← Ch.0635 | Ch.0637 → |
Chu Quân kinh ngạc, bất quá khi nhìn thấy thân hình Diệp Bạch đang bay ở phía xa liền lạnh lùng cười cười, nói: "Tránh được nhất thời, trốn được cả đời sao. Ta xem ngươi có thể một mực dừng ở trên không trung đến bao giờ."
Thân hình hơi chút xê dịch, hắn hướng một phương hướng khác lao đi, Tú Nữ Kiếm trong tay phát ra một điểm hàn mang, hóa thành hình dạng bắc đẩu thất tinh, bắn về phía Diệp Bạch: "Tiểu tử, xuống cho ta!"
Thấy một màn như vậy, Diệp Bạch nỗ lực vận dụng một ngụm Huyền khí cuối cùng trong người, thấp giọng nói: "Vân Long Nhị Hiện, Hạc Hồi Lan!"
Thân hình hắn lại lần nữa bay lên không trung, dùng góc độ không thể tưởng tượng nổi gập lại, né qua một kiếm này. Nhưng cuối cùng khí lực đã hao hết, hắn liền kịch liệt rớt xuống phía dưới.
Chu Quân thấy một màn như vậy, cũng không thất vọng, cười lạnh một tiếng, lại lần nữa hướng phía Diệp Bạch công tới: "Ta xem ngươi có thể trốn đến bao giờ."
Dùng nhãn lực của hắn, sao có thể nhìn không ra Diệp Bạch lúc này sớm đã dầu hết đèn tắt, Huyền khí đã hao hết, có thể trụ được đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào một cỗ nghị lực.
Nhưng cỗ nghị lực này sẽ có lúc dùng hết, đến lúc đó, hắn sẽ không cần tốn nhiều sức liền có thể đem Diệp Bạch trảm dưới kiếm.
Cái chết của đám người "Lãnh Tông" Tiêu Vô Huyết, "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu, "Cửu Chuyển Tử Kim Đao" Cừu Lộ, "Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song đã khiến hắn trong lòng ôm một tia kiêng kỵ với Diệp Bạch, mặc dù Diệp Bạch chỉ là Trung vị Huyền Tông, hắn đã là Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, dù thực lực giữa hai bên chênh lệch quá lớn.
Nhưng là... Diệp Bạch dùng lực một người lại giết được bốn Huyền Tông Cấp cường giả đều có thực lực trên mình, cho nên hắn cũng không dám khinh thường, sợ rằng người này sẽ có át chủ bài nào đó. Cho nên, mấy kiếm vừa rồi kỳ thật hắn đều không có đem hết toàn lực. Hắn chính là muốn để cho Diệp Bạch tinh lực hao hết, cuối cùng ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, dù cho có con bài tẩy cũng không phát ra được.
Khi đó hắn sẽ có thể dễ dàng "tiễn" Diệp Bạch về tây thiên, sau đó trở về lĩnh công. Về phần cái chết của bốn người "Lãnh Tông" Tiêu Vô Huyết, kỳ thật hắn căn bản không có để ở trong lòng.
Ở "Thất Tinh Đàn", cho dù là đồng môn thì cạnh tranh cũng là cực kỳ thảm thiết. Không có những người này, phần thưởng mà tông môn dành cho hắn chỉ sợ sẽ càng thêm phong phú.
Huống chi, chết mấy tên Huyền Tông nho nhỏ hắn cũng không quá để ý. Ở Thất Tinh Đàn, Huyền Vương cường giả mặc dù không có nhiều, nhưng số lượng Huyền Tông cường giả lại không hề ít.
Tùy tiện tìm mấy người gia nhập vào, Thập Nhị Truy Hồn Tổ sẽ lại có thể hoành hành giang hồ.
Diệp Bạch rơi xuống đất.
Mưa to xối xả vào quần áo, hắn có chút thở dốc, hô hấp dồn dập, lồng ngực không ngừng phập phồng. Liên tục mấy ngày bôn ba, không có thời gian nghỉ ngơi đã khiến hắn đến cực hạn.
Nếu không phải dựa vào nghị lực kiên trì, lúc này dù không chết dưới kiếm của địch nhân, Diệp Bạch cũng biết chính mình sẽ ngã xuống.
Ánh mắt của hắn đã mơ hồ, thậm chí đối với cảnh sắc xung quanh đều đã nhìn không rõ.
Nhưng Diệp Bạch biết rõ, mình không thể nhắm mắt lại. Hắn khẽ cúi xuống, nhìn Bạch Hàn Nhã ở trong ngực. Hắn biết nếu mình chết, nàng nhất định cũng sẽ đồng thời bị liên lụy.
Diệp Bạch cố gắng mở mắt ra, vừa ngẩng đầu liền chứng kiến một cái bóng mơ hồ cầm kiếm nhe răng cười đang đi về phía hắn.
"Phốc" một tiếng, hắn đầu gối khụy xuống mặt đất lầy lội, không còn chút khí lực tái chiến nào nữa, ngay cả đứng dậy cũng không thể.
Hắn cố gắng muốn thấy rõ thân ảnh đối phương, nhưng trong óc truyền đến từng đợt cảm giác hỗn độn để cho hắn tùy thời đều có thể ngã xuống.
Đối diện, thân ảnh mơ hồ kia càng ngày càng gần, thanh kiếm tú lệ vừa dài vừa nhỏ trong tay hắn liền lóe lên một tầng tử quang. Trong không khí truyền ra một tiếng"Hoa", chính là thanh âm trường kiếm xé màn mưa.
Tú Nữ Kiếm trong tay Chu Quân đâm rách màn mưa dày đặc, nhanh đâm về phía mi tâm Diệp Bạch.
Diệp Bạch vẻ mặt đột nhiên căng thẳng, rốt cục cảm thấy một luồng sát ý bàng bạc to lớn đang tới gần.
Chu Quân trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn như đã thấy được cảnh Diệp Bạch bị hắn chém bay đầu, máu tươi chảy ra khắp nơi.
Hắn tin tưởng, lúc này sẽ không có khả năng xuất hiện bất kỳ biến hóa nào nữa. Bởi vì, lấy nhãn lực của hắn, sớm đã nhìn ra trong cơ thể Diệp Bạch không còn chút Huyền khí nào, chỉ sợ khí lực để phát ra một chiêu kiếm cũng không có.
Mèo vờn chuột, đã đến lúc kết thúc.
Nên là thời điểm giải quyết rồi.
Chu Quân tiến gần về phía Diệp Bạch, bởi hắn muốn ở khoảng cách gần thưởng thức vẻ mặt Diệp Bạch hiện lên sự tuyệt vọng, thống khổ chờ đợi thời khắc tử vong tiến đến.
Mũi kiếm rốt cục chạm đến đến mi tâm Diệp Bạch.
Diệp Bạch giống như đã nhận mệnh, nhắm mắt lại.
Một giọt máu tươi từ mi tâm Diệp Bạch chảy ra. Chu Quân đến gần, Tú Nữ Kiếm trong tay nhẹ nhàng đâm xuống.
Hắn tưởng tượng, "Ba" một tiếng vang nhỏ, Tú Nữ Kiếm từ mi tâm xuyên qua đầu, Diệp Bạch sẽ cúi người ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc này, Chu Quân lại cảm giác được một tia nguy hiểm quỷ dị, ánh mắt hắn đột nhiên mở to, định rút lui.
Nhưng hết thảy đều đã muộn.
Ba miếng hắc sắc thiết cầu tròn như quả óc chó, phía trên tỏa ra hương khí màu tím, bắn về phía "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân.
"Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân trong lúc cấp bách, thân hình liền nhanh chóng thối lui."Lưu Tinh Hồng Tuyến" thân pháp thi triển ra, biến thành một đạo hắc tuyến, trong nháy mắt đã thối lui mấy trăm trượng.
Trên người Chu Quân lóe lên một đạo lam quang, một thanh trọng kiếm khổng lồ liền hiện ra trước mặt hắn, định ngăn trở một kích của ba miếng viên châu kỳ quái kia.
"Thanh giai cao cấp phòng ngự Huyền kỹ —— Sơn Tự Kiếm Thuẫn!"
Nhưng ở trước mặt ba miếng hắc sắc viên cầu kia, hết thảy những thứ đó đều là vô vọng.
Ba miếng hắc sắc viên cầu giống như ba tia chớp, không ngờ so với "Lưu Tinh Hồng Tuyến" thân pháp thì còn nhanh hơn một chút, trùng trùng điệp điệp đụng vào "Sơn Tự Kiếm Thuẫn"mà hắn vội vàng bố trí.
"Phanh phanh phanh..."
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong tai liền không có bất cứ thanh âm gì khác nữa.
Trong cơn mưa như trút nước, phương hướng Chu Quân thối lui như nổi lên một đóa mây lửa cực lớn, toàn bộ trời đất bỗng nhiên ảm đạm, rồi sau đó liền quy về tối đen.
Thiên địa trở nên tĩnh lặng.
"Ào ào..." Tiếng mưa rơi càng gấp, mấy khối vải xanh tàn phá tung bay tứ tán, vô số khói bụi bao phủ khắp bốn phía, một mùi lưu huỳnh gay mũi tỏa ra, ngay cả màn mưa dày đặc này cũng che dấu không được.
Thật lâu sau, bụi mù tan hết, trên mặt đất liền hiện ra một cỗ thi thể toàn thân nám đen tản ra mùi cháy khét nồng đậm, sớm đã không có chút khí tức nào, cùng những mảnh đồng khác rơi xuống."Bang bang..." mấy tiếng vang lên, nặng nề nện ở trong bùn đất, tóe lên những tia bọt nước trên mặt đất.
Đó là một cái dù màu xanh hiện lên bảy tám chục cái lỗ lớn, sớm đã nhìn không ra màu sắc ban đầu. Ở bên cạnh nó là sáu bảy mảnh kiếm gồ ghề, vặn vẹo rơi lả tả xung quanh.
Tay áo vỡ vụn, tung bay bốn phía, trong phút chốc cũng không biết rơi lả tả ở nơi nào.
Xa xa, Diệp Bạch quỳ một chân trên đất, kịch liệt ho khan, máu tươi từ khóe miệng của hắn tràn ra, nhưng hắn lại cười lớn.
Hắn vốn không phải hẳn là đã chết sao?
Mặc dù vào thời sắc sinh tử, hắn quăng ra ba miếng "Tử Hà Phích Lịch Châu", đem "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân nổ thành vô số khối vụn. Nhưng Tú Nữ Kiếm của Chu Quân, chẳng phải là cũng đâm vào mi tâm hắn.
Lúc ấy hắn sớm đã không có nửa phần Huyền Khí hộ thể, đừng nói triệu hồi ra Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận, dù là Huyền kỹ phòng ngự "Tứ Phương Long Tướng Quyết" cũng là không thể.
Thật lâu sau, Diệp Bạch rốt cục yên tĩnh, hắn vươn tay, cởi xuống một cái thắt hưng hình rắn màu đen được treo bằng dây thừng màu bạc, chính giữa lưu động một tầng thủy ngân sáng bóng ở bên eo, cầm vào trong tay, trân trọng vuốt ve.
Chiếc thắt lưng hình rắn này, cho dù trong màn mưa dày đặc như vậy cũng y nguyên lộ ra một cảm giác tối tăm lạnh lẽo, chói mắt, yên tĩnh, xen lẫn trong đó là những ánh sáng nho nhỏ phảng phất như những ngôi sao đang chợt lóe chợt lóe.
Bên trong, mơ hồ có một con rắn nhỏ màu bạc đang ngẩng đầu, tỏa ra ra một cỗ khí tức lạnh buốt.
Diệp Bạch thì thào nói: "Hỏa kế, lần này ngươi đã cứu ta một mạng, cảm tạ!"
Ai cũng không có chú ý tới, ngay khi Chu Quân mũi kiếm sắp đâm vào mi tâm Diệp Bạch thì, ở bên hông Diệp Bạch liền đột nhiên lóe lên một tầng hắc quang. Một kiếm này của Chu Quân liền như đâm trúng Thiết Bích, vô luận hắn dùng lực như thế nào cũng không đâm vào được.
Đây cũng là nguyên nhân hắn hoảng sợ biến sắc, phát hiện không ổn, định vội vã rút lui.
Đáng tiếc, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Mà hết thảy nguyên nhân chính là bởi vì cái thắt lưng hình rắn mà Diệp Bạch treo móc ở bên hông, nhìn qua chỉ như một món đồ trang sức bình thường này.
—— Xạ Ảnh Thiên Xà Trụy, Ngụy Linh Bảo, có thể phát ra vòng bảo hộ ba lần, ngăn cản ba lượt Huyền Tông cường giả thi triển một kích toàn lực, số lần còn lại, hai!"
Vốn là, số lần hẳn là ba lượt, nhưng bây giờ đã ít đi một lần.
Không cần hỏi, đây chính là vật mà Ma Thần Cốc Cốc chủ Bàng Nguyên Vũ tặng Diệp Bạch, Ngụy Linh Bảo "Xạ Ảnh Thiên Xà Trụy".
Linh Bảo giá trị không cần nói nhiều. Mặc dù "Xạ Ảnh Thiên Xà Trụy" này chỉ là vật mô phỏng của Nhị giai đê cấp Linh Bảo "Thiên Xà Xạ Tức Trụy", công hiệu xa xa không bằng "Thiên Xà Xạ Tức Trụy" chân chính. Nhưng nó cũng có tác dụng phòng hộ ba lần, có thể ngăn cản bất luận một gã Huyền Tông thi triển một kích toàn lực nào.
Trước kia, Diệp Bạch một mực không muốn dùng, lần này thật sự là không thể không dùng. Huyền Khí đã hao hết, trước lằn ranh sinh tử đã khiến hắn không thể không mở ra một lần công năng phòng hộ của "Xạ Ảnh Thiên Xà Trụy".
Kỳ thật, hắn sở dĩ làm như vậy còn có một dụng ý khác, đó chính là dụ địch. Hắn chính là muốn để "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân buông lỏng cảnh giác, tới ám sát hắn, hắn mới có cơ hội dùng đến một sát chiêu khác.
—— Tử Hà Phích Lịch Châu!
"Tử Hà Phích Lịch Châu", Liên Hoàn Phích Lịch Trang trấn trang chi bảo, dù là Liên Hoàn Phích Lịch Trang bản thân hao hết vô số tâm huyết, thời gian, các loại tài liệu trân quý, một năm cũng chỉ làm ra được mấy miếng, không truyền ra ngoài.
So với Hỏa Lôi Tử thì càng thêm quý trọng gấp trăm ngàn lần.
Truyền thuyết, những người chế tạo đã đem lực lượng sấm sét của thiên địa dung nhập ở bên trong Tử Hà Phích Lịch Châu, một khi bạo tạc, uy lực sẽ cực kỳ kinh khủng, có thể trực tiếp nổ tung phòng ngự của một Huyền Tông cường giả chân chính. Cho dù ngươi sử dụng Huyền kỹ hộ thân, kết quả cũng giống như vậy.
Đây mới thực sự là đòn sát thủ của hắn. Hơn nữa, Diệp Bạch vì lo lắng một quả không đủ, không phá nổi phòng ngự của "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân liền dứt khoát cắn răng, đem ba miếng "Tử Hà Phích Lịch Châu" đã khiến hắn bỏ ra cái giá rất lớn mới mua được ở Phong Ám tiểu trấn, toàn bộ ném ra.
Ba miếng "Tử Hà Phích Lịch Châu" đồng thời bạo tạc, uy lực của nó có thể nói kinh thiên động địa. Đừng nói Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân, cho dù là Hạ vị Huyền Vương thì chỉ sợ đều sẽ phải chật vật không chịu nổi.
Cái giá này có chút cao, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì.
*****
Kỳ thật từ lúc vừa nhìn thấy Chu Quân xuất hiện ở độ khẩu, kết quả của hắn cũng đã được xách định.
Diệp Bạch tự biết, dưới tình huống Huyền Khí hao hết, tinh thần mỏi mệt, toàn thân bị thương, bản thân căn bản không thể nào là đối thủ của "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân, cho nên đã sớm nghĩ ra một kế sách chu đáo. Đó chính là dùng các loại phương pháp để bại lộ thế yếu của mình, giải trừ lòng cảnh giác của đối phương.
Chờ đối phương một khi nới lỏng tâm thần, không đem mình để vào mắt, lúc này chính là cơ hội của Diệp Bạch.
Cho nên, Diệp Bạch dùng một lần phòng hộ trân quý của Xạ Ảnh Thiên Xà Trụy để tránh khỏi một kích trí mạng của đối phương, rồi sau đó liên tục bắn ra ba miếng "Tử Hà Phích Lịch Châu", tiễn đối phương "lên đường".
Mặc dù cái giá này không hề rẻ, nhưng Chu Quân quả nhiên đã bị lừa. Dù cho hắn là Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong tôn sư, cũng ngăn không được ba miếng Tử Hà Phích Lịch Châu đồng thời bạo tạc. Phòng ngự Huyền kỹ như tờ giấy liền trực tiếp bị xé nát, cả người hắn cũng nổ thành một khối than.
Bầu trời, y nguyên vẫn đang mưa.
Diệp Bạch khoanh chân ngồi ở trong mưa, từ trong lòng móc ra một lọ Hồi Huyền Đan, trực tiếp đem mấy hạt thượng phẩm Hồi Huyền Đan còn lại ở bên trong ra, đút vào trong miệng, rồi sau đó liền giành giật từng giây từng phút luyện hóa dược lực.
Diệp Bạch lúc này đã hao hết thể lực, trong kinh mạch càng là trống rỗng, ngay cả một tia Huyền khí cũng không có, giống như dòng sông khô cạn, sớm đã không còn sức đánh một trận.
Hơn nữa Xạ Ảnh Thiên Xà Trụy chỉ có thể phòng hộ, không thể công kích, hơn nữa cũng chỉ còn lại hai lần, mà đòn sát thủ là ba miếng Tử Hà Phích Lịch Châu càng là một quả cũng không còn. Nếu như người của Thất Tinh Đàn đuổi theo, đừng nói rất có khả năng sẽ càng có nhân vật lợi hại hơn Chu Quân, dù là một Huyền Sư nho nhỏ lúc này cũng có thể thừa sức chém giết hắn.
Cho nên, hắn phải nắm chặt thời gian, cố gắng khôi phục một phần Huyền Khí, sớm ly khai nơi đây.
Chỉ cần tiến được vào Dạ Lang Đảo, lúc đó hắn sẽ có cơ hội thở dốc. Một khi chờ hắn khôi phục lại, thành công đột phá Ngũ giai Kiếm Trận Sư, đến lúc đó, sẽ chính là thời điểm con mồi biến thành kẻ đi săn.
Mưa lớn tiếp tục rơi xuống như trút nước.
Theo thời gian trôi qua, Diệp Bạch đình đầu bắt đầu toát ra một tầng bạch khí, dược lực của Hồi Huyền Đan trong cơ thể từng chút từng chút một dần được rót vào kinh mạch khô héo, một tia Huyền khí lại lần nữa được tạo ra, chậm rãi bắt đầu hồi phục.
Vốn đang ngồi xếp bằng, một mực yên tĩnh bất động, Diệp Bạch liền bỗng nhiên mở mắt, đứng lên, toàn thân mặc dù như trước bị thương, thế nhưng tinh thần lại tốt hơn ba phần.
Hắn yên lặng cảm thụ trong cơ thể mình, mặc dù Huyền Khí chỉ khôi phục một hai phần mười, nhưng chỉ cần không phải đối địch, dùng để chạy đi thì vậy là đủ rồi.
Quan trọng nhất chính là thời gian đã không còn nhiều, hắn sợ lúc này lại đột nhiên xuất hiện một địch nhân khác. Lấy trạng thái hiện tại của hắn, tuyệt đối sẽ không phải đối thủ, cho nên dù cho gặp phải nguy hiểm rất lớn thì hắn cũng chỉ có thể buông tay đánh cuộc.
Ôm Bạch Hàn Nhã vào trong ngực, Diệp Bạch ánh mắt rơi xuống thi thể "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân ở bên cạnh, chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu, không hề để ý tới nữa. Giờ phút này, ngay cả việc tìm kiếm đồ vật trên người hắn Diệp Bạch cũng không quan tâm.
Bất quá, bị ba miếng Tử Hà Phích Lịch Châu nổ thành như vậy, cho dù Chu Quân trên người mang theo vô số bảo vật thì lúc này nhất định cũng đã bị hủy hết rồi. Cho nên, Diệp Bạch căn bản là mặc kệ, trực tiếp ôm Bạch Hàn Nhã, thân hình nhảy lên, ở dưới chân chợt hiện lên ba đạo kiếm quang.
Sau đó hắn cũng không lên thuyền, trực tiếp sử dụng tiểu Phi Hành Kiếm Trận, bay nhanh vể phía Dạ Lang Hồ.
Rất nhanh, đạo tam sắc kiếm quang liền tiến vào màn mưa, thời gian dần qua dần sáp nhập vào màn mưa trong đêm tối, hóa thành một điểm sáng, cuối cùng dần dần biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên đã tiến vào chỗ sâu trong hồ.
Ở nơi này, trên mặt đất chỉ còn lại những mảnh quần áo, một chiếc dù rách nát cùng vài mảnh kiếm đứt gãy.
Còn có những mảnh thi thể nám đen.
...
Dạ Lang Đảo, một trong thập đại cấm địa của Thiên Long Đế Quốc, tọa lạc ở bên trong Hàn Nha Vương Quốc, phía đông Dạ Lang Công Quốc, trong Dạ Lang Hồ.
Dạ Lang mặc dù được đặt là Hồ, nhưng nhìn qua lại như một đại dương mênh mông thu nhỏ, xa hàng mấy vạn dặm. Hồ nước quanh năm chỉ toàn là màu đen, mây không thể trôi, rất khó có đồng cỏ và sinh vật có thể tồn tại trong đó.
Dạ Lang Đảo tổng cộng do mười chín tòa tiểu đảo nối tiếp nhau mà thành. Hòn đảo lớn nhất tên là Quỷ Diện Đảo, phương viên vài ngàn dặm, núi cao rừng rậm, có vô số hung thú sinh tồn ở trong đó, là nơi vô cùng nguy hiểm.
Rất nhiều Huyền Tông cấp tu giả mỗi khi không cách nào đột phá cảnh giới liền tới Dạ Lang Đảo này lịch lãm rèn luyện, muốn từ trong hoàn cảnh sinh tử để đột phá cửa ải. Nhưng là, ngoại trừ rất ít người thành công đột phá đến Huyền Vương cảnh, đại đa số người lại vĩnh viễn táng thân ở nơi đây.
Cho nên, có thể nói, nơi đây là là nơi chôn thây của rất nhiều Huyền Tông cường giả. Nhưng mặc dù tỷ lệ đột phá chỉ là một phần ngàn, thậm chí thấp hơn thì vẫn hấp dẫn rất nhiều cường giả tới nơi đây.
Một đêm này, trong đêm đen tĩnh lặng, những giọt mưa lớn như trân châu rơi xuống, trong không gian bỗng nhiên sáng lên một đạo tam sắc kiếm quang. Đạo tam sắc kiếm quang nhanh chóng tới gần, rất nhanh liền càng ngày càng sáng, càng lúc càng lớn, nhanh chóng hướng phía hòn đảo lớn nhất, "Quỷ Diện Đảo" bay đi.
Khi tới gần mới phát hiện, đó là một Kiếm Trận ba cánh hình thù kì lạ do ba thanh cổ kiếm nhan sắc bất đồng tạo thành. Ở phía trên, một thanh niên nam tử toàn thân là thương, trên chiếc áo nhuốm đầy máu, trong ngực ôm một bạch y thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh.
Sau một lát.
Kiếm quang khi tới gần hòn đảo liền không chút nào giảm tốc độ, bay thẳng về phía một ngọn núi lớn màu đen. Đạo kiếm quang này khi tới gần mang theo tiếng gió rít thẳng ép tới vạn cây cúi đầu, chấn hồn nhiếp phách.
Một ít đê giai hung thú ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tiếp qua một lát, kiếm quang liền tới đỉnh ngọn núi, sau đó lại vội vã bay thẳng xuống khu rừng rậm màu đen ở phía dưới. Kiếm Trận vang lên những tiếng nổ vang, mang theo một cỗ sóng gợn đáng sợ, thẳng ép tới núi rừng cũng muốn cúi đầu. Những nơi nó đi qua, tất cả cây cối liền bị một cỗ xé rách cực lớn xé thành nát bấy.
Trong rừng bởi vậy trực tiếp bị tam sắc kiếm trận này mở ra con đường.
Một khối đá xanh cực lớn xuất hiện ở trước mặt nam tử đang ngự kiếm. Thần sắc nam tử này khẽ động, gương mặt mang theo sự mỏi mệt cực độ, vung tay lên, kiếm quang dưới chân lập tức thu lại, Kiếm Trận giải tán.
Ba thanh trường kiếm riêng phần mình tản ra, hóa thành ba đạo kiếm quang, một lần nữa tiến vào trong tay áo thanh niên nam tử. Hắn đem bạch y thiếu nữ ôm trong ngực nhảy lên khối đá xanh, trầm ngâm nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định được một phương hướng liền nhanh chóng bay đi.
Trong sơn động là một mảnh đen kịt, thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu gào "Ô ô" như quỷ khóc thần gào truyền ra, tựa hồ xen lẫn những tiếng cười khe khẽ, tiếng hài nhi khóc nỉ non liên tiếp nhau, cơ hồ không chút gián đoạn.
Nếu là người bình thường, chứng kiến tình huống này thì chỉ sợ sớm đã da đầu run lên, kinh hồn táng đảm*, nào dám dừng lại trước sơn động, chỉ muốn xoay người rời đi.
*kinh hồn táng đảm: ý nói sự sợ hãi.
Nhưng người thanh niên nam tử này lại không chút nào để ý. Đột nhiên, trong mắt hắn bắn ra hai đạo tử quang dài một tấc, chiếu sáng vào trong động, khiến hắc động này liền rõ như ban ngày. Đối với hoàn cảnh vừa tối vừa âm u ở sâu trong, hắn lại căn bản không chút nào để ý.
Càng đi về phía trước, địa thế càng thấp dần, cuối cùng chia làm mấy cái ngã rẽ. Mấy chỗ trong đó thậm chí chất đầy bạch cốt lạnh giá, hiển nhiên là trước kia đã từng có người tới nơi này, đáng tiếc, toàn bộ đều đã chết.
Nam tử nhíu mày, nhưng lại thản nhiên đi về phía trước, tùy ý chọn một ngã rẽ bên trái, tiếp tục đi tới.
Ước chừng sau nửa canh giờ, không ngờ lại xuất hiện rất nhiều ngã rẽ khác nhau. Cái sơn động này không biết sâu như thế nào, tựa hồ nối thẳng xuống lòng đất. Nam tử suy nghĩ một chút, tiếp tục tiến vào một lối đi ở bên trái.
"Tí tách!"
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến những tiếng nước chảy, nam tử khi đi tiếp thì tiếng nước càng lúc càng rõ ràng. Bất quá, nam tử cảm thấy mình tựa hồ càng đi càng xa.
Thanh âm giọt nước nghe như ở ngay cạnh bên tai, nhưng vô luận như thế nào đều không tiến gần tới được.
Thấy thế, nam tử hừ lạnh một tiếng: "Mê trận nho nhỏ, chuyện trẻ con!"
Quát nhẹ một tiếng, ở sau lưng hắn liền hiện lên một tầng tử quang, vô số kiếm quang bay ra, tạo thành một cái Kiếm Trận hình thù kỳ lạ khiến quang cảnh xung quanh không ngừng biến hóa. Chỉ chốc lát sau, một cánh cửa lớn được tạo thành từ vô số bạch quang xuất hiện. Nam tử lạnh lùng cười cười, bay thẳng về phía cánh cửa đó.
Xuyên qua bạch quang, một cái thông đạo hẹp dài phủ đầy bụi bậm, rõ ràng chưa từng có người nào đi qua liền xuất hiện ở trước mặt nam tử.
Cái thông đạo này rất lạ, bốn phía dĩ nhiên là do Bạch Ngọc Thạch điêu khắc thành, sáng loáng mịn màng, rõ ràng là do con người làm ra.
Nam tử càng đi về phía trước, thông đạo càng sâu, quẹo trái quẹo phải, không biết đến cùng đã đi bao xa.
Ở phía sau hắn, một thanh trường kiếm lơ lửng trên không trung, tùy thời chờ lệnh, chú ý hết thảy nguy hiểm phát sinh.
Bỗng nhiên "Rầm" một tiếng, trên đỉnh đầu, vô số con dơi đột nhiên hiện ra, đánh về phía hai người đang hành tẩu dưới mặt đất.
"Kiếm lên!"
Nam tử hét lớn một tiếng, một mảnh kiếm quang mãnh liệt liền che đậy cả thiên địa. Toàn bộ Bạch Ngọc thạch động lúc này tựa hồ chỉ có một mảnh kiếm quang huy hoàng này, cái gì khác cũng thấy không rõ rồi.
Sau một lát, kiếm quang tan hết, trên mặt đất rơi đầy thi thể dơi, trong đó có một số bị phân thành hai nửa, vẫn còn "Chi chi" kêu to, máu chảy đầy đất.
Nam tử thần sắc bình thản, Kiếm Trận sau lưng lại lần nữa đình chỉ, tiếp tục hướng phía trước mà đi.
Chỉ chốc lát sau, thông đạo từ từ đi lên, phân thành ba đường rẽ, bên trái là tím; chính giữa như trước là trắng; mà ở bên phải thì là một mảnh màu xanh, toàn bộ do Thanh Ngọc Thạch tạo thành.
Nam tử sau khi có chút do dự liền đi về phía cửa động tỏa ra một tầng tử quang lạnh lẽo ở bên trái. Chỉ chốc lát sau, hai cánh cửa sắt rỉ sét liền xuất hiện ở trước mặt hắn, phía trên một trái một phải có tất cả bốn chữ lớn.
—— "Huyền Tiên Động Phủ!"
Nam tử đến gần, thò tay đẩy vào, nhưng cửa sắt lại không chút sứt mẻ. Nhưng hắn cũng không nản chí, hai tay nổi lên gân xanh, dùng hết sức bình sinh đẩy vào.
Hào quang chợt lóe, cửa sắt phát ra một tiếng nổ mạnh, "Dát" một tiếng, vô số rỉ sắt nhao nhao rơi xuống. Cửa sắt ầm ầm rung chuyển, lộ ra ba gian Tử Ngọc thạch thất ở bên trong.
Một gian là thư phòng, một gian là phòng ngủ, gian còn lại là buồng chính.
← Ch. 0635 | Ch. 0637 → |