← Ch.0436 | Ch.0438 → |
Đương nhiên Diệp Bạch cũng biết rõ, tài vật động nhân tâm, loại bảo vật này có thể phù trợ tu luyện đừng nói là mang đi bán mà chỉ cần Diệp Bạch hơi lộ ra là mình có cũng sẽ mang tới họa sát thân.
Tuy nhiên với thực lực của hắn hiện nay thì không có trở ngại gì, một huyền sư đỉnh cấp bình thường cũng không làm gì được hắn... Tuy nhiên Ngũ Cực Linh Hà không chỉ hấp dẫn huyền sư đỉnh cấp.
Nước bước huyền tông, huyền tông, thậm chí là cường gải huyền vương cũng đỏ mắt.
Chỉ có cường giả huyền tôn là không để ý tới nó. Ngũ Cực Linh Hà này tuy trân quý nhưng bọn họ không để nó vào trong mắt.
Bởi vậy Diệp Bạch một lần nữa cẩn thận cất hộp ngọc đi, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, sau khi xác định bọn người Bạch Hàn Nhã vẫn còn đang chữa thương không chú ý tới nơi này, mà cho dù có chú ý thì khoảng cách xa như vậy bọn họ cũng không nhìn thấy thì Diệp Bạch mới yên tâm cất vào trong Tam Mãng tuyết giới hắn xác định một khi mình chưa đạt tới huyền tông thì chưa thể lấy nó ra.
Bởi vì Diệp Bạch biết rõ cường giả thượng cổ có tổng cộng tam trọng, huyền giả, huyền sĩ huyền sư chỉ có khi đạt tới huyền tông thì mới có thể chính thức tu luyện huyền quyết thuộc tính, cho nên Ngũ Cực Linh Hà này tuy trân quý nhưng khi Diệp Bạch chưa đạt tới huyền tông thì vẫn chưa dùng được.
Chỉ là càng như vậy Diệp Bạch càng thêm quyết tâm tiến giai tới huyền tông, hiện tại Diệp Bạch đã là huyền sư trung cấp, cách cảnh giới huyền tông nhìn thì tuy xa xôi nhưng cũng chỉ có ba quan khẩu mà thôi, Diệp Bạch tự tin sau một thời gian mình cũng sẽ có thể trở thành huyền tông.
Đương nhiên cái này cần phải thời gian hơn nữa cũng không phải là thời gian ngắn, dù sao huyền tông cũng không dễ đạt tới như vậy.
Có nhiều người bị vây khốn ở cảnh giới huyền sư đỉnh cấp đỉnh phong, không thể tiến lên trở thành huyền tông, nhưng Diệp Bạch thì may mắn hơn họ, hắn có được đan phương của Tích Huyết Tử Kim đan thần kỳ.
Diệp Bạch tin rằng chỉ cần mình sưu tầm đủ hai loại đan dược còn lại, chế tạo ra Tích Huyết Tử Kim Đan là có thể tiến giai trở thành huyền tông. Tuy rằng cơ hội vẫn nhỏ nhưng so với những người mãi mãi không thể tiến lên thì đã hơn rất nhiều.
Diệp Bạch mở cái hộp ngọc thứ tư ra.
Cái hộp ngọc này có một luồng khói đặc màu đen, bao phủ Diệp Bạch, sau một lúc lâu mới từ từ tiêu tán.
Trong lòng Diệp Bạch liền có cảm giác đầu váng mắt hóa, màn khói đen vừa rồi không biết là gì, Diệp Bạch sợ hãi khác thường, tinh tế xem xét, cuối cùng cái gì cũng không phát hiện ra.
Diệp Bạch lắc đầu, cũng không quá để ý mà ném nó vào trong Tam Mãng tuyết giới.
Cuối cùng ở Diệp Bạch lấy được từ trên người áo đen một quyển bí kíp màu xanh nhạt, đây chính là lục giai đê cấp bí kíp Long Xà Độn Thuật của hắn.
Đối với môn bí kíp này Diệp Bạch rất chướng mắt, hơn nữa hiện tại hắn tu luyện phải bắt đầ từ bí kíp thanh giai trung cấp Lôi Hỏa Độn, cuốn sách này tuy không tệ nhưng không thể so sánh.
Thứ này đối với hắn vô dụng nhưng với những đệ tử khác rất trân quý, xem ra giá trị không kém, ở trong Tử Cảnh Cốc không hề thua các môn bí kíp lục giai đỉnh cấp.
Sau khi tìm không phát hiện gì khác lạ, Diệp Bạch tiện tay nâng một hỏa diễm lên, đốt cháy thi thể đó chấm dứt mọi dấu vết, tuy Diệp Bạch không sợ di chứng gì tuy nhiên bộ dạng của người aso đen có vẻ có địa vị rất cao ở Âm tông, thực lực cũng không kém. Tuy Diệp Bạch không tin bọn họ sẽ tìm tới mình nhưng phòng ngừa vạn nhất vẫn hơn.
Sau đó hắn bước trở lại bên cạnh bọn người Bạch Hàn Nhã, thuật tay cầm lấy bản Long Xà Độn thuật bí kíp kia đưa cho các nàng, thứ này đối với hắn vô dụng nhưng đối với bọn người Bạch Hàn Nhã xem rất trân quý.
Sau một lát đầu tiên Bạch Hàn Nhã tỉnh lại trước tiên, tuy nàng bị nặng nhất nhưng thực lực cũng mạnh nhất, cho nên khôi phục thương thế nhanh chóng hơn rất nhiều so với người bình thường.
Sau khi đứng dậy nàng khẽ đi đến bên cạnh Diệp Bạch chân thành nói một tiếng cảm ơn. Diệp Bạch lắc đầu không để trong lòng.
Về phần bản Cửu Hiện Long Xà độn thuật tuy hơi kinh ngạc nhưng nàng cũng biết Diệp Bạch đưa cho các nàng chắc chắn là tại vị hắn thấy chướng mắt, hiện tại Diệp Bạch đã đưa thì nàng cũng thoải mái nhận lấy.
Điều này khiến cho Diệp Bạch một lần nữa nhìn nàng đánh giá nữ tử khí chất hơn người này. Dung nhan của nàng thật là tuyệt thế hơn xa so với thường nhân, điểm này Diệp Bạch thấy nàng thật hiếm có.
Hai người tĩnh lặng một chút, sau một lát rốt cục ba nữ tử của Linh Lung tiểu trúc kia cũng tỉnh lại, tuy không thể khỏi hắn nhưng chắc chắn là không còn vấn đề gì nữa. Tử Lộ Hoàn chân đan tuy mạnh nhưng muốn khôi phục thì cũng cần vài ngày tĩnh dưỡng.
Mấy người này đành phải đi qua một bên mà nghỉ ngơi, chỉ cần không phải gặp người quá mạnh là bọn họ có thể bảo vệ được mình.
Huống chi người bình thường cũng không dám chạm vào đệ tử của Linh Lung tiểu trúc chỉ có hắc y trung niên này là ngoại lệ.
Tam nữ đi tới đều nói với Diệp Bạch câu cảm ơn, mà nữ tử được hắn cứu chữa trước tiên cúi đầu đỏ mặt, hết sức ngượng ngùng, Diệp Bạch thấy vậy thì cũng chỉ mỉm cười.
......
- Các vị nếu như không có chuyện gì nữa thì ta rời đi, ta muốn tìm cửa ra của Tà Vương mộ nhanh chóng rời khỏi đây trở lại tông môn.
Diệp Bạch thấy bọn người Bạch Hàn Nhã không có chuyện gì thì lập tức nói chuyện cáo từ.
- Thật sao?
Đôi mắt của Bạch Hàn Nhã nhìn về phía Diệp Bạch mà hỏi:
- Diệp công tử phải trở về tông môn sao?
Diệp Bạch đã nói tính danh của mình cho bọn họ, chỉ là Diệp Bạch cũng không cho họ biết mình có thân phận là đệ tử của Tử Cảnh Cốc, thân phận lại vàng vọt cho nên đám người Bạch Hàn Nhã chỉ biết hắn họ Diệp mà thôi.
Bạch Hàn Nhã gọi hắn là Diệp công tử, mà ba nữ tử kia thì gọi thẳng hắn là Diệp đại ca vô cùng thân thiết hiển nhiên đối với việc Diệp Bạch xuất thủ cứu giúp các nàng vô cùng cảm kích.
Nghe thấy câu hỏi của Bạch Hàn Nhã, Diệp Bạch không hề nghĩ ngợi mà gật nhẹ đầu nói:
- Đúng thế ta rời khỏi tông môn đã không ít thời gian tông môn sắp tới có đại sự cho nên ta phải trở lại tông môn, lúc này... mọi chuyện càng ngày càng loạn, ngoại trừ trung niên áo đen kia thì cao thủ chỉ sợ sẽ xuất hiện tầng tầng lớp lớp...
Lời nói phía sau hắn không nói, hắn tin Bạch Hàn Nhã vô cùng thông minh có thể đoán ra.
Quả nhiên sau khi nghe thấy câu nói này, Bạch Hàn Nhã liền mỉm cười nói:
- Diệp công tử đã phải trở về tông như vậy chúng ta không cần tách ra.
Diệp Bạch khẽ giật mình, nhíu mày nhìn về phía Bạch Hàn Nhã mà nói:
- Tại sao?
Bạch Hàn Nhã mỉm cười nói:
- Quả như lời nói của Diệp công tử nơi này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa người vào đây ngày càng nhiều, thực lực huyền sư bình thường đã không đủ dùng bởi vậy mấy người chúng ta từ lâu đã quyết định ra ngoài, lần này đang trở về thì gặp hắc y trung niên kia, may mà được Diệp công tử ra tay cứu giúp.
Diệp Bạch nghe vậy thì cũng thoải mái, với thực lực của hắn cũng cảm thấy không an toàn huống chi là bọn người Bạch Hàn Nhã, hơn nữa các nàng bên người không có cao thủ đi theo, Hắc y phụ nhân luôn đi cùng các nàng xem ra đã vì một nguyên nhân nào đó mà tách ra.
Bất kể thế nào không có cao thủ đi cùng các nàng ở trong Tà Vương mộ này sẽ càng ngày càng nguy hiểm, bây giờ ra ngoài đúng là một lựa chọn sáng suốt.
Bởi vậy Diệp Bạch cũng gật đầu nói:
- Như thế vừa vặn chúng ta đi cùng một chỗ, tìm cửa ra, nhiều người càng dễ chiếu cố cho nhau.
Nghe thấy như vậy ba bạch y thiếu nữ kia cười nói:
- Diệp đại ca không cần tìm, chúng ta biết lối ra ở đâu.
Diệp Bạch nghe vậy thì vui mừng hỏi:
- Thật ư, các cô nương biết lối ra ở đâu sao?
Bạch Hàn Nhã nghe vậy thì mỉm cười:
- Đương nhiên nếu như không nắm chắc thì bọn tiểu nữ cũng không tiến vào đây, Diệp công tử xem cái này đi.
Nàng lấy từ trong người ra một quyển trục đưa cho Diệp Bạch.
Diệp Bạch ngơ ngẩn tiếp nhận, bên trong còn có một mùi thơm cơ thể của Bạch Hàn Nhã, lịch sự tao nhã, Bạch Hàn Nhã tựa như cũng nghĩ đến chuyện này nên sắc mặt hơi đỏ lên.
Chỉ là Diệp Bạch cũng không để ý nhiều, hắn không nhịn được mà mở quyển trục ra, nhất thời khẽ giật mình, nhìn Bạch Hàn Nhã mà nói:
- Địa đồ sao?
Đây là một tấm bản đồ bị khuyết chỉ có một góc tuy nhiên có lối ra ở đó.
← Ch. 0436 | Ch. 0438 → |