← Ch.0211 | Ch.0213 → |
Trong lòng Diệp Bạch và Diệp Khổ liền cảm thấy nghi hoặc.
Nếu như dùng thân phận của người bình thường mà vượt năm nghìn dặm thì cần phải có nghị lực rất lớn. Tuy nhiên khảo nghiệm Tử Cảnh Cốc xem ra không chỉ cần nghị lực mà còn cần những thứ khác nữa.
Diệp Bạch cũng không tin thí luyện Tử Cảnh Cốc lại chỉ đơn giản như vậy, nếu như chỉ là đi năm nghìn dặm thì trong đám người này đã có chín phần mười vượt qua rồi, nói không chừng tất cả đều có thể vượt qua.
Còn phải thế nào nữa? Không phải đã nói còn sẽ nguy hiểm tới tính mạng là sao? Thí luyện như vậy thì một chút nguy hiểm cũng không có.
Vấn đề là ở trong hạp cốc, khẳng định thí luyện này còn có yêu cầu gì đó.
Hiển nhiên Diệp Bạch và Diệp Khổ cũng đã nghĩ tới, những người khác cũng nghĩ tới. trong đó một hồng y đệ tử không nhịn được mà hỏi:
- Ở trong cốc không phải còn có nguy hiểm sao? Phong ấn tu vi chúng ta đã trở thành người bình thường, nếu như gặp phải mãnh thú không phải là nhắm mắt chờ chết ư?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Phương trưởng lão, hiển nhiên đây đúng là một vấn đề nghiêm trọng, nếu như là một tòa núi bình thường không nguy hiểm thì không có vấn đề gì.
Nhưng đây là một tòa hạp cốc, chắc chắn là có mãnh thú, mà gặp mãnh thú thì sẽ gặp tử vong.
Cho dù là mãnh thú nhất giai cũng có thể dễ dàng giết chết một người bình thường. Vị Phương trưởng lão nghe vậy thì nhìn về phía Hồng Y đệ tử mà lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên, trong cốc dĩ nhiên là sẽ có mãnh thú, nếu như không có mãnh thú thì làm sao gọi là cấm địa thí luyện.
- Chỉ là các ngươi cũng không cần phải là lo lắng, tất cả đều là mãnh thú nhất giai đê cấp cho tới nhất giai cao cấp, không có khả năng xuất hiện mãnh thú nhị giai.
Nghe đến đây mọi người liền buông lỏng tâm tình, một đệ tử nhảy ra hỏi:
- Tuy vậy chỉ có mãnh thú nhất giai đê cấp đến cao cấp nhưng chúng ta đã bị phong tỏa huyền khí thì cũng không chống nổi
Những người khác nghe vậy cũng nghi hoặc mà nhìn về phía Phương trưởng lão.
Phương trưởng lão nhìn đệ tử kia mà thản nhiên nói:
- Trên thế giới này không chỉ huyền khí mà cần phải có trí tuệ, đảm phách, tri thức, những thứ đó cũng có thể cứu mạng được các ngươi. Các ngươi không nên nghĩ đến mình lợi hại thế nào, đối phó được bao nhiêu mãnh thú mà phải tưởng tượng khi mình không có gì gặp phải mãnh thú thì phải làm sao. Khi các ngươi là huyền sĩ sơ cấp, gặp mãnh thú tam giai, tứ giai, ngũ giai thì phải làm sao đây?
- Gặp tình huống này các ngươi dám nói là sẽ không xảy ra chuyện gì không? Chẳng lẽ bởi vì thực lực của các ngươi thấp kém không bằng đối phủ mà để mặc cho bọn chúng xé xác sao?
Tất cả mọi người đều trầm mặc, hiển nhiên lời nói của Phương trưởng lão là chân lý.
Trên thế giới này ai mà chưa từng gặp nguy hiểm, gặp đối thủ mạnh hơn mình thì phải làm sao?
Mà sau này đại đa số bọn họ đều phải gặp phải địch nhân mạnh hơn, ở Thương Mang Đại lục, huyền sĩ chỉ là một tầng lớp thấp nhất mà thôi, còn rất nhiều người mạnh hơn bọn họ.
Huyền sư, huyền tông, huyền vương, huyền tôn, huyền đế, huyền thánh những người này dùng một ngón tay cũng đủ để lấy mạng bọn họ.
Lúc đó làm sao đây? Chẳng lẽ để mặc cho người ta chém giết?
Dĩ nhiên là không, cho dù gặp khó khăn thì cũng phải chống cự.
Phương trưởng lão nói:
- Cho nên Tử Cảnh Cốc chúng ta muốn dạy cho các ngươi không chỉ là phải tu luyện cho mạnh hơn, mà là phải giải quyết được khi gặp địch nhân mạnh hơn. Dùng dũng khí, tự tin, kiên cường trí tuệ.
Đương nhiên, Tử Cảnh Cốc chúng ta mở thí luyện cũng muốn cho các ngươi được an toàn cho nên sẽ không phong bế hoàn toàn huyền khí của các ngươi mà sẽ lưu lại ba thành, phòng ngừa vạn nhất. Tuy chỉ là ba thành nhưng gặp thời khắc nguy hiểm nó sẽ bảo vệ tính mạng của các ngươi.
- Dù sao các ngươi cũng phải dùng tri thứ, trí tuệ dũng khí của mình, đó mới là những điều quan trọng nhất.
Trên cơ bản ba thành huyền khí này chỉ đủ cho các ngươi dùng ba bốn chiêu, không phát ra bao nhiêu công kích cho nên các ngươi đừng nghĩ đến việc dùng nó chiến đấu, chỉ có sử dụng trí tuệ, dũng khí niềm tin mới có thể vượt qua được.
Nghe đến đây tất cả mọi người đều kêu lên một tiếng, tất cả đều thở dài một hơi, không ít người cất được một tảng đá lớn xuống đất. Hóa ra vẫn còn lưu lại ba thành huyền khí, có ba thành này bọn họ tin tưởng có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ngay lập tức những người nghĩ đến chuyện lùi bước nay lại vững tâm hơn. Cùng lắm thì dùng huyền khí tránh né nguy hiểm tìm chỗ ẩn núp sau khi khôi phục lại là có thể đánh một trận.
Chỉ là đây là suy nghĩ của những người khác còn Diệp Bạch và Diệp Khổ không nghĩ vậy.
Ai cũng không thể đoán trước, tránh được nguy cơ lần thứ nhất, sau đó sẽ xuất hiện nguy cơ thứ hai. Đem tiền đặt cược tính mạng của mình, mỗi người cần phải vô cùng thận trọng, cho dù có khả năng một phần vạn cũng tuyệt đối không để nó xuất hiện.
Cho nên ba thành huyền khí này cho dù nguy hiểm cũng không thể dùng được, đến lúc mình đối diện với cái chết mới dùng nó để tránh thoát.
Phương trưởng lão cũng không để ý tới suy nghĩ trong lòng mọi người mà tiếp tục nói:
- Trong các ngươi có huyền sĩ sơ cấp đỉnh phong, có huyền sĩ trung cấp, huyền sĩ trung cấp đỉnh phong thậm chí có bốn huyền giả thực lực cao thấp khác nhau. Cho nên để cho công bằng mỗi người các ngươi đều bị phong ấn huyền khí chỉ có thực lực huyền khí tầng thứ bảy, như vậy các ngươi không quá yếu, gặp phải mãnh thú nhất giai trung cấp nhất giai đê cấp cũng không phải chạy trối chết.
- Nhất định phải nhớ kỹ, vô luận là thực lực các ngươi trước kia cao bao nhiêu thì hiện tại tất cả chỉ là quá khứ mà thôi. Ở Tử Cảnh Cốc tất cả đều được đối xử như nhau, các ngươi phải biết rằng khởi bước các ngươi đều giống nhau, thực lực huyền khí tầng thứ bày chính là ba thành của huyền sĩ trung cấp, huyền sĩ sơ cấp là bốn thành còn huyền giả là bảy thành thực lực.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, sau khi tiến vào trong cốc tất cả mọi người đều giống như nhau. Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Mà Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong bốn người này thì vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Như vậy bọn họ không cần sự hỗ trợ của Diệp Bạch và Diệp Khổ cũng có thể vượt qua, không hề thấp hơn so với người khác.
Điều này khiến cho bọn họ phải vui mừng.
Mà Diệp Bạch Diệp KHổ hai người cũng chỉ mỉm cười tiếp nhận điều này.
Giống như tất cả mọi người bọn họ cũng không có gì là không hài lòng.
Huống chi, huyền khí sau khi mất hết thì bọn họ vẫn có tốc độ vượt qua người bình thường. Còn nữa, huyền sĩ trung cấp cũng đã khiến cho bọn họ có nhiều kinh nghiệm cảm thụ, thậm chí là cải tạo thân thể, những thứ này không thể phong ấn, trên một phương diện khác mà nói, bọn họ vẫn mạnh hơn.
- Thế nào gọi là phân định thắng bại? Chỉ cần vượt qua khe cốc này là có thể vượt qua cuộc kiểm tra sao?
- Cuối cùng sẽ giữ lại bao nhiêu người, chọn bao nhiêu người?
Lại có người hỏi, hiển nhiên đây chính là vấn đề mà mọi người quan tâm nhất. Nếu như chỉ là việc băng qua hai hạp cốc này là đủ thì chín thành trong bọn họ đều có khả năng vượt qua, .
Đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh cốc không dễ dàng thành công như vậy chứ?
Không ít người nghi hoặc ở trong lòng.
Trên khuôn mặt Phương trưởng lão nở ra một nụ cười hiếm thấy:
- Không sai, các ngươi cuối cùng cũng đã hỏi ra vấn đề trọng yếu, thế nào mới gọi là vượt qua và còn lại là bao nhiêu người.
Tất cả các đệ tử thí luyện đều nhìn về phía hắn. Diệp Bạch Diệp Khổ cũng động tâm nhìn về phía Phương trưởng lão.
- Nếu như vượt qua hạp cốc là có thể thành công thì Tử Cảnh Cốc cũng không thể có thành tựu cao như vậy, điều quan trọng chính là có biện pháp khác để phân định thắng bại, chọn ra người ưu tú nhất.
Với trí tuệ của hai người thì lúc này hoàn toàn không đoán ra nội dung thí luyện của Tử Cảnh cốc là gì.
← Ch. 0211 | Ch. 0213 → |