← Ch.0318 | Ch.0320 → |
- Hừ!
Nghe câu hỏi, tên trẻ tuổi áo vàng âm lãnh kia hừ lạnh, thu hồi ánh mắt đang tham lam nhìn chiếc bao sau lưng của Diệp Bạch, cười quỷ dị:
- Huynh đệ mới từ trong cốc trở về, chuyến này thu hoạch không tệ, chúc mừng chúc mừng!
Diệp Bạch nhìn ánh mắt của tên trẻ tuổi áo vàng cầm đầu, trong lòng thầm xác định chắc chắn nhóm người này là tu sĩ đoạt bảo, chuyên ở ngoài cốc giết người đoạt bảo mà sống.
Khó trách tại sao mình lại nghi ngờ một Huyền sĩ cao cấp tại sao lại xuất hiện ở đây. Vùng này tuy hẻo lánh, người đi lại thưa thớt nhưng không phải không có, rất thích hợp để làm chuyện này. Thực lực tên này khá cao, đồng bọn dưới tay cũng không tệ, nếu gặp một huyền sĩ thực lực không cao lại bị đánh bất ngờ thì tỷ lệ đắc thủ là khá lớn mà lại không lộ ra sơ hở gì.
- Đáng tiếc là gặp phải ta!
Diệp Bạch cười lạnh, bọn chúng chắc tưởng rằng mình là một đệ tử ngoại tông bình thường đi một mình nên nổi lòng xấu xa, nhưng không ngờ lại gặp phải mình.
Đệ tử nội tông thì sao chứ, đã làm ra chuyện đi cướp bóc đồng môn thì thực lực cao tới đâu cũng cần phải loại bỏ. Những kẻ như vậy có giết đi cũng không chút băn khoăn, hơn nữa còn là vì đồng môn mà trừ hại, có trở về cũng không sợ người khác truy hỏi
Nếu như là đoạt của người khác thì dù có lợi bao nhiêu chăng nữa, Diệp Bạch cũng quyết không thể làm, nhưng nếu là bọn này thì lại khác rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không còn nói nhảm, ngoài mặt vẫn thản nhiên nhưng bên trong huyền khí đã chuyển vận, toàn thân giới bị, tùy thời chuẩn bị công kích.
Đồng thời, sáu thanh cổ kiếm huyền binh và hơn sáu mươi thanh Hỏa vân trọng kiếm còn sót lại cũng từ từ bay lên trong Kiếm thạch, chỉ chờ Diệp Bạch ra lệnh một tiếng, sẽ nhất tề công tới kẻ địch.
Tên áo vàng trẻ tuổi tên là Cao Lăng Huyết liếc nhìn đối phương trước mặt, trong lòng không khỏi chần chừ.
Đúng như suy nghĩ của Diệp Bạch, bọn chúng chính là một đám tu sĩ đoạt bảo. Sở dĩ tụ tập ở chỗ hẻo lánh này là để chặn đường một số đệ tử bình thường đi theo đường tắt trở về tông môn cướp đoạt những vật liệu và linh thảo họ tìm được.
Trải qua vài lần cướp đoạt thành công, bọn chúng đã nếm mùi lợi ích nên không quay đầu lại được vì không trải qua khổ cực gì mà chỉ cần nấp một chỗ đánh lén là có thể có được mấy ngàn điểm cống hiến, linh đơn, bí kíp thậm chí đến cả huyền binh cao cấp trong tay.
Vừa rồi bọn chúng lại chiêu mộ được một thành viên mới, đó là kẻ được mệnh danh là người cô độc nhất, lạnh lùng nhất trong nội tông, "Quỷ tài" Lam Vũ Phong.
"Quỷ tài" Lam Vũ Phong là đệ tử nội tông duy nhất có thực lực Huyền sĩ hạ cấp, sở dĩ y được đặc biệt tiến cử vào trong tông là vì có kỹ thuật chỉ huy quần chiến siêu việt, dưới sự chỉ huy của y thì một nhóm người có thể không chịu thương tổn gì mà vẫn đánh bại đối thủ có thực lực gấp ba trở lên.
Sau khi Lam Vũ Phong thì lá gan bọn chúng càng lớn, đã hai lần vây giết thành công hai Huyền sĩ cao cấp, từ đó về sau nếu gặp Huyền sĩ cao cấp nào đơn độc bọn chúng cũng dám ra tay, tất nhiên cũng không phải thứ nào cũng chọc.
Lần này là do bọn chúng biết được trong Quần xà cốc có một gốc "Phong Linh thảo" là linh thảo bậc ba hạ cấp nên mới tới đây để hái, không ngờ gặp phải một bầy Đằng xà quấn lấy. Lũ Đằng xà này mặc dù tính công kích không cao nhưng có lực phòng ngự kinh người, cả người giống như một cây mây khổng lồ không sợ đao kiếm, chỉ có thể dùng huyền kĩ công kích từng chút tiêu hao sinh lực.
Tuy nhiên có sự chỉ huy của Lam Vũ Phong nên bọn chúng chỉ trong một thời gian ngắn đã đánh cho lũ Đằng xà này bị thương lẫn chết hơn phân nửa. Sau đó Cao Lăng Huyết dứt khoát chắp tay đứng bên cạnh, đem lũ Đằng xà còn lại làm đối tượng huấn luyện cho ba gã Huyền sĩ trung cấp.
Vào lúc Diệp Bạch lướt qua bên cạnh, nhất thời đã bị gã phát hiện. Vốn Cao Lăng Huyết có tu luyện một môn huyền kỹ lục giai cao cấp cực kỳ trân quý gọi là "Thiên thị địa thính" nên cảm giác cực kỳ nhạy bén, từ trước đến giờ vẫn dùng để nghe ngóng rồi tìm lành tránh dữ, chọn yếu bỏ khỏe, thấy Diệp Bạch chỉ đi lẻ loi một mình thì trong lòng rất vui vẻ.
Cho nên y bất kể là Diệp Bạch nói chỉ đi ngang qua, lướt đến chặn đường đánh giá, cố ý nói nhăng cuội một hồi để dò xét lai lịch đối phương.
Chính vì gã cẩn thận như vậy nên mới nhiều lần cướp đoạt thành công, tỷ lệ thất bại cực nhỏ, khiến cho bọn chúng vẫn còn tồn tại đến giờ.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất làm gã chần chừ chính là vì nhìn không thấu thực lực người này. Đối phương chỉ mặc một bộ y phục đệ tử ngoại tông có ba ngôi sao, loại đệ tử bình thường này gã một kiếm có thể giết chết một hơi ba mươi người nhưng hiện giờ lại không dám vọng động.
Y phục như vậy, lẽ ra thực lực của đối phương chỉ từ Huyền sĩ trung cấp trở xuống, chỉ cần gã liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Bây giờ gã nhìn không thấu, rõ ràng đối phương chẳng những là một Huyền sĩ cao cấp mà thực lực còn cao hơn mình, còn như là Huyền sĩ đỉnh cấp thì gã chưa bao giờ nghĩ tới.
Nếu đối phương quả thực là một Huyền sĩ đỉnh cấp vậy thì không cần phải đánh rồi, nhân vật như vậy trong tông đều có danh tiếng vang dội. Cả năm trăm đệ tử nội tông chỉ có bảy đại đệ tử hạch tâm, trong đó có ba người là Huyền sĩ đỉnh cấp là Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm, Tả Đạo Lăng, Cao Lăng Huyết có thể chắc chắn không phải người này.
Yến Bạch Bào đi đâu không cần nhìn cũng có thể nhận ra, nhất là hiện giờ theo sau y còn có Túc Khô Tâm, quyết không thể xuất hiện chỉ một người.
Người thứ ba là Tả Đạo Lăng nhưng người này có ngoại hiệu là "Lam y", y đi đâu cũng vận áo lam chưa từng đổi qua, còn người trước mặt lại vận áo trắng.
Trừ ba người này thì hết thảy đều chỉ là Huyền sĩ cao cấp, nhưng Cao Lăng Huyết vốn là đệ tử của nội tông, mặc dù thực lực không cao nhưng trong tông cũng bỏ ba người này, cũng chỉ có cao cấp huyền sĩ, nhưng cao lăng vốn gốc thân chính là nội tông người, cho dù thực lực không cao nhưng trong tông cũng biết không ít người, gã tuyệt đối có thể khẳng định người trước mặt không phải thuộc về những người có chút danh khí trong đó.
Đã như vậy thì chỉ có thể giải thích là người trẻ tuổi mặc áo trắng này là một đệ tử mới tiến nhập nội tông hoặc là một kẻ không nổi danh, cho dù thế nào cũng không phải là đối tượng mà Cao Lăng Huyết phải e sợ.
Nhưng trong lòng gã vẫn cảm giác được một cái gì đó bất an, có lẽ bởi vì vẻ mặt quá bình tĩnh của đối phương. Chẳng lẽ hắn còn ẩn giấu thủ đoạn gì như đòn sát thủ hay đồng bọn phía sau. Bằng không đã nhìn rõ đối phương là Huyền sĩ cao cấp, bên cạnh còn có bốn người mà vẫn giữ được nét mặt thản nhiên như vậy, ánh mắt thậm chí còn có một tia thương hại.
Không sai, chính là thương hại, vừa nghĩ đến đây thì Cao Lăng Huyết cảm thấy giận sôi lên:"Hắn một mình dám xông vào tử địa mà trong mắt không hề sợ hãi mà là thương hại, hắn thương hại chúng ta!".
Đã gặp qua rất nhiều cao thủ nhưng lần đầu tiên Cao Lăng Huyết mới gặp loại ánh mắt này, nhất thời lửa giận bốc lên làm mờ cả lý trí, trong nháy mắt đã tìm ra được một lý do để hạ thủ: " Đúng vậy, nhất định là hắn giả bộ, rõ ràng hắn đang sợ nên ra vẻ trấn định để dọa lui chúng ta."
Hơn nữa so ra một bên một, một bên năm, cho dù thực lực của đối phương cao hơn gã một chút thì lấy năm địch một cũng chiếm đến tám phần thắng, liếc lại chiếc bao căng phồng, Cao Lăng Huyết quyết định đánh cuộc.
Gã vung tay lên một cái, mấy người khác lập tức hiểu ý tứ gia tăng công kích giết sạch đám Đằng xà còn sót lại rồi cười hắc hắc hình thành một vòng vây xung quanh Diệp Bạch.
Tên áo lam trẻ tuổi Lam Vũ Phong vẫn đứng sau Cao Lăng Huyết khẽ liếc nhìn về phía Diệp Bạch, theo bản năng đột nhiên y cảm thấy có chút bất an ghé tai vào Cao Lăng Huyết nói gì đó nhưng bị gã thô bạo gạt đi.
Lam Vũ Phong bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lại Diệp Bạch, người trẻ tuổi áo trắng này gây cho y một cảm giác nguy hiểm không nói thành lời.
Có lẽ chỉ là ảo giác của mình, Cao Lăng Huyết nói không sai, lấy một địch năm không nghi ngờ là muốn chết.
Con mắt của Lam Vũ Phong cũng chậm rãi đỏ lên.
Diệp Bạch vẫn giữ nguyên nụ cười, lúc đối phương hình thành vòng vây cũng không tỏ vẻ gì lo lắng, cũng không ra tay, để mặc bản thân bị vây bên trong.
*****
Cả đám năm người hình thành một vòng vây vây kín Diệp Bạch, trên mặt đều lộ ra nét cười âm trầm, hiển nhiên bọn chúng đều cho rằng nếu như vừa rồi Diệp Bạch chạy trốn thì với thực lực Huyền sĩ cao cấp của hắn thì sẽ không thể nào bị lưu lại. Nhưng một khi vòng vây đã khép lại thì Diệp Bạch chỉ như chim trong lồng, không thể nào thoát ra, chỉ có để bọn chúng tùy ý chém giết.
Ngay cả Lam Vũ Phong vừa rồi còn có chút bất an nhưng giờ nhìn vòng vây đã khép kín thì hắn cũng an tâm Diệp Bạch không thể chạy thoát. Phải biết rằng bọn chúng chỉ có năm người nhưng đang tạo thành Ngũ Hợp Kỳ Trận, bình thường căn bản không cần sử dụng, nhưng một khi khiến dùng đến, uy lực vô cùng lớn.
- Các vị đây là?
Diệp Bạch vẫn mỉm cười, dường như không biết nguy hiểm đang đến gần.
- Đây là?
- Ha ha ha ha...
Hai tên thủ hạ Huyền sĩ trung cấp của Cao Lăng Huyết nghe Diệp Bạch lúc này còn có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy thì không nhịn được cười phá ra, thậm chí trào cả nước mắt.
- Làm cái gì vậy, ngươi nhìn còn đoán không ra sao? Mau đưa hết tất cả đồ trên người ngươi ra đây, biết đâu hôm nay chúng ta vui vẻ lại sinh lòng nhân từ thả ngươi không chừng.
Tên còn lại cũng nói:
- Đúng vậy, đừng nghĩ đến chuyện giấu diếm mà giao hết ra đây tránh cho chúng ta động tay chân làm tổn thương hòa khí. Tất cả mọi người đều là người cùng môn phái, đồ vật của ngươi coi như là hiếu kính mấy sư huynh chúng ta, nếu không kết cục chắc ngươi rõ ràng.
Diệp Bạch mở trừng hai mắt:
- Các ngươi đây là... đánh cướp... -
Năm người đồng loạt ngẩn ra, sau đó cả ba tên Huyền sĩ trung cấp lại cười lên sằng sặc, một tên chỉ tay vào Diệp Bạch:
- Ở một nơi hẻo lánh, lại không có đồng bọn, cơ hội trời ban như vậy mà không nắm lấy thì quá có lỗi với bản thân. Tiểu tử, ngươi đừng mơ mộng nữa, không ai có thể cứu ngươi đâu, mau đem hết đồ ra đây, miễn cho đại gia phải ra tay.
Diệp Bạch " A "một tiếng:
- Các ngươi quả nhiên là đánh cướp.
Chỉ là nét mặt của hắn vẫn cực kỳ bình thản, nhìn không ra một chút kinh hãi khiến cho Cao Lăng Huyết và Lam Vũ Phong đứng đối diện lại sinh ra chút bất an nhưng rất nhanh ép xuống.
- Không phải nhiều lời với hắn, cứ giết luôn đi, toàn bộ đồ là của chúng ta.
Cao Lăng Huyết không thể kiềm chế được nữa, vẫy tay ra lệnh rồi xông thẳng tới.
Mấy tên còn lại nghe vậy cũng dừng trận cười rồi thu nhỏ lại vòng vây ép về Diệp Bạch. Trong buổi hoàng hôn, binh khí lóe mắt ánh lên từng điểm ánh sáng màu lam lạnh lẽo.
Vũ khí của Cao Lăng Huyết là thanh trường kiếm bằng bạc dài ba thước, rộng hai tấc, khi rút ra giống như một dòng ngân hà thu nhỏ. Cổ tay gã rung lên một cái, thanh trường kiếm phát ra một tiếng "Véo" rồi đâm về bụng của Diệp Bạch.
- Xiết Điện Xuyên Vân!-
Là Huyền kỹ bậc sáu trung cấp công kích, Ngân Điện Kiếm Pháp!
Còn vũ khí của ba tên Huyền sĩ trung cấp lần lượt là một cây chiến phủ màu đen, một thanh đoản đao màu lam và một cây đồng côn bằng đồng dài sáu thước.
Lam Vũ Phong thì sử dụng một cây ngọc địch màu cam ngắn chừng một ngón tay, thoạt nhìn trong suốt, lóng lánh quang hoa, cực kỳ bất phàm.
Tuy nhiên Diệp Bạch chỉ cười nhẹ một tiếng, không lui về sau mà trỏ ngón tay một cái, năm thanh kiếm quay tròn rồi phân biệt đánh về phía năm người.
Năm thanh kiếm bao gồm Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm, Thiên Xích Thủy Kiếm, Tứ Phương Vô Thượng Kiếm, Túy Huyết Tam Hương Kiếm, và Tử Ngục Lôi Quang Kiếm còn thanh Kim Phong Tế Vũ kiếm được hắn giữ lại trong tay. Thanh kiếm tỏa ra kim quang nhàn nhạt, như sương như mưa làm cho người ta mê say, chiếu rọi cả khuôn mặt hắn.
Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm, Thiên Xích Thủy Kiếm, Tứ Phương Vô Thượng Kiếm, phân biệt đánh về ba tên Huyền sĩ trung cấp, còn Túy Huyết Tam Hương Kiếm và Tử Ngục Lôi Quang Kiếm thì đánh tới hai tên nguy hiểm nhất là Cao Lăng Huyết và Lam Vũ Phong.
Thấy năm thanh kiếm xuất hiện cùng với thanh cổ kiếm màu vàng trên tay của Diệp Bạch, cả đám nhất thời biến sắc, Cao Lăng Huyết thất thanh kinh hô:
Sáu thanh huyền binh!-
Gã dù sao cũng là một đệ tử nội tông, kiến thức rông lớn, tự nhiên biết được những thanh kiếm này của Diệp Bạch không phải tầm thường, trong đó có vài thanh phẩm cấp không cao, nhưng có vài thanh thì chính gã cũng phải đố kỵ.
Nhất là Tử Ngục Lôi Quang Kiếm và Kim Phong Tế Vũ kiếm khiến trong mắt gã bừng lên sự tham lam, nhiều thanh huyền binh như vậy nhất định là trị giá một khoản điểm cống hiến to lớn, thậm chí có điểm cống hiến cũng không mua được.
Tuy nhiên thần sắc của Lam Vũ Phong thì không tốt như Cao Lăng Huyết, nhìn sáu thanh kiếm của Diệp Bạch xuất hiện, sắc mặt của y nháy mắt trở nên khó coi.
Vốn đối phương chỉ là một kẻ yếu, đột nhiên ra tay thì đồng thời xuất ra sáu thanh cổ kiếm huyền binh, có được thực lực này sao có thể là nhân vật đơn giản. Bởi vậy thần sắc y trở nên trịnh trọng, Huyền khí khởi động quanh thân, ngọc địch trong tay càng điểm nhanh chống lại một kích của Diệp Bạch.
Còn lại ba người nhìn sáu thanh kiếm của Diệp Bạch xuất hiện thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng vui mừng như điên. Kiếm tốt như vậy, một khi chiến thắng không chừng có được một thanh. Cả đám nhao nhao xông lên phía trước, huơ vũ khí trong tay đánh tới, hiển nhiên là mong cướp được một thanh.
Đầu tiên là Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm đánh vào tên Huyền sĩ trung cấp cầm chiến phủ màu đen làm tóe lên một trận hoa lửa, trên thân cây chiến phủ lập tức mấy vết nứt nhỏ, hiển nhiên là không cùng phẩm cấp với Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm liền bay ngược trở về, hiển nhiên là không ngăn cản được, tên đệ tử kia biến sắc, lộ ra vẻ đau lòng.
Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm sau khi đánh lui cây chiến phủ tiếp tục chém tới, hóa thành một luồng ánh sáng màu hồng nhạt đâm vào tâm tạng tên đệ tử kia, một khi đâm trúng thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Tên đệ tử kia bất chấp vũ khí bảo bối của mình bị hao tổn, nhanh chóng lùi lại mấy bước mới thoát được thế công nhưng cũng bị hù dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Lúc này gã mới kịp nhớ ra, có thể trong nháy mắt xuất ra sáu thanh cổ kiếm huyền binh sao có thể là người đơn giản. Huống chi đối phương là một Huyền sĩ cao cấp, mình lại chỉ là một Huyền sĩ trung cấp, lấy vũ khí của mình ngạnh kháng với đối phương, dù là năm đánh một cũng không khác gì muốn chết.
Tiếp đó là Thiên Xích Thủy Kiếm đánh vào thanh đoản đao màu lam trên tay một tên Huyền sĩ trung cấp khác.
Thiên Xích Thủy Kiếm trôi nổi trên không, trên mặt tràn ngập thủy ý, tựa hồ mấy trượng xung quanh đều là mặt nước. Thanh đoản đao màu lam đến trước nó thì lập tức chậm lại, tốc độ giảm đi rồi bị cắt thành hai khúc, sau đó tiếp tục chém vào cổ họng tên kia.
- Khốn Tâm Tru Long Kiếm Thức!
Đây chỉ là một kiếm chiêu phổ thông, tuy nhiên giờ này trong mắt tên Huyền sĩ trung cấp không khác một ác quỷ đòi mạng, sắc mặt tái nhợt, đứng yên chờ chết.
Còn lại Tứ Phương Vô Thượng Kiếm cũng đánh vào tên Huyền sĩ trung cấp thứ ba, tuy nhiên thanh Hỗn Nguyên côn trong tay gã cũng là bậc ba đê cấp cùng như Tứ Phương Vô Thượng Kiếm nên trong nháy mắt nó đã bị đánh cho kiếm quang tán loạn, bay ngược trở về trong tay Diệp Bạch.
Tên Huyền sĩ trung cấp kia cũng không dừng lại mà tiếp tục dùng Phong ma vô tướng côn pháp đánh tới.
Cuối cùng là Tử Ngục Lôi Quang Kiếm đánh với cây trường kiếm của Cao Lăng Huyết và Túy Huyết Tam Hương Kiếm đánh với cây ngọc địch màu cam của Lam Vũ Phong.
Cây trường kiếm của Cao Lăng Huyết rõ ràng cũng không phải phàm vật, đối chiến với Tử Ngục Lôi Quang Kiếm không hề bị một chút tổn hại, hiển nhiên cũng là một thanh huyền binh bậc ba đê cấp.
Mà Lam Vũ Phong lại căn bản không cùng liều mạng, dưới chân bước ra một loại bộ pháp kỳ quái tránh được công kích của Túy Huyết Tam Hương Kiếm, cây ngọc địch trong tay thổi lên một khúc âm phù kỳ lạ, lọt vào trong tai Diệp Bạch nhất thời làm hắn nổi lên ý niệm mê loạn.
Tuy nhiên hắn chỉ cần vận khởi Bạch Thủ Thái Huyền Kinh một vòng thì tất cả tất cả âm phù biến mất, cả người hồi phục bình thường, còn sắc mặt Lam Vũ Phong đứng đối diện bỗng nhiên trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Tiếng địch lập tức dừng lại, ánh sáng trên thân nháy mắt trở nên ảm đạm, dường như đã tiêu tán đi hết.
Hiệp đầu đã trôi qua, Diệp Bạch lấy một địch năm chẳng những không thua mà còn chiếm được thế thượng phong, trừ Cao Lăng Huyết và tên đệ tử có thanh Hỗn Nguyên côn là không việc gì, còn Lam Vũ Phong và hai tên còn lại ít nhiều đều bị thương.
Cả đám tức tốc thối lui, Diệp Bạch cũng không để ý triệu hồi năm thanh kiếm lại trôi nổi bên người, cầm thanh Kim Phong Tế Vũ kiếm lạnh nhạt nhìn về phía năm người.
*****
Cao Lăng Huyết vẫy tay, cho dù kẻ nào đang đánh hay không đánh cũng đều đồng loạt lùi lại, dường như trước đó đã có tập luyện, nhất trí đến kinh người.
Lui lại đến một cự ly nhất định, năm người lại hình thành vòng vây xung quanh Diệp Bạch, tuy nhiên bây giờ thần sắc cả năm không giống nhau, Cao Lăng Huyết thì hưng phấn, Lam Vũ Phong thì tỉnh táo, còn lại ba người còn lại thì vừa điên cuồng vừa sợ hãi.
Hiển nhiên Diệp Bạch đại phát thần uy đã khiến bên bọn chúng có kẻ thiếu chút nữa chết trong tay đối phương, lúc này còn hồn phi phách tán, vẻ mặt trắng bệch, chân tay co rút.
Cao Lăng Huyết nhìn Diệp Bạch, trong ánh mắt toát ra chiến ý rừng rực:
- Tốt, có chút bản lãnh, không hổ có thể tiến vào Huyền sĩ cao cấp, có thể xuất ra sáu thanh huyền binh lấy một địch năm. Tuy nhiên bản lĩnh của ngươi chỉ có vậy thôi sao, ta sẽ để cho ngươi biết thế nào gọi là chiến đấu chân chính!
Diệp Bạch mở trừng hai mắt:
- A, cái gì là chiến đấu chân chính?
Trên người Cao Lăng Huyết bỗng nhiên nổi lên một luồng khí thế mãnh liệt. Luồng khí thế này như sư, như hổ, như báo, như xà, như lão ưng bay trên trời cao, như bách thú tụ hợp một chỗ, một luồng khí tức cường đại vô địch như thời viễn cổ man hoang bỗng nhiên tản mát khắp nơi, không khí tựa hồ run rẩy, mặt đất chấn động, cây cỏ nghiêng ngả, tựa hồ có khí thế nuốt trời, hủy đất.
- Huyền kỹ lục giai cao cấp, Man Hoang Bách Thú Công!
Mỗi một đệ tử ngoại tông một khi thành công thông qua thí luyện nội tông là có thể trở thành một đệ tử nội tông. Tuy khảo nghiệm này không phải ai cũng có thể thông qua, nhưng nếu thành công thì phần thưởng sẽ đạt được rất lớn, là một bộ công pháp lục giai cao cấp, loại hình tùy bản thân lựa chọn.
Nhưng cho dù lựa chọn thế nào thì đều là những thứ tuyệt đối trân quý, trên cơ bản là tuyệt kỹ tối hậu, nếu không phải gặp cảnh vạn bất đắc dĩ sẽ không ai sử dụng.
Đệ tử nội tông cho dù là một Huyền sĩ trung cấp cũng ít nhất có một bộ Huyền kỹ lục giai cao cấp, còn đệ tử ngoại tông cho dù có trở thành Huyền sĩ cao cấp cũng không nhất định có cơ hội sở hữu một bộ Huyền kỹ lục giai cao cấp, đây là chênh lệch giữa nội tông và ngoại tông.
Tại ngoại tông, sở hữu một bộ Huyền kỹ lục giai trung cấp đều đã là cao thủ, còn để sở hữu một bộ Huyền kỹ lục giai cao cấp thì chỉ e mười đại đệ tử của ngoại tông mới có.
Vì thế nên một đệ tử Huyền sĩ trung cấp của nội tông cũng có thể dễ dàng đánh bại một số Huyền sĩ cao cấp của ngoại tông, nếu không phải Diệp Bạch tìm được Bí Cảnh mà có được một quyển "Tê Phong Chỉ" thì hắn cũng không có khả năng sở hữu một môn Huyền kỹ công kích lục giai cao cấp.
Cao Lăng Huyết là đệ tử nội tông, dĩ nhiên là gã có được một bộ công pháp lục giai cao cấp, Man Hoang Bách Thú Công chính là công pháp mà gã lựa chọn khi trở thành đệ tử nội tông.
Mà mỗi một lần sử xuất, uy thế đều long trời lở đất, bản thân gã cũng không dám dùng nhiều, nhưng mỗi lần sử dụng bất kể đối thủ là ai thì kết cục chỉ có một, là vĩnh viễn biến mất.
Hai tên đệ tử Huyền sĩ trung cấp vốn đang suy sụp tinh thần lập tức phấn chấn trở lại, chỉ vào Diệp Bạch, cười ha hả:
- Ha ha, Man Hoang Bách Thú Công, tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!
Tên còn lại cũng mặt mày hớn hở:
- Không sai, tiểu tử, chọc tới chúng ta coi như ngươi không may. Xuống dưới âm phủ cũng không nên oán người khác, cứ hưởng thụ thật tốt một khắc cuối cùng này của ngươi đi.
Trong hiệp một, Lam Vũ Phong vì thất thế mà hơi nhíu mày giờ cũng giãn ra, thở phào một hơi, hiển nhiên là cực kỳ tự tin với công pháp này của Cao Lăng Huyết.
Diệp Bạch đứng đối diện sắc mặt cuối cùng cũng hơi trầm lại, chỉ cần từ miệng bọn chúng hắn cũng biết công pháp này cực kỳ bất phàm, mặc dù đã liệu trước nhưng khí thế của nó cũng là ngoài tưởng tượng.
Tuy nhiên, Diệp Bạch cũng chỉ là khẽ động dung mà thôi, đối phương có một môn công pháp lục giai cao cấp thì hắn cũng có, hơn nữa chỉ là một trong những sát chiêu ẩn tàng của hắn mà thôi, vì thế vẫn đứng yên quan sát biến hóa của năm tên.
Theo khí thế của Man Hoang Bách Thú Công đang không ngừng dâng lên, không khí bốn phía càng ngày càng có cảm giác nặng nề, chiếc áo của Cao Lăng Huyết không có gió nhưng vẫn tự căn phồng lên rồi nổ "bụp" một tiếng, cả nửa thân trên lộ ra cuồn cuộn.
Xung quanh thân gã, mật độ không khí tăng lên lớn nhất, thậm chí mơ hồ có tiếng thanh âm của điện xẹt, dấu hiệu của Man Hoang Bách Thú Công đã gần đến đỉnh điểm.
Cuối cùng khí thế của Cao Lăng Huyết đã lên đến đỉnh điểm, khí tức của bách thú Man Hoang quét ngang cả Quần Xà Cốc, trong một trăm dặm vuông tất cả các dã thú đều sợ hãi, từ bậc ba trở xuống đều phủ phục xuống đất không dám ngẩng đầu.
Ngay cả một số hung thú bậc ba cấp thấp cũng mơ hồ cảm thấy một trận bất an, rúc sâu vào bùn đất, ngửa mặt lên trời hống lên.
Cao Lăng Huyết ngẩng đầu lên, ánh mắt biến thành đỏ rực, nhìn Diệp Bạch cười lạnh lẽo:
- Tiểu tử, không thể không thừa nhận là thực lực ngươi không tệ. Nếu một đối một ta chưa chắc là đối thủ của ngươi nhưng ngươi đã sai ở chỗ để cho công pháp của ta đạt đến đỉnh điểm, vậy thì nạp mạng đi!
Lam Vũ Phong vẫy tay một cái:
- Ngũ hợp chiến trận!
Nói chưa dứt, y đã bước ra một bước lùi về phía sau Cao Lăng Huyết một trượng, còn một tên đệ tử khác cũng sử ra một bộ pháp kỳ quái đứng cách phía sau Cao Lăng Huyết một đoạn tương tự, nhưng phân biệt với Lam Vũ Phong là một người bên phải, một người bên trái.
Hai tên Huyền sĩ trung cấp khác cũng nhanh chóng đồng thời di chuyển phương vị, đồng dạng cách Cao Lăng Huyết một trượng về phía trước, cũng phân ra trái phải, cộng với cả Cao Lăng Huyết tạo thành một trận hình chiến đấu lấy gã làm trung tâm.
Khí tức Man Hoang Bách Thú Công trên người gã vốn đã lên tới đỉnh, lúc này lại tăng vọt, ít nhất là thêm được hai mươi phần trăm uy lực.
Diệp Bạch một mực yên lặng nhìn Cao Lăng Huyết thi pháp, cho đến khi khí thế của gã lên đến đỉnh thì hắn vẫn không bất ngờ lắm, điều làm hắn không ngờ là chiến trận của đối phương lại có thể làm cho khí thế của gã tăng lên lần thứ hai.
Đối với lời kêu gào của Cao Lăng Huyết, hắn cũng không để ý lắm nhưng lại cẩn thận nghiên cứu trận hình kia. Với người khác nhìn vào nó thì mù tịt nhưng đối với người có sở học khá sâu về kiếm trận như Diệp Bạch thì chiến trận này không khác một Huyền quyết đê cấp, hoàn toàn không có gì bí mật.
Chỉ một thoáng thời gian ngắn ngủi, hắn đã ghi nhớ chiến trận này trong đầu, đồng thời cũng đưa ra phương pháp phá giải, theo ký ức của hắn thì chiến trận này hình như không trọn vẹn mà chỉ còn sót lại một nửa, nếu không chắc là cực kỳ ảo diệu.
Mặc dù hiện giờ đã được bổ sung nhưng cũng chỉ còn giữ lại được một phần mười uy lực, nếu còn nguyên bản chỉ sợ là Diệp Bạch trong một thời gian ngắn như vậy cũng không nghĩ ra cách phá giải, điều này cũng kiến hắn sinh lòng kính nể với chủ nhân trận pháp này.
← Ch. 0318 | Ch. 0320 → |