← Ch.0165 | Ch.0167 → |
Bây giờ trận đại chiến chính thức mở màn.
Diệp Bạch từ từ rời khỏi đám người, đi đến khắp nơi. Mà bốn phía không có động tĩnh gì cho nên hắn bắt đầu tĩnh tọa. Hắn cần trong một thời gian ngắn khôi phục huyền khí của mình, bằng không không có cách nào tiếp tục chiến đấu.
Trước đó hắn thật không ngờ, tưởng rằng chỉ là một trận chiến đơn giản mà giờ đây đã hao hết huyền khí của mình. Điều này hắn không dự liệu được, trận chiên với Diệp Bồng Lai có thể nói là quá gian nan.
Tuy nhiên cũng không phải là không có thu hoạch, Diệp Bạch đã hiểu rõ cái gì mới là huyền kỹ chân chính. Bây giờ hắn đã tiến vào cánh cửa huyền kỹ chân chính, đồng thời Nhu Chỉ thuật cũng tăng lên tầng thứ sáu, đây cũng là một điều bất ngờ. Lúc trước, hắn học Nhu Chỉ Thuật muốn tăng lên tầng thứ sáu, tốn không ít biện pháp mà vẫn không làm được, vậy mà hiện tại uy lực của nó đã vượt lên.
Diệp Bạch nhắm mắt lại, hắn cảm thấy kinh mạch toàn bộ trống rỗng. Vừa rồi ở trên loi đài, huyền khí hắn đã vắt kiệt, Diệp Bạch không kìm được mà thấy hoảng sợ, nếu như trễ một chút thì xem ra không còn kịp nữa. Hiện tại thời gian tới trận chiến tiếp theo chỉ còn nửa canh giờ, với mức độ này mình hoàn toàn không thể khôi phục lại huyền khí đến mức độ đỉnh phong, trừ khi có dược phẩm trân quý, đáng tiếc là Diệp Bạch không có thứ này.
- May ra thì khôi phục lại được vài phần, nếu không thì phải nhắm mắt chờ chết.
Diệp Bạch thì thafo nói, sau đó hắn đưa tay lấy ra một viên thuốc màu đỏ.
Trọng Hoa Ngọc Lộ đan!
Nhất gian trung cấp đan dược, đây chính là linh đan mà trước kia La Long Hạc đưa cho hắn, chỉ là khi đó hắn vẫn không cam lòng dùng, hiện tại bây giờ chính là thời điểm cấp bách, hắn liền ngửa đầu, đem nó nuốt vào trong miệng, Trọng Hoa Ngọc Lộ đan liền biến thành một cam tuyền, chảy vào trong cổ họng, toàn thân Diệp Bạch cảm thấy ấm áp một hồi, những mỏi mệt toàn bộ bị tiêu tán, thân thể khôi phục sức sống trong nháy mắt, chỉ là đối với sự khôi phục của huyền khí thì vẫn không có bao nhiêu tác dụng.
Tuy nhiên có còn hơn không, sau một lúc, huyền khí trong người của Diệp Bạch từ từ hồi phục. Cứ theo đà này, chỉ cần một ngày là Diệp Bạch có thể phục hồi lại như cũ.
Diệp Bạch chán nản thở dài, hắn mở mắt ra, nhưng đúng lúc này, một vị trưởng lão Diệp gia lại tiến tới:
- Ngươi là Diệp Bạch phải không?
Diệp Bạch hơi nghi hoặc nhưng vẫn gật nhẹ đầu mà nói:
- Đúng thế.
Vị trưởng lão kia liền lấy ra một viên đan dược màu trắng, đưa cho Diệp Bạch mà nói:
- Tâm Huyễn trưởng lão nói ta đưa cái này cho ngươi, giúp ngươi khôi phục huyền khí để sẵn sàng chiến đấu.
- A!
Diệp Bạch liền tiếp nhận mà xem xét. Chỉ thấy viên đan dược này tròn như hạt trân châu, bên trong có mùi thơm tựa như hoa lan, hắn ngửi thấy mùi này mà tinh thần bị chấn động, kinh hãi nói:
- Hàm Quang Phổ Lộ đan!
Vị trưởng lão Diệp Thiên Hạc kia liền nói:
- Đúng thế, ta không quấy rầy ngươi nữa, hãy khôi phục lại cho thật tốt để chuẩn bị chiến đấu.
Diệp Bạch lúc này mới khôi phục lại tinh thần, hắn nhìn theo phía vị trưởng lão Diệp gia kia rời đi mà cung kính nói:
- Xin chuyển lời đa tạ của tại hạ tới Tâm Huyễn trưởng lão, Diệp Bạch nhớ kỹ.
- Được rồi, ta đi, ngươi phải cố lên đó!
Vị trưởng lão kia vỗ vỗ vai của Diệp Bạch, hiển nhiên là lão phục mệnh trở về.
Diệp Bạch đưa ánh mắt nhìn theo hắn, sau đó lại nhìn viên thuốc trong tay mà âm thầm vui mừng:
- Không thể tưởng được rằng lúc ngủ gật lại có người gối đầu cho, viên Hàm Quang Phổ Lộ đan trân quý thế này, đây chính là đan dược nhị giai đê cấp, chuyên dùng để khôi phục lại huyền khí hao tổn, so với những huyền đan bình thường thì không giống nhau.
Bình thường những huyền đan phân làm huyền đan sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp. Đối với huyền đan Hàm Quang Phổ Lộ này, có thể điều trị thương thế không quá nghiêm trọng, khôi phục lại huyền khí như lúc đầu. có thể nói, thứ này vô cùng trân quý, ngang với thuốc tiên, chỉ cần nửa giờ là đủ khôi phục lại như bình thường. Nghĩ tới đây, Diệp Bạch liền đưa đan dược tới gần mũi, toàn thân hắn cảm thấy tinh thần vô cùng thư sướng. Ngay lập tức Diệp Bạch khoanh chân ngồi xuống đất, đem đan dược này đưa vào trong miệng. Vừa vào bên trong, Hàm Quang Phổ Lộ đan lập tức truyền khắp kỳ kinh bát mạch của hắn, một luồng dược lực vô cùng lơn xung đoạt lấy kinh mạch của hắn. trong nhất thời những dòng suối khô héo kia đột nhiên phun ra, tạo ra một lượng lớn huyền dịch, một lát sau kinh mạch huyền khí của Diệp Bạch đã lưu chuyển toàn bộ.
Diệp Bạch không kìm được mà trợn mắt há hốc mồm. Tốc độ này thật quá kinh khủng, có viên đan dược này trên thân thể thì sẽ tăng thêm một phần bảo vệ tính mạng.
Chỉ là Diệp Bạch cũng biết ý nghĩa này không thực tế, loại đan dược này thật sự quá trân quý, chỉ sợ với thân phận của Tâm Huyễn trưởng lão cũng chỉ có được vài hạt. Chỉ vì trận đấu này quá trọng yếu mới cho mình đan dược này để phòng thân.
- Được rồi, không nghĩ tới Hàm Quang Phổ Lộ đan nữa, mình phải nhanh chóng khôi phục thực lực của mình, đó là điều quan trọng hơn.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch liền gia tăng sự vận hành của huyền khí, một luồng huyền dịch như suối phun nhanh chóng bổ khuyết toàn thân của hắn. Diệp Bạch biết rõ, những huyền dịch này không có khả năng tự nhiên xuất hiện, tất cả đều do dược lực của Hàm Quang Phổ Lộ đan biến thành. Chỉ trong thời gian ngắn, toàn thân Diệp Bạch đã khôi phục lại như ban đầu, tin thần rạng rỡ, đồng thời huyền khí cũng khôi phục đến mức độ đỉnh phong, trong kinh mạch huyền dịch tràn đầy, thậm chí còn có vẻ hùng hậu hơn so với trước kia.
Cũng vào lúc này, Diệp Bạch bắt đầu xếp bằng tu luyện công, huyền sĩ trung cấp của hắn từ lâu đã không có biến chuyển, hiện tại được sự trợ giúp của Hàm Quang phổ lộ đan đã thoáng chốc đạt tới cảnh giới huyền sĩ trung cấp đỉnh phong.
Chỉ cần đột phá cảnh giới là Diệp Bạch có thể tiến tới giai đoạn huyền sĩ cao cấp.
Đương nhiên, trên đời này không có chuyện đơn giản vậy, huyền khí tích lũy là chuyện đơn giản nhưng từng bước đột phá thì cần phải có cơ duyên. Có người mãi mãi ở mức độ đỉnh phong, đến chết cũng không đột phá được.
Chính vì vậy cho nên có rất nhiều huyền sư đỉnh cấp không quản đường xa vạn dặm tới La Lâm quốc để cướp đoạt ba hạt Tích Huyết Tử Kim Đan. Dựa vào dược lực của Tích Huyết Tử Kim Đan mà đánh sâu vào cảnh giới huyền tông, chỉ vì hi vọng mong manh này mà không tiếc nguy hiểm, dấn thân vào tuyệt cảnh, chém giết cùng với các huyền sư đỉnh cấp khác.
Mà bọn họ đạt tới cảnh giới huyền sư đỉnh cấp kỳ thực cũng đã không bao nhiêu năm, huyền khí đã tu luyện đến mức độ bão hòa.
Sau khi khôi phục lại đến tình trạng đỉnh phong, Diệp Bạch tin tưởng mình có thể có một trận chiến với bất kỳ kẻ nào, nghĩ tới đây, hắn hướng về phía đệ tử Diệp gia tụ tập mà đi tới. Vừa tới nơi hắn đã nhìn thấy những ánh mắt chúc mừng, trong đó thậm chí có cả người đã bại trận bởi hắn, Diệp Bồng Lai.
Mà lúc trở về, hắn cũng nghe được tin tức quyết đấu, kết quả, Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ, Tư Đồ Xa, cùng với hắn bốn người tấn cấp. Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc, Diệp Bồng Lai, bốn người này thất bại, bọn họ sẽ tranh đoạt vị trí thứ năm sáu bảy, người còn lại sẽ xếp thứ tám.
Mà mình, Diệp Khổ, Tư Đồ Xa, Đạm Thai Tử Nguyệt, bốn người sẽ tranh đoạt ba vị trí đầu tiên, người thất bại sẽ nhận vị trí thứ tư.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người Diệp Bạch, và Diệp Khổ, hiển nhiên hai người này chính là hi vọng của Diệp gia, đại biểu cho thực lực mạnh nhất của Diệp gia, cùng với Đạm Thai Tử Nguyệt và Tư Đồ Xa tranh giành ba vị trí đầu tiên. Bất luận là gặp Đạm Thai Tử Nguyệt hay Tư Đồ Xa, đều có ý nghĩa đặc biệt.
- Tốt lắm, mọi người không cần phải nghị luận nữa, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ trận chung kết bắt đầu.
Lúc này một vị trưởng lão đã đi tới nói.
Năm người nghe vậy thì không nghị luận nữa, bọn họ toàn bộ nhắm mắt tĩnh dưỡng tinh lực. Mà Diệp Bạch thì không làm vậy, bởi vì tinh lực của hắn đã tràn đầy, nhu cầu hiện tại chính là phát tiết ra một trận chiến, dược lực của Hàm Quang phổ lộ quá mạnh mẽ, hoàn toàn không cần phải nghỉ ngơi, cho nên hiện tại hắn cần chính là phải tiếp tục chiến đấu thế nào.
Trong bốn người, được xem trọng nhất chính là hai người Đạm Thai Tử Nguyệt và Tư Đồ Xa. Tuy nhiên bốn người sẽ rút thăm quyết định đối thủ, hai người thất bại sẽ tranh đoạt vị trí thứ ba.
Chờ ở trước mặt Diệp Bạch và Tư Đồ Xa có lẽ chỉ là vị trí thứ ba mà thôi, tuy nhiên đây là cái nhìn của người khác, tin rằng bốn người bọn họ đều không người nào nghĩ như vậy. Đã tiến vào trong bốn người mạnh nhất, bọn họ đều muốn lấy vị trí thứ hai thứ nhất, không bao giờ chưa chiến đấu mà chịu nhận thất bại.
- Thật sự chỉ dừng ở vị trí thứ tư, không thể tiến tới vị trí thứ hai sao? Chưa hẳn.
Khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu, tất cả mọi chuyện còn không thể đoán trước. Chỉ có điều, hiển nhiên Diệp Bạch nếu dùng Thập Phương huyền quyết thì rõ ràng không thể chiến thắng Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ, Tư Đồ Xa, ba người này mạnh hơn Diệp Bồng Lai rất nhiều, dùng Thập Phương huyền quyết thì thật không thực tế.
- Nếu thật sự không được thì chỉ còn cách dùng chiêu kia, ta chỉ cần hơi biến hóa một chút thì người khác cũng không nhìn ra đó là cái gì.
Diệp Bạch thì thào nói, trong lòng đã thầm hạ quyết định.
Vì trận quyết chiến lần này, hắn đã quyết định xuất ra hai chiêu thức bí mật, có thể tiến tới vị trí thứ hai hay không, còn phải xem trận chiến này.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong chốc lát, nửa canh giờ nghỉ ngơi đã biến mất, thời điểm rút thăm đã đến.
Lúc này, rút thăm chia làm hai tổ, Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ, Diệp Bạch, Tư Đồ Xa một tổ. La Long Hạc, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng lai bọn họ một tổ. Kỳ thực chính thức rút thăm chỉ có hai người chính là Đạm Thai Tử Nguyệt và La Long Hạc.
Bởi vì phân tổ trận chung kết cho nên Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ, Diệp Bạch, Tư Đồ Xa sẽ tham gia hai cuộc quyết đấu. Mà La Long Hạc, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng lia thì tranh giành hai vị trí năm sáu. Cho nên hai tổ đều có bốn người, bốn người chia làm hai cặp. Cho nên chính thức rút thăm chỉ có hai người Đạm Thai Tử Nguyệt cùng với La Long Hạc, bởi vì theo quy định, bọn họ xếp hàng thứ nhất trong tổ của mình, một người bài danh số năm, một người bài danh thứ nhất.
Tuy bọn người Diệp Khổ, Diệp Bạch không cần co mình lại nhưng bọn họ vẫn đi tới một góc trong sân rộng. ở trên hai cái bàn xuất hiện tứ cường, từ vị trí thứ năm đến thứ tám. Diệp Khổ, Diệp Bạch hai người hướng về phía bên trái mà đi tới, mà lúc này, Đạm Thai Tử Nguyệt và Tư Đồ Xa cũng đã tới đây.
Đạm Thai Tử Nguyệt vẫn mặc một bộ đồ màu tím như trước, thanh lệ thoát tục, không giống như người phàm trần. Tư Đồ Xa thì một thân huyết sắc, mang theo một vẻ âm tà nồng đậm, làm cho người ta vô cùng chán ghét, không muốn tới gần.
Mà ngay cả Đạm Thai Tử Nguyệt cũng nhịn không được mà nhíu mày, chán ghét nhìn hắn một cái không nói gì.
Nhìn thấy Diệp Bạch, Diệp Khổ cùng với Diệp Bạch đi tới, Đạm Thai Tử Nguyệt cũng không quay đầu lại xem, hiển nhiên nàng cũng không để hai người này vào mắt. Hai người này đối với nàng chẳng khác gì người bình thường. Chỉ có Tư Đồ Xa ở phía xa thì nhìn hai người với một đôi mắt lập lòe huyết quang, cả đời này hắn vĩnh viễn không quên được sự sỉ nhục của Diệp Khổ ở Liên Vân Sơn Mạch trước kia.
Mặc kệ là gặp ai thì hắn cũng khôn lưu thủ.
Mà bên kia, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai, La Long Hạc, bốn người cũng đã đi tới rút thăm.
Ngay cả một số trưởng lão quan chiên cũng không kìm được mà đứng dậy. Lần rút thăm này toàn bộ phải dựa vào vận khí, gặp gỡ đối thủ mạnh yếu rồi quyết định.
Đạm Thai Tử Nguyệt, La Long Hạc hai người này từ hai phía đi tới. Tất cả mọi người nhìn về phía họ, không khí trở nên khẩn trương, trong nhất thời tràn ngập ở trong lòng họ.
Đối thủ của mấy người này rốt cuộc là ai, tất cả mọi người đều hồi hộp.
← Ch. 0165 | Ch. 0167 → |