Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0622

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0622: Huyết Minh châu biển sâu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Lazada


Hai năm trước đây, trước Dược tông Thủy Tà Thiên mộ huyệt, Ma Y giáo Cực Ma Đại Đế còn chưa đến Đỉnh cấp Huyền sư đỉnh.

Hai năm sau, hắn đã tiến vào nửa bước Huyền Tông cấp.

Cái tốc độ tiến bộ này, cũng là kinh người.

Hơn nữa, sử dụng Ma Hồn Huyết phù, sau đó đánh ra một chưởng toàn lực, thì phổ thông nửa bước Huyền Tông cấp không thể so sánh.

Cho nên, sau khi nhìn thấy Cực Ma Đại Đế lao đến, với uy lực của Ma Hồn Huyết phù, đánh ra một chưởng, tưởng muốn Diệp Bạch chết ngay lập tức.

Nếu như thường nhân, nhìn thấy uy thế chưởng này như thế, khẳng định đều tránh né, nhưng Diệp Bạch lại không như vậy, ngược lại đón một chưởng của Cực Ma Đại Đế liều mạng lao tới, bởi vậy thấy Diệp Bạch phía sau, đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết không khỏi biến sắc.

Nhưng bọn họ vừa nghĩ tới Diệp Bạch có thực lực Trung cấp Huyền Tông, lại cảm thấy thoải mái.

Mộ người bất quá nửa bước Huyền Tông mà thôi, cho dù cường đại, nhưng giả mượn ngoại vật, cũng không thể đánh bại một vị chân chánh Tông cấp cường giả được.

Huống chi, Tông cấp cường giả này là Diệp Bạch, một vị trung cấp Huyền Tông siêu nhiên tồn tại.

Cho nên, đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết yên lòng rất nhanh, sau đó mọi người nhìn chằm chằm, chỉ cần có thể ngộ được một phiến trảo, cũng đủ bọn họ hưởng thụ cả đời rồi.

Đáng tiếc, đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết biết thực lực chân chánh Diệp Bạch, nhưng thực lực của Cực Ma Đại Đế lại cũng không biết.

Phải biết rằng, tên Diệp Bạch, mặc dù ở Thiên Tiên đài tỷ thí kết thúc, đã truyền khắp các quốc gia, cơ hồ không người không biết.

Nhưng Cực Ma Đại Đế bế quan đã lâu, đã sớm không nghe đến thế sự, cho dù chuyện tình Ma Y giáo, cũng một mực không hỏi, chỉ có Ma Y giáo sống chết trước mắt, mới xuất hiện.

Cho nên, khi hắn nghe thấy giáo đồ rung chuông cảnh báo vang lên, lúc chạy tới nhìn thấy chỉ có Diệp Bạch tàn sát Ma Y giáo như vậy, hắn đã nổi điên lao tới.

Hắn nhìn ra Diệp Bạch Bất Phàm, nhưng trên người có hai tấm Ma Hồn Huyết phù có uy lực siêu nhiên, cho dù chân chánh Tông cấp cường giả cũng dám đối chiến, huống chi hắn vốn không tin, Diệp Bạch người trẻ tuổi như thế có thể đạt tới cảnh giới như vậy.

Cho nên, hắn vừa ra tay, đã sử dụng Sát chiêu, muốn đem Diệp Bạch bóp chết.

Đáng tiếc, hắn quá coi thường thực lực Diệp Bạch, nếu như hắn biết thực lực Diệp Bạch chân chánh như thế nào, biết Thiên Tiên đài phát sinh các loạt sự tình, không biết hắn còn xuất thủ hay chạy trốn.

Nhưng ở cái thế giới này, chưa từng có thuốc hối hận.

"Oanh" một tiếng.

Diệp Bạch phiêu phiêu một chưởng, đón nhận ma chưởng của Cực Ma Đại Đế, dĩ nhiên bộc phát ra uy thế đáng sợ, trong khoảng thời gian ngắn, Địa Động Sơn Diêu, nhật nguyệt vô quang, cả Ma Y giáo hậu viện trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, toái thạch bay ngang phạm vi chừng mấy trăm trượng.

Diệp Bạch chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, một luồng âm quỷ Ma khí cực kỳ đáng sợ từ huyệt Lao Cung lòng bàn tay hướng tứ chi bách mạch chính mình xâm đến, nếu như thường nhân, chỉ sợ lập tức bị mất mạng.

Tốn hao mấy vạn tánh mạng luyện chế thành Ma Hồn Huyết phù xác thật cường đại, ngay cả Huyền Tông đột nhiên không kịp đề phòng, chỉ sợ cũng ăn không tiêu.

Nhưng đáng tiếc, hắn gặp phải Diệp Bạch.

Đương nhiên Diệp Bạch vận khởi Huyền khí, tất cả tà khí, tựa như ốc thang phí tuyết, trong nháy mắt tiêu tán, mà Huyền Nguyên của Diệp Bạch bàng bạc, lại như Nộ Đào Quyết hải, từ trong kinh mạch, trùng xông xuất ra, trong nháy mắt tiến vào cánh tay Cực Ma Đại Đế, rồi sau đó phế bỏ.

Tiếng thanh âm cốt cách vỡ vụn thanh thúy vang lên, Cực Ma Đại Đế trong nháy mắt biến sắc.

- Làm sao có thể như vậy?

Đối diện Khí kình, như cùng Nộ Giang đảo hải, mà hắn đường đường là một vị nửa bước Huyền Tông, gặp phải kình khí trước mặt, dĩ nhiên nhỏ bé như vậy.

- Mau lui.

Thấy bất hảo, hắn quyết định thật nhanh, lập tức lui về phía sau, cuối cùng ngăn cách Huyền khí Diệp Bạch tiếp tục quán nhập, nhưng dù như thế, cánh tay phải của hắn cũng hoàn toàn phế đi, thương thế nghiêm trọng như thế, coi như hôm nay không có việc gì, không trải qua bảy tám năm thời gian an dưỡng, cũng không có khả năng chữa khỏi.

- Đáng ghét.

Thối lui đến xa xa, Cực Ma Đại Đế nhìn Diệp Bạch, trong ánh mắt chấn kinh, lại có lửa giận, thậm chí còn mang một chút sợ hãi.

Đã từng ấy năm, hắn chưa từng như vậy.

- Điều này làm sao có thể như vậy? Chẳng lẽ, thực lực hắn so với chính mình còn mạnh hơn, nhưng lại không chỉ gấp hai, mà là gấp trăm lần sao?

Hắn căn bản không thể tin tưởng hai mắt của mình, hắn biết, nếu như hắn lui hơi chậm một bước, thì không phải phế bỏ tay phải như vậy, chỉ sợ chính cả thân hình, đều trong nháy mắt bị Khí kình phá hủy.

Đến lúc đó, coi như thực lực của chính mình có mạnh mẽ, cũng phát huy không được một phần, trở thành cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.

Ngay lập tức hăn quát to một tiếng:

- Cực Ma Đại Pháp.

Cực Ma Đại Đế đột nhiên biến hóa, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, 4 hóa 16, mỗi một Cực Ma Đại Đế, đều biến thành một khối Cự nhân cao ba trượng, đem Diệp Bạch bao vây tại giữa. Mỗi một khối phân thân, đều có ma khí lượn lờ, đen nhánh một mảnh, đám U lục Quỷ Đầu, từ từ phát ra

- Xán xán xán xán

Từng tiếng cười quái dị vang lên.

- Mãnh Quỷ Phác Thực Đồ.

Lại lần nữa vang lên, mười sáu Cực Ma Đại Đế, hai tay cùng dương, đánh ra chiêu thức cực kỳ quỷ dị, cuối cùng một tấm Ma Hồn Huyết phù chủ cũng thiêu đốt, hóa thành vô số hắc khí, tụ nhập vào Bách Quỷ Thực Thi Đồ quỷ dị.

Trên tấm thực Thi Đồ, tổng cộng có bảy tên Ma Quỷ, sinh ra lệ giác, tướng mạo hung ác, máu tươi đầm đìa, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Rồi sau đó, khí thế trên người Cực Ma Đại Đế, kéo đến đỉnh cao, hai tay đem Trương Mãnh quỷ quái đồ, hướng Diệp Bạch lao đến, muốn bắt vào trong đó.

Thấy thế, Diệp Bạch cũng quát to một tiếng:

- Kiếm đến.

Tùy ý đáng ra một chiêu, tổng cộng sáu thanh trường kiếm, bay vào trong tay của hắn, bị hắn nắm giữ.

Rồi sau đó, hắn liền dùng sau thanh kiếm, đánh ra.

Kiếm khí knh khủng, Hình phá Trường Không, trong nháy mắt, Thiên Địa thất sắc, sau một khắc, Mãnh Quỷ Phác Thực Đồ liền bị phân cách ra vô số Toái phiến, Cực Ma Đại Đế sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe, liền muốn đào tẩu.

- Hiện tại còn muốn chạy, đã muộn rồi.

Thân chỉ bắn ra.

"Tê" một tiếng, một đạo kinh chỉ kình khủng, như cùng Long Châu phun ngọc, đột nhiên đánh ra, bay về phía thân hình Cực Ma Đại Đế đang muốn đào tẩu.

- Việt Vương Chỉ.

- Phốc.

Cực Ma Đại Đế bày ra tầng tầng phòng ngự vòng bảo hộ, vẫn không ngăn được một chỉ nhẹ nhàng của Diệp Bạch, Việt Vương Chỉ pháp, tuy chỉ một thức, ngay cả Diệp Bạch đều phải kính sợ, mang ra đối phó nửa bước Huyền tông, quả thực là giết gà mà dùng dao mổ trâu vậy.

Lúc này Cực Ma Đại Đế không thể tin được, trong ánh mắt của hắn một chỉ này, trực tiếp xuyên thấu qua hộ thân Huyền Cương khí, từ hắn sau bay vào.

"Phanh" một tiếng, thân hình Cực Ma Đại Đế ngã xuống trên mặt đất, tạo thành một tầng tro bụi.

Đến tận đây, dư nghiệt cuối cùng của Ma Y giáo cũng đã chết ở trong tay Diệp Bạch, đến lúc này, Dạ Ma Quốc đệ nhị đại giáo, Ma Y giáo, rốt cục đã đền tội, vĩnh viễn xoá tên ở thế gian.

Diệp Bạch phất phất tay:

- Đem nơi này đốt đi, Địa phương này, tốt nhất vĩnh viễn không nên ở lại nhân thế.

Phía sau, đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết cung kính lên tiếng, không chỉ chốc lát, cả Yếm Hỏa Ma sơn khói đen bay lên không trung, từng là một phương Yếm Hỏa Ma sơn, trong nháy mắt bị Hỏa Hải nhấn chìm thành một đống đổ nát.

Mà Diệp Bạch, Diệp Khổ, Diệp Khuyết cũng lặng yên rời đi, nhập vào tầng tầng sương mù dày đặc, biến mất không thấy.

Đợi được người khác sau khi thấy khói đặc, chạy tới nơi này thì ở đây chỉ còn phế tích.

Ngày thứ hai, Dạ Ma đệ nhị Đại tông, tin tức Ma Y giáo hủy diệt, tựa như có cánh, truyền khắp các nơi, rồi sau đó tốc độ nhanh chóng lan tràn đến cả Lam Nguyệt công quốc, các Đại tông môn, hiện lên vẻ kinh sợ, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Tuy nhiên, ai cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là ai làm, ai có bản lãnh như thế, có khả năng một đêm đem tông môn truyền thừa mấy trăm năm đóa diệt?

Mọi thuyết xôn xao, có người nói tốt, có người nói hư, tuy nhiên tất cả, đều cùng Diệp Bạch không có quan hệ gì.

Ba ngày sau, mọi người còn không phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó còn thêm tin tức làm người khác chấn kinh, truyền đến.

Vô Sương Quốc một trong ngũ Đại tông môn, Nhật Nguyệt Tông cũng trong một đêm biến mất.

từ Tông chủ cho đến môn hạ đệ tử, không ai sống sót, toàn bộ bị chết, cuối cùng, một thanh đại hỏa, đem tổng đàn Nhật Nguyệt Tông Thánh Địa, Nhật Nguyệt Thánh Sơn, đốt cháy thành đống tro tàn.

Từ đó, Nhật Nguyệt Tông cũng xoá tên khỏi thế gian, Vô Sương ngũ tông, biến thành tứ tông, có người mơ hồ thấy, Nhật Nguyệt Tông bị diệt có năm đạo nhân ảnh, từ từ trên hủy diệt phế tích đi xuống, rất nhanh biến mất không thấy.

Thiên hạ chấn động, nhưng các Đại tông phái, có quyền lực bản lãnh quản việc tông môn, lần này toàn bộ ngậm miệng không nói, phảng phất căn bản không biết hai chuyện tình Đại tông môn hủy diệt.

Gần trăm năm qua, Lam Nguyệt công quốc có một số thảm án lớn nhất chưa được giải quyết, hơn nữa cho đến mấy trăm năm sau, đều có rất ít người biết chân tướng hai tông hủy diệt.

Năm ngày sau đó.

Vô Sương bắc quốc, trên một tòa núi hoang Vô Danh.

Bỗng nhiên "Vèo vèo" tiếng vang, thân ảnh năm người trẻ tuổi, bốn nam mộtt nữ đi đến, tay áo mang phong, đơn bạc và lạnh buốt.

Cuối cùng, dừng trên đỉnh sơn phong, trong đó một người quay đầu hướng bốn người nói.

- Đi ra nơi này liền nhập cảnh nội Huyền Vũ.

Được nghe lời ấy, bốn người kia rốt cục ngừng cước bộ.

Trong đó một tên tóc bạc thanh niên mặt mũi tiều tụy, hướng người đối diện trẻ tuổi nam tử nhẹ giọng nói:

- Diệp Bạch, ngươi bảo trọng.

- Bảo trọng.

còn hai nam một nữ, đi tới bên người trẻ tuổi nam tử, trong ánh mắt, chút mê mộng, cũng đồng thời cúi đầu nói:

- Bảo trọng.

*****

Lúc này hồng trần vạn lý, con đường xa lạ phía trước, không biết khi nào đến nơi.

Có lẽ, sơn trọng thủy phục, sanh ly tử biệt, từ đó không ngày gặp mặt.

Diệp Khổ tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai Diệp Bạch, nhìn Bạch y phiêu nhiên thanh niên trước mắt, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng gật đầu, nói:

- Nếu như không thuận liền trở về, Diệp gia, vĩnh viễn là Diệp gia của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, tùy thời hoan nghênh ngươi trở về.

Ba người kia nghe vậy, cũng đồng dạng ánh mắt phức tạp, cũng cùng nhau gật đầu nói:

- Đúng vậy, Diệp gia vĩnh viễn là Diệp gia của ngươi, không quản ngươi đi ở nơi nào, gặp phải cái gì nguy hiểm, đều phải nhớ kỹ, phía sau còn có gia tại phía sau. Ngươi.

Diệp Bồng Lai cũng đi tới bên cạnh Diệp Bạch, vỗ trên vai, nhìn Diệp Bạch, trịnh trọng nói:

- Gia tộc có lẽ vô phương cấp cho ngươi cái gì, nhưng ngươi phải biết rằng, có lẽ chúng ta không thể cộng Phú Quý, nhưng nếu có nguy nan, chúng ta tuyệt đối cùng ngươi đứng một phía.

- Kiếp phù du chỉ cần không tịch mịch, vĩnh viễn có người cùng ngươi đứng chung một chỗ, cho dù con đường phía trước tái gian nan, cho dù là chết, như vậy cũng là đủ rồi.

Diệp Bạch gật đầu nói:

Bốn người đồng loạt nói:

- Trên đường chú ý, bảo trọng.

Diệp Bạch nói:

- Bảo trọng.

Rồi sau đó, Diệp Bạch dứt khoát xoay người, lưng đeo Bạch Hàn Nhã, tung người rời đi, mủi chân điểm ra, liền trong nháy mắt hóa thành một con chim nhạn, thoáng qua trăm dặm, chỉ chốc lát sau, tại trong mắt bốn người, liền biến thành một bóng người thật nhỏ chợt lóe, liền biến mất ở phương xa.

Sau lưng đỉnh núi, bốn người Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau, vẫn yên lặng nhìn phương hướng Diệp Bạch rời đi, không quay đầu lại.

Cho đến khi thân ảnh Diệp Bạch hoàn toàn biến mất không thấy, lúc đó Diệp Khổ mới quay đầu lại, nhìn về phía ba người nói:

- Tốt lắm, chúng ta cũng trở về đi, Diệp Bạch có con đường của hắn muốn đi, cho dù gian nguy hiểm, ta tin tưởng hắn cũng đủ ứng phó.

Diệp Bồng Lai cũng gật đầu nói:

- Ân, lo lắng cũng vô dụng, chúng ta cũng muốn tu luyện thật tốt, lúc này Diệp Bạch không có ở Diệp gia, chúng ta là hậu thuẫn Diệp gia cần phải kiên cường, vì lần này, chúng ta càng phải cố gắng, có lẽ một ngày kia, có thể trở thành trợ lực cho Diệp Bạch, mà không phải gánh nặng của hắn.

- Đi thôi.

Diệp Khuyết thu hồi ánh mắt từ xa xa, xoay người rời đi, cước bộ kiên định, Diệp Khổ, Diệp Bồng Lai liếc nhau, cũng xoay người cùng đi.

Diệp Thiên Nhi đi ở cuối cùng, nhịn không được vừa quay đầu lại, phương xa sơn lâm vắng vẻ, mộ nha khóc nguyệt, Diệp Bạch biến mất không thấy đâu nữa.

Trong lòng có chút nhất loạn, cuối cùng nàng truy theo đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Bồng Lai, rất nhanh cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Núi hoang cô lãnh.

Từ Vô Sương hướng tới phí Bắc, qua dòng sông Tuyết Lãng là Huyền Vũ.

Từ Huyền Vũ tây hành, qua Hàn Yên, Bạch Hổ nhị quốc, là có thể vượt qua Lam Nguyệt Biên cảnh, tới phía Tây Âm Nguyệt công quốc.

Âm Nguyệt, Xích Mạc hai Đại công quốc, tại Tử hoa có đông đảo Đại công quốc, xem như bài danh gần với công quốc.

Nhưng kỳ thật đối với Lam Nguyệt mà nói, Âm Nguyệt tọa lạc tại Lam Nguyệt phía Tây, ở đây có một tòa thành nhỏ.

Đó là Lạc Nhĩ thành.

Truyền thuyết có nói, ban đầu Tử hoa quốc có một vị tài hoa hơn người là Tứ Vương tử, một thân một mình, ngoại xuất lịch lãm, cuối cùng đi tới nơi đây, vừa mệt vừa đói, đi tìm chỗ nghỉ ngơi, đến một nông gia, lại ngoài ý muốn gặp một nữ tử, đầu tiên nhìn thấy.

Tứ Vương tử cùng vị nông gia nữ tử hợp tính, vì cô gái kia, hắn lưu tại nơi đây, sau đó không có trở lại Vương quốc.

Trăm ngàn năm sau, tử tôn của hắn, ở chỗ này tạo thành một một tòa đại thành, cho nên, từ từ ở nơi đây dần dần trở nên thịnh vượng, mặc dù kém hơn Âm Nguyệt Vương thành, tử hoa Vương thành... nhưng tại Tử hoa phía Tây, vẫn được xưng là đệ nhất đại thành.

Ở đây Tử hoa Khương quốc, từ Tây cảnh là một tòa thành thị duy nhất, cho nênphần lớn Mạo Hiểm giả, Kiếm sĩ, Vũ sĩ, thợ săn tiền thưởng, sát thủ đều dừng caahn tại đây.

Đương nhiên, càng nhiều, chính là Huyền sĩ.

Nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều Huyền sĩ đi qua, chỉ có phổ thông cảnh giới Huyền sĩ, thậm chí có Huyền Tông cấp cường giả, tòa thành này bởi vậy, về phần các Huyền sĩ linh tinh các loại phi thường thịnh vượng, thành bắc Thanh Điểu Hồng Trần các, chuyên môn đấu giá đồ vật sử dụng của Huyền sĩ.

Thanh Điểu Hồng Trần các, cũng không ai biết là do ai sở thành lập, ở chỗ này đã có hơn ba trăm năm, ngẫu nhiên cũng có Bảo vật xuất hiện, ở nơi này ngay cả Huyền Tông cấp cường giả đều Tâm Động, cho nên lâu ngày, Thanh Điểu Hồng Trần các đại danh thậm chí truyền ra khỏi Lạc Nhật thành, tại Tử hoa lãnh thổ thậm chí biên giới các quốc gia đều có chút danh tiếng.

Hôm nay, đúng là ba tháng một lần Thanh Điểu Hồng Trần các đấu giá đại hội, tối nay Đấu Giá hội sẽ xuất hiện một bộ Huyền khí bí kíp, hơn nữa là một bộ Hỏa hệ tâm pháp.

Được nghe tin này, ước chừng có ba vị Huyền Tông cấp cường giả, từ các nơi tìm đến, Đấu Giá hội mặc dù không thiếu trân bảo, nhưng cũng chỉ là bảo vật của Huyền sĩ, Huyền sư mà thôi, có thể vào mắt Huyền Tông cường giả không có mấy thứ, lần này thu hút đến mấy vị Huyền Tông, có thể thấy được vật đấu giá lần này, nhất định là có cái gì đó Bất Phàm

Nhưng đó là gì.

Vào đêm, Thanh Điểu Hồng Trần các trước đây, đại môn mở rộng, đèn dầu sáng rực rỡ, tiếng người rối loạn, vô số người đang từ trước cửa thông đạo đi vào, cự ly Đấu Giá hội bắt đầu còn một canh giờ. Trong lúc này, một thanh niên lưng đeo một Bạch Sa nữ tử hôn mê, đi tới trước Lạc Nhật thành.

Chậm rãi nhìn hai chữ Lạc Nhật mạ chữ vàng to, người thanh niên lập tức từ trong đám người, chậm rãi đi vào bên trong Lạc Nhật thành.

Tìm một gian khách sạn, mướn một gian khách phòng, điếm tiểu nhị nhìn thanh niên, sau lưng đeo một nữ tử hôn mê mắt lộ vẻ hồ nghi.

- Khách quan có hai người sao?

Người thanh niên gật đầu.

- Ngài chỉ cần một gian phòng sao?

Người thanh niên gật đầu, trên mặt cũng phát hiện vẻ không kiên nhẫn, điếm tiểu nhị lại đánh giá người thanh niên một hồi lâu, nếu như không phải nhìn không ra cái người thanh niên này không giống người bắt cóc phụ nữ đàng hoàng, thì hắn đã đi khai báo rồi.

Rồi sau đó, thanh niên lúc này mới ném một thỏi vàng ra, lưng đeo thiếu nữ, cầm lấy chìa khóa, chậm rãi đi lên lầu hai, tiến vào gian phòng của mình.

Sau đó đóng cửa phòng lại, chậm rãi chú ý đem thiếu nữ hôn mê đặt lên trên giường, rồi sau đó, thanh niên từ trong lòng ngực móc ra Bích thụ kì dị, đặt tại cạnh giường thiếu nữ, tại phạm vi của bích quang, một vòng một vòng mở ra, đem cô gái kia bao phủ, phảng phất như bích nhân vậy.

*****

Ban đêm.

Bích quang sâu kín, dịu dàng như nước, như có như không, ở trên giường, một bạch sa* thiếu nữ đang nằm thẳng, dung nhan mỹ lệ tuyệt thế khiến cho bất cứ ai khi nhìn vào hô hấp cũng phải hơi ngừng lại. Tiếc nuối duy nhất là, hai mắt nàng nhắm nghiền, trên mặt không hề có một tia tri giác.

*bạch sa: áo lụa trắng.

Một màn kỳ lạ quỷ dị này nếu là bị người phát hiện, nhất định sẽ thấy kinh ngạc khó hiểu. Nhưng là, ở trong mắt bạch y thanh niên bên cạnh lại tựa hồ như cũng không phải cái gì lạ thường.

Hắn ôn hòa nhìn thiếu nữ, sau đó xoay người đi tới bên cửa sổ, đưa tay đem bức màn xanh dài thả xuống, che đậy ánh sáng bên ngoài.

Rồi sau đó, hắn trở lại trước giường, đi tới trước mặt thiếu nữ, thần sắc ngưng trọng, hai tay mười ngón chậm rãi nâng lên, đặt ngang trước ngực nàng. Theo mười ngón tay hắn nâng lên, từng điểm từng điểm kim quang nhàn nhạt quanh quẩn mà ra, tràn ngập cả gian phòng, thần dị không hiểu.

Theo những kim quang càng ngày càng nhiều, trên mặt bạch y thanh niên như mang một cái mặt nạ bằng vàng, mà trán của hắn, cũng không tự chủ được chảy ra từng giọt mồ hôi.

Hiển nhiên, làm như vậy, cho dù là hắn cũng phải chịu một gánh nặng không nhỏ.

Nhưng là, đối với kiểu gánh nặng này hắn coi như không thấy. Khi kim quang trong phòng trở nên dày đặc nhất, bạch y thanh niên hai tay bỗng nhiên liên tục run rẩy dữ dội. Cùng lúc đó, trong phòng, những thanh âm "chi chi" bất ngờ vang lên.

Thanh niên hai tay múa ra vô số tàn ảnh, từng đạo kim quang như có sinh mạng từ trong mười ngón tay hắn đâm vào bên trong thân thể bạch sa thiếu nữ đang nằm trên giường. Thiếu nữ thân thể vốn đang nằm thẳng, dưới sự kích thích của những đạo kim quang này lại đột nhiên run lên, trong lúc ngủ mơ lông mày hơi nhíu một cái, sau đó lại trở lại bình thường.

Kim quang chậm rãi tiêu tán, thanh niên sắc mặt có chút tái nhợt, vuốt vuốt mồ hôi trên trán, duỗi ra tay phải, dò xét hướng mạch môn thiếu nữ, sau đó trên mặt hơi hiện vẻ vui mừng.

"Trải qua mấy ngày liên tục không ngừng thi pháp, Bạch cô nương thương thế rốt cục triệt để ổn định rồi, thậm chí còn dần có dấu hiệu chuyển biến tốt. Tin tưởng không được bao lâu nữa nàng có thể tỉnh lại, giống như một người bình thường."

"Nhất là, sau khi trải qua đại nạn này, dưới sự kích thích của kim châm và Trường sinh chỉ pháp, hơn nữa lại có Bích Ngọc Trường Sinh Thụ không ngừng tẩm bổ, thể chất nàng chỉ sợ sẽ hơn xa so với lúc trước, về sau tu luyện tiến triển cực nhanh, ngược lại là nhân họa đắc phúc, cũng coi như là một chuyện tốt."

"Bất quá, cũng không biết lúc đó là bao lâu? Một tháng, hai tháng, hay ba tháng... Hi vọng nàng có thể mau chóng tỉnh dậy a. Chậm nhất nửa năm, vậy là đủ rồi, sẽ không trì hoãn thời gian ta tiến vào Kỳ Thiên Các thí luyện."

Bạch y thanh niên này tự nhiên là người đã đi qua Tuyết Lãng giang, hướng phía tây bắc mà đi, Kiếm Tông Diệp Bạch. Mà vị bạch sa thiếu nữ kia, chính là người đã bị "Hắc Ma Vương" Yến Cực Sơn đánh cho trọng thương, đến nay như cũ hôn mê bất tỉnh, Linh Lung Tiểu Trúc tinh anh đệ tử, Bạch Hàn Nhã.

Sau khi diệt Nhật Nguyệt Tông, Ma Y Giáo hai đại cửu phẩm tông môn, Diệp Bạch ở trên một ngọn núi hoang thuộc Vô Sương bắc cảnh cáo biệt Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Bồng Lai, một mình một người mang theo Bạch Hàn Nhã đã bất tỉnh hướng phía tây mà đi. Trải qua khoảng bảy tám ngày bôn ba, vượt qua mấy cái quốc gia lớn nhỏ, rốt cục tới được địa phương ở biên cảnh Tử Hoa Vương Quốc, Lạc Nhật Thành.

Diệp Bạch mục tiêu lần này là ở phía tây Tử Hoa Vương Quốc, "Dạ Lang Công Quốc". Truyền thuyết, chỗ đó có một nơi gọi là "Dạ Lang Đảo", là một trong thập đại hiểm địa ở Thiên Ô Đế Quốc, cũng là nơi thích hợp nhất để Huyền Tông tu sĩ tiến vào trong đó mạo hiểm, thí luyện để tìm được cơ duyên đột phá.

Dạ Lang Đảo ở bên trong, càng là có đại lượng Tông Cấp hung thú tồn tại, nếu có thể săn bắt nội đan của chúng, liền có thể rất nhanh tăng lên thực lực của chính mình. Cho nên, dù đó là một địa phương rất nguy hiểm, nhưng cũng là nơi mang tới kỳ ngộ rất lớn.

Diệp Bạch nếu muốn nhanh nhất ở trước khi bắt đầu Kỳ Thiên Các thí luyện vào sáu tháng sau đột phá đến đỉnh cấp Huyền Tông, có thực lực cùng thiên hạ anh hùng quyết tranh hơn thua, phương pháp tốt nhất chính là tiến vào Dạ Lang Đảo, khiêu chiến cực hạn bản thân, tìm kiếm phương thức đột phá.

Cho nên vì thời gian gấp gáp, Diệp Bạch mới mang theo Bạch Hàn Nhã vừa đi vừa chữa bệnh cho nàng. Với tốc độ hiện tại của hắn, ngày mai liền muốn vượt qua Tử Hoa quốc cảnh, tiến vào phía tây Xích Nguyệt Vương Quốc rồi. Chỉ có điều, lúc này mắt thấy sắc trời đã muộn, nếu chỉ một mình hắn tất nhiên là không sợ. Nhưng mang theo Bạch Hàn Nhã cùng một chỗ, lại không thể làm cho nàng cũng quá mức mệt nhọc, cho nên Diệp Bạch mới quyết định lúc này nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại đi tiếp.

Trên đường đi, Diệp Bạch không ngừng dùng thác mạch kim châm Kiếm Lão dạy cùng Trường Sinh chỉ pháp giúp Bạch Hàn Nhã vững chắc sinh cơ, kích thích huyệt vị. Trải qua một thời gian, Bạch Hàn Nhã thân hình đã không hề còn lạnh như băng cứng ngắc, dần dần khôi phục một ít sinh cơ, cũng dần có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

Ban ngày lưng cõng Bạch Hàn Nhã chạy đi, buổi tối là lúc hắn thi châm, chuyện này đã trở thành việc mà Diệp Bạch cần phải trải qua mỗi ngày, thậm chí đã thành thói quen.

Mà đó cũng là một loại phương thức tu luyện vô cùng tốt. Ở trong khoảng thời gian này, không ngừng tiêu hao huyền khí, lại có huyền khí mới sinh ra, Diệp Bạch rõ ràng cảm thấy tiến bộ của mình.

Loại tiến bộ này, là hiện tượng rất đáng mừng.

Nhìn Bạch Hàn Nhã khuôn mặt vốn tái nhợt trong suốt đã hiện ra một tia huyết sắc, Diệp Bạch rốt cục cảm thấy công sức của mình cuối cùng đã hơi có chút hồi báo, cũng là đáng được đấy.

Cúi người xuống, Diệp Bạch lấy ra một cái chăn mỏng phía sau giường, nhẹ nhàng bao trùm lên người Bạch Hàn Nhã, đồng thời ở trong phòng bố trí một cái "Kiếm Trận" nho nhỏ, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.

Rồi sau đó, Diệp Bạch dừng lại, có chút suy tư, sau đó liền xoay người, ra khỏi khách sạn, xuống đường.

Hắn dừng chân nghỉ lại ở chỗ này, ngoại trừ vì Bạch Hàn Nhã thì còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, chính là hắn muốn đem mấy đại huyền binh, đại lượng bảo vật, một ít đan dược mà mình có được trong bảo khố của Hỏa Mị Cung; các loại lễ vật thu được trong Thiên Tiên đài tỉ thí; cùng với một số thứ linh tinh trong bảo khố Nhật Nguyệt Tông, Ma Y Giáo toàn bộ bán đi để đổi thành tinh thạch, dùng cho việc tu luyện của mình.

Diệp Bạch trên người bảo vật thật sự không hề ít.

Trong bảo khố Hỏa Mị Cung dưới mặt đất, trừ Hỏa Ngọc Huyền Lung đỉnh lưu, Thông Thiên bảo kiếm giữ lại, còn lại toàn bộ Diệp Bạch muốn đem bán hết. Như Hàn Quang Nỏ, Kỳ Vật Xích, Sinh Tử Hoàn, Nam Hoàng Chỉ, Địa Thính Linh, những huyền binh này toàn bộ đều là tam giai trung cấp, tam giai cao cấp, thậm chí là tam giai đỉnh cấp, mỗi dạng đều giá trị mấy chục, trên trăm, thậm chí mấy trăm vạn tinh thạch, là một con số rất lớn.

Trong Thiên Tiên đài tỉ thí, tất cả bảo vật thu được tổng giá trị nếu tính ra có thể vượt qua một ức*, trừ đi một số thứ để mình dùng, những thứ khác như Cực Tinh Hoàn, Lưu Tinh Linh, Mãng Huyết Lô, Hư Tinh Vô Cực Toa, Phần Hỏa Thủ Sáo đối với Diệp Bạch đều không có bao nhiêu tác dụng, toàn bộ có thể bán đi.

*một ức: một trăm triệu.

Ước tính đơn giản, những vật này toàn bộ cộng lại, tổng số có lẽ vào khoảng mấy ngàn vạn huyền tinh.

Đối với một đống lớn đồ vật có thể xem không thể dùng, Diệp Bạch tự nhiên là muốn đổi thành huyền tinh, để sau này đổi lấy bảo vật hữu dụng với mình.

Hắn không có khả năng một mực giữ lấy một đống bảo vật không có tác dụng gì, mà bỏ qua những thứ có thể giúp mình tiến bộ.

Mặt khác, sau khi diệt Ma Y Giáo, Nhật Nguyệt Tông, tuy nhiên hai đại tông phái này tội ác tày trời, cuối cùng bị Diệp Bạch, Diệp Khổ mấy người dùng một bó đuốc thiêu thành tro tàn, nhưng bảo vật mà chúng vơ vét được lại thật không ít. Đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ tự nhiên sẽ không đều đem những bảo vật này cùng lúc đốt cháy, đó là việc rất uổng phí, nếu lợi dụng được thì vẫn nên lợi dụng.

Như từ trong bảo khố của Ma Y Giáo, Diệp Bạch, Diệp Khổ mấy người thấy được trấn tông chi bảo Bình Thiết Bảo Ấn của Bình Thiết Giáo bị Ma Y Giáo diệt hơn ba mươi năm trước, Tam Nguyên Hội bảo kỳ Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ; hai mươi lăm năm trước, Thâm Hải Huyết Minh Châu một viên đoạt được từ trong tay Hải gia gia chủ Hải Nguyên Sinh, mười lăm năm trước, Huyền Thiết chiến giáp đoạt được từ trong tay Huyền Vũ Lâm gia; ba năm trước, Tuyết Cảnh Tằm Ti Bào lấy được ở bên trong Hàn Yên Tuyết Cảnh Cốc..." Cộng lại, giá trị ít nhất cũng là trên trăm vạn huyền tinh.

Ở trong đó, còn có một bộ phận là lúc trước Ma Y Giáo từ trong tay Hỏa Vân thành tứ đại gia tộc Diệp gia, Đạm Thai gia, La gia vơ vét được. Đối với những vật thuộc về tứ đại gia tộc này, lúc trước đã bị bọn hắn dùng một ít, Diệp Bạch toàn bộ để lại cho Diệp Khổ, Diệp Khuyết đám người mang về, coi như là vật quy nguyên chủ, trả lại một bộ phận cho gia tộc.

Mặc dù khả năng không còn lại toàn bộ, nhưng tứ đại gia tộc toàn bộ cộng lại chỉ có một mình Diệp gia hưởng, so với trước kia cũng là lớn hơn nhiều....

Về phần những đồ vật còn lại, Diệp Khổ, Diệp Khuyết lại kiên quyết không lấy mà để lại cho Diệp Bạch, vô luận hắn khuyên bảo như thế nào cũng đều không thể thay đổi, cuối cùng chỉ đành nhận lấy.

Những vật này, Diệp Bạch quyết định, ngoại trừ Thâm Hải Huyết Minh Châu lưu lại, ngày sau có lẽ có chỗ hữu dụng, những thứ như Bình Thiết Bảo Ấn, Tam Vân, Tụ Lực Kỳ, Huyền Vũ Lâm gia Huyền Thiết Chiến Giáp, Hàn Yên tuyết cảnh cốc Tuyết Cảnh Tằm Ti Bào... đều đem đi bán, không lưu lại một kiện nào.

Những vật này đều là tang vật, chủ nhân của chúng sớm đã không còn trên đời, Diệp Bạch cũng không định giữ lại.

Một Ma Y Giáo đã là như thế, Nhật Nguyệt Tông thực lực còn trên Ma Y Giáo thì số lượng bảo vật trong bảo khố đương nhiên ít nhất sẽ không kém hơn. Chỉ tính sơ sơ, tất cả bảo vật còn sót lại của hai đại tông phái toàn bộ cộng lại ít nhất cũng tầm trên dưới bốn trăm vạn huyền tinh.

Đây cũng là một con số khá lớn đối với một Huyền Tông bình thường. Cho dù là đối với người tài đại khí thô* như Diệp Bạch hiện tại mà nói, hơn bốn trăm vạn huyền tinh cũng không phải một số lượng nhỏ.

*tài đại khí thô: hiểu đơn giản là giàu có.

Trừ đống đó ra, Diệp Bạch còn có hơn mười miếng Hồng Tinh đạt được từ trên người Âm Khôi ở Tà Vương mộ địa. Mỗi một quả Hồng khôi tinh thạch đẳng cấp cao này, ở trong phòng đấu giá đều có thể bán được năm đến bảy vạn huyền tinh, mười quả tổng cộng cũng có thể bán được chín mươi đến một trăm vạn huyền tinh.

Cho nên, Diệp Bạch mới quyết định lưu lại Lạc Nhật thành. Trước kia, những địa phương mà hắn từng đi qua đều là quá nhỏ, thoáng cái ăn không vô số lượng tài phú lớn như thế, nhưng tin tưởng tại Lạc Nhật thành, nơi mà Huyền Sĩ tụ tập này khẳng định là không có vấn đề gì rồi.

Dùng thực lực hiện tại của Diệp Bạch, hắn tự tin trừ phi đỉnh cấp Huyền Tông trở lên, nếu không, thiên hạ cũng không có mấy người có thể gây tổn thương gì với mình. Cho nên hắn cũng sẽ không lo lắng bởi vì số tài phú này mà khiến cho người khác chú ý, sinh ra ý nghĩ cướp đoạt.

Lạc Nhật Thành này tuy lớn, bất quá người mạnh nhất cũng chỉ là đê cấp Huyền Tông đến trung cấp Huyền Tông, không có khả năng có cao cấp Huyền Tông, lại càng không có khả năng sẽ có đỉnh cấp Huyền Tông. Vì vậy, cho dù tất cả Huyền Tông cường giả ở Lạc Nhật thành toàn bộ tụ hợp cùng một chỗ, Diệp Bạch cũng không sợ.

Chỉ có Tử Hoa vương thành, mới có thể có cao cấp Huyền Tông, đỉnh cấp Huyền Tông, thậm chí là bán Vương cảnh, Vương cảnh cường giả. Còn nơi đây tự nhiên là không thể nào xuất hiện.

Diệp Bạch lần này muốn đi Dạ Lang Công Quốc, cũng là địa phương có khả năng có bán Vương cảnh, Vương cảnh cường giả qua lại. Bởi vì nơi đó mặc dù chỉ là một tiểu công quốc, nhưng lại có Dạ Lang Đảo, một trong thập đại cấm địa của Thiên Long Đế Quốc, vì vậy nơi đó đương nhiên tụ tập rất nhiều đỉnh cấp cường giả. So sánh với nó, một địa phương vắng vẻ ở biên cảnh Tử Hoa Vương Quốc như Lạc Nhật Thành đương nhiên là không thể sánh bằng.

Bất quá, mặc dù thế Diệp Bạch cũng minh bạch, khoản tài phú này dù cho Lạc Nhật Thành nuốt được, nhưng Thương gia bình thường tuyệt đối là không thể. Cho nên, hắn muốn tìm, tự nhiên là Thương gia lớn nhất ở Lạc Nhật thành...

Mà Thương gia lớn nhất Lạc Nhật thành chỉ có một nhà, không có chi nhánh, ai ai cũng biết, chính là Thanh Điểu Hồng Trần Các.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)