← Ch.0342 | Ch.0344 → |
Tất cả mọi người đang nhìn bốn cuộc chiến đấu này, bất giác đều suy đoán, trong bốn người ngoại tông, ai sẽ duy trì được lâu nhất?
- Ta xem là Trường Tôn Kiếm Bạch, gã chính là truyền nhân thứ nhất của Trường Tôn thế gia, Ngũ Tâm Oanh Lôi Kiếm Pháp thuộc về lục giai đỉnh cấp, cả ngoại tông cũng chỉ có một hai người sở hữu, hơn nữa thực lực của gã cũng là cao nhất trong cả bốn.
- Cũng chưa chắc mà sẽ có thể là Tiêu Huyết, thực lực Trường Tôn Kiếm Bạch mặc dù cao, nhưng ngươi không nhìn nhìn đối thủ của y là ai sao, là Tiết Thần Tinh đứng hàng thứ hai mươi tám của nội tông a, Điểm Tinh Kiếm Pháp của gã cũng là lục giai đỉnh cấp, so sánh về tư chất, thực lực, kinh nghiệm chiến đấu, Trường Tôn Kiếm Bạch đều không thể bằng, cho nên bại cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Còn Tiêu Huyết thì khác, thực lực chiến đấu của y rất cao, Quách Thiên Thiên lại không mạnh mẽ như Tiết Thần Tinh, chính ra lại có hy vọng hơn.
- Hừ, ngươi biết cái gì? Quách Thiên Thiên mặc dù không bằng Tiết Thần Tinh nhưng cũng là đệ tử tinh anh của nội tông, thực lực chắc chắn cao hơn Tiêu Huyết, ta xem song phương tranh đấu kịch liệt như vậy thì sẽ phân thắng bại rất nhanh thôi, trái lại Trầm Họa Yên và Quan Đạp Tuyết bên kia đánh bình bình vậy coi chừng lại lâu nhất.
Tất cả mọi người đều nhao nhao bàn luận, người cho rằng Trường Tôn Kiếm Bạch sẽ cầm cự được lâu nhất, kẻ lại cho rằng là Tiêu Huyết, có người thì phân tích rồi lại bảo là Trầm Họa Yên và Quan Đạp Tuyết, ai cũng cho rằng mình có lý.
Diệp Bạch nghe bọn họ bàn tán, ánh mắt theo dõi bốn cuộc chiến đấu, nhờ vào Vọng Khí Quyết mà thấy những gì diễn ra không hề giống như những gì bọn họ nhận xét.
Diệp Bạch mơ hồ thấy mỗi khi một người sử dụng một chiêu thì dẫn động khí của trời đất, để lại một quỹ tích tàn ảnh khiến hắn dường như thấy được từng chỗ mạnh yếu của từng người.
Đột nhiên hắn có một ý nghĩ, nếu bản thân trong lúc chiến đấu cũng sử dụng Vọng Khí Quyết này chẳng phải là sẽ biết được chỗ nào yếu nhất của đối phương rồi nhắm vào đó công kích thì kết quả sẽ như thế nào.
Ý nghĩ này vừa hiện ra thì hắn lập tức đem giấu kín vào lòng, sau này có cơ hội sẽ tìm người thí nghiệm, lúc này cũng không rảnh để phân tâm.
Trải qua cũng không biết đã bao lâu, tựa hồ lại chỉ là trong nháy mắt, tuy nhiên cuộc chiến giữa sân cũng đã đến lúc kết thúc.
Ánh mắt của Diệp Bạch đột nhiên chớp động nhìn về Quan Đạp Tuyết, trong mắt của hắn thì khí thế của Quan Đạp Tuyết đã nhanh chóng yếu đi còn khí thế của Phó Băng Vũ vẫn cường thịnh như cũ, trong giây lát, Quan Đạp Tuyết lại sử ra một kiếm.
Một kiếm này trong mắt mọi người thoạt nhìn thì tiếng gió vù vù, làm nổi lên vô số quang mang của những bông tuyết rơi, tựa hồ uy lực vô cùng, nhưng trong mắt của Diệp Bạch thì lại thấy một chút kiệt sức. Mặc dù ỷ vào một thanh huyền binh bậc ba trung cấp nhưng thực lực dù sao cũng là thực lực, ngoại vật có trợ giúp nhưng cũng không thể nhiều, Diệp Bạch thở dài một tiếng, biết Quan Đạp Tuyết sắp thất bại.
Quả nhiên, Phó Băng Vũ tựa hồ cảm giác được điểm này, trường kiếm trong tay giương lên, nhất thời công tới chỗ hở của Quan Đạp Tuyết." Xoẹt ", một tiếng vang nhỏ, Quan Đạp Tuyết đã bị một kiếm này của Phó Băng Vũ đánh bay ngược ra, cũng may mà thực lực của gã không thấp, thân hình đang bay trong không trung thì uốn lượn liên tục chín lần rồi nhẹ nhàng hạ xuống.
Người nào có nhãn lực cao lập tức nhận ra, một chiêu này của Quan Đạp Tuyết là tuyệt kỹ độc môn huyền kỹ thân pháp lục giai trung cấp Đoàn Không Cửu Chuyển, quả nhiên tinh diệu khiến cho mọi người khen ngợi một hồi.
Mặc dù Quan Đạp Tuyết hóa giải thành công một chiêu ám kình này của Phó Băng Vũ nhưng cũng đã rớt ra khỏi vòng tròn, xem như đã bại. Gã cũng không lộ vẻ buồn bực mà đứng lên ôm quyền hướng về Phó Băng Vũ: Ta bại, Phó cô nương quả nhiên lợi hại, Quan Đạp Tuyết tâm phục khẩu phục.
Phó Băng Vũ thấy thế cũng vẫn lạnh lùng:
- Quan công tử khách khí rồi, thực lực của Quan công tử cũng là hiếm thấy. Nếu có ngày có thể thông qua khảo nghiệm nội tông chắc chắn sẽ vượt trên ta.
Hai người trong lòng biết rõ ràng, thực lực của Phó Băng Vũ dù sao cũng cao hơn một bậc, Quan Đạp Tuyết mặc dù ỷ vào vũ khí lợi hại mà tiếp được mấy chiêu nhưng cũng không có khả năng thay đổi thành bại, cho nên không có gì tiếc nuối. Quan Đạp Tuyết đi rất thong thả về đám đông, còn cả bốn phía đã sớm đem số chiêu tiếp được của gã công bố ra.
Hai mươi chín chiêu.
Quan Đạp Tuyết và Phó Băng Vũ chiến đấu tổng cộng hai mươi chín chiêu, cuối cùng bởi vì thực lực không bằng đã bị một kiếm của Phó Băng Vũ đánh bại, tuy nhiên đối phương là đệ tử nội tông nên cũng không ai dám coi thường Quan Đạp Tuyết.
Hơn nữa, người sáng suốt đều nhìn ra được, Quan Đạp Tuyết mới vừa rồi cũng không dùng toàn lực, sau khi qua được ba chiêu thì tùy tiện đánh đỡ, nếu không cũng không chỉ dừng lại như vậy.
Trong lòng Diệp Bạch mừng rỡ như điên, Vọng Khí Quyết quả nhiên có khả năng quan sát khí thế của đối thương, cho dù bên ngoài có biểu hiện cực kỳ uy mãnh nhưng bên trong luôn có thiếu khuyết. Nếu trong chiến đấu, hai bên có cùng thực lực mà mình có khả năng như vậy thì vượt trước đối phương một bước rồi, lần quan sát này không ngờ lại có được thu hoạch ngoài ý muốn.
Có được tiền đề đó, Diệp Bạch tiếp tục nhìn vào ba cuộc chiến đấu còn lại, qua một lát, trong lòng hắn lại có suy nghĩ: Tiêu Huyết sắp bại rồi.
Tiêu Huyết lúc này đang đẩy mạnh thế công, nhưng trong mắt Diệp Bạch thoáng nhìn thấy kiếm khí có chút run rẩy hết sức nhanh chóng, người ngoài tuyệt đối không thể nhìn thấy được.
Cùng lúc Đào Hoa Phiến của Quách Thiên Thiên cũng quét qua, trường kiếm của Tiêu Huyết bị đẩy dạt ra. Quách Thiên Thiên nhìn thấy Đào Hoa Phiến sắp quét qua ngực rồi xé tung bụng gã thì vội vàng thu quạt lại thành một cây đoản côn nhẹ nhàng gõ vào ngực gã.
Chỉ nghe mấy tiếng "rắc rắc" vang lên, Quách Thiên Thiên mặc dù đã kịp thu quạt nhưng cũng không thể thu được thế công, trước ngực Tiêu Huyết bị một cây quạt gõ xuống bay ngược trở ra, máu tươi phun thành vòi, thanh quái kiếm cũng lăn lóc ra đất.
Tiêu Huyết vẻ mặt không cam lòng, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vừa cố gắng đã thấy đau nhói, sắc mặt tái nhợt lại ngã lăn ra, khiến cho mọi người cùng bật cười vang. Tuy nhiên mấy người vừa cười xong thì dường như nhớ ra điều gì vội vàng im bặt rồi quay người đi luôn.
Giữa sân chỉ còn cuộc đấu giữa Trường Tôn Kiếm Bạch và Tiết Thần Tinh, cùng với Trầm Họa Yên và Lam Hải Nhược, một bên thì kịch chiến, một bên lại ôn hòa.
Trải qua đến giờ thì Trường Tôn Kiếm Bạch đã tiếp được năm mươi hai chiêu, còn Trầm Họa Yên tiếp được bốn mươi bảy chiêu, tựa hồ vẫn chưa phân thắng bại.
Ánh mắt Diệp Bạch lại chợt lóe lên, rồi than nhẹ:
- Ba chiêu nữa Trường Tôn Kiếm Bạch chắc chắn sẽ bại.
Tuy hắn chỉ thì thào tự nói, nhưng không ngờ Cốc Tâm Hoa đang chăm chú xem vẫn nghe được quay lại nhìn, tuy nhiên lần này nàng không hỏi mà chỉ tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
*****
Diệp Bạch hơi thất thần, tự biết mình lỡ lời vội vàng ngậm miệng, Cốc Tâm Hoa cũng đã quay đầu trở lại tựa hồ như không phát giác, nhưng hắn không hề biết được khóe miệng nàng hơi nhếch lên vui vẻ, tựa hồ ý vị sâu xa.
Lời đã nói ra rồi cũng không biết phải làm sao, Diệp Bạch cho dù cảm thấy bất an nhưng cũng không cách nào rút lại lời nói đành tiếp tục quan sát, mặc kệ Cốc Tâm Hoa có nghe thấy hay không.
Ở giữa sân, tình hình của Trường Tôn Kiếm Bạch quả giống như hắn nói!
Nguyên thế lực hai bên ngang nhau, trong chớp mắt đã thay đổi.
Tiết Thần Tinh xứng đáng là một nhân vật nổi danh trong nội tông, người như vậy không phải là một đệ tử ngoại tông như Trường Tôn Kiếm Bạch có thể so sánh.
Ầm!
Năm luồng lôi khí màu đỏ giống như năm dây roi mạnh mẽ quất về Tiết Thần Tinh.
Huyền kỹ công kích lục giai đỉnh cấp Ngũ Tâm Oanh Lôi Kiếm Pháp quả nhiên uy chấn thiên hạ!
Ngoài ra thanh kiếm của Trường Tôn Kiếm Bạch có tên là Xích Kim Thiên cũng là một thanh huyền binh bậc ba đê cấp, mỗi kiếm phát ra đều mang theo hình loan nguyệt đỏ chói.
Tuy nhiên thanh kiếm trên tay của Tiết Thần Tinh cũng là một thanh huyền binh bậc ba trung cấp, còn Điểm Tinh Kiếm Pháp Tiết lại bạo xuất ra từng đạo tinh quang chập chờn mỹ lệ nhưng ẩn tàng vô số sát cơ.
Nhìn thấy một kiếm uy mãnh của Trường Tôn Kiếm Bạch, Tiết Thần Tinh khẽ rùng mình, hai chân khẽ động rồi thoáng chốc đã biến mất, là tuyệt chiêu Tinh Ảnh Bộ nổi danh. Trường Tôn Kiếm Bạch có thể bức gã sử ra chiêu này cũng coi như đáng để tự ngạo.
Năm luồng kiếm khí không đánh trúng đến người của Tiết Thần Tinh, nhất thời oanh nhập trong hư không, chỉ nghe liên tục vài tiếng xé óc rồi cả không trung chao đảo như có vô số hỏa lôi cùng nổ.
Diệp Bạch đứng ở xa cũng khẽ biến sắc, uy lực một chiêu này cũng lớn hơn tưởng tượng của hắn, uy lực của lục giai đỉnh cấp quả không đơn giản, đệ tử bình thường ai dám mơ tới.
Hiện giờ Diệp Bạch không hề có qua một bộ huyền kỹ lục giai đỉnh cấp, vừa rồi may mắn có được một bộ huyền kỹ công kích lục giai cao cấp Tê Phong Chỉ đã thấy cực kỳ mạnh mẽ, giờ lại cảm thấy không đủ.
Xem ra hắn đã quá coi thường anh hùng trong thiên hạ, huyền kỹ lục giai đỉnh cấp tuy ít nhưng không hiếm đệ tử ngoại tông, nội tông có được, nhất là những đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm còn có cả các công pháp tinh phẩm, cực phẩm, uy lực còn lớn hơn.
Tiết Thần Tinh tránh được một chiêu của Trường Tôn Kiếm Bạch, ánh mắt nhất thời trở nên giận dữ, cả người hóa thành vô số tinh quang tụ lại một chỗ như một bầy cá nhỏ rồi đột nhiên như hình một con rồng, chính là sát chiêu Ngư Long Mạn Diễn của Điểm Tinh Kiếm Pháp.
Một chiêu này sử ra thì trong mắt của cả đám người vây quanh như bị một vùng sáng chói lọi bao phủ, bầu trời đột nhiên tối sầm, từng điểm tinh quang lấp lánh rơi xuống ẩn chứa từng đạo sát cơ.
Yếu quyết một thức này xuất phát từ Âm Phù Kinh gọi là " Thiên phát sát cơ, di tinh dịch túc. Địa phát sát cơ, long xà khởi lục. Nhân phát sát cơ, thiên địa phản phúc.", một chiêu này của Tiết Thần Tinh quả thực kinh khủng đến cực điểm, ngay cả một vài trưởng lão của ngoại tông có mặt ở đó cũng biến sắc cùng kêu lên một tiếng:
- Không được!
Hiển nhiên, không ai cho rằng Trường Tôn Kiếm Bạch có thể sống sót dưới một kiếm này, tuy nhiên nếu chỉ là một trận tỷ thí mà lấy đi mạng gã thì Trường Tôn thế gia e là sẽ điên cuồng báo phục, đem đến một hồi kiếp nạn.
Tuy nhiên bọn họ bị vô số đệ tử ngoại tông ngăn cách chiến trường nên dù thực lực có cao cũng không tài nào chắn kịp.
Trường Tôn Kiếm Bạch mắt thấy vô số tinh quang hạ xuống, sắc mặt vốn kiêu căng trở nên trắng bệch, sự tự tin bay sạch chỉ còn nỗi tuyệt vọng.
Gã đã quá đề cao bản thân, coi thường Tiết Thần Tinh, cho là có được một môn huyền kỹ công kích lục giai đỉnh cấp thì không còn coi ai vào mắt, ngay cả người đứng đầu trong mười đại đệ tử của ngoại tông Lam Phong cũng không có một môn công pháp lục giai đỉnh cấp. Dù sao gã cũng chưa từng ở trong nội tông, không biết bản thân chênh lệch với đệ tử trong đó ra sao.
Lúc này gã cảm thấy vô cùng hối hận tại sao lại trêu chọc đến tên như Tiết Thần Tinh này, nếu là một đệ tử nội tông bình thường thì còn có thể không phải là đối thủ của gã, ở đây là người có thể xếp thứ hai mươi tám trong một nơi cường giả như mây, thử nghĩ xem thực lực của y như thế nào.
Uy lực một chiêu Ngư long mạn diễn không phải là thứ mà gã có thể tưởng tượng cũng như tránh né, tựa hồ trên trời dưới đất đã không còn một kẽ hở để cho gã chui ra. !
Thân thể Trường Tôn Kiếm Bạch cứng ngắc, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, ngay cả động thân cũng không dám, huyền kỹ hộ thể cũng không dám sử ra chỉ e dẫn động tinh quang đầy trời kia đến nhanh hơn, hô hấp cũng dường như dừng lại.
Đương trường mọi người cũng lạnh ngắt, tầm che phủ một chiêu kia quá rộng, mặc dù không nhằm vào họ nhưng có cảm giác khẽ vọng động một chút sẽ khiến một đạo tinh quang nào đó lệch khỏi quỹ đạo bắn vào mình là xong đời mạng nhỏ.
Diệp Bạch cũng thầm kêu may mắn lúc trước trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc chỉ gặp phải đệ tử nội tông như Cao Lăng Huyết mà không phải như Tiết Thần Tinh, rất rõ ràng là cho mười Cao Lăng Huyết cũng chưa phải là đối thủ của Tiết Thần Tinh.
Nếu như lần trước tại Băng Vụ Đại Hạp Cốc gặp phải Tiết Thần Tinh, Diệp Bạch thật không biết có toàn mạng trở về hay không. May mắn là loại đệ tử tinh anh như vậy sẽ không thiếu điểm cống hiến, bằng không gã mà đi làm tu sĩ đoạt bảo thì cả vô số đệ tử của Băng Vụ Đại Hạp Cốc đã gặp tai ương ngập đầu.
Vừa rồi hắn còn kinh ngạc bởi sự cường đại của Ngũ Tâm Oanh Lôi Kiếm Pháp thì giờ lại cảm giác được sát cơ nồng đậm trong từng đạo tinh quang, nếu như sử dụng Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ cũng chỉ có năm thành cơ hội.
Đột nhiên vào lúc này Cốc Tâm Hoa trước đó vẫn đứng yên bỗng nhiên hành động. Cả thân hình nàng lóe lên như phượng hoàng tái thế. Chỉ thấy ống tay áo nàng khẽ phất lên rồi một luồng ánh sáng ba màu vàng, lam, hồng chói mắt xuất hiện. Đến khi Diệp Bạch nhìn rõ thì thấy trong tay nàng một vật giống như sừng rồng, lại giống như một cành hoa hồng khô, lại càng giống một cành san hô ba màu.
Con mắt của Diệp Bạch đột nhiên co rút, trong lòng đột nhiên hiện lên một cái tên: Tam Sắc Vũ Băng Chi!
Tuy nhiên, điều hắn còn không tưởng tượng ra là Cốc Tâm Hoa đối mặt với khí thế phô thiên cái địa như vậy vẫn bình thản như không, bàn tay nõn nà như ngọc của nàng cầm thanh san hô kỳ lạ kia nhẹ nhàng phất một cái, từng luồng sáng ba màu hiện ra nối thành một dải chắn trước mặt của Trường Tôn Kiếm Bạch.
*****
Cảnh tượng diễn ra sau đó khiến mọi người há hốc mồm miệng, vùng tinh quang đang trải ra dường như vô tận vừa tiếp xúc với luồng sáng ba màu này giống như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời, vô thanh vô tức tan vào trong đó như chưa từng xuất hiện qua, còn luồng sáng ba màu vẫn bình thản không hề có một chút dao động.
Tuy nhiên cả đám đông thấy vậy thì cũng đều thở ra nhẹ nhõm. Cũng may mà chưa gây thành đại họa, tất cả còn có khả năng vãn hồi.
...
Không mấy người biết đồ vật mà Cốc Tâm Hoa cầm trong tay là thứ gì, chỉ ngây ngốc với luồng sáng ba màu tuyệt đẹp mà nó phát ra.
Nhưng là Diệp Bạch thì biết, bởi vì hắn đã tận mắt chứng kiến vật này được Cốc Tâm Hoa mua tại phiên đấu giá với giá cao ngất ngưởng bốn vạn điểm cống hiến.
Tuy nhiên cái giá này hoàn toàn xứng đáng, một vật trông như đồ trang sức vậy mà là một bảo vật bậc ba đỉnh cấp. Hơn nữa rơi vào tay của Cốc Tâm Hoa lập tức phát huy uy lực đến cực điểm.
Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch nhìn thấy Cốc Tâm Hoa xuất thủ, đồng thời cũng là lần đầu tiên nhìn thấy uy lực của Tam Sắc Vũ Băng Chi, cảm giác cường đại này thực khiến người ta chấn kinh.
Tiết Thần Tinh sử ra một chiêu kia cũng chỉ là nhất thời tức giận, nhưng sau đó không thể thu hồi trở lại, đang lúc hoảng hốt nhưng vô lực, nghĩ đến lửa giận của Trường Tôn, thực lực của gã tuy cao cường nhưng làm sao có thể ngăn cản, mồ hôi lạnh trên trán toát ra đầm đìa.
Đột nhiên Cốc Tâm Hoa xuất hiện hóa giải một chiêu này của mình, còn khiến cả hai không bị thương tích gì, gã không khỏi thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, cả người dường như hư thoát.
Trong một khoảng khắc, gã trải qua một loạt cảm xúc từ tử đến sinh, từ tuyệt vọng đến hy vọng.
Hậu quả đáng sợ cuối cùng đã không xảy ra, gã tự biết bản thân không đúng, yên lặng đến trước mặt Cốc Tâm Hoa, cúi đầu khẽ thốt:
- Xin lỗi..
Cốc Tâm Hoa nhìn thấy Tiết Thần Tinh đã tỉnh táo lại thì cũng cấp Tam Sắc Vũ Băng Chi vào tay áo, nói nhẹ:
- Được rồi, cũng biết do ngươi vô ý, lần này bỏ đi, nếu có lần sau hậu quả tự mình ngươi gánh đi.
Tiết Thần Tinh vội vàng gật đầu không dám cãi lại:
- Dạ, dạ, Thần Tinh nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của Cốc cô nương, sẽ không tái phạm.
Cốc Tâm Hoa nhìn hắn một cái:
- Không dám nói là dạy bảo, chỉ là đệ tử đồng môn so sánh tuyệt kỹ mà thôi. Trước khi sử dụng tuyệt chiêu này nhất định phải tự hỏi bản thân có thể thu phát tùy tâm hay không, nếu không lỡ đả thương người thì môn quy sẽ không tha cho ngươi.
Vẻ mặt Tiết Thần Tinh trông đầy sợ sệt, liên tục gật đầu. Trước mặt một trong bảy đại đệ tử hạch tâm của nội tông, thực sự gã không còn chút gì để kiêu ngạo.
- Còn có ai khiêu chiến nữa không, nếu như không có, ta sẽ công bố kết quả.
Nói xong câu đó, ánh mắt Cốc Tâm Hoa lại nhìn về phía Diệp Bạch.
Lúc này bốn cuộc chiến đấu đã kết thúc, Trường Tôn Kiếm Bạch hiển nhiên thị sẽ không tái chiến, gã bị một kiếm vừa rồi của Tiết Thần Tinh dọa cho vỡ mật, còn Trầm Họa Yên bị phân tâm cũng bị Lam Hải Nhược qua mấy chiêu đánh bại, cuối cùng lại thành người chống đỡ được lâu nhất.
Trầm Họa Yên cũng rất thản nhiên nhận thua, thi lễ với Lam Hải Nhược rồi lặng lặng trở về, còn Lam Hải Nhược cũng nghiêm trang đáp lễ, đệ tử ngoại tông có thực lực như vậy, một khi tiến nhập nội tông cũng sẽ không dưới nàng, người có thực lực luôn được tôn trọng.
Diệp Bạch cũng biết chỉ còn chính mình, lập tức hít sâu một hơi nói to:
- Ta đến đây
Nói xong đi thẳng tới chỗ Tiết Thần Tinh.
Giữa sân có bốn người để lựa chọn nhưng Diệp Bạch cũng không muốn chọn ba người nữ để hứng chịu ánh mắt dè bỉu của người khác. Hơn nữa hắn cũng không định tiếp mấy chiêu mà thử xem thực lực bản thân đến đâu nên chọn Tiết Thần Tinh có thực lực cao nhất.
Mọi người đã thấy qua một kiếm kinh thiên của Tiết Thần Tinh, giờ lại có kẻ không biết sống chết tiến đến khiêu chiến gã thì cảm xúc hết sức phức tạp. Có người kính phục, cũng có người cho là hắn không biết tự lượng, tuy nhiên không mấy người coi trọng Diệp Bạch.
Người đứng xem đa số là huyền sĩ trung cấp, thậm chí không thiếu cả huyền sĩ đê cấp, tự nhiên không nhìn ra tu vi của Diệp Bạch. Chỉ có Trường Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết, Trầm Họa Yên, Quan Đạp Tuyết đã lui qua một bên, vài tên huyền sĩ cao cấp cùng với các trưởng lão thì còn có chút chú ý.
Bọn họ đều nhìn ra thực lực của Diệp Bạch đạt tới huyền sĩ cao cấp, tuy nhiên cũng hơi ngạc nhiên vì một đệ tử ngoại tông vô danh mà lại có cảnh giới cao đến vậy.
Ánh mắt của Cốc Tâm Hoa cũng có chút hứng thú. Vốn nàng cho rằng Diệp Bạch chỉ là một tên lẻo mép lừa gạt được muội muội Cốc Tâm Lan của nàng nên mới đồng ý cho hắn gia nhập, nếu như có ý bất lương sẽ ra tay giáo huấn một phen.
Vì thế từ lúc Diệp Bạch đến đây, nàng đã quan sát đánh giá, không ngờ đối phương không giống như tưởng tượng của mình, biểu hiện rất khiêm tốn, phổ thông, hơn nữa toàn thân tinh hoa nội liễm, huyền khí tinh thuần vô cùng.
Nàng còn kinh ngạc hơn vì đã nghe muội muội của mình nói là một tháng trước hắn chỉ mới là một huyền sĩ trung cấp phổ thông, nếu không cũng sẽ không cần muội muội của mình dẫn tiến. Không ngờ chỉ qua một tháng, hắn đã có thể đột phá huyền sĩ cao cấp, hơn nữa tu vi rõ ràng rất sâu.
Kiểu đệ tử như vậy, nếu muốn gia nhập đội ngũ thì bằng vào thực lực của hắn có thể dễ dàng đạt được ý nguyện. Trong lòng Cốc Tâm Hoa tự nhiên ẩn chứa một phần tò mò, nhất là khi thấy trên lưng đối phương đeo một hộp đàn màu đen thì lại càng kinh ngạc.
Phần lớn nam nhân trong Tử Cảnh Cốc này chỉ có hứng thú đối với kỳ trân, dị bảo, sắc đẹp, quyền mưu, cực kỳ hiếm thấy ai có hứng thú với cầm kỹ. Theo như Cốc Tâm Hoa biết cũng chỉ có một người trong bảy đại đệ tử của nội tông, Vô Không Thủ Thiểm Nhu Nhiên.
Tuy nhiên, điều khiến Cốc Tâm Hoa hơn là trong lúc chiến đấu nàng có chú ý tới biểu hiện của Diệp Bạch, thấy hắn tựa hồ có thể biết trước kết quả thắng bại. Từ trận đấu giữa Quan Đạp Tuyết và Phó Băng Vũ, nàng đã hơi có cảm giác, đến trận đấu của Tiêu Huyết và Quách Thiên Thiên thì vào lúc Tiêu Huyết sắp thất bại, ánh mắt của Diệp Bạch khẽ lóe lên, chính bản thân hắn cũng không chú ý nhưng Cốc Tâm Hoa nhạy cảm đã thấy được.
Cuối cùng khiến nàng khẳng định là ở trận chiến của Trường Tôn Kiếm Bạch. Lúc ấy hắn đã nói ra trong vòng ba chiêu nữa Trường Tôn Kiếm Bạch tất bại, kết quả là Tiết Thần Tinh đột nhiên sử ra một chiêu Ngư Long Mạn Diễn, nếu như không phải chính mình xuất thủ thì Trường Tôn Kiếm Bạch chẳng những không bị thất bại mà còn suýt nữa bị một kiếm kích sát, rõ ràng Diệp Bạch đã nói đúng làm Cốc Tâm Hoa thêm hứng thú.
Nhãn lực như vậy chỉ dựa vào kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú và tu vi vượt trội mới có thể nhìn ra. Thực lực của Diệp Bạch rõ ràng thấp hơn lại có thể dự đoán chính xác, trong lúc Cốc Tâm Hoa cũng có thể nhìn ra nhưng không thể cụ thể như vậy.
← Ch. 0342 | Ch. 0344 → |