← Ch.0413 | Ch.0415 → |
Thanh Chủy Thủ khẽ xẹt qua cánh tay, một dòng tinh huyết bắn ra, Diệp Bạch cũng không lãng phí vội vàng đỡ Đường Huyết Nhu lên, sau đó đưa cánh tay vào môi của nàng, để từng giọt máu chảy dần xuống miệng.
Tuy nhiên, lúc này Đường Huyết Nhu vẫn hôn mê như cũ, nàng như thế nào có thể uống máu đây. Diệp Bạch vô phương cũng không thể làm gì khác hơn là ném thanh Chủy Thủ đi, dùng sức nâng Đường Huyết Nhu lên hai tay khẽ mở miệng nàng ra, cánh tay của hắn đưa về phía miệng của nàng, lúc này hắn cũng không có cảm giác cái gì nhuyễn ngọc ôn hương, mà chỉ có cảm giác đau đến muốn chết.
Hắn không dám chậm trễ, sợ huyết dịch đông lại, lúc này cánh tay hướng về khóe miệng của Đường Huyết Nhu. Đường Huyết Nhu lúc này dường như quá khát, cho nên theo bản năng của nàng từng ngụm từng ngụm uống xuống, mà nguồn sinh lực của Diệp Bạch cảm giác dần dần mất đi, tinh thần dần dần cảm thấy ngẩn ngơ.
May là hắn có ý chí kiên định, miễn cưỡng nhịn xuống, một lát sau vết thương khép lại, không hề có huyết dịch chảy ra nữa, mà Đường Huyết Nhu, tựa hồ chưa hoàn toàn đã khát.
Ngón tay Diệp Bạch rất nhanh điểm xuống cánh tay, vết thương lại lần nữa vỡ ra, máu tươi lần nữa trào ra. Đường Huyết Nhu tham lam uống máu, lúc này nàng giống như một nữ hài tử.
Sau một lát, Đường Huyết Nhu rốt cục cũng đã uống đủ, xoay người ngủ tại trong lòng Diệp Bạch, khóe miệng chép chép vài cái, có vẻ dư vị có cái gì đó không đúng nhưng cuối không có chút cảm giác gì không đúng, nàng cũng không có thói quen uống máu tanh như vậy, trong vô thức nàng lại nhíu mày.
Rất nhanh nàng lần nữa đi ngủ, lông mi của Diệp Bạch lúc này cũng đã giãn ra, đôi môi khô khốc tựa hồ cũng hồng lên. Diệp Bạch đưa tay lau đi khóe miệng nàng đầy vết máu, sau đó để nàng từ từ nằm xuống. Lần này nàng không phát ra bất cứ âm thanh gì nữa, hiển nhiên nàng cũng không có việc gì.
Cười khổ lắc đầu, Diệp Bạch từ trên cánh tay trái mạnh mẽ điểm mấy cái cầm máu lại, sau đó lấy ống tay áo che lấp đi. Tiếp theo, hắn cũng không do dự, trực tiếp đi tới một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, sau đó lấy ra hồng hộp, đem hạt Tam Hoa Tụ Đỉnh đan lấy ra.
Huyền khí trong cơ thể, tựa hồ cảm giác được ý chí của hắn, bắt đầu hưng phấn sôi trào đứng lên, một luồng thanh khí từ yết hầu lăn xuống, có ba dòng nước rơi thẳng vào trong đan điền, sau đó ầm ầm dẫn bạo. Diệp Bạch biết, đây là hiệu quả của dược lực Tam Hoa Tụ Đỉnh đan.
- Phạt cân, tẩy tủy...
- Di mạch, hoán huyết...
Thậm chí cơ nhục bì mô đều vào giờ khắc này phát sinh biến hóa thật lớn, xương cốt càng thêm cứng cỏi, trong suốt, dĩ nhiên lóe ra một loại quang mang trắng ngọc, cửa quan khẩu sau khi được dược lực tẩy luyện kinh mạch biến hóa tựa như hình thành một dòng sông lớn, thẳng hướng mà qua, không có một tia trì trệ trực tiếp giải khai.
Như cùng dòng lũ cuốn không hề ngăn cản, Huyền khí cuồn cuộn không ngừng phát sinh lột xác. Trên trán Diệp Bạch không ngừng xuất hiện mồ hôi hột, khuôn mặt trở nên đỏ rực, còn mang đến nhàn nhạt oánh quang, thần thánh uy nghiêm vô cùng. Dần dần, một luồng khí thế khổng lồ bắt đầu từ trên người của hắn hiện ra, mà luồng khí thế này như vô số bảo kiếm, hỗn hợp chung một chỗ, lành lạnh, uy nghiêm, coi trời bằng vung, quét ngang thiên hạ.
Đây là, kiếm thế Diệp Bạch lần này đột phá, dĩ nhiên mơ hồ từ kiếm trận chiếm được một tia kiếm khí, điều này làm cho cả người hắn xảy ra một tia cự biến.
Đáng tiếc, tiến vào bế quan, Diệp Bạch cũng không cảm giác được, hắn chỉ biết là chính mình giờ khắc này giống như là đi vào trong mây, toàn thân mềm nhũn, thư sướng vô cùng, rồi lại mang đến một loại đau đớn mơ hồ, phảng phất như vừa trải qua trăm ngàn năm luân hồi, tương tự như chính mình tái sinh thêm một lần
Tốt đẹp chính là thay đổi
Tại bên trong Đan điền của hắn sâu rộng như hồ nước, dần dần bốc hơi lên thành từng đợt tạp sắc khí thể, từ trong thân thể Diệp Bạch chỉ còn lại một bộ phận trong suốt, dĩ nhiên gống như nóng lạnh trong suốt, xen vào thể rắn cùng chất lỏng có khả năng biến hình, lại chất lỏng như vậy không hề dễ dàng tách ra.
Đây là Huyền khí Tinh Luyện chính là Huyền sư trọng yếu nhất, quá trình này Huyền khí tăng lên giai đoạn khác, đạt tới trình độ "Bán cố". Khi dung nạp Huyền khí tốc độ tăng nhanh, sức bật, sức chiến đấu, cũng tăng lên.
Nghe nói, sau khi trở thành Huyền Tông, Huyền khí trong cơ thể sẽ hoàn toàn thực thể hóa, biến thành một khỏa kết tinh đó là Huyền khí tinh thạch, dựa theo tu luyện thuộc tính Huyền quyết bất đồng, mà chia ra thành rất nhiều sắc, Hỏa hệ là xích, Mộc hệ là thanh, thủy hệ là lam, Lôi hệ là tử... Mà Diệp Bạch hiện tại, mặc dù chưa có đạt tới cái trình độ kia, nhưng thoạt nhìn, cũng chỉ thiếu một chút nữa mà thôi.
Từ Huyền giả tu luyện thành Huyền khí, đến giai đoạn Huyền sĩ Huyền khí Hóa Dịch, đến giai đoạn Huyền sư kết tinh Huyền dịch, đến cảnh giới Huyền Tông chân chánh kết tinh Huyền khí tinh thạch. Tất cả các loại biến hóa, không có nghĩa là thực lực đang không ngừng tăng lên, mà cảnh giới tại từ từ đi tới, mà là mỗi một loại cảnh giới đều tương ứng với thực lực, càng về sau càng lợi hại.
Đây là một cái cực hạn biến chuyển, cũng là thành tựu sau khi đạt Huyền sư, cho nên kiên định một bước này, con đường Huyền sư cũng căn bản không thể nào nói đến.
Mà không riêng gì bên trong Đan điền chuyển hóa, mà thân thể của Diệp Bạch cũng có vô số tạp chất, bị dược lực mạnh mẽ của Tam Hoa Tụ Đỉnh đan cọ rửa biến thành tang tang những chất lỏng mầu đen tanh hôi, chảy ra đầy toàn thân Diệp Bạch, nhưng trong thân thể của hắn lúc này lại trở nên trong suốt sáng bóng, tựa hồ như càng ngày càng giống như một khối Bảo Ngọc.
"Oanh" một tiếng kịch chấn, bỗng nhiên thân thể Diệp Bạch đột nhiên nhất động, qua một hồi lâu sau mới dừng lại. Mà lúc này, tất cả thay đổi cũng đã đều kết thúc, cơ thể Diệp Bạch trong suốt Như Ngọc. Huyền khí ngưng đọng thành thực chất, kinh mạch mở rộng gấp đôi, Đan điền, cũng đã hoàn toàn đại biến dạng, cho tới gân cốt da lông, càng thêm cứng rắn như thiết, nếu lúc này có đao kiếm phổ thông chém vào cũng không được, cả người Diệp Bạch lúc này nóng lạnh bất xâm, cũng đã đạt tới cảnh giới Thủy Hỏa không xâm phạm được nữa.
Diệp Bạch nhất cử từ Cao cấp Huyền sĩ đỉnh giai đoạn, bước vào cực hạn cảnh giới Đỉnh cấp Huyền sĩ cảnh giới, hơn nữa Huyền khí cùng nhau tiến mạnh, lúc này dược lực còn thừa lại, còn giúp hắn lần nữa đột phá, tiến vào đến cảnh giới đỉnh cấp Huyền sư trung đoạn, lúc này mới dừng lại, từ từ củng cố những thành quả mới đạt được.
Nhưng Diệp Bạch cũng thật không ngờ chính là lần này đột phá, không những làm cho thân thể thực lực rất nhanh tăng lên, Tinh Thần Thế Giới cũng một lần thay đổi nghiêng trời lật đất, vô số sợi Lam sắc trong suốt từ thân thể Diệp Bạch lao ra, tiến vào trong Tinh Thần Thức Hải, vốn là cùng sợi tinh thần nhỏ dung hợp, sau đó không ngừng phân liệt, tái sanh, phân liệt, tái sanh, làm cho Diệp Bạch vui mừng không thôi.
Tại trong lúc hắn thăng cấp Đỉnh cấp Huyền sĩ, lực lượng có liên quan đến Tinh Thần Thế Giới, Tinh Thần Thế Giới vào giờ khắc này cũng đạt tới điểm tới hạn, đồng thời xảy ra đột phá
Lúc này, tất cả tinh thần nhỏ này đều sảy ra biến hóa, đều phát triển trình độ càng cao hơn, cho tới nay, Diệp Bạch tha thiết ước mơ thăng cấp cảnh giới tam cấp Tinh Thần lực, nhưng vô luận hắn tu luyện như thế nào cũng không có tiến thêm một bước. Nhưng lần này chỉ trong một thời gian ngắn, bởi vì thực lực tăng lên, mà tinh thần lực cũng thuận lợi tăng lên.
Điều này làm cho Diệp Bạch không biết cao hứng như thế nào, đối với biến hóa này đối với hắn là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Tam cấp Tinh Thần lực, đại biểu cho hắn chính thức có khả năng bắt đầu khống chế Tam đại kiếm trận và quan trọng nhất chính là Tam Điệp Cầm Âm Kiếm Trận, đồng thời sau khi thăng cấp, cũng đại biểu cho hắn bắt đầu tiếp xúc với một loại kiếm trận rất là thần bí cùng đặc thù, Phi Hành kiếm trận.
Ngoài ra, còn có mấy kiếm trận cường đại thần bí đang chờ đợi hắn khai phá.
Thế giới Huyền sĩ ai cũng biết, tùy ý tăng cường thực lực cũng dễ, nhưng Tinh Thần lực tăng trưởng rất khó khăn, bất quá tại Huyền sĩ tiến giai Huyền sư, Huyền sư tiến giai Huyền Tông, Huyền Tông tiến giai Huyền Vương... thì khi tiến giai mới có thể dẫn phát Tinh Thần Thế Giới biến dị. Mà Diệp Bạch hiện tại cũng là giai đoạn tiến giai, nếu thu được đột phá, thì không biết bao nhiêu người hâm mộ đây.
Lúc này cũng bởi vì Diệp Bạch đã sớm tiến giai Nhị cấp Tinh Thần lực đỉnh, hắn đã đạt tới trình độ này thật lâu, thậm chí còn tu luyện một môn Tinh Thần lực bí pháp, Bạch Thủ Thái Huyền Kinh. Cũng vì chưa có thể đột phá, hiện tại có có cơ hội này, hắn dùng Tam Hoa Tụ Đỉnh đan giống như là một cái chìa khóa, mở ra đại môn, tạo thành đòn bẩy cho Tinh Thần Thế Giới của Diệp Bạch thành công đột phá.
Thành công là may mắn đến, hắn cố gắng lần này đột phá, cố gắng kéo Tinh Thần Thế Giới biến dị, hắn từ trước đến nay liên tục tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh lâu như vậy làm sao không có thể đột phá đây.
...
Trong tu luyện, không có ngày tháng.
Trong lúc Diệp Bạch bế quan đột phá, hoàn toàn tiến vào cảnh giới vô ngã, lúc này nếu có người gác đao kề ở cổ của hắn, hắn cũng không có cảm giác được, nếu như có cảm giác thì cũng không có thể cử động, không thể phản kháng.
Phải biết rằng, tu sĩ tu luyện từ từ gian nan, trong lúc đột phá càng là mẫn cảm vô cùng, một khi gián đoạn thường thường mang đến thương tổn thật lớn, đột phá không thành công thì tất nhiên càng thêm nghiêm trọng. Lúc đó thực lực rút lui một tầng chỉ là nhỏ, chỉ sợ trực tiếp bị tàn phế, Huyền khí hỗn loạn, sau đó không thể tu luyện, bị tẩu hỏa nhập ma, cuộc đời này trở thành phế nhân. Mà còn có thể trực tiếp kinh huyết nghịch lưu, kinh mạch bạo liệt mà chết.
Cho nên, mọi người khi trùng quan thường thường cần phải có người đứng bên cạnh hộ pháp, hoặc là tìm một nơi cực kỳ bí mật mà không có gì nguy hiểm, sau đó mới có thể bắt đầu trùng quan.
Mà Diệp Bạch, vốn cho là Đường Huyết Nhu có lẽ ngủ thật lâu, hắn lại không ngờ, một canh giờ sau đó, Đường Huyết Nhu hoàn toàn mở mắt, tỉnh lại.
← Ch. 0413 | Ch. 0415 → |