← Ch.0608 | Ch.0610 → |
- Rốt cuộc Trường Sinh chỉ là cái gì?
Bên cạnh, mọi người đều nhìn nhau, bọn họ lên tiếng không được, nhưng chỉ cần nhìn các Đại tông chủ trịnh trọng như vậy, thì biết môn Trường Sinh chỉ này trân quý như thế nào rồi. Những người này, bình thường sống an nhàn sung sướng, bình thường cũng chưa bao giờ có sắc mặt như thế.
Có thể làm cho bọn họ là những người nửa bước Huyền Tông, chuẩn Huyền Tông, thậm chí chân chính Tông cấp cường giả đều phải động dung, kinh ngạc như vậy thì chuyện này có thể đơn giản sao.
Mà tất cả đều phản ứng, rốt cuộc là cái gì vậy.
Thiên Tiên đài thi đấu, Hoàng Bảng trận chiến đầu tiên, lôi đài Số 9, Bát phẩm Đại tông Ma Thần Cốc đệ nhị thân truyền đệ tử Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn đối trận với Bạch Mã quốc Cửu phẩm tông Linh Lung trúc Bạch Hàn Nhã.
Việc này vốn rất bình thường, đơn giản đánh một trận mà thôi, Đỉnh cấp Huyền sư đối trận Trung cấp Huyền sư tỷ lệ thắng rất cao, cơ hồ không có gì hoài nghi, vốn là rất nhanh kết thúc. Kỳ thật không thể khiến cho bao nhiêu người chú ý. Nhưng vừa mới bắt đầu, lại nổi lên kịch biến như vậy, ai cũng không ngờ tới không biết vì sao Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn, lại đột nhiên nổi điên, xuất ngay trọng chiêu, đối với Bạch Hàn Nhã hạ sát thủ, đưa nàng vào chỗ chết.
Không hề nghi ngờ, Hắc Ma Vương có hành động này khiến cho tất cả mọi người dưới đài đều chửi bới, mà hắn lại làm như không nghe thấy, ngược lại càng thêm nổi điên hơn. Nhưng tại lôi đài Số 9, sau khi Hắc Ma Vương ra sát chiêu, dồn Bạch Hàn Nhã vào chỗ chết không thể chống cự được, cách hơn mười trượng, lôi đài số 10 đã có người ứng cứu.
Lần Thiên Tiên đài tỷ thí này còn hai mươi tuyển thủ, Viên Thiên Các mới xuất hiện môn sinh Hi Vô Hà đối chiến, bởi vì buổi chiều có Diệp Bạch cùng Ngũ Hành tông Thiếu chủ Đề Sấu Lục Ngân Chu Nhược Băng đánh một trận, mà danh tiếng được truyền ra, nhưng từ trước không ai biết Diệp Bạch hiện tại tu vi chân thật như thế nào.
Lúc này hắn vô cùng tức giận, mới hiển lộ ra thực lực chân chính là Huyền Tông cường giả.
Chính một chiêu, liền đem Hi Vô Hà đánh bại thổ huyết, hồi lâu không dậy nổi, đến nỗi không còn lực để tiếp tục chiến đấu nữa.
Khiến cho dưới đài, một mảnh sôi trào.
Rồi sau đó, hắn dùng Huyền khí bách luyện, cách xa hơn mười trượng cứu Bạch Hàn Nhã về.
Lúc này vô luận ai cũng nhìn ra được, thực lực Diệp Bạch thật sự cao hơn Hi Vô Hà nhiều lắm, nhất là Diệp Bạch có thể ngưng khí thành luyện, hơn nữa khoảng cách hơn mười trượng kéo được người, điều này cần rất nhiều Huyền khí mới có khả năng làm được, quả thật là vô cùng đáng sợ.
Chính Đỉnh cấp Huyền sư cũng không làm được, xa như vậy Diệp Bạch làm được, thực lực của hắn thật sự quá mạnh.
Rồi sau đó Diệp Bạch bộc phát ra lực lượng chỉ có Huyền Tông cường giả mới có, đó là Huyền Nguyên từ trường Tông cảnh khí thế, chấn động cả mấy vạn người.
Lúc này đám tông chủ cao cao tại thượng đang xem cuộc chiến, lúc này đối mặt tình huống này, cũng như mọi người, cả kinh trợn mắt hoàn toàn không thốt ra lời.
Rồi sau đó toàn trường ồn ào náo động, và chuyện này lan truyền cũng rất nhanh.
Diệp Bạch tới Tử Cảnh Cốc bất quá hai năm, ngay từ đầu cũng là người Vô Danh, không ngờ lúc này hắn xuất hiện lại có thực lực Huyền Tông như vậy.
Tin tức này rơi vào trong lòng mỗi người, cơ hồ chấn động màng nhĩ đến ù ù rung động, hoàn toàn chưa thể tỉnh lại được.
- Không thể như vậy.
Ở đây tất cả mọi người khi thấy Diệp Bạch triển lộ khí thế Tông sư, quả thực chỉ có Huyền Tông cường giả mới có thể làm được.
Rồi sau đó, hắn khởi động huyền tức, chuẩn bị chữa thương cho Bạch Hàn Nhã, trong cơ thể cái loại âm thanh như thủy triều, sơn lâm đồng loạt vang lên không phải là nói cho người khác biết, thật sự hắn đã có thực lực Tông cấp rồi sao. Nhưng càng là như thế, càng làm kinh ngạc nhân tâm, càng làm cho mọi người không kịp tin tưởng, mà lúc này mọi người chết lặng vì nhìn về phía Diệp Bạch đang thi triển kỳ thuật chữa thương cho Bạch Hàn Nhã.
Một màn thần kỳ chói mắt, chỉ sợ vĩnh viễn, đều không thể xóa nhòa.
Thực lực của Diệp Bạch rốt cục được xác minh, hơn nữa hơn xa so với tưởng tượng của mọi người, vốn bọn họ nhìn không thấu thực lực Diệp Bạch, bọn họ cho là hắn tu luyện một môn Liễm Khí Tàng thuật cực cao minh, nhưng lúc này đã chứng minh là không phải như vậy.
Trước kia bọn họ vẫn còn cho rằng thực lực của Diệp Bạch có thể đánh bại một tên Sơ cấp Huyền sư thì ít nhất cũng là Trung cấp Huyền sư. Bất quá hắn có thể trở thành Tử Cảnh Cốc ẩn tàng Vương Bài môn sinh, ngay cả Yến Bạch Bào đều không thể có đặc quyền như vậy, chỉ sợ ít nhất cũng bằng Yến Bạch Bào, Đỉnh cấp Huyền sư, thậm chí nửa bước Huyền Tông. Nhưng không ai cho rằng, Diệp Bạch có thực lực Huyền Tông cường giả, cho dù là nghĩ cũng không có nghĩ tới, chỉ sợ có người nào nói ra, thì chắc bị mọi người cười cho.
Nhưng vào lúc này, thực lực Diệp Bạch là Huyền Tông cấp cường giả, mà ngay cả trên đài cao những Tông chủ, đều cũng kinh hãi ngồi dậy, thì chuyện này không thể là giả được.
Coi như thực lực có thể làm bộ, hắn vừa mới vừa rồi tán xuất ra một loại khí thế giống như Long Ngâm, giống như Hổ Khiếu, cũng không thể làm giả được.
Bỗng nhiên mọi người nghĩ đây là sự thật.
Nếu Diệp Bạch có thực lực Huyền Tông, hơn nữa lại không tu tập Liễm tức thuật, như vậy ở đây có hai vị Trung cấp Huyền Tông cũng nhìn không ra thực lực Diệp Bạch chân chính như thế nào sao?
Chẳng lẽ trung vị Huyền Tông sao?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bạch, sắc mặt trắng bệch, không dám tin tưởng.
Nếu như một người mới hai mươi tuổi đã là hạ vị Huyền Tông, thì mọi người có thể hơi chút đón nhận được.
Đến kết quả cuối cùng, có một chút siêu hạng Đại tông môn cũng có siêu hạng môn sinh đệ tử như vậy, đó là Xích Mạc công quốc bảy đại Thất phẩm tông môn Lê Hoa cung, Thái Dương Thánh Điện, cũng có đệ tử có thực lực Huyền Tông.
Vương Lê Hoa, Tiêu Minh Nhạn nổi bật, là như vậy đó.
Nếu như Diệp Bạch hai mươi tuổi là trung vị Huyền Tông, đó chính là Thất phẩm tông môn Lê Hoa cung, Thái Dương Thánh Điện đều không có thể có được đệ tử như vậy, chỉ có Vô Nhai hải, Thiện Kiến thành, Vĩnh Sinh điện, Thất Tinh đàn chí cao tồn tại, mới có thể có được đệ tử như vậy.
Cho nên Thiện Kiến thành, Vĩnh Sinh điện, Thất Tinh đàn, chính là Lục phẩm tông môn, các Đại tông môn Tông chủ, cũng chỉ có thể nhìn lên, ngay cả mũi chân bọn họ đều chạm không được.
Tứ Đại tông môn từ Viễn cổ trước đây truyền xuống, không ai biết bọn họ mạnh như thế nào, bọn họ rốt cuộc ở phương nào, bọn họ đều thần bí đáng sợ, mỗi một đệ tử hành tẩu tại thế gian, không có người nào không có thực lực Huyền Tông cả.
Lúc này tứ Đại tông môn thiên chi kiều tử đi ra ngoài, đều có thể so sánh Lam Nguyệt công quốc Bát phẩm tông môn, Lôi Tông Ma Thần Cốc, Hỏa Phong Hồ, Tử Cảnh Cốc còn mạnh hơn, còn muốn đáng sợ hơn.
Tại trong mắt rất nhiều người, có thể không đoán được cái gì.
Trừ phi tiến vào Huyền Vương cảnh giới mới được Tứ Đại tông môn coi trọng, bị bọn họ tôn sùng là khách quý, hưởng thụ tư cách đãi ngộ Thái thượng Trưởng lão, mà trong tứ Đại tông môn, chính mình chân chính đạt tới Huyền Vương siêu hạng, giơ chưởng có thể hủy diệt Thiên Địa.
Có nội tình như vậy, đệ tử bọn họ mới có thực lực Huyền Tông, thậm chí trung vị Huyền Tông, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng nơi này, cũng không phải là Vô Nhai hải, , cũng không phải Thiện Kiến thành, lại càng không phải Vĩnh Sinh điện cùng Thất Tinh đàn, mà chỉ là Tử Hoa Vương quốc Lam Nguyệt.
Xích Mạc, Âm Nguyệt hai Đại công quốc, chính là Thanh Ti, Lục Tú, Bạch Xà, đều so sánh Lam Nguyệt còn mạnh hơn rất nhiều.
Nếu như Xích Mạc, Âm Nguyệt có người trẻ tuổi là một vị Trung cấp Huyền Tông, có lẽ Lam Nguyệt mấy ngàn năm đến nay mới có một vị.
Đây là một việc đại sự, nếu như tất cả là sự thật, Diệp Bạch liền đánh vỡ Hoàng Bảng của Lam Nguyệt mấy ngàn năm ghi lại.
Hoàng Bảng? Không, phát hiện Hoàng Bảng hiện tại, chỉ sợ là Huyền Bảng cường giả bài danh, đành phải xếp hạng cùng với hai người Trung cấp Huyền Tông Tông chủ Lôi Tông, Lôi Động Cửu tiêu Yến Trùng Thiên, và Trung cấp Huyền Tông Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ, Túc Hàn Sơn.
Với kết luận này, không nghi ngờ thật sự đáng sợ vô cùng.
*****
Thực lực của Diệp Bạch, so với Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn còn cao hơn sao?
Nếu là như thế, quả thật làm người mọi người chấn kinh rồi, phải biết rằng, Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên, chính là Lam Nguyệt Huyền Bảng, bài danh thứ năm, mà Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn kém hơn một chút, bài danh thứ sáu.
Hai người này đều tiến vào trung vị Huyền Tông lâu hơn, lúc trước cả Lam Nguyệt công quốc cũng chỉ có hai người, Diệp Bạch so với bọn họ còn cao hơn, cho dù không thể bài danh 3, thì ít nhất cũng có vị trí thứ 4.
Nếu với suy đoán này mà nói ra, thì không biết dẫn đến oanh động như thế nào nữa. Mỗi một vị Huyền Tông, đến cảnh giới Huyền Tông, đều thu được một cái Phong Hào, giống như Dược tông Thủy Tà Thiên, liền Phong Hào là Dược, Xích Mạc Thiên Cơ cốc Cốc Chủ Tả Lam Tương, Phong Hào là Tà, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, Phong Hào là Tử, Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ, Phong Hào là Ma vậy.
Dược tông Thủy Tà Thiên, Tà Tông Tả Lam Tương, Tử Tông Túc Hàn Sơn, Ma Tông Bàng Nguyên Vũ.
Mà có người Phong Hào là Thiên, có người Phong Hào là Nhân, có người Phong Hào là Hoa, có người Phong Hào là Quỷ, có người Phong Hào là Đao, có người Phong Hào là Cầm, có người Phong Hào là Chiến, có người Phong Hào là Tinh, có người Phong Hào là Huyết...
Từng bước từng bước, không có trường hợp cá biệt.
Thiên Tông, Địa tông, Nhân tông, Hoa Tông, Quỷ Tông, Cầm Tông, Đao Tông, Huyết Tông, Chiến Tông, Tinh tông, Hoàng Tông... Tông cấp cường giả, nếu như đặt ở một quốc gia, có thể không tính nhiều hơn, nhưng nếu như trong mắt thiên hạ, cũng là vô cùng vô tận.
Trong những người này, mỗi một người đều có duy nhất một cái Phong Hào, nhưng muốn thu được cái Phong Hào này, kỳ thật cũng không dễ dàng gì, phong hào phải được người khác đồng ý mới được. Nhưng, Diệp Bạch nếu như đã đạt tới trung vị Huyền Tông, thì vấn đề này tựa hồ không có bất cứ vấn đề gì nữa.
Tại Lam Nguyệt, còn có ai có thể ngăn cản sao?
Còn có ai, có thể ngăn cản hắn, không cho hắn Phong Hào đây? Không có ai, ngay cả Lam Nguyệt Huyền Tông cường đại nhất, Lôi Tông Yến Trùng Thiên, Tử Tông Túc Hàn Sơn đều không thể, lại càng không muốn nói đến người bên ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nhìn nhau, đều không khỏi đứng lên.
Bất quá, loại chuyện này, khả năng không phải bọn họ là những đệ tử phổ thông có thể chen vào, một Phong Hào Huyền Tông rất là trịnh trọng và trang nghiêm. Lúc Phong Hào, càng là long trọng cực kỳ, mời thiên hạ anh tài, tụ tập thịnh hội Phong Hào.
Cho nên, cái danh hiệu này kỳ thật không phải tự mình đặt ra, nếu muốn thu được đồng ý, ít nhất phải có các vị Huyền Tông gật đầu tham gia, thậm chí có Phong hào là vô số trận huyết chiến mới có thể có được, kỳ thật không phải dễ dàng.
Hơn nữa có Phong Hào phạm huý, giống như trong Lam Nguyệt Quốc, sáu trăm năm trước có người tự phong là Đao Tông, kết quả vô số cao thủ đao đạo không phục, đi tìm hắn khiêu chiến.
Hắn thực lực vốn không yếu, nếu không cũng không dám khoe khoang như thế, kết quả, không đến ba tháng, hắn liền thoát lực mà chết. Trong ba tháng đó hắn đã thi đấu hơn ba trăm chận chiến, do không được nghỉ ngơi thoát lực mà chết.
Cho dù hắn muốn, nhưng người khác không đồng ý, Đao Tông tự nhiên làm cho mọi người bất mãn, nếu như ngay cả những người sử đao đều không thể chiến thắng, còn lấy đao một chữ làm gì?
Cho nên cũng đã làm người chê cười, đao chữ còn như thế, giống như Chiến, Huyết, Hoàng, Thiên... càng không nói. Nếu muốn thu được dạng Phong Hào này, so sánh với phong hào Hoa, Quỷ, Cầm, Tinh... còn gian nan hơn nhiều.
Đồng dạng, phong hào Kiếm so với phong hào Đao càng khó khăn hơn nhiều, Lam Nguyệt lập quốc ngàn năm đến nay, còn không có người nào dám tự phong hào là Kiếm, cũng không có người nào thu được Phong Hào này.
Bởi vì cường giả sử kiếm, so với người sử đao, còn nhiều hơn gấp trăm lần, do đó kết quả không nói cũng biết.
Đối với phía dưới những người này àn tán, Diệp Bạch cũng không có cảm thấy, coi như có biết thì hắn cũng không quan tâm làm gì.
Lúc này hắn đem 36 Kim Liên cỡ nhỏ tạo thành một đóa Kim Liên thật lớn, đánh vào thân hình Bạch Hàn Nhã, Diệp Bạch lúc này mới thở dài một hơi.
Xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh đang chảy ra, lần này đối với tiêu hao Huyền khí cũng là rất lớn, trong cơ thể, cơ hồ đã cạn kiệt, hơn nữa Tinh Thần lực tập trung được thư giãn, cũng không khỏi có một loại cảm giác mỏi mệt.
Thoáng như đi ngàn vạn dặm đường, rốt cục nghỉ ngơi chỉ chốc lát, quả thật có cảm giác tê liệt vậy.
Trường Sinh chỉ, Lam cấp Trung cấp chỉ pháp, mặc dù chỉ pháp này có tác dụng chữa thương, tuy nhiên trình độ khó khăn, vẫn không cần nói cũng biết.
Diệp Bạch sử dụng Lam cấp chỉ pháp, vốn rất là gian nan, lại trúc trắc, có nhiều chỗ không liền lạc, cũng may là cuối cùng không có việc gì, bình an thi pháp.
Nhưng tuy là như thế, nếu muốn hoàn toàn trị liệu tốt cho Bạch Hàn Nhã, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
Thực lực của Bạch Hàn Nhã cùng Yến Cực Sơn, vốn là khác biệt quá lớn, hơn nữa Yến Cực Sơn có tâm muốn hạ sát thủ, đánh ra một chiêu âm độc nhất của hắn.
Cho nên Bạch Hàn Nhã căn bản không thể đề phòng, bị thương nặng ngay cả phản ứng không có.
Xương tay, xương đùi, còn có kinh mạch trong cơ thể, đều bị nghiền nát hư hao, cơ hồ chỉ còn một chút sinh cơ. Nếu như không phải Diệp Bạch có Trường Sinh chỉ bảo vệ, chỉ sợ lúc này, Bạch Hàn Nhã là một xác chết rồi.
Lam cấp Trung cấp chỉ pháp kỳ diệu, tự nhiên không phải đơn giản như vậy, bất quá, cho dù Diệp Bạch có Trường Sinh chỉ thần kỳ, nếu không có ba ngày một lần thi triển cứu trị, thân hình Bạch Hàn Nhã bị thương, cũng phục hồi không được.
Trong cơ thể kinh mạch hoàn hảo, có Huyền Nguyên Diệp Bạch cường đại làm hậu thuẫn, muốn khôi phục không phải là việc khó, những Yến Cực Sơn đánh vào nàng Khí kình âm độc, lúc này Diệp Bạch lấy thực lực áp chế, sau uống thuốc trừ độc thì cũng tiêu trừ sạch sẽ.
Cho tới bảo dưỡng kinh mạch, Ôn Dưỡng bên trong, thì chỉ cần vài thang thuốc bổ, có thể khỏi được.
Nhưng vấn đề khó khăn nhất là xương đùi của nàng bị vỡ vụn, nếu muốn khôi phục, cũng không phải dễ dàng gì. Lúc này những chỗ này quá mức yếu đuối, vô phương dùng sức mạnh, chỉ có thể từ từ phục nguyên, dùng Huyền khí tu dưỡng, hơn nữa Trường Sinh chỉ bổ sung, mới có thể từ từ khôi phục lại như cũ được.
Chính là, không có năm ba tháng, thậm chí một hai năm thời gian, cũng không làm được điểm này, thậm chí lúc sau này, Bạch Hàn Nhã chỉ sợ làm những động tác đơn giản cũng không làm được, cần phải có người phục vụ vậy.
Diệp Bạch rõ ràng, nếu Bạch Hàn Nhã bởi vì bản thân mình mà bị thương như thế, hắn phải có trách nhiệm chữa khỏi cho nàng.
Ta không giết bá nhân, bá nhân bởi vì ta mà chết, Diệp Bạch trong lòng áy náy, Bạch Hàn Nhã là một nữ hài tử như vậy mà bị đối xử như thế, lửa giận trong lòng Diệp Bạch, càng ngày càng đậm.
Hắn biết, từ giờ trở đi, hắn cứu trị Bạch Hàn Nhã là việc hắn phải làm, không nói bởi vì nàng là bằng hữu, còn bởi vì áy náy, đây là nghĩa vụ, trách nhiệm của hắn vậy.
Nhưng lúc này ở cả Lam Nguyệt, hay đưa mắt cả thiên hạ, người có Trường Sinh chỉ pháp, cũng chỉ có hắn mà thôi.
Hắn sẽ không dạy cho người khác, bởi vì hắn đồng ý với Kiếm Lão rồi.
Cho nên, việc trị liệu Bạch Hàn Nhã, duy nhất chỉ có hắn mà thôi.
Ngón tay xem xét trên mạch môn Bạch Hàn Nhã, sau một lúc lâu, Diệp Bạch rốt cục để xuống, xác nhận Bạch Hàn Nhã đã không có việc gì, ít nhất là tạm thời không có việc gì, Diệp Bạch biết nàng hiện tại cần nhất là thời gian, chỉ có thời gian, nàng mới từ từ phục nguyên.
Hiện tại, chính mình dùng Trường Sinh chỉ bảo vệ tất cả sinh cơ trong cơ thể nàng, cơ bản không có gì đáng ngại, cho nên, tâm thần hắn lập tức tiến vào Kiếm Thạch.
Trường Sinh chỉ pháp, Kiếm Lão dạy cho hắn, bất quá Kiếm Lão cũng ở trong Kiếm Môn Truyền công thụ nghệ.
Kiếm Môn giảng cứu, vạn vật có thù lao, thiên hạ không có bữa ăn nào ăn không, đây là quy củ truyền thừa ngàn năm, không ai có thể đánh vỡ, ngay cả Kiếm Lão, cũng không ngoại lệ.
Trước đây, Kiếm lão đã nói với Diệp Bạch, Huyền công, Huyền kỹ, Huyền pháp Kiếm lão cũng có, nhưng muốn thu được, thì Diệp Bạch phải có điểm cống hiến Kiếm Thạch mang đi đổi.
Mà điểm cống hiến Kiếm Thạch trân quý, rất khó có được, để đổi lấy những Huyền công, Huyền kỹ, Huyền pháp, Tinh thạch, Huyền binh, trận pháp, thậm chí Linh Bảo trân quý đều có.
Nhưng giá trị, cũng rất khó thu được, chỉ sợ một điểm cống hiến Kiếm Thạch, cũng phải nỗ lực tuyệt đối mới có được.
Bí kíp ở trong tay Kiếm Lão, thấp nhất cũng là Lam cấp Sơ cấp, thấp hơn Lam cấp vốn không có, bởi vì công pháp, bí kíp phổ thông từ Lam cấp trở xuống, đối với Kiếm lão hoàn toàn không có tác dụng, cho nên, ban đầu cũng không có thu thập. :
Chính là Lam cấp công pháp, trong tay của Kiếm Lão cũng không có nhiều lắm, bởi vì có Kiếm trận, Kiếm Lão phát hiện những công pháp này, đối với Kiếm Trận sư, tác dụng cũng không lớn.
Nhất kiếm phá Vạn Pháp, có một bộ cao phẩm Kiếm trận, so với tất cả công kích Huyền kỹ, phòng ngự Huyền kỹ, thân pháp Huyền kỹ, đều là Phù Vân mà thôi.
Chân chính Cao cấp Kiếm Trận sư, không cần Huyền quyết, chỉ cần một bộ Kiếm trận, có thể đánh khắp thiên hạ khó tìm địch thủ rồi, càng về phía sau, những Huyền quyết, Huyền kỹ này đối với Kiếm Trận sư cường đại mà nói, tác dụng càng ít đi.
Bọn họ ngay cả thời gian tu luyện Kiếm trận cũng không có, thì làm gì mất nhiều thời giờ, đi tu luyện những môn Huyền quyết, Huyền kỹ này mà làm gì.
Vô luận so sánh về công kích, so sánh phòng ngự, so sánh tốc độ, Kiếm trận đều hơn phổ thông Huyền quyết, Huyền kỹ quá nhiều.
*****
Cho nên, Kiếm Lão khi có được những công pháp, Huyền kỹ này, đều là tương đối đặc sắc, tương đối đặc thù mới thu thập, Kiếm Lão thu thập cũng không phải học tập, mà là hắn thu thập do sở thích mà thôi, thấy thứ tốt liền không nỡ buông tha, chỉ cần phẩm chất hoàn hảo, có một chút đặc thù là Kiếm Lão chú ý thu nhận.
Mà sau khi Kiếm Lão thu được những bí kíp này, lại cũng không có nghiên cứu tu luyện, chỉ là lưu trữ, đặt ở trong đó.
Mà giống như Lam cấp công pháp, Kiếm Lão bình thường ngay cả nhìn cũng đều lười nhìn, chỉ cho vào Kiếm Thạch bảo tồn mà thôi.
Cho nên, Kiếm Lão biết đến Lam cấp bí kíp, mỗi một quyển, có lẽ chưa phải là cao giai, cực phẩm. Nhưng mỗi một quyển, tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Trường Sinh chỉ này là một loại trong đó, lấy ngón tay thay châm, Kim khí Phong mạch, Trường Sinh độ huyệt, Liên Hoa nở rộ, đó cũng là giai đoạn hiện tại của Diệp Bạch, duy nhất có thể thi triển ra, đây là một bộ chỉ pháp cứu người.
Hơn nữa chỉ pháp này, tuy chỉ là Lam cấp Trung cấp, nhưng phẩm chất, lại không thấp, mà hiệu quả kinh người, cũng không ít người gọi là Thiên Long đại lục, Thập đại thánh thuật chữa thương vậy.
Mặc dù Thập đại thánh thuật chữa thương, duy nhất một quyển Lam cấp chỉ pháp, nhưng cũng rất là kinh người rồi.
Cho nên, Kiếm Lão mới đưa chỉ pháp này cho Diệp Bạch, trên người Kiếm Lão, tự nhiên còn có bí thuật cao giai cứu người khác nữa, nhưng cho dù Diệp Bạch hiện tại đạt tới trung vị Huyền Tông cảnh giới, thực lực tăng lên một bước dài, thì bí thuật này, Diệp Bạch ngay cả tu luyện đều luyện không được, chứ không nói là thi triển ra.
Càng là công pháp cường đại, lại càng gian nan, tu luyện lại càng thêm khó khăn.
Không riêng gì Trường Sinh chỉ như thế, công pháp khác cũng nhất định như thế.
...
Vừa nhìn thấy Diệp Bạch xuất hiện ở trong Kiếm Thạch, Kiếm Lão liền cười, nhìn Diệp Bạch, nói:
Nếu như từ Kiếm Thạch đi ra bên ngoài mua, một thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, ít nhất cũng giá trị mấy vạn điểm cống hiến, nhưng ở nơi này, vốn liếng Kiếm Thạch thu thập một thanh chỉ trị giá gần mười ngàn điểm cống hiến.
Diệp Bạch lập tức trợn to hai mắt, không tin nhìn Kiếm Lão, phảng phất không tin lỗ tai của mình.
Hắc, điều này quả thực quá rồi, so sánh với gian thương còn hơn.
Diệp Bạch quả thực là khóc không ra nước mắt.
Bảy tám trăm thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, nói còn là nhẹ sao, đây là con số gì, Diệp Bạch thổ huyết nhìn Kiếm Lão, trong ánh mắt đều toát ra lửa hỏa.
Nhiều Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh như vậy, chính là tất cả dự trữ của Bát phẩm tông môn, cũng không có được như vậy.
Thất phẩm tông môn cũng không có khả năng.
Thậm chí Lục phẩm tông môn, chỉ sợ, cũng chỉ có tiềm lực như thế, nhưng Diệp Bạch cũng biết, Kiếm Lão đưa cho Diệp Bạch Trường Sinh chỉ này, mặc dù chỉ có thể dùng chữa thương, nhưng giá trị không lường được.
Có ai nghe nói qua, một môn Lam cấp Trung cấp chỉ pháp, giá trị bảy tám trăm thanh đỉnh cấp Huyền binh là có thể mua được không?
Chỉ sợ, đừng nói là tám trăm thanh, chính là tám vạn, tám mươi vạn, tám trăm vạn điểm cống hiến Tử Cảnh Cốc đều không được.
Lam cấp công pháp, mặc kệ phẩm cấp như thế nào, có tác dụng gì, chỉ cần đạt tới phẩm cấp như vậy căn bản không phải cứ có tiền là có thể mua được, tất cả nhiều tiền hơn cũng mua không được, nếu như Lam Nguyệt xuất hiện một quyển Lam cấp bí kíp, nhất định khiến cho tất cả oanh động.
Chỉ sợ tất cả tông môn, trong nháy mắt cũng có thể nổi điên lên mất, trong lúc đó tranh đoạt, sẽ có tông môn bị diệt môn.
Cho nên, nhìn như Diệp Bạch có hại, kỳ thật hoà nhau, giá trị này, kỳ thật không kém hơn là bao nhiêu.
Bất quá, nghe đến tám trăm thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh là con số đáng sợ như thế nào, Diệp Bạch không khỏi có chút phát mộng, đến bây giờ hắn cũngchỉ là một vị trung vị Huyền Tông, trên người Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, cũng chỉ mấy thanh mà thôi.
Điều này tại trong mắt rất nhiều người, đã là phi thường rồi, nhưng so với Kiếm Lão thì Diệp Bạch cũng không biết nói cái gì cho phải đây.
Mới vừa rồi, vì cứu giúp Bạch Hàn Nhã, biết việc này không nên chậm trễ, nếu không cứu Bạch Hàn Nhã kịp chỉ sợ nàng đã chết hoặc chung thân tàn phế.
Cho nên hắn mới nhớ tới Kiếm Lão, nhớ ra Kiếm Lão nhất định có biện pháp xử lý, rồi sau đó, Kiếm Lão quả nhiên ném cho hắn một quyển bí kíp, lúc ấy hắn mừng rỡ muốn điên, cũng không có hỏi nhiều, rốt cuộc nó có giá tiền bao nhiêu.
Hiện tại trị liệu xong, hắn cũng đã phục hồi tinh thần lại, tự nhiên muốn hỏi rõ ràng. Tuy nhiên vừa hỏi, chợt nghe thấy Kiếm Lão nói ra như thế, hắn không khỏi sốt đến phát mộng rồi.
Bất quá, vì trị liệu Bạch Hàn Nhã, tất cả đều đáng giá, cho dù điểm cống hiến có nhiều hơn thì tính sao. Lúc này, Diệp Bạch tin tưởng, sau này thực lực của mình tăng lên, Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh cũng không coi là cái gì, tám trăm thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, cũng có thể có một ngày tập hợp đầy đủ được.
Vốn liếng này, hắn nhất định có một ngày đạt được.
Chỉ bất quá, cái vốn liếng này, có điểm hơi lớn mà thôi.
Bất quá, từ trong miệng Kiếm Lão, Diệp Bạch cũng ngoài ý muốn chiếm được một tin tức khác.
Bất quá, một môn công kích chỉ pháp, một môn chữa thương bí pháp, hai cái không giống nhau. Việt Vương Chỉ cương mãnh vô cùng, từ trước đến nay chưa từng có, một chỉ điểm xuất, Thiên Địa phá, Sơn Hà liệt, Nhật Nguyệt thất sắc.
Mà Trường Sinh chỉ, lại chí nhu chí âm, nhận thức huyệt điểm mạch, tinh xảo tinh diệu, ngay cả Kiếm Lão cũng không khỏi cảm thán.
Lúc này điều đáng tiếc là Diệp Bạch có được Việt Vương Chỉ cũng không đầy đủ, nếu đủ mười chiêu thức, tạo hóa liền lớn hơn nhiều.
Nếu như có thể đem hai môn chỉ pháp này, dung nhập quán thông, tạo thành Chí Âm Chí Nhu Trường Sinh chỉ, dung nhập vào Chí Dương Chí Cương Việt Vương Chỉ, Diệp Bạch có thể có được một môn viễn siêu chỉ pháp. Nhưng lúc này, Việt Vương Chỉ không đầy đủ, hiển nhiên, không có khả năng làm được.
Cho dù Diệp Bạch có thể thử nghiệm đem hai môn chỉ pháp này dung hợp, cũng chỉ có thể được một chiêu, hơn nữa chưa nhất định có thể thành công.
Muốn hai thuộc tính chỉ pháp này, công dụng hoàn toàn bất đồng, hợp làm một thể, sao có dễ dàng như vậy, Diệp Bạch chỉ là tưởng tưởng, cũng không có quá mức để ý.
Đối với việc này, Kiếm Lão cũng bất đắc dĩ.
...
Rồi sau đó, Diệp Bạch liền thối lui khỏi Kiếm Thạch, mặc dù bởi vì biết mình người mang khoản nợ tám trăm thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, nhưng binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, việc đã đến nước này rồi, trừ tích cực tập hợp đầy đủ, cũng không có cách nào khác nữa.
Ở bên ngoài, còn có nhiều chuyện chờ hắn xử lý, cũng không thể ở tại Kiếm Thạch lâu được.
May là hắn tiến vào trong Kiếm Thạch, chỉ một cái chớp mắt mà thôi, hơn nữa đó là tinh thần Ý thức tiến vào trong đó, bề ngoài không có gì biến hóa. Tại lúc trước trên người hắn bạo xuất khí thế đáng sợ, còn làm kinh hãi mọi người. Cho nên mặc dù thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng không có người nào dám tiến lên quấy rầy, sợ làm hắn không hài lòng.
Cho đến tinh thần từ Kiếm Thạch thoát ra, trở lại thân thể của mình. Hắn không có phát giác cái gì khác thường, mọi người ở dưới vẫn ồn ào như cũ.
Hai tay nhất động, thân thể Bạch Hàn Nhã trôi nổi tại giữa không trung, liền chậm rãi hạ xuống, hắn duỗi tay ra, sau đó nhìn Lôi Tông trọng tài, lẳng lặng nói:
- Trọng tài, tuyên bố kết quả đi?
Tên trọng tài kia đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó, như ở trong mộng mới tỉnh, nghe thấy Diệp Bạch nói chuyện, vội vàng nói:
- Vâng, Lôi đài số 10, Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch, thắng.
Hắn căn bản là không dám nhìn tới Hi Vô Hà ngã xuống đất, sợ gặp nước mắt nàng rơi, chờ tuyên bố xong, hắn liền vội vã đi xuống, như muốn trốn thoát khỏi lôi đài số 10 vậy, hắn thậm trí còn hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân nữa.
Lúc này có đại nhân vật bên cạnh, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, mới vừa rồi ngắn ngủn mấy cái chớp mắt, hắn giống như thiếu chút nữa choáng váng, nhưng Diệp Bạch không cho hắn đi, hắn lại không dám vọng động, sợ chọc tới gây ra đại họa.
Hiện tại rốt cục tuyên bố xong, hắn tự nhiên chật vật bỏ chạy xuống, thoáng cái gia nhập vào trong đám người, biến mất không thấy đâu nữa.
Thấy thế, Diệp Bạch cười khổ một chút, không nói gì thêm nữa, ôm thân thể mềm mại Bạch Hàn Nhã, đi tới trước mặt Hi Vô Hà, đưa một tay ra, nhẹ giọng xin lỗi nói:
- Ngươi không sao chứ, xin lỗi, mới vừa rồi nhất thời mạnh tay.
Nhìn thấy Diệp Bạch đi đến, Hi Vô Hà ủy khuất càng tăng lên, nàng mặc dù biết Diệp Bạch cứu người, nhưng đối với hắn trêu chọc bản thân mình như thế, nàng vẫn nhớ mãi không quên.
Thấy thế, nàng hừ lạnh một tiếng, quật cường lau đi vết máu khóe miệng, rồi sau đó, từ từ, từng bước từng bước gian nan đứng lên, nàng cũng không thèm nhìn tới Diệp Bạch một cái, sau đó gian nan chật vật đi xuống lôi đài, từ từ biến mất tại trong đám người.
Thấy Hi Vô Hà có vẻ nhu nhược, lại quật cường như vậy, Diệp Bạch chỉ có thể lùi về phía sau, có chút bất đắc dĩ cười khổ một chút, xem ra, cừu này đã kết, chỉ là, tình thế bức bách, cũng không thể buông tha, cho dù cho hắn cơ hội lần nữa, hắn vẫn làm như vậy.
Cho nên, Diệp Bạch cũng không có cảm giác hối hận gì cả.
← Ch. 0608 | Ch. 0610 → |