← Ch.0696 | Ch.0698 → |
Thật là quá mức xa xỉ cùng lãng phí.
Hung thú nội đan trân quý đến cỡ nào thì không cần phải nói rồi. Dưới Tứ giai, cơ hồ có rất ít hung thú có thể sinh ra nội đan. Mà tới Tứ giai, mỗi một con hung thú vốn liền có nội đan, cái khác chỉ là phẩm chất bất đồng mà thôi.
Tứ giai hung thú tương đương với Huyền Tông cường giả trong thế giới loài người, Ngũ giai hung thú thì là Huyền Vương.
Huyền Tông là một đường ranh giới trong thế giới loài người. Ở trong thế giới hung thú, Tứ giai cũng đồng dạng như thế.
Cho dù là Huyền Tông bình thường, cả đời muốn săn giết Tứ giai hung thú thì cũng thường thường tâm có mà lực không đủ, không thể làm được; chỉ có những Đỉnh cấp Huyền Tông cực kỳ cường đại mới có năng lực săn giết Tứ giai hung thú, thu hoạch nội đan.
Nhưng là... Hoặc là tự dùng, hoặc là bán ra, bởi vì trên người bọn họ mang theo hung thú nội đan cũng thường không nhiều. Càng không có xa xỉ đến mức như Diệp Bạch, dùng hung thú nội đan tự bạo để đổi lấy cơ hội thoát ly.
Việc này không thể không nói là xa xỉ đến cực điểm. Bởi vì mỗi một quả hung thú nội đan đều có giá không thấp, trên thị trường vạn kim cũng khó mà mua được.
Huồng chi, càng là hơn mười miếng đồng thời sử dụng. Người có thể đồng thời có được số lượng hung thú nội đan lớn như thế, vốn rất ít thấy.
Diệp Bạch là một ngoại lệ.
Thời gian sáu tháng ở trên Dạ Lang Đảo, trong lúc rảnh rỗi hắn liền không ngừng chém giết đỉnh cấp hung thú, thu hoạch, tích lũy hung thú nội đan so với người bên ngoài mà nói cũng đích thật là một con số rất lớn.
Trước đó Diệp Bạch một mực không có tìm được cơ hội sử dụng, lần này gặp phải thời điểm nguy hiểm tánh mạng nên hắn tự nhiên sẽ không quá quý trọng...
Đối với hắn mà nói, hung thú nội đan chỉ cần cho hắn thời gian thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Mà Bán Tử giai thì lại chỉ có trong một lần cơ duyên xảo hợp này, về sau còn muốn gặp được thì chỉ sợ sẽ là cực kỳ khó khăn.
Cho nên, hắn không thể buông tha cho, lấy nhiều lợi ích nhỏ để đổi lấy một lợi ích lớn nếu cần chắc chắn hắn sẽ làm. Dùng hơn mười miếng hung thú nội đan để tìm đường sống trong chỗ chết, đạt được nửa bộ Hỏa Ly Thiên Huyễn bí kíp đối với hắn mà nói thì đó là việc cực kỳ đáng giá.
Chỉ là... Người khác không thể tưởng được mà thôi. Cũng chính bởi vì người khác không thể tưởng được, cho nên khi Diệp Bạch bắn ra hơn mười miếng hung thú nội đan kia mới có thể tạo thành cảnh tượng đáng sợ như thế. Bằng không thì dù cho hung thú nội đan tự bạo uy lực mặc dù kinh người, nhưng những Đỉnh cấp Huyền Tông kia cũng không phải kẻ đần... Chỉ cần không tới gần, Diệp Bạch chưa ra tay thì bọn họ cũng đã có thể tránh đi, hoặc là nghĩ cách đánh rơi trước khi tới gần... Tuyệt đối không có khả năng để cho Diệp Bạch đem những hung thú nội đan này ném vào chính giữa đám người bọn họ, sau đó nổ tung...
Cho nên, xuất kỳ bất ý vốn là một phần của thắng lợi.
Một hồi tiếng vang lẹp xẹp liền đánh thức mọi người trong sân vốn đang có những tâm tư khác nhau, hoặc trầm tư, hoặc hối hận, hoặc sống sót sau tai nạn mà cảm thấy may mắn không thôi.
Một đám người tiến vào sơn cốc, sóng vai đi đến.
Đi ở đằng trước, đương nhiên đó là tên Kỳ Thiên Các Các Tử Y Nội Các trưởng lão ba tháng trước mang bọn họ tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh.
Phía sau là bốn vị tử y lão giả mặc trang phục giống lão y như đúc, chỉ là nhan sắc nhạt hơn một ít. Hiển nhiên, bốn người này đều như lão, đồng dạng là Kỳ Thiên Các Tử Y Nội Các trưởng lão. Xem màu sắc y phục của bọn họ thì thân phận địa vị rất có thể hơi thấp hơn tử y lão giả đi đầu kia, nhưng hẳn cũng không kém nhiều lắm.
Năm người đi tới phía trên một cái thạch đài hình tròn, đứng lại, sau đó liền quay người lại đối mặt với mọi người.
Bọn họ nhìn mọi người trong sân hoặc đứng hoặc ngồi, hình thái khác nhau, nhưng lại không dấu được vẻ mỏi mệt. Như trước vẫn là người cầm đầu Kỳ Thiên Các Tử Y Nội Các trưởng lão từ trong đám người đi ra, đứng ở trước mặt bọn họ.
Ánh mắt lão bao quát khắp mọi người một vòng, rồi sau đó chậm rãi mở miệng. :
"Chúc mừng các ngươi, không quản các ngươi có lấy được Huyền Đan Lệnh hay không, các ngươi đều là người thắng. Bởi vì người thất bại, đều đã chết."
Nghe vậy, mọi người ở phía dưới một trận xôn xao, biểu lộ khác nhau, bất quá ai cũng đều không có mở miệng.
Nhưng mặc kệ trước kia như thế nào, trong nháy mắt khi chứng kiến năm người này đi tới thì bọn họ đều đồng thời đứng dậy, lui sang một bên, bày tỏ sự tôn kính của bản thân. Dù sao, bất kể như thế nào thì một con quái vật khổng lồ như Kỳ Thiên Các đã cho bọn họ một cơ hội. Mặc kệ cơ hội này có nguy hiểm hay không thì đều là do bọn họ đã tự chọn, không thể oán người bên ngoài.
Cho nên, tỏ vẻ tôn kính đối với Kỳ Thiên Các, đó là chuyện nên làm.
Tử y lão giả mở miệng lần nữa, bất quá, lúc này lại lộ vẻ tiếc hận.
"Đương nhiên... Ta cũng rất tiếc..."
Ánh mắt lão đảo qua mọi người, rồi sau đó dừng lại một chút mới mở miệng nói: "Thí luyện lần này là lần thí luyện chết nhiều nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất, một phần là do chúng ta không kịp đoán trước. Cho nên, ở chỗ này, chúng ta hướng tất cả những người đã chết trong kỳ thí luyện lần này xin nói một tiếng, thật có lỗi!"
Trong đám người, có những tiếng thở dài truyền ra nhưng đều rất im lặng, vẻ mặt lạnh nhạt. Hiển nhiên, đối với bọn họ mà nói, người đã chết sẽ không có bất kỳ giá trị nào. Dù cho vì những người đã chết tỏ vẻ mặc niệm thì đó cũng chỉ là bởi vì những người đó đều như bọn họ, đều là Đỉnh cấp Huyền Tông. Bọn họ đều giống nhau, đều hiểu được để có thể đi đến một bước này là không hề dễ dàng, đáng giá để tôn kính.
Không hơn.
Tử y lão giả mặt lộ vẻ tiếc nuối, nhưng sau đó lại lộ vẻ uy nghiêm: "Bất quá, trước khi tham gia thí luyện ta cũng đã thông báo việc này rất nguy hiểm, cho nên mặc dù không bỏ, nhưng sẽ không đồng tình. Bởi vì đây là con đường mà chính bọn họ đã lựa chọn."
"Con đường Chứng Vương vốn trải đầy máu tanh. Ngàn vạn Huyền Tông, cuối cùng có thể thành Vương cũng chỉ có một hai người mà thôi."
"Chỉ có đi đến cuối cùng, đó mới là cường giả chân chính."
"Hô!" Tất cả mọi người lộ ra nụ cười.
Đúng vậy a, chỉ có đi đến cuối cùng mới là cường giả chân chính. Mặc kệ trước kia ngươi mạnh bao nhiêu, vẫn lạc chính là vẫn lạc, không đáng giá để nhắc tới nữa.
Dù trong đó có Bán Vương cảnh cường giả, thí dụ như hôi y lão phụ Luyện Thanh Sương, bạch mi lão giả Băng Trọng Sơn, đại hán mặt đỏ Kim Vô Cực, thậm chí trung niên mặt ngựa, ma y phụ nhân đám người... Nguyên một đám ai mà không cực kỳ cường đại.
Bởi vậy, một câu nói này của tử y lão giả mặc dù nói là người bị chết nhưng lại thoáng đề cao bọn họ.
Đồ vật đã mất đi, sẽ không thể tồn tại vĩnh viễn trong lòng mọi người. Theo thời gian qua đi, những người này sẽ vĩnh viễn biến mất trong dòng sông lịch sử.
Trải qua thời gian, cuối cùng, có thể trổ hết tài năng sẽ chỉ có rải rác mấy người mà thôi.
Tử y lão giả mặt lộ vẻ mỉm cười, nhìn mọi người ở phía dưới, nói: "Tốt rồi, ta cũng không nhiều lời nữa. Kế tiếp, chính là việc mà các ngươi muốn chứng kiến nhất, mong đợi nhất."
Lão mỉm cười, nói: "Đó chính là —— Phát ra phần thưởng!"
Tất cả mọi người nghe vậy lập tức không khỏi tinh thần rung lên, trên mặt lộ vẻ khát vọng. Tất cả mọi người tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh mục đích vô luận khác nhau hay giống nhau, kỳ thật đều là vì ngày hôm nay.
Cho nên, bọn họ không thể không kích động.
Chỉ có một ít người bởi vì biết rõ ban thưởng này không rơi vào trên người mình, không khỏi lộ ra vẻ uể oải. Bất quá, những người này dù sao cũng chỉ là số ít, đại đa số vẫn là từ đáy lòng lộ vẻ hưng phấn.
Hưng phấn nhất, tự nhiên chính là tám người đã có được một tấm Huyền Đan Lệnh, có thể đổi được một quả Huyền Vương Chí Tôn Đan. Bởi vì... Trong bọn họ, mỗi người đều sẽ có thêm xác suất 50% để đạt tới Huyền Vương.
Huyền Vương, hai chữ này nhìn như đơn giản nhưng lại là mơ ước của không biết bao nhiêu người, cùng với biết bao nhiêu ý nghĩa khó nói thành lời.
Con đường này gian khổ đến mức nào, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Cho nên, giá trị ẩn đằng sau nó lại không thể đánh giá đấy.... Đây là mộng tưởng, ước mơ của vô số người. Vì việc này mà bọn họ đã chờ đợi rất nhiều năm, thậm chí gần nửa cuộc đời!
Khi bị kẹt ở cửa khẩu Huyền Vương mà một mực không tiến thêm được nữa, sâu trong nội tâm bọn họ khát vọng nhất kỳ thật chính là ngày hôm nay.
Cho nên, khi mộng tưởng tới gần với sự thật, càng ngày càng tiếp cận thì dù cho những người tâm tình cứng cỏi đến mấy, biểu hiện cũng sẽ là vẻ kích động. Nhưng bọn họ dù sao hơn xa người bình thường, mặc dù rất kích động nhưng vẫn giữ vững phong độ, ai cũng không có xông lên mà chỉ lẳng lặng đứng ở dưới đài. Chỉ là, một đôi mắt liền chăm chú nhìn về tử y lão giả trên đài, chờ đợi lão lên tiếng.
Tử y lão giả không để cho bọn họ thất vọng.
Lão khẽ vươn tay, trước mặt bao người liền từ bên trong ống tay áo lấy ra một tòa Linh Lực Đàn hình dáng như một viên thủy tinh.
Sau đó lão rót một tia Huyền lực vào bên trong.
"Ông!"
Linh Lực Đàn đột nhiên rung động kịch liệt. Sau một khắc, một đạo hồng quang ở bên trong liền đột nhiên phóng lên trời.
Tất cả mọi người bị một màn này sợ ngây người, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ phút này, trong đám người phía dưới, có tám người trên người cùng một thời điểm liền tỏa ra hồng quang đầy trời. Tám đạo hồng quang này như tám thanh kiếm sắc bén cùng một chỗ dựng thẳng hướng không trung, cùng đạo hồng quang ở Linh Lực Đàn trong tay tử y lão giả gần tương tự nhau.
Tử y lão giả ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm đám người phía dưới. Trong nháy mắt, khi có tám người trên thân tỏa ra hồng quang, lão liền đem khuôn mặt bọn họ ghi nhớ ở trong lòng. Sau đó chỉ thấy lão vung tay lên, Linh Lực Đàn ở trước mặt lão liền bị một bàn tay vô cùng lớn bao lại, hồng quang cũng vì vậy mà dần dần biến mất.
Tay áo lão run lên, Linh Lực Đàn lại lần nữa tiến vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.
Mà dưới đài, khi Linh Lực Đàn biến mất không thấy gì nữa thì hồng quang trên thân tám người cũng đồng thời chậm rãi ẩn lui, cuối cùng tán vào hư vô.
Bất quá... Lúc này tất cả mọi người đều hiểu được đến cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lệnh bài hô ứng, đây là Huyền Đan Lệnh giúp nhau dẫn dắt. Linh Lực Đàn trong tay tử y lão giả kia nhất định chính là đạo cụ cực kỳ trọng yếu có thể để cho những Huyền Đan Lệnh này cảm ứng lẫn nhau.
Tất cả mọi người hâm mộ ghen ghét nhìn tám người nổi bật kia, biểu lộ trên mặt càng thêm phong phú... Có ít người thậm chí đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi...
← Ch. 0696 | Ch. 0698 → |