← Ch.0159 | Ch.0161 → |
Diệp Bạch rời khỏi bàn bốc thăm, một lát sau Diệp Khổ cũng quay trở về.
Khi trở về, hắn đem thẻ trúc hiện ra trước mắt mọi người rồi thu hồi lại, mọi người nhìn thoáng qua, không khỏi cười khổ, chính là số sáu, Diệp Khuyết.
Vừa rồi bọn họ đã biết rằng đối thủ của Diệp Bạch chính là Diệp Bồng Lai, mà hiện tại Diệp Khổ lại có đối thủ là Diệp Khuyết. Năm đệ tử của Diệp gia, bốn người đã gặp nhau, hiện tại chỉ còn một người là Diệp Thiên Nhi.
Sau một lúc, tin tức đã truyền về, số một Đạm Thai Tử Nguyệt đấu với số bảy Diệp Thiên Nhi, số bốn Tư Đồ Xa đấu với số năm La Long Hạc.
Lúc này đây, Tư Đồ Xa vẫn chưa gặp gỡ đệ tử Diệp gia, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi bọn họ hơi tiếc nuối một chút. Bọn họ nhìn về phía Diệp Khổ và Diệp Bạch mà thở dài một hơi. Với tính tình của Diệp Khuyết và Diệp Thiên Nhi, nếu như gặp Tư Đồ xa, bọn họ sẽ có một trường ác đấu, tuyệt đối không chiến mà co lại. Tuy nhiên nhìn khách quan thì thực lực của bọn họ rất cao nhưng so với Tư Đồ Xa thì vẫn có sự chênh lệch cực lớn, khi tỉ đấu, tuyệt đối thua nhiều hơn thắng, hai người này đều là đệ tử tinh anh của Diệp gia, là nhân tài chính thức, người như vậy tổn thương thì thật là đáng tiếc.
Cho nên bọn họ cũng không hi vọng Diệp Khuyết và Diệp Thiên Nhi gặp phải Tư Đồ Xa. Chạm phải Tư Đồ Xa, phần thắng không dám nắm chắc, cho nên nhìn thấy Tư Đồ Xa chưa đụng phải đệ tử Diệp gia, hai người hơi thở ra một hơi.
Tuy vậy nhưng bon họ không nói ra.
Trận chiến này không có lo lắng gì lớn, hai bên có thực lực cách nhau quá xa, đương nhiên vì công bằng bọn họ phải đấu với nhau. Diệp Khổ, Diệp Khuyết đi về phía lôi đài số hai, Diệp Bồng Lai, Diệp Bạch đi về phía lôi đài số ba, Diệp Thiên Nhi đi về lôi đài số một.
Bởi vì đã đến giai đoạn tổng quyết thi đấu cho nên ở trong san rộng, nhiều lôi đài đã được tháo dỡ không còn nữa, bốn tòa lôi đài rất lớn và rộng rãi hiện ra, trải dài tới hơn trăm mắt.
Giờ mùi ba khắc.
Lúc này ánh mặt trời đã ngả về phía tây, sau đó có ba hồi chuông vang lên, trận chiến chuẩn bị bắt đầu. Đúng lúc đó, Thái cực nghiễm tràng oanh động một hồi, một đám người chen chúc đi tới, xuyên qua biển người mà hướng về phía đài quan sát chiến đấu.
Diệp Bạch, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Khổ, thậm chí là toàn trường đều nhìn về tất cả mọi người. Chỉ thấy trong đó là hai nguwjfj còn lại trong ngũ đại trưởng lão của Đạm Thai gai, cùn với hai vị trưởng lão thủ hộ Thiên Huyễn Vạn Tâm Độc, Khô Mộc và Tâm Huyễn trưởng lão. La gia thái thượng cung phụng La Tuất. Tư Đồ gia, tân nhậm tử tâm cấm địa, Tư Đồ Không. Trong sáu người này có năm người là huyền sư đê cấp, còn một người đi trước họ, không cần ai nói cũng biết.
Ai mà có bản lãnh lớn như vậy, dám đi trước bọn họ? Đáp án đã rõ ràng, tất cả đều biết được.
Chính là đặc sứ của Tử Cảnh Cốc, đặc sứ của tông môn bát phẩm.
Ánh mắt của mọi người đều cảm thấy nóng bỏng lên, những người này lần đầu tiên gặp đặc sứ của tông môn bát phẩm. Ngay cả Cửu phẩm tông môn, thậm chí là tông môn không nhập lưu bọn họ cũng chưa từng chứng kiến, vậy mà bây giờ có thể nhìn thấy đặc sứ của tông môn bát phẩm, có ai là không kiễng chân nhìn cho rõ.
Diệp Bạch, Diệp Khổ cũng hơi hiếu kỳ, dù sao sau này bọn họ cũng phải vào Tử Cảnh Cốc sống một thời gian, cho nên biết đặc sứ Tử Cảnh Cốc là ai thì cũng tốt. Trước đó chỉ có Đạm Thai Tử Nguyệt là đã gặp qua hắn.
Tuy nhiên, khi mọi người nhìn thấy đặc sứ tử cảnh cốc, mọi người lại sững sờ, khuôn mặt lộ vẻ không tin được.
Bởi vì dẫn đầu các vị trưởng lão trong tứ đại gia tộc là một người trẻ tuổi, có vẻ hơi thanh tú, nhìn dung mạo thì tuyệt đối không quá hai mươi lăm tuổi, còn trẻ như vậy mà có thể làm đặc sứ Tử Cảnh Cốc sao?
Tuy nhiên, với nhãn lực của Diệp Khổ, Diệp Bạch thì bọn họ nhanh chóng phát hiện ra năng lực bất phàm của đặc sứ. Nằm trong các vị cường giả huyền sư, hắn lại chẳng có một cảm giác đè nén. Ngược lại ở nơi này nhìn tới, từ người của hắn toát ra một vẻ siêu quần xuất chúng, như hạc giữa bầy gà, tựa hồ như chính hắn mới là huyền sư, còn những người bên cạnh mới là huyền sĩ vậy. Loại tương phản này, thực làm cho người ta khó tiếp nhận, phải biết rằng thực lực của hắn thoạt nhìn mới chỉ đạt tới huyền sĩ cao cấp đỉnh phong mà thôi, so với Đạm Thai Tử Nguyệt thì cũng không cao hơn bao nhiêu.
Tuy nhiên, Diệp Khổ, Diệp Bạch lại cảm thấy, nếu như Đạm Thai Tử Nguyệt đấu với hắn thì không thể nào đỡ nổi quá năm chiêu. Đây chính là đệ tử do tông môn bát phẩm nuôi dưỡng, làm sao thường nhân có thể so sánh được.
Đây chính là của đại tông môn. Cho dù Diệp gia, La gia, Tư Đồ gia, Đạm Thai gia dốc hết sức lực cũng bồi dưỡng không được. Diệp Bạch Diệp Khổ thậm chí hoài nghi, thực lực của Mãn Nhu Nhiên chân chính có lẽ sẽ không thua bất kỳ vị huyền sư nào.
Đây là một loại cảm giác, cảm giác này lại vô cùng rõ ràng.
Mà bọn họ cũng không hề có nghi ngờ sự chân thực của cảm giác này, bởi vì bọn họ biết rõ, một đệ tử bình thường của tông môn lớn như Tử Cảnh Cốc, có thể dễ dàng đánh bại huyền sĩ cao giai thì đừng nói là đệ tử hạch tâm. Những đệ tử hạch tâm kia, có thể chiến thắng địch nhân lớn hơn bọn họ vài giai.
Đại Tông môn, đó mới là nơi chân chính khai quật nhân tài. Mà ở La gia, Đạm Thai gia, Diệp gia, Tư Đồ gia này, cảnh giới huyền khí đã là một tu vi tiêu chuẩn.
Bọn họ từ bên trong đi ra, có một uy lực viễn siêu cảnh giới.
Diệp Khổ, Diệp Bạch biết rõ, trong tông môn, các đệ tử phải đi lịch lãm, trải qua huyết tinh chém giết, kinh nghiệm chiến đấu mới có thể sống sót, mới có thể trở thành đệ tử hạch tâm. Đừng nhìn bình thường bọn họ ôn hòa, ai cũng không biết rằng bọn họ đã phải trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến, kinh nghiệm phong phú không thể tưởng tượng được. Ở trong tông môn, thường xuyên xuất hiện loại này. Những mãnh thú bọn họ phải chém giết vô cùng hung hãn, đôi khi bọn họ bị phái lên chiến trường, tại nơi máu và lửa đó để rèn luyện chính mình.
So về tầm mắt, lịch duyệt thì Mẫn Nhu Nhiên chưa tới hai mươi lăm tuổi, nhưng có lẽ so về việc lịch duyệt, kinh nghiệm chiến đấu thì hắn còn cao hơn.
Cho nên, bọn họ có thể vượt cấp khiêu chiến, từ huyền sĩ khiêu chiến với huyền sư là một chuyện rất bình thường.
Nhìn thấy Mẫn Nhu Nhiên, bọn họ mới biết thực lực của mình chênh lệch với hắn rất nhiều. Có lẽ mười người Diệp Khổ, Diệp Bạch đấu với Mẫn Nhu Nhiên cũng không thể chiến thắng.
Đồng thời, điều này càng tăng thêm khát vọng gia nhập Tử Cảnh Cốc của bọn họ, bởi vì bọn họ biết rõ, chỉ có nơi đó mới có thể phát triển thực lực chân chính của mình, cả đời ở Hỏa Vân Thành, mãi mãi không bao giờ có cơ hội như Mẫn Nhu Nhiên, có khí độ, lịch duyệt, kinh nghieemjkia.
Mẫn Nhu Nhiên liếc qua mọi người một cái rồi đi lên trên đài xem chiến đấu, Diệp Bạch Diệp Khổ lúc này mới hồi phục lại tinh thần. Đúng lúc này, tiếng chuông lần thứ ba vang lên, một vị trưởng lão vung tay lên, lớn tiếng nói:
- Cuộc chiến bắt đầu.
Mẫn Nhu Nhiên ở trên đài xem tỉ thí, hứng thú nhìn về phía dưới. Hắn có thể bao quát toàn bộ bốn lôi này, một chi tiết cũng không bỏ sót.
- Đây chính là tám người được tứ gia tuyển chọn sao? Xem bộ dạng thì không tệ, ngoại trừ Tư Đồ Xa thì những người khác miễn cưỡng đều hợp cách, tứ tiểu gia tộc mà có thể có tám người như vậy, thật là ngoài dự liệu của ta.
Trong lòng của hắn thì thầm nghĩ, ánh mắt thì rơi xuống lôi đài số một, nơi đó có Đạm Thai Tử Nguyệt cùng với Diệp Thiên Nhi, ở lôi đài số ba.
Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai, nghe thấy vị trưởng lão hô bắt đầu chiến đầu xong thì đồng loạt nhảy lên trên lôi đài, đứng đối diện với nhau.
Trên khuôn mặt của hai người nở ra một nụ cười khổ, tuy bọn họ đã sớm biết rằng mình sẽ phải gặp nhau, nhưng bây giờ vẫn có một cảm giác mất tự nhiên.
- Mau đến đây, bất luận thắng bại ra sao, mặc kệ kết cục ra sao, chúng ta đánh một trận cho thống khoái, cho ta xem, ta với huynh có bao nhiêu khác biệt về thực lực.
Diệp Bồng Lai là người đầu tiên phá vỡ thế giằng co mà mở miệng nói.
Hai năm trước, Diệp Bồng Lai là đệ nhất cao thủ của Diệp gia ngoại tông, cùng với Diệp Bạch tiến vào nội tông. Vậy mà Diệp Bạch hiện tại đã vượt rất xa, chẳng những đột phá giai đoạn huyền sĩ mà còn tiến tới giai đoạn huyền sĩ trung cấp.
Diệp Bạch nhìn Diệp Bồng Lai, cuối cùng hắn cũng nở ra một nụ cười:
- Được.
Hắn cất tiếng nói.
Trong mắt hai người đều hiểu rõ, trận chiến này chỉ là một trận chiến bình thường mà thôi, một trận chiến giữa hai người bạn.
← Ch. 0159 | Ch. 0161 → |