Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0644

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0644: Đối chiến nửa bước Vương cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Nghe tên lam y Hạ vị Huyền Tông ngữ điệu mang theo vẻ nịnh nọt, gã hoàng y Trung vị Huyền Tông có chút lâng lâng.

Hắn nhẹ cười, nói: "Nói đến việc này, Truy Hồn Tổ bình thường không phải rất càn rỡ sao? Một tên Hạ vị Huyền Tông nho nhỏ khi nhìn thấy chúng ta thì đều đi ngang, vẻ mặt cực kỳ vênh váo."

"Bây giờ thì thế nào, lần này chính là bị tổn thất thảm trọng a. Đối phó với một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ, lại thất bại hết lần này đến lần khác, chiến lực cao tầng cơ hồ đã bị quét sạch, chỉ lưu lại những kẻ gà mờ. Ta muốn xem xem bọn họ còn có thể đắc ý được bao lâu."

Tên lam y Hạ vị Huyền Tông kia cũng cười nói: "Đúng vậy, lần này trở về, Truy Hồn Tổ chỉ sợ sẽ phải một lần nữa tuyển chọn thành viên mới, ngoại trừ hai cái chính phó tổ trưởng, toàn bộ thay máu. Lần này, Truy Hồn Tổ đã bị mất hết mặt mũi, dù là Môn Chủ thì chỉ sợ cũng sẽ rất tức giận."

Hoàng y Trung vị Huyền Tông cười khẩy: "Đúng vậy, bị một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ giết sáu thành viên, trong đó còn có năm vị Huyền Tông cường giả, càng có một vị là Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong Chu Quân Chu đại nhân. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thất Tinh Đàn chúng ta không thể nghi ngờ sẽ trở thành trò cười, bị tam tông kia khinh thường, Môn Chủ không tức giận mới là lạ. Đến lúc đó, bọn họ có thể không bị trách phạt sao!?"

Tên lam y Hạ vị Huyền Tông gật đầu nói: "Truy Hồn Tổ bình thường mắt cao hơn đầu, lần này còn không phải muốn mời Huyền Cơ Tổ chúng ta xuất mã sao. Hiện tại mặc dù mời chúng ta, nhưng không ngờ vẫn là kiêu ngạo như vậy, thực không quen mắt. Nếu như không phải nhìn vào mặt mũi nửa bước Huyền Vương của bọn họ thì liệu ai sẽ chịu giúp a."

Nghe vậy, hoàng y Trung vị Huyền Tông biến sắc, dựng thẳng lên một ngón giữa ở bên miệng, vội la lên: "Suỵt, chớ có lên tiếng, nếu như lời này bị Vạn đại nhân nghe được, chúng ta có thể thảm rồi. Ngươi cũng không phải không biết thủ đoạn của hắn."

Lam y Hạ vị Huyền Tông nhìn thoáng qua hoàng y Trung vị Huyền Tông, thấy dáng vẻ của hắn mặc dù nhìn như thập phần khẩn trương, nhưng rõ ràng lại chỉ là làm bộ, lúc này tâm lý nắm chắc, cười nói: "Dạ dạ vâng, ta không dám nói nữa, Hoàng đại nhân cũng làm như là không nghe thấy. Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước a."

"Hảo." Hoàng y Trung vị Huyền Tông nói.

Hai người liền tiếp tục đi về phía trước, căn bản không có dụng tâm điều tra, cũng không biết một con tiểu hồng điểu bay qua đỉnh đẩu bọn hắn, sau đó lại bay đi rất nhanh.

Sau một lát.

Con tiểu hồng điểu này lại bay trở về, sau lưng đã có thêm thân ảnh của một bạch y thanh niên.

Sau đó không lâu, trong rừng rậm liền truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết"A", sau đó lại quy về yên tĩnh.

...

Chỉ qua nửa ngày.

Không ngừng có người Truy Hồn Tổ và Huyền Cơ Tổ bị giết, nhưng cao nhất cũng chỉ là Trung vị Huyền Tông, thấp nhất đều là Đỉnh cấp Huyền Sư... Chỉ trong khoảng gần nửa ngày, tử thương liền vượt qua hơn hai mươi người, tổn thất thảm trọng.

Trong rừng rậm, như trước vẫn là trên khối đất trống kia.

Truy Hồn Tổ hai gã chính phó tổ trưởng, Vạn đại nhân, Tuyền đại nhân mặc dù đeo mặt nạ, thấy không rõ sắc mặt, nhưng không hề nghi ngờ lúc này lại cực kỳ tức giận.

"Hỗn trướng, rốt cuộc là chúng ta tới đuổi giết người khác, hay là người khác tới truy giết chúng ta. Các ngươi nhiều người như vậy, không ngờ ngay cả một người cũng tìm không được, ngược lại lại bị hắn săn giết hơn hai mươi người. Các ngươi là muốn ta sau khi trở lại tông, bị Tông chủ hỏi tội sao?"

Phía dưới, hai gã phụ trách Huyền Cơ Tổ lúc này sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, nghe được lời ấy thì đều sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội la lên: "Đại nhân thứ tội!"

"Hừ!"

Lúc này, ngân quan trung niên nhân, "Tuyền đại nhân" rốt cục cũng mở miệng. Chỉ thấy hắn phất ống tay áo một cái, xoay người sang chỗ khác, cũng không quay đầu lại nói: "Ta cho các ngươi thời gian nửa ngày. Sau nửa ngày, nếu còn tìm không được tên Diệp Bạch kia, vậy các ngươi hãy mang đầu mình tới gặp ta. Cút đi, phế vật..."

Hai gã phụ trách Huyền Cơ Tổ căn bản không dám có chút cãi lời, chỉ đành kiên trì đáp: "Vâng, tiểu nhân xin cáo lui!"

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy hai người không có động tĩnh gì nữa, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí cúi người bò ngược về phía sau. Thẳng đến khi rời xa vài chục trượng, lúc này mới dám bò người lên, thấy hai gã Vạn đại nhân, Tuyền đại nhân kia như trước đứng ở nơi đó, không có nhìn về phía bọn họ, lúc này mới liếc nhau, chật vật rời đi.

Vừa ly khai rừng rậm, hai người này liền phảng phất như sống lại, lau mồ hôi trên trán.

Một người trong đó nói: "Làm sao bây giờ, chỉ có thời gian nửa ngày, tiểu tử kia giảo hoạt như quỷ, hơn nữa có vẻ như hắn đã sớm biết rõ hành động của chúng ta, đối với hành tung của chúng ta rõ như lòng bàn tay. Tiếp tục như vậy, đừng nói nửa ngày, cho dù cho chúng ta thêm mười ngày nửa tháng, chúng ta cũng không có khả năng tìm được tung tích của hắn."

Tên còn lại cũng gật đầu nói: "Đúng vậy a. Quan trọng nhất chính là, thực lực của hắn cũng không yếu, thật không rõ một Trung vị Huyền Tông làm cách nào có thể giải quyết hơn hai mươi người nhanh chóng như vậy. Trong đó có người thực lực cũng không thua kém hắn, nhưng lại ngay cả một điểm tín hiệu đều phát không ra đi đã bị đánh chết, quả thực rất đáng sợ."

Kẻ bên trái nói: "Không có biện pháp, Tuyền đại nhân từ trước đến nay đã nói là làm. Chúng ta thật sự chỉ có thời gian nửa ngày, bằng không thì thật sự cũng chỉ có đem đầu đi gặp đại nhân rồi. Xem ra, không xuất ra chút độc chiêu thì không được."

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía tên tử y trung niên nhân ở bên phải, thần sắc trịnh trọng nói: "Tiêu huynh, ngươi phát ra tín hiệu, khiến cho mọi người tập hợp lại, sau đó chúng ta năm người một tổ, mỗi một tổ phải có một gã Trung vị Huyền Tông, thậm chí Thượng vị Huyền Tông. Một khi phát hiện đối phương thì không cần phải liều mạng, chỉ cần kéo dài thời gian, một bên phát ra tín hiệu khiến tiểu tổ khác đến giúp. Ta cũng không tin, hắn có thể chạy thoát được Ngũ Chỉ Sơn* của chúng ta."

*Ngũ Chỉ Sơn: hay còn được gọi là Ngũ Hành Sơn, gợi nhớ hình ảnh Tôn Ngộ Không(thời đó còn được gọi là Tề Thiên Đại Thánh) không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật tổ và bị đè dưới dãy núi này, ý của câu này cũng tương tự như vậy. Trong thực tế, ở Việt Nam cũng có dãy núi có cái tên tương tự, nằm gần thành phố Đà Nẵng. Đây cũng là một địa điểm du lịch tham quan khá đẹp.

Nghe đến đó, tên tử y trung niên nhân họ Tiêu kia con mắt liền sáng ngời, nói: "Đây là ý kiến rất hay. Hắn có thể trong nháy mắt kích sát hai tên Huyền Tông của chúng ta, nhưng cũng không có khả năng trong nháy mắt mà giết được năm người, như vậy luôn luôn sẽ có một người có thể phát ra tín hiệu. Chỉ cần bị chúng ta cuốn lấy, đợi những người khác đến giúp, tất cả mọi người đồng loạt ra tay, khi đó chính là giờ chết của hắn."

Tên tử y trung niên nhân còn lại nói: "Không nên quá mức lạc quan, đối phương cũng không phải dễ đối phó như vậy. Bất quá, đây chính là kế sách khả thi nhất hiện giờ, ngươi lập tức đi làm đi."

"Hảo."

Tên họ Tiêu nói xong, liền lập tức từ trong lồng ngực móc ra một chiếc đồng sắt nhỏ dài hình tròn, bắn lên pháo hoa báo động tập hợp mọi người. Pháo hoa vừa bắn ra liền lập tức nổ bung, tạo thành một cái vòng tròn lớn.

...

Xa xa.

Mỗi nơi trong rừng rậm, chúng đệ tử Thất Tinh Đàn được phân thành hơn mười đội tìm tòi, cùng một thời gian liền ngẩng đầu, nhìn về phía pháo hoa vòng tròn kia, một người trong đó nói: "Tiêu đại nhân ra lệnh triệu tập, mọi người nhanh chóng tập hợp về phía trung ương nơi bắn ra pháo hoa!"

"Đi!"

"Đi!"

Từng đạo bóng người từ các nơi trong rừng rậm bay ra, cùng một thời gian liền hướng phía pháo hoa bắn lên mà chạy đi.

...

Trên đỉnh một cây đại thụ.

Diệp Bạch cũng ngẩng đầu lên, hắn đồng dạng cũng nhìn thấy pháo hoa này.

Một con tiểu hồng điểu bay lên đầu ngón tay, một đoạn hình ảnh liền chảy vào trong óc Diệp Bạch. Đoạn đối thoại giữa hai gã tử y trung niên nhân kia cũng rõ ràng hiển hiện vào trong đầu hắn.

Diệp Bạch ngón tay bắn ra, con tiểu hồng điểu này liền "Phốc" một tiếng, hóa thành một đám khói nhẹ màu hồng sắc nhàn nhạt, biến mất không thấy gì nữa.

Rồi sau đó, hắn cười khẽ một tiếng: "Cho rằng đem hai người một tổ đổi thành năm người một tổ là có thể ngăn trở cước bộ của ta sao? Các ngươi cũng quá coi thường Diệp Bạch ta rồi."

"Thừa dịp trong khoảng thời gian này bọn hắn vội vàng chạy đi, vừa vặn lại giết thêm một hồi, lúc đó vở kịch mới càng thêm kịch tính."

Nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, Diệp Bạch thân ảnh biến mất trên ngọn cây, sau một khắc liền tiến vào rừng rậm, bay về phía hai gã Thất Tinh Đàn đệ tử bên kia đang vội vã chạy đi.

Sau một lát, trong một khu rừng rậm trên Quỷ Diện Đảo lại lần nữa truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, rồi lại quy về yên lặng. Mà ở đó, lại có thêm thi thể của mấy tên đệ tử Thất Tinh Đàn.

...

"Ghê tởm."

Nghe xa xa trong rừng rậm thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết, một trong hai gã tử y trung niên nhân, Tiêu đại nhân sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi, tay vung lên, đem một cây đại thụ cần hai người mới ôm được hết ở bên cạnh biến thành tê phấn.

Hắn lạnh lùng nói: "Tiểu tử, tốt nhất không nên bị ta tóm được, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không đơn giản mà giết ngươi. Ta muốn đem ngươi tra tấn mười ngày mười đêm, khiến ngươi chết trong đau đớn và thống khổ mới có thể giải được mối hận trong lòng ta."

Bên cạnh, một gã trung niên nhân họ Lam lại lạnh lùng nói: "Bây giờ không phải là thời điểm nói những điều này. Tất cả tổ viên đang chạy đến, hắn cũng chỉ có thể bắt lấy chút cơ hội này mà thôi. Chờ chúng ta hoàn toàn tập hợp lại, đó chính là lúc hắn phải chết, Tiêu huynh hà tất phải gấp gáp như vậy. Chết mấy tên tiểu nhân vật cũng không phải việc gì quá lớn, lại tuyển thêm là được rồi."

Tên họ Tiêu kia nghe vậy, tâm tình liền khôi phục một chút, bất quá hận ý vẫn khó tiêu tan, nói: "Ta không phải đau lòng mấy tên tổ viên, bọn hắn bị giết đó là do bọn hắn là phế vật, trách không được người khác. Ta hận chính là tiểu tử này thủ đoạn không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, không đem Thất Tinh Đàn chúng ta để vào mắt. Biết rõ chúng ta đến đây bắt hắn, hắn lại chẳng những không né tránh, ngược lại còn dám đem chúng ta trở thành con mồi, thật sự là muốn nhịn mà không thể!"

Bên cạnh, tên trung niên nhân họ Lam kia lại căn bản không quan tâm, thản nhiên nói: "Bình tĩnh một chút, cười đến cuối cùng, mới chính là người thắng."

Theo thanh âm của hắn, tên trung niên nhân họ Tiêu kia cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Sau một lát, hai gã Thất Tinh đàn đệ tử chứng kiến pháo hoa đầu tiên đã chạy tới, sau đó hơn mười tổ còn lại cũng lần lượt chạy đến. Chỉ là, khi kiểm tra nhân số, chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, tu giả Thất Tinh Đàn chết ở trên tay Diệp Bạch lại tăng thêm mười người.

Còn thừa lại chỉ có ba mươi người. Thất Tinh Đàn lần này mang đến nhân mã, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn ngủi đã tổn thất tới một nửa, mặc dù phần lớn chỉ là một ít Hạ vị Huyền Tông, đỉnh cấp Huyền Sư. Chiến lực đỉnh cấp là Trung vị Huyền Tông, Thượng vị Huyền Tông cũng không có tổn thất bao nhiêu.

Nhưng nó cũng khiến cho tên trung niên nhân họ Lam hung hăng vung tay lên đập xuống mặt đất, đánh ra một cái hố lớn, sắc mặt âm trầm đến mức đáng sợ.

...

Trong rừng rậm.

Trên đất trống.

Hai gã tử y trung niên nhân đã rời đi, tiếng kêu thảm thiết liền không ngừng được truyền đến. Mặc dù cách khá xa, nhưng thính lực của hai người rất nhạy cảm, vẫn như cũ nghe được rất rõ ràng.

Dưới mặt nạ, kim quan nam tử sắc mặt liền trở nên càng thêm đáng sợ.

Hắn quay đầu nhìn về phía tên ngân quan nam tử kia, bỗng nhiên nói: "Ngươi thấy thế nào?"

Ngân quan nam tử lại như cũ mang theo dáng vẻ đạm mạc, mỉm cười nói: "Vạn huynh không phải sớm đã có kế hoạch sao?"

Kim quan nam tử cười nhẹ một tiếng, nói: "Tuyền huynh vẫn là như vậy. Xem ra, chỉ dựa vào đám phế vật kia là không thể, chỉ có thể tự chúng ta xuất động mà thôi."

Dưới lớp mặt nạ, trong ánh mắt của hắn liền chớp động lên quang mang màu đỏ hồng.

*****

Kim quan nam tử nhìn Ngân quan trung niên nhân, lạnh lùng cười nói: "Đối phương không phải muốn săn giết môn hạ đệ tử của chúng ta sao, vậy hãy để cho hắn săn đi. Chỉ có điều, đến cùng là ai săn ai thì còn không nhất định a!"

Ngân quan nam tử cũng mỉm cười nói: "Ta hiểu ý Vạn huynh. Phóng mấy tên phế vật ly khai, chẳng qua là để thả mồi câu lớn một chút mà thôi. Con cá một khi cắn câu, cũng chính là thời điểm chúng ta thu lưới."

Kim quan nam tử cười cười, nói: "Đúng vậy, Tuyền huynh, ta và ngươi tất cả phụ trách một bên, nhanh chóng giải quyết, như thế nào? Đối phó một con tôm con cá nhỏ như vậy, thời gian lãng phí đã quá nhiều rồi."

Ngân quan trung niên nhân nghe vậy, trong ánh mắt chợt lóe lên quang mang, đột nhiên nói: "Hảo, không bằng chúng ta tranh tài một trận, như thế nào?"

Kim quan nam tử lộ ra thần sắc hứng thú, nói: "Nga, Tuyền huynh có đề nghị gì hay?"

Ngân quan trung niên nhân nói: "Như vậy đi, chúng ta một đông một tây, lựa chọn một phương hướng, nhìn xem ai tìm được tiểu tử kia trước, hái xuống thủ cấp của hắn, như vậy người còn lại coi như là thua. Người thua phải mời người thắng uống một tháng "Hàn Tâm Ngọc Lộ", như thế nào?"

Kim quan nam tử nghe vậy, ha ha cười nói: "Chuyện này quá đơn giản, một lời đã định, ta hướng đông —— "

Ngân quan trung niên nhân nói: "Ta đây không thể làm gì khác hơn là đành phải đi hướng tây rồi —— "

Nói xong, hai người mỉm cười liếc nhau một cái, sau đó thân hình liền đồng thời nhoáng lên, hóa thành hai đạo kim ngân tàn ảnh như chim đại bàng, nhanh chóng bắn vào trong rừng rậm, biến mất không thấy gì nữa.

Diệp Bạch không biết, thời điểm khi bản thân đang săn giết người khác, người khác cũng đã đem răng nanh sắc bén nhắm về phía mình.

Sát cơ đáng sợ, bắt đầu nổi lên trong rừng.

...

Pháo hoa đã bắn lên được hơn nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ, không còn một gã Thất Tinh Đàn đệ tử nào chạy đến nữa.

Nhìn qua hơn ba mươi người đứng rải rác trong rừng, hai gã chính phó tổ trưởng Huyền Cơ Tổ sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi.

Mặc dù những người này phần lớn là Đỉnh cấp Huyền Sư, chỉ có số ít là Hạ vị Huyền Tông, Trung vị Huyền Tông, còn Thượng vị Huyền Tông một người đều không có tổn thất.

Chiến lực chính thức, cũng không có yếu đi bao nhiêu.

Nhưng là, nhân số giảm bớt lại là chuyện thật. Bây giờ, việc cần quan tâm không phải là tổn thất bao nhiêu cao thủ, mà là Diệp Bạch làm như vậy, tương đương với việc quất thẳng một cái bạt tai vào mặt Thất Tinh Đàn.

Rất đau nhức.

Chuyện này khiến hai vị chính phó tổ trưởng Huyền Cơ Tổ căm tức không thôi, trong nội tâm, sát ý đối với Diệp Bạch đã dày đặc tới cực điểm.

Thất Tinh Đàn uy danh vang xa, tình huống phát sinh giảm quân số đại quy mô như vậy đã rất nhiều năm không có xuất hiện.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, bọn hắn thủy chung cảm thấy Diệp Bạch sở dĩ chỉ ra tay với kẻ có thực lực thấp, giết cao nhất cũng chỉ là Trung vị Huyền Tông, hiển nhiên là do thực lực không đủ, sợ hãi những Thượng vị Huyền Tông kia.

Bọn họ chỉ là vì tìm không thấy hắn, chứ không phải vì thực lực của Diệp Bạch có thể đánh bại những người này. Nếu để cho bọn họ chính diện đối chiến với Diệp Bạch, mười kẻ như Diệp Bạch cũng phải chết trên tay bọn họ. Loại cảm giác "không bắt được gà còn mất đi nắm thóc" này cũng khiến cho bọn họ càng thêm căm tức.

Thất Tinh Đàn Truy Hồn Tổ tổng cộng có mười hai người.

Trừ chính phó tổ trưởng, tổng cộng chỉ có mười người, trong đó Số 3, Số 4, số 5, số 6, số 7 đều đã chết dưới tay Diệp Bạch.

Lần này lại từ số 8 đến số 12, tổng cộng năm người trong buổi sáng này lại tổn thất hơn phân nửa, chết ba người.

Toàn bộ Truy Hồn Tổ chỉ có hai người may mắn còn sống sót, theo thứ tự là Số 8 Đan Đề, cùng số 12 Tả Thượng Phi, hai người đều là Hạ vị Huyền Tông, giờ phút này đứng cô đơn ở một bên, đặc biệt chán nản.

Thất Tinh Đàn Thập Nhị Truy Hồn Tổ ngày xưa rất cường đại, giờ phút này tàn lụi như thế, toàn bộ là do Diệp Bạch một người ban tặng. Nhưng bọn họ lại không có năng lực đánh chết Diệp Bạch, ngược lại còn tùy thời lo lắng người chết kế tiếp chính là mình. Bởi vậy từ sáng đến giờ, hai người bọn họ là những người trải qua cảm giác sợ hãi và dày vò nhất.

Lúc này, trở lại với đoàn người, hai người mới có một chút cảm giác an toàn. Chỉ là... Quanh thân tất cả đều là người của Huyền Cơ Tổ. Mặc dù cùng thuộc một tông môn, nhưng cái loại cảm giác bị cô lập như cũ là hết sức khó chịu.

Nhưng vào lúc này, bọn họ cũng không dám nói thêm bất luận một câu gì nữa, chỉ cúi đầu, thần sắc ngang ngược càn rỡ sớm đã hoàn toàn biến mất.

Mà Thất Tinh Đàn Huyền Cơ Tổ, tổng cộng có sáu mươi tám người.

Trong đó, Đỉnh cấp Huyền Tông hai người, Thượng vị Huyền Tông sáu người, Trung vị Huyền Tông mười người, Hạ vị Huyền Tông hai mươi người, Đỉnh cấp Huyền Sư ba mươi người.

Hiện tại chỉ còn lại vẻn vẹn gần một nửa, tăng thêm hai gã chính phó tổ trưởng thì vừa vặn có ba mươi bốn người.

Đỉnh cấp Huyền Tông không thay đổi, Thượng vị Huyền Tông cũng không thay đổi; Trung vị Huyền Tông giảm quân số ba người, chỉ còn bảy người; Hạ vị Huyền Tông giảm quân số chín người, chỉ còn mười một; Đỉnh cấp Huyền Sư lại cơ hồ tổn thương gần hết, ba mươi người, hôm nay chỉ còn lại tám người.

Có thể nói, bọn họ sở dĩ có thể tồn tại được đến giờ này chỉ là vì vận khí tốt, Diệp Bạch khi bắt đầu săn giết không phải bên đó mà thôi.

Cho nên, tám người này đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, sắc mặt cũng không quá tốt.

Trong sân, ngoại trừ sáu gã Thượng vị Huyền Tông thần sắc như trước, thập phần bĩnh tĩnh thì những tên Trung vị Huyền Tông, Hạ vị Huyền Tông còn lại trong ánh mắt cũng lờ mờ có thể chứng kiến một tia sợ hãi.

Mặc dù rất muốn tìm kiếm Diệp Bạch, nhưng tuyệt đại đa số đám người ở đây đều hiểu, nếu cứ từng bước từng bước một mà tìm như trước đây, vậy bọn họ đều sẽ chỉ có thể là con mồi, chứ không phải kẻ đi săn.

Nghe phía xa xa còn không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, trên mặt những người này liền hiên lên vẻ may mắn, nhưng cũng có cả sợ hãi.

Nếu vẫn đồng dạng như lúc trước, hai người một tổ tìm kiếm tung tích của Diệp Bạch, thì lúc này chỉ sợ ở giữa sân đã không có có bao nhiêu người dám đi rồi.

May mắn là bọn họ cũng cũng biết, đội trưởng vội vã đem bọn họ triệu tập về, không tiếc một cái giá lớn để bạo lộ mục tiêu, tổn thất hơn mười tên huynh đệ, điều này chứng minh... Hắn khẳng định đã nghĩ tới biện pháp giải quyết.

Quả nhiên.

Chỉ thấy Tiêu đại nhân ở bên trái mở miệng nói: "Tốt rồi, ta biết rõ tiểu tử kia giảo hoạt như quỷ, đã giết hơn bốn mươi người của Thất Tinh Đàn chúng ta, thù này là bất cộng đái thiên. Nhưng hắn quả thật có chút thực lực, thậm chí ngay cả Trung vị Huyền Tông của chúng ta cũng đã chết mấy vị. Nếu như cứ tiếp tục như vậy mà truy tìm, tổn thất chỉ sợ sẽ càng lúc càng lớn hơn."

Nói đến đây, thanh âm của hắn cao lên, giương giọng nói: "Cho nên, chúng ta quyết định năm người một tổ, đề cao sức chiến đấu. Tiểu tử kia thực lực mặc dù không thấp, nhưng tối đa cũng chỉ giết được Trung vị Huyền Tông mà thôi. Bên chúng ta có hai Đỉnh cấp Huyền Tông, sáu Thượng vị Huyền Tông đủ để chém giết hắn. Giờ ta ra lệnh, sáu Thượng vị Huyền Tông mỗi người sẽ được phân vào một tổ, không cho phép cường công, chỉ cho phép dây dưa. Khi đó, một trong bốn người còn lại hãy phát ra pháo hoa tín hiệu, chờ đợi tiểu tổ khác đến."

Hắn sắc mặt đột nhiên chuyển thành âm trầm, lạnh lùng nói: "Đến lúc đó, tất cả mọi người tụ hợp cùng một chỗ, cho dù tiểu tử kia có bản lĩnh thông thiên thì cũng sẽ không tránh khỏi cái chết!"

"Ồ ồ..."

Tất cả mọi người nhịn không được liền hoan hô. Như vậy, an toàn của mỗi người khẳng định sẽ được bảo đảm nhiều hơn, có một vị Thượng vị Huyền Tông cũng đủ để giết đối phương. Huống chi, đó còn chỉ là dây dưa, đợi mọi người vừa đến, tiểu tử kia cho dù ba đầu sáu tay cũng chết không có chỗ chôn rồi.

Lòng tin của mọi người liền nhất thời lại được dâng cao, sĩ khí vốn luôn ảm đạm trước kia cũng vì việc này mà thay đổi.

Hai gã thành viên Truy Hồn Tổ, Đan Đề cùng Tả Thượng Phi trong lòng cũng âm thầm cao hứng, rốt cục không cần một mình đối mặt tên ma quỷ kia rồ. Trong lòng hai người liền trở nên buông lỏng.

Thấy thế, gã đội trưởng Huyền Cơ Tổ còn lại, Lam Bạch Hiên lạnh lùng nói: "Kế tiếp, ta sẽ an bài phân phối đội ngũ. Tất cả mọi người nghe cho kỹ, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào, phải đem tên tiểu tử Diệp Bạch kia nhất kích tất sát*."

*nhất kích tất sát: giết đối phương chỉ trong vòng một chiêu.

"Vâng!"

Sự sợ hãi của mọi người đối với gã đội trưởng tên gọi Lam Bạch Hiên này thì còn ở trên so với đại đội trưởng Tiêu Trường Phong ở đằng kia. Vừa nghe hắn nói xong, đám người này liền đồng thời ngẩng đầu, lớn tiếng kêu lên.

Lam Bạch Hiên nhìn thoáng qua hai người Truy Hồn Tổ đang cúi đầu, khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt khinh thường, bất quá lúc này cũng không muốn trêu chọc, chỉ thản nhiên nói: "Kế tiếp, chúng ta tổng cộng còn thừa lại ba mươi bốn người, tăng thêm hai vị huynh đệ Truy Hồn Tổ, vậy chính là ba mươi sáu người."

"Ta cùng Tiêu huynh mỗi người một tổ, sáu người còn lại là Trương Nguyên, Ngô Liệt Vân, Giang Trường Hạc, Hứa Băng Nhạn, Tề Sơn, Triệu Đao Hầu..."

"Sáu người các ngươi, tất cả tiến vào một tổ, mỗi tổ năm người, ngoài các ngươi thì còn một gã Trung vị Huyền Tông, một gã Hạ vị Huyền Tông, một gã Đỉnh cấp Huyền Sư. Những người còn lại, tự do."

"Tổng cộng tám tổ, chúng ta phân thành tám phương hướng mà xuất phát, chắc chắn sẽ dụ được tiểu tặc kia. Nhớ kỹ, lần hành động này phải thành công, không được sai sót, đều nghe rõ cả chưa?"

"Rõ!"

Lam Bạch Hiên nói: "Vậy thì bắt đầu tuyển người, ai là Thượng vị Huyền Tông ra khỏi hàng! Các ngươi hãy tự tuyển chọn đội ngũ của mình đi."

Theo tiếng quát của hắn, sáu gã chu y Thượng vị Huyền Tông liền đi ra, riêng phần mình chọn lựa một gã Trung vị Huyền Tông, một gã Hạ vị Huyền Tông, một gã Đỉnh cấp Huyền Sư.

Kể từ đó, mỗi tổ đã có bốn người, lúc này còn thừa lại một gã Trung vị Huyền Tông, năm tên Hạ vị Huyền Tông, hai gã đỉnh cấp Huyền Sư, tổng cộng tám người.

Sáu người lại riêng phần mình tuyển thêm một người, kiếm đủ năm người. Lúc này, trong sân giờ chỉ còn thừa lại hai người, đúng là hai gã Hạ vị Huyền Tông của Truy Hồn Tổ, Đan Đề, Tả Thượng Phi.

Lam Bạch Hiên nhìn thoáng qua hai người này, nói: " Đan Đề, Tả Thượng Phi, hai người các ngươi riêng phần mình tùy tiện chọn một tổ, coi như là hỗ trợ cho hai tổ này. Tốt rồi, xuất phát!"

Nói xong vung tay lên, đội ngũ tám tổ liền phân thành tám cái phương hướng mà bay đi, nguyên một đám tràn đây vẻ tin tưởng. Lần này, chắc chắn Diệp Bạch phải chết mới có thể giải được mối hận trong lòng bọn họ.

Ai cũng không có chú ý tới, ở sau lưng hai tổ yếu nhất, xa xa có hai đạo thân ảnh cường đại cũng đang đi theo. Chỉ có điều, hai người này như biến thành cây rừng, tựa hồ cùng phiến thiên địa sông núi nơi đây hòa thành một thể, căn bản nhìn không thấy mà thôi.

...

Phía bắc Quỷ Diện Đảo, có một vách đá rất dài, phía dưới chính là một dòng sông đen kịt như mực, "Dạ Lang Hồ".

Diệp Bạch ngồi ở trên vách đá, trên đầu vai là một con tiểu hồng điểu đang líu ríu. Khuôn mặt hắn lộ vẻ mỉm cười, nghiêng tai lắng nghe.

Sau một lát, hắn bắn tay ra, con tiểu hồng điểu này liền hóa thành một đám khói nhẹ, biến mất không thấy gì nữa. Diệp Bạch mỉm cười, nói: "Nguyên lai biện pháp mà các ngươi nghĩ ra là đây sao. Năm người một tổ, mỗi tổ phân phối một gã Thượng vị Huyền Tông, một gã Trung vị Huyền Tông... Xem ra, các ngươi cho rằng như vậy là đã nắm chắc thắng lợi trong tay sao..."

Hắn phủi phủi cái mông, đứng dậy, nhìn về phía xa, lúc này đang có một tổ di chuyển, thì thào nói: "Các ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ cho các ngươi biết, cho dù là có Thượng vị Huyền Tông ở trong đội thì cũng cũng không phải là thực sự an toàn."

*****

Diệp Bạch lộ vẻ mỉm cười: "Thượng vị Huyền Tông... Ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì là thực lực chân chính!"

"Tất cả các ngươi đều tụ tập cùng một chỗ, vậy cũng đỡ cho ta phải tìm kiếm khắp nơi, tiết kiệm đại lượng phiền toái."

Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười nhạt, rồi sau đó liền tung người lên giữa không trung, một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám... Trùng điệp hiện ra tàn ảnh đầy trời, đạp theo một bộ pháp huyền ảo, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Trong quá trình này, tốc độ cực hạn kia liền mang theo trận gió mãnh liệt khiến vô số gốc đại thụ bị bẻ gãy, phát ra tiếng vang "Ào ào" trên bầu trời rừng rậm, hợp thành một đạo sóng khí đáng sợ.

Vô số loài chim liền bị hù dọa, có một số con trực tiếp bị ép thành tê phấn.

Diệp Bạch dùng tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng về phía một tiểu tổ của Thất Tinh Đàn mà bay đi.

...

Trong rừng rậm.

Một đội nhân mã đang hành tẩu.

Một người trong đó áo đỏ mày rậm, sau lưng đeo một thanh đại đao to dài đỏ như máu, toàn thân khí thế kinh người, đi ở đằng trước.

Theo sau hắn là một gã Thất Tinh Đàn Trung vị Huyền Tông thân mặc hoàng y, hai gã lam y Hạ vị Huyền Tông, một gã hôi y Đỉnh cấp Huyền Sư đeo kiếm.

Tổng cộng năm người.

Tên mặc áo đỏ đi đầu tiên tên là Triệu Đao Hầu, Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong, là đệ nhất đao khách của Huyền Cơ Tổ, "Huyết Liệt Đao Khí" vô cùng dũng mãnh, tồi sơn đoạn hải*. Ở bên trong Huyền Cơ Tổ, thực lực của hắn chỉ dưới hai gã Đỉnh cấp Huyền Tông là Tiêu Trường Phong, Lam Bạch Hiên.

*tồi sơn đoạn hải: phá núi cắt biển.

Giờ phút này, hắn mang theo tổ thứ nhất tìm kiếm tung tích của Diệp Bạch. Ở trong lòng mình, hắn cũng không đem Diệp Bạch, người từng đánh chết mấy vị Trung vị Huyền Tông, một vị Thượng vị Huyền Tông, thậm chí cả Đỉnh cấp Huyền Tông của tông môn để vào mắt. Hắn chỉ cho rằng hơn phân nửa là những người này khinh địch chủ quan, hoặc là do Diệp Bạch dùng một loại thủ đoạn nào đó.

Như bằng thực lực chân chính, hắn tự tin chỉ cần dùng mấy chiêu là có thể chấm dứt tính mạng của Diệp Bạch.

Cho nên, hắn chẳng những không có sợ hãi, ngược lại còn muốn sớm tìm được Diệp Bạch, một trận quyết thắng thua, lấy được phần công lao ngập trời này.

Nói không chừng, địa vị của hắn ở Thất Tinh Đàn sẽ tiến thêm một bước, thậm chí trở thành vị tiểu đội trưởng thứ ba của Huyền Cơ Tổ sau Tiêu, Lam hai người.

Bỗng nhiên, một cỗ sát khi đáng sợ từ trên bầu trời phía bắc bay nhanh đến, nơi nó đi qua cây cối ở phía dưới liền bị gãy rạp. Triệu Đao Hầu bỗng nhiên ngẩng đầu. Khi chứng kiến một đạo thân ảnh màu trắng tuổi còn trẻ từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt, hắn không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

"Là ngươi... Hảo, không thể tưởng được chúng ta không đi tìm ngươi, ngươi đã tìm tới cửa. Phần công lao lớn này, cuối cùng là Triệu Đao Hầu ta được rồi!"

Nói xong, liền "Ha ha ha ha..." ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, thậm chí đã quên lời phân phó trước kia của Tiêu Trường Phong, Lam Bạch Hiên hai vị đội trưởng. Đó chính là khi tìm được kẻ này, không cho phép liều mạng, chỉ có thể dây dưa, phát ra pháo hoa tín hiệu đợi người của tổ khác đến hỗ trợ.

Hắn muốn độc chiếm phần công lao rất lớn này, cho nên sao có thể phóng lên pháo hoa, đem người khác đến để chia công.

Nhưng sau một khắc, hai con ngươi của hắn liền trợn tròn, lộ ra thần sắc kinh hãi không thể tin: "Cái này... Không có khả năng..."

Lúc này, ở phía đối diện, bạch y thanh niên mà hắn căn bản không để ở trong mắt sau lưng liền đột nhiên hiện ra vô số thanh trường kiếm rậm rạp chằng chịt. Trong đó, mấy thanh kiếm cầm đầu càng là mang theo kiếm áp đáng sợ, dùng một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa trực tiếp bắn về phía hắn và bốn người đi theo phía sau.

Cỗ kiếm áp này khiến cho kẻ là Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong như hắn, cảm giác được mình tựa hồ chỉ là con kiến nhỏ bé đang đứng dưới một ngọn núi cao trọc chời. Núi cao chỉ cần khẽ động, hắn sẽ như một chiếc lá rụng, căn bản không chịu nổi một kích liền sẽ bị nghiền ép thành tê phấn.

Trên mặt hắn không khỏi lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hãi. Ở một khắc này, hắn rốt cuộc đã hiểu, tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Bạch. Cỗ kiếm áp này, một Trung vị Huyền Tông sao có thể thi triển được. Dù là Thượng vị Huyền Tông, không, thậm chí Đỉnh cấp Huyền Tông thì cũng không thể nào làm được.

Cảm giác được tử vong đang đến gần, hắn lúc này mới nhớ tới, vươn tay ra, sờ vào Lưu Tinh Hỏa Tiễn trong ngực, móc ra, nhưng là... Hết thảy đã không còn kịp rồi.

Đối diện, Diệp Bạch mặt không chút biểu tình, căn bản không chút do dự.

Hắn vung tay lên, Kiếm Trận rậm rạp chằng chịt sau lưng liền phảng phất như tổ ong, trực tiếp xuyên qua thân thể năm người trước mặt.

"Phốc Phốc Phốc Phốc..." Năm người này căn bản không có bất luận sức phản kháng nào liền hóa thành huyết vũ đầy trời, ngoại trừ để lại vài tiếng kinh hô thì ngay cả phòng ngự Huyền kỹ cũng không kịp thi triển mà chết đi.

Diệp Bạch vung tay lên, đem Kiếm Trận thu hồi. Ở nơi mà Thất Tinh Đàn năm người từng đứng, nay đã không còn sót lại vật gì, kể cả quần áo, binh khí, Minh tạp, bí kíp toàn bộ cũng đã biến thành tê phấn, không một vật có thể lưu lại.

"Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận uy lực quả nhiên rất lớn, đối phó với những kẻ này thì dường như có chút giết gà lại dùng đao mổ trâu, phí của trời."

Thấy một màn như vậy, Diệp Bạch cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn tiến vào Ngũ giai Kiếm Trận Sư sử dụng Vân Động Phong Lôi Kiếm Trận ở trước mặt người khác. Kết quả chính là, một Thượng vị Huyền Tông, một Trung vị Huyền Tông, hai Hạ vị Huyền Tông và một Đỉnh cấp Huyền Sư dưới Kiếm Trận của hắn ngay cả một giây cũng kiên trì không được, liền toàn bộ biến thành tro bụi, ngay cả một điểm cặn bã đều không có để lại.

Ngũ giai Cao cấp Kiếm Trận, quả nhiên cường đại đến đáng sợ.

Chỉ sợ là đối diện Đỉnh cấp Huyền Tông, kết quả cũng không cải biến được bao nhiêu a.

Xa xa, nghe thấy nơi này vang lên những tiếng kêu thảm thiết, một đạo thân ảnh màu tím liền nhanh như thiểm điện phi tới. Thấy một màn như vậy, Diệp Bạch lạnh lùng cười cười, lẩm bẩm nói: "Hiện tại ta đã không còn hứng thú giết ngươi, không bằng lưu đến cuối cùng cùng nhau giải quyết. Ta sẽ cho ngươi thấy một chút loại cảm giác biết được đám thủ hạ một người rồi một người đang dần chết đi, nhưng lại không thể cứu viện là như thế nào!"

"Cũng lại để cho các ngươi biết rõ, Thất Tinh Đàn cường đại trở lại thì cũng chỉ là một cái Lục phẩm tông môn mà thôi, sẽ không thể một tay che trời. Làm sai, vậy sẽ phải trả giá rất nhiều!"

"Săn giết người khác, phải làm tốt chuẩn bị bị người khác săn giết. Trên thế giới này, cũng không phải chỉ có các ngươi mới có năng lực giết người."

Diệp Bạch quay người, tránh đi đạo thân ảnh màu tím đang tới, xoay người, hóa thành một tia chớp, lập tức xuyên qua rừng rậm, hướng về một phương hướng khác, hướng tiểu đội thứ hai di chuyển mà bay đi.

Diệp Bạch vừa rời đi không lâu.

"Xoạt!"

Trong rừng, một thân ảnh màu tím mạnh mẽ rơi xuống, đất đai dưới chân liền chấn động, vô số lá rụng đột nhiên bay lên.

Đúng là một trong hai đại đội trưởng của Huyền Cơ Tổ, Tiêu Trường Phong.

Xung quanh liền trở thành một mảnh đất trống hình tròn.

Có thể thấy được, Tiêu Trường Phong này thực lực rất đáng sợ.

Hắn nhìn phương xa, con mắt đỏ hồng, lạnh lùng nói: "Tặc tử, không giết ngươi, Tiêu Trường Phong ta thề không làm người!"

Lời nói vừa dứt, hắn cũng dựa theo phương hướng mà Diệp Bạch rời đi, nhanh chóng đuổi theo.

Lửa giận hừng hực không ngừng thiêu đốt, khiến cho vị đại đội trưởng Huyền Cơ Tổ này lồng ngực cơ hồ muốn nổ ra. Nơi hắn đi qua, cây cối liền bị đụng gẫy không biết bao nhiêu...

Chẳng qua là khi hắn đuổi tới địa điểm của tiểu tổ thứ hai, nhìn thấy lại chỉ là thi thể trên mặt đất, còn bóng người Diệp Bạch sớm đã không thấy đâu.

Bất đồng duy nhất chính là, lần này lại có vô số cỗ thi thể nguyên vẹn, không thê thảm như tiểu tổ đầu tiên. Những người của tổ này trên cổ họng đều chỉ có một vết dài tinh tế, rõ ràng cho thấy bị một đạo kiếm khí đáng sợ xuyên thủng.

Năm người chết giống y hệt nhau. Nói cách khác, Diệp Bạch chỉ thi triển đúng một kiếm.

Một kiếm giết năm người, ngay cả Thượng vị Huyền Tông duy nhất trong đội, "Cuồng Giang Thủ" Giang Trường Hạc cũng không kịp làm ra phản ứng liền bị một kiếm này giết chết. Kiếm pháp của Diệp Bạch, hiển nhiên đã nhanh đến mức kinh khủng.

Tiêu Trường Phong truy đuổi đến nơi đây thì lại có chút ngây dại. Dấu vết chiến đấu như vậy, dù là hắn thì cũng không thể nào làm được. Hắn có thể đánh chết những người này, nhưng cũng phải trải qua ít nhất là hơn mười chiêu.

Nhưng Diệp Bạch lại chỉ dùng một chiêu.

...

Tiểu tổ thứ ba bị diệt, một lần nữa vô thanh vô tức, thân ảnh Diệp Bạch liền nhanh chóng qua lại trong rừng. Hiện tại, phương hướng mà hắn di chuyển chính là ở hướng tây, hướng mà tiểu tổ thứ tư đang di chuyển. Ở bên trong tiểu tổ này có một gã Thượng vị Huyền Tông, một gã Trung vị Huyền Tông, hai gã Hạ vị Huyền Tông, một gã Đỉnh cấp Huyền Sư, cùng tiểu tổ thứ nhất giống y như đúc, chỉ là thêm thân ảnh một người, chính là một trong hai kẻ may mắn còn sống sót của Truy Hồn Tổ, số 8 Đan Đề.

Hiện tại, hắn muốn đem một tổ này tế kiếm.

...

Trong rừng.

Một đạo thân ảnh đầu đội Thất Tinh Ngân Quan, khuôn mặt được che bằng một cái mặt nạ kỳ quái nửa trắng nửa đen đứng ở nơi đó, lại tựa hồ như vô hình. Một con tiểu hồng điểu bay qua nơi này, nhưng lại không hề phát hiện ra hắn.

Chứng kiến con tiểu hồng điểu đang bay, đạo thân ảnh này liền thoáng nhúc nhích, khẽ vươn tay. Con tiểu hồng điểu kia liền bị hắn lăng không thu vào trong lòng bàn tay, dù giãy dụa như thế nào cũng không cách nào thoát được.

Nhìn con tiểu hồng điểu xinh đẹp này, ngân quan nhân cười lạnh một tiếng, duỗi ngón tay, bắn ra.

Nhất thời, con tiểu hồng điểu trong tay hắn liền biến thành một luồng khói nhẹ dần dần tiêu tán, căn bản không xuất hiện tràng cảnh huyết nhục bay tứ tung như loài chim bình thường.

Ngân quan nhân ánh mắt lạnh lùng: "Thì ra là thế. Một trong bốn huyễn sau cùng của Thập Phương Huyễn Quyết, Linh Quyết Điểu, dùng để thăm dò tin tức, thám thính tình hình quân địch. Thì ra tiểu tử này dùng nó để nắm giữ hoạt động của chúng ta, cho nên mới làm ra được kế hoạch chặn giết tinh chuẩn như thế. Bất quá, cũng chỉ vậy mà thôi."

"Đánh chết nhiều đệ tử của Thất Tinh Đàn ta như vậy. Diệp Bạch, ta sẽ để ngươi chết rất khó coi, phi thường phi thường khó coi. Tuyền Vô Ưu ta, nói được thì làm được."

Nói xong, thân ảnh của hắn đột nhiên khẽ động, liền lăng không biến mất, ngay cả một tia chấn động không gian cũng không có, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở nơi đây.

Đừng nói Linh Quyết Điểu, cho dù Diệp Bạch đi qua bên cạnh thì cũng sẽ không nhận ra sự hiện hữu của hắn.

Lúc này Diệp Bạch đã cách tiểu tổ thứ tư phi thường gần, nhưng lại căn bản không biết được sau lưng tiểu tổ này còn có một thân ảnh đáng sợ như thế.

Phảng phất như ảo ảnh, thân ảnh Diệp Bạch liền từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt sáu người tiểu tổ thứ tư, đang định thi triển Kiếm Trận, đem sáu người này đồng dạng như người của ba tổ lúc trước, lập tức đánh chết ở nguyên chỗ, sau đó đuổi theo bốn tổ còn lại.

Nhưng vào lúc này, một đạo khí tức đáng sợ liền đột nhiên từ trong rừng truyền ra. Chỉ cất bước một cái, khoảng cách trăm trượng phảng phất như chỉ là một bước ngắn, đã đến trước mặt sáu người.

Hắn nhìn Diệp Bạch, lạnh lùng nói: "Ta chờ ngươi đã lâu!"

Người đột nhiên xuất hiện này không phải ai khác, đúng là Truy Hồn Tổ phó tổ trưởng, Ngân quan nhân đeo mặt nạ, Tuyền Vô Ưu.

Nửa bước Vương cảnh!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1005)