← Ch.0155 | Ch.0157 → |
Cả lôi đài rung động kịch liệt, hoàn toàn không thấy bóng người, bụi mù tán đi, bóng người hiển lộ ra, quần áo dính máu dày đặc hơn, toàn thân phảng phất có một lớp hắc khí lượn lờ, cứ như là ma thần, trên gương mặt hắn có ba đạo kiếm bắt mắt, không phải là Tư Đồ Xa thì là ai?
Mà đối diện với hắn, tử y thanh niên đang quỳ trên mặt đất, ở ngực cháy đen một mảng, tựa hồ như bị cự chùy đánh vào, quần áo rách nát. Mà hai tay của hắn tràn ngập máu tươi, không còn nguyên hình là bàn tay nữa, hai ống tay áo bị rách nát, khắp nơi đều là vết máu.
Mái tóc của hắn rối tung, khóe miệng tràn ngập tơ máu, đỏ tươi chói mắt, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy vàng, không hề có chút sinh khí, hai mắt trống rỗng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Cả người hắn giống như là một người máu.
Trông thấy bóng dáng của hắn, tất cả mọi người đều kinh hô lên:
- Đạm Thai Vân, Đạm Thai Vân, một trong tam đại đệ tử của Đạm Thai gia tộc, là một cao thủ đệ tử.
Không ít đệ tử của Đạm Thai gia đều trợn tròn mắt nhìn bộ dạng của Đạm Thai Vân ở trên đài, bọn họ đều đỏ bừng cả con mắt, nhìn Tư Đồ Xa ở trên đài giống như là ôn thần kia, nếu như không phải có trưởng lão ngăn cản, chỉ sợ bọn họ đã xông lên.
Tuy nhiên, ngay cả vị trưởng lão ngăn cản mọi người xông lên đài tìm Tư Đồ Xa báo thù trong mắt cũng xuất hiện vẻ đỏ bừng, có một vẻ khiến cho người ta sợ hãi không nói nên lời.
Đạm Thai Vân bình thường tiêu sái ngang ngạnh thong dong bây giờ giống như là một người máu, huyền kỹ phòng ngự Thiên Nguyên hỏa thuẫn của hắn đã hoàn toàn bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, tiêu tán trong không khí.
Hắn có thể chi trì tới đây là một nghị lực lớn lao, Đại Hóa Ma Thần chưởng của Tư Đồ Xa đã hoàn toàn đánh trúng trên người của hắn, nếu không phải nhờ Thiên Nguyên Hỏa Thuẫn thì chỉ sợ lúc này hắn chỉ còn là một cỗ thi thể.
Nhưng bây giờ khi bị Thiên Nguyên Hỏa Thuẫn cắn trả thế này, bị Đại Ma thần chưởng đánh trúng hắn cơ hồ trở thành một phế nhân, nếu như không có một hai tháng nghỉ ngơi thì cả đời này đừng mong mà khôi phục lại được như trước chứ đừng nghĩ đến chuyện đạt tới trình độ kế tiếp hiện tại. Đạm Thai Vân mãi mãi không thể tiến giai trở thành huyền sĩ, chỉ có thể vĩnh viễn giậm chân ở cảnh giới Huyền giả này.
- Tuyên bố đi!
Khuôn mặt của Tư Đồ Xa không hề có chút biểu lộ mà nhìn về phía dưới võ đài. Ánh mắt của hắn lạnh như băng, tất cả mọi người nhìn thấy vậy thì cảm thấy trong lòng rét lạnh, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
- Tư, Tư Đồ Xa thắng.
Vị trưởng lão kia lắp bắp nói, lão không dám đi lên đài, chỉ dám tuyên bố người chiến thắng sau đó tranh thủ thời gian mới hai đệ tử cảu Đạm Thai Gia lên khiêng Đạm Thai Vân xuống. Tuy nhiên, hai người kia vẫn sợ hãi Tư Đồ xa, run lẩy bẩy không dám lên trên đài. Tư Đồ Xa liếc nhìn hai người sau đó nhảy xuống dưới đài, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Tất cả mọi người nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy ôn thần, chỉ sợ tránh không kịp.
Tư Đồ Xa máu tinh vô cùng, so với Diệp Khuyết liều mạng thì hắn khiến cho người ta sợ hãi gấp trăm lần.
Mãi đến khi Tư Đồ Xa rời đi đã lâu, hai đệ tử của Đạm Thai gia trước sự thúc giục của vị trưởng lão mới đi lên trên đài, mang người đầy máu là Đạm Thai Vân xuống dưới, bọn họ nhanh chóng mang vào trong y quán, chỉ sợ chậm nữa bước thì không xong. Trên đường khiêng đi, mặt đất hiện ra một đường máu.
Thấy cảnh tượng như vậy, không ít người hít thở gấp gáp, một thiên tài như vậy mà bị phế đi giống như hai đệ tử tinh anh của Diệp gia thật là đáng tiếc. Bọn họ tưởng rằng chỉ có đệ tử Diệp gia Tư Đồ Xa mới không vừa mắt, bây giờ mới biết được, bất kể là ai hắn cũng dám hạ sát thủ.
Mà Diệp Bạch lẫn ở trong đám người cũng nhìn thấy hết thảy. Đối với sự độc ác của Tư Đồ Xa, hắn không hề sợ hãi chỉ có tức giận. Người này đem tính mạng của con người ra làm trò đùa, Thiên Nguyên Hỏa Thuẫn của Đạm Thai Vân bị phá, nhưng dù sao vẫn là huyền kỹ hoàng giai đỉnh cấp, hóa giải được tám phần công kích, nếu là người khác chỉ sợ đã biến thành một đống máu trước Đại Hóa Ma thần chưởng, hoàng giai đỉnh cấp huyền kỹ của Tư Đồ Xa.
Diệp Bạch nắm chặt tay, sau đó hắn rời khỏi lôi đài, trở về giữa đám người của Diệp gia, lúc này cuộc tỉ thí ở các lôi đài khác cũng đã diễn ra xong, Diệp Khuyết ở lôi đài số năm và Diệp Thiên Nhi ở lôi đài số hai đều chiến thắng đối thủ trở về. Đối thủ của Diệp Khuyết chính là một đệ tử tinh anh của La gia, La Thiên Tùng, ở trong La gia, hắn chính là người duy nhất sau La Long Hạc tiến vào mười tám người mạnh nhất. Mà Diệp Thiên Nhi, gặp phải một đệ tử của Diệp gia là Diệp Phá, trận chiến này không có gì đáng quan tâm, Diệp Thiên Nhi thoải mái chiến thắng mà trở về, mà ở lôi đài số ba, Đạm Thai Liên Thành của Đạm Thai gia đối đầu với Tư Đồ Quỷ cũng chiên thắng, tấn cấp thành công thành chín người mạnh nhất.
Những đê tử của Diệp gia như Diệp Hàn, Diệp Tông, Diệp Hiển, Diếp Phá tuy thất bại nhưng tâm tình của bọn họ vẫn không bi quan, bởi bọn họ tin rằng với thực lực của mình thì trong số chín người mạnh nhất không thể có tên của họ, đối với kết quả này bọn họ đã đoán trước cho nên cũng không thất vọng gì nhiều.
Lọt vào vòng mười tám người mạnh nhất bọn họ đã vô cùng thỏa mãn, đây chính là mười tám người mạnh nhất của Tứ Đại thế gia, hơn nữa bọn họ còn có một cơ hội là tranh giành ba danh ngạch nữa. Tuy nhiên, trong ba danh ngạch này có rất nhiều người cạnh tranh cùng, gồm có Tư Đồ Quỷ của Tư Đồ gia, La Thiên Tùng của La gia, Đạm Thai Vân của Đạm Thai gia, cùng với những người khác nữa, thực ực cũng rất mạnh.
Nhưng dù sao, bọn họ cũng có ý niệm, mười tám người mạnh nhất và mười hai người mạnh nhất là hai khái niệm bất đồng.
Tuy nhiên những điều này đối với bọn người Diệp Khổ và Diệp Bạch cũng không có quan hệ gì, bọn họ đã trở thành chín người mạnh nhất thành công, vững vàng có được một danh ngạch tham gia cuộc thí luyện ở Tử Cảnh cốc. Trong chín người, loại bỏ ra một người có thực lực yếu nhất thì tám người đều có tám danh ngạch tham gia thí luyện.
Nhưng người còn lại, tranh đoạt bài danh của gia tộc mình. Diệp Bạch, Diệp Khổ chính là những nhân vật đnrh cấp, cho nên những danh ngạch này như nằm chắc trong tay của họ.
Diệp Bạch đi tới gần thì biết thứ mà bọn họ đang thảo luận chính là chuyện của Đạm Thai Vân. Chuyện này vẫn chưa chấm dứt, còn rất nhiều sự xôn xao, lúc này ở trên sân rộng, mọi người đang thảo luận.
Cái tên Tư Đồ Xa này đã chọc giận rất nhiều người, đúng là không biết sống chết.
- Không cần nghĩ nhiều, kế tiếp nếu như hắn gặp được cao thủ chân chính thì sẽ có chuyện. Đạm Thai Vân dù sao cũng chỉ là đệ tử mạnh thứ tư của Đạm Thai gia tộc, còn có Đạm Thai Tử Nguyệt, Đạm Thai Thiên Phong, Đạm Thai Liên Thành. Diệp gia chúng ta còn có Diệp Khổ, Diệp Bạch, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi. Đến lúc đó, để xem hắn sẽ ra sao.
- Đúng, hi vọng vận khí của hắn không còn may mắn như xưa, sớm gặp Diệp Khổ, Diệp Bạch nhà chúng ta.
- Ừ, không cần đề cập nữa, ngày tận thế của hắn sắp đến, xem hắn còn có thể kiêu ngạo bao lâu nữa.
Tất cả mọi người lúc này không ngừng nhắc lại, hiển nhiên bọn họ đối với thực lực của Diệp Khổ, Diệp Bạch có một niềm tin rất lớn, nếu như bọn họ gặp phải Tư Đồ Xa thì nhất định sẽ thắng lợi mà hoàn toàn không nghĩ Tư Đồ Xa bây giờ đã không còn là Tư Đồ Xa trước kia.
Với thực lực của Diệp Bạch, cho dù xuất ra ba bộ Lục giai đê cấp cũng không nhất định là sẽ chiến thắng.
Đương nhiên muốn thua cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Cứ chờ xem, tám người mạnh nhất sẽ là ai, ai sẽ là người tham gia cuộc khảo nghiệm danh ngạch của Tử Cảnh Cốc.
- Đúng thế, nhanh đi.
Đột nhiên một người chạy tới, những người xung quanh lập tức oanh động, tất cả mọi người đều dũng mãnh lao tới. Tám danh ngạch này hiện tại đã xác định được, Diệp Bạch và Diệp Khổ hai người liếc nhìn nhau. Những người xung quanh, điển hình là Diệp Phá bỗng nhiên cất tiếng:
- Chúng ta đi xem xem, rảnh rỗi xem một chút, dù sao hiện tại chúng ta cũng không có việc gì làm.
- Đúng thế, đi xem náo nhiệt đi.
Diệp Hiển nói.
Diệp Khổ, Diệp Bạch thấy mọi người rục rịch, hơn nữa bọn họ cũng xác định tám người là ai, lúc này Diệp Khổ bỗng nhiên cất tiếng:
- Tốt lắm, chúng ta đi xem xem đi.
- Ầm, tất cả mọi người đều kích động, chen chúc mà đi xem. Mọi người dùng lực gạt đám người ra, mở ra một lối đi cho bọn người Diệp Bạch đít ới. Mà lúc này, ở trên vách tường có tám danh tự, giống như rồng bay phượng múa, từ trăm mét đã có thể nhìn thấy.
Diệp Khổ, Diệp Bạch đứng ở dưới tường, nhìn tám danh ngạch phía trên.
← Ch. 0155 | Ch. 0157 → |