← Ch.0110 | Ch.0112 → |
Diệp Bạch đưa tay vung một đạo Ẩn Hình Thảo ra, một đám sương mù vì vậy mà hiện ra bao quanh hắn. cuối cùng Diệp Bạch sát nhập vào trong đám sương mù, bây giờ cho dù phía đối diện có người tới cũng không thể phát hiện ra được.
Sau đó ống tay áo của Diệp Bạch rung lên, hơn mười cấm chế trường kiếm từ đó mà xuất hiện, Diệp Bạch theo đó mà bố trí một kiếm trận nho nhỏ, Hoa Mộc kiếm trân, tổng cộng là ba mươi sáu thanh bảo kiếm Huyền phù bao quanh hắn, bảo hộ hắn ở trung tâm, bất kỳ vật gì iến tới sẽ bị kiếm trận giết chết. Tuy vậy, Diệp Bạch vẫn chưa yên tâm, toàn thân hắn lóe lên một luồng bạch quang, Hộ Thể Kiếm khí nhờ vậy mà phát động, cho dù là độc phong lợi hại cũng không thể tiến tới gần hắn, hắn có thể kịp thời phòng bị.
Sau đó bàn tay của hắn cử động một lần nữa, hơn mười Hồng Sắc lợi kiếm bay lên. Diệp Bạch ẩn mình ở trong kiếm trận, ai cũng không thể nhìn thấy, hình thành nên một đạo phòng ngự.
Sau đó Diệp Bạch mới cẩn thận bước lên, từng bước từng bước tiến về phía trước. Trong làn sương mù, bỗng một tiếng ông vang lên, một hắc sắc độc phong hướng về phía Diệp Bạch mà lao tới. Ánh mắt của Diệp Bạch co rút lại, tien tới gần hắn mới biết rằng đây chính là Biến Dị Sát Nhân phong, nhị giai đê cấp.
Diệp Bạch vung tay lên, kiếm trận bốn phía định tiêu diệt. Trong nhất thời, Biến Dị Sát Nhân phong kia không bay tới gần được nữa, bị kiếm khí tiễu sát thành từng mảnh nhỏ, hóa thành một làn khói đen mà bay lả tả xuống.
Tuy nhiên, đúng lúc này bốn thanh âm ong ong ong ong lại vang lên một lần nữa, lại là bốn con Độc Phong lao tới. Lần này chính là Hoàng Yêu Hổ Đầu Phong và Sắc Trạch Tiên Diễm Phong. Hoàng hắc giao nhau, thân thể vô cùng lớn, bọn chúng bay trên trời tựa hồ như là một đạo đao kiếm. Diệp Bạch vội vàng thúc giục kiếm trận, ba tiếng kịch liệt vang lên, Hoàng yêu hổ đầu phong lập tức bị tiêu diệt thành từng mảnh nhỏ, nhưng con Hoàng yêu hổ đầu phong thứ hai lại vọt qua được chướng ngại, mãnh liệt tiến vê phía Diệp Bạch.
Diệp Bạch trong lòng kinh hoàng, Hộ Thể kiếm khí của hắn liền chuyển động, đem con Hoàng Yêu hổ đầu phong kia chém giết, cả người toát ra từng luồng mồ hôi.
Khó trách ở nơi này có thể nói ngay cả Huyền Sư đê cấp cũng có thể gặp nạn, độc phong trong này thật là quá kinh khủng, đây chỉ là bốn con mà đã làm khó mình như vậy, chút nữa tám con, chín con, mười con thậm chí là một đàn thì ngay cả Huyền Sư cao giai cũng muốn chạy trốn.
Hơn nữa Diệp Bạch cũng cảm thấy độc phong này đã trải qua biến dị, hình thể vô cùng lớn, khác với những độc phong bình thường rất nhiều lần, lực công kích cũng vô cùng kinh người, có lẽ ngay cả thiết giáp cũng có thể xuyên qua. Mà những con này có kịch độc vô cùng,
Diệp Bạch không kìm được mà đề cao cảnh giác, lỗ tai đảm bảo trạng thái linh mẫn nhất, chỉ cần có gió thổi qua là lập tức phát giác.
- Ông ông.
Những âm thanh xé gió kịch liệt vang lên, đây là chuyện Diệp Bạch sợ nhát, tám con độc phong màu vàng, so với những con biến dị phía trước thì còn lớn hơn gấp đôi. Bọn chúng trong thoáng chốc đã bay vào kiếm trận của Diệp Bạch, đem kiếm trận đảo loạn. Tuy Diệp Bạch dùng hết sức lực nhưng vẫn chỉ có thể giết được hơn một nửa, vẫn có ba con tiến vào trong Kiếm trận nặng nề, xâm nhập tới thân thể của Diệp Bạch. Hộ Thể kiếm khí của Diệp Bạch vội vàng chuyển động, mốt lúc sau, hai con độc phong đã bị đánh lui, một lần nữa rơi vào trong kiếm trận, bị tan thành tro bụi. Chỉ có một con là có thể xuyên qua Hộ Thể kiếm khí, hướng về phía Diệp Bạch mà tấn công.
- Đây chính là biến dị Phân Thiệt phong, nhị giai trung cấp.
Diệp Bạch hoảng hốt chuyển động ngón tay liên tục, hơn mười đọa kiếm khí lợi hại bỗng nhiên xuất hiện, xoay tròn mà cắt tới. Đạo kiêm khí thứ nhất vừa vung lên, sắc bén như ngọc lợi kiếm hoa, khiến cho tốc độ của độc phong bị giảm trừ, không thể tiếp tục tiến tới được nữa.
Ngay lúc này, Lợi Kiếm hoa thứ hai, thứ ba thứ tư thứ nă, tổng cộng năm lợi kiếm hoa đã xoay tròn cắt qua, khiến cho độc phong bị cắt làm nắt báy, rớt xuống mặt đất.
Diệp Bạch thở phào một hơi, lần liên tục giao chiến này khiến hắn không chịu nổi mà toát ra đầy mồ hôi.
Đây mới chỉ là một phần ba lộ trình mà đã như vậy, tiếp theo phải làm sao đây?
Diệp Bạch không thể tưởng tượng được.
Hắn vội đem huyền khí vận chuyển tới hai mắt, sử dụng Vọng Khí quyết mà nhìn về phía trước, nhìn sương mù mênh mông vô cùng vô tận. Ở nơi đó tất cả đều là độc phong, ở xung quanh thân thể của Diệp Bạch có ít nhất vài chục con, hình thể khác nhau, tướng mạo bất đồng, từng con từng con đều vô cùng dữ tợn dị thường, uy mãnh sát ác.
Ầm, đột nhiên mười con độc phong bay đến, lần này có sáu loại, một con đầu tròn vo đen bóng, chính là Độc vương phong, một con toàn thân màu đỏ sậm, đây chính là Hấp Huyết Phong, một con trong suốt lóng lánh, đây chính là Băng Vương phong. Một con có chiếc eo nhỏ, lông vàng, đây chính là Tế Yêu phong. Một con quái vật ba đầu màu đỏ, cả người tựa như là thiết đồng, lớn nhất bay ở giữa, tựa hồ như là vua vậy, chính là Thiết Đầu phong.
Hơn mười con độc phong bay tới vỗ cánh ong ong. Tinh thần của Diệp Bạch liền hoảng hốt, tay áo của hắn rung lên, ba mươi sáu thanh lợi kiếm ở bốn phía bay ra lần nữa, khiến cho Hoa Mộc kiếm trận tăng lên gấp đôi, xoay tròn vô cùng nhanh. Nhưng khi Diệp Bạch tung ba mươi sáu chuôi kiếm ra thì khuôn mặt của hắn liền tái nhợt, đây chính là khả năng vô tận của hắn, sức mạnh hiện tại của hắn không thể nào có được kiếm trận như vậy. Tuy nhiên hiện tại Diệp Bạch không có cách nào, bảy mươi hai chuôi kiếm ở bốn phía mãnh liệt xoay tròn tạo nên một đạo Xích Bạch võng kiếm.
Từng thanh âm rột rột không ngừng vang lên, hơn mười con độc phong đã bị giết hơn phân nửa, bị những võng kiếm này tiêu diệt thành từng mảnh nhỏ, kể cả Thiết Đầu phong cũng nằm ở bên trong. Một nửa số còn lại chui ra khỏi võng kiếm, hướng về phía Diệp Bạch mà tấn cô tới, Hộ Thể Kiếm khí xung quanh Diệp Bạch động đậy, lại đem một phần ba con trong đó đẩy trở về, khiến cho chúng bị tiêu diệt toàn bộ. Tuy nhiên, vẫn còn sáu con độc phong tránh thoát mà lao về phía người Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhìn về phía trước mặt thì ánh mắt không kìm được mà biến đổi.
Nhìn thấy ba con độc phong người cứng như thép này lao về phía Diệp Bạch, hoàn toàn có thể xuyên qua người của hắn. Tuy nhiên, lúc này Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng, không hề lùi bước. Quanh người hắn lúc này bỗng nhiên xuất hiện mười vòng tròn đỏ sậm, Diệp Bạch khẽ quát lên một tiếng:
- Hoa hoàn cự.
Trong nhất thời, vòng hồng sắc đã đem ba con Thiết Đầu phong bắn ra xa mấy mét, tuy nhiên không giết chúng nó.
Cùng thời điểm đó, hơn mười sợi dây màu đó đã bay ra bên ngoài, bằng một tiếng, Tam đầu Kim hồng sắc kia đã bị đánh trúng. Diệp Bạch nhìn nó bằng một con mắt lạnh, trầm giọng nói:
- Đằng Bạo.
- Ầm ầm ầm, ba tiếng nổ vang lên, ba con Thiết đầu phong trong nháy mắt bị đánh tan. Diệp Bạch thu hồi lại hấp Huyết đằng, hắn nhịn không được mà xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Lúc Diệp Bạch ở Thần Vụ Cốc, giết một số đệ tử Ô Linh tông chính là Hoa Hoàn Sát, lần này. May mắn rằng Thập phương Huyền quyết hắn đã tu luyện ra rất nhiều sự biến hóa. Ban đầu, Diệp Bạch ở Thần Vụ cốc giết một số đệ tử Ô Linh tông chính là dùng Hoa Hoàn Sát này, lần này những Độc phong này không thể kháng cự lại Hoa Hoàn, cùng với sự biến hóa của Đằng Bạo.
Sau khi phá xong Thập Phương huyền quyết của Diệp Thiên Nhi, Diệp Bạch rút ra kinh nghiệm xương máu rằng cho dù không phải Thập phương huyền quyết. Diệp Bạch tổng cột tu luyện ra mười sáu tổ hợp biến hóa, trong đó biến hóa mà hắn dùng nhiều nhất chính là Lợi Kiếm hoa này, uy lực mạnh nhất, biến hóa thành kỹ năng "Đằng Bạo"
Diệp Bạch phát hiện ra Hấp Huyết Đằng này một khi thúc nhập huyền khí quá lớn, tụ ở một chỗ thì sẽ áp súc đến tận cùng, phát ra một tiếng nổ mạnh, loại tiếng nổ này ngay cả kim thiết vững chắc cũng không thể không bị phá hủy. Uy lực của nó vô cùng to lớn, tuy nhiên loại kỹ năng này cũng có tệ nạn của nó, muốn cho Hấp Huyết đằng nổ mạnh ra, khống chế nó thì xác thực vô cùng khó. Hơn nữa một lần thứ này đều tiên hao một lượng huyền khí rất lớn, trong chiến đấu vô cùng bất lợi, Diệp Bạch tạm thời không có cách nào thay đổi nó, chỉ có thể tăng huyền khí của mình lên.
Vừa rồi nếu như Diệp Bạch không đụng phải Thiết Đầu phong khó chơi thì Lợi Kiếm hoa cũng không có cách nào. Các chiêu thức bình thường rất khó giết được nó, nếu như không phải là nguy cấp trong sớm tối thì Diệp Bạch cũng không sử dụng kỹ năng này.
Vừa rồi nếu như không phải là Diệp Bạch mà là một huyền sư đê giai khác gặp phải tình cảnh này thì cũng khó mà thoát ra được, khó trách có nhiều người ở bên ngoài cốc không dám đi vào, không phải bọn họ không muốn xem náo nhiệt mà là không có can đảm xông vào cái sơn cốc này.
Sau đó một thời gian, Diệp Bạch cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy thỉnh thoảng vẫn có độc phong bay tới nhưng đại bộ phận bọn chúng đều không qua khỏi kiếm trận của hắn, một số ít vượt qua được thì đã bị Hộ thể kiếm khí của hắn ức lui về, tiễu sát thành từng mảnh nhỏ. Nếu như hộ thể kiếm khí không giết được thì vẫn còn có Kiếm hoa, chỉ có một số rất ít gần tới được người Diệp Bạch, lúc này Diệp Bạch dùng một chiêu Đằng Bạo đem bọn chúng giết hết.
Đôi lúc độc phong vô cùng nhiều, phát ra từng thanh âm o o, những độc phong kia phảng phất như là mưa trên trời xuống đất vậy.
Cứ như vậy, Diệp Bạch rốt cuộc cũng đã vượt qua được, gặp độc phong giết độc phong, xuyên qua một tầng vụ khí mà thoát đi. Cuối cùng một điểm ánh sáng lộ ra, vụ khí tất cả tiêu tán không còn, không có một con độc phong nào dám tới gần. Diệp Bạch quay lại một góc, bí mật nhìn lại, cuối cùng Diệp Bạch minh bạch được địa phương của mình đi tới.
Mấy nghìn Huyền Sĩ lúc này đang tụ lại ở đó, mười tám tông môn không thiếu một ai. Ở trên mặt đất lúc này, tại một cái lò hương thiêu đốt một sợi dây màu xám, sợi dây này đã được đốt mất một nửa. Lúc này trong lòng của Diệp Bạch động đậy, rốt cuộc hắn cũng biết vụ khí và độc phong không dám tới chỗ này. Thứ này trong lời của Tửu công Bùi Vũ Thiên chính là Thần hương.
Chỉ có nó mới có thể bảo vệ những đệ tử tông môn này không có chuyện gì.
← Ch. 0110 | Ch. 0112 → |