← Ch.0675 | Ch.0677 → |
Nhìn thoáng qua Lãnh Cát cùng Yến Quy Lai đang leo lên tầng thứ bảy, sau một lúc hắn nói: "Ta không đánh cuộc với ngươi!"
Nam Cung Ly Hàn hơi sững sờ.
Nhưng sau khi nói xong câu đó, thân ảnh của Mộ Dung Hưu không ngờ lại lăng không bay lên, đuổi theo Lãnh Cát và Yến Quy Lai đang ở giữa không trung phía trên.
Nhìn thấy một màn này, Nam Cung Ly Hàn cười cười, không khỏi lắc đầu: "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là loại tính tình này, không có chút khôi hài nào."
Tiếp đó, hắn nói tiếp: "Bất quá, ta cũng không thể thua ngươi. Giờ là lúc nên cho các ngươi nhìn xem, những năm này, Nam Cung Ly Hàn ta đến cùng học được những gì!"
Thanh âm chưa dứt, thân ảnh của Nam Cung Ly Hàn như một con bạch hạc phi lên trời, rất nhanh liền đuổi theo ba người ở phía trước.
Phía dưới Thần Võ Thạch Bích, nhìn thấy một màn này, mọi người vốn đang ồn ào đột nhiên trở nên tĩnh mịch, nhưng trong ánh mắt lại che giấu một vẻ lửa nóng.
Những người trước kia không lên được tầng thứ nhất, vào giờ khắc này lại phảng phất như đột nhiên có sức sống vô hạn. Không ít người lại một lần nữa nếm thử, không ngờ thật sự thành công trèo lên.
Không ít người thấy vậy liền nhiệt huyết sôi trào, không do dự nữa, nguyên một đám đều phi người bay lên. Mặc kệ có thể thành công hay không, bọn họ đều muốn thử một lần.
Bọn họ chỉ biết là, vào giờ khắc này, cố gắng, cố gắng, cố gắng hơn nữa đã trở thành truy cầu duy nhất của bọn họ, thành công hay thất bại hiện tại đều đã không còn để ở trong lòng.
Cuối cùng, Yến Quy Lai còn cách tầng thứ bảy đài sen tám trượng mới rơi xuống.
Lãnh Cát còn cách năm trượng.
Làm cho người ta khiếp sợ chính là, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn cùng Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu lại song song còn cách ba trượng mới rớt xuống. Nói cách khác, khoảng cách giữa bọn họ và tầng thứ bảy đài sen kỳ thật đã chỉ còn kém ba trượng.
Nhưng dù cho chỉ là khoảng cách ba trượng, đối với bọn họ lúc này mà nói thì cũng giống như một cái gì đó rất xa vời.
Sau khi rơi xuống, lại thử mấy lần cũng chỉ tiến thêm một chút, thậm chí đôi khi còn không bằng. Cuối cùng, bốn người đành chán nản, lắc đầu mà cười khổ.
Chênh lệch vào giờ khắc này lặng yên hiện ra. Yến Quy Lai bài danh thứ tư Hồng Bảng, trước mặt mặt ba người trên mình thì lại kém hơn một bậc.
Mà Lãnh Cát mặc dù cũng là Top 3 Hồng Bảng, nhưng so với hai người đứng đầu lại có vẻ không ở cùng một cấp bậc. Nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn không ngờ lại có thể đạt tới độ cao ngang ngửa với Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, điều này liền khiến cho không ít người lộ vẻ giật mình.
Xem ra, Bái Nguyệt công tử những năm này tiến bộ không ít a. Ngay cả Mộ Dung Hưu lúc này đều không khỏi nhìn về phía hắn, nhưng bất quá cũng không nói gì thêm.
Bốn người phân biệt mỗi người kiếm một tòa đài sen nhắm mắt ngồi xuống, không hề quan tâm sự tình trên đỉnh đầu nữa.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Bạch không chút do dự cũng liền thả người mà lên, hướng phía tòa bình đài đầu tiên mà bay tới.
Hắn động thân không có khiến cho bao nhiêu người chú ý, dường như đối với một Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ căn bản không có mấy ai để ở trong lòng.
Ngay cả Đỉnh cấp Huyền Tông đều không nhất định là có thể trèo lên được tầng thứ nhất, chỉ một tên Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ như hắn cũng muốn đi lên? Nằm mơ a!
Không ít người không khỏi ôm vẻ mặt chế giễu nhìn Diệp Bạch leo lên. Mà những người này, đúng là những kẻ vô luận thử cách gì cũng không trèo lên được. Bọn hắn tự nhiên không muốn thấy người khác thành công, chỉ thích cười cợt khi người khác thất bại.
Nhưng sau một khắc, những người này liền mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt như gặp quỷ.
Thân hình của Diệp Bạch không có chút nào dừng lại bay lên phía trên tầng thứ nhất, thân hình vừa động, liền hướng tầng thứ hai phi lên.
Phảng phất như bị một cái tát vang dội tát thẳng vào trên mặt bọn họ, vẻ chê cười và cười lạnh lúc trước liền toàn bộ cứng lại ở trên mặt.
Mà sau một khắc, loại phẫn hận này lại một lần nữa hiện lên. Có người nói: "Hừ, không biết tự lượng sức mình, may mắn leo lên được tầng thứ nhất mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, lại còn muốn đi thử tầng thứ hai, ngươi cho rằng ngươi là Hồng Bảng Top 10 Ngọc Linh Lung sao?"
Diệp Bạch thân hình bay bổng rơi vào tầng thứ hai, bộ dáng trông rất thong dong, nhẹ nhàng.
Hắn lại lần nữa tung người lên, hướng về tầng thứ ba mà đi.
Biểu hiện này của Diệp Bạch rốt cục đưa tới không ít người chú ý. Trên đài sen tầng ba, hoàng y Nạp Lan Nhã, xích y Nạp Lan Tiểu Thi đều đồng thời nhìn về phía hắn.
Dù là ở trên tầng bốn đài sen, Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội cùng với lam y thanh niên khuôn mặt đầy tà khí Nạp Lan Tà Nguyệt cũng không khỏi nhìn về phía Diệp Bạch.
"Ân, là hắn?"
"Hắn không phải là Thượng vị Huyền Tông kia sao, rõ ràng có thể leo lên tầng thứ hai, phần thực lực này thật sự là hiếm thấy."
"Ân? Hắn rõ ràng còn muốn trèo lên tầng thứ ba? Cái này có chút quá sức a."
Ngọc Linh Lung có chút nhíu nhíu mày, khó hiểu nói. Nàng nhìn ra được Diệp Bạch không phải một người không có lý trí như vậy, chẳng lẽ hắn thực có lòng tin leo lên tầng thứ ba?
Phải biết rằng, tầng thứ ba thì cũng chỉ có một ít đỉnh cấp cường giả trong rất nhiều Đỉnh cấp Huyền Tông ở đây mới có thể leo lên được.
Nàng nhìn chằm chằm bạch sắc thân ảnh đang phi người lên, con mắt hiện ra một tia mê hoặc.
Ngọc Tình Đình chiếc mũi xinh xắn thở phì phì, khinh thường nói: "Không biết tự lượng sức mình, cảm thấy mình có chút thành tựu liền tự cao tự đại. Tỷ tỷ, không cần lo cho hắn."
Nhưng Ngọc Linh Lung không đáp, con mắt chỉ nhìn về phía bạch sắc thân ảnh đang sắp lên được tầng bình đài thứ ba kia.
Ngọc Tình Đình cảm thấy có chút không thú vị, nhàm chán đến cực điểm, cũng không khỏi thuận theo ánh mắt tỷ tỷ nhìn về phía đạo thân ảnh kia.
Diệp Bạch rơi xuống tầng thứ ba.
Hắn cảm giác được, càng lên cao áp lực sẽ càng lớn, cái này không chỉ đơn thuần là dựa vào khoảng cách để tính toán. Ví dụ như tầng bình đài thứ nhất cách mặt đất 99 trượng, có không ít người có thể nhảy tới được.
Nhưng tầng bình đài thứ hai, khoảng cách tầng bình đài thứ nhất kỳ thật chỉ có hơn hai mươi trượng, lại ngăn trở một đám người.
Đã đến tầng thứ ba, khoảng cách tầng thứ hai bình đài khoảng 50 trượng, so với khoảng cách giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai còn cao hơn 2, 5 lần, mà áp lực càng là tăng lên gấp 10 lần.
Những người ở đây rõ ràng đã giảm đi không ít. Điều đó liền chứng tỏ, có thể tới tầng thứ ba thì đều là Huyền Tông cường giả đỉnh phong, thuộc về hàng cao thủ.
Cho nên, tầng thứ nhất tầng thứ hai là một cấp độ, thứ ba thứ tư thì lại là một cấp độ khác.
Tầng thứ hai bình đài cách tầng thứ nhất chỉ 20 trượng, nhưng so về áp lực thì lên tới 5 lần. Mà khoảng cách giữa tầng thứ ba và tầng thứ hai bình đài là 50 trượng, nhưng áp lực cũng đã tăng lên gấp 10 lần.
Nếu như Diệp Bạch chỉ là một Thượng vị Huyền Tông bình thường, lúc này tự nhiên là đã thoả mãn mà dừng bước. Bất quá, hắn bất đồng so với người khác, bởi hiện giờ hắn chỉ còn cách Đỉnh cấp Huyền Tông đúng một bước ngắn.
Thực lực chân chính của hắn có thể sánh bằng phần lớn Bán Vương cảnh cường giả ở đây. Mà tinh thần ý chí càng là đạt tới Ngũ giai đỉnh phong, tiếp cận Đỉnh cấp Huyền Vương cường giả, chênh lệch quá lớn so với những người còn lại.
Tầng thứ ba này thiên địa uy áp tuy mạnh, nhưng đây chẳng qua là nhằm vào người khác, mà hắn thì lại cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Hắn tiếp tục hướng tầng thứ tư bay lên.
Thấy vậy, dù là Nạp Lan Nhã, Nạp Lan Tiểu Thi trong ánh mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà phía trên tầng thứ tư, Ngọc Tình Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội cùng Nạp Lan Tà Nguyệt thì càng là chấn kinh rồi.
Ngọc Tình Đình trước kia vẫn còn nói Diệp Bạch không biết tự lượng sức mình, thời điểm lúc này liền không khỏi có chút xấu hổ. Bất quá, chứng kiến Diệp Bạch đã đến tầng thứ ba còn cảm thấy chưa đủ khiến nàng lại một lần nữa lộ vẻ khinh thường.
Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ngươi thật sự rất mạnh sao? Ta cùng tỷ tỷ chính là cao thủ cấp bậc Hồng Bảng a, ngươi cũng muốn thử?
Hiển nhiên, trong lòng nàng, nàng và tỷ tỷ của mình mặc dù kém hơn những người top đầu, nhưng so với phần lớn Đỉnh Cấp Huyền Tông thì vẫn là những người thuộc nhóm 2.
Ngay cả các nàng đều chỉ có thể tới tầng thứ tư rồi dừng lại, cho nên tự nhiên không tin Diệp Bạch có thể leo tới tầng này.
Chỉ có Ngọc Linh Lung sắc mặt càng thêm ngưng trọng, lúc này cũng không nói gì.
Nàng dự cảm được, Diệp Bạch đã dám làm vậy thì hắn nhất định phải có phần nắm chắc nào đó. Mà loại nắm chắc này, mặc dù nàng cảm thấy là việc rất khó, nhưng lại không thể không suy nghĩ về trực giác của mình.
Phía dưới Thần Võ Thạch Bích lúc này đều vang lên những thanh âm nghị luận ồn ào. Không ít người chứng kiến Diệp Bạch leo lên tầng thứ hai còn chưa đủ, lại leo lên tầng thứ ba liền lộ ra vẻ kinh sợ. Mà những người trước kia nói Diệp Bạch không làm được vừa toàn bộ ngậm miệng, lúc này lại đều mở ra.
"Tự rước lấy nhục mà thôi, ngươi cho rằng ngươi là bậc cao thủ như Nạp Lan Tà Nguyệt sao?"
...
Diệp Bạch không có để ý phía dưới bởi vì một mình hắn mà biến thành những tiếng nghị luận nhao nhao. Lúc này, thể xác và tinh thần của hắn như một, Vân Long Nhất Hiện Hạc Trùng Thiên toàn lực triển khai, thân hình phiêu phù trên không trung như một con bạch hạc cực lớn cao cao bắn lên, khoảng cách tầng bình đài thứ tư đã chỉ còn một bước ngắn.
Trên bình đài tầng 4, Nạp Lan Tà Nguyệt ánh mắt chớp động, đột nhiên đứng lên.
Hắn nhìn Diệp Bạch ở phía dưới đang càng ngày càng tiếp cận, trong nội tâm âm thầm cười lạnh: "Một tên Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ mà thôi, không ngờ cũng sắp leo được tới tầng thứ tư này. Nếu quả thật bị ngươi trèo lên đây, Nạp Lan Tà Nguyệt ta sao còn mặt mũi a. Đặt song song với một tên Huyền Tông ti tiện như ngươi sao? Nghĩ thật hay, không biết trời cao đất rộng."
"Ngươi chưa phải nếm trải tư vị thất bại, người khác đều không muốn ra tay, vậy thì Nạp Lan Tà Nguyệt ta sẽ là người này a. Ta ngược lại hi vọng ngươi té xuống, chờ ngươi đi lên, lại bị ta đánh tiếp thì chỉ sợ sẽ thoải mái hơn a!"
Hắn hắc hắc cười lạnh một tiếng: "Ở Lạc Nhạn Sương Thành ta đã nhìn ngươi không vừa mắt rồi. Ta đã sớm muốn thử xem ngươi, một tên Thượng vị Huyền Tông nho nhỏ cũng có thể xếp hạng một trong hơn mười cường nhân dưới Hồng Bảng, đem mặt mũi của những người như chúng ta mất hết như thế nào. Lúc này, ta muốn ngươi nếm trải hương vị bị sỉ nhục!"
Trên tầng bình đài thứ ba, Nạp Lan Nhã vốn đang một mực chú ý Diệp Bạch, vừa nhìn thấy Nạp Lan Tà Nguyệt đứng lên, sắc mặt liền đại biến, thầm nghĩ không tốt, vội vàng truyền âm nói: "Người này không chỉ đơn giản như bề ngoài như vậy, đừng vọng động!"
Nạp Lan Tà Nguyệt lông mày giật giật, cũng truyền âm lại, cười lạnh nói: "Nạp Lan Nhã, ngươi quản cũng không khỏi quá rộng a. Trong Lạc Nhạn Sương Thành ta nghe lời ngươi không có động thủ. Nhưng lúc đó ngươi cũng đã nói, khí chúng ta tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh thì hết thảy đều kết thúc, sẽ không hạn định tự do của ta."
Nạp Lan Nhã thanh âm lạnh lùng: "Đó là ngươi nói, ta cũng không nói."
Nạp Lan Tà Nguyệt cười lạnh nói: "Hừ, nhiều lời vô ích, ta liền muốn ra tay thử một lần, ngươi có thể làm gì được. Có bản lĩnh ngươi cũng đi lên ngăn cản ta a?"
Nạp Lan Nhã nghe vậy, lồng ngực không khỏi kịch liệt phập phồng mấy cái, bực mình nặng nề ngồi xuống, lạnh lùng truyền âm: "Tùy ngươi." Liền không nói gì nữa. Thấy thế, Nạp Lan Tà Nguyệt lập tức cười lớn.
Trong tiếng cười, tràn đầy sự thỏa mãn.
*****
Xoay người một cái, trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Diệp Bạch đã leo tới tầng bốn bình đài.
Nhìn thấy một màn này, toàn trường liền trở nên xôn xao, tất cả mọi người đều lộ vẻ không thể tin được. Không ít người khuôn mặt vốn đang định giễu cợt lại cứng đờ như ăn phải trứng thối.
Mà quả thật, khuôn mặt lúc này của bọn họ so với quả trứng thối cũng không khác là mấy. Nhất là những người trước kia nói Diệp Bạch không biết tự lượng sức mình hoặc là tự rước lấy nhục, lúc này càng là ngậm miệng lại, không dám nói câu nào nữa.
Nguyên một đám trên mặt nóng rát, nếu như có thể tìm được một cái khe thì chỉ sợ bọn họ liền toàn bộ chui vào.
Phía trên tầng bốn, một mực nói Diệp Bạch không làm được, Ngọc Tình Đình lúc này cũng không khỏi há to miệng. Cuối cùng, nàng ngay cả thanh âm cũng thốt không ra, chỉ có thể nặng nề ngồi dưới đài sen, đem đầu nghiêng về một bên, lộ vẻ hờn dỗi.
Nàng cũng không biết mình đang giận ai, giận vì cái gì.
Thấy bộ dáng này của nàng, Ngọc Linh Lung không khỏi hơi cười, lại cũng không nói gì thêm. Nàng biết rõ muội muội mình chẳng qua là nhất thời lộ ra tính cách như trẻ con, tựa như bão tố tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, rất nhanh rồi sẽ quên mất mà lại trở nên vui vẻ.
Cho nên, nàng không để ý muội muội của mình nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Bạch.
Mặc dù trong nội tâm tựa hồ sớm đã đoán trước, nghĩ tới có thể sẽ có một màn này, song khi tận mắt thấy Diệp Bạch thật sự leo lên tầng thứ tư, trên mặt nàng cũng không dấu được vẻ khiếp sợ, chỉ là so sánh với người khác thì bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tựa hồ còn mang theo một nụ cười thản nhiên.
Mà không đề cập tới phản ứng lúc này của tỷ muội nàng, ở tầng ba phía dưới, vẻ lo lắng trong lòng Nạp Lan Nhã lúc này lại tăng thêm một phần, tựa hồ có dự cảm gì bất tường.
Chỉ là, nàng mặc dù có thể lấy ra cái tên U Lan Cung Cung chủ để ngăn chận Nạp Lan Tà Nguyệt một lần, nhưng tuyệt đối không thể ép được hắn cả đời. Người này ngang ngược càn rỡ, toàn bộ U Lan Cung ai cũng đều biết, ngoại trừ cung chủ thì không có ai là hắn để vào mắt.
Cho nên... Dù cho chính mình khuyên hắn một lần nữa cũng chỉ là phí công, tự rước lấy nhục mà thôi. Hơn nữa, Nạp Lan Nhã cũng đã nhìn ra, chỉ sợ mình muốn khích lệ thì cũng không còn kịp rồi.
Bởi vì, ở phía trên tầng bốn, chứng kiến Diệp Bạch thật sự leo lên được, Nạp Lan Tà Nguyệt cũng đã không nói câu nào, đột nhiên ra tay.
"Có lẽ là ta quá lo lắng a, người này mặc dù cường đại nhưng dù sao cũng chỉ là một Thượng vị Huyền Tông, cảnh giới vẫn còn chênh lệch. Nạp Lan Tà Nguyệt mặc dù cuồng vọng, thực lực cũng tuyệt đối không kém, dù cho không thắng thì cũng không thể bị thất bại."
Lúc này, Nạp Lan Nhã ở trong lòng cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy mà thôi.
Mà ở phía dưới Thần Võ Thạch Bích, có người bỗng nhiên khiếp sợ nói: "Xem, Nạp Lan Tà Nguyệt không ngờ lại xuất thủ với Diệp Bạch!"
Tên còn lại lập tức hưng tai nhạc họa* mà nói: "Ha ha, cái này nhìn thật là náo nhiệt!"
*hưng tai nhạc họa: 1 cách khác của câu hóng hớt mà người Việt Nam ta thường dùng, ý nói hùa theo 1 hay nhiều người trong câu chuyện, sự việc nào đó.
Tất cả mọi người nhao nhao ngửa đầu nhìn lại, cố gắng đem con mắt mở đến mức lớn nhất, thấy một màn như vậy liền nhất thời như muốn nổ tung, hưng phấn hoa tay múa chân.
Những người trước kia cảm thấy bị mất hết mặt mũi lúc này thừa dịp nói ra: "Xem, có một chút thực lực liền trở nên cuồng vọng tự đại, không biết trời cao đất rộng, muốn đi khiêu chiến những cao thủ kia, hoàn toàn không biết bốn chữ đạo quang dưỡng hối* viết như thế nào. Hiện tại rốt cục bị báo ứng đi a, mới vừa lên sẽ bị đánh rớt xuống, cái mặt này thật sự là ném đi được rồi. Ai, người này lại vẫn là tuổi còn rất trẻ a!"
*đạo quang dưỡng hối: chính xác là thao quang dưỡng hối, có nghĩa là náu mình chờ thời. Ở đây mọi người muốn chế diễu Diệp Bạch không biết trời cao đất rộng, chưa có đủ thực lực đã muốn trèo cao.
Nói xong còn lộ vẻ rung đùi đắc ý, tựa hồ tiếc hận không thôi, chỉ là ai nấy đều thấy được sự vui vẻ bên trong ánh mắt hắn.
Ở bên cạnh, một người thì vẫn bảo trì tỉnh táo, trước kia cũng không tham gia thảo luận chê cười Diệp Bạch nhưng cũng không quá coi trọng Diệp Bạch.
"Nạp Lan Tà Nguyệt là thiên tài đệ tử trẻ tuổi nhất của U Lan Cung, thực lực sớm đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, mặc dù không có đứng hàng Hồng Bảng nhưng kỳ thật kém cũng không nhiều lắm. Hơn nữa Huyền kỹ công pháp mà hắn tu luyện toàn bộ đều là tuyệt học mạnh nhất của U Lan Cung, một thân thực lực kinh thiên động địa. Diệp Bạch này mặc dù rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là Thượng vị Huyền Tông, lần này sợ là sẽ phải thất bại."
Hiển nhiên, ở trong mắt mọi người, Diệp Bạch mặc dù đã rất nhiều lần sáng tạo kỳ tích, nhưng đối mặt cao thủ có thể đứng top 1 top 2 ở trong mấy chục cường nhân dưới Hồng Bảng, U Lan Cung Nạp Lan Tà Nguyệt thì lại rất ít có khả năng chiến thắng, bại cục đã định.
Không ít người đã chuẩn bị chứng kiến lúc Diệp Bạch bị đánh rơi xuống nên nói cái dạng mỉa mai gì rồi. Mấy người đều rất nôn nóng, chuẩn bị các loại ngôn từ, sợ lời của mình nói ra không thể khiến cho người khác chú ý.
Mà trên bình đài tầng bốn, Diệp Bạch đối với hết thảy những việc này lại không biết chút nào.
Giờ phút này, hắn vừa trở mình leo lên tầng bình đài thứ tư, cảm thấy vẫn còn dư lực, đang muốn tiếp tục hướng lên. Nhưng vào lúc này, hắn lại phát hiện một lam y thanh niên khuôn mặt đầy tà khí bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, ngăn cản đường đi của mình.
Bởi vì không có chuẩn bị, cho nên Diệp Bạch thả người liền leo lên phía trên mà không có chú ý tới trên bình đài còn có một người khác đang đứng, cho nên hai người thiếu chút nữa va chạm vào nhau. Khoảng cách gần như vậy, Diệp Bạch thậm chí có thể thấy rất rõ nụ cười lạnh lẽo trên khuôn mặt lam y thanh niên này.
Rồi sau đó, hắn liền thấy một nắm đấm màu lam ở trong mắt của mình đang dần phóng đại, lập tức liền đến trước mặt mình.
"Lam giai Trung cấp quyền pháp, Bát Tinh Mãnh Quyền!"
Diệp Bạch khẽ chau mày, hắn không rõ lam y thanh niên này tại sao phải ngăn cản ở trước mặt, nhưng hắn cũng nhìn ra được lực lượng một quyền này của đối phương là cực kỳ mãnh liệt. Nếu như mình không kịp phản kháng, sau một khắc tất nhiên sẽ bị nện thành mặt nở hoa, thê thảm lăn xuống bình đài.
Hừ lạnh một tiếng, hắn cho tới bây giờ cũng không phải một người chỉ biết ẩn nhẫn, không biết phản kháng. Trái lại, chỉ cần xúc phạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ không chút do dự cho đối phương phản kích mạnh nhất.
Diệp Bạch không muốn nhiều chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện.
Cho nên mặc dù không rõ lam y thanh niên này tại sao lại ngăn cẳn mình, nhưng không chút nào có thể ngăn cản hắn phản kích.
Ra tay ngoan độc như thế, căn bản là không hề lưu thủ. Dưới tình huống hoàn toàn không kịp phòng bị, nếu như mình thật sự chỉ là một Thượng vị Huyền Tông bình thường dính phải chiêu này thì nhất định sẽ là bản thân bị trọng thương, ngã xuống thạch bích rồi.
Nơi này cách mặt đất đã gần hai trăm trượng, chim không thể bay, thân thể con người nếu rơi xuống dưới dù không phải thịt nát xương tan thì cũng biến thành một kẻ phế nhân.
Cho nên, Diệp Bạch trong nội tâm giận dữ, tựa hồ như có một ngọn lửa đang bị khơi dậy. Hắn sớm biết một khi tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh này thì sẽ xảy ra phân tranh không ngừng, các loại tranh chấp là khó tránh khỏi, cũng chưa từng sợ hãi.
Nhưng hắn lại chưa từng có nghĩ tới, không phải là tranh đoạt Linh thảo, cũng không phải bảo vật mà lại là loại không hề có lý do này.
May mà hắn không phải một Thượng vị Huyền Tông bình thường, nếu như như vậy thì hắn cũng lên không được tầng thứ tư.
Cho nên, hắn cũng sẽ không lưu thủ. Vân Long Cửu Hiện thức thứ hai Hạc Hồi Lan triển khai, Diệp Bạch thân hình lăng không gập lại trên bình đài, nghiêng người bắn lên, bạch sắc thân ảnh như một con bướm trắng xẹt qua một đường vòng cung, hạ xuống trên đỉnh đầu Nạp Lan Tà Nguyệt. Rồi sau đó, hắn rất nhẹ nhàng liền đánh ra một chưởng.
"Oanh!"
Nạp Lan Tà Nguyệt thấy Diệp Bạch không ngờ lại có thể tránh được một quyền này của mình, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, bất quá như trước không có đem Diệp Bạch để ở trong lòng. Trong lúc nguy cấp, nắm đấm vừa thu lại liền cải biến phương hướng, dùng một quyền so với lúc trước còn mãnh liệt hơn gấp ba lần nhanh chóng ầm ầm đánh ra.
Hai quyền chính diện chạm vào nhau.
"Phanh!"
Toàn bộ thạch đài không ngừng lay động, thiếu chút nữa liền vỡ thành vô số mảnh vụn. Nếu như không phải mỗi thạch đài của Thần Võ Thạch Bích này đều vô cùng cứng rắn vượt xa những kim loại bình thường thì chỉ sợ giờ phút này sẽ bị phá hủy không còn.
Nạp Lan Tà Nguyệt con mắt mở lớn, hắn cảm nhận bàn tay của mình cực kỳ đau đớn, gương mặt đỏ lên, trên trán không ngừng nổi gân xanh, kim quang trên đầu ầm ầm nổ tung, tóc dài rối tung đón gió bay phất phơ.
"Phốc!"
Hắn "Bịch bịch bịch" lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa liền rơi xuống thạch bích. Lúc này, hắn không khỏi nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong chốc lát biến thành tái nhợt.
Hắn nhẹ nhàng quay người một cái, ánh mắt liền rơi vào bạch y thanh niên đang từng bước chậm rãi đi tới trước mặt mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ không tin, khiếp sợ, kinh nghi. Mỗi một bước của Diệp Bạch mặc dù chậm chạp, nhưng cái thạch đài này không lớn, chỉ vài bước liền đến trước mặt hắn, một loại áp lực đáng sợ không khỏi hiện lên trong tâm trí Nạp Lan Tà Nguyệt.
Diệp Bạch mỗi một bước tựa hồ cũng như muốn đạp vào trái tim của hắn, hắn thậm chí có thể nghe được lúc này nó đang đập thình thịch liên hồi.
"A!"
Thanh âm điên cuồng mang theo sự không cam lòng vang lên, Nạp Lan Tà Nguyệt liền lập tức gồng người lên, xung quanh thân thể dần hiện ra một đám sương mù màu lam. Rồi sau đó, hắn vươn một tay ra.
Bàn tay của hắn vốn tuyết trắng như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần như nữ tử, lúc này lại đang nhanh chóng héo rũ, biến thành màu đen kịt, xung quanh có từng sợ tơ màu đỏ quấn quanh. Sau đó, trên mặt hắn lộ vẻ dữ tợn, một chưởng hướng Diệp Bạch oanh ra: "Ta muốn ngươi phải chết!"
Trên bình đài tầng ba, Nạp Lan Nhã không thể tin kinh hô: "U Lan Khô Tâm Chưởng!"
Diệp Bạch làm như nghe được cái thanh âm này, khuôn mặt hơi động một chút, thầm nghĩ: "U Lan Khô Tâm Chưởng, cái tên thật bá đạo, công pháp thật âm độc!"
Bất cư là ai cũng đều thấy được sự đáng sợ của một chưởng này, người bị đánh trúng chỉ sợ không chết cũng phải biến thành tàn phế. Diệp Bạch cười lạnh một tiếng: "Thì tính sao?"
Chỉ thấy hắn cũng vươn ra một bàn tay, trên cánh tay như biến thành trong suốt, nhẹ vung lên năm lần. Lúc này, trong cánh tay này của hắn liền lao ra một hư ảnh hình Thanh Long.
—— Ngũ Bội* Ám Kình!
*năm lần.
Rồi sau đó, Diệp Bạch một chưởng chém ra.
Chỉ thấy một chưởng này của hắn vừa ra không phải chưởng phong, cũng không phải chưởng kình, ngược lại phảng phất giống như một cái móng vuốt sắc bén vẽ lên trên không trung ba đạo bạch ngân...
Những đạo bạch ngân này vừa sắc bén vừa mỏng manh như ba thanh kiếm, mang theo khí tức không gì cản nổi, cùng với sự gia trì của hư ảnh Thanh Long liền trở nên to lớn gấp năm lần so với bình thường!
—— Thanh giai Cao cấp Tam Thiên Kiếm Khí Quyết, bát quyết hợp nhất!
Ngạo, Tật, Phá, Ngự... Ngự, Khí, Phách, Sát...
Nhìn thấy Diệp Bạch lại muốn cùng chính mình đối chưởng, Nạp Lan Tà Nguyệt dữ tợn cười một tiếng, tốc độ ra chiêu liền nhanh hơn ba phần. Nhưng sau một khắc, khi hai chưởng ầm ầm chạm vào nhau, "U Lan Khô Tâm Chưởng" của Nạp Lan Tà Nguyệt như nước sôi, màn sương đỏ xung quanh trong nháy mắt liền bị bốc hơi, toát ra vô số âm thanh "Xì xì...".
*****
Những kiếm khí này cũng không có đình chỉ, sau khi phá hủy kinh mạch toàn thân Nạp Lan Tà Nguyệt thì phảng phất như ba con cá nhỏ bằng ngón tay nhảy vào đan điền hắn, đem đan điền của hắn hiện lên ba cái lỗ kiếm nhỏ tron suốt.
Sau một khắc, đan điền của Nạp Lan Tà Nguyệt vốn đang là một cỗ khí cầu màu đỏ căng phồng giờ phút này lại bỗng nhiên như một quả bóng rách, vô số khí kình theo những lỗ kiếm kia liền nhao nhao tràn ra, cuối cùng khiến quả bóng này lập tức khô quắt xuống.
Tựa hồ cảm ứng được tình cảnh phát sinh trong đan điền, Nạp Lan Tà Nguyệt nhắm mắt nội thị. Sau một khắc, cả người hắn nặng nề loạng choạng lui về phía sau, ngồi gục xuống, sắc mặt như tro tàn, trên mặt bỗng nhiên hiện ra vẻ oán độc.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch, thanh âm phảng phất như quỷ khóc trong địa ngục, điên cuồng ha ha cuồng tiếu nói: "Ngươi không ngờ lại dám phế ta, ngươi cũng dám phế ta... Ha ha ha ha ha... Diệp Bạch, ngươi nhất định phải chết... Ngươi nhất định phải chết... U Lan Cung ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, kết quả của ngươi nhất định sẽ vô cùng thê thảm, vô cùng thê thảm..."
Diệp Bạch nhìn về phía hắn, khuôn mặt không chút biểu tình, chỉ thản nhiên nói: "Đó cũng là chuyện sau này. Ít nhất, ta chỉ biết là ngươi bây giờ đã trở thành một tên phế nhân. Mặc kệ ta về sau chết thành cái dạng gì, ngươi cả đời này đã xong. Cho dù ngươi trở lại U Lan Cung cũng chỉ là một tên phế nhân, thiên tài biến thành phế nhân như cũ là phế nhân. Trước kia, hết thảy những ánh hào quang bao phủ ở trên người của ngươi đều sẽ tán đi, kết quả của ngươi so với ta còn thê thảm hơn gấp trăm lần."
"Tốt rồi, gặp lại sau. Cuối cùng nhắc nhở ngươi một câu, một tên phế nhân đã không có Huyền Khí sẽ không thể ở trên Thần Võ Thạch Bích này quá lâu. Nếu không sớm đi xuống, ngươi sớm muộn sẽ bị thiên đạo ý chí của nơi này nghiền áp thành phấn vụn. Bất quá, ta xem tình huống của ngươi thì có vẻ như là không thể tự bản thân mình đi xuống được rồi, không bằng tìm người khác hỗ trợ a..."
Nói đến đây, hắn thoáng nở nụ cười, thản nhiên nói: "Một thiên tài ngày xưa từng khiến vạn chúng chú mục lại cần người khác hỗ trợ mới có thể đi xuống Thần Võ Thạch Bích, chắc hẳn trong lòng ngươi nhất định sẽ rất "vui vẻ" a."
"Đã muốn làm, vậy cũng đừng trách người khác. Nếu không muốn xuất hiện hậu quả như vậy, lúc trước cũng đừng có ra tay nặng với ta như vậy. Nếu như ta chỉ là một Huyền Tông bình thường, lúc này chỉ sợ ngay cả tư cách của một tên phế nhân cũng sẽ không có a! Mặc dù ta không biết ngươi tên là gì, đến từ U Lan Cung là địa phương nào, cường đại bao nhiêu, đáng sợ đến mức nào. Nhưng ta chỉ biết, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta sẽ hồi báo lại gấp trăm lần. Lưu ngươi một mạng đã là rất nhân từ rồi, tự giải quyết cho tốt đi!"
Nói xong, hắn cũng không nhìn về phía Nạp Lan Tà Nguyệt nữa, liền đi qua bên cạnh hắn, tới một thạch đài bên kia. Sau đó thân hình vừa chuyển, dưới tình huống vạn chúng chú mục, phảng phất như một con chim yến bay thẳng lên tầng bình đài thứ năm.
...
Tại thời điểm Diệp Bạch cùng Nạp Lan Tà Nguyệt giao thủ, động tĩnh lớn như thế làm sao có thể không kinh động người ở trên tầng thứ năm. Trước kia căn bản không có chú ý tới Diệp Bạch, những cao thủ tầng năm lúc này cũng đều nhao nhao nhìn xuống. Khi nhìn thấy Diệp Bạch rất dễ dàng đã đánh bại Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong Nạp Lan Tà Nguyệt, tất cả mọi người đều không khỏi chấn động.
Có thể đánh bại Nạp Lan Tà Nguyệt cũng chẳng có gì lạ, đại đa số những người ở tầng năm trở đi đều có thể làm được. Nhưng tựa như Diệp Bạch, một quyền một chưởng liền phế hắn thì chỉ sợ không có bao nhiêu người rồi.
Cho nên, hai người trong đó đã từng bởi vì Diệp Bạch đuổi theo sát phía sau mà động đậy sát cơ, thứ sáu Hồng Bảng Lãnh Tuyết Công Quốc Lôi Hoán Chi cùng với thứ bảy Hồng Bảng Tuyết Ma kiếm khách Đoạn Tinh Tà càng là mặt lộ vẻ dị sắc.
Giờ phút này, nhìn thấy Diệp Bạch không ngờ leo lên tầng thứ tư còn chưa đủ, còn muốn hướng về tầng thứ năm, Lôi Hoán Chi, Đoạn Tinh Tà hai người đều không khỏi có chút rục rịch, muốn cùng Diệp Bạch thử chiêu một lần.
Bất quá, khi chứng kiến kẻ lúc trước luôn tự cho mình là rất cao, phong thái hơn người, U Lan Cung đệ nhất đệ tử Nạp Lan Tà Nguyệt lúc này lại như một bãi bùn nhão, co quắp ngã xuống đất, hai người liền giống bị một chậu nước đá từ trên đầu dội xuống. Cuối cùng, hai người tỉnh táo lại đều không khỏi trở nên trầm mặc, lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Nạp Lan Tà Nguyệt thực lực mặc dù không bằng bọn họ, nhưng cũng không kém quá xa. Nạp Lan Tà Nguyệt đã có thể dễ dàng như thế liền bị đánh bại, vậy có nghĩa, thực lực của Diệp Bạch xa không chỉ như bề ngoài mà những người khác suy nghĩ, chỉ sợ còn sát chiêu chưa lộ ra.
Hai người tự cho mình có danh có tiếng, nếu như lúc này ra tay, thắng còn dễ nói, nếu thất bại, vậy tổn thất có thể cũng không phải là bọn họ có thể thừa nhận được.
Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi huynh muội cũng không có ý nghĩ như bọn họ, đối với Diệp Bạch thần kỳ quật khởi cũng chỉ là lộ vẻ ngạc nhiên. Bạch Tiểu Chi càng là nháy động một đôi mắt to nhìn chằm chằm đạo bạch sắc thân ảnh đang bắn lên kia, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Bất quá, so với những người ở tầng năm thì phản ứng của những người ở dưới mặt đất lại kịch liệt gấp trăm lần.
Cảnh tượng Diệp Bạch dễ dàng bị đá xuống bình đài, ngã xuống thạch bích, hoặc là chật vật không chịu nổi, hoặc là trực tiếp bị giết theo dự đoán cũng không có xuất hiện. Ngược lại, Đỉnh cấp Huyền Tông Nạp Lan Tà Nguyệt được bọn họ coi như thần tượng lại bị Diệp Bạch đơn giản đánh cho thảm bại, còn trở thành một tên phế nhân.
Tất cả mọi người nhất thời không thể tiếp nhận sự thật này, khuôn mặt ngốc trệ, biểu lộ cứng lại, phảng phất như biến thành những bức tượng đá.
Rồi sau đó là đột nhiên sôi trào, toàn bộ phía dưới triệt để rối loạn, mỗi người nhao nhao như gặp quỷ, cảm giác mình chứng kiến khẳng định đều là ảo giác, là hoa mắt, nhất định là như vậy.
Gặp quỷ rồi, như thế nào sẽ ở thời khắc trọng yếu như vậy còn có thể hoa mắt?
Nhưng chờ bọn họ lần nữa ngẩng đầu hướng lên, sự thật trước mắt đã nói cho bọn họ, đây hết thảy cũng không phải nằm mơ. Lúc này, trong đám người phía dưới không khỏi vang lên những tiếng xôn xao.
Vẻ vô cùng kinh ngạc hiện ra trên mặt của tất cả mọi người, tưởng tượng cùng sự thật hình thành cực lớn tương phản làm cho bọn họ trong lúc nhất thời ý nghĩ đều cảm thấy có chút hỗn loạn, không biết làm sao.
Rất nhiều người càng không thể tiếp nhận sự thật này, phảng phất như kẻ ngốc, chỉ không ngừng thì thào kêu lên: "Làm sao có thể, điều này sao có thể?"
Không có người để ý tới bọn họ, bởi vì phần lớn người khác lúc này cũng đều là vẻ mặt như thế. Đúng vậy a, Thượng vị Huyền Tông đối chiến Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, hai chiêu liền đánh bại, điều này sao có thể?
Mà so với bọn họ, hai vị sư muội của Nạp Lan Tà Nguyệt là Nạp Lan Nhãvà Nạp Lan Tiểu Thi vào giờ khắc này sắc mặt đều trở nên tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ.
Mặc kệ Nạp Lan Tà Nguyệt hung hăng càn quấy như thế nào thì cũng đều là người của U Lan Cung các nàng. Người U Lan Cung đi cùng mình gặp phải chuyện không may, các nàng sẽ khó tránh khỏi tội liên quan.
Những người khác nhiều nhất là không thể tin, xem náo nhiệt, dù cho Nạp Lan Tà Nguyệt hiện tại chết đi cũng không có cái gì. Nhưng các nàng thì bất đồng.
Vốn, Kỳ Thiên Bí Cảnh thí luyện lần này Nạp Lan Tà Nguyệt là trụ cột duy nhất của các nàng, trụ cột vừa gãy, thí luyện lần này chỉ sợ sẽ không có cơ hội cho các nàng rồi. Hiện tại Nạp Lan Tà Nguyệt càng là trở thành một tên phế nhân, ngay cả năng lực đi xuống bình đài đều không có.
Nạp Lan Tiểu Thi khuôn mặt oán độc nhìn chằm chằm Diệp Bạch đang hướng tầng thứ năm bay lên. Nếu như nàng hiện tại có năng lực, nàng nhất định sẽ đi lên đem Diệp Bạch giết thành từng mảnh từng mảnh. Không có mấy người biết được, trong nội tâm nàng đã âm thầm ái mộ đại sư huynh của mình rất lâu rồi, giờ phút này thần tượng lại đột nhiên trở thành phế nhân, nàng làm sao có thể chịu đựng được sự đả kích lớn như vậy.
Mà Nạp Lan Nhã thì trấn tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù như trước khó có thể tiếp nhận, nhưng lại không thể không chấp nhận sự thật này. Kế tiếp, ở một nơi tràn đầy hung hiểm và tàn khốc như Kỳ Thiên Bí Cảnh, phải bảo vệ một người trọng thương tàn phế như Nạp Lan Tà Nguyệt, cùng một vị tiểu sư muội còn chưa hiểu sự đời, phần gánh nặng này liền thoáng cái đặt ở trên đầu vai nhu nhược của nàng.
Về phần lại đi tranh đoạt thứ tự ban thưởng cái gì đó thì đã hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của nàng rồi. Kế tiếp, có thể sống sót được hay không mới là vấn đề trọng yếu nhất mà các nàng cần quan tâm.
Lúc này, nàng không thể ngã xuống. Hiện tại dựa vào Nạp Lan Tà Nguyệt cùng Tiểu sư muội đều là rất khó, chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng, vì vậy nàng nhất định phải kiên cường. Cho nên, nàng bắt buộc để cho mình trấn định lại, chỉ là phần bi ai trong lòng lại che giấu không được.
Phần dự cảm bất tường trước kia rốt cục đã trở thành hiện thực, nhưng sự thật này còn tàn khốc hơn chính nàng nghĩ rất nhiều. Nạp Lan Tà Nguyệt, ngươi hung hăng càn quấy quen rồi, nhưng chúng ta chẳng qua là một U Lan Cung nho nhỏ ở phía bắc. Thương Mang thế giới này thiên tài vô số, nhân vật ẩn tàng càng là nhiều không kể xiết, giờ phút này có lẽ đã gần nửa toàn bộ tụ tập đến nơi đây, ngươi cho rằng nơi này vẫn là trong U Lan nội cung, nơi mà ngươi một người độc tôn, có thể tùy ý hoành hành sao?
Ta đã khuyên ngươi, nhưng mà ngươi không nghe, hiện tại hết thảy cũng là ngươi gieo gió gặt bão. Chỉ là, ta lại không thể bỏ ngươi, đây là trách nhiệm của ta, cũng là đạo nghĩa của ta.
Nếu như lần này có thể đi ra Kỳ Thiên Bí Cảnh, từ nay về sau ta và ngươi sẽ không còn liên quan, ân đoạn nghĩa tuyệt!
Nàng cắn cắn bờ môi, ở trong lòng âm thầm nói với chính mình. Đối với người đã khiến Nạp Lan Tà Nguyệt bị tàn phế là Diệp Bạch, trong nội tâm của nàng cũng không có bao nhiêu oán hận.
Đã muốn giết người, vậy phải chấp nhận một lúc nào đó có thể mình sẽ bị người khác giết. Nạp Lan Tà Nguyệt đã ra tay âm độc như vậy với Diệp Bạch, Diệp Bạch dù là giờ phút này đem hắn giết chết thì nàng cũng sẽ không quá kinh ngạc. Có thể lưu hắn một mạng, cũng coi như Diệp Bạch đã rất nhân từ rồi.
Nếu là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy. Chỉ có điều, địa vị bất đồng, thân phận bất đồng, bởi vì người bị hại thuộc tông môn của mình, trong nội tâm mới có một phần không cam lòng mà thôi.
Quan sát thân ảnh của Diệp Bạch, tựa hồ nàng đã trở nên thông suốt. Hắn đã để lại tính mạng cho Nạp Lan Tà Nguyệt, cái lúc này cứu Nạp Lan Tà Nguyệt thì hắn chắc chắn sẽ không xuất thủ ngăn trở, sau đó càng sẽ không xuất thủ trả thù. Cho nên, hiện tại, vấn đề duy nhất là như thế nào đem Nạp Lan Tà Nguyệt cứu xuống.
Những lời trước khi đi của Diệp Bạch nàng cũng đã nghe được, hơn nữa cũng cảm thấy rất đúng. Lúc này nếu cứ tiếp tục dừng lại ở phía trên Thần Võ Thạch Bích mà không có Huyền Khí hộ thể, Nạp Lan Tà Nguyệt căn bản kiên trì không được bao lâu. Cho nên, phải tranh thủ thời gian đem hắn cứu xuống, sau đó thừa dịp thời điểm tất cả mọi người tập trung ở nơi này mà ly khai, có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ.
Nếu như đợi đến lúc tất cả mọi người ly khai nơi này, lại đi tìm Huyền Đan lệnh bài, khi đó, Kỳ Thiên Bí Cảnh sẽ lại trở nên nguy cơ khắp nơi, hung hiểm trùng trùng điệp điệp. Lúc này ly khai, ngược lại là thời điểm an toàn nhất.
← Ch. 0675 | Ch. 0677 → |