với hai thanh Huyền binh cao cấp, mà tựa hồ còn trân quý hơn khiến cho lão nhân cai quản Huyền Vũ các kia lịa điên cuồng như vậy. Giờ khắc này, trong lòng Diệp Bạch lần đầu hiện ra vẻ chờ mong, xem ra lần tưởng thưởng này thật sự quá lớn, không biết đó là đan dược gì, có giá trị thế nào.
*****
Diệp Bạch nghĩ hoài cũng không ra.
Ở bên kia, Hồng Diệp cùng với lão nhân trông coi Huyền Vũ cấc kia đang cãi nhau. Vô luận Hồng Diệp trưởng lão khuyên bảo giải thích thế nào thì lão nhân kia cũng không buông tha.
- Ngươi đừng đùa giỡn, lấy hai viên thuốc đó không bằng giết ta thì hơn, không bằng ta cho ngươi thêm một thanh nhị giai cao cấp Huyền Bàng, còn muốn đụng tới hai viên thuốc đó thì mơ đi.
Hồng Diệp trưởng lão cảm thấy bất đắc dĩ mà nhìn về phía Diệp Bạch ở bên cạnh. Những thanh âm này đều là mật ngữ do bọn họ nói với nhau, Diệp Bạch cũng khong nghe được. Bỗng nhiên một thanh âm kinh ngạc truyền đến, quanh quẩn bên người Diệp Bạch:
- Chuyện đó là thật ư?
Hồng Diệp trưởng lão nói:
- Ngươi thấy ta giống như là đang lừa gạt ngươi sao? Nếu như không phải vậy thì ta làm sao cam lòng cho hắn hai viên thuốc đó.
Trong nhất thời tòa lầu các liền trở nên yên tĩnh, thật lâu sau, lão giả kia mới cất tiếng, trong lòng tràn ngập vẻ cảm khái:
- Thôi đành, thôi đành, nếu đã như vậy thì ngươi dẫn hắn vào cho hắn hai viên thuốc đó cũng phải.
Trong lời nói của lão có vẻ rất cảm khái, hiển nhiên đối với hai viên thuốc mà Diệp Lão yêu cầu trong lòng lão rất đau đớn.
- Kẹt kẹt.
Một lúc sau cửa Huyền Vũ các lại được mở ra.
Hồng Diệp kéo Diệp Bạch lại gần rồi nói:
Sau đó lão hướng về phía Diệp Bạch nói:
- Được rồi, chúng ta mau vào thôi.
Ở phía xa xa truyền đến một tiếng hừ lạnh, sau đó thanh âm biến mất không còn xuất hiện nữa. Hồng Diệp mang theo Diệp Bạch đi vào cửa chính của Huyền Vũ các. Lúc này Diệp Bạch nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, xung quanh hắn chính là những giá sách Tử Kim Nam Mộc. Diệp Bạch không kìm được mà thở ra một hơi, không ngờ có ngày mình lại có thể tiến vào Huyền Vũ các một lần nữa như vậy, hơn nữa còn được thủ hộ trưởng lão của Thiên Huyễn Vạn Tâm động dắt vào.
Hồng Diệp nhìn thấy biểu lộ của Diệp Bạch thì cười nói:
- Tầng thứ nhất Huyền Vũ các này toàn là những thứ rác rưởi, có gì đáng mà xem đâu, đi theo ta, mục tiêu của chúng ta chính là tầng thứ tư.
- Tầng thứ tư!
Diệp Bạch không kìm nổi kinh hãi, lần đầu tiên hắn được vào Huyền Vũ các chỉ có hai nghìn điểm cống hiến, lúc đó chỉ có thể tiến lên tầng thứ ba. Tầng thứ tư bình thường chỉ có những trưởng lão mới được vào, hiện tại Hồng Diệp trưởng lão muốn dẫn hắn lên tầng thứ tư đó!
Diệp Bạch cảm thấy ngây người một lúc, qua nửa ngày sau hắn mới tỉnh lại mà hỏi:
- Đệ tử cũng có thể lên sao?
Hồng Diệp thân là một trong tứ đại hộ pháp của Thiên Huyễn Vạn tâm động, có quyền đi lên tầng thứ tư của Huyền Vũ các, mà Diệp Bạch chỉ là một đệ tử nội tông nhỏ nhoi, chỉ mới đạt tới thân phận Huyền Sĩ, là chưởng sự của gia tộc, cấp bậc hiện tại kém xa các vị trưởng lão mà cũng có thể bước vào tầng thứ tư. Bởi vậy, trong lòng hắn cảm thấy thật không yên.
Hồng Diệp trưởng lão nhìn hắn một cái rồi nói:
- Có ta ở đây dĩ nhiên ngươi có thể đi vào. Không cần chần chừ, đi theo ta.
Diệp Bạch cắn răng một cái, không hề do dự mà đi theo sau Hồng Diệp vào. Hắn cũng muốn nhìn một chút xem Huyền Vũ các tầng thứ tư này rốt cuộc là có cái gì?
Huyền Vũ các tầng thứ nhất đều là những quyển công pháp hôi giai từ đê cấp đến cao cấp. Huyền vũ các tầng thứ hai có những hôi giai đỉnh cấp, huyền vũ các tầng thứ ba có hoàng giai đê cấp. Huyền Vũ các tầng thứ tư phải chăng là có Hoàng giai trung cấp bí kíp?
Hơn nữa, Huyền Vũ các tầng thứ ba đã có những khung Huyền Binh, đan dược, vậy tầng thứ tư này rốt cuộc có những gì?
Diệp Bạch không kìm được mà thầm nghĩ.
Sau khi xuyên qua tầng thứ hai, giá sách được chế tạo bằng hoàng kim và tầng thứ ba, giá sách được chế tạo bằng ngọc xanh, Huyền Vũ các bắt đầu dẫn Diệp Bạch đi tới tầng thứ tư, chính là tàng của trưởng lão gia tộc.
Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt của hắn không kìm được thất vọng. Tầng thứ tư này so với tầng thứ ba thì nhỏ hơn rất nhiều, cũng không có nhiều khung công pháp như tầng thứ ba. Tầng thứ tư khung công pháp chỉ có hai nhóm, đối diện được bày tới hơn mười quyển bí kíp tuy nhiên mỗi quyển bí kíp đều ít nhất là hoàng giai, so với tất cả bí kíp của tầng thứ ba cộng lại thì cũng không bằng.
Nghe nói tầng thứ năm còn có bí kíp hoàng giai cao cấp và hoàng giai đỉnh cấp, chỉ là đó không phải là chỗ mà người như Diệp Bạch có thể lên tới. Tầng kia chỉ có những người như gia chủ hoặc Thiên Huyễn Vạn Tâm động tứ đại trưởng lão mới được tiến vào. Diệp Bạch tuy hâm mộ nhưng không có biện pháp.
Mà tầng thứ tư này ngòa hai khung chứa công pháp thì còn có một khung tựa như là tiệm tạp hóa vậy, không có khung binh khí, đan dược như tầng thứ ba mà tất cả đều để lẫn lộn chồng lên nhau. Hai thanh Huyền binh cao cấp mà Hồng Diệp trưởng lão lấy liệu có phải ở chỗ này không? Trong lòng của Diệp Bạch thầm nghĩ.
Tuy nhiên hắn cũng không dám mở miệng ra mà hỏi, hai thanh huyền binh cao cấp đó chỉ là hi vọng xa vời. Hồng Diệp trưởng lão mang hắn tới khung hàng kia, Diệp Bạch ban đầu vốn tưởng rằng nó không bằng tầng thứ ba thì bây giờ đã trở nên ngây dại.
Ở đây tuy không có nhiều lắm nhưng mỗi thứ đều là những dụng cụ vô cùng có giá trị. Diệp Bạch quét mắt qua một chút đã phát hiện ba thanh nhị giai trung cấp huyền binh và hơn mười bình nhị giai đê cấp và trung cấp đan dược cùng với những khoáng thạch, linh thảo nhị giai.
Diệp Bạch hiện tại mới hiểu được, khung ngọc này có giá trị đến thế nào, sang quý đến thế nào.
- Huyết Nguyệt Vu kiếm quang, nhị giai trung cấp huyền binh, hai vạn tám nghìn điểm cống hiến.
- Liệt Diễm Nhiên Lôi quyết, nhị giai trung cấp huyền binh, ba vạn một nghìn điểm cống cống hiến.
- Bàn Xà tử kim lợi, nhị giai trung cấp huyền binh, ba vạn năm nghìn điểm cống hiến.
- Thiên đạo âm dương đan, nhị giai trung cấp đan dược, một lọ có hai mươi hạt, mỗi hạt có giá trị năm trăm điểm cống hiến, tổng cộng là một vạn điểm cống hiến một lọ.
- Khí Hỏa Hàm Quang đan, nhị giai trung cấp đan dược, một lọ mười sáu hạt, mỗi hạt có giá trị sáu trăm điểm cống hiến, tổng cộng là chín nghìn sáu trăm điểm cống hiến một lọ.
- Trường Ca Đãng Khí đan, nhị giai trung cấp đan dược, một lọ hai mươi lăm hạt, mỗi hạt trị giá tám trăm ba mươi điểm cống hiến, vậy một lọ có giá trị bảy trăm năm mươi điểm cống hiến.
- Cửu sanh linh quang thảo, nhị giai cao cấp đan dược dùng để luyện "Tạp Cáo địch dị" có giá trị sáu nghìn điểm cống hiến.
- Bách Luyện Hoàn Dương thiết, nhị giai cao cấp linh dược, dùng để luyện nhị giai cao cấp Huyền Bàng, Huyền Binh đỉnh cấp cực phẩm, có giá trị một vạn năm nghìn sáu trăm điểm cống hiến.
Về phần những thứ khác Diệp Bạch đều không nhìn. Trong lòng hắn không kìm được mà lâm vào cảnh choáng váng, mỗi một vật này đều có giá trị liên thành, không biết rằng Diệp gia tích lũy bao nhiêu năm mới được từng đó. Những thứ này khiến mình vô cùng kinh ngạc, không biết Diệp lão định ban thưởng cho mình thứ này trong số này.
Diệp Bạch nhìn tới nhìn lui, thấy rằng những bảo vật trong Huyền Vũ các này thật là kinh khủng.
Hồng Diệp trưởng lão từ nãy tới giờ vẫn luôn luôn chú ý tới biểu lộ của Diệp Bạch. Nếu như là đệ tử bình thường chỉ sợ khi tiến vào nơi này sẽ bị hoa cả con mắt, tuy nhiên khi nhìn qua Diệp Bạch lão thấy ánh mắt của hắn vẫn vô cùng tỉnh táo.
- Hài tử dễ dạy.
Trong lòng Hồng Diệp trưởng lão khẽ hiện lên chữ này.
- Thế nào, ngươi có nhìn trúng thứ nào không? Nếu như thích thứ nào ta sẽ mua cho ngươi, chỉ là những vật phẩm mà ta tính ban thưởng cho ngươi sẽ rút lại.
Hồng Diệp trưởng lão hấp dẫ nói.
Diệp Bạch ngẩn ngơ, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía những bảo vật kia một lần nữa, tuy nhiên hắn vẫn kiên quyết lắc đầu nói:
- Không cần, trưởng lão hãy ban thưởng cho đệ tử, những thứ này đệ tử không muốn.
Hồng Diệp trưởng lão cười ha ha nói:
- Ngươi khôn khéo lắm, chờ xem thứ mà ta thưởng cho ngươi so với những thứ này còn ở một tầng cao hơn.
Diệp Bạch khẽ giật mình, ánh mắt của hắn rời đi nhìn về phía bảo vật còn lại duy nhất ở trong Huyền Tinh bảo quỹ. Hồng Diệp trưởng lão đưa tay vào, một vật rơi xuống bàn tay của lão, sau đó lão đưa tới trước mặt của Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhìn kỹ nó, trong lòng hắn đột nhiên chấn kinh, hắn mở to hai mắt thật lâu không nói nên lời.
Trong đáy hộp Tử Tâm nhung này chính là hai hạt đạt dược nho nhỏ màu kim sắc, nắp hộp vừa mở ra, mốt mùi hương nồng động truyền tới, Diệp Bạch chỉ hít một hơi mà cảm thấy đầu óc thư thái vô cùng.
Hồng Diệp nhẹ nhàng lấy một tờ giấy ra, đưa tới trước mặt Diệp Bạch. Diệp Bạch nhìn thì thấy tờ giấy chỉ có mười chữ rải rác, tuy nhiên mười chữ này khiến cho Diệp Bạch kinh ngạc không thôi.
- Cực đạo Kim Đan, một kim đan cực hạn, là tam giai đê cấp đan dược, có khả năng khiến cho Huyền Sĩ tiến sâu vào cảnh giới Huyền Sư, tử lệ tiến giai hoàn mỹ đạt tới bốn thành. Đan dược này còn có thể giúp cải thiện thể chất, tăng cường tu vi huyền khí thêm một tầng, có thể khiến cho hắn tiến thẳng tới cảnh giới Huyền sĩ trung giai. Mỗi viên Cực Đạo Kim Đan này có giá trị mười lăm vạn năm nghìn năm trăm điểm cống hiến.
- Cực Đạo Kim Đan, quả nhiên là Cực Đạo Kim Đan.
Diệp Bạch cả người trở nên ngây dại, hắn hoàn toàn không thể tin được vật trước mắt mình chính là Cực Đạo Kim Đan. Hồng Diệp nhìn hắn, thở dài nói:
- Nếu như ta không phải đã vượt qua được cảnh giới Huyền Sư thì cũng không thể đưa cho ngươi, ngươi cũng biết giá trị của thứ này sao?
Diệp Bạch mờ mịt gật đầu, hắn không nói nên lời nào.
*****
Hồng Diệp trưởng lão nhìn dáng vẻ của hắn rồi thở dài nói:
- Hai viên Cực đạo kim đan này có thể khiến cho Huyền Sĩ tiến sâu vào Huyền Sư thành công, biết bao nhiêu người bị vây hãm bởi cảnh giới Huyen Sĩ cuối cùng cũng nhờ nó mà bước vào cảnh giới Huyền Sư. Ở Diệp gia chúng ta nếu như không tính tứ đại thủ hộ thì chỉ có Diệp Thiên gia chủ. Cho nên có thể tiến vào cảnh giới Huyền Sư chỉ có những người đệ nhất nhân của Diệp gia. Sau naỳ Diệp Thiên mất đi thì một huyền sư khác sẽ tiếp nhận chức vụ gia chủ, cho nên nói hai viên thuốc này trân quý, ngươi có biết tại sao không?
Diệp Bạch ấp úng không biết nói gì.
Hồng Diệp tiếp tục nói:
- Cả Hỏa Vân Thành tiến lên tới cảnh giới Huyền Sư thì chỉ có bốn năm vị, trong khi đó Huyền Sĩ tầng thứ mười đỉnh giai thì không thiếu. Những người muốn tiến thêm một bước thì cẩn phải có cơ duyên, mà trong những cơ duyên đó là phải kiêm được đan dược Kim Đan này mới có xác suất thành công cao lên được. Hai viên đan dược cực đạo kim đan này là hai viên mà các Huyền Sĩ đều điên cuồng muốn có. Lần này ta thưởng cho ngươi, ngươi nhất định phải giữ nó cho kỹ, không được để cho người khác biết, bằng không ngươi sẽ là cái đích để vô số người ám sát, cướp đoạt bởi người ngoài, thậm chí là cả đồng môn.
Diệp Bạch gật gật đầu, hắn há hốc miệng. Đan dược này vô cùng quý giá so với Tích Huyết Tử Kim Đan thì cao hơn một tầng, giá trị rất cao. Bỗng nhiên, Hồng Diệp lại cất tiếng:
- Ngươi cũng không cần phải lo sợ, ngoại trừ ta và ngươi ra thì có rất tí người biết, chờ khi ngươi đến cảnh giới Huyền Sĩ đỉnh giai thì hãy mang ra dùng, đến lúc đó Diệp gia chúng ta lại có một huyền sư nữa kế nghiệp.
- Hơn nữa...
Lão nhìn Diệp Bạch một cái rồi nói tiếp:
- Không chỉ vậy, cho dù tỷ lệ đó cũng không giúp ngươi thành công thì cũng sẽ khiến ngươi mất ít thời gian hơn để tiến vào cảnh giới Huyền Sư trung giai, thậm chí là cao giai, mà những lão già chúng ta thì không có ai có thể chờ đến khi tu luyện tới ngày đó. Hai viên Cực Đạo Kim Đan này sẽ rút ngắn thời gian luyện công của ngươi tới mười năm, cho ngươi có cơ hội đánh sâu vào cảnh giới Huyền sư cao giai, ngươi có hiểu ý của ta không?
Diệp Bạch gật gật đầu, hắn hiển nhiên hiểu rõ.
Có người tu luyện tới cảnh giới Huyền Sĩ đỉnh giai thì đã là tận cùng rồi, có lẽ cố gắng đến đâu cũng không lên được Huyền Sư. Quá trình này thường phải mất mười năm, hai mươi năm, bốn mươi năm, thậm chí là đến chết cũng có khi không thành công, mà bình thường Diệp Bạch cũng phải giống như những người kia, phải tốn vài năm, vài chục năm tìm hiểu mới có thể đột phá, tuy nhiên hiện tại hắn đã có Cực Đạo Kim Đan, tỉ lệ tiến giai nâng tới bốn phần, một khi thành công hắn sẽ rút ngắn so với người bình thường mười năm, hai mươi năm, thậm chí là sáu mươi năm và cả cuộc đời. Sau đó lại tiến sâu vào Huyền sư cao giai, cảnh giới mà người khác phải đau khổ mới đột phá được.
Một thứ có khả năng trở thành Huyền sư rút ngắn thời gian tu luyện như Cực Đạo Kim Đan này thì bất cứ ai cũng phải điên cuồng.
Hai thanh huyền binh nhị giai cao cấp so với thứ này thì hoàn toàn không thể so sánh được. Nếu như công lao của Diệp Bạch không thực sự quá lớn chỉ sợ Hồng Diệp cũng không bao giờ cho hắn.
Mà bọn họ lúc trước khi đánh sâu vào cảnh giới Huyền Sư thì cũng không dùng mà để lại cho hậu nhân, mà người hiện tại được hưởng chính là Diệp Bạch.
- Chỉ có thể đạt tới cảnh giới Huyền Sĩ đỉnh giai thì ta có thể tiến sâu vào Huyền sư. Nghĩ tới lúc đối mặt với gia chủ Diệp Thiên Vấn, vô hình trung Diệp Bạch có một cảm giác kích động không thể hiểu nổi, nó đại biểu cho thực lực mạnh mẽ, còn có quyền lực địa vị, vô số, vô số... Đến lúc đó, muốn đổi công pháp, đan dược gì cũng được.
Chính là công pháp cao cấp nhất của Diệp gia chỉ có một mình gia chủ mới có thể học được.
- Cho nên, hiện tại mình phải cố gắng, tranh thủ thời gian từng ngày để trở thành Huyền Sĩ đỉnh giai, có cơ hội dùng Cực Đạo Kim Đan, đạt tới cảnh giới Huyền Sư.
Hồng Diệp nhìn về phía Diệp Bạch mà nói:
- Huyền giả tiến sâu vào Huyền Sĩ thì dùng Cực Lạc Kim Đan, Huyền Sĩ tiến sâu vào Huyền Sư thì dùng Cực Đạo Kim Đan. Huyền Sư tiến sâu vào Huyền Tông thì phải dùng Tích Huyết Kim Đan. Huyền Tông tiến sâu vào Huyền Vương thì phải dùng Tạo Hóa Kim Đan. Huyền Vương tiến sâu vào Huyền Tôn thì phải dùng Vô Cực Kim Đan. Diệp Bạch bây giờ ngươi có biết tại sao những đan dược này đều có từ Kim không?
Diệp Bạch mờ mịt mà lắc đầu.
Hồng Diệp giải thích nói:
- Kim Đan, Kim đan chính là đan dược cửu chuyển mới có thể được gọi là Cửu chuyển kim đan. Đây chính là nhất phẩm đan dược. Kim Đan có tên là Cực lạc Kim Đan, hay Cực đạo kim đan, Tích Huyết Kim Đan... đều phải trải qua thiên tân vạn khổ, đan dược cửu chuyển mới có thể thành. Mỗi viên thuốc này đều có đặc tính, có thể khiến ngươi tăng tỉ lệ tiến giai, tuy nhiên nó vô cùng thưa thớt, khó mà có được.
- Có người đánh đồng Kim Đan với nội đan mãnh thú, cho rằng giá trị của nó không qua nổi mãnh thú nội đan. Tại vì mãnh thú nội đan tứ giai vô cùng khó có được, mà Kim Đan thì có nhiều hơn. Tuy nhiên, đó chỉ là đối với kim đan có phẩm giai nhị tam, đến khi kim đan đạt phẩm giai tứ phẩm thì cũng giống như mãnh thú nội đan, vô cùng khó kiếm, thậm chí còn trân quý hơn.
- Bởi vì tứ phẩm kim đan, Tạo Hóa Kim Đan có thể khiến cho Huyền Tông tăng tỉ lệ đột phá lên Huyền vương, cái này nội đan mãnh thú không thể so sánh được. Mỗi đan dược kim đan bất luận phẩm giai đều có giá trị khó mà đánh giá được, cho nên khi ngươi từ Huyền Sư tiến lên Huyền vương cần tích Huyết kim đan thì vô cùng khó tìm. Không nói đến tam phẩm kim đan, chỉ cần nhị phẩm kim đan này thôi đối với Diệp gia chúng ta cũng là một vật vô cùng trân quý, đại vị thậm chí còn hơn so với lục giai đê cấp công pháp. Ta hôm nay nói điều này để ngươi biết rằng ngươi hãy bảo vệ nó cho thật tốt, cố gắng không được làm mất, lãng phí của Diệp gia chúng ta. Đây cũng là vinh quang của gia tộc và cũng là trách nhiệm của ngươi.
Diệp Bạch trịnh trọng gật đầu nói:
- Đa tạ Hồng Diệp trưởng lão đã giáo huấn, đệ tử hiện tại đã minh bạch.
Hồng Diệp thỏa mãn gật nhẹ đầu nói:
- Ngươi cũng không cần nghiêm trang như vậy, hiện tại ngươi còn cách Huyền Sĩ đỉnh giai rất xa, thứ này chỉ cần cất kỹ là được. Nếu như nói Huyền giả khi tiến giai thành Huyền Sĩ cần Trúc Cơ thạch làm nền tàng để có thể đi xa sau này thì Cực Đạo Kim Đan này có thể giúp ngươi khi tiến sâu vào cảnh giới Huyền Sư có thể nâng cao cực hận của thân thể mình, trợ giúp ngươi có thể tiến giai hoàn mỹ tới tận Huyền Tông. Cực hạn trong cực hạn, rồi sẽ có ngày ngươi minh bạch ý nghĩa của những chữ này.
Bình thường tu luyện ngươi cần phải nhớ kỹ hai từ cực hạn. Cực hạn chính là những hình ảnh đẹp nhất cho nên ngươi bình thường cần phải mỏ rộng cực hạn thân thể ra, đến một ngày nào đó mới có thể phát huy lớn nhất.
Diệp Bạch gật đầu nói:
- Đệ tử ghi nhớ.
Hồng Diệp vỗ vỗ vai hắn rồi nói:
- Tốt lắm ngươi lần này cứu cả gia tộc trong cơn nguy nan nên xứng đáng được hưởng nó. Lần này ngươi cất kỹ đi, không được để cho người khác biết.
Diệp Bạch cẩn thận cất cái hộp vào trong người.
Hồng Diệp trưởng lão bỗng nhiên nói tiếp:
- Ngươi đi đi, bằng không lão già tri âm của ta thấy hai viên đan dược này mất đi thì kìm không nổi đau lòng mà lấy lại đó.
Diệp Bạch nghe vậy thì dở khóc dở cười, hắn nhanh chóng cùng với Hồng Diệp trưởng lão rời khỏi Huyền Vũ các rồi từ biệt đi về Đoạn Cư của mình.
Vừa về tới Đoạn Cư hắn lập tức tuyên bố sẽ bế quan, bất luận là ai cũng không được quấy rầy. Tất cả mọi người đều biết rằng Diệp Bạch được tưởng thưởng nhưng không biết là được thưởng gì, dần dần mọi người cũng không chú ý nữa.
Diệp Bạch thở dài một hơi, hắn vô cùng minh bạch đạo lý thất phu không có tội mang ngọc có tội. Hắn xác định, chỉ cần mình khoe khoang bốn chữ Cực Đạo Kim Đan này ra thì chỉ sợ mình không thể nhìn thấy thái dương ngày mai. Lần này mình khẩn cấp bế quan, không có mấy ai nhớ tới mình nữa, tất cả mọi người đều bận rộn chuyện của Diệp gia.
Sau đó các trưởng lão hé lộ tin tức, truyền đến những quốc gia khác. Hơn mười nước lớn nhỏ ở bốn phía La Lâm đế quốc, bao gồm cả Lam Nguyệt công quốc cũng đều sôi trào.
Bởi vì tin tức này tuy mơ hồ nhưng đủ khiên cho tất cả những tông môn từ nhỏ đến trung chấn động và sôi trào.
Ở bên ngoài Hỏa Vân thành của La Lâm quốc, trong Thiên Báo Cốc ở mỗi chỗ sâu nhất trong lòng đất có cất giấu một quyển thanh giai kiếm quyết cùng với ba hạt Tích Huyết Kim Đan. Thứ này chính là bảo dược mà Ô Linh Tông bỏ công sức kiếm được.
Điều mà bọn người Diệp Bạch không ngờ được chính là uy lực của những lời đồn đại này thậm chí còn ngoài tưởng tượng của họ.
← Ch. 0091 | Ch. 0093 → |