← Ch.0670 | Ch.0672 → |
*Phần: mộ
Ở đây cũng không phải là nơi thiện lương gì, ngoại trừ tồn tại đặc biệt như "Cô Kỷ Thú", chỉ nhìn hung thú cường đại khác cũng không dám tới gần nơi đây là đủ biết sự hung hiểm của nó. Sự đáng sợ của La Vân Chướng Diệp Bạch đã là tự mình lĩnh giáo qua, tự nhiên biết rõ sự nguy hiểm của nơi này.
Mặc dù tòa tiểu sơn cốc này cũng không lớn, ngoại trừ gốc Huyền Bạch Quả kia thì không còn bảo vật gì khác. Cho nên hắn tự nhiên sẽ không dư hơi đến mức chỉ vì thí nghiệm trình độ cứng cỏi của Kiếm Trận mà đem mạng đi thử, đây không phải là ngốc, mà là thích chơi đùa với tính mạng bản thân.
Diệp Bạch tự nhiên không có khả năng đi làm loại chuyện nguy hiểm này.
...
Cùng lúc đó, ngay khi Diệp Bạch trong vòng một ngày phân biệt xuyên qua hai đại hiểm địa, đạt được một bản Thanh giai Cao cấp bí kíp cùng ba miếng Tứ giai Trung cấp linh quả Huyền Bạch Quả. Thì ở địa phương khác, những người tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh cũng gặp được những cơ duyên của mình.
Cách tòa sơn cốc nơi Diệp Bạch đứng khoảng ba trăm dặm, ở một tòa sườn đồi, trên đỉnh có rất nhiều đóa kỳ hoa màu đỏ đang đón gió phấp phới. Những đóa kỳ hoa này đỏ đến mức chói mắt, vừa xem liền có một loại hương vị bi thương, muốn rơi nước mắt.
Đây là Tứ giai Trung cấp Linh Hoa, Đoạn Trường Hồng.
Nhưng giờ phút này, đứng ở dưới phiến vách núi này lại không chỉ có một, mà là hai người.
Trong hai người này, một người là nam tử trẻ tuổi mặt trắng như ngọc, sau lưng đeo một một thanh xích hồng cự kiếm. Đây là đệ nhất thiên tài võ đạo của Tây phương Ly Hỏa đại lục —— Quy Lai Kiếm Yến Quy Lai.
Có người từng nói, Quy Lai Kiếm sau lưng hắn chính là một thanh Lục giai Đê cấp kiếm khí, tâm vừa động liền ra khỏi vỏ, một khi ra tất sẽ nhuốm máu, có thể dễ dàng chém giết Bán Vương cảnh cường giả bình thường. Cũng vì thế nên hắn được mọi người xếp thứ tư Hồng Bảng, chỉ sau ba người Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát.
Mà người đứng đối diện hắn cũng không đơn giản, là một vị nữ tử tuổi chừng hai mươi. Giờ phút này, vị nữ tử đứng yên ở nơi đó, cả người như Nguyệt Cung Tiên Tử, tỏa ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt như tuyết trắng, như lụa mỏng.
Đúng là một trong thập nhị đại mỹ nữ của đại lục, tuổi gần hai mươi đã tiến vào Bán Vương cảnh, đứng thứ năm Hồng Bảng —— Nguyệt Nhu cô nương.
Hai người đứng đối diên nhau, chính giữa vách núi phía trên chính là những đóa hoa đầy gai, Đoạn Trường Hoa.
Hào khí trong khoảng thời gian ngắn trở nên có chút yên lặng.
Thật lâu sau, Yến Quy Lai liền đánh vỡ trầm mặc, mỉm cười nhìn nữ tử phía đối diện, hơi có chút kiêng kị nói: "Nguyệt Nhu cô nương, ta và ngươi theo thứ tự là thứ tư và thứ năm của Hồng Bảng, thực lực cũng gần gần nhau, nếu như liều mạng thì chỉ sợ ai cũng lấy không được."
Nguyệt Nhu thanh âm luôn không nóng không lạnh, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không có việc gì khiến nàng phải lo lắng, nghe vậy chỉ mỉm cười nói: "Vậy ý Yến công tử như thế nào?"
Yến Quy Lai nói: "Đoạn Trường Hồng này ước chừng có khoảng 24 – 25 đóa, giá trị không thấp, chỉ sợ chúng ta ai cũng không muốn buông tha cho."
Nguyệt Nhu ôn nhu cười nói: "Tài vật ở trước mặt, ai không động tâm? Nguyệt Nhu cũng chỉ là một người phàm tục, tự nhiên làm không được chuyện nhường cho."
Yến Quy Lai thấy thế, cười khổ một tiếng, nói: "Vậy thì đơn giản. Chúng ta ai cũng không có khả năng buông tha cho, nhưng nếu tranh chấp thì lại chỉ rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương, đối với hành động về sau sẽ rất bất lợi. Chi bằng như vậy, hai người chúng ta mỗi người một nửa, sau khi đến tay liền rời đi, như thế nào?"
Nguyệt Nhu cười ngọt ngào: "Ý của ta cũng là như vậy, không khác gì công tử. Yến công tử, mời —— "
Hai người thực lực gần bằng nhau, ai cũng không sợ ai giở trò quỷ, cho nên Yến Quy Lai cũng không hề do dự, không khách sáo nói: "Vậy xin thất lễ rồi."
Nói xong, hắn cũng không sĩ diện hão, trực tiếp thả người một cái, bay lên vách đá, hái xuống hơn mười gốc Đoạn Trường Hồng sau đó liền phi người rời đi.
Khi hắn ở trên vách núi ngắt lấy Đoạn Trường Hồng, Nguyệt Nhu chỉ là mỉm cười nhìn, cũng không ngăn cản, cũng không sợ hãi hắn sẽ cố ý chiếm phần nhiều. Thẳng đến khi Yến Quy Lai đi rồi, nàng mới phi thân tung người lên vách đá, đem hơn mười đóa Đoạn Trường Hồng còn lại hái sạch rồi quay người rời đi.
Không nhiều không ít, còn lại vừa vặn là một nửa, hơn nữa còn nhiều ra một cây.
...
Phía đông Kỳ Thiên Bí Cảnh, trước một tòa hắc sơn động.
Trên mặt đất là thi thể một con nham thạch thú cực lớn dung mạo xấu xí, còn bên cạnh là một vị quỷ diện thanh niên, sau lưng đeo một thanh kiếm dài hình cá.
Hắn chậm rãi thò tay, ngắt lấy một ngọn trường thảo màu đỏ hình rồng.
...
Phía tây Kỳ Thiên Bí Cảnh, trên một tòa thạch đảo hình vòng cung.
Một gã hắc y lão giả cổ quái, khuôn mặt ngăm đen đang cùng một đôi nam nữ trẻ tuổi giao thủ. Đôi nam nữ trẻ tuổi này y phục một trắng một tím, nam khí tức ôn hòa, như nước chảy không bao giờ cạn; nữ che mặt nạ làm bằng sợi tơ màu lam, tựa hồ như ảo cảnh trong nước.
Đúng là Vô Nhai Hải đại đệ tử, Bạch Y Thu Vô Nhai; cùng nhị sư muội của hắn, tử y Lam Huyễn.
Hai người thực lực đều là Đỉnh cấp Huyền Tông thượng đoạn, mặc dù liên thủ khi chiến đấu với tên hắc y lão giả cổ quái nhìn không ra niên kỷ này lại không ngờ không chiếm được nửa điểm thượng phong.
Hiển nhiên, Kỳ Thiên Bí Cảnh lần này không chỉ có một đám tuổi trẻ thiên tài như vậy. Che dấu sâu nhất, thường thường là những nhân vật như lão già này.
Bọn họ, mới thực sự là đỉnh phong cường giả.
...
Không chỉ bọn họ, những người khác cũng đều gặp chuyện, nhưng mỗi người lại gặp gỡ khác nhau.
Có ít người vận khí tốt, vừa truyền tống đi ra liền gặp được tuyệt thế thần binh, vô thượng lợi khí, cao giai linh thảo, bí kíp các loại. Có ít người lại thoáng cái liền truyền tống đến bên cạnh những con tuyệt thế hung thú, vì vậy mà làm vong hồn trong miệng thú, chết không nhắm mắt.
Kỳ Thiên thí luyện vốn cũng không phải là một cuộc đi chơi. Ở chỗ này, tử vong là chuyện cực kỳ bình thường.
Mà đồng dạng như hai người Yến Quy Lai và Nguyệt Nhu, có đôi khi, hai nhóm người liền đồng thời phát hiện một kiện thiên địa Linh bảo, vì không biết cách phân chia cho phù hợp liền lao vào chém giết lẫn nhau. Cho nên, số lượng người chết vào trong tay những cường giả khác tiến vào Bí Cảnh cũng không ít.
Bất quá, đối với hết thảy những việc này Diệp Bạch không hề biết, tự nhiên sẽ không để ý tới.
Nhưng cho dù hắn đoán được, vậy thì sao?
Hắn vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, tranh thủ từng giây từng phút, không dám trì hoãn một chút nào.
Trước khi tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh, tử y trưởng lão Kỳ Thiên Các liền phát cho mỗi người một tấm địa đồ về các hiểm địa của Kỳ Thiên Bí Cảnh.
Địa đồ cũng không tỉ mỉ, trái lại còn cực kỳ giản lược, chỉ đơn giản vẽ ra mười mấy cái vòng đỏ, đại biểu vị trí đại khái của hơn mười chỗ hiểm địa.
Tám tấm Huyền Đan lệnh bài, chính là tán loạn ở trong hơn mười vòng đỏ này. Chỉ là đến cùng là vòng đỏ nào có, vậy thì ai cũng không biết.
Diệp Bạch so sánh địa đồ, liền biết hai địa phương mà mình vừa đi qua theo thứ tự là "Hồng Huyết Đàm" cùng "Huyễn Ma Cốc". Mà hiểm địa kế tiếp gần hắn nhất tên là —— "Mai Thi Địa".
Bỏ ra thời gian hai ngày, Diệp Bạch vội vàng đuổi tới, đi vào xem xét, lại phát hiện chỗ hiểm địa này đã có dấu vết bị người tìm tòi qua rồi.
Diệp Bạch cũng không quá thất vọng. Hắn tiến vào Bí Cảnh cũng đã được ba ngày, có một số hiểm địa bị người tìm tòi là chuyện rất bình thường. Hắn đã có thể vừa vào liền truyền tống đến một chỗ hiểm địa, những người khác tự nhiên cũng có thể.
Cho nên, hắn không chút do dự, liền quay người chạy tới chỗ hiểm địa thứ tư trên bản đồ —— Huyền Âm Huyệt.
Trong Huyền Âm Huyệt có đại lượng dấu vết đánh nhau, còn có binh khí đứt gãy, thi thể cự thú, Diệp Bạch lập tức biết rõ, nơi này cũng đã bị người khác nhanh chân đến trước. Hắn quay người, chạy vội về chỗ hiểm địa thứ năm.
← Ch. 0670 | Ch. 0672 → |